Vay nóng Tinvay

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 856

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 856: Đối kháng Hồng Y Đại pháo
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Shopee


Tình nhi bị Lưu Phong hý lộng một đêm, hơn nữa đằng sau cũng bị vài lần, giờ phút này mềm yếu vô lực. Lại thêm hậu môn cũng có chút hơi đau đớn nên không thể rời giường

Nằm ở trên giường, Tình nhi ngượng ngùng nói: "Phụ thân, chờ con một chút, con lập tức thay quần áo.

Không lâu sau đó, Tình nhi miễn cưỡng trang điểm lại rồi đứng dậy. Nhạc Tử Lân tiến vào, dường như cũng phát giác ra nữ nhân có vẻ không ổn lại chuẩn bị rời đi. Cũng không nghĩ là Tình nhi lại gọi mình quay lại: "Phụ thân đừng đi vội, có việc gì cứ nói đi."

Nhạc Tử Lân thoáng do dự một chút, rồi thản nhiên nói: "Tình nhi, cha muốn giúp con triệu tập những bộ hạ cũ của Túc vương phủ lại, thêm chút công sức vào để giúp con tạo ra một lực lượng mới. Con nghĩ thế nào?"

Tình nhi đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: "Phụ thân, con hiểu rồi. Người muốn con nắm trong tay một chút thế lực, để trong lòng Phong nhi thì con có chút địa vị phải không?"

Nhạc Tử Lân thản nhiên gật đầu, nói" Không sai, ý tứ của ta đúng là như vậy."

"Phụ thân, không cần đâu, con nghĩ Phong nhi không phải là người như vậy. Con nhìn ra được là hắn thật sự yêu con" Tình nhi không đồng ý.

"Nữ nhi, con hiểu nhầm ý của ta rồi. Ta muốn nói là, nếu con có thể giúp hắn trở thành một phương thế lực thì càng tốt. Nữ nhân của Lưu phong không ai là hạng tầm thường vô dụng cả, chẳng lẽ con chỉ muốn làm một tiểu nữ nhân, mỗi ngày đều chờ hắn sủng ái hay sao?" Nhạc Tử Lân trầm giọng nói: "Hiện tại hắn đang làm đại sự, nếu con chủ động giúp hắn một chút thì tương lai, cảm tình của các con sẽ rất tốt. Phụ thân là người từng trải, những việc này ta rất rõ ràng."

Tĩnh nhi suy nghĩ một chút rồi nói: "Nam nhân chẳng phải là thích phụ nữ hiền lành chứ không phải nữ nhân có địa vị sao?" Tình nhi có chút nghi hoặc, cùng Túc vương sinh sống nhiều năm, mọi chuyện đều như thế.

"Con gái ah, ngươi thông minh cả đời, sao lại nhất thời hồ đồ thế." Nhạc tử lân tức giận nói" Điều con nói chính là lúc ở cùng với tên hỗn đản Túc vương. Đó là con người như thế nào chẳng lẽ con còn chưa rõ ràng? Lưu Phong cùng hắn khác nhau. Nếu con muốn cùng Lưu Phong có cảm tình thì phải nhanh thay đổi những thói quen lúc trước. Lưu Phong là một người làm đại sự, là một nam nhân vô cùng ưu tú nên hắn tuyệt đối sẽ không để ý đến nữ nhân của mình mạnh mẽ như thế nào. Hơn nữa, con có thể có nhiều thế mạnh. Trong thiên hạ đừng nói nữ nhân các ngươi, ngay cả nam nhân cũng có mấy người có thể mạnh hơn Lưu Phong."

Tình nhi vốn là một người vô cùng thông minh. Chỉ là đang lưỡng lự nên trong khoảng thời gian ngắn không hề có phản ứng, bây giờ nghe phụ thân nhắc nhở thì lập tức trong lòng liền minh bạch.

Gật gật đầu, Tình nhi nói: "Phụ thân, nếu đã như vậy thì người sẽ giúp con chứ?"

"Giữa con và ta không cần khách khí. Không dấu gì con, phụ thân đã chuẩn bị hết thảy. Chỉ cần con gật đầu là hành động." Con gái của mình có bao nhiêu bản lĩnh, Nhạc Tử Lân là người rõ ràng nhất. Nói thật nếu là con trai thì thành tựu tuyệt đối sẽ không kém ai. Hiện giờ lại đi theo Lưu Phong, có cơ hội thi thố tài năng của mình.

