Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 182

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 182: Vương Thiếu gia cũng muốn yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


" Tại sao tôi phải tin cô?"

Phương Hạo Vân khinh miệt nói: "Miệng rắn nọc ong, hai thứ đều độc, độc nhất lại là lòng dạ đàn bà. Loại đàn bà như cô là loại đàn bà độc nhất, tôi sẽ không dễ dàng mà tin cô đâu."

" Tin hay không tùy anh, tóm lại lời tôi nên nói đều đã nói rồi. Anh muốn giết thì tùy, muốn lăng nhục tôi cũng tùy.... . Anh là thần thánh trên cao, tôi chỉ là một con tiện nhân. Trước mặt anh, ngoài việc âm thầm chịu đựng tôi còn có thể làm gì đây?" Kim Phi nói.

Phương Hạo vân im lặng một chút, hỏi: " Có biết là tổ chức sát thủ nào không?"

" Không biết.... . !" Kim Phi biết Phương Hạo Vân vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

" Cô về đi, nếu còn có thông tin cụ thể hơn thì kịp thời nói cho tôi..."

Tần gia thuê sát thủ đối phó với mình là việc nằm trong dự đoán. Phương Hạo Vân không sợ sát thủ. Bây giờ điều hắn lo lắng là ngộ nhỡ sát thủ mà Tần gia liên hệ là Thiên Đạo, vậy thì phiền phức to rồi.

" Vậy.... . anh lựa chọn tin tưởng tôi?" Khuôn mặt Kim Phi sáng lên niềm vui sướng.

Phương Hạo Vân không trả lời mà hỏi: " Lẽ nào cô không cảm thấy quần lót của cô hơi chật à.... . có điều ren màu tím đúng là rất hấp dẫn đấy."

" Anh...."

Khuôn mặt Kim Phi đỏ bừng lên, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, khép chân lại vội vàng đi khỏi. Tên đàn ông đáng ghét, ngươi chờ đó, tiểu nữ báo thù mười năm không muộn.

" Phương thiếu gia, người đàn bà này không có hảo ý, có cần tôi cho người theo dõi cô ta không?" Sau khi Kim Phi đi, Vương Thế Phi xuất hiện ngay đằng sau Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân lắc đầu: " Không cần, tôi có thể tự mình ứng phó. Đúng rồi, vụ án của Matsuda kết thúc chưa? Kim Bích Huy Hoàng không có phiền phức gì chứ?"

" Cám ơn thiếu gia đã quan tâm, vụ án của Matsuda đã kết thúc rồi, ngoài mấy anh em của Kim Bích Huy Hoàng bị bắt giam vài ngày thì không có bất cứ phiền phức gì. Bọn Nhật cũng không muốn, bây giờ là thời đại gì rồi, dễ cho bọn chúng kiêu ngạo sao."

Vương Thế Phi hết giận nói: " Nghe nói mấy tên Nhật đó không có quyền được miễn, tòa án nhân dân trung cấp thành phố Hoa Hải sẽ thẩm tra xét xử bọn chúng theo pháp luật."

" Uhm. Vậy thì tốt."

Lời vừa dứt, Phương Hạo Vân lại hỏi: " Anh có đi câu lạc bộ võ thuật không?"

" Có. Trầm Văn Long tiếp đãi tôi, nghe nói là anh giới thiệu nên cậu ta tiếp đãi tôi rất nhiệt tình. Những ngày này, ngày nào tôi cũng cùng với các học viên của câu lạc bộ võ thuật Hoa Hải luyện tập các bài quyền cơ bản."

Nói đến đây. Vương Thế Phi cẩn thận nói: " Phương Thiếu gia, lúc nào thì tôi có thể học quyền với anh?"

"Đợi hết năm nay, khi nào mở học kì mới, lúc đó tôi xem trình độ của anh thế nào rồi tính." Quen biết ngần ấy ngày, Phương Hạo Vân đã dần dần tiếp nhận Vương Thế Phi.

" Phương thiếu gia, Vương thiếu gia, có muốn qua đây uống một ly không?" Đột nhiên, một người phụ nữ mặc đồng phục đi đến, Phương Hạo Vân nhìn qua, cảm thấy có chút quen quen.

Vương Thế Phi vội vàng giải thích: " Phương thiếu gia, còn nhớ cô ấy không? Đây là Tiểu Điệp lần trước bị bọn xấu ăn hiếp, Quân Tiểu Điệp. Bây giờ cô ấy là nhân viên của Kim Bích Huy Hoàng, phụ trách kiểm tra thành tích của nhân viên."

" Chào cô... !" Phương Hạo Vân lạnh lùng gật đầu. Người con gái có thể giữ mình trong sạch trong chốn hộp đêm này thật là đáng tôn trọng.

