Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 604

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 604: Dạy dỗ Vương Hà
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Lazada


Phương Hạo Vân nhéo vài cái, thấy Vương Hà không có phản ứng, hắn cũng chẳng còn thú vị gì, ngồi xuống bên cạnh Vương Hà.

Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân cười nói: "Lúc đầu em nghĩ chị sẽ kêu to, xem ra chị còn xuất sắc hơn em tưởng tượng..."

Vương Hà cười lạnh: "Đây là địa bàn của cậu, cho dù tôi có kêu thì thế nào? Nói cách khác, cho dù tôi có gọi cảnh sát đến thì thế nào? Phương thiếu gia cậu một tay che trời, ngay cả Long gia, Tần gia cũng bi cậu diệt, một cô gái như tôi thì có thể làm thế nào?" Khi Đinh Tuyết Nhu tiếp xúc với Phương Hạo Vân, Vương Hà cũng đã nghe được một số chuyện từ hắn, không thể không nói, chàng trai này rất lợi hại.

Phương Hạo Vân nhún vai, cười nói: "Chị nói cũng đúng... Cho dù là cục trưởng đứng trước mặt em, thi có thể làm được gì? Em chơi đùa với đàn bà của em, ai có thể quản được?"

"Cậu... cậu nói bậy cái gì đó?" Vương Hà hừ nói: "Đừng tưởng rằng đàn bà trong thiên hạ này đều thích cậu..."

"Ý của chị là chị ngoại lệ?"

Phương Hạo Vân cười nói: "Nếu em đoán không sai, thì chẳng bao lâu sau, chị sẽ chủ động hiến thân mà thôi, hơn nữa còn bị em từ chối..."

"Vô sỉ!"

"Hừ!"

Phương Hạo Vân hừ một tiếng: "Chị Hà, giữa em và chị, ai cao thượng hơn ai hả?"

"Tôi thừa nhận, tôi không phải là người cao thượng, nhưng tối thiểu tôi cũng là một người có nguyên tắc nhất định, không giống như cậu..." Nói đến đây, Vương Hà cả giận: "Cậu không thể chừa cho tôi một đường lui sao?"

"Đường lui?" Phương Hạo Vân nói ngay: "Em có chừa rồi, chỉ là chị căn bản không cho em cơ hội nói chuyện, chị bảo em phải làm thế nào bây giờ?"

"Cậu có ý gì?" Vương Hà cảm thấy trong lời nói của Phương Hạo Vân có chuyện.

"Thật ra ý của em rất đơn giản, em hy vọng chị có thể đến làm việc cho công ty giải trí Đằng Phi... căn cứ theo năng lực làm việc của chị, em sẽ không bạc đãi chị" Phương Hạo Vân nói.

"Xin lỗi, tôi không có hứng thú!" Vương Hà lập tức từ chối Phương Hạo Vân.

"Đừng vội từ chối em, nghe em nói hết đã..." Phương Hạo Vân cũng không để ý đến thái độ của Vương Hà, chỉ cười nói: "Em tính thành lập công ty giải trí Đằng Phi, mời chị về làm phó tổng... Đương nhiên, phạm vi quyền hạn của chị vẫn là phòng thu âm Ngọt Ngào..."

"Tôi nói rồi, tôi không có hứng thú..." Vương Hà nhìn Phương Hạo Vân, châm chọc: "Đừng dùng thủ đoạn bỉ ổi này gạt tôi, tôi không phải đồ ngốc. Cho dù cậu nói thật, tôi cũng không nhận sự ủy nhiệm của cậu, tôi không muốn làm việc dưới tay cậu. Tôi chỉ muốn kinh doanh tốt phòng thu âm Ngọt Ngào..."

"Được rồi.... giữa em và chị cũng không cần phải nói nữa, không bàn chuyện này.." Phương Hạo Vân đổi mặt, lạnh lùng nhìn Vương Hà, khinh thường: "Em phải nhắc lại một lần nữa, phòng thu âm Ngọt Ngào là của Tuyết Nhu, chứ không phải của chị. Tương lai của nó là do Tuyết Nhu quyết định, chứ không phải chị"

"Đồ vô sỉ.." Vương Hà thở hổn hển nói: "Chỉ cần còn có tôi, tôi sẽ không để cho âm mưu của cậu được thực hiện đâu... chúng ta chờ xem..."

