← Ch.225 | Ch.227 → |
Sau khi ngưng tụ thành một thanh kiếm dài từ hỗn độn chi lực, đột ngột ném ra, thân hình Trần Thuận lập tức lóe lên, đi thẳng đến một vị Thần cảnh đỉnh phong khác của thiên mệnh giáo đường của Thái Quốc, là Thiên mệnh trưởng lão!
Thiên mệnh giáo đường của Thái Quốc, tổng cộng có hai vị thần cảnh đỉnh phong!
Trong đó một vị là Thiên Mệnh Thượng Nhân bị Trần Thuận chém giết ở trong Cung Tuyết Thần.
Một vị khác, chính là Thiên mệnh trưởng lão bây giờ đang bao vây nhà họ Vương.
Sở dĩ Trần Thuận chọn ông ta, cũng không có lý do gì khác, chỉ là vì ông ta ở gần Trần Thuận nhất.
Thấy trong chớp mắt, Trần Thuận giết liên tục hai vị Thần cảnh đỉnh phong, sau đó thẳng đến phía mình.
Thiên mệnh trưởng lão đột nhiên giật mình!
"Chư vị, lão phu ngăn chặn hắn một lát, ra tay toàn lực!"
Thiên mệnh trưởng lão lập tức quát lớn một tiếng!
Ông ta biết, không thể trốn!
Trốn hẳn phải chết!
Sau đó, cũng không dám né tránh, lần nữa chủ động lao về phía Trần Thuận.
Cường khí hộ thể được ông ta ngưng tụ đến cấp độ mạnh nhất!
Đồng thời, chân nguyên trong tay cũng tăng vọt!
Toàn bộ cánh tay phải của ông ta, trong giờ phút này giống như được tiếp thêm năng lượng.
Sau đó, hướng về phía Trần Thuận, đột nhiên vỗ xuống!
Trước đó Trần Thuận liên trảm Kim Luân Thần Vương và William Gonsales, nhưng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi, lúc này, những thần cảnh định phong này mới thật sự công phạt đến người Trần Thuận.
Đám người, cũng không hề giữ lại chút nào, trong giờ phút này dường như mỗi người đều bạo phát bản lĩnh cao cường thiên phú của mình.
Đánh ra một kích mạnh nhất của bản thân.
Không còn dám giữ lại chút nào!
Về phần Thiên mệnh trưởng lão, nếu Trần Thuận đã để mắt đến ông ta, ông ta lại bằng lòng chủ động ngăn chặn Trần Thuận một lát, trong lòng mọi người cũng vì ông ta mà mặc niệm một chút, mọi người đểu hiểu rõ, Thiên mệnh trưởng lão, có lẽ không thể nào sống được.
Những Thần cảnh đỉnh phong khác, vì dốc toàn lực oanh sát Trần Thuận, và thiên phú thần thông của mỗi người cũng không tránh được Thiên mệnh trưởng lão!
Thiên mệnh trưởng lão, sợ hãi cả kinh!
Ông ta vì không còn cách nào khác nên mới bằng lòng ngăn chặn Trần Thuận một lát để cho mọi người nghĩ cách.
Nhưng ông ta cũng đã quyết định đánh được một kích sẽ lùi ra.
Nhưng những Thần cảnh đỉnh phong khác lại không để ý chút nào đến tính mạng của ông ta.
Ông ta muốn lập tức lùi ra.
Nhưng Trần Thuận lại nở ra một vòng nụ cười.
Nụ cười tàn nhẫn!
"Nếu đã tới, cũng đừng lui!"
Trần Thuận đưa tay, vốn muốn đánh nổ Thiên mệnh trưởng lão, đột nhiên hóa thành quyền chưởng, nắm chặt chụp một chưởng về phía Thiên mệnh trưởng lão.
Thiên mệnh trưởng lão muốn trốn thì lại bị thiên phú thần thông tứ phương kéo vào dải đất trung tâm.
"Không!"
Thiên mệnh trưởng lão kinh hãi tuyệt vọng, kêu thảm thiết!
Nhưng chỉ vẻn vẹn trong một lát, giọng nói của ông ta đã im bặt mà dừng lại.
Thậm chí ngay cả phòng ngự ông ta cũng không làm được, chính là bị thần thông của mấy vị thần cảnh đỉnh phong, đánh vào người!
Nếu chỉ có một vị, thậm chí hai vị ba vị, chưa chắc ông ta đã chết, dù sao ông ta cũng là thần cảnh đỉnh phong.
Nhưng đối diện với sáu bảy đạo thiên phú thần thông dốc toàn lực bộc phát.