Như vậy, có lẽ Nhạc Tử Lân đã xác đinh chắc chắn rằng tương lai Lưu Phong sẽ làm Hoàng đế. Cho nên lão từ giờ trở đi, muốn nghĩ cho con gái mình trở thành Hoàng hậu. Nhưng khả năng có lẽ không nhiều lắm, không nói tới con gái mình đã có một đời chồng, thì bên cạnh Lưu Phong nữ nhân ưu tú thật sự quá nhiều, làm cho nàng gần như không có chút hy vọng.

Hoàng hậu không được, thì ít ra cũng phải là Quý phi a.

Tất nhiên, nếu không kể đến cảm tình của hai người thì Nhạc Tử Lân nghĩ rằng còn phải luận đến công trạng. Cho nên lão muốn nữ nhân có chút thế lực. Tối quan trọng là, lão là cha, hiện tại trong tay còn nắm hơn phân nửa quyền lực của Bộ Binh.

Nhạc Tử Lân hiện giờ trong đầu chỉ có hy vọng trăm năm sau, nữ nhân của mình có chút quyền lợi cùng hạnh phúc, như vậy đã đủ rồi.

"Con gái, nếu đã suy nghĩ xong thì ta sẽ đi giúp con lo liệu đám thủ hạ cũ của Túc vương. Con cứ nghỉ ngơi đi nhé." Nhạc Tử Lân đứng dậy rời đi.

Vừa mới rời đi, Nhạc Tử Lân đột nhiên quay lại, nói: "Con gái, lần sau nhớ phải giữ gìn, đừng có điên cuồng quá độ, như vậy không tốt với thân thể đâu."

"Phụ thân, người nói gì thế?" Tình nhi tự nhiên không ngốc liền hiểu ý của cha, lập tức mặt đỏ bừng hận không có cái lỗ nào để chui vào.

Nhạc Tử Lân cười nhẹ một tiếng, không nói gì nữa nhanh chóng rời đi.

Nhạc Tử Lân rời đi, Tình nhi mới miễn cưỡng đứng dậy lên giường thay váy ngủ, trong lòng không khỏi nghĩ đến sự điên cuồng của hai người đêm qua.

"Ướt quá—!"

Không ngờ vừa nghĩ một chút mà quần lót vừa mới thay không lâu đã lại hơi ướt át.

"Chẳng lẽ mình lại biến thành dâm đãng thế sao?" Tình nhi có chút buồn bực.

"Nếu như muốn, ta chỉ có thể có ưu thế ở chuyện binh pháp, có lẽ ta sẽ giúp Phong nhi thu xếp quân giới, phương diện tình cảm nên tạm thời quên đi." Vì không muốn hạ thân khó chịu, Tình nhi mạnh mẽ vứt bỏ tạp niệm bắt đầu tự suy tư chuyện chính sự.

Lưu Phong rời khỏi soái phủ của Nhạc Tử Lân cũng không trở về Thiên Thượng Nhân Gian ngay mà là đi ra vùng ngoại ô. Hắn quyết định tự mình tìm hiểu động tĩnh ở soái phủ Tĩnh vương gia.

Đi được nửa đường tới một hẻm núi thì đột nhiên hắn cảm giác thấy hình như có người theo dõi. Cảm giác vừa có, hắn liền cẩn thận cảm ứng và phát hiện ra có vài ba nhân ảnh đang hướng phía mình đi tới, hơn nữa đều có sát khí. Tuy nhiên những người này sức chiến đấu cũng không có gì đáng nói, chỉ một người miễn cưỡng có thể coi là mạnh.

Trong thời gian này, Lưu Phong cũng muốn giãn gân, giãn cốt, nên hắn liền đứng lại chờ đợi.

Đợi một hồi thì kẻ nguy hiểm nhất trong đám người kia quả nhiên đuổi tới.

Trực giác nói cho Lưu phong biết đây là một tu chân sát thủ, khí tức âm hàn khiến Lưu Phong cũng không thể không cẩn thận.

