Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 095

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 095: Gia đình Lý chủ nhiệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


"Yên tâm, Lý Trạch Huệ tôi là cán bộ tận tâm vì nhân dân, sau lưng là ngàn vạn dân chúng ủng hộ, ai dám làm gì tôi nào?" Lý Trạch Huệ ra vẻ khí phách vênh mặt nói.

"Ha ha, coi ông kìa, có cần tự khen thế không? Có ai không biết ông là vị quan tốt chứ? Thôi được rồi, ông đi tắm rửa đi, cơm sắp xong rồi, tôi đã làm món thịt kho mà ông thích ăn nhất nè..."

Triệu Nguyệt Dung đối với chồng khá yên tâm, mỉm cười mãn nguyện xong quay lưng vào bếp tiếp tục làm thức ăn.

Nhìn theo bóng lưng của vợ, Lý Trạch Huệ trong lòng chua chát, ông dám lớn tiếng tự xưng là cán bộ vì nước vì dân ấy chứ? Ông biết rõ hơn ai hết những việc ông làm mà để lộ ra, không lãnh án tử hình thì cũng khó thoát tù chung thân. Tiếc là người trong giang hồ, thân bất do kỉ, lỡ nhúng chàm một lần nay có muốn thoát ra đã không được nữa rồi.

Có lẽ thấy áy náy với vợ, sau khi tắm rửa xong, Lý Trạch Huệ vội bước vào trong bếp, dịu dàng hỏi vợ: "Mình này, có cần tôi giúp gì không?"

"Hôm nay ông tính thực hiện chính sách thương dân đó à? Vị đại quan phó chủ nhiệm nhà ta lại chịu cúi mình vào bếp với vợ sao?" Triệu Nguyệt Dung nói đùa với chồng.

"Ha ha, bà đừng trêu chọc tôi nữa, sau này ngày nào về nhà tôi cũng phụ bà làm bếp, được chưa nào?" Lý Trạch Huệ bối rối gãi đầu gãi tai nói.

"Thế thì tốt quá, nếu ông vui lòng nhận nhiệm vụ thì để tôi phân công cho ông mấy việc... Như vậy đi, ông bưng mấy đĩa thức ăn này ra ngoài, bày chén đũa ra bàn ăn rồi chúng ta đợi thằng Cường về cùng ăn cơm với nó. À, hay là ông gọi điện cho con đi, giờ này chắc nó đã tan học rồi? Thằng bé này chắc la cà đâu đó chưa chịu về nhà đấy mà..."

Vừa nói Triệu Nguyệt Dung vừa tiếp tục cặm cụi làm thức ăn.

Lý Trạch Huệ vội nghe lời vợ bưng mấy đĩa thức ăn ra khỏi bếp, vừa đúng lúc thấy con trai bước vào nhà, liền mắng yêu: "Thằng con hư đốn này kể cũng ranh ma nhỉ, đợi đúng lúc ăn cơm mới mò về."

"Ba, hôm nay có món gì ngon không? Con đói chết rồi này..."

Tướng mạo của Lý Cường không giống Lý Trạch Huệ chút nào, nó đẹp trai hơn ba nó nhiều, nhất là sống mũi cao cao giống y chang ngôi sao điện ảnh vậy.

"Tất cả đều là món ngon, mau đi rửa tay đi con, rồi cả nhà ta cùng ăn bữa cơm đoàn viên."

Lý Trạch Huệ là một gã đàn ông mâu thuẫn, lúc ông vui vẻ bên con tiện nhân Tuyết Phi Phi trong biệt thự, tâm tư đặt cả lên một mình Tuyết Phi Phi, lúc ấy ông muốn ban phát tất cả của mình cho cô ả, nhưng khi về đến mái ấm gia đình, ông lại một lòng một dạ đối xử tốt với vợ con, hễ nghĩ tới chuyện khoái lạc với Tuyết Phi Phi liền cảm thấy tội lỗi.

Đợi sau khi Lý Cường rửa tay thay áo xong, cả nhà 3 người ngồi quây quần bên bàn ăn nói cười vui vẻ.

"Con trai, dạo này học hành thế nào rồi? Tuy con mới vào trung học, nhưng phải cố gắng học tốt ngay từ năm đầu, nhất là không được đánh nhau với bạn, yêu đương nhăng nhít trong trường..."

Lý Trạch Huệ tư cách hủ bại nhưng lại không hy vọng con trai giống mình, ông muốn Lý Cường có phẩm chất cao thượng như thánh nhân. Trên thực tế tâm lí của những người lầm đường lạc lối đều giống như Lý Trạch Huệ, mình đã lầm lỗi không thể quay đầu lại, chỉ còn cách hy vọng đời sau cố gắng làm người.

