← Ch.226 | Ch.228 → |
Trần Thuận mắt lạnh nhìn bọn họ.
Bỗng nhiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười!
Còn lại năm vị Thần cảnh đỉnh phong, nhìn thấy nụ cười của Trần Thuận, toàn thân sợ hãi!
"Các người, muốn sống không?"
Trần Thuận hỏi.
Lúc này sát ý trên người hắn biến mất.
Thoạt nhìn giống như một người rất vô hại.
Nhưng năm vị Thần cảnh đỉnh phong này lại càng căng thẳng hơn.
Cho dù Trần Thuận sẽ trêu đùa bọn họ giống lần trước hay không.
Giờ phút này, năm vị Thần cảnh đỉnh phong, cũng cùng nhau lên tiếng.
"Xin... Xin hỏi, Trần tiên sinh, làm thế nào mới có thể buông tha cho chúng tôi?"
Mọi người nhìn Trần Thuận, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
"Đơn giản!"
Trần Thuận lại cười.
"Tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt!"
Nghe vậy, trong lòng mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ sợ Trần Thuận lại giống như trước đó, dù thế nào cũng nhất định phải giết bọn họ.
Đó, mới thật sự là tuyệt vọng!
"Chỉ cần Trần tiên sinh mở miệng, có bất cứ yêu cầu gì, tôi đều đồng ý!"
Lúc này, một vị thần cảnh đỉnh phong đến từ Đẩu Quốc lập tức mở miệng nói, mặt mũi tràn đầy vẻ thành khẩn.
Những người khác, cũng nhao nhao mở miệng.
Đại khái ý tứ cũng đều là như vậy.
Ý cười trên mặt Trần Thuận lại càng đậm hơn.
Rõ ràng trên người Trần Thuận đã không có sát ý, nụ cười này cũng không phải cười lạnh.
Nhưng năm vị thần cảnh đỉnh phong này đều có cảm giác toàn thân phát lạnh, tê cả da đầu, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không lành!
Quả nhiên, một giây sau, lời Trần Thuận vừa nói đều khiến con ngươi của đám người kịch liệt co lại.
"Tôi cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng đã dám đánh chủ ý lên người của tôi, vậy thì phải trả giá đắt!"
Trần Thuận chậm rãi nói.
"Trong năm người, chỉ có một người có thể sống!"
Lời này vừa nói ra, con ngươi của năm người kịch liệt co lại.
Có ý gì?
Đây là muốn bọn họ tự giết lẫn nhau, cuối cùng còn lại một người có thể sống?
Trong lòng mọi người, đều hiện lên một ý niệm như vậy.
Ác ma!
Trần Thuận còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Mấy vị tông sư ở phía xa, sau khi nghe được lời này của Trần Thuận, trong lòng đều hiện lên ý niệm như vậy.
Trần Thuận gười này, thật sự quá mức đáng sợ.
Một người giết liên tục sáu đại Thần cảnh, trọng thương một vị, bây giờ còn ép năm người còn lại tự giết lẫn nhau!
Chuyện nói tới đây, cơ bản đã có kết quả.
Hàng ngàn tông sư đang nhìn ở đằng xa cũng sợ bị tác động đến.
Cũng sợ bởi vì vây xem mà bị Trần Thuận tính toán.
Trong giây lát, phần lớn tông sư và chuẩn tông sư, đều nhao nhao rời đi.
Không còn dám dừng lại phút nào!
...
...
Năm vị Thần cảnh đỉnh phong thấy Trần Thuận cũng không phải nói đùa!
Bọn họ đều nặng nề tới cực điểm!
Nhưng bọn họ có thể cự tuyệt sao?
Có thể phản kháng sao?
Không thể!
Cũng không ai dám!
Trong lúc nhất thời, năm người đều trở nên cảnh giác vô cùng.
Đề phòng những người khác.
Sợ bị người khác tập kích!
Nhưng trong lúc nhất thời, cũng không ai chủ động ra mặt.
Sợ thành chim đầu đàn, bị bốn người khác, tấn công trước.
"Lạp Cổ, hai người chúng ta liên thủ, trước tiên nghĩ cách xử lý những người khác!"
