Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 867

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 867: Xảy ra đại sự
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


"Dừng lại, đừng nói nữa!" Lưu Phong hoàn toàn hết chỗ nói, tiểu ma nữ này thực sự là đáng giận.

Khuynh Thành mỉm cười, biết là tỷ phu kiêm lão công của mình đã thỏa hiệp, liền nhẹ nhàng đi tới, thậm chí ép sát vào lưng hắn tỉ tê: "Tỷ phu, kỳ thật huynh cũng quả là được đó. Huynh bảo muội tuổi trẻ dáng người nóng bỏng gợi cảm như thế, hơn nữa còn lại là tấm thân xử nữ vậy huynh còn do dự nỗi gì nữa? Huống hồ muội còn dâng lên tận miệng cho huynh ăn." Nói xong, Khuynh Thành rõ ràng dùng bộ ngực còn đang phát dục cọ xát lưng Lưu Phong. (sặc: 00 (92):)

"Tỷ phu, huynh không động tâm sao?" Khuynh Thành cựa quậy thân mình vốn mảnh khảnh như rắn nước của mình mà cười hắc hắc, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực Lưu Phong. Kỹ xảo này đều là do Khuynh Thành theo tỷ tỷ cùng sư tôn học hỏi giả trang thành thục nữ ngoan ngoãn. Hôm nay thực sự là một dịp tốt để áp dụng nha.

Mịa nó, cái gì thế này? Lão tử sao có thể nhẫn nhịn được. Quả thật là không thể nào ăn được.

Lưu Phong cười hắc hắc xấu xa: "Khuynh Thành, nếu muội còn nghịch ngợm như vậy, cẩn thận ta đánh mông muội"

"Tốt tốt, mau tới đánh đi. Huynh không phải thích phụ nữ mông to à, nhìn xem gần đây mông muội có lớn lên nhiều hay không a." Đối với việc Lưu Phong uy hiếp, Khuynh Thành chẳng những không sợ mà ngược lại còn có chút vui mừng.

Lưu Phong buồn bực một trận, nha đầu kia hơn phân nửa là thích ngược đãi. Như thế nào mà vừa nghe đến việc đánh vào mông thì vẻ mặt lại đầy hưng phấn.

Tiểu nha đầu, là ngươi rước lấy, hôm nay đừng trách ta không biết thương hoa tiếc ngọc. Lưu Phong bước tới đóng của sổ, một tay đỡ lấy bả vai Khuynh Thành ôm nàng lên giường. Không nói hai lời hắn liền tụt váy nàng xuống, đưa tay nhằm phần mông trắng nõn kia đánh vài cái.

Tiểu nha đầu hôm nay mặc nội khố chữ T màu đỏ à. Phải cởi quần đánh vào mông mới có thể phát hiện cái này a. Với vài ba chưởng, phần mông vốn dĩ trắng nõn hiện giờ đã bị đánh cho đỏ bừng lên.

Mà Khuynh Thành lại hưng phấn kêu lên oa oa, còn nói: "Tỷ phu, không thỏa mãn a, tiếp tục đánh đi a. Dùng sức nhiều vào, người ta thích cho huynh đánh tiểu PP của muội" (=. =)

"Tốt, ta sẽ dùng sức." Lưu Phong đột nhiên nở một nụ cười ác ý: "Là muội cho huynh đánh, đợi lát nữa bị đánh đau thì không nên oán trách huynh."

"Ba—!"

Lưu Phong cố ý trừng trị tiểu ma nữ này một chút. Lần này quả thật hắn có dùng chút khí lực, lúc đầu Khuynh Thành còn có thể chịu được thậm chí hứng phấn mà quát to. Nhưng càng về sau lại càng chịu không nổi bởi vì Lưu Phong xuất thủ ngày càng mạnh tay khiến nàng thật sự đau đớn.

Mắt thấy Lưu Phong không có ý tứ dừng tay, Khuynh Thành buộc phải lớn tiếng cầu xin tha thứ: "Tỷ phu, huynh nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút. Huynh đừng đánh, toàn bộ tiểu PP của người ta đều bị huynh đánh đau."

Hừ. Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, cũng không buồn để ý đến lời cầu xin tha thứ của Khuynh Thành mà liên tục đánh tiếp vài cái. Kỳ thật, Lưu Phong phát hiện ra việc đánh vào mông nữ nhân cũng đem lại chút khoái cảm, sảng khoái trong lòng.

"Tỷ phu. đừng đánh nữa." Lưu Phong làm thật tuyệt tình, trực tiếp đem lực lượng trong cơ thể tiểu ma nữ phong ấn lại khiến nàng cảm thụ được sự đau rát nóng bỏng kia. Giờ đây Khuynh Thành ngay cả nước mắt cũng đã rơi. Lớn bằng chừng này mà đây vẫn là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì là đau đớn, cái gì là thống khổ.