Lý Cường phụng phịu bỏ ngoài tai lời dạy của ba nó, tinh nghịch nói: "Ba, lần nào ba về nhà đều nói những câu này, nghe đến lỗ tai con mọc nấm ra rồi nè. Còn nữa, con không phải thuộc cấp của ba, đừng gặp mặt con là giáo dục tư tưởng chứ, con lớn thế này rồi biết nên làm gì mà, con tự tính toán cho cuộc đời con được."

Triệu Nguyệt Dung tiếp lời con trai: "Ba con say mê công việc, đem tất cả sức lực đều đặt hết vào công việc. Còn con nếu hiểu chuyện thì phải thông cảm cho ba, đừng bướng bỉnh cãi lời ba."

Lý Trạch Huệ khoái chí khen một câu lấy lòng vợ: "Ha ha, cũng là vợ mình hiểu chồng hơn ai hết..."

"Ông này, đừng ngon ngọt với tôi trước mặt con trai như thế, chỉ cần ông ngày nào cũng về nhà ăn bữa cơm với gia đình là tôi đã mãn nguyện lắm rồi." Triệu Nguyệt Dung nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lý Cường mặc kệ ba mẹ, nó bưng chén cơm lên, cầm đũa gắp thức ăn, nhai nuốt ngấu nghiến như con ma đói.

Lý Trạch Huệ nhắc nhở con trai: "Lý Cường này, con ăn chầm chậm thôi, nhà có 3 người, có ai giành với con đâu?"

Reng... reng... reng...

Chính vào lúc này, tiếng chuông điện thoại ngoài phòng khách réo vang. Triệu Nguyệt Dung định nhổm dậy đi bắt máy, Lý Trạch Huệ đặt tay lên vai vợ, nói: "Bà vất vả cả ngày rồi, cứ ngồi ăn tiếp đi, để tôi đi nghe."

Cầm ống nghe lên, tâm trạng Lý Trạch Huệ trở nên căng thẳng, ông hạ thấp giọng nói, hỏi: "Ai đó? Tôi nghe đây."

"Lý chủ nhiệm, không ngờ chúng ta lại nói chuyện với nhau nhanh như vậy nhỉ?"

Trong điện thoại vang lên tiếng nói âm u của người đàn ông bí hiểm kia.

Sắc mặt Lý Trạch Huệ liền thay đổi, cố gắng hạ thấp giọng hơn nữa, lần này ngữ điệu của ông pha thêm chút giận dữ: "Tại sao anh cứ quấy rầy gia đình tôi thế hả? Còn nữa, anh chẳng phải đã nói không gây bất lợi cho tôi mà? Sao lại nói với vợ tôi là tôi nuôi vợ bé bên ngoài? Rốt cuộc anh muốn gì? Cần tiền hay là cần dự án?"

Người đàn ông bí hiểm cười khẩy, nói: "Ông vội gì chứ? Tôi chỉ nói đùa với vợ ông một chút thôi mà, bà ấy sẽ không tin đâu, vì Lý chủ nhiệm là ông chồng tốt điển hình trước mặt vợ con mà. Nhưng... tôi đang nghĩ, nếu có ai đó đem cuộn băng ghi hình ông khoái lạc với Tuyết Phi Phi giao tận tay vợ ông, đến lúc đó không biết vợ ông có tin không nhỉ?"

"Đừng làm bừa, anh muốn gì tôi cũng nghe theo."

Lý Trạch Huệ tức tối thật muốn lao tới xé xác tên đốn mạt xấu xa kia, mấy hôm nay ông đã bị hắn hành hạ tinh thần đến kiệt sức, sắp phát điên luôn mất rồi.

"Yên tâm, tôi làm vậy chỉ muốn gửi lời cảnh báo đến ông mà thôi. Chắc ông cũng đã biết rõ thủ đoạn của tôi rồi, tôi nghĩ vụ giao dịch của chúng ta sắp tới sẽ tiến hành tốt đẹp. Như vậy đi, tôi không làm phiền gia đình ông ăn cơm với nhau nữa, hẹn gặp lại, tôi sẽ liên lạc ông sau. Nhớ lấy, chuyện của chúng ta không được tiết lộ ra ngoài, nhất là với ông chủ Kim, ngoài ra tôi nói cho ông biết một chuyện, cô tình nhân bé bỏng Tuyết Phi Phi của ông đã bị chúng tôi khống chế rồi, chuyện sau này hai người có thể bàn bạc với nhau..."

Dứt lời, người đàn ông bí hiểm liền chấm dứt cuộc gọi.

"Chết tiệt, rốt cuộc là người nào?"

Lý Trạch Huệ hậm hực gác ống nghe, tức giận sôi gan, cảm giác bị người khác đe dọa thật khiến người ta khó chịu đựng nổi.

