Vay nóng Tinvay

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 836

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 836: Trần Hoàng hậu đích thủ đoạn “Sinh tử kết”
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Nha hoàn nghe vậy thì lập tức cười nói: "Xem ra nương nương đã sớm dự tính trước rồi"

"Đó là đương nhiên!"

Trần Hoàng hậu cười nói: "Bản cung cho tới bây giờ không làm chuyện chưa nắm chắc. Các ngươi cứ chờ xem kịch vui a."

"Nương nương, người thực sự chuẩn bị xong chưa? Bây giờ tính nết của Bệ hạ quả thực làm người ta khó nắm bắt. Vạn nhất ngài thực sự tức giận thì chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nha hoàn nãy giờ vẫn chưa nói gì dường như vẫn có chút lo lắng.

"Bộp—!"

Trần Hoàng hậu biến sắc, từ hai tròng mắt bắn ra vài đạo sáng lạnh, tàn nhẫn mắng mỏ nói: "Đồ ranh con nhiễu sự, chỉ biết đề cao sức mạnh của người khác, tự diệt uy phong của mình. Uổng cho ngươi là nha hoàn do ta dạy dỗ, thực sự là mất mặt."

Trần Hoàng hậu càng nói càng tức giận, vung tay lên tát nha hoàn bốp bốp vài cái, đến khi sưng mặt lên, khóe miệng rỉ máu thì mới bằng lòng bỏ qua.

Trần Hoàng hậu tức giận quát: "Ranh con nhiễu sự, từ ngày mai trở đi, ngươi phải đi cọ bồn cầu."

Nha hoàn nọ nghe vậy, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ. Không ngờ từ bên kia hồ đã vọng đến âm thanh ầm ĩ. Hơn mười tên Chân Long vệ cùng lão Hoàng đế đã đi tới.

Từ xa Trần Hoàng hậu đã có thể thấy vẻ vô cùng bực tức trên mặt lão.

"Hoàng hậu, đồ tiện nhân nhà ngươi. Đến lúc này mà ngươi còn có tâm tình như vậy thực sự là khiến người ta bội phục a—!" Tiếng nói to của lão Hoàng đế vọng đến rõ ràng.

Vẻ mặt Trần Hoàng hậu thoáng sa sầm, nàng lạnh lùng đáp lời: "Ai, bệ hạ ngày lo trăm việc, làm sao mà hôm nay cũng có nhã hứng tới tiểu Tây hồ du ngoạn như vậy"

Nhẹ nhàng đứng dậy, Trần Hoàng hậu cười nhạt, lạnh lùng nhìn đám Chân Long vệ như hổ báo theo sau lão Hoàng đế đang càng lúc càng tới gần cười nham hiểm rồi nói: "Bệ hạ, thần thiếp bái kiến—!"

Lão Hoàng đế hừ lạnh bước thẳng vào lương đình (chòi nghỉ mát), quát bảo cung nữ lui ra rồi phân phó cho Xích Long: "Phong tỏa bốn phía, không có lệnh của trẫm thì không ai được đến gần. Bằng không giết không tha."

"Các ngươi cũng cút—!"

Thấy hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh Trần Hoàng hậu vẫn còn ở đó. Lão Hoàng đế sầm mặt tức giận quát, lập tức có vài tên Chân Long vệ đem các nàng đi.

Nha hoàn lúc trước bị Trần Hoàng hậu đánh cả người run lên vì sợ hãi la lên mấy tiếng: "Bệ hạ, nương nương đã chuẩn bị đầy đủ, thỉnh người nhất định cẩn thận a."

"Tiện nhân, đi chết đi—!"

Trong mắt Trần Hoàng hậu hiện lên vẻ thâm độc. Dù không thấy làm gì nhưng sau một tiếng quát thì nha hoàn nọ đột nhiên phun ra một ngụm máu đen chết ngay tại chỗ.

Mấy tên lính của Xích Long đến kiểm tra rồi hơi biến sắc tâu lên lão Hoàng đế: "Bệ hạ, là một loại kịch độc không biết tên, chất độc giấu ở trong máu. Không thể cứu được"

Lão Hoàng đế nghe vậy thì hơi biến sắc, ánh mắt soi mói trên người Trần Hoàng hậu tỉ mỉ đánh giá vài lần rồi đột nhiên cười nói: "Được, không nghĩ tới tiện nhân nhà ngươi còn có bản lĩnh khống chế người đến như vậy"

"Nghe nha hoàn đó nói thì trẫm đã biết ý đồ của nàng"

