Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 589

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 589: Tao Ngộ Mộ Dung Tuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Shopee


"Người không phạm ta, ta không phạm người." Lưu Phong khinh thường nói: "Mộ Dung Vũ phái người ám sát ta, ta tự nhiên không thể buông tha cho hắn."

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, có chút thở dài nói: "Cha đã sớm cảnh báo cho hắn nhiều lần, làm người nên khiêm tốn một chút, không thể quá mức kiêu ngạo. Hắn luôn không nghe, bây giờ."

Mộ Dung Tuyết sửng sốt nửa ngày, hồi lâu lắc đầu, thở dài nói: " Người nhanh đi khỏi đây, chuyện này cũng không thể trách người. Cũng đều do hắn tự chuốc lấy."

Lưu Phong suy nghĩ một chút, nói: "Ta biết nàng không phải con ruột của Mộ Dung Bác, nếu nàng nguyện ý, chúng ta có thể cùng đi."

Mộ Dung Tuyết cúi đầu, suy nghĩ một chút, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Ta không thể bỏ đi như vậy, cho dù không phải con ruột, nhưng ta đối với cha cũng mang ơn dưỡng dục."

Lưu Phong có chút khó hiểu: "Ta biết, Mộ Dung Bác đối với nàng không tốt. Cả ngày không đánh thì chửi, hắn căn bản chỉ coi nàng là công cụ. Ta hiểu nàng có phần lo sợ. Nhưng hãy suy nghĩ về đề nghị của ta, ta mang nàng đi, không ai có khả năng ngăn cản."

"Công tử, ta thật sự rất muốn bỏ đi cùng người, nhưng người cũng biết, ca ca của ta vừa mới chết, cha nhất định là rất bi thương, ta lúc này thật sự không thể bỏ đi. Cho ta một chút thời gian, chờ sau khi báo đáp ân xong, ta sẽ tìm người."

Lưu Phong nghe vậy, thầm nghĩ, nữ nhân này nhìn có vẻ từng trải, kỳ thật cũng rất có tình có nghĩa.

"Quên đi, ta cũng không miễn cưỡng nàng, nàng chính mình nên cẩn thận một chút, có việc cứ tới tìm ta." Nói xong, Lưu Phong chuẩn bị rời đi. Xảy ra chuyện như vậy, chuyện tình dục của Lưu Phong cũng bỏ qua.

"Công tử cẩn thận." Mộ Dung Tuyết dặn dò một tiếng.

Sau khi rời khỏi Mộ Dung Thế Gia, Lưu Phong rất là buồn bực, người thì đã giết, nhưng chuyện nam nữ cũng chưa hoàn thành. Chưa sảng khoái hưởng thụ Mộ Dung Tuyết ah.

Tin tức cái chết của Mộ Dung Vũ rất nhanh truyền khắp Mộ Dung Thế gia, đối với chuyện này Mộ Dung gia tộc rất coi trọng.

Mộ Dung Vũ mặc dù không phải là nhân vật trọng yếu, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của Lão Nhị Mộ Dung Thế gia, hung thủ ngang nhiên xông vảo Mộ Dung thế gia, hơn nữa còn giết người, chuyện này không thể nghi ngờ là khiêu khích Mộ Dung Gia tộc.

Mộ Dung Thiên một bên trấn an Nhị đệ, một bên tích cực tổ chức nhân thủ bắt đầu điều tra hung thủ. Trong khoảng thời gian ngắn, Mộ Dung gia tộc rơi vào tình trạng khẩn cấp, cơ hồ đã trở nên hỗn loạn.

Người biết tất cả sự tình duy nhất là Mộ Dung Tuyết, trên mặt giờ phút này cao trào vẫn chưa tan, tâm tư của nàng vẫn đắm chìm trong sự kích độc lúc trước của Lưu Phong.

Nàng đã suy nghĩ, chuyện Lưu Phong giết chết Mộ Dung Vũ nàng sẽ không nói cho Mộ Dung Bác biết.

Lưu Phong nói đúng, Mộ Dung Bác đối với nàng không đánh thì chửi ah.

Nhưng mặt khác cũng có công nuôi dưỡng nàng.

Đương nhiên, nàng cũng không biết Lưu Phong căn bản không thèm để ý tới Mộ Dung Bác.