" Phương thiếu gia, anh quá khách khí rồi, sự việc ngày hôm đó phải cảm ơn anh nhiều."

Quân Tiểu Điệp thấy Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên tỏ ra có chút bất an.

" Mọi người đừng khách khí nữa, tuy chúng ta không cùng học một trường, nhưng tóm lại vẫn đều là sinh viên của Hoa Hải."

Phương Hạo Vân khẽ cười rồi nói: " Vừa học vừa làm nên nắm chắc thời gian, đừng trễ nải việc học."

" Cảm ơn Phương thiếu gia quan tâm, tôi hiểu được đúng mực, hơn nữa Vương thiếu gia chăm sóc tôi rất tốt. Cho tôi làm người quản lí, công việc bây giờ nhàn hơn công việc trước đây nhiều."

Trước đây Quân Tiểu Điệp làm nhân viên tiếp thị rượu. Để khiến khách hàng uống rượu, trường hợp bình thường cô cũng buộc phải uống cùng khách hàng. Dường như ngày nào cũng phải uống đến đau đầu, bây giờ thì tốt rồi, cô chỉ cần phụ trách công việc điểm danh, và còn một số việc vặt. Công việc không chỉ nhàn nhã, hơn nữa sau này cũng không phải lo lắng bị bọn đàn ông quấy rầy.

" Tiểu Điệp, cô đi làm việc của mình trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn Phương thiếu gia qua đó." Vương Thế Phi vừa cười vừa khoát khoát tay, ra hiệu cho Tiểu Điệp rời đi.

Dừng lại một chút, Vương Thế Phi nói với Phương Hạo Vân: " Phương thiếu gia, anh cảm thấy Tiểu Điệp thế nào?"

" Ý anh là gì? Anh không phải muốn.... ."

Phương Hạo Vân lắc đầu: " Tôi chẳng có ý gì với cô ấy cả."

" Tôi biết. Cô ấy làm sao có thể sánh với Phương thiếu gia như cậu chứ..."

Vương Thế Phi ngại ngùng cười: " Phương thiếu gia, tôi cảm thấy Tiểu ĐIệp thích hợp với tôi."

" Anh......."

Phương Hạo Vân không khách khí nói: " Tôi thấy thì anh thôi đi? Đừng có hãm hại con gái nhà lành nữa."

"Phương thiếu gia, nghe tôi nói, lần này là tôi thật lòng đấy, không biết tại sao, từ sau chuyện ngày hôm đó, tôi đối với Tiểu Điệp có một cảm giác rất đặc biệt. Hơn nữa, những ngày này tôi nghe ngóng được, cô ấy đến hộp đêm này làm nhân viên tiếp thị rượu là vì để chuẩn bị tiền học phí và tiền sinh hoạt. Nhưng khi tôi đề cập đến việc đưa cho cô ấy mười vạn làm tiền học phí và sinh hoạt cho cô ấy học đại học sau này, thì cô ây lại một mực từ chối. Đúng vậy đấy Phương thiếu gia, từ trước đến nay tôi chưa gặp một cô gái nào như vậy, có thể bỏ qua tiền bạc mà không động lòng...."

Vương Thế Phi thu lại những tiếng cười lúc trước, thành thật nói: " Phương thiếu gia, tôi nghĩ có thể tôi muốn yêu rồi.... ."

"Ha ha... !"

Nhìn thần sắc buồn cười của Vương Thế Phi, Phương Hạo Vân đột nhiên vui vẻ nói: " Anh nghe rõ đây, nếu anh không thật lòng, chỉ là muốn chơi bời, vậy hãy bỏ qua Tiểu Điệp, đi tìm cô gái khác. Nếu anh thật sự thích cô ấy, vậy hãy ra tay theo đuổi đi. Tiện thể nhắc nhở anh vài câu, những cô hiền lành như Tiểu Điệp, không phải tiền bạc có thể làm lay động được.... ."

" Phương thiếu gia, sau này anh phải giúp đỡ tôi nhiều đó.... Về vấn đề yêu đương, theo đuổi phụ nữ, tôi là một kẻ chẳng biết gì.... ."

Trước đây đều là phụ nữ theo đuổi hắn. Hắn đã bao giờ theo đuổi phụ nữ đâu. Nhiều nhất đó là ném qua một tệp tiền, bọn con gái sẽ tự mình dạng chân ra, chờ hắn qua làm việc. Giống như Tiểu Điệp đây đúng là cô gái có phong vị khác, có khí chất khác, Vương Thế Phi rất ít gặp.

Thấy Vương Thế Phi mặt đỏ bừng, Phương Hạo Vân thầm nghĩ, vẫn đúng là câu nói đó, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Quân Tiểu Điệp nên là khắc tinh của Vương Thế Phi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này cũng nên dừng tay lại rồi, ai cũng biết hắn đã hãm hại biết bao cô gái rồi.