Nói đến đây, lão Hoàng đế cười lạnh rồi tiếp tục: "Bản thân ta cũng muốn xem rốt cuộc là nàng đã chuẩn bị thế nào. Mong rằng đừng để cho trẫm thất vọng a. Đã lâu rồi trẫm chưa từng có trò vui"

Trần Hoàng hậu khiêu khích ngẩng đầu lên, nham hiểm cười nói: "Bệ hạ, ngài cũng đã biết, vậy ngài định làm gì? Đem giết ta hay đày ta vào lãnh cung. Nhưng mà sự tình là do ta tự nguyện, không liên quan đến Túc Vương, ngài để lại cho hắn một con đường sống"

"Tiện nhân, đến lúc này rồi mà ngươi còn dám cầu xin cho nghịch tử, quả nhiên là tội không thể thứ được" Lão Hoàng đế nhất thời nổi giận.

Trần Hoàng hậu tao nhã cười cười, nói rất nghiêm túc: "Bệ hạ, nếu như ta đã nói với ngài là ta và Túc Vương thật lòng yêu nhau nên kìm lòng không đậu thì ngài tin tưởng sao?"

"Nói thật cho ngài biết, ta chẳng có cảm thấy tình cảm gì với ngài. Cho tới bây giờ ngài chỉ coi ta là công cụ để tiết dục. Ta là nữ nhân, nhưng ta cũng có quyền theo đuổi tình yêu" Theo lời lẽ của Trần Hoàng hậu nói ra như vậy thì ngược lại người sai là lão Hoàng đế.

Lão Hoàng đế nghe Trần Hoàng hậu nói không cần biết xấu hổ thì tức giận đến thiếu chút nữa muốn rút đao giết người.

Vô sỉ, thật sự là quá vô sỉ rồi.

Lão Hoàng đế suốt đời đã nhìn thấy nhiều chuyện kinh thiên động địa, dạng nữ nhân nào cũng từng thấy, nhưng nữ nhân vô sỉ như Trần Hoàng hậu thì lão mới thấy lần đầu.

"Bệ hạ, có chuyện này ta cũng nhân thể nói cho ngài biết, so với ngài thì Túc Vương lợi hại hơn—!" Nói đến đây, Trần Hoàng hậu nhất thời cười phá lên.

Cơn thịnh nộ của lão Hoàng đế lập tức đã bị Trần Hoàng hậu khiêu khích nổi lên, đầy thương tổn lão Hoàng đế đi tới trước mặt Trần Hoàng hậu hung hăng trừng mắt nhìn nàng rồi phẫn nộ quát: "Ngươi, đồ tiện nhân vô sỉ. Nếu sớm biết vậy thì trẫm đã đem ngươi làm Thải bổ rồi"

Trần Hoàng hậu hằn học nhìn lão Hoàng đế tàn độc nói: "Những lời vô dụng thì nói làm gì. Ta biết ngài bây giờ hận ta, thế nhưng trước ngày hôm qua thì ngài không giống như yêu ta, sủng ái ta sao? Có trách thì trách chính mắt ngài bị mù."

"Bệ hạ, nếu như còn có tình người thì hi vọng ngài có thể bỏ qua cho Túc Vương." Trần Hoàng hậu nghiêm trang nói tiếp.

"Xích Long, phái người vây quanh phủ Túc Vương, chờ xử lý—!" Lúc đầu lão Hoàng đế thực sự không nghĩ đuổi tận giết tuyệt Túc Vương. Dù sao đó là con của mình a. Thế nhưng giờ thì khác rồi. Lời cầu xin của Trần Hoàng hậu giống như gai đâm vào tim, khiến ngài nhức nhối. Cửu ngũ chí tôn a, nam nhân được ông trời tôn sùng nhất mà ngày hôm nay lão lại bị cắm sừng.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của lão Hoàng đế, trong lòng Trần Hoàng hậu cười đắc ý, đây mới chính là điều nàng muốn. Long khí trong cơ thể của Túc Vương đêm qua đã bị nàng Thải bổ sạch sẽ. Đối với nàng mà nói, bây giờ Túc Vương đã trở thành một người phế nhân. Tử vong là kết cục tốt nhất của hắn.

Áp dụng thành công cách chọc giận lão Hoàng đế với Túc Vương, trong lòng Trần Hoàng hậu cảm thấy khoái trá a. Nàng vươn ngón tay trắng nõn chỉ vào lão Hoàng đế, nói: "Bệ hạ, nói đi, ngài định đối phó ta thế nào? Giết ta? Ngài cho là ngài thật sự có thể làm được sao? Đừng tưởng rằng ngài là cửu ngũ chí tôn, thiên hạ không có chuyện gì mà ngài không làm được. Nói cho ngài biết, bây giờ đúng là ngài không có biện pháp với ta"

Nghe Trần Hoàng hậu nói kiêu ngạo như vậy, lão Hoàng đế tức giận đến run người. Lão là thiên tử, là nam nhân quyền thế nhất đế quốc mà lại bị một nữ nhân như vậy cắm sừng.

