← Ch.945 | Ch.947 → |
"Nói bậy, ta tin tưởng vững chắc là cuối cùng thắng lợi nhất định sẽ thuộc về ta."
Bạch Huyền Y lạnh lùng cười, trong nụ cười dường như có vài phần mất tự nhiên. Hiển nhiên lời của lão chưa chắc đã là thật tâm.
Lưu Phong cười ruồi, vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, nhưng tay hắn đã lặng lẽ đặt lên kiếm, chờ đợi cuộc chiến kinh người với Bạch Huyền Y.
"Hãy bớt nói nhảm đi, ta cho ngươi hiểu biết thêm một chút về Tử Sát thần kiếm đích thực— "Tay Bạch Huyền Y chậm rãi nâng lên, cũng không thấy làm gì thì trong tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu tím. Hình dung với bộ dáng của Thiên Tâm thì dường như không sai biệt lắm, nhưng trong đó sát khí lại cao hơn mấy lần.
Lưu Phong nghiêm nghị nói: "Thiên Tâm bị ngươi lừa?"
"Không liên quan đến chuyện của ngươi. Chịu chết đi." Bạch Huyền Y nói xong câu đó, cả người đột nhiên bật lên, Tử Sát thần kiếm mang theo kình khí khiếp người cuồn cuộn quét tới. Thân hình lão cực nhanh giống như tia chớp, kình phong của Tử Sát thần kiếm quay tròn bao trùm chặt chẽ không gian chung quanh.
Lưu Phong không chút kinh hoảng, ngay khi mới nói chuyện thì hắn đã thúc giục Nguyên Anh lực của mình bố trí lớp phòng ngự mạnh mẽ ở quanh người.
Bạch Huyền Y cảm nhận được sự tồn tại lớp phòng ngự của Lưu Phong thì cười khấy rồi lại tăng thêm lực. Tử Sát thần kiếm sắc bén đã thành công xuyên qua lớp phòng ngự của Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ nhíu mày, dường như thật không ngờ Tử Sát thần kiếm của đối phương lại có kình lực cường đại như vậy. Hắn không hề chần chờ, thân thể nghiêng về phía trước Hạo Thiên kiếm chắn ngang không trung.
Kiếm thế oai nghiêm của Hạo Thiên kiếm hoàn toàn xuất ra, kiếm phong vạch ra một quỹ đạo phún xuất ra tử kim sắc (vàng tím) kiếm quang.
"Ầm vang—!"
Theo một tiếng nổ mạnh vang dội, hai thanh kiếm va chạm vào nhau làm bắn ra vô số đốm lửa, khí lãng ngập trời. Thân hình Lưu Phong và Bạch Huyền Y cùng nhoáng lên mỗi người bật về một phía.
Chỉ mới giao thủ một hiệp, cả hai bên đều không dám coi thường nhau, ngay từ đầu liền dốc toàn lực ra tay.
"Sát—!" Một đạo tử sắc (màu tím) kiếm ảnh cắt qua không trung. Bạch Huyền Y đã động thủ, liền không hề giữ gìn. Lão lựa chọn chủ động tiến công để dưới sự chứng kiến của Chí tôn Tiên Linh môn mà đánh chết Lưu Phong là thời cơ tốt nhất. Hôm nay cho dù lão giết Lưu Phong thì Thu Sương cũng không làm gì được lão.
Bởi vì đây trận quyết chiến công bằng.
"Thật là kiếm thế lợi hại—!" Lưu Phong ngầm kinh ngạc. Đối với thực lực của Bạch Huyền Y, hắn không dám có nửa điểm xem nhẹ. Dù sao người ta cũng là Tuần Thiên Sứ giả.
Trong tràng tiếng nổ mạnh ở hiện trường, hai người giữa không trung đã giao chiến mười mấy hiệp. Theo những gì được thấy trước mắt thì chưa ai làm gì được ai.
Bạch Huyền Y do kinh hãi lại vung Tử Sát thần kiếm, hai thanh kiếm lại chém vào nhau giữa không trung. Những sóng khí mạnh mẽ khiến hai người đồng thời bật lại phía sau vài bước.
Sau khi Bạch Huyền Y đứng vững chỉ thấy sắc mặt dữ tợn, tóc dài tung bay, hai mắt trợn ngược đỏ đòng đọc, sát ý trong ánh mắt cũng không thèm che dấu.
"Đi chết đi—!"
Bạch Huyền Y cả giận quát lên, Tử Sát thần kiếm trong tay xé gió xuất ra. Trong không khí lập tức vang dội âm thanh như phá vỡ không gian.