Tu vi của Lưu Phong rất cao, tuyệt đối không phải một người, tu chân thế gia đệ tử là có khả năng so sánh. Mọi người bận rộn tìm kiếm nửa ngày, ngay cả một chút dấu tích cũng không tìm ra ah.

"Tỷ tỷ, ta biết là ai giết Vũ ca" Mộ Dung Tuyết sau khi mặc trang phục, liền gặp người đang ngồi đợi tin tức trong đại sảnh Mộ Dung Uyển Nhi.

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, vội vàng xoay người, hơi kinh hãi: "Tuyết Nhi, muội thật sự biết? vậy sao muội không nói cho Nhị Thúc biết?"

"Muội đi theo ta, chúng ta đi nói cho cha và Nhị thúc biết." Mộ Dung Uyển Nhi lo lắng nói.

Mộ Dung Tuyết mỉm cười, nói: " Tỷ tỷ, người đừng vội, nghe muội nói xong đã. Người giết Vũ ca chính là Lưu Phong."

"Cái gì?" Uyển Nhi hơi kinh hãi: "Như thế nào là hắn? hắn căn bản không có lý do giết Mộ Dung Vũ? Tuyết Nhi, muội không thể nói bậy."

Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng cười nói: "Tỷ tỷ, muội không có nói bậy. Quả thật người là do Lưu Phong giết. Là chính miệng hắn nói cho ta biết. Hơn nữa, nửa canh giờ trước đây, chúng ta là cùng ở một chỗ."

Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng nói: "hắn bây giờ đang ở đâu?"

"Yên tâm đi, hắn đã đi rồi." Mộ Dung Tuyết cười nói: " Tỷ tỷ, người nói bây giờ chúng ta có hay không nên nói cho cha và Bá phụ biết?"

Mộ Dung Uyển Nhi trong lòng có chút bối rối, vội vàng nói: "Không nên, không nên nói."

Dừng một chút, Mộ Dung Uyển Nhi đột nhiên hỏi: "Muội nói cho ta biết, các muội ở cùng một chỗ làm cái gì?" Mộ Dung Uyển Nhi nghĩ, thấy được thần sắc Mộ Dung Tuyết khác thường, có vẻ như.

Mộ Dung Tuyết chờ đợi chính là những câu này, nàng có chút thâm ý liếc mắt nhìn Uyển Nhi, thẹn thùng nói: "Nam nữ ở cùng nhau có thể làm gì chứ. Tỷ tỷ, người không nên hỏi ah."

Mộ Dung Uyển Nhi nghe vậy, sắc mặt thay đổi kịch liệt, trong lòng cảm thấy khó chịu.

"Tỷ tỷ, người nói chúng ta bây giờ nên làm gì?" nhìn vẻ mặt Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết một trận đắc ý, thầm nghĩ. Tỷ tỷ à tỷ tỷ, rốt cuộc ta vẫn là người giành được ah.

"Muội biết? tại sao hắn lại giết Mộ Dung Vũ?" Mộ Dung Uyển Nhi hiểu được chuyện này có chút bất lợi cho tương lai của mình và Lưu Phong, nàng trước tiên hỏi rõ nguyên nhân.

Mộ Dung Tuyết muốn nói lại thôi, vẻ mặt có chút khó coi, do dự một hồi, chậm rãi nói: "Hắn là vì muội ah."

Mộ Dung Uyển Nhi thất thanh nói: "Vì muội? vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Mộ Dung Tuyết suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Chuyện là như thế này, Mộ Dung Vũ biết muội không phải là tỷ tỷ ruột, cho nên xinh ra tâm tư với muội. Lưu Phong biết chuyện này nên muốn giáo huấn tên tiểu súc sanh kia. Ai ngời hắn lại giết chết người."

Mộ Dung Uyển Nhi vội vàng hỏi tới: "hắn tại sao? Các người tới củng là quan hệ như thế nào? Hắn tự nhiên sao lại vì muội giết người?" Đối với Mộ Dung Tuyết, Uyển Nhi cũng không có nghi ngờ. Mộ Dung Tuyết không phải con ruột Thúc Thúc nàng cũng biết. Hơn nữa, Mộ Dung Vũ cũng không phải người tốt. Một thời gian trước, nàng còn phát hiện, Mộ Dung Vũ thậm chí có tâm ý với nàng."