Sỉ nhục lẫn nhục nhã như vậy làm sao lão có thể chịu được.

"Bộp—!"

Quá tức giận, lão Hoàng đế tát vào mặt Trần Hoàng hậu. Một đòn làm Trần Hoàng hậu lảo đảo lui lại mấy bước, sau đó ngã lăn ra đất.

Lão Hoàng đế tiến lên, giận dữ nhìn Trần hoàng hậu, phẫn nộ mắng: "Đồ đĩ điếm! Đồ tiện nhân, ngươi dám láo xược trước mặt trẫm, trẫm có thể dung tha được ngươi sao? Ngày hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết, người phản bội lại trẫm rốt cuộc sẽ có kết cục thế nào"

Trần Hoàng hậu đứng lên lau vết máu ở khóe miệng. Nàng chỉ cười nhạt, ánh mắt cũng càng tỏ ra âm trầm hồi lâu không nói gì.

"Tiện nhân, ta muốn cho ngươi sống không bằng chết, ta phải thải bổ ngươi"

Nói xong, lão Hoàng đế đột nhiên xô Trần Hoàng hậu ngã sóng xoài, một tay giật y phục trên người. Bàn tay khô quắt nắm lấy bộ ngực căng tròn, cười dâm: "Dâm phụ, ngươi sẽ chết trong nỗi thống khổ"

Thò tay nắm được bộ ngực của Trần hoàng hậu rồi ra sức nhào nặn, lão Hoàng đế cười hô hố bạo tàn mà nói: "Tiện nhân kia, mặc dù ngươi không giữ trung trinh với ta, nhưng làm chuyện này cũng không tệ. Trẫm sẽ hảo hảo hưởng thụ ngươi một lần cuối rồi mới hấp khô ngươi. Ban đầu thì trẫm dự định vẫn để ngươi sống thêm một năm. Nhưng làm bậy như vậy thì không thể sống a."

"Tê—!"

Ngay lúc lão Hoàng đế chuẩn bị giật y phục hạ thân của Trần Hoàng hậu, thì đột nhiên Trần Hoàng hậu bật đứng lên, đẩy lão Hoàng đế ra quát lớn: "Cút ngay—!"

"Láo xược, ngươi không muốn sống—!"

Lão Hoàng đế tuyệt đối không nghĩ tới, Trần Hoàng hậu lúc này còn dám phản kháng.

Đang lúc còn ngây người thì Trần Hoàng hậu đã chỉ vào lão Hoàng đế mắng: "Lão già quái đản kia, ngươi thực sự nghĩ là ngươi có thể trị được ta?"

Lão Hoàng đế kinh ngạc nhìn Trần Hoàng hậu, giận dữ cười gằn: "Tiện nhân, ngươi sợ đến mụ người à?"

"Ha hả—!"

Trần Hoàng hậu xuồng xã cười lớn, nói: "Bệ hạ, thần thiếp hầu hạ ngài, cũng đâu chỉ có một thời gian ngắn?"

"Tiện nhân, ngươi tưởng cầu xin thông cảm thì trẫm sẽ không làm thịt ngươi sao" Lão Hoàng đế khinh thường cười cười.

Trần Hoàng hậu cười quái dị nhìn lão Hoàng đế, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, một ngày phu thê trăm ngày ân tình. Ngài cùng ta phu thê lâu như vậy, khoảng chừng nghìn vạn lần ân ái. Ân tình của ta và ngài trong lúc đó không ngừng, ngài muốn giết ta, chẳng khác nào tự sát. Nhân tiện nói rõ, ta sau lúc giao hoan, nhân dịp ngài không phòng bị đã hạ 'Sinh tử kết' trong cơ thể ngài. Ta và ngài hôm nay đã huyết nhục tương thông, nếu ta chết, ngài cũng sống không được. Đương nhiên, nếu như ngài chết, ta lại vẫn có thể sống, lại còn sống rất khá. Bởi vì ta là chủ kết, mà ngài là phó kết."

"Nói bậy—!"

Lão Hoàng đế biến sắc, quát một tiếng rồi nói: "Trẫm cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, há có thể tin tưởng lời nói vô căn cứ của ngươi. Trẫm là thiên tử, có Tử Hư Chân Long bảo hộ, sẽ không bị tà ma xâm hại"

"Ha hả, thực sự là buồn cười."