Trong lòng Lưu Phong chấn động, dưới nỗi sợ hãi dường như hắn thấy một con quái thú đang nhe nanh múa vuốt nhằm vào mình đánh tới. Không gian bốn phía dường như cũng không cách nào chịu nổi áp lực của kiếm thế nên không ngừng phát ra tiếng vang quái dị.
Đúng lúc này, tử kim sắc kiếm quang xuất hiện trong không trung. Đột nhiên tăng lên thành một đạo kiếm thế mạnh mẽ hơn ngăn cản Tử Sát thần kiếm của Bạch Huyền Y.
Hạo Thiên kiếm, Tử Sát thần kiếm lại giáng vào nhau. Cánh tay cầm kiếm của Bạch Huyền Y có hơi run rẩy, nhưng lão cắn răng kiên trì chống lại cho dù cánh tay lại có chút run lên.
"Xẹt xẹt—!" Bất đắc dĩ mà Bạch Huyền Y đành phải vội vàng lui ra phía sau hai bước, mới có thể đứng vững.
Lưu Phong bên này cũng lui lại mấy bước mới đứng vững. Tuy nhiên tình huống của hắn rõ ràng so với Bạch Huyền Y khá hơn. Dù sao hắn có Thất Anh tuần hoàn nên Nguyên Anh lực liên miên trút vào không dứt. Vì thế cũng không xuất hiện tình trạng kiệt lực.
Thét dài một tiếng, Lưu Phong nhanh như chớp áp sát vào.
Bạch Huyền Y giật mình, hắn cảm thấy kiếm thế nhát chém này của Lưu Phong mạnh hơn hẳn lúc nãy. Kiếm quang vô biên đang mãnh liệt ập tới bao trùm chặt chẽ cả người lão.
"Tê—!" Kiếm quang Lưu Phong thành công đâm xuyên qua lớp phòng ngự của Bạch Huyền Y. Bạch Huyền Y kinh hãi vội vàng lùi lại. Dù vậy thì cánh tay phải cũng vẫn bị một vết thương nhỏ phun ra máu tươi.
Cánh tay bị thương khiến Bạch Huyền Y cảm thấy một cơn giận dữ trước nay chưa từng có. Lão nổi giận gầm lên một tiếng, tập hợp lực lượng toàn thân vung kiếm nghênh chiến.
Đánh nhau đến giờ Lưu Phong đã nắm chắc thắng lợi, hắn thấy Bạch Huyền Y liều lĩnh lao lại thì trên mặt hiện lên một nụ cười lãnh đạm.
"Đáng giận, không ngờ ngươi lại làm ta bị thương-".
"Oanh."
Mũi kiếm hai người lại giao nhau, Bạch Huyền Y kêu lên một tiếng đau đớn, lui nhanh vài bước mới có thể đứng vững được.
Lưu Phong tuy rằng cũng lùi một bước, nhưng vẻ mặt hắn không thay đổi gì mà vẫn hồng hào như trước.
Thừa dịp Bạch Huyền Y có vẻ bối rối, Lưu Phong vọt tới. Hắn toàn lực thúc dục Thất Đại Nguyên Anh lực và Tử Hư Chân Long khí đều rót hết vào Hạo Thiên kiếm rồi nhanh như chớp đâm thẳng vào Bạch Huyền Y.
Công kích nhanh như vậy có hiệu quả là ngay lập tức xuất hiện cơ hội gần như hoàn mỹ để nắm chắc phần thắng. Bạch Huyền Y căn bản là không kịp né tránh. Rơi vào đường cùng, lão đành phải vận hết lực lượng toàn thân để chống cự.
Thu Sương lập tức liền thấy căng thẳng, hai người này hoàn toàn là dốc tất cả lực lượng để giao đấu làm cho có thể xảy ra tình trạng lưỡng bại câu thương.
"Ầm vang—!"
Hai người hóa thành hai Đạo Quang ảnh, hung hăng dập vào nhau. Sóng bùng nổ khiến cho mọi cây cột trong đại điện đều bị dội vào. May mà mỹ phụ kịp thời ra tay mới khống chế được dòng khí cuồng loạn lan ra bốn phía.
Trong vụ nổ mạnh, Hạo Thiên kiếm trong tay Lưu Phong nương theo sóng khí xuyên thẳng vào làm thủng ngực Bạch Huyền Y bắt lão phải đền những tội ác đã gây ra khi còn sống. Mà hắn cũng bởi vì không quan tâm đến bản thân nên bị sóng nện xuống mặt đất, từ trong miệng thổ ra máu tươi tử kim sắc rồi bất tỉnh nhân sự.
Lưu Phong chịu thương thế cũng không nhẹ, tuy rằng cũng không lo ngại nhưng không phải có thể bình phục tức khắc. Thu Sương không để ý lời Sư tôn phản đối, cứ đưa Lưu Phong mang về khuê phòng của mình cẩn thận chăm sóc.