"Xoát"

Một tiếng, một đạo hàn quang hướng tới hạ thân Lưu Phong đâm tới. Lưu Phong lập tức liền nổi giân, Mẹ nó, muốn lão tử tuyệt hậu a, dưới cơn thịnh nộ nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong hung hăng đâm ra với tốc độ cực nhanh.

Thấy vậy tên thích khách liền nghiêng đầu. Dưới tình thế cấp bách định liều chết nhưng kiếm của Lưu phong tốc độ rất nhanh, căn bản là không thể tránh né. Một luồng máu tươi bắn ra, tên thích khách đã bỏ mình.

Đối thủ quá yếu khiến cho Lưu Phong có chút thất vọng.

Đúng lúc này, ở đỉnh núi đối diện đột nhiên xuất hiện mấy khẩu Hồng Y Đại pháo bắn về phía hắn.

"Không tốt!"

Lưu Phong hít một hơi, không kịp nghĩ nhiều hai chân nhanh chóng thối lui về phía sau. Thân hình vừa kịp rời đi thì chỗ vừa đứng cũng bị đại pháo biến thành một cái hố to.

Lưu Phong không khỏi âm thầm sợ hãi. Uy lực của pháo này thật lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn. Có lẽ trước đây Lưu Phong chưa từng trải qua lần đối địch với Hồng Y Đại pháo cho nên hắn liền có chút cẩn thận.

"Ầm—"

Ngay khi hắn còn chưa kịp thở, thì bốn phía thung lũng đều có Hồng Y Đại pháo, họng súng đen sì sì đều hướng về hắn.

Lưu Phong không nghĩ nhiều chỉ dựa vào Thất tinh bộ né tránh. Bởi vì thân pháp hắn quá nhanh, đạn pháo thủy chung vẫn không thể bắn trúng.

Cũng có mấy phát đạn pháo nổ gần chỗ hắn nhưng vẫn không thể đả thương được hắn. Với phòng ngự hiện giờ của Lưu Phong mà nói, kỳ thật đối địch với mấy khẩu pháo kia cũng không phải là vấn đề to lắm.

Đương nhiên Lưu Phong không phải là người ngốc. Dù có thể chống lại cũng sẽ không hồ đồ làm bia cho người ta pháo kích.

Hiện tại Hồng Y Đại pháo cũng không bền lắm. Bắn phá một hồi thì thân pháo đã bắt đầu nóng lên. Bất đắc dĩ từ trên đỉnh núi tạm ngừng oanh kích. Lập tức bắn tên xuống, hy vọng có thể tranh thủ cho Hồng Y Đại pháo một chút thời gian. Đợi cho thân pháo nguội sẽ tiếp tục bắn.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, dùng nhuyễn kiếm tạo ra quanh thân một lưới kiếm quang rồi phi thân bay lên đỉnh núi. Nhằm đúng chỗ có một Hồng Y Đại pháo hắn liền vận Nguyên Anh lực bổ tới một kiếm.

Hồng Y Đại pháo khổng lồ lập tức bị cắt thành mấy mảnh bắn tung ra tứ phía, lại còn đập vỡ những khẩu pháo bên cạnh. Những tên tráng sĩ điều khiển đại pháo đều bị chết sạch. Có những tên thậm chí còn biến thành thịt vụn.

Lập tức bốn phía liền lâm vào cảnh hỗn loạn.

Tên đầu lĩnh vội vàng đốc thúc những tráng sĩ bên cạnh lao đến kìm chế Lưu Phong, mặt khác lại xoay nòng Hồng Y Đại pháo chuẩn bị tiếp tục oanh kích.

Lưu Phong cũng không lưu tâm đến những tráng sĩ đang xông đến mình, ánh mắt vẫn hướng về Hồng Y Đại pháo. Tay phải hơi hất lên, lập tức một cỗ lực lượng cường đại bắn ra lao về phía đại pháo. Một tiếng nổ inh tai phát ra, ngay lập tức một Hồng Y Đại pháo liền bị hủy diệt.

"Ầm Ầm"

Có lẽ tại lực lượng quá mạnh mẽ, khiến cho Hồng Y Đại pháo đột nhiên nổ tung, những tên tráng sĩ tứ phía đều bị bắn thành mảnh nhỏ, máu thịt lẫn lộn. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ bốn phía nham thạch, cái làm cho người ta sợ hãi chính là có mấy người vẫn còn chưa chết lăn lộn trong vũng máu rên rỉ không ngừng.