*****

Thời gian hai ngày trôi đi thật nhanh. Dưới sự liên thủ của cảnh sát hình sự và đặc công, cuối cùng đã điều tra rõ chân tướng vụ việc một năn trước nhận định cho là do đường dây quá cũ mà gây ra vụ hỏa hoạn.

Nếu đúng như những gì mà nữ sát thủ đó nói, vụ hỏa hoạn ở phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt hôm đó không phải do đường dây quá cũ mà là do có người làm. Mà người đứng đằng sau vụ này lại chính là Hoa Thiên Minh. -

Tuy nhiên, với thân phận và thế lực của Hoa Thiên Minh, cũng không đáng để trút giận lên một phòng khiêu vũ nhỏ bé như vậy, hắn phóng hỏa phòng khiêu vũ để diệt khẩu. Một tháng trước vụ hỏa hoạn phòng khiêu vũ Thiên Nguyệt, Hoa Hải còn xảy ra một vụ án lớn, vợ của Hoa Thiên Minh bị người khác truy sát trên đường trở về quê thăm người thân. Lúc đó phía cảnh sát đưa ra kết luận là là tội phạm chạy trốn gây ra, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra được hung thủ. Nhìn tình hình hiện nay, vợ của Hoa thiên Minh là do hắn thuê người giết.

Vụ án đã rất rõ ràng rồi, con người thật của Hoa Thiên Minh cũng bại lộ trước mặt Trương Bưu và Đại Phi. Theo ý của Trương Bưu, theo lý nên nhanh chóng báo vụ án này lên phía cấp trên. Nhưng Đại Phi không đồng ý, bọn họ kết hợp điều tra đa số những chứng cứ thu thập được đều là lợi dụng thủ đoạn không đàng hoàng mà thu được. Suy nghĩ trên góc độ pháp luật, những chứng cứ xem ra chắc chắn như núi kia, lại không thể làm chứng cứ phán quyết Hoa Thiên Minh. Hơn nữa tai mắt của Hoa Thiên Minh tại Hoa Hải khắp nơi, sau khi vụ án này trình lên. Liệu có thể được cấp trên coi trọng không, điều này vẫn còn là một vấn đề.

Huống hồ, việc cho bọn họ bây giờ cũng không nhiều nữa rồi.

" Anh Bưu, anh có thể giữ vững ý kiến của anh, nhưng em buộc phải nói rõ với anh, từ bây giờ trở đi, cấp dưới của em buộc phải bỏ đi, em không muốn bọn họ bị chôn cùng với một tên cặn bã."

Đại Phi là người có tình người, pháp luật nghiêm khắc cần phải đi bảo vệ, nhưng giây phút này đây. Anh ấy không còn lựa chọn nào khác. Hy sinh vô nghĩa, anh ấy sẽ không làm như vậy được.

Trương Bưu cũng tỏ ra rất khó xử.

Bằng tâm mà nói, lời nói của huynh đệ tốt là đúng. Nói thật, liệu Hoa Thiên MInh có bị phán quyết lại không, liệu hắn có bị phán quyết công khai không. Trong lòng anh ấy cũng không dám chắc. Giống như lời của Đại Phi nói. Đứng trên góc độ của bọn họ, nhìn thấy chuyện bất bình ở nhân gian càng nhiều, càng vô sỉ, có lúc, chính bọn họ cũng bất lực mà thôi.

Tuy là như thế, nhưng tính cách của Trương Bưu quyết định tác phong của anh. Hơi do dự một chút, Trương Bưu nói: " Đại Phi, có lẽ cậu nói đúng, nhưng tôi vẫn không thể thuyết phục bản thân. Tất nhiên, tôi sẽ thông báo để anh em rời đi, tôi sẽ không để bọn họ chết oan uổng đâu. Nhưng có điều, có một vài chuyện, có một vài nguyên tắc tôi không thể từ bỏ được. Tối ngày mai, một mình tôi sẽ đi bảo vệ Hoa Thiên Minh, tôi muốn nhìn thấy tên sát thủ này...."

"Anh Bưu, ....... anh...."

Đại Phi hơi thở dài, cũng không khuyên Trương Bưu nữa, nghĩ một chút rồi nói: " Được rồi, anh đã quyết thì tôi sẽ đi cùng anh."

" Người anh em tốt... !"

Trương Bưu có chút cảm động, đưa tay ra nắm chặt lấy tay Đại Phi.

Chiều đến, Thành phố Hoa Hải lại có gió tuyết, cả thế giới đều biến thành ngân trang tố khỏa, khắp nơi đều là người tuyết. Vẫn còn mấy ngày nữa là tết, thời tiết khắc nghiệt cũng không làm giảm đi không khí vui mừng của mọi người.