Vài ngày sau, thương tật của Lưu Phong dần dần khỏi hẳn. Tuy nhiên hắn không hề dự tính chuẩn bị rời đi. Dường như hắn đã có thói quen mỗi ngày được Thu Sương chăm sóc.
"Phong nhi, hôm nay tốt hơn nhiều không?" Thu Sương đẩy cửa phòng, đi tới ngồi ở trên mép giường lo âu hỏi.
"Di nương. Phong nhi tốt hơn nhiều, cảm ơn người mấy ngày nay trông nom." Lưu Phong kích động nhào vào lòng Thu Sương, hắn nửa quỳ để mặt úp vào hai trái đào tiên căng mọng của Thu Sương, còn hai tay ôm quanh eo nữ nhân.
Thân mình Thu Sương khẽ run lên, dường như hơi khó tiếp nhận thể hiện của Lưu Phong, dù sao thân phận hai người cũng là như vậy. Nhưng Lưu Phong lại tuyệt không để ý, hắn tựa như làm nũng gối đầu lên đùi ngọc của nữ nhân, hai tay vẫn ôm chặt lấy eo của nàng.
"Phong nhi. Mau đứng lên, còn ra kiểu dáng gì nữa." Thu Sương có chút thẹn thùng, nàng cảm giác được một luồng nhiệt đang từ trên đùi mình dâng lên.
Lưu Phong cũng không đáp ứng. Hắn cố ý giả ngây thơ để không đứng dậy. Hơn nữa kia bàn tay vốn ôm quanh eo nữ nhân cũng từ từ bắt đầu trượt xuống đặt trên đồn bộ nữ nhân rồi bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn.
"Ân—!"
Thân thể mềm mại của Thu Sương run lên không thể kìm được mà hừ nhẹ thành tiếng. Mặt ngọc cũng không giữ nổi vẻ bình tĩnh, một màu đỏ xấu hổ lập tức liền phủ kín gò má.
"Các ngươi đều ở đây, sư tỷ, thân thể của người không thoải mái sao? Tại sao mặt của người đỏ rực như vậy." Đúng lúc này, Thủy Nhược Hàn đi đến, nàng phát hiện sư tỷ không ổn nên trong đôi mắt lo lắng pha trộn thêm vẻ nghi hoặc.
Lưu Phong phản ứng cực nhanh, hắn thấy Thủy Nhược Hàn tiến vào thì vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Thấy Lưu Phong đang ngủ ở trong lòng sư tỉ, Thủy Nhược Hàn lập tức gắt giọng: "Ngươi thực là biết hưởng thụ, còn rúc vào trong lòng sư tỉ mà ngủ, không biết là làm sư tỷ mệt mỏi." Nói xong, Thủy Nhược Hàn liền tiến lên định đánh thức Lưu Phong.
"Cứ để Phong nhi ngủ đi, hắn đã bị thương nhiều ngày vừa mới khá hơn một ít." Vẻ mặt Thu Sương đầy yêu thương mà ngăn cản Thủy Nhược Hàn hành động.
Thủy Nhược Hàn hơi run một chút lại lập tức nói: "Nếu không thì đặt hắn ở trên giường cũng được"
"Không sao, hắn không chịu rời ta" Thu Sương mỉm cười nhưng dưới vẻ mặt bình tĩnh là ngàn vạn câu hỏi còn trong lòng thực hỗn độn. Với việc Lưu Phong xâm phạm nàng thì sao nàng có thể không biết. Có điều sư muội ở đây làm nàng khó mà nói hắn được. Hơn nữa, vừa rồi Lưu Phong xâm phạm lại khiến nàng cảm nhận được rất rõ ràng một niềm vui sướng từ trước tới giờ chưa từng được hưởng thụ.
Lưu Phong thấy Thu Sương di nương cố ý che dấu gỡ tội cho hành động của mình thì trong lòng đã tính toán âm thầm đưa tay luồn dưới gấu váy nữ nhân chui vào bên trong, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve.
Dần dần ánh mắt Thu Sương bắt đầu trở nên mơ màng. Thủy Nhược Hàn càng cảm thấy được kỳ quái, dường như sư tỉ có việc dấu mình. Có điều trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
"Sư tỷ. Phong nhi giết chết Tuần Thiên Sứ giả, bề trên có thể trách tội. Tuy nhiên Sư tôn nói, việc này người sẽ xử lý để tỉ khỏi lo lắng. Tuy nhiên, ý của Sư tôn là Phong nhi bên người có nhiều nữ nhân quá" Thủy Nhược Hàn có ý khác nên nhìn thoáng qua Thu Sương mà nói.
