← Ch.20 | Ch.22 → |
Có người đến! Trong mật điện, Lý Nguyên Chiếu tai máy động, trong mắt lệ quang đại thịnh. Chín con sư tử tựa hồ cũng nghe thấy động tĩnh gì đấy, đều bật dậy, chạy loạn qua lại trên thềm đá, ôm đầu rống lên. Mọi người chấn động, ngưng thần lắng nghe, chỉ một lát, không ai không biến sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tám thanh trường kiếm trên không cũng tùy ý "ong ong" loạn chiến, trận pháp đại loạn.
Theo tiếng kêu thét cùng tiếng thần binh xé gió từ xa truyền lại, có thể thấy không chỉ có nhiều tiên cấp cao thủ các phái trong Ma môn mà còn có Thanh Thành Ngọc Hư Tử, Đạo môn tán tiên Tề Vũ Tiêu. Không thể tưởng được chỉ trong hơn hai canh giờ, tất cả bọn họ đều tìm đến nơi này.
- Như thế nào mà nhanh vậy? Chẳng lẽ.. chẳng lẽ sư tôn bọn họ....
Mọi người vừa kinh nghi vừa sợ hãi, đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu. Những đắc ý, hưng phấn lúc trước trong khoảnh khắc. Tiêu Vãn Tình mắt sáng lên, nói thất thanh:
- Phải rồi! Giác mãng ma tổ! Bọn họ nhất định là theo thần thức của Giác Mãng trong cơ thể Sở cử nhân truy tìm đến đây. Mọi người rùng mình, đều thấy có đạo lý. Lý Nguyên Chiếu sắc mặt âm trầm, nghiến răng giận dữ nói:
- Không sai! Chúng ta chỉ lo tra xét trong cơ thể tiểu tử này, hết lần này tới lần khác quên mất người này. Con bà nó chứ, gã Giác Mãng khốn kiếp, không được việc gì, chỉ bại sự là có thừa.
Nghe thấy thế, "đám khói nhẹ" nằm ở góc bất ngờ bùng lên, trong nháy mắt bành trướng gấp nhiều lần, rồi lại chậm rãi co lại hạ xuống. Tiêu Vãn Tình nhẹ nhàng đứng dậy, nói:
- Sự việc không nên trì hoãn, chúng ta lập tức chuyển Thiên Địa Hồng Lô đi khỏi nơi này.
Mọi người nhìn nhau, hơi hơi hiểu được có chút không ổn, nhưng lại không có đối sách tốt hơn, đều nhìn về phí Lý Nguyên Chiếu. Lý Nguyên Chiếu lúc này vốn rất nóng nảy, kinh nộ, sớm đã không có chủ ý, thấy đôi mắt mĩ miều trong sáng và quyến rũ của Tiêu Vãn Tình nhìn mình đăm đăm, trong lòng mềm nhũn, bật thốt lên:
- Được! Tất cả do Tiêu Tự chủ định đoạt.
Tiêu Vãn Tình thản nhiên cười, yêu kiều nói:
- Bát phù khai tỏa, tề tâm đoạn kim, sắc!(1)
Ngón ngọc bắt quyết, đưa lên, trường kiếm ngân quang tán xạ, vạch lên không một dải kiếm phù. Một tiếng trong trẻo vang lên, cái khóa kim loại thứ nhất trên cửa đồng nhất thời gãy rời rớt xuống. Bảy người còn lại cũng không do dự, đều niệm ngự kiếm quyết, vạch bùa lên không. Trong khoảnh khắc, tiếng đinh đang vang lên, bảy chiếc khóa kim loại cùng gãy đoạn, sau đấy một tiếng kèn kẹt vang lên, vạn đạo hồng quang phát ra chiếu sáng từng khuôn mặt.
Nguyên lai Tiêu Thái Chân, Lý Huyền đề phòng Huyền Băng thiết điện bị người dễ dàng mở ra, đã đem tám phù chú mở khóa phân biệt truyền cho tám gã tâm phúc đệ tử, trừ khi tám người này đồng thời giải bùa mở khóa, còn không thì dù là Bắc Đẩu thần binh cũng không thể mở được bí thất kiên cố này.
Cửa đồng nặng nhọc mở ra, từ trong góc đột nhiên một đạo sáng trắng nhàn nhạt nổi lên, "đám khói nhẹ" kia nhanh như tia chớp, hướng vào trong mật điện bay vụt đi.
- Đinh đang...
Hai cái tử kim linh(2) trên tay nắm cửa nhất thời đong đưa reo loạn, hai đạo sáng tím từ giữa chuông đột ngột phát ra, uốn lượn giao thoa, chiếu lên trên "đám khói nhẹ"
- Hô
Quang mang bùng phát, "đám khói nhẹ" kia bỗng dưng bắt đầu biến đổi, phát ra tiếng rên rỉ, từ trong khói tím huyễn hóa thành một con rắn trắng khổng lồ, thống khổ bay vòng.