"Là ai gọi đến vậy ông? Có gì để lát nữa hãy nói, cơm canh nguội hết rồi này..."

Trong phòng ăn vọng ra tiếng hối thúc của Triệu Nguyệt Dung.

Lý Trạch Huệ ổn định lại tinh thần, sải bước quay vào bàn tiếp tục ăn cơm.

"Hình như sắc mặt của ông không được tốt lắm? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Triệu Nguyệt Dung tỏ vẻ quan tâm hỏi chồng.

"Không có gì, là mấy vấn đề liên quan đến công vụ thôi, ngày mai tôi sẽ giải quyết, trên bàn ăn không bàn việc công, chúng ta ăn cơm tiếp nào."

Lý Trạch Huệ tuy cố gắng giữ bình tĩnh nhưng lúc này ông khó giấu nổi tinh thần hoảng hốt, bộ mặt tức giận hiện rõ cả ra ngoài.

"Ba mẹ, có chuyện này con sém chút quên nói ra, mấy ngày này con cứ cảm thấy có người theo dõi con..." Lý Cường đang nhai ngấu nghiến, đột nhiên ngẩng đầu lên nói một câu.

"Khụ!"

Lý Trạch Huệ giật mình, miếng thịt đang nuốt nghẹn lại ngay cổ họng, ông ho lấy ho để, vội uống một ngụm canh cho trôi, hỏi dồn con trai: "Tiểu Cường, chuyện này rốt cuộc thế nào? Con có báo cảnh sát không?"

Lý Cường thấy ba mình lo lắng, nó thong thả nói: "Báo cảnh sát làm gì? Bạn của con nói chắc con đẹp trai quá nên mấy công ty điện ảnh mới phái người lén lút theo dõi, chắc họ muốn mời con đóng phim."

"Tiểu Cường, nghe ba dặn nè, sau này con đừng đi ra ngoài một mình... Phải cẩn thận nha con, nếu cảm thấy có gì không ổn thì nhớ gọi điện cho ba, hoặc là báo cảnh sát cũng được."

Lý Trạch Huệ luôn cảm thấy con trai bị người lạ theo dõi tuyệt đối không đơn giản, điều ông lo lắng nhất chính là có kẻ muốn bắt giữ vợ con ông để uy hiếp ông làm việc cho chúng.

"Có khi nào ông đắc tội với ai đó trong công việc không? Hay là ông nói với cấp trên một tiếng, bảo họ phái cảnh sát thường phục ngầm bảo vệ thằng Cường mấy hôm coi sao?"

Triệu Nguyệt Dung nhận ra thái độ hoảng loạn của chồng, bà cũng lo lắng cho an toàn của con trai.

Lý Cường mỉm cười nói: "Không phải chứ? Có tí chuyện mà xem ba mẹ lo sốt vó lên kìa. Bộ cảnh sát không có việc gì làm hay sao mà đi theo bảo vệ con?"

"Tiểu Cường, dù thế nào thì con hãy cẩn thận hơn biết chưa. Trong thời gian này ba được phân công phụ trách mấy dự án lớn, rất nhiều người dòm ngó vào đó." Lý Trạch Huệ dặn dò kĩ con trai lần nữa.

"Dạ, bây giờ ai cũng lăm le miếng ngon lợi ích từ quốc gia, nhân dân, cứ tưởng đó là thịt Đường Tăng không bằng?"

Lý Cường cười hi hí quay sang ba mình: "Ba à, con thấy ba giống như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Kí vậy, ba sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho Đường Tăng, chỉ có điều con hơi nghi ngờ năng lực của ba, ba còn kém xa Tôn Ngộ Không nhiều. Ba nghe con, ba đừng nhận hối lộ nha, nhỡ có ngày sự việc bại lộ, con trai của ba không còn mặt mũi nào ra đường đâu đấy... Ở trường con có một bạn học khác lớp, ba của nó là cán bộ công tác tại thành ủy, vì nhận hối lộ bị tuyên án 10 năm tù, tin tức này lan truyền cả trường, giờ không ai chịu chơi với nó nữa, ngay cả số bạn bè thân thiết xưa nay với nó đều xa lánh. Không còn cách nào khác, chịu không nổi chúng bạn dè bỉu, nó đã bỏ học trốn miết ở nhà... Tội nghiệp quá!"

"Thằng này, sao lại nói thế với ba hả? Toàn nói lung tung không à..."

Triệu Nguyệt Dung vội mắng con: "Ba con đâu phải người như thế, con xem ba con hết lòng vì nước vì dân, ngày nào cũng tăng ca, một tháng có 30 ngày, con thấy ba con có bao nhiêu ngày về nhà đúng giờ không nào?"

"Con biết ba không phải loại người đó, con chỉ muốn nhắc nhở ba thôi mà."