"Cũng không có gì, chỉ là quan hệ nam nữ." Mộ Dung Tuyết trong mắt một tia xấu hổ.

"Tỷ tỷ, người còn chưa nói, chúng ta bây giờ nên làm gì?" Mộ Dung Tuyết chết nhạo nói.

Mộ Dung Uyển Nhi cố gắng bình tĩnh trở lại, suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này tạm thời nên giữ bí mật, không thể để cha và Nhị thúc biết, ta đi tìm cha bàn bạc một chút."

"Tỷ tỷ, chuyện này kỳ thật là Mộ Dung Vũ không đúng trước, tỷ nhất định vì Lưu Phong nói chuyện. Muội biết trong lòng hắn cũng thích tỷ." Mộ Dung Tuyết làm việc cũng không tới cùng, nàng cũng biết chừa lại ba phần. Chuyện hôm nay, nàng rõ ràng đã chiếm thế thượng phong. Cho nên cũng không nên quá đáng. Cũng nên nói một vài câu làm Mộ Dung Uyển Nhi cao hứng.

Mộ Dung Bác xoay lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi, nhìn Mộ Dung Tuyết chậm rãi nói: "Vũ nhi bị người ta giết chết, ngươi có biết không?"

"Vừa mới biết." Mộ Dung Tuyết cẩn thận trả lời.

"Hắn là bị ai giết chết, ngươi biết không?" Mộ Dung Bác ngữ khí đột nhiên trở nênr ất bình tĩnh, yên lặng, yên lặng đến mức làm người ta cảm giác sợ hãi.

Mộ Dung Tuyết không khỏi tim đập nhanh hơn. Nàng cố gắng bình tĩnh tâm tình trở lại, chăm chú nói: "Cha, con không biết. Bất quá, con sẽ cố gắng điều tra. Nếu để ta bắt được hung thủ, nhất định bằm nát hắn ra vì đệ đệ báo thù."

"Phế vật, ngươi là phế vật, ta kêu ngươi xem chừng Vũ Nhi. Bây giờ hắn đã chết. Ngươi ngay cả hung thủ cũng không biết là ai.." Mộ Dung Bác đột nhiên trở nên hung bạo, chỉ vào Mộ Dung Tuyết mắng to một trận.

"Cha, hung thủ có thể vượt qua hộ vệ của gia tộc, bí mặt giết người, có thể thấy tu vi của hắn rất cao, con cho dù đích thân phát hiện cũng không thể làm được gì." Mộ Dung Tuyết tỉnh táo trả lời.

"Phế vật, ngươi là phế vật. Vũ nhi cũng đã chết, ngươi chỉ biết lo cho bản thân." Mộ Dung Bác tiến tới, gầm lên giận dữ một tiếng, lập tức đưa tay tát lên mặt nàng một cái: "Phế vật, Vũ nhi đã chết, ta nuôi ngươi thật uổng công."

Mộ Dung Tuyết gương mặt sưng đỏ, oán hận nhìn Mộ Dung Bác, mở miệng muốn nói nhưng cũng không nói được gì. Chỉ là trong con ngươi thoáng hiện một tia tức giận.

Có lẻ, nàng nên nghe lời Lưu phong rời khỏi đây, rời khỏi nơi ma quỷ này.

"Ngươi là con khốn kiếp, ngươi dám trứng mắt nhìn ta? Nếu không có ta, vài chục năm trước ngươi đã chết. Ta nuôi ngươi lớn chính là vì muốn ngươi chiếu vố Vũ nhi. Bây giờ Vũ nhi đã chết, ngươi cũng không cần sống nữa rồi." Mộ Dung Bác hung ác nhìn Mộ Dung Tuyết, trong mắt sát ý hiện lên.

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, trong mắt không kiềm được nước mắt rơi xuống.

Cho tới nay, Mộ Dung Bác đối với nàng không phải dánh thì là chửi, nàng cũng đều nhẫn nhục, dù sao nàng có được ngày hôm nay cũng do Mộ Dung Bác ban tặng.

Nhưng bây giờ, Mộ Dung Bác mắt lộ sát ý, một chút cũng không để ý tới tình cảm của hai người. Tâm tư nàng trở nên lạnh lẽo, trong mắt hoàn toàn mất sự tin tưởng với Mộ Dung Bác.