Nói xong, Vương Hà liền đứng dậy rời đi.

"Khoan đã!"

Phương Hạo Vân đứng dậy giữ Vương Hà lại, ném cô lại ghế sofa, cười lạnh nói: "Chị Hà, đừng có dày mặt không biết xấu hổ như thế... Tôi đã hết lòng với chị rồi, chị đừng có được đằng chân leo lên đằng đầu nhé. Nếu tôi muốn, tôi có thể làm cho chị biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức... Chuyện trước kia tôi mặc kệ, bây giờ Tuyết Nhu là người phụ nữ của tôi, tương lai của cô ta, tiền đồ của cô ta phải do tôi quyết định, chứ không phải do một người ngoài như chị..."

Tựa hồ cảm nhận được sát ý trong đôi mắt của Phương Hạo Vân, sắc mặt của Vương Hà trở nên xanh mét, trong ánh mắt hiện lên một sự sợ hãi thản nhiên.

Có điều chuyện đã đến nước này, cô cũng không sợ nữa rồi, cùng lắm thì chết thôi, mười tám năm sau lại là một hảo hán.

" Phương Hạo Vân, có bản lĩnh thì giết tôi đi..." Vương Hà tựa hồ như muốn đánh cược, cô chỉ tay vào mặt của Phương Hạo Vân, chửi: "Trừ phi là cậu thật sự giết tôi, nếu không thì phòng thu âm Ngọt Ngào, cậu đừng mơ mà có được" Nói được một nữa, Vương Hà phát hiện ra Phương Hạo Vân đang cười cười, mà càng làm cho cô nổi điên hơn chính là cái tên đáng giận này đang cười nhạo mình, giống như là trong mắt hắn, mình chỉ là một con kiến hôi vậy.

"Giết chị thì quá đơn giản..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Mấy năm nay chị đối tốt với Tuyết Nhu, tôi đều biết. Tôi là một người tri ân báo đáp, tôi sẽ không dễ dàng giết chết. Tội của chị không đáng phải chết... Chị Hà, nếu chị đủ thông minh, thì hôm nay chị đã không tìm đến tôi... Chị hẳn cũng rõ ràng, làm phó tổng của công ty giải trí Đằng Phi tốt hơn là tổng giám bên phòng thu âm Ngọt Ngào... vứt mẹ cái lòng tự tôn buồn cười của chị đi..."

"Người còn sống chính là vì cuộc sống..." Phương Hạo Vân nói: "Đừng giả vờ thanh cao trước mặt tôi, cho dù tôi có bố thí, thì cũng nên nhận mới đúng"

Vương Hà ổn định lại tâm tình hỗn loạn, lạnh lùng phản bác: "Phương Hạo Vân.... đừng tưởng ai cũng có thể làm con rối của cậu, Vương Hà tôi sẽ không như thế, tôi không tin trên đời này thật sự không có thiên lý"

Phương Hạo Vân vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô: "Chị Hà, chị biết không? Loại đàn bà như chị thật là đáng ghét, ngực không lớn, não cũng chẳng to, hơn nữa tính tình còn rất thối. Tôi nghĩ đây là nguyên nhân vì sao chị lớn tuổi rồi mà vẫn không có bạn trai"

"Đồ khốn nạn..." Lần đầu tiên Vương Hà có xúc động đánh người, lời nói của Phương Hạo Vân thật sự làm tổn thương cô, cô đã không thể nhịn được nữa rồi.

"Tôi khốn nạn à.... không bằng chị tự nói mình là đồ khốn đi thì hay hơn..." Phương Hạo Vân cười to, lập tức nghiêm mặt lại nói: "Tôi đang nói sự thật, loại đàn bà như chị đúng là sẽ không có ai dám yêu đâu..."

"Đây là việc riêng của tôi, không cần cậu lo..." Vương Hà tức giận nói.

Phương Hạo Vân cười nói: "Chuyện của chị vốn tôi cũng không rãnh đi lo, nhưng mà chị lại là chị em của Tuyết Nhu, cho nên tôi không thể không lo..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân thu hồi vẻ lổ mãng của mình, cười lạnh nói: "Chị Hà, tôi muốn hỏi chị một câu, chị cảm thấy tôi là người tốt hay người xấu?"

