← Ch.914 | Ch.916 → |
Lưu Phong ý bảo Đình Nhi chớ vội kích động, hắn trưng ra gương mặt tươi cười nhẹ nhàng nói với mọi người: "Các vị, quyền lợi đương nhiên là tất cả mọi người có. Vấn đề chỉ là các vị có đủ bản lĩnh hay không?"
Nói xong, Lưu Phong ôm theo Đình Nhi lăng không đứng giữa trời cao, tử kim Chân Long hộ thể lập tức hiển linh xuất hiện lượn vòng xung quanh hai người. Một khí thế đế vương cường đại lập tức thì tỏa ra tứ phía.
Một số đệ tử có tu vi thấp nhanh chóng bị áp chế tinh thần nên vô thức liền quỳ rạp xuống trước mặt hai người.
"Hừ—!"
Lưu Phong khinh thường hầm hừ mà nói: "Chỉ với có chừng ấy lực lượng của các ngươi mà cũng đòi mơ tưởng đến nữ nhân của ta, thật sự là không biết lượng sức—!"
"Rống—!"
Tử kim Chân Long hộ thể gầm lên một tiếng. Chúng đệ tử có mặt ở hiện trường bất kể nam nữ hết thảy đều thần phục dưới chân của Lưu Phong và Đình Nhi.
"Đình Nhi sư muội, muội rất không biết tự trọng—!" Đột nhiên có một tiếng quát lạnh từ phía chân trời vọng đến, lập tức một quả cầu sáng màu tím bay đến nhanh như sao băng.
"Là Thiên Tâm. Tại sao trong khí tức của hắn lại pha thêm khí tức tà ác vậy?" Đình Nhi đã nhận ra thân phận người mới tới theo âm thanh.
"Các ngươi coi thường sư muội Đình Nhi của ta, thực đáng chết—!" Thiên Tâm dừng lại xuất hiện chân thân lạnh lùng nhìn đám đệ tử đang quỳ rạp xuống đất nhếch miệng đầy sát ý.
Sau đó hắn lại hóa thành một vệt sao băng màu tím (tử sắc lưu tinh) đánh thẳng vào Hoa Vô Tà và mấy tên đệ tử vừa kêu gào lớn lối nhất.
Chỉ nháy mắt công phu, Hoa Vô Tà và mấy tên đệ tử liên quan lập tức hoàn toàn bị bao trùm mà hóa thành tro tàn.
Sau đó Thiên Tâm mới lạnh lùng nhìn Lưu Phong và Đình Nhi lãnh đạm nói: "Đình Nhi sư muội. Muội làm như vậy thực khiến ta đau lòng, muội có biết không? Trước khi Tu chân Đại hội diễn ra thì muội không thuộc bất luận kẻ nào."
"Lưu Phong, nếu ngươi còn tự coi mình là nam nhân thì hãy đợi đến Tu chân Đại hội để cùng ta cạnh tranh công bằng?" Thiên Tâm nói căm giận.
Lưu Phong khinh thường cười cười: "Đình Nhi không phải thứ để đặt cọc cho bất kì kẻ nào. Chúng ta thật tâm yêu nhau, cái gì mà cạnh tranh vô vị vậy. Chẳng qua chỉ là các ngươi đơn phương tình nguyện chứ không quan hệ tới chúng ta"
Lời này vừa nói ra. Thiên Tâm lập tức giận dữ: "Một khi đã như vậy thì chúng ta đây cứ quyết đấu trước đã, được không?"
"Đến đây đi, Lưu Phong, hãy tỏ ra khí phách nam nhân của ngươi. Đánh đến chết mới thôi, người nào còn sống sau chót thì có thể đoạt được Đình Nhi—!" Thiên Tâm khí thế ngút trời nói đầy tự tin.
Lưu Phong thu hồi Thanh Loan thần điểu và Chân Long hộ thể nói đầy khinh miệt: "Ngươi đã muốn tìm cái chết thì ta đây cũng không khách khí nữa—!"