"Hắc hắc, thật là thỏa mãn a."

Cảm giác đã giáo huấn được tiểu ma nữ này, Lưu Phong lúc này mới dừng tay mà cười hỏi: "Khuynh Thành, muội có thỏa mãn không, đã đầu hàng chưa?" Dù gì đi nữa, bản thân hắn lại rất thỏa mãn.

"Tỷ phu thối tha, tỉ phu xấu xa. Muội ghét huynh, tiểu PP của người ta đều bị nhà ngươi đánh nát. hu hu, huynh làm muội nhục nhã, thật là nhục nhã quá." Khuynh Thành dường như có chút ủy khuất, nhấc đầu nhào vào trong lòng ngực Lưu Phong khóc rống lên.

Nhìn thấy tâm tính như tiểu hài tử của Khuynh Thành, Lưu Phong hơi có chút tự trách bản thân, dường như mình ra tay hơi quá. Hắn nhẹ nhàng an ủi: "Đừng lo lắng, kỳ thật như vậy cũng tốt. Nhìn xem tiểu PP của muội hai bên đỏ hồng lên, ta thật không nhịn được muốn hôn một cái."

"Thật sự à—!"

Khuynh Thành nghe Lưu Phong nói như vậy, lập tức liền nở nụ cười: "Vậy huynh hôn a."

Lời này vừa nói ra lập tức khiến Lưu Phong dở khóc dở cười, chính bản thân mình cũng vừa mới nói như vậy, thật đúng là hại thân mà. Tuy nhiên, chuyện như vậy không phải trước kia hắn chưa từng làm với nữ nhân. Nhưng mà khi đó là những lúc động tình cực điểm, hơn nữa trước đó hai người cũng đã tắm rửa. Bây giờ dường như không được tốt lắm.

"Tỷ phu thối tha, muội chỉ biết là huynh gạt người ta. Hừ, muội muốn. Muội muốn cái này." Nói xong thì ánh mắt Khuynh Thành đột nhiên chuyển hướng về phía đũng quần của Lưu Phong, đôi mắt chớp chớp không ngừng.

Lưu Phong hơi hơi động tâm, dù sao thì tiểu PP cũng đã lớn, không bằng mình ác độc một chút.

Nghĩ đến đây, hắn liền kéo quần xuống, một tay đẩy đầu Khuynh Thành lại gần.

Khuynh Thành đang muốn nói cái gì đó. Đột nhiên trong miệng bị một vật cứng ngăn lại, khiến khuôn mặt nàng co rúm lại, đành nuốt câu định nói vào bụng.

Khuynh Thành vốn muốn thử một chút, nghĩ đến tỷ tỷ cùng sư tôn đều nói Lưu Phong thích như vậy. Tuy nhiên thì việc này trong lòng nàng quả thật chưa chuẩn bị kỹ.

Nhưng mà hiện giờ nói gì đều đã chậm. Hai tay Lưu Phong ôm lấy đầu nàng, ngay cả nàng muốn đẩy Lưu Phong ra cũng không có khả năng.

Hơn nữa, Lưu Phong cũng quyết định thực hiện công việc gian ác đến cùng này. Hắn rướn eo, mỗi lần xâm nhập đều dùng sức, hận không thể đút vào bên trong cổ họng của Khuynh Thành.

Khuynh Thành lúc này chính là khóc không ra nước mắt. Phía dưới tiểu PP bị đánh đến đỏ hồng lên, phía trên thì bị đồ vật của nam nhân xâm nhập, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, khiến miệng nàng đau nhức.

Tuy nhiên ngược lại, trong lòng nàng lại mơ hồ có chút khoái cảm khác thường.

"Mau một chút—!"

Cũng không biết bao lâu thời gian, Lưu Phong cảm thấy một dòng nước ấm trong bụng sắp tràn ra, mắt thấy sắp đạt đỉnh dục vọng, hắn lập tức hô lên một tiếng.

Khuynh Thành hiểu ý cũng bất chấp miệng đang đau, tự mình bắt đầu mạnh mẽ hút vào, một chất gì đó sền sệt dính đặc bắn thẳng vào miệng nàng. (: 0 (46):)

Thật sau một hồi lâu, cái thứ đồ vật kia của nam nhân mới chậm rãi chuyển biến, nhẹ nhàng rời khỏi miệng nàng.