Vương Hà nghe thấy thế, hơi sửng sốt, rồi lập tức nói: "Trong cái thế giới coi trọng vật chất này, căn bản là không có cái gọi là người tốt hoàn toàn, cũng không có người xấu hoàn toàn. Người xấu và người tốt chỉ là tương đối mà thôi. Trong mắt người khác, cậu có thể là người tốt, nhưng trong mắt tôi, cậu là một kẻ tiểu nhân đê tiện... Cậu phụ Tuyết Nhu sáu năm, nhưng cậu lại bảo rằng chính cô ta làm tổn thương cậu... cậu căn bản không phải là đàn ông..."

"Lời nói của chị thật thú vị..." Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu: " Chị có thể đứng ở góc độ khác nhau mà nhìn nhận vấn đề, đưa ra kết quả khác nhau, đúng là làm cho tôi bất ngờ. Thuận tiện hỏi chị một câu, chị nghe lén tôi và Tuyết Nhu nói chuyện?"

"Vậy thì sao nào?" Vương Hà làm ra vẻ ờ thì sao.

"Haha!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, không trả lời Vương Hà, mà chỉ nói: "Lấy giùm tôi ly nước đi... nói nhảm với chị nãy giờ, làm tôi khát nước quá..."

Vương Hà cố gắng ổn định lại tâm tình đang phẫn nộ của mình, ngậm miệng không nói gì, do dự mãi, cuối cùng vẫn đi qua lấy giùm cho Phương Hạo Vân một ly nước.

Phương Hạo Vân cầm lấy ly nước, để ở trong tay, nhìn nhìn Vương Hà, nói: "Thật ra, tính cách của chị rất mạnh, nếu biết dạy dỗ, tin rằng chị sẽ biến thành một người đàn bà biết nghe lời"

Vương Hà nghe thấy thế, lập tức cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"

Phương Hạo Vân nhìn nhìn Vương Hà đang cảnh giác, ánh mắt nheo lại, miệng bật cười: "Chị cảm thấy rằng, bây giờ tôi nên làm gì? Là thuận theo chị, hay dạy dỗ chị? Tự chị lựa chọn đi..."

"Đê tiện, vô sỉ..." Vương Hà nói: "Phương Hạo Vân, cậu rất đê tiện, có đôi khi còn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cậu với Tuyết Nhu. Cậu tuyệt đối không phải là Phương Hạo Vân mà cô ta muốn tìm, cậu là đồ giả, cậu không phải người thật..."

Phương Hạo Vân quả thật rất là khát nước, hắn uống cạn cái ly nước kia, lập tức để ly qua một bên, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vương Hà, thản nhiên nói: "Có thể nói ra những lời này, đủ để chứng minh chị là một người đàn bà thiếu dạy dỗ" Nói xong, Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Vương Hà, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Vương Hà bị con mắt thâm thúy của Phương Hạo Vân nhìn, lập tức trở nên lo lắng, cô không sợ chết, nhưng mà cô lo rằng tên ác ma này sẽ dùng chuyện khủng bố để đối phó với cô.

Phương Hạo Vân lắc đầu thở dài, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào những đường cong trên người Vương Hà: "Chị Hà, nếu tôi thật sự làm cái gì với chị, thì chị cũng đừng trách tôi, đi đến bước hôm nay, cũng là do chị chọn" Nói xong, Phương Hạo Vân đi đến bên người Vương Hà, ánh mắt trở nên mờ ám: "Diện mạo của chị tuy không xuất chúng, nhưng mà dáng người của chị không tồi, nhất là cái mông, vô cùng lớn... Có thể liều mạng với Kim Phi..."

"Cậu muốn làm gì... rốt cục cậu muốn làm gì?" Vương Hà lập tức cảm thấy luống cuống tay chân, cô không biết Phương Hạo Vân sẽ xâm phạm cô thế nào.