Trần Hoàng hậu khinh thường nói: "Bệ hạ, ngài cho là ngài vẫn là bệ hạ của năm đó sao? Tử Hư Chân Long Khí trên người của ngài đã không bằng một thành của lúc sung sức, làm sao ngăn cản ta được"

"Ta không tin, người a, đem tiện nhân kia giết luôn cho ta—!" Lão Hoàng đế dưới sự tức giận thì dục vọng lúc trước cũng không còn, liền thét Xích Long hạ thủ tại chỗ.

"Chậm đã—!"

Trần Hoàng hậu hét lớn một tiếng, đột nhiên lấy từ trong tay áo một con dao nhọn cắt lên cánh tay của mình. Một dòng máu tươi lập tức chảy ra. Cùng lúc đó, lão Hoàng đế đột nhiên thấy đau đớn mà thét thất thanh.

"Bệ hạ, bây giờ rốt cuộc thì ngài cũng tin chứ. Ta và ngài hiện nay là cùng sinh tử, huyết mạch tương thông. Vết thương này mặc dù đang trên người ta, nhưng mà ngài cũng cảm thấy trên người mình. Nếu như ngài không tin, ta có thể chặt bỏ cánh tay cho ngài xem liệu tay ngài có bị tàn phế hay không" Trần Hoàng hậu cười đắc ý, cho dù đang đau đớn. Gương mặt vốn thanh tú đã trở nên có chút dữ tợn.

"Dừng tay—!"

Tự mình đã trải qua, lão Hoàng đế sao có thể không tin, vội vàng thét ra lệnh Trần Hoàng hậu dừng tay. Nếu nàng tự chặt tay thì vô duyên cớ cũng làm hại tay lão bị tàn phế, vậy thực sự bất lợi rồi.

"Ha hả, ngài sợ?" Trần Hoàng hậu ném con dao nhọn trong tay xuống mà cười đắc ý.

Lúc này Xích Long đã mang theo đám Chân Long vệ nghiêm mật bảo vệ lão Hoàng đế.

Trần Hoàng hậu khẽ cười nói: "Vô dụng, chúng ta huyết mạch tương thông, ngay cả khi cách xa vạn dặm (nv: nhau thiên sơn vạn thủy) thì cũng vô ích"

Nói đến đây, Trần Hoàng hậu đắc ý hai tay chống nạnh, ánh mắt nhìn lão Hoàng đế đầy thương hại nói âm hiểm: "Bệ hạ, đừng tưởng rằng nữ nhân chỉ có thể dùng để tiết dục, chỉ có thể làm công cụ của ngài. Trần hoàng hậu ta cũng tương tự phải áp chế ngài chứ? Nói thật thì ta đã hết lo lắng, tính mạng này tùy thời cũng có thể bỏ đi. Hơn nữa, lại có bệ hạ ngài chôn theo thì ta cũng đủ để vui mừng."

"Tiện nhân, ngươi thật độc ác a—!"

Lão Hoàng đế tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: "Trẫm trước đây đối với ngươi không tệ, vì sao ngươi phải đối với ta như vậy?"

Trần Hoàng hậu cười nhạt vài tiếng, nói: "Đối với ta không tệ? Ngài không phải mới vừa cũng đã thừa nhận sao? Ngài chỉ dự định để ta thêm một năm. Bệ hạ, kỳ thực ngài như thế nào thì trong lòng ta rõ ràng nhất. Hãy bớt sàm ngôn đi, ngài dự định đem ta làm gì bây giờ?"

Lão Hoàng đế vội vàng nói: "Mau, nhanh chữa trị vết thương cho Hoàng hậu" Lão Hoàng đế cũng không muốn mình vô duyên cớ mà phải chịu thống khổ.

.

.

"Thượng tôn Vu Thiên, mau đến xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bên kia Chân Long vệ đã bắt đầu chữa trị vết thương cho Trần Hoàng hậu, bên này lão Hoàng đế yên lặng gọi Vu Thiên xem có biện pháp nào phá bỏ Sinh Tử kết gì đó, miễn khỏi bị một tiện nhân như thế khống chế.

"Bệ hạ, Sinh Tử kết có thể giải, nhưng." Vu Thiên vốn theo bên mình lão Hoàng đế nên cảnh lúc nãy lão đã sớm nhìn thấy.

*****

Lão Hoàng đế nghe được có cách giải trừ lập tức mừng rỡ như điên, thậm chí không để ý đến từ "nhưng" của Vu Thiên.