Lúc này, thần cảnh đỉnh phong Diệp Phu Căn Ni của Đẩu Quốc, bỗng nhiên là xông đến một vị Thần cảnh đỉnh phong ở bên cạnh truyền âm nói.
Hai người bọn họ quen biết đã nhiều năm, cùng nhau có nhiều lần hợp tác có lợi, quan hệ rất thân mật!
Lạp Cổ nghe vậy liền biến sắc.
Diệp Phu Căn Ni và lực lực của ông ta cũng không kém bao nhiêu, hai người bọn họ âm thầm liên thủ, có thể nghĩ cách xử lý ba người kia trước.
Về phần hai người bọn họ, vậy thì chờ đến cuối lại phân thắng bại là được.
Mà hai người bọn họ thực lực tương đương nhau, gần đây thực lực của ông ta cũng được tăng lên một chút, nếu thật sự phải liều mạng thì Diệp Phu Căn Ni cũng có khả năng chết trong tay ông ta càng lớn.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chờ lát nữa ông ta nhất định không thể bị thương nặng hơn so với Diệp Phu Căn Ni.
Mặc dù hợp tác, nhưng cũng phải đề phòng một chút!
Nghĩ đến đây.
Lạp Cổ truyền âm cho Diệp Phu Căn Ni, đồng ý liên thủ hợp tác với ông ta.
"Trước tiên giết hắn ta, thực lực của hắn ta yếu nhất, giảm bớt một đối thủ!"
Diệp Phu Căn Ni truyền âm cho Lạp Cổ lần nữa, ra hiệu rằng đứng giữa hai người bọn họ, ngoại trừ William Gonsales, còn có một vị thần cảnh đỉnh phong khác của Châu vực!
Lạp Cổ nghe vậy, hiểu rõ!
Một giây tiếp theo!
Hai người cùng hướng đến vị thần Cảnh đỉnh phong ở Châu vực kia, đồng thời ra tay.
Vừa ra tay, chính là toàn lực ứng phó!
Cố gắng liên thủ, nhất kích tất sát.
Cho dù không giết chết, vậy cũng phải khiến cho đối phương bị trọng thương mới được.
Nhưng giấy tiếp theo ngay khi ra tay.
Lạp Cổ, lại sợ hãi cả kinh!
"Diệp Phu Căn Ni, ông đáng chết!"
Chỉ thấy Diệp Phu Căn Ni vốn ra đòn đánh mạnh nhất tấn công về phía vị thần cảnh đỉnh phong của châu vực kia, lại đột nhiên bỏ qua hắn ta, lao thẳng về phía Lạp Cổ.
Cùng lúc đó, vị thần cảnh đỉnh phong của Châu vực kia cùng không hề dừng lại, ngang nhiên đột kích về phía Lạp Cổ.
Mà hai vị Thần cảnh đỉnh phong bên ngoài kia cũng giống như đã hẹn trước.
Trực tiếp từ hai vị trí khác của Lạp Cổ, phong tỏa đường lui của ông ta.
Chân nguyên cuồng bạo mà ra.
Lao thẳng về phía Lạp Cổ!
Lập tức ở giữa mấy người, chân nguyên càn quấy!
Năng lượng bộc phát!
Trong chớp mắt, Lạp Cổ đã bị đánh đẫm máu không ngừng!
Trên không trung, rơi xuống một mảnh huyết hoa!
Toàn bộ thân thể dường như bị đánh nổ tung.
"Đáng chết, Diệp Phu Căn Ni, vì sao? Vì sao?"
Mặc dù Lạp Cổ vẫn có chỗ đề phòng đối với Diệp Phu Căn Ni, nhưng lại không ngờ Diệp Phu Căn Ni hợp tác với ông ta lại hoàn toàn là giả.
Lại hợp tác với những người khác, cùng nhau tấn công ông ta.
"Lạp Cổ, thật xin lỗi, ai bảo ông là người bị thương nhẹ nhất và giữ lại thực lực nhiều nhất trong năm người chúng ta chứ!"
Diệp Phu Căn Ni chậm rãi nói.
Trên mặt lại không hề có chút áy náy nào.