Thiên Tâm từ khi bế quan vừa rồi đã nhiều ngày, bây giờ xuất quan cảm thấy tu vi của mình lại tiến nhanh, Tử Sát Thần Công đã luyện đến tầng thứ tám. Hắn tin tưởng có thể giao đấu cùng Lưu Phong. Đồng thời hắn cũng xứng đáng với Tử Sát kiếm tiên.
"Xem chiêu—!"
Lưu Phong cố ý thử Thiên Tâm, Hạo Thiên kiếm xuất hiện rồi dùng tâm thần khiển kiếm bay lượn vòng lao tới.
Thiên Tâm lướt ngang sang trái. Cho dù hắn tự phụ tới đâu thì cũng không cho rằng thân thể của mình có thể chịu nổi đòn của thượng cổ thần binh trong tay Lưu Phong. Hơn nữa, hắn còn muốn nhìn kỹ cách Lưu Phong ra tay.
Kiếm thế xé gió mang theo kình khí kinh người, Hạo Thiên kiếm tiếp tục truy kích.
Thiên Tâm lại đứng lặng bất động, Tử Sát kiếm trong tay. Mắt nhìn chăm chú vào mỗi di chuyển của Hạo Thiên kiếm.
"Xoát—!"
Hạo Thiên kiếm được Lưu Phong dùng tâm thần chỉ huy liền bắn nhanh ra một đạo kiếm quang kinh hãi. Thiên Tâm vội vàng lui lại mấy bước.
Lưu Phong lại lợi dụng khí thế để khiển Hạo Thiên kiếm lui lại một chút. Mũi kiếm chỉ lên trời vẽ trong không trung một cầu vồng lộng lẫy to lớn.
Thiên Tâm cũng không nghênh đón kiếm kia mà thân thể hắn đột nhiên bật ngược lại. Đồng thời, Tử Sát kiếm trong tay hắn cũng rời khỏi tay, ở giữa không trung hóa thành một đạo tử sắc lưu tinh xoắn lấy Hạo Thiên kiếm ở giữa không trung.
Đình Nhi hơi kinh hãi, không nghĩ tới Thiên Tâm cũng đã luyện thành phép thần thông dùng tâm thần khiển kiếm.
Lưu Phong cũng hít một hơi, theo tình huống hiện tại mà xét thì Bạch Huyền Y dường như cũng bỏ ra không ít công phu cho Thiên Tâm nên không thể chỉ đối phó bình thường.
"Lưu Phong, đừng tưởng rằng ngươi dựa vào di nương thì ta phải sợ ngươi—!" Thiên Tâm vừa dùng tâm thần ngự kiếm, vừa nhanh chóng tiếp cận Lưu Phong.
Sắc mặt Lưu Phong phát lạnh, chụm tay thành kiếm bắn ra mấy đạo kiếm quang lao thẳng vào Thiên Tâm.
Tu vi kiếm đạo của Thiên Tâm không bằng Lưu Phong, nhất thời không kịp phòng bị. Dù đã vội vàng tránh né, tuy nhiên vẫn là chậm một bước. Hắn chỉ cảm thấy cổ tay mình nhói lên, hiển nhiên đã bị thương.
Ngẩng đầu nhìn thấy như vậy, Lưu Phong mỉm cười mà nói: "Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Trong lòng Thiên Tâm kinh hãi tưởng như không thể giải thích nổi. Hắn thật không ngờ tu vi kiếm đạo của Lưu Phong đã tới mức trong lòng suy tính ra lộ trình cho kiếm. Điều này khiến cho sâu trong nội tâm Thiên Tâm cảm giác sợ hãi.
Trong lòng Thiên Tâm vì vậy không nhịn được mà sinh ra sát ý vô hạn.
"Sát—!" Cơn đau đã kích thích lực lượng, cả người Thiên Tâm nhoáng lên, còn mắt thì đổi sang màu tím. Quanh thân cũng tản ra tử sắc khí tức, sức chiến đấu trong nháy mắt tăng lên rất nhiều.