"Thượng Tôn, mau giúp ta giải trừ Sinh Tử kết a." Lão Hoàng đế vội vàng cầu khẩn.

"Bệ hạ, đừng có vội, sự tình không đơn giản như ngài tưởng tượng" Vu Thiên giải thích: "Sinh Tử kết đã hòa tan trong máu và gân mạch của ngài. Biện pháp khả dĩ duy nhất cho ngài là thay máu, cải tạo kinh mạch. Thế nhưng với tình trạng thân thể hiện nay của ngài, nếu như thay máu thì rất có khả năng sẽ chết trong quá trình thay máu. Rủi ro rất cao, vì vậy việc giải trừ cơ bản có thể nói là khó giải."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lão Hoàng đế vừa mới cao hứng như lên tới mây xanh, lúc này lại như rơi xuống vực sâu vạn trượng.

"Xin lỗi, tạm thời ta cũng không biết nên làm gì cả?" Ngoại trừ thay máu, cải tạo kinh mạch thì Vu Thiên dường như cũng không nghĩ ra được biện pháp gì.

"Ngươi." Lão Hoàng đế trong lòng như lửa đốt, cả giận nói: "Hoàng Đình Đấu Ti các ngươi làm gì vậy, cứ nói là bảo vệ an toàn của ta. Ta bị người khác yềm bùa mà các ngươi cũng không biết, đến bây giờ biện pháp giải quyết cũng không có vậy các ngươi để làm gì"

Nghe thấy lão Hoàng đế trách mắng, Vu Thiên nhất thời tức giận hầm hừ: "Bệ hạ, mời ngài hiểu cho rõ, Hoàng Đình Đấu Ti của ta không phải là thuộc hạ của ngài"

"Mặt khác, ngài bị hạ Sinh Tử kết thì có thể trách chúng ta được sao? Ngài đừng quên lúc ngài và tiện nhân giao hoan thì ta cũng không ở đây" Vu Thiên cười lạnh nói.

Lão Hoàng đế trước cũng là nhất thời tức giận đến mất tỉnh táo nên phản ứng quá mức đành vội vàng nhận lỗi: "Thượng Tôn bớt giận, là ta nhất thời lỡ miệng"

"Thực sự là khó đề phòng a, rõ ràng là khi làm việc đó bị người ám hại." Lão Hoàng đế vừa tức vừa giận nhưng không có cách nào.

"Bệ hạ, ngài cũng không cần phải gấp, giờ cứ giữ an toàn cho tiện nhân kia. Chờ ta mấy ngày nghiên cứu cẩn thận một chút xem có biện pháp giải trừ Sinh Tử kết không. Nếu như thực sự không được thì ngài sẽ phải chờ thêm ít lâu. Đợi nửa năm sau, lúc Tế Thiên tháp làm xong thì sau khi cầu phúc thành công Sinh Tử kết tự nhiên cũng sẽ bị biến mất" Vu Thiên cố giải sầu.

. :

.

"Ha hả—!"

Trần Hoàng hậu sau khi được băng bó vết thương thì nói: "Ta biết sau lưng ngài có cao nhân. Nhưng mà ngài đã hết hy vọng a. Với chừng này tuổi của ngài mà còn muốn thay máu thì không phải là nguy hiểm sao. Nói thật ra thì bản thân ta cũng mong ngài mau đi thay máu. Nói như vậy, chờ khi ngài chết thì linh khí, long khí trong cơ thể ngài, tất cả đều có thể trở thành của ta."

Nghe thấy Trần hoàng hậu nói như vậy, lão Hoàng đế chỉ cảm thấy một luồng hàn khí tự đáy lòng bốc lên, thân thể không khỏi run run đứng dậy bước tới chỉ vào Trần Hoàng hậu mà mắng: "Tiện nhân, ngươi thực tàn nhẫn a, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi"

Trần Hoàng hậu đê tiện liếc nhìn lão Hoàng đế rồi thản nhiên nói: "Bệ hạ. Sự thực là như vậy, cho dù ngài căm giận ta thì có thể làm gì? Ngài có thể giết ta sao?"

Nàng lặng lẽ lướt nhìn qua lão Hoàng đế, nghiêm nghị nói: "Nếu không muốn bị khổ thì từ nay về sau ngài đừng có trêu chọc ta. Tốt nhất ngài phải để tâm tình của ta thoải mái, bằng không sẽ có hại cho thân thể ngài"

Nói xong, Trần Hoàng hậu chậm rãi đi tới, ôn nhu cười nói: "Bệ hạ. Thần thiếp mong muốn, thần thiếp vẫn là Hoàng hậu thì ngài nghĩ sao?"