Lý Cường lẩm bẩm: "Bây giờ ai cũng nói kẻ làm quan không một ai tốt cả."

"Thằng con này, càng nói càng quá đáng, mau về phòng học bài đi..." Triệu Nguyệt Dung quát nạt cậu con trai bướng bỉnh.

"Ha ha, con nói đùa thôi mà."

Lý Cường cười khoái chí nói với ba nó: "Ba xem mẹ con tốt với ba thế nào, ngày thường mẹ thương con nhất nhà, nhưng hễ ba xuất hiện là mẹ liền đá con sang một bên..."

"Nói bậy, còn không mau về phòng đi!" Triệu Nguyệt Dung tức tối gào lên.

Lý Trạch Huệ thở dài ngao ngán, ông đâu phải người vô tội như vợ ông tin tưởng đâu.

Cơm canh no say, sau khi dọn dẹp xong chén đũa, cả nhà nói cười vui vẻ ngồi xem ti vi trong phòng khách.

Triệu Nguyệt Dung đúng là một bà vợ đảm đang chỉ biết lo nghĩ cho chồng con, ngồi chưa được bao lâu lại đứng dậy pha trà cho chồng, gọt trái cây cho con ăn...

Lý Cường thấy ba mẹ yêu thương nhau thắm thiết, không muốn ở lại phá đám, chỉ ngồi xem ti vi một lúc liền xin phép về phòng làm bài tập. Ba mình khó khăn lắm mới về nhà sớm một bữa, nhường cơ hội hiếm có này cho mẹ vậy.

Thấy Triệu Nguyệt Dung hiền thục đảm đang như thế, mình lại nuôi vợ bé bên ngoài, trong lòng Lý Trạch Huệ cảm thấy áy náy, ông thậm chí muốn thổ lộ hết tất cả cho vợ biết, nhưng cuối cùng ông cũng không có gan làm vậy.

Tính cách của Triệu Nguyệt Dung ông hiểu rõ, làm vợ chồng với nhau hai mươi mấy năm, đừng tưởng bà đối xử tốt với ông mà lầm, đó chỉ đúng với điều kiện ông ngoan ngoãn thôi, có người phụ nữ nào đủ rộng lượng chấp nhận chồng phản bội mình? Lỡ vợ ông biết được chân tướng vụ việc, hậu quả chắc vô cùng thê thảm. :

"Bà xã này, bà dừng tay đã, chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau một lát..."

Lý Trạch Huệ bước tới giật lấy chiếc khăn lau nhà trên tay vợ, vòng tay ôm chặt chiếc eo thùng phuy của Triệu Nguyệt Dung, dịu dàng nói: "Lấy được bà làm vợ là hạnh phúc lớn nhất của đời tôi."

Triệu Nguyệt Dung lại cảm thấy phản cảm trước lời khen tặng của chồng, trong suy nghĩ của bà, hai người sống chung với nhau chỉ cần ăn cơm chung, ngủ chung, chăm sóc nhau khi cần thiết... đơn giản thế là được, còn những lời ngọt ngào kia chỉ dành cho thanh niên trẻ tuổi tán tỉnh nhau mới hợp.

"Bà xã, tôi biết bà không thích nghe những lời này, nhưng tôi muốn nói với bà, tôi rất yêu bà, dù sau này xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không rời xa bà đâu." Lý Trạch Huệ nghiêm túc thổ lộ chân tình.

Vào một ngày cách đây không lâu, Lý Trạch Huệ cũng nói y chang câu này với Tuyết Phi Phi. Nghĩ chắc người đàn ông vô liêm sỉ nhất thế gian không ai khác ngoài Lý Trạch Huệ.

"Ông xã, ông không bị bệnh chứ? Tôi cảm thấy ông hôm nay lạ lạ sao ấy." Triệu Nguyệt Dung đưa tay lên sờ trán chồng, hỏi vẻ nghi ngờ.

"Tôi không sao, hôm nay chúng ta đi ngủ sớm đi, tôi muốn bù đắp cho bà..."

Từ khi có Tuyết Phi Phi, Lý Trạch Huệ rất hiếm khi đụng vào vợ, hôm nay ông ray rứt trong lòng, muốn thỏa mãn một lần cho bà vợ đảm đang này. Triệu Nguyệt Dung đang bước vào tuổi mãn kinh, là lúc có nhu cầu mãnh liệt nhất của người phụ nữ, hồi trước mỗi lần bà đưa ra yêu cầu, Lý Trạch Huệ cứ lấy cớ làm việc mệt mỏi từ chối, hôm nay đột nhiên thấy chồng chủ động mời mọc, trong lòng Triệu Nguyệt Dung đương nhiên cảm thấy rất vui.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-730)