Viêm Hạ có câu nói rất hay, người trong thiên hạ đều tất bật, bận rộn vì chữ lời mà đến, người trong thiên hạ đều rối ren, hỗn loạn cũng vì cái lợi mà ra.
Huống chi là liên quan đến chuyện mạng sống của chính ông ta.
Những thứ giao tình của ông ta và Lạp Cổ thì tính là gì.
Chỉ có một người có thể sống, vậy chỉ có thể là ông ta!
"Lão tử dù chết cũng muốn mang theo ông!"
Lạp Cổ đột nhiên chợt quát một tiếng!
Sau đó phóng tới phía Diệp Phu Căn Ni, muốn tự bạo.
Cho dù nổ không thể khiến Diệp Phu Căn Ni chết, cũng muốn để ông ta trọng thương!
Cho những người khác chiếm tiện nghi, cũng không thể để Diệp Phu Căn Ni sống sót cuối cùng!
Nhưng Diệp Phu Căn Ni cũng đã sớm đề phòng!
Sau khi hãm hại được Lạp Cổ, lúc này ông ta liền lùi nhanh về phía sau.
Cuối cùng, Lạp Cổ tự nổ cũng chỉ khiến Diệp Phu Căn Ni chịu một chút xung kích nhỏ.
Cũng không có ảnh hưởng quá nhiều.
Ngược lại khiến mặt đất phía bên ngoài nhà họ Vương nổ thành một cái hố to bán kính mấy chục mét.
Uy lực của thần cảnh đỉnh phong, có thể thấy được rõ ràng!
Cái chết của Lạp Cổ khiến liên kết đồng minh của bốn người Diệp Phu Căn Ni, trong nháy mắt vỡ tan.
Cũng mở màn cho một mảnh hỗn chiến.
...
...
Trần Thuận nhìn Diệp Phu Căn Ni đăm đăm, sau đó hướng Ti Đình Không dặn dò: "Bảo vệ Thiên Hy, và nhà họ Vương cẩn nhận!"
Ti Đình Không lập tức trả lời.
Ánh mắt nhìn Trần Thuận hiện lên vẻ kinh sợ và sùng bái.
Trần Thuận thật sự quá cường đại!
Cường đại đến mức khiến hắn ta bắt đầu sinh ra sự sùng bái.
Chẳng trách những người dưới trướng Trần Thuận, ánh mắt nhìn về hắn không chỉ có sự kính sợ.
Còn có vẻ cuồng nhiệt!
Hắn ta dường như đã hiểu ra!
Đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, hắn ta cũng không bỏ đá xuống giếng.
Ngươc lại là cùng Dược Các Hạ Hầu Vân đạt được đồng thuận chung, đến nhà họ Vương, cho dù không gánh nổi nhà họ Vương cũng góp một phần sức lực của mình.
Nếu không, hắn ta, một kẻ phản đồ nhận Trần Thuận làm chủ, kết thúc, chắc chắn sẽ thê thảm hơn bất cứ kẻ nào.
Sau khi Trần Thuận dặn dò xong, thân hình lóe lên, biến thành một tia chớp màu đen, đột nhiên rời khỏi nơi này.
Sau khi hắn đi, Diệp Phu Căn Ni và bốn vị thần cảnh đỉnh phong cũng không dám nhân cơ hội này nhanh chóng rời đi.
Bốn người đều cảm nhận được rõ ràng, Trần Thuận có lưu lại một vòng thần niệm trên người bọn họ.
Một khi bọn họ ngừng giao chiến, muốn chạy trốn, rất có thể sẽ chết càng nhanh.
Mà tiếp tục đánh, chỉ cần có thể sống đến cuối, chắc hẳn, Trần Thuận sẽ không nuốt lời.
Trong lúc nhất thời, đám người ra tay lại càng thêm hung ác.
Bốn người, nhao nhao đẫm máu!
...
...
Mấy ngàn mét bên ngoài!
Hạ Hầu Vân sớm đã chém giết mấy vị cường giả thần cảnh hậu kỳ Nhật Quốc kia!
Hiện tại chỉ còn sót lại một mình Kawasi.