Nếu Phương Hạo Vân thật sự muốn làm ra chuyện đó, một cô gái yếu đuối như cô sẽ không thể nào phản kháng lại được. -

"Đừng lo, tôi chỉ muốn dạy dỗ chị một chút thôi, tôi hy vọng chị có thể trở nên ngoan ngoãn một chút..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đè Vương Hà xuống ghế sofa, rồi nằm đè lên. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, Phương Hạo Vân túm lấy mặt của cô, cười nói: "Đi theo tôi, chị sẽ nhận được hạnh phúc... Chị Hà, chị đã có ý muốn hiến thân, vậy hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cho chị"

"Đồ khốn nạn, đồ vô sỉ... buông ra..." Vương Hà quả thật đã từng muốn hiến thân, nhưng mà khi đó đang ở bên ngoài, vả lại cũng không đủ dũng khí. Huống hồ cô cũng đã không còn cảm giác với Phương Hạo Vân như khi đó, cho nên bây giờ cô không còn ý định muốn hiến thân cho Phương Hạo Vân, chỉ là tư thế mờ ám cùng mùi đàn ông làm cho hai má của cô tự động ửng hồng lên.

"Buông ra.... cho dù chết, tôi cũng không thuận theo cậu..." Vương Hà hung hăng nói.

"Đúng là xương cứng thật..." Phương Hạo Vân cười ha hả, lập tức đè cô xuống, hai mắt cũng bắt đầu đánh giá cơ thể của cô.

"Chị Hà, chị yên tâm, tôi sẽ làm cho chị thoải mái..." Phương Hạo Vân dường như muốn khiêu khích Vương Hà, nói: "Quá trình dạy dỗ rất vui, xin đừng kháng cự..."

Ý của Phương Hạo Vân rất rõ rồi, Vương Hà bắt đầu liều mạng phản kháng, nhưng mà chút sức của cô, căn bản chỉ là trò cười với Phương Hạo Vân.

Chỉ sau một hồi, Vương Hà đã thở hồn hộc rồi.

Lúc hoảng hốt, cô chợt nhớ lại một câu, nếu khi nào không còn phản kháng được nữa, thì không bằng nhắm mắt hưởng thụ...

Nói là nói vậy, nhưng Vương Hà không phải là loại người dễ dàng chịu thua.

Cô hung tợn nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Trừ phi cậu giết tôi, nếu không chỉ cần hôm nay tôi rời đi, tôi sẽ trả thù... cậu sẽ hối hận..."

"Chờ sau khi dạy dỗ xong, chị sẽ không nói như vậy đâu..." Phương Hạo Vân nói: "Chị Hà, nếu một lát nữa mà chị còn mạnh miệng như vậy, tôi sẽ bội phục chị ngay"

"Đây là việc riêng của tôi, không cần cậu lo..." Vương Hà tức giận nói.

Phương Hạo Vân cười nói: "Chuyện của chị vốn tôi cũng không rãnh đi lo, nhưng mà chị lại là chị em của Tuyết Nhu, cho nên tôi không thể không lo..."

Nói đến đây, Phương Hạo Vân thu hồi vẻ lổ mãng của mình, cười lạnh nói: "Chị Hà, tôi muốn hỏi chị một câu, chị cảm thấy tôi là người tốt hay người xấu?"

Vương Hà nghe thấy thế, hơi sửng sốt, rồi lập tức nói: "Trong cái thế giới coi trọng vật chất này, căn bản là không có cái gọi là người tốt hoàn toàn, cũng không có người xấu hoàn toàn. Người xấu và người tốt chỉ là tương đối mà thôi. Trong mắt người khác, cậu có thể là người tốt, nhưng trong mắt tôi, cậu là một kẻ tiểu nhân đê tiện... Cậu phụ Tuyết Nhu sáu năm, nhưng cậu lại bảo rằng chính cô ta làm tổn thương cậu... cậu căn bản không phải là đàn ông..."

"Lời nói của chị thật thú vị..." Phương Hạo Vân mỉm cười gật đầu: " Chị có thể đứng ở góc độ khác nhau mà nhìn nhận vấn đề, đưa ra kết quả khác nhau, đúng là làm cho tôi bất ngờ. Thuận tiện hỏi chị một câu, chị nghe lén tôi và Tuyết Nhu nói chuyện?"

"Vậy thì sao nào?" Vương Hà làm ra vẻ ờ thì sao.

"Haha!"

Phương Hạo Vân khẽ cười một tiếng, không trả lời Vương Hà, mà chỉ nói: "Lấy giùm tôi ly nước đi... nói nhảm với chị nãy giờ, làm tôi khát nước quá..."

Vương Hà cố gắng ổn định lại tâm tình đang phẫn nộ của mình, ngậm miệng không nói gì, do dự mãi, cuối cùng vẫn đi qua lấy giùm cho Phương Hạo Vân một ly nước.