"Hừ—!"

Lão Hoàng đế trong lòng tuy rằng không cam chịu, nhưng lúc này cũng không có biện pháp gì. Thoáng do dự một chút, lão trầm giọng nói: "Hảo, từ nay về sau, ngươi vẫn là Hoàng hậu. Thế nhưng ta mong muốn ngươi giữ tự trọng."

"Chuyện của ta không mượn ngài xen vào." Trần Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Nếu muốn bình an vô sự thì ngài cần phải đồng ý từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của ta, hậu cung này do ta định đoạt."

Lão Hoàng đế âm thầm thở dài đành cắn răng nói: "Hảo, ta đều y cho ngươi."

Tiện nhân, ta giờ thì tất cả đều theo ý ngươi. Tương lai chờ ta giải được Sinh Tử kết, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Tất cả sỉ nhục ngày hôm nay, ta sẽ trả hết.

.

Sau khi rời khỏi tòa lương đình, lão Hoàng đế lập tức ra lệnh khám xét phủ Túc Vương. Trừ Túc Vương ra thì toàn bộ người trong phủ đệ giết hết, một người cũng không để sót.

Sau khi tận mắt nhìn thuộc hạ và thân tín của mình trong phủ bị tàn sát giết sạch, Túc Vương bị Chân Long vệ áp giải đưa đến Thượng thư phòng của lão Hoàng đế.

Ngoại trừ Xích Long, toàn bộ cung nữ, thị vệ đều bị đuổi ra ngoài. Cánh cửa lớn của Thượng thư phòng đã bị đóng kín mít.

"Nghịch tử, ngươi có biết tội không?" Lão Hoàng đế dường như đem toàn bộ lửa giận trút hết lên người đứa con bất hiếu, tiện tay nhấc nghiên mực trên bàn ném tới.

Túc Vương bây giờ trong lòng đã nguội lạnh, thấy nghiên mực ném tới mà hắn cũng không buồn tránh, mặc cho đầu của mình bị đập nên hơi chảy máu.

"Phụ hoàng, đã đến nước này rồi thì nhi tử cũng không còn gì để nói, người cứ giết con đi." Túc Vương hung hăng trừng mắt nhìn lão Hoàng đế rồi thản nhiên nói: "Con hận người. Nếu có quyền lựa chọn thì con thật sự mong muốn cha của mình không phải là người. Con thật sự muốn được không sinh ra tại nhà đế vương."

"Câm miệng, nghịch tử, ngươi có kết cục hôm nay, hoàn toàn là ngươi tự gây ra" Lão Hoàng đế ngồi xuống Long Ỷ, chỉ tay vào Túc Vương lớn tiếng mắng: "Nếu như ngươi có thể ghìm được hành vi của mình, thì sao lại biến thành dạng này."

"Được rồi, muốn giết muốn mắng thì tùy người, đừng giả nói năng nhẹ nhàng kiếu vô dụng nữa. Đã nhiều năm người vẫn coi nhi tử là con của người sao? Giữa chúng ta ngoại trừ lợi dụng và nghi kỵ thì còn có cái gì? Phụ hoàng, con hận người, con thật sự phi thường, phi thường hận người. Rơi vào kết cục ngày hôm nay như vậy tất cả đều là do một tay người tạo thành. Cho dù có thành quỷ thì con cũng sẽ không tha thứ cho người." Túc Vương căm hận nói.

Lão Hoàng đế phẫn nộ quát: "Nghịch tử, đã chết đến nơi lại còn không biết hối cải. Người đâu, mang đi giao cho Tông Nhân phủ thừa hành—!"

Lão Hoàng đế lúc này thực sự trút hết căm giận với Trần Hoàng hậu lên người nhi tử của mình.

Xích Long tuân lệnh vội vàng dẫn theo vài tên Chân Long vệ mang Túc vương đã hoàn toàn tuyệt vọng chờ chết lôi đi ra ngoài.

Nhìn bộ dạng của nhi tử bình tĩnh nhưng mang theo vô vàn căm hận, người lão Hoàng đế không khỏi run nhẹ một cái, nhưng mà cuối cùng lão vẫn trơ trẽn cười lớn: "Trẫm là Thiên tử. Trong thiên hạ, bất kể là ai, chỉ cần đối nghịch với trẫm, đều

Đều phải chết. Chết. Chết"

.

Trút bỏ được gánh nặng, ngày đặt móng khởi công Tế Thiên tháp chính thức được báo lên Hoàng đế bệ hạ.