Thu Sương đang định nói chuyện, đột nhiên thấy phải đề phòng. Hai chân đột nhiên căng cứng kẹp chặt tay Lưu Phong ở giữa, không cho hắn thực hiện được. Tuy nhiên Lưu Phong cũng không nghĩ đến việc từ bỏ mà bàn tay muốn ngọ nguậy vỗ về chơi đùa nơi đó.
Thu Sương mặt đỏ như gấc, muốn mở miệng răn dạy nhưng lại ngượng ngùng, hơn nữa cơn tê dại giữa hai chân cũng làm nàng có vẻ khó lòng chịu nổi.
Bởi vì Lưu Phong quay lưng về phía Thủy Nhược Hàn, cho nên căn bản là nàng không biết Lưu Phong đang làm mấy chuyện xấu. Nay thấy sư tỷ đỏ mặt thì lại nghĩ là tỉ đã hiểu ý tứ trong câu nhiều nữ nhân của mình.
Lưu Phong lại cho là dù kích thích như vậy nhưng có Thủy Nhược Hàn ở đây thì Thu Sương di nương tuyệt đối không dám mở miệng, hắn cảm thấy trong lòng cực kỳ phấn khích.
Thu Sương dưới tình thế cấp bách, đành phải truyền âm nói với Lưu Phong: "Phong nhi. Hôm nay không được. Đừng để cho sư muội thấy được."
Lưu Phong nghe vậy, biết là có triển vọng thì lúc này mới từ bỏ.
Khi tay Lưu Phong dời đi thì trong lòng nàng đột nhiên lại có cảm giác mất mát, khiến cho nhịp tim đập loạn. Nàng thậm chí cảm giác được hai chân mình đã xuất hiện một chút ướt át, một cảm giác trống rỗng.
Lưu Phong vùi đầu trong lòng nữ nhân nên có thể rõ ràng cảm nhận được sự căng thẳng của nàng. Hắn âm thầm bật cười, với kinh nghiệm của mình mà xét thì e là Thu Sương di nương cũng có chút động tình."Sư muội, giờ cứ để ta chăm sóc cho Phong nhi, có việc gì chúng ta sẽ nói sau. Chờ khi vết thương của hắn khỏi thì ta sẽ đưa hắn đi." Thu Sương cảm thấy trong tình huống như vậy, nếu Thủy Nhược Hàn tiếp tục ở lại thì nàng thật không biết nên làm gì bây giờ?
Thủy Nhược Hàn thấy vẻ mặt sư tỷ khác thường, suy nghĩ một chút gật đầu nói: "Được rồi, vậy muội đi trước, có việc nhớ báo cho muội biết."
Đợi cho Thủy Nhược Hàn đi khỏi, lá gan Lưu Phong lập tức to lên. Bàn tay lại nhằm giữa hai chân nữ nhân xâm nhập. Hơn nữa với tốc độ như chớp đã để ngón tay ở chỗ riêng tư của nữ nhân.
Thu Sương định bắt dừng lại nhưng mà đã không kịp nữa rồi. Bởi vì theo sự linh hoạt của ngón tay Lưu Phong, một làn sóng khoái cảm đang không ngừng xâm chiếm cả bộ não lẫn suy tư của nàng. Sự rụt rè và ngượng ngùng của nàng đang bị trận kích tình nóng bỏng chậm rãi hòa tan.
Sau khi cảm thấy sự thay đổi của nữ nhân, trong lòng Lưu Phong cũng kích động hẳn. Hắn thay đổi tư thế, mặt khác một tay cũng đưa về phía bộ ngực sữa của nữ nhân.
Cho dù cách lớp yếm ngực, nhưng Lưu Phong vẫn cảm nhận được hai nụ hoa đang chậm rãi dập dình.
"Không được. Chúng ta không thể như vậy." Trong lòng Thu Sương có chút mâu thuẫn, cùng lúc nàng thích thú với sự vuốt ve như vậy, nhưng mặt khác lại e ngại với thân phận của mình. Tuy nhiên âm thanh run rẩy của nàng như đã hết hơi, hơn nữa thân thể không hề có chút kháng cự.
Thu Sương xấu hổ giống như thiếu nữ khát khao không còn ghìm giữ nổi nữa, những kích động thực sự từ đáy lòng khiến ánh mắt của nàng trở nên mơ màng.
Lưu Phong vừa vuốt ve, vừa tích cực tìm cớ biện minh cho việc xâm phạm di nương.
Vậy hắn nghĩ như thế nào?
Suy nghĩ của hắn a, việc hắn xâm phạm di nương, chủ yếu có mục đich quan trọng là vì song tu, là vì tăng cường tu vi của mình. Cũng là để bảo vệ an toàn cho những người mà hắn quan tâm để vượt qua Đại kiếp nạn.
← Ch. 945 | Ch. 947 → |