Phương Hạo Vân cầm lấy ly nước, để ở trong tay, nhìn nhìn Vương Hà, nói: "Thật ra, tính cách của chị rất mạnh, nếu biết dạy dỗ, tin rằng chị sẽ biến thành một người đàn bà biết nghe lời"

Vương Hà nghe thấy thế, lập tức cảnh giác: "Cậu muốn làm gì?"

Phương Hạo Vân nhìn nhìn Vương Hà đang cảnh giác, ánh mắt nheo lại, miệng bật cười: "Chị cảm thấy rằng, bây giờ tôi nên làm gì? Là thuận theo chị, hay dạy dỗ chị? Tự chị lựa chọn đi..."

"Đê tiện, vô sỉ..." Vương Hà nói: "Phương Hạo Vân, cậu rất đê tiện, có đôi khi còn làm cho người ta cảm thấy ghê tởm. Tôi nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của cậu với Tuyết Nhu. Cậu tuyệt đối không phải là Phương Hạo Vân mà cô ta muốn tìm, cậu là đồ giả, cậu không phải người thật..."

Phương Hạo Vân quả thật rất là khát nước, hắn uống cạn cái ly nước kia, lập tức để ly qua một bên, rồi ngẩng đầu lên nhìn Vương Hà, thản nhiên nói: "Có thể nói ra những lời này, đủ để chứng minh chị là một người đàn bà thiếu dạy dỗ" Nói xong, Phương Hạo Vân trừng mắt nhìn Vương Hà, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

Vương Hà bị con mắt thâm thúy của Phương Hạo Vân nhìn, lập tức trở nên lo lắng, cô không sợ chết, nhưng mà cô lo rằng tên ác ma này sẽ dùng chuyện khủng bố để đối phó với cô.

Phương Hạo Vân lắc đầu thở dài, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào những đường cong trên người Vương Hà: "Chị Hà, nếu tôi thật sự làm cái gì với chị, thì chị cũng đừng trách tôi, đi đến bước hôm nay, cũng là do chị chọn" Nói xong, Phương Hạo Vân đi đến bên người Vương Hà, ánh mắt trở nên mờ ám: "Diện mạo của chị tuy không xuất chúng, nhưng mà dáng người của chị không tồi, nhất là cái mông, vô cùng lớn... Có thể liều mạng với Kim Phi..."

"Cậu muốn làm gì... rốt cục cậu muốn làm gì?" Vương Hà lập tức cảm thấy luống cuống tay chân, cô không biết Phương Hạo Vân sẽ xâm phạm cô thế nào.

Nếu Phương Hạo Vân thật sự muốn làm ra chuyện đó, một cô gái yếu đuối như cô sẽ không thể nào phản kháng lại được.

"Đừng lo, tôi chỉ muốn dạy dỗ chị một chút thôi, tôi hy vọng chị có thể trở nên ngoan ngoãn một chút..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền đè Vương Hà xuống ghế sofa, rồi nằm đè lên. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, Phương Hạo Vân túm lấy mặt của cô, cười nói: "Đi theo tôi, chị sẽ nhận được hạnh phúc... Chị Hà, chị đã có ý muốn hiến thân, vậy hôm nay tôi sẽ thỏa mãn cho chị"

"Đồ khốn nạn, đồ vô sỉ... buông ra..." Vương Hà quả thật đã từng muốn hiến thân, nhưng mà khi đó đang ở bên ngoài, vả lại cũng không đủ dũng khí. Huống hồ cô cũng đã không còn cảm giác với Phương Hạo Vân như khi đó, cho nên bây giờ cô không còn ý định muốn hiến thân cho Phương Hạo Vân, chỉ là tư thế mờ ám cùng mùi đàn ông làm cho hai má của cô tự động ửng hồng lên.

"Buông ra.... cho dù chết, tôi cũng không thuận theo cậu..." Vương Hà hung hăng nói.

"Đúng là xương cứng thật..." Phương Hạo Vân cười ha hả, lập tức đè cô xuống, hai mắt cũng bắt đầu đánh giá cơ thể của cô.

"Chị Hà, chị yên tâm, tôi sẽ làm cho chị thoải mái..." Phương Hạo Vân dường như muốn khiêu khích Vương Hà, nói: "Quá trình dạy dỗ rất vui, xin đừng kháng cự..."