"Tiểu tình nhân, đây chắc chắn là một âm mưu, bọn họ còn rất nhiều nhân thủ. Ngươi không nên tạo ra quá nhiều sát nghiệp, ta đã thông báo đến thuộc hạ của ngươi rồi." Âm thanh của Bạch Khiết vang lên trong đầu của Lưu phong, nhắc nhở hắn không nên tạo ra sát nghiệp.

"Ta không cần" Máu sá phạt của Lưu Phong đã nổi lên, lòng chỉ muốn có thể tru sát một trận.

"Nghĩ cho kỹ đi." Bạch Khiết giải thích nói" Bỏ qua mấy tên vớ vẩn ở đây, cách đây không xa còn có một tên Thiên Nhân hậu kỳ đang quan sát ngươi. Nếu ta không đoán sai thì mục đích của hắn chắc là Hạo Thiên kiếm của ngươi. Hắn chắc là đang chờ dịp loạn để xuống tay."

"Hảo, tốt lắm, tu chân Thiên Nhân hậu kỳ, đã lâu lắm không được đánh thống khoái một trận" Lưu Phong miệng không khỏi nở một nụ cười.

"Chủ công, thuộc hạ cứu viện chậm, xin người trừng phạt." Sau khi nhận được tin tức của Bạch Khiết, Thiên Đại ngay lập tức liền dẫn vài Hắc ám võ sĩ chạy lại.

"Để lại vài người làm nhân chứng, còn lại toàn bộ giết hết." Lưu Phong lạnh lùng hạ lệnh. Muốn giết ta, như vậy chắc chắn phải trả giá.

Rất nhanh, bốn phía liền vang lên tiếng binh khí chạm vào nhau, đạn pháo nổ vang, còn có những tiếng kêu thảm vang lên không ngừng.

Lưu Phong lẳng lặng đứng ở đỉnh núi, chờ đợi tên tu chân kia xuất hiện.

Hắn biết rõ, thuộc hạ của mình sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Tên kia nếu có muốn mai phục cũng không có cơ hội. Sự thật đúng như vậy, Thiên Đại cùng thuộc hạ của hắn so với đám người kia chênh lệch quá lớn. Hiện trường gần như chỉ là một phương chém giết.

Tuy nhiên cũng có chút ngoài dự kiến của hắn. Nguyên bản là muốn lưu lại vài người sống, nhưng trong nháy mắt đều bị chết hết. Căn cứ vào sự kiểm tra của Hắc Vân thì bọn họ đều đã uống độc dược.

"Chủ công, thuộc hạ bất tài, nhất thời sơ ý, vô ý để cho bọn chúng chết?" Hắc Vân nói có chút hổ thẹn.

"Không phải lỗi của các ngươi."Lưu Phong thản nhiên nói: "Đây là chuyện phải xảy ra, ngay lúc đầu ta đã biết."

Lưu Phong đứng ở đỉnh núi, lạnh lùng nhìn những thi thể trên đất, cười lạnh một tiếng nói" Ta nghĩ đối thủ của ta cũng không muốn ta biết được thân phận của hắn."

Thiên Đại nói: "Chủ công, Hồng Y Đại pháo này của Tứ Đại Quân Đoàn mới sắm. Có phải hay không là."

Lưu Phong cắt đứt lời của Thiên Đại, nói: "Không thể là Tĩnh vương gia được. Đây chắc chắn là có kẻ muốn giá họa mà thôi. Nhưng ta trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được là ai, rốt cuộc hắn tại sao lại phải làm như thế. Bệ hạ cũng không có khả năng. Về phần Yến vương, ta nghĩ khả năng cũng không lớn lắm. Thủ đoạn như vậy với chỉ số thông minh của hắn thì đích xác là một loại sỉ nhục."

"Tiểu tình nhân, ta có thể giúp ngươi cứu sống một người." Đang lúc khó xử, âm thanh của Bạch Khiết lại vang lên.

"Đi lên phía trước mười bước, chỗ đó có người còn chưa có chết hẳn. Hắn đang bị bất tỉnh sắp chết, bằng vào tu vi của ta có thể cứu hắn sống lại." Bạch Khiết giải thích.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-952)