-Xà mỗ mỗ!
Mọi người thất thanh kêu lên sợ hãi, con rắn trắng này đương nhiên là Ngân Xà mỗ mỗ, một trong Thập đại yêu của Ma môn. Yêu xà này với Giác mãng ma tổ có mối quan hệ trong mấy trăm năm, ái hận đan xen, ân óan khó phân, khó trách nàng có thể truy theo ma thức của Giác Mãng, là người đầu tiên đuổi đến nơi này. Ngân Xà mỗ mỗ luôn kiêu ngạo tàn ác, thâm độc nham hiểm, ngoại trừ Tiêu Thái Chân cùng một số ít thủ lĩnh Ma môn, không e sợ ai. Lần này vô thanh vô tức trốn ở đây, nhất định là để ăn trộm Hiên Viên tam bảo. Nếu không phải tử kim linh đoạt phách khiến nàng bị hiện nguyên hình, chỉ sợ thần lô đã bị nàng trộm lấy trốn mất. Mọi người vừa sợ vừa giận, đều chắn bên cửa, kiếm quang chiếu sáng rực rỡ. Tiêu Vãn Tình nhíu mày, quát lên:
- Ngân Xà mỗ mỗ, khá là có can đảm đấy, dám xông vào Thiên Tiên địa cung! Còn không mau tự trói thỉnh tội! Nhược bằng để Thái Âm nguyên quân, Tử Vi đế tôn biết thì, ...
- Xú nha đầu, đừng đem Tiêu lão thái bà ra dọa ta! Làm sao mà tử oan gia(3) kia biết ta ở cùng ngươi? Chấp nhận vận mệnh của các ngươi đi, chết rồi thì còn tìm kiếm được gì nữa?
Ngân Xà mỗ mỗ vung mạnh cái đuôi khổng lồ, như tên rời khỏi dây cung, từ giữa luồng sáng của tử kim linh bay ra, lao đến bên bức tường của địa cung, quay đầu cười hắc hắc, nói:
- Phì, ta cứ giết chết đám tiểu cô nương các ngươi, cướp đi Hiên Viên tam bảo, xem coi Tiêu lão thái bà làm sao mà truy nã ta?
Lý Nguyên Chiếu giận dữ quát:
- Bày trận, giết ả!
Bóng người nhóang lên, ngân quang từ tám thanh kiếm bạo phát, tỏa sáng rực rỡ. Trong tiếng rống điên cuồng, chín con sư tử đều phóng lên, nhằm Ngân hòan cự xà(4) tấn công. Ngân Xà mỗ mỗ nộ hống, cái miệng như cái chậu máu mở ra, răng dài lởm chởm, hướng tới tám người chín thú bên dưới phun độc mù mịt.
- Hồi phong phản hỏa, biến!(5)
Tám ngừơi cùng quát lên, kiếm quang giao thoa tung hoành. hình thành một màn hào quang rộng lớn. Khói lam phun lên trên quầng sáng, nhất thời rối lọan, bay ngược trở lại. Ngân Xà mỗ mỗ hừ một tiếng, không để ý khói độc quay trở lại, cái đuôi khổng lồ như sấm rung chớp giật, quất lên tạo thành một luồng khí dài đến năm trượng. Tiếng nổ ầm ầm phát ra, quầng kiếm quang vỡ tan tành, tám kiếm, chín thú đột ngột bị dẩy lùi. Chúng nhân khí huyết nhộn nhạo, súyt nữa không đứng vững, trong lòng hoảng hốt, mới biết được yêu xà này hung uy không nhỏ, vượt xa dự đoán. Trong Ma môn thập yêu, Ngân Xà mỗ mỗ tu vi tuy không phải là cao nhất, nhưng nàng hung tàn xảo quyệt, năng lực thực chiến vô cùng siêu quần, cho dù là tán tiên Ma môn gặp nàng cũng phải nhăn mặt nhíu mày. Tám gã Ma môn tu chân giả này mặc dù đều là cao thủ đứng đầu trong đám trẻ tuổi cùng trang lứa, nhưng kinh nghiệm còn xa mới bằng Ngân Xà mỗ mỗ, tưởng là đông tay vỗ nên kêu(6), trái lại vừa mới giao thủ, đã bị rơi xuống thế hạ phong.
Tiêu Vãn Tình cau mày, truyền âm, nói:
- Lý sư huynh, xà mỗ mỗ rất khó đối phó, chúng ta hợp lực chưa chắc đã giết được bà ta. Thời gian không còn nhiều, bảo vệ pháp bảo quan trọng hơn, để sau khi cùng sư tôn hội hợp, hãy do sư tôn xuất thủ thu thập bà ta cũng không muộn.