Hôm nay Phương Hạo Vân không đi đến công ty, hắn còn đang nghĩ, tối nay rốt cuộc có phải đi hay không.

Mở cửa sổ ra, một cơn gió lạnh ùa đến khiến hắn không khỏi giật mình.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên. Nhìn kĩ, giống như số điện thoại của Đường Dần. Đóng cửa sổ lại, hắn vội vàng đến nhận điện thoại.

Quả nhiên trong điện thoại vọng lại giọng nói của Đường Dần: " Hạo Vân, tớ và Trương Binh có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ.... . Cậu là người gốc Hoa Hải, cậu có mối quan hệ không, xem có thể giúp bọn tớ kiếm mấy vé tàu hỏa về quê không?"

Phương Hạo Vân sững ra một lúc, vội vàng nói: " Nói như vậy, các cậu vẫn đang ở trường à?"

" Đúng vậy, bọn tớ bị lỡ đặt vé của trường, đành tự mình đi xếp hàng mua vé, nhưng ba ngày liền cũng không mua được.... sắp tết rồi, bọn tớ rất gấp, vì thế muốn nhờ cậu giúp đỡ?" Giọng của Đường Dần quả thật rất gấp gáp.

Phương Hạo Vân nghĩ một chút, nói: " Nói với Trương Binh, các cậu đừng vội, vấn đề vé tàu hỏa tớ đảm bảo sẽ giúp các cậu giải quyết, đúng rồi, cần mấy vé."

" Bọn tớ có tổng cộng sáu người, nếu có thể thì kiếm cho bọn tớ sáu vé đi Tây An. Hạo Vân, chuyện lần này nhờ cả vào cậu." Đường Dần cảm động nói.

" Đường Dần, đừng khách sáo như vậy, bọn mình là bạn cùng phòng mà.... vậy thì, nếu có tin tức gì tớ sẽ đem ngay sang cho các cậu."

Tình trạng trong nước chính là mỗi khi đến dịp tết, mua vé tàu là rất khó. Phương Hạo Vân có chút tự trách mình, hắn nên sớm gọi điện hỏi Trương Binh, Đường Dần xem bọn họ về chưa.

" Hạo Vân, vậy bọn tớ đợi tin tức của cậu." Đường Dần đầu dây bên kia rõ tiếng thở dài nhẹ nhõm. Bỏ lỡ mua vé tập thể, đối với nhóm người yếu thế bọn họ, tự mình mua vé quả là chuyện khó như lên trời.

Đường Dần cúp máy, mấy người bọn Trương Binh vội vàng hỏi: " Thế nào rồi? Hạo Vân có cách không?"

" Không vấn đề gì."

Đường Dần cười nhẹ nhõm: " Hạo Vân đã nhận lời rồi, muộn nhất ngày mai sẽ có thể kiếm vé tàu về quê cho chúng ta...."

" A....... !"

Trương Binh cười nói: " Vậy coi như không cần lo không thể về được nữa rồi."

" Đúng vậy...... !"

Đường Dần cũng cảm kích nói. Đối với bọn họ mua vé lần này là kinh nghiệm đáng nhớ. Thực ra bọn họ nghĩ không giống nhau, đi xếp hàng mua vé trước mười ngày, tại sao vẫn không mua được. Cần biết lúc đó là bán vé rạng sáng ngày đầu tiên trước mười ngày, nhưng nhân viên bán vé vẫn lạnh lùng nói hết vé rồi.

Đúng là chết tiệt, vé bán trước mười ngày, lần đầu tiên đi mua lại hết. Đây là thế giới gì chứ? Quá đen tối, lúc đó Trương Binh còn muốn lên phía trước nói lí lẽ, đi đến cảnh sát đường sắt vào phòng bán vé.

Những người học sinh bọn họ đều là lần đầu tiên đi xa nhà, trước đây sớm đã nghe nói dịp tết mua vé tàu rất khó, bây giờ bọn họ đã được nếm trải rồi. Càng khiến bọn họ không nghĩ ra, về căn nguyên của việc khó mua vé, chỉ cần đi mua một lần vé là có thể biết chuyện gì rồi, đó chắc chắn là trong ngoài câu kết với nhau để bán giá cao thu lợi nhuận. Nhưng đông người biết ngọn nguồn như vậy, cơ quan chấp pháp vẫn làm ngơ như không biết nhiều năm như vậy. Không biết là ngốc thật hay là giả vờ ngốc nghếch. Năm nào cũng bắt tội phạm, năm nào cũng phản đối bán vé lậu, nhưng cũng chẳng thấy hiệu quả đâu.

(Nói tới đây lại nhớ tới vụ mua vé bán kết AFF cup vừa rồi, người xếp hàng đầu tiên mua vé cũng được báo là hết vé 400k, xã hội gì đây hả trời?)


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-730)