Ý của Phương Hạo Vân rất rõ rồi, Vương Hà bắt đầu liều mạng phản kháng, nhưng mà chút sức của cô, căn bản chỉ là trò cười với Phương Hạo Vân.

Chỉ sau một hồi, Vương Hà đã thở hồn hộc rồi.

Lúc hoảng hốt, cô chợt nhớ lại một câu, nếu khi nào không còn phản kháng được nữa, thì không bằng nhắm mắt hưởng thụ...

Nói là nói vậy, nhưng Vương Hà không phải là loại người dễ dàng chịu thua.

Cô hung tợn nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Trừ phi cậu giết tôi, nếu không chỉ cần hôm nay tôi rời đi, tôi sẽ trả thù... cậu sẽ hối hận..."

"Chờ sau khi dạy dỗ xong, chị sẽ không nói như vậy đâu..." Phương Hạo Vân nói: "Chị Hà, nếu một lát nữa mà chị còn mạnh miệng như vậy, tôi sẽ bội phục chị ngay"

*****

Phương Hạo Vân dùng cơ thể không cho Vương Hà nhúc nhích, nhìn chăm chú vào mắt cô, thản nhiên cười nói: "Tôi hy vọng chuyện hôm nay, chị không cần nói cho Tuyết Nhu biết. Về phần vì sao, chị là người thông minh, hẳn là cũng biết rõ nguyên nhân rồi"

Nhìn người đàn ông làm cho kẻ khác oán hận này, Vương Hà cắn răng chửi: "Đồ lưu manh, đồ vô sỉ..."

Phương Hạo Vân khẽ cười, không thèm để ý đến tiếng chửi của Vương Hà, tay của hắn bắt đầu chạy dọc lên trên cổ của cô, và cuối cùng dừng lại ở vành tai.

Vành tai là bộ phận mẫn cảm của đàn bà.

Nghe nói có vài người chỉ cần sờ vành tai thôi cũng đã đạt cực sướng rồi.

Phương Hạo Vân không biết Vương Hà có phải là loại người này không, cho nên hắn muốn thử xem...

Hắn cúi người đè Vương Hà đang hoảng sợ xuống, tay cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển trên bộ ngực của cô. Bởi vì sau khi vuốt ve vành tai của Vương Hà cũng không xuất hiện phản ứng như hắn mong muốn.

Bộ ngực của Vương Hà khá vĩ đại, và rất co dãn, nắn trong tay một chút thôi đã làm cho Phương Hạo Vân không muốn buông tay rồi, hơn nữa trên cơ thể cũng đã xuất hiện phản ứng của người đàn ông bình thường.

Tuy rằng biết rõ là không dùng được, nhưng Vương Hà vẫn không ngừng giãy dụa, đây chính là nguyên tắc của cô. Giãy dụa là phản đối, là vấn đề thái độ, còn thành công hay không là vấn đề năng lực.

Năng lực không đủ thì đừng có ho, nhưng ít ra Vương Hà cũng muốn biểu hiện sự kháng cự trong lòng với Phương Hạo Vân.

Chỉ tiếc là cô quên mất một chi tiết quan trọng, đàn ông thích cảm giác chinh phục. Vương Hà càng kháng cự, chỉ càng làm kích thích dục vọng của đàn ông.

Phương Hạo Vân ôm lấy eo của cô, dùng tay tàn phá bộ ngực của cô.

Vương Hà giãy dụa cười lạnh: "Chẳng lẽ cậu chỉ biết dùng sức mạnh sao? Tất cả đàn bà bên cạnh cậu đều bị cậu dùng thủ đoạn này hết à.. Như vậy thì cậu quả thật đúng là thất bại... Cho dù cậu chiếm được cơ thể của tôi thì thế nào, bởi vì cậu vĩnh viễn không có khả năng chiếm được tim của tôi..."

Nghe Vương Hà nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức cười nói: " Tôi biết. Cho đến giờ tôi cũng chưa từng nghĩ là sẽ chiếm được tim của chị, tôi chỉ muốn dạy dỗ chị một phen, để chị trở nên nghe lời thôi... không hơn!"

"Lưu manh, vô sỉ!" Vương Hà tức giận chửi mắng.

"Tùy chị, muốn nói gì nói..." Phương Hạo Vân ôm lấy Vương Hà, cười xấu xa: "Tôi có thể hỏi chị một câu không? Chị vẫn còn tem chứ?"