Tử Sát Thần Công đã xuất là Thiên Tâm nghĩ định toàn lực ra tay. Lưu Phong để Đình Nhi tránh sang một bên, quyết định toàn lực đối phó Thiên Tâm. Nếu đã là đối thủ do Bạch Huyền Y đích thân bồi dưỡng thì nhất định phải có chỗ hơn người.
"Dừng tay—!"
Đúng vào lúc này, Chưởng giáo của Huyền Tâm Chánh tông cùng vài vị trưởng bối ra hiện tại Hàn Nguyệt Thủy đàm rồi đứng ở giữa hai người.
Chưởng giáo Huyền Tâm Chánh tông nhìn Thiên Tâm trầm quát một tiếng: "Càn rỡ, Tu chân Đại hội sắp tới, Tu chân đại kiếp sắp tới mà không ngờ ngươi còn ở đây ra tay chỉ vì việc tư. Thật sự là làm người ta thất vọng."
Ngừng một chút, lão còn nói thêm: "Thiên Tâm, không phải là ta đã nói cho ngươi sao? Chuyện của các ngươi phải giải quyết ở Tu chân Đại hội, không thể lén đánh tay đôi. Chẳng lẽ ngươi đã quên?"
"Lưu Phong, đừng tưởng rằng ngươi là đại biểu Hoàng gia là trong mắt không còn nhìn thấy trưởng tôn" Ánh mắt của Chưởng giáo Huyền Tâm Chánh tông quay sang nhìn Lưu Phong mà nói: "Sau này nếu còn để ta nhìn thấy ngươi lén cùng người khác đánh nhau thì đừng trách ta không khách khí."
Nói tới đây, ánh mắt lão nhìn xuống, quét về phía mọi người nói: "Các vị, trong lúc Tu chân Đại hội không cho phép đấu tay đôi. Hôm nay các ngươi đều nhớ kĩ cho ta"
"Đạo Tể, đệ tử Phiêu Miểu Cốc chúng ta còn chưa tới lượt ngài giáo huấn."
Trương Mỹ Nhân, Nghê Thường, Thủy Mị Nhi, Tần Thủy Dao cũng chạy lại đây.
"Hừ—!"
Trương Mỹ Nhân hừ nói: "Đạo Tể, sự tình là do Thiên Tâm gây ra. Ngài lại đem trách nhiệm đổ lên đầu đệ tử của chúng ta. Chưởng giáo của đệ nhất thiên hạ đại phái quả nhiên là có khí phách vương giả a."
Lời này vừa nói ra. Nét mặt của Chưởng giáo lập tức sa sầm. Đã bao nhiêu năm nay cho tới lúc này còn chưa có người dám nói với lão như vậy, càng không có ai gọi thẳng tên của lão ra.
Vốn định tức giận, nhưng lại suy nghĩ, tu vi hiện tại của tứ nữ Phiêu Miểu Cốc mỗi người đều là Thiên Nhân hậu kỳ. Các nàng đích xác có tư cách này, quả thật có đủ thực lực để nói với mình như vậy.
"Tứ muội không được nói vô lễ với Đạo Tể Chưởng giáo" Tần Thủy Dao lên tiếng uyển chuyển đấu dịu: "Đạo Tể Chưởng giáo, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn. Ta xem việc này liền quên đi. Về sau các môn phái chúng ta tự kiềm chế đệ tử trong môn hộ của mình là được"
"Ân—!"
Đạo Tể gật gật đầu nói: "Vậy cứ theo lời tiên tử nói"
Mắt thấy bão tố đã tan như vậy thì tại hiện trường lại xuất hiện âm thanh hỗn loạn. Đám Thiên Sơn Bách Hoa cung cùng vài môn phái có đệ tử bị giết kêu gào phải nghiêm trị hung thủ Thiên Tâm.