Khuynh Thành nuốt thứ chất ấy xuống, hừ một tiếng rồi khẽ sẳng giọng: "Tỷ phu, ngươi là đại sắc lang, đại bại hoại, ngươi thật không biết thương hoa tiếc ngọc à, ngươi có biết làm miệng ta đau đến thế nào không?"

Nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng tức giận của Khuynh Thành, Lưu Phong cười thầm trong lòng, còn không phải là chính nàng trêu chọc ta trước.

"Tỷ phu, còn không mau mặc quần"

Nàng thở hổn hển nói, đầu lưỡi khẽ duỗi ra.

Nghe thấy vậy, Lưu Phong không khỏi nghĩ đến Bạch Khiết, lửa dục trong lòng lập tức bị dập tắt.

"Tỷ phu, để muội giúp huynh mặc quần áo"

Nói xong, tiểu ma nữ tựa như thê tử dịu dàng giúp đỡ Lưu Phong mặc quần vào. Tỷ tỷ và sư tôn còn nói, lúc làm chuyện đó phải thật phóng túng, dâm đãng. (dạy hư trẻ em: 2 (36):)

Nhưng lúc bình thường phải hiền lành, dịu dàng. Nữ nhân như vậy mới có thể được lòng nam nhân.

"Đến đây, ta lại giúp muội mặc quần. Có qua có lại, hắc hắc." Nhìn tiểu PP của Khuynh Thành lúc này thật tròn trĩnh lại in rất nhiều dấu tay, tuy nhiên cũng đã phai nhạt đi nhiều.

Lưu Phong giúp đỡ Khuynh Thành chậm rãi mặc váy. Thuận tay tại nơi ấy hắn liền sờ soạng một phen, tất cả đều dính nước a.

Khuynh Thành có chút ngượng ngùng, khẽ sẳng giọng nói: "Còn không phải huynh làm hại."

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Khuynh Quốc: "Lão công, đại sự không tốt."

Có lẽ là sự tình vô cùng khẩn cấp nên không đợi Lưu Phong lên tiếng trả lời thì Khuynh Quốc đã tự mình đẩy cửa tiến vào. Vừa vặn thấy được Lưu Phong đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, hơn nữa lại không mặc quần.

Khuynh Thành lập tức liền mất hứng, cong môi nói: "Tỷ tỷ, sao tỉ lại thế này, đi vào mà không chịu gõ cửa."

Khuynh Quốc hơi đâu rảnh rỗi mà để ý tới sự oán giận của tiểu muội, vội vàng nói với Lưu Phong: "Lão công, đại sự không hay rồi. Cũng không biết người nào đem chuyện tình của Ân Quý Phi truyền ra ngoài, hiện tại trong kinh thành, từ quan lại cho đến lê dân bá tánh đều biết. Ân Quý Phi thực sự không phải bạo bệnh bỏ mình, mà là bị chàng dấu đi. Hơn nữa còn có người đưa ra chứng cứ chàng cùng Ân Quý Phi dâm loạn trong cung đình."

Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, vội vàng đứng lên hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Là ai tung ra lời đồn."

Khuynh Quốc vội vàng giải thích: "Thiếp đã phân phó thuộc hạ bắt đầu truy tìm. Tuy nhiên chuyện này dường như là có người chuẩn bị, trong một đêm mà đã lan truyền khắp trong đế quốc."

"Đến tột cùng là ai làm?" Lưu Phong oán hận nói: "Đừng để cho ta bắt được, nếu không nhất định sẽ băm hắn thành muôn mảnh"

"Tỷ phu, khẳng định là do Tĩnh Vương gia làm. Lão muốn cho chàng thân bại danh liệt." Khuynh Thành hầm hừ nói: "Tên cáo già này, nhất định phải diệt trừ."

Lời nói này khiến Lưu Phong bừng tỉnh giấc mộng, trong lòng nao nao, gật đầu với với Khuynh Quốc: "Khuynh Thành nói đúng, chuyện này hơn phân nửa chính là do lão hồ ly Tĩnh Vương gia làm."

"Chúng ta hiện giờ không có chứng cớ." Khuynh Quốc hỏi: "Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ? Lúc này dư luận toàn đế quốc đều thập phần bất lợi đối với chàng. Hiện giờ thân phận chàng đang là Trịnh vương nên kì thật có quan hệ tổ tôn với Ân Quý Phi. Hơn nữa, Ân Quí Phi địch thực là cô của Ân Tố Tố. Như thế nếu như xem nhẹ chuyện luân thường đạo lý, quả thật rất khó làm cho bách tính trăm họ tiếp nhận. Hiện giờ đã có người mượn cớ kích động gây rối, trước cửa Thiên Thượng Nhân Gian đã tụ tập không ít dân chúng không rõ chân tướng."