Ba người bọn họ liên thủ tới.
Bây giờ đã chết hai người.
Kawasi, sớm đã đánh ra chân hỏa!
Nhưng thực lực của hắn ta cũng không giống như Hạ Hầu Vân, dù sao cũng kém hơn một bậc.
Mà cách đó không xa, Dung Thanh Từ đối mặt với đại tế tư Thần miếu, lại không ngừng chịu thiệt.
Đại tế tư Thần miếu đã hơn trăm tuổi.
Thực lục của hắn ta cách cực hạn của thần cảnh đỉnh phong cũng chỉ cách nhau một đường nhỏ thôi.
Dung Thanh Từ cũng chỉ mới bước vào thần cảnh đỉnh phong mà thôi.
Đối mặt đại tế tư Thần miếu, cho dù toàn lực bộc phát, cũng vẫn không ngừng bị đại tế tư Thần miếu đè lên đánh!
Đã bị thương không nhẹ!
Dưới tình huống bất đắc dĩ, Dung Thanh Từ chỉ có thể là vừa đánh vừa lui.
Mang theo đại tế tư Thần miếu, một đường hướng về phía Hạ Hầu Vân ở bên này chiến đấu.
Hạ Hầu Vân biến sắc.
"Giao cho tôi!"
Hạ Hầu Vân lập tức quát khẽ một tiếng.
Một quyền cùng Kawasi đối đầu oanh một tiếng tại chỗ.
Thân hình Kawasi thối lui mấy bước.
Mà Hạ Hầu Vân lại dựa vào thế này, trực tiếp lao về phía đại tế tư Thần miếu.
Cùng đại tế tư Thần miếu chiến đấu!
Mà Dung Thanh Từ lại hít sâu một cái, cản Kawasi lại.
Phạm vi bao trùm tinh thần lực của thần cảnh đỉnh phong cũng chỉ khoảng trên dưới một ngàn mét.
Cường giả tối cường, cũng sẽ không vượt qua hai ngàn mét!
Mà lúc này bọn họ đã vượt qua khoảng cách ba ngàn mét.
Lúc này bọn họ vẫn chưa biết những thay đổi xung quanh nhà họ Vương.
Không biết Trần Thuận trở về!
"Hạ Hầu Vân, Dược Các của các người thật sự muốn bức chết ta sao?"
Sắc mặt đại tế tư Thần miếu âm hàn!
Ông ta đã rời đi quá lâu.
Nếu không trở về, duyên cơ của nhà họ Vương có lẽ sẽ phải bỏ qua.
Hạ Hầu Vân cũng hơi đổi sắc.
Hắn ta cũng đánh không lại đại tế tư Thần miếu.
Có thể khiến ông ta bị thương.
Nhưng muốn ông ta bị trong thương, thậm chí giết ông ta, vậy cũng không có khả năng.
Ầm ầm!
Nhưng đúng vào lúc này, hướng phía nhà họ Vương bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trời.
Giống như đạn hạt nhân đến trái đất.
Giờ phút này, bốn người Hạ Hầu Vân, Dung Thanh Từ đều nhao nhao sững sờ.
Nếu như bọn họ đoán không sai, đó là... Thần cảnh đỉnh phong tự bạo?
Nhưng, dưới trước Trần Thuận, không có Thần cảnh đỉnh phong!
Về phần Tư Địn Không, mọi người cũng không thấy đến, Trần Thuận không ở đây, hắn ta sẽ tự bảo để bảo vệ những người kia!
"Tránh ra!"
Giờ phút này đại tế tư Thần miếu, khí thế trên người đột nhiên bộc phát lần nữa, nhảy lên đến cực điểm.
Ông ta muốn đi qua nhìn xem.
Hạ Hầu Vân, lại hừ lạnh một tiếng.
Không hề lui lại.
"Hạ Hầu huynh, Dung trưởng lão, ân tình hôm nay, cám ơn!"
Nhưng ngay lúc này, giữa sân đột nhiên có thay đổi.
Một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ bỗng nhiên giống như vượt qua không gian, xuất hiện trước mặt mấy người.
← Ch. 226 | Ch. 228 → |