Lão Hoàng đế quần áo mũ mãng chỉnh tề, toàn thân uy nghi tự mình dẫn đầu chúng thần đến Khâm Thiên Giám đích thân chủ trì nghi thức long trọng đặt móng khởi công Tế Thiên tháp.

Sau đó vài ngày lão Hoàng đế lại tự mình chủ tọa để Đốc Tạo sứ Lưu Phong, giám sát Tu Duyên Thiên sư cùng quân cơ lục bộ đế quốc bàn giải quyết, điều động nhân lực hợp thành Đốc Tạo phủ. Người các Bộ các Ti, tổng cộng mười tám nha môn, chia nhau phụ trách các công việc của Tế Thiên tháp.

Đến lúc này, dưới sự sắp xếp của guồng máy khổng lồ trong đế quốc, tốc độ kiến thiết Tế Thiên tháp bắt đầu vận chuyển ở mức cao nhất.

Kiến thiết Tế Thiên tháp đối với bách tính đế quốc mà nói, hoàn toàn là một cơn ác mộng. Hầu như chỉ trong một đêm, thuế má trên đầu bách tính và phu phen cưỡng bức đã tăng rất nhiều.

Bọn họ hầu như phải đem phân nửa thu hoạch của mình nộp cho chính quyền, hơn nữa quan viên các nơi nhân cơ hội cắt xén, cướp đoạt. Bách tính hoảng sợ phát hiện rằng bảy phần thu hoạch của bọn họ đều được giao cho chính quyền và tham quan. Cứ như vậy, rất nhiều sinh hoạt cơ bản của gia đình bách tính đều không thể đảm bảo được nữa.

Trong đế quốc xuất hiện rất nhiều nạn dân.

Thế nhưng dưới sự uy hiếp dùng vũ lực khổng lồ và trấn áp của đế quốc, mặc dù đã không còn đường sống hầu như không người nào dám tạo phản. Bởi vì bọn họ tay không tấc sắt nên căn bản sẽ không có chút năng lực phản kháng. Bọn họ chỉ có thể yên lặng chịu đựng sự bóc lột càng ngày càng hà khắc.

Tương đối mà nói, chỉ có vùng Phong Thành mà Lưu Phong cai trị là không bị đụng đến. Để cho Lưu Phong ra sức vì mình mà làm việc, lão Hoàng đế đã cho phép Phong Thành của Lưu Phong không phải chịu gánh nặng kiến thiết Tế Thiên tháp.

Cứ như vậy, rất nhiều nạn dân bắt đầu tràn về Phong Thành.

Còn Lưu Phong trước đó cũng cam đoan với lão Hoàng đế, trong khi kiến thiết Tế Thiên tháp thì vùng Phong Thành không được tiếp thu một nạn dân nào.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, người dân bất hạnh của đế quốc không thể làm gì khác hơn là đến công trường xây Tế Thiên tháp mà cống hiến sức lực. Mặc dù có chút khổ cực, nhưng tối thiểu còn có bát cháo nóng mà húp. Một bát cháo nóng tuy rằng không tính là gì, nhưng mà đối với người dân đáng thương mấy ngày không có cái ăn mà nói, không thể nghi ngờ là đại cứu tinh.

Lưu Phong thân là Đốc Tạo sứ. Tuy rằng xấu mặt với thủ đoạn hèn hạ như vậy của lão Hoàng đế nhưng cũng bất lực trong việc thay đổi tình hình. Điều hắn có khả năng làm chỉ là trong phạm vi chức quyền ra sức giảm bớt nỗi thống khổ của những người dân bất hạnh, tận lực đốc thúc quan lại các Bộ các Ti đối xử tử tế với những người dân đáng thương tham gia xây dựng.

Sau một tháng do làm cả ngày lẫn đêm nên việc xây dựng Tế Thiên tháp đã đạt được tiến triển quan trong. Phần chính của công trình đã hoàn thành một phần năm. Theo lý mà nói, dựa vào tốc độ hiện tại thì Tế Thiên tháp dường như chỉ cần thời gian năm tháng là có thể hoàn thành.

Nhưng trên thực tế thì không đơn giản như vậy.

Việc xây dựng Tế Thiên tháp bị kìm hãm bởi độ cao, nguyên vật liệu và kỹ thuật vv. nên tốc độ càng ngày càng chậm. Mục tiêu thời gian nửa năm, căn bản là không có khả năng hoàn thành.

Sau hai tháng khởi công đã bắt đầu xuất hiện những vấn đề lớn về mặt cung ứng nguyên liệu. Rất nhiều lúc thậm chí thợ thủ công không có việc để làm, đơn giản là do không kịp cung ứng nguyên liệu.