"Tiểu tiện nhân, ta cho ngươi ba ngày thời gian, trong vòng ba ngày ngươi phải tìm ra người giết Vũ nhi. Ngươi phải giết hắn cho ta." Mộ Dung Bác lưu lại một câu.

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, phản đối: " Ta không làm được."

"Vậy ngươi bây giờ muốn tìm chết." Mộ Dung Bác hét lớn một tiếng, khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, hướng đến Mộ Dung Tuyết. Hai tay hung hăng bóp cổ nàng. Điên cuồng bóp chặt như thể muốn giết nàng ngay lập tức.

Mộ Dung Tuyết trừng to mắt, cũng không phản kháng, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng và tức giận.

Đương nhiên, nàng tuyệt vọng không phải vì chuyện sống chết mà vì tình thân trong hai mươi năm qua mà tuyệt vọng.

"Tiểu tiện nhân, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng?" Mộ Dung Bác phẫn nộ quát: "Nếu ngươi không thể báo thù cho Vũ nhi, thì ngươi phải chết."

Trong lúc sanh tử, Mộ Dung Tuyết đột nhiên trở nên tỉnh táo.

Nàng thậm chí không thèm chống trả, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Mộ Dung Bác, làm ra bộ dáng không quan tâm.

"Mạng ta là do ngươi ban cho, ngươi bây giờ muốn thì cứ giết." Mộ Dung Tuyết đột nhiên nói.

"Tiểu tiện nhân, ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng như vậy, nếu để ngươi chết như vậy thì tốt cho ngươi quá." Mộ Dung Bác bị Mộ Dung Tuyết tỏ thái độ bất chấp cái chết trở nên tức giận.

"Ta sẽ làm nhục ngươi rồi mới giết ngươi, ta sẽ để ngươi chết không trong sạch, muốn cho ngươi chết trong thống khổ vĩnh viễn." Nói xong, Mộ Dung Bác đột nhiên xé bỏ quần áo Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết cả kinh, nàng có thể chết, nhưng là không thể chịu sự nhục nhã như vậy.

Cũng không biết khí lực từ đâu, Mộ Dung Tuyết xô ngã Mộ Dung Bác xuống đất, vội vàng vung tay bảo vệ trước ngực.

Mộ Dung Bác cười lạnh một tiếng, trong con ngươi hiện lên một đạo dâm quang: "Tiện nhân, lão tử nuôi ngươi lớn như vậy, ngươi không nên đền đáp một chút sao?"

Con là súc sanh, cha cũng là súc sanh. Mộ Dung Tuyết liếc mắt nhìn Mộ Dung Bác, quát lạnh: "Ta sai rồi, ta hoàn toàn sai rồi, cha con các người không ai là người tốt."

"Tiểu tiện nhân, ngươi muốn chết." Đã bao nhiêu năm đây chính là lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết phản kháng Mộ Dung Bác.

Ngay khi Mộ Dung Bác đánh về phía Mộ Dung Tuyết, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh đi đến, phẫn nộ nhìn Mộ Dung Bát quát: "Đủ rồi, Nhị thúc."

Mộ Dung Bác nghe tiếng quát, thần chí tựa hồ thanh tĩnh rất nhiều, hạ ý thức lui về sau một bước, chậm rãi nói: "Uyển Nhi, ngươi đã đến ah."

"Hừ, ta không đến, Nhị Thúc đã làm ra chuyện gì rồi?" Mộ Dung Uyển Nhi một chút mặt mũi cũng không giữ cho Nhị thúc của mình. Ngôn ngữ mang ý trách cứ.

Trong Mộ Dung Thế gia, Mộ Dung Bác sợ hãi nhất chính là mẹ con Mộ Dung Uyển Nhi. Bởi vì địa vị của các nàng trong gia tộc rất cao, hơn nữa tu vi cũng mạnh hơn mình. Điều quan trọng chính là, các nàng cho tới bây giờ cũng đều xem thường Mộ Dung Bác.

"Muội muội, chúng ta đi." Uyển Nhi từ trên giường tìm ra một bộ quần áo, phủ lên người Mộ Dung Tuyết, lập tức dìu nàng chuẩn bị rời đi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-952)