Thiên mệnh trưởng lão, làm sao còn có thể sống sót!
Giờ phút này, Thái Quốc, Thiên mệnh giáo đường, Thần cảnh đỉnh phong, thiên mệnh trưởng lão, trở thành vị cường giả thần cảnh tối đỉnh thứ năm bị bỏ mạng.
Còn không phải chết ở trong tay Trần Thuận, mà là chết trong tay đồng minh của mình!
Thật là buồn cười!
Mà Trần Thuận, sau khi đem Thiên mệnh trưởng lão di hình hoán vị đến dải đất trung tâm của công kích rồi liền đi thẳng về phía bên phải ông ta, nhằm vào Lạt Ma kim quang đại tác.
Trước kia, vị cường giả thần cảnh đỉnh phong pháp với hiệu "Bất giới thượng sư" này đã nói sát nghiệp của Trần Thuận quá nặng, phải thu nhận những người thân cận của hắn mang về giáo hóa, gột rửa tâm linh!
Giờ phút này, lại nhìn thấy Trần Thuận tránh thoát khỏi tất cả thiên phú thần thông của tất cả mọi người, xông thẳng về phía mình.
Bất giới thượng sư, quá sợ hãi!
"La Hán Kim Thân!"
Bất giới thượng sư đột nhiên hét lớn một tiếng!
Toàn thân kim quang đại tác!
Đối mặt với một quyền của Trần Thuận, Bất giới thượng sư cũng đấm ra một quyền!
Nhưng ông ta không phải muốn liều chết với Trần Thuận.
Mà là muốn mượn lực của Trần Thuận bắn ngược ra ngoài, mượn cơ hội trốn thoát.
Ông ta không còn dám ở lại chỗ này.
Ầm!
Hai quyền đấm nhau!
Giống như tiếng chuông đồng lớn bi gõ vang, phát ra tiếng nổ lớn rung động không ngừng, truyền ra xung quanh mấy ngàn mét lan tỏa ra xa.
Mà tình huống trong dự liệu của Bất giới thượng sư, ông ta muốn mượn lực của một quyền này của Trần Thuận để bay ngược ra, nhân mượn hội chạy trốn cũng chưa từng xuất hiện.
Ngược lại, dưới một quyền này, La Hán Kim Thân của ông ta bắt đầu vỡ ra thành từng khúc.
Từ chỗ nắm đấm cùng Trần Thuận đụng vào nhau, tới tay, cánh tay, bả vai, lồng ngực... Giống như mạng nhện, vỡ ra từng khúc!
"Tại sao có thể như vậy?"
Bất giới thượng sư, kinh hãi tới cực điểm!
Phải biết rằng, chính là Minh Lỗ Bá ở dưới một quyền của Trần Thận, cũng không bị đánh đến mức thân thể tan vỡ.
Mà ông ta, tu có La Hán Kim Thân, trong số những người ở đây, nếu bàn về cường độ thân thể, ông ta thuộc hàng vi tôn.
Chính vì vậy nên ông ta mới tự tin, muốn mượn lục một quyền này của Trần Thuận để chạy trốn.
Thế nhưng tình huống thật lại nằm hoàn toàn ngoài dự liệu của ông ta.
Ông ta không chỉ không thể dựa vào thế để tránh đi, ngược lại, La Hán Kim Thân mà ông ta dựa vào đã nứt ra!
Giờ khắc này, Bất giới thượng sư cuối cùng cũng không còn sức để làm gì hơn, liền quay người bỏ chạy.
Đem thực lực bản thân phát huy đến cực hạn!
Thậm chí đang nghiền ép tiềm lực của bản thân.
"Ngu xuẩn!"
Trần Thuận cười nhạo một tiếng, cũng không đuổi theo!
Mà Bất giới thượng sư, sau khi tháo chạy trong nháy mắt, lập tức đứng hình.
Mặt mũi tràn đầy bi thảm!
Ông ta hiểu được!
Hiểu được vì sao Trần Thuận không đuổi theo mình.
Ông ta còn tưởng rằng, Trần Thuận phải giống như chém giết trưởng lão Lotrgo, thừa dịp lúc ông ta chạy trốn, dùng thủ đoạn giống nhau để giết chết ông ta.
Nhưng ông ta phát hiện, mình lại sai.
Sai không hợp thói thường!
Nếu như ông ta không toàn lực chạy trốn, La Hán Kim Thân của ông ta mặc dù sụp đổ, nhưng cũng sẽ không nổ tung!
Nhưng bây giờ, ông ta dốc toàn lực chạy trốn, thậm chí nghiền ép tiềm lực của mình để trốn, khiến Kim Thân của ông ta vỡ ra, hoàn toàn nổ tung.