Thiên Tâm vốn đang tức lộn ruột mà không có chỗ phát tiết, vừa mới nghe bọn họ hô hoán ầm ĩ lập tức giận quát một tiếng: "Người là ta giết đó, xem các ngươi có bao nhiêu bản lĩnh?"
Nói xong. Tử Sát Thần Công lại được huy động lập tức hóa thành một đạo lưu tinh vọt đến. Mắt thấy mấy người kia sắp chết oan chết uổng nên Chưởng giáo vội vàng ngăn cản: "Thiên Tâm, không thể lại tạo sát nghiệp"
Thiên Tâm tuy đang điên cuồng nhưng vẫn phải nghe lời Chưởng giáo vài phần. Do đó đình chỉ công kích nửa chừng khiến cho những người đó may mắn còn giữ được mạng sống.
Đạo Tể chưởng giáo nói với Bách Hoa cung chủ vẫn chưa hết hoảng sợ: "Cung chủ. Hoa Vô Tà chết tuy rằng là do Thiên Tâm gây nên, nhưng Hoa Vô Tà cũng có trách nhiệm bởi hắn khiêu khích trước. Cho nên ta hy vọng chuyện này ngươi đừng truy cứu lại nữa. Hiện giờ đại kiếp nạn sắp tới. Chúng ta nên chung sức cùng nhau thương lượng đối sách để vượt qua trận đại kiếp nạn này. Ý của ngươi thế nào?"
Bách Hoa Cung chủ thiếu chút nữa đã bị thần hình cụ diệt, lúc này còn giữ được mạng sống là rất may rồi. Tài không bằng người nên hắn đâu dám nói gì vội vàng gật đầu: "Hết thảy có Chưởng giáo làm chủ."
Lưu Phong âm thầm cảm khái, Tu chân giới đúng là kẻ mạnh làm chủ. Đích thực mọi người chỉ còn cách cam chịu.
"Đình Nhi, theo ta trở về—!" Ánh mắt Đạo Tể Chưởng giáo chuyển sang Đình Nhi, thấy nàng nắm tay Lưu Phong thì sắc mặt lập tức có chút không vui.
Đình Nhi vốn định cự tuyệt, nhưng mà nàng thấy sư tôn Ngưng Nguyệt đại sư nháy mắt nên cuối cùng cũng thay đổi chủ ý. Nàng thả tay Lưu Phong ra rồi đi đến.
Thiên Tâm oán hận nhìn Lưu Phong nói: "Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong, ta nhất định phải đánh bại ngươi"
"Hừ—!"
Lưu Phong khinh thường nói: "Hy vọng ngươi đừng làm cho ta phải quá thất vọng."
Sau trận đại chiến, đám đệ tử tu chân trẻ tuổi vốn có hi vọng khát khao Đình Nhi thì lúc này tất cả đều không có chỗ nào để hy vọng xa vời nữa.
Tu vi của Lưu Phong và Thiên Tâm đã thể hiện, đừng nói là đám đệ tử trẻ tuổi này mà ngay cả Chưởng giáo, Trưởng lão của một ít đại môn phái cũng không ai có thể là đối thủ của bọn họ.
Không hề nghi ngờ gì nữa, chuyện chiếm được Đình Nhi chỉ còn là Thiên Tâm và Lưu Phong tranh đoạt.
Đối với cường thể hôm nay của Lưu Phong, bốn vị tiên tử của Phiêu Miểu Cốc bao gồm cả Tần Thủy Dao đều khen ngợi có thừa. Nói thẳng ra thì Tu chân Đại hội chính là lúc để biểu hiện thực lực.
Lưu Phong hôm nay biểu hiện cường thế ra ngoài đối với Phiêu Miểu Cốc mà nói thì không thể nghi ngờ đó chính là một dịp tuyên truyền quá tốt. Hơn nữa tứ nữ đều đã đạt tới tu vi Thiên Nhân hậu kỳ. Lực lượng như vậy đã thông cáo cho các đại môn phái toàn Tu chân giới, Phiêu Miểu Cốc đã hoàn toàn trỗi dậy.