"Việc này có gì mà phải sợ. Muội ra ngoài giết sạch tất cả bọn họ không phải sẽ tốt hay sao?" Khuynh Thành hừ một tiếng nói: "Toàn là lũ điêu dân đáng chết. Tỷ phu đối xử tốt với bọn chúng, trăm phương nghìn kế vì hạnh phúc của bọn họ, vậy mà bọn họ lại lấy oán trả ơn. Tỷ tỷ, tỷ phu, các người đừng có gấp. Muội mang đệ tử Hắc Ám Tài Phán đi ra ngoài vây lấy bọn chúng, đem bọn điêu dân bịa đặt chuyện thị phi kia giết sạch, xem về sau còn ai dám nói bậy nữa không."

Lưu Phong vội giữ chặt lấy Khuynh Thành tức giận nói: "Tiểu nãi nãi của ta, lão nhân gia của ta, làm ơn đừng gây thêm phiền toái cho ta nữa. Muội đem bọn họ giết sạch thì có chắc sẽ giải quyết được vấn đề không? Hiện tại, toàn bộ dân chúng cùng quan viên đế quốc đều biết chuyện này, trừ phi muội đem toàn bộ giết chết hết."

"Giết chết toàn bộ thì giết chết toàn bộ, ta sợ gì ai." Ánh mắt Khuynh Thành tràn đầy sát khí, so với những gì nàng vừa biểu hiện thì gần như là hai người khác biệt.

Khuynh Quốc vội vàng nói: "Tuyệt đối không thể."

"Muội muội, nếu muội thật tình suy nghĩ cho lão công thì không nên kích động như vậy. Tục ngữ có nói miệng lưỡi thế gian khó bề dập tắt. Chuyện này không thể dùng bạo lực để trấn áp, nếu dùng bạo lực chỉ làm cho sự việc càng tệ hơn mà thôi."

Khuynh Thành sốt ruột hỏi: "Nếu không thể giết thì chúng ta hiện tại phải làm sao bây giờ? Không lẽ để những tên điêu dân này ảnh hưởng đến danh tiếng tỷ phu."

"Hiện tại, mấu chốt quan trọng của vấn đề là tìm ra ngọn nguồn của lời đồn. Nếu không thì chuyện này không có cách nào dễ dàng xử lý đâu." Khuynh Quốc bình tĩnh nói.

Lưu Phong hơi thở dài một tiếng: "Thật là hảo thủ đoạn a."

"Lão công, hiện tại muội còn lo lắng một việc." Khuynh Quốc vô cùng lo lắng nói: "Sự tình sẽ còn lớn hơn, hơn nữa chứng cớ của đối thủ thực sự đầy đủ, tạm thời chúng ta đều không thể phản bác. Ta lo lắng bệ hạ không chịu được áp lực, sẽ ra tay đối với chàng"

Lưu Phong giận dữ nói: "Đúng vậy. Ta cũng đang lo lắng vấn đề này. Kỳ thật, chuyện này thì trong lòng bệ hạ cũng biết, chỉ là lão không muốn nói ra thôi. Nhưng là lúc này đây, huynh nghĩ lão cũng không thể nhịn nổi. Đường đường là thiên tử, là lãnh tụ của đế quốc, là nam nhân có trong tay tất cả quyền uy. Lão làm sao có thể nhường nữ nhân của mình cho người khác. Việc này không khác nào lão phải đội mũ xanh (bị cắm sừng). Hơn nữa. ai ai cũng biết ta lại là tôn tử của lão."

"Đối thủ quá độc ác, hắn là muốn cho chàng bất hòa với bệ hạ. Đồng sự của chàng sẽ mất hết, biến chàng trở thành kẻ bị dân chúng đế quốc phỉ nhổ khinh bỉ, là loạn thần tặc tử."

"Tìm kiếm, nhất định phải tìm thấy." Lưu Phong cẩn thận suy nghĩ một chút nói:

"Biết sự tình này của ta thực sự không nhiều lắm, trừ bỏ người trong nhà chúng ta ra, cũng chỉ có những thái giám và cung nữ trong tẩm cung mà thôi. Cung nữ Lâm Lang hiện đang ở cùng cô cô. Kỳ thật lúc trước ta cũng lo lắng chuyện này sẽ có người biết, cho nên trừ bỏ tên thái giám tâm phúc kia ra, những tiểu thái giám còn lại ta đều toàn bộ giết chết."

"Chờ một chút!"

Khuynh Quốc dường như phát hiện được điều gì đáng ngờ, vội vàng hỏi: "Lão công, chàng nói còn có một thái giám biết chuyện tình hai người?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-952)