Hai lần sai lầm!
Mà cái giá của hai lần sai lầm của ông ta, chính là bỏ ra tính mạng quý giá của mình.
Không, là ba lần!
Ba lần sai lầm!
Ông ta không nên có lòng tham, chạy tới bao vây nhà họ Vương, chèn ép những người bên cạnh Trần Thuận.
Giờ phút này, trong đầu ông ta nổi lên ký ức năm đó khi mình con nhỏ, sư phụ dạy bảo ông ta, giới sân, giới si, giới tham, giới sắc...
Thế nhưng ông ta lại cho mình thêm một cái "Bất giới"!
Cuối cùng Bất giới thượng sư vẫn còn đang cảm khái chưa tiêu tán.
Thân thể của ông ta đã nổ tung tại chỗ.
Trở thành một đám sương máu.
Trở thành Thần cảnh đỉnh phong thứ sáu của ngày hôm nay bỏ mạng.
...
...
Tham gia bao bây nhà họ Vương, ép buộc những người thân cận của Trần Thuận, tổng cộng có mười bốn vị Thần cảnh đỉnh phong!
Kawasi, Thần cảnh đỉnh phong của Nhật Quốc, bị Hạ Hầu Vân bức bách mà chiến, chiến đến đằng xa!
Đại tế tư Thần miếu của Ấn Độ, theo sát Dung Thanh Từ mà đi, chiến quả không biết!
Đại mục sư của Quang Minh giáo hội, bị Trần Thuận lấy một kiếm "Hư vô" trảm diệt, tiêu tán ở giữa thiên địa!
Trưởng lão của Lubron Hall, đã bị Luyện Ngục phi kiếm đâm thủng khi đang trên đường chạy trốn!
Kim Luân Thần Vương của Trung Đông bị Pháp khí Kim Luân của mình chặt đầu, đầu một nơi thân một nẻo!
Lôi Linh vương William Gonsales, bị một đao của Trần Thuận đóng đinh ở trên vách đá!
Thiên mệnh trưởng lão của Thiên mệnh giáo đường, bị Trần Thuận di hình hoán vị, chết trong tay thiên phú thần thông của chúng Thần cảnh đỉnh phong!
Lạt Ma Bất giới thượng sư, bị một quyền của Trần Thuận đánh Kim Thân sụp đổ, đào vong vẫn lạc!
Các chủ Minh Lỗ Bá của Thiên Cơ Các, bị Trần Thuận đánh một quyền xuống đật, bày ra một cái hố, trọng thương ngã gục!
Lúc này, xung quanh Trần Thuận chỉ còn lại vẻn vẹn năm vị Thần cảnh đỉnh phong!
Đồng thời, năm người này trước đó trong quá trình giao thủ với Trần Thuận, ai cũng đều đã bị tổn thương một chút.
Giờ phút này năm người đã hoàn toàn sợ hãi.
Trước đó rõ ràng còn có nhiều người như vậy.
Tại sao, thời gian cũng chỉ có mấy hơi thở, tại sao đã có liên tiếp nhiều người bỏ mạng như vậy.
Bỗng nhiên mấy người bọn họ dường như đã hiểu, tại sao Trần Thuận lại có thể ở cung Tuyết Thần giết liên tục chín đại Thần cảnh đỉnh phong.
Vì tấn công bình thường, đối với Trần Thuận mà nói, căn bản không có tác dụng.
Tốc độ của Trần Thuận, có thể đột phá bức tường âm thanh, bọn họ theo không kịp!
Lực lượng của Trần Thuận lại càng có thể một chiêu đánh chết Thần cảnh đỉnh phong, bọn họ hoàn toàn không so được!
Đánh, đánh không lại!
Về phần bao vây, ở trước mặt thực lực to lớn cũng trở thành một trò cười.
Trong lúc nhất thời, năm vị Thần cảnh đỉnh phong còn lại đứng chết trân tại chỗ!
Trốn, không dám chạy trốn!
Có bài học thất bại trước đó.
Ai dám trốn trước, kẻ đó phải chết không nghi ngờ!
Mà cho dù năm người bọn họ, đồng thời chạy trốn về năm hướng khác nhau, lại có thể thật sự chạy mất sao?
Mà đánh, bây giờ còn ai dám ra thay với Trần Thuận?
Chưa từng có giây phút nào, những cường giả thần cảnh đỉnh phong ngày thường cao cao tại thượng, sừng sững ở đỉnh cao này lại tuyệt vọng như vậy.
← Ch. 225 | Ch. 227 → |