Sau khi về đến sư môn, Lưu Phong chia tay với mấy vị sư tôn rồi đi tới phòng Mộ Dung Tuyết. Do được Mộ Dung Uyển Nhi nhắc nhở nên Lưu Phong quả thật cảm thấy mình mắc nợ Mộ Dung Tuyết. Hôm nay sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng một chút.
"Lão. Chàng đã đến rồi?" Thấy Lưu Phong đến thì Mộ Dung Tuyết tự nhiên rất vui vẻ. Vốn nàng định gọi một tiếng lão công, nhưng lời đến miệng lại không dám thốt ra. Nàng cảm thấy Lưu Phong đối với nàng và Mộ Dung Uyển Nhi có khác nhau. Nàng nghĩ, Lưu Phong có lẽ chỉ coi nàng là công cụ tiết dục, trong lòng căn bản là không có nàng.
Lưu Phong đương nhiên hiểu tâm tư của Mộ Dung Tuyết nên hắn đi tới cười cười: "Tuyết nhi, có phải nàng giận không? Nàng hãy nghe ta nói, vừa rồi đã lâu ta không đi tìm nàng, đó là bởi vì ta quá bận. Ta xin lỗi, ta kiểm điểm."
Mộ Dung Tuyết nghe vậy, lập tức hai mắt mở to (nv: hỉ thượng mi sao), gò má đỏ bừng vì ngượng ngùng. Nàng xấu hổ nửa ngày mới chậm rãi mở miệng: "Ta còn tưởng rằng chàng không thích ta, chỉ nghĩ."
"Chỉ nghĩ gì?" Lưu Phong đi tới hai tay vuốt gò mà nóng rực của Mộ Dung Tuyết mà nói: "Tuyết nhi, nàng hiểu lầm ý tứ của ta. Kỳ thật là ta thực sự thích nàng cũng như ta thích Uyển Nhi tỷ tỷ của nàng"
Mộ Dung Tuyết vừa cao hứng vừa thẹn thùng. Nàng cụp hàng mi dài mà hưng phấn truy hỏi: "Chàng nói thật đấy chứ? Chàng không gạt ta?"
"Ân—!"
Lưu Phong nhìn chằm chằm đôi mắt to xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết tiếp tục: "Tuyết nhi, nàng đẹp quá, trước kia là ta sao lãng nàng. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ hảo hảo yêu thương nàng"
Mộ Dung Tuyết có vẻ xấu hổ, nàng ngước đôi mắt to xinh đẹp mắt to, cảm động nói: "Ta có thể gọi chàng là lão công không?"
"Ha hả—!"
Lưu Phong cảm thấy hôm nay Mộ Dung Tuyết thật sự buồn cười bèn cười nói: "Đương nhiên."
Nói xong, Lưu Phong hạ ánh mắt đi xuống ngắm nhìn bộ ngực con gái đang hở ra. Nàng bởi vì căng thẳng và hưng phấn nên bộ ngực phập phồng lại càng rất lợi hại.
Thấy nam nhân nhìn chằm chằm vào khe ngực mình, Mộ Dung Tuyết càng đỏ mặt hơn. Nàng đưa hai tay che mặt nói nhỏ: "Lão công, chàng đừng nhìn người ta như vậy" Nói thì như thế, nhưng lòng của nàng cũng thập phần vui mừng.
Đối với biểu hiện thẹn thùng của Mộ Dung Tuyết thì Lưu Phong lại cảm thấy hưng phấn không thôi. Hắn đưa tay cởi bỏ quần áo trên người nàng, thậm chí áo tơ lót ngực khêu gợi cũng thoát đi khiến cho ngọc nhũ của nàng hoàn toàn lộ hẳn.
← Ch. 914 | Ch. 916 → |