"Cậu thích gái trinh?" Vương Hà chớp mắt, đột nhiên nói: "Nói thật cho cậu biết, tôi đã lên giường với hàng trăm người đàn ông rồi. Cái ngành giải trí này cậu cũng biết, bên trong là sự dơ bẩn và xấu xa... Tuy rằng trong lòng thuần khiết, nhưng cơ thể của tôi lại..."

"Haha!"

Tay của Phương Hạo Vân tăng tốc độ lên, dùng sức xoa nắn vài cái, cười khinh thường nói: "Chị đang làm nhục trí thông minh của tôi à? Chị cho rằng với những lời này có thể làm mất quyết tâm dạy dỗ chị của tôi sao? Đứng nói là chị còn tem, cho dù chị có thật thì tôi cũng không sao cả... Tôi chỉ muốn dạy dỗ chị...."

"Đàn ông vô sỉ, buông ra..." Vương Hà liều mạng giãy dụa, tay không ngừng đánh lên ngực của Phương Hạo Vân, nhưng cái đánh của cô căn bản là không có tác dụng.

Phương Hạo Vân cười lạnh, nói: "Chị Hà, loại đàn bà không được ai yêu như chị, gặp tôi là may mắn đấy. Nế không phải nể tình quan hệ của chúng ta, tôi cũng lười dạy dỗ chị..."

Sự khinh miệt của Phương Hạo Vân, làm cho lòng Vương Hà đau đớn.

Từ trước đến giờ, Vương Hà liền cảm thấy rằng mình có tài trí hơn người, bởi vì cô là người đại diện cho nữ hoàng âm nhạc. Toàn bộ người trong ngành giải trí đều phải nể mặt cô. Cho dù là ngôi sao điện ảnh, hay đạo diễn truyền hình, khi thấy cô đều phải cung kính gọi một tiếng chị Hà.

Chỉ là bây giờ, trong mắt của Phương Hạo Vân, cô giống như một con kiến vậy. Sự tương phản lớn làm cho cô đau đớn. Phương Hạo Vân khinh miệt cô, làm cho cô cảm thấy rằng mình đúng là hèn mọn như thế.

"Giết tôi đi... giết tôi đi..." Vương Hà ra sức vùng vẫy, tránh khỏi cái ôm của Phương Hạo Vân, cô không muốn bị sỉ nhục nữa.

Chỉ là sức của cô quá nhỏ, đối với Phương Hạo Vân căn bản không tính là cái gì hết. Ngược lại, sự gào thét của cô càng làm cho Phương Hạo Vân bất mãn.

"Xẹt!"

một tiếng, Phương Hạo Vân xé áo của cô ra, trực tiếp dùng tay đùa nghịch và khiêu khích bầu ngực của cô, đồng thời, con mắt hắn cũng nhìn chằm chằm mặt của Vương Hà.

Không biết vì sao, Vương Hà đột nhiên sợ hãi con mắt của Phương Hạo Vân, hơn nữa, dưới sự khiêu khích của hắn, thân thể của cô dần nóng lên, nụ hoa cũng chậm rãi trở nên cứng rắng, một cảm giác tê dại ở ngực tràn lan khắp người cô.

Phương Hạo Vân cười nói:"Chị Hà, xem ra chị cũng đã có cảm giác, xem ra chị thật sự đúng là biết yêu, yên tâm đi, hôm nay tôi sẽ từ từ thương chị..."

Cơ thể của Vương Hà run lên, cô cắn môi nói: "Tôi không thỏa hiệp với cậu, tôi không có cảm giác, tôi không có..."

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy oán hận của Vương Hà, cười nói: "Chị có... hơn nữa cảm giác của chị còn rất mãnh liệt, bởi vì cơ thể của chị bắt đầu run rẩy rồi..."

Vương Hà nghe thấy thế, đau đớn nhắm hai mắt lại, nước mắt trong suốt chảy dài lên hai má.

Cô tin rằng đàn bà sống bằng lý trí, nhưng mà biểu hiện hôm nay của cô đã không như vậy. Trong lòng cô rõ ràng oán hận người đàn ông này, nhưng mà thân thể lại truyền đến cảm giác tê dại.

Niềm tin của cô bắt dầu dao động rồi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-730)