Căn cứ thiết kế, nguyên liệu chủ chốt để kiến thiết Tế Thiên tháp là tinh ngọc, còn một phần quan trọng còn lại thì dùng hoàng kim.

Tinh ngọc mặc dù ở mỏ rất nhiều, thế nhưng khai thác và vận chuyển là vấn đề lớn. Về phần hoàng kim, lão Hoàng đế không thể làm gì khác hơn là nhịn đau lấy toàn bộ hàng tích trữ trong quốc khố đưa ra sử dụng. Để trường sinh, lão Hoàng đế hầu như bỏ qua tất cả không hề keo kiệt.

Lão Hoàng đế cho rằng, chỉ cần có thể trường sinh thì những tài sản này trong tương lai sẽ lại có, hơn nữa có thể còn nhiều hơn so với bây giờ.

Nhưng mà hàng tích trữ trong quốc khố còn xa mới đủ cho nhu cầu kiến thiết thiết Tế Thiên tháp. Cũng may là Vu Thiên lấy ra không ít từ nơi nào đó nên mới miễn cưỡng đảm bảo tốc độ kiến thiết.

Bởi vì Tu Duyên từng nói việc kiến thiết Tế Thiên tháp mặc dù khó khăn, thế nhưng tương lai chỉ cần vận dụng thoả đáng thì sẽ có chỗ trọng dụng. Vì thế, Lưu Phong vô cùng quan tâm tới việc xây Tế Thiên. Những ngày này, hầu như hắn liên tục ở trên hiện trường xây dựng Tế Thiên tháp. Mỗi ngày ngoại trừ việc chăm sóc thợ thủ công ra thì hắn chỉ chuyên tâm theo dõi chất lượng công trình.

.

.

Nhìn Tế Thiên tháp càng ngày càng cao và những thợ thủ công mệt mỏi gần chết, trong lòngLưu Phong có chút suy nghĩ. Hoàng quyền của Thiên tử thật sự là rất hại người a. Đơn giản là do tư lợi của lão mà con dân trên toàn đế quốc đều bị khổ sở, vất vả theo. Thật sự là ghê tởm cực kỳ a.

Thế nhưng hắn lại chỉ có thể làm một người đồng lõa.

"Tỷ phu, tại sao lâu thế mà huynh không trở về nhà. Tỷ tỷ và sư tôn mỗi ngày đều nhắc tới huynh a." Ngay lúc Lưu Phong đang âm thầm xúc động mà thương xót thì Khuynh Thành xuất hiện sau lưng hắn. Một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng hắn, bộ ngực đã phát dục có chút đầy đặn áp chặt vào lưng hắn nhẹ nhàng cọ sát.

Lưu Phong đưa tay kéo Khuynh Thành lại hỏi: "Sao muội lại tới đây, có chuyện khẩn cấp gì cần nói với huynh?" Lưu Phong biết trong khoảng thời gian này Khuynh Thành đang trong giai đoạn quan trọng để dung hợp với Thánh linh, bản thân không nên chạy loạn.

Khuynh Thành cười hắc hắc, đắc ý nói: "Tỷ phu, nói cho huynh biết một tin tốt, người ta đã dung hợp thành công với Thánh linh"

Lưu Phong hơi động tâm, thầm nghĩ phúc của mình sắp tới.

"Vậy muội đêm nay cũng đừng đi, không bằng chúng ta." Lưu Phong không kìm được lộ ra một nụ cười dâm đãng.

Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Lưu Phong, liếc nhìn hắn hầm hừ: "Đừng có mơ. Sư tôn đã nói nếu để nam nhân chiếm được dễ dàng thì sẽ không được quý trọng. Muốn cùng muội động phòng thì chàng phải nỗ lực nỗ lực cố gắng nữa. Muội sẽ không dễ dàng để cho huynh chiếm đoạt"

Ta kháo, mỹ nhân tỷ tỷ, lời này rõ ràng là nhằm vào hắn, phá đám niềm vui, làm hỏng chuyện tốt của hắn.

"Tỷ phu, trước đừng mơ chuyện tình dục nữa. Hôm nay tới, đúng là muội có chuyện gấp gáp muốn nói với huynh. Khuynh Quốc tỷ tỷ nói a, báo chí phải mau chóng phát hành một chút. Bây giờ bách tính đế quốc, ngoại trừ vùng Phong Thành, còn lại mọi người đều coi huynh và lão Hoàng đế đều là ma quỉ hàng đầu" Khuynh Thành nói.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-952)