Lý Nguyên Chiếu vốn tâm cao khí ngạo, tuy cùng Ma môn với nhau, nhưng đối với yêu thú lại cực kỳ khinh bỉ, bị xà mỗ mỗ đánh cho như vậy, vừa nổi giận vừa ảo não, quát:
- Giết gà mà phải dùng dao mổ trâu ư? Tiêu Tự chủ cứ bảo vệ Hiên Viên tam bảo, lão kiền bà(7) này giao cho ta là được!
Không chờ nàng đáp lời, rảo bước tiến lên, bấm quyết, ngự kiếm, tận lực thi triển tuyệt học bình sinh, tấn công mãnh liệt Ngân Xà mỗ mỗ. Kiếm quang mờ mịt, phong lôi bạo phát, trong khoảnh khắc không ngừng bức bách Ngân Xà mỗ mỗ vào thế nguy. Chúng nhân sĩ khí đại chấn, cùng hét to, từ bốn phía vây công. Chín con sư tử kia cũng rống lên giận dữ, không ngừng nhảy nhót, tấn công xà yêu. Ngân Xà mỗ mỗ kêu lên kỳ dị, thọat uốn mình tránh né, thoạt phun khí độc, bay lượn giữa đám nhân thú, liên tục né tránh rừng đao kiếm, kinh hiểm vô cùng.
Tiêu Vãn Tình khóe miệng mỉm cười, kêu lên:
- Làm phiến sư huynh!
Rồi nhẹ nhàng lướt vào mật điện, xuyên qua cánh cửa đồng, hai tay vung lên, thuận thế thu tử kim linh cất vào ngực áo. Vừa vào trong điện, thân thể mềm mại của nàng đột nhiên chấn động, thở một ngụm khí lạnh, súyt nữa hét lên. Chín đệ tử Thiên Tiên phái, tay chân nắm lấy nhau, nằm cứng đơ thành một khối dưới đất, sớm đã mất mạng. Tất cả chín người, xương cốt biến hình kì dị, da thịt tiêu tán, thần sắc kinh hãi, có người thậm chí đã hiện nguyên hình, trông vô cùng kinh khiếp.
Ánh mắt nàng lưu chuyển, ngưng thần điều tra, nhìn xuyên qua Thiên Địa Hồng Lô đỏ hồng, Long Lân thần phù vẫn còn nguyên vẹn trên nắp lò, nhưng bên trong lại hoàn toàn trống rỗng, đừng nói nguyên anh kim đan, hai loại bảo vật, ngay cả nửa phần tro cốt của Sở Dịch cũng không thấy. Chẳng lẽ lão mũi trâu cùng Sở thiên đế sử dụng quỷ kế kì lạ gì đấy, thần bất tri quỷ bất giác giết chết chín người, chạy thoát rồi? Nhưng thần lô này ngăn cách âm dương, một khi bị hút vào, căn bản không thể chạy ra. Huống chi Lý, Sở hai người nguyên thần bị thương nặng, Sở Dịch cốt mạch gãy đoạn, lại có thần phù phong ấn, có thể nào thóat được ra ngoài?
Tiêu Vãn Tình vừa sợ vừa giận, đầu óc rối loạn, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã ướt đầy lưng. Dù nàng đa mưu túc trí, trong lúc này cũng không biết phải làm thế nào mới được. Chợt nghe bên ngoài điện có tiếng kêu thảm thiết, một môn nhân Tử Vi phái ngã lộn nhào vào trong điện, mặt mũi sưng vù tím bầm, mất hết oai nghiêm, trong nháy mắt đã đoạn khí. Đưa mắt nhìn lại, Ngân Xà mỗ mỗ đã hóa thành một lão bà tóc trắng bạc, xiêm y trắng lóa, phiêu hốt như quỷ mị, đào thoát khỏi trùng vây, lướt thẳng vào nội điện.
Cả bọn Lý Nguyên Chiếu cùng nhau bao vây, trái lại bị yêu pháp tà công của bà ta làm cho phải hấp tấp thoái lui, một con sư tử tránh không kịp, bị Giao Hoan xà trượng đánh trúng, xương sống gãy rời, kêu thảm ngã lăn ra. Tình thế khẩn cấp, không kịp nghĩ ngợi, Tiêu Vãn Tình niệm pháp quyết, tay áo vung lên, quát lớn:
- Lớn nhỏ như ý, biến!
Thiên Địa Hồng Lô chợt thu nhỏ lại, rồi đột ngột từ dưới đất xoay tròn trỗi lên, cấp tốc bay vào trong tay nàng.
- Xú nha đầu, buông thần lô ra!
Từ phía sau sát khí lẫm liệt, mùi hôi thối xộc lên mũi, Ngân Xà mỗ mỗ vọt tới nhanh như thiểm điện. Tiêu Vãn Tình trong lòng phát lạnh, lục quang bùng phát quanh thân, ngón tay búng ra, trường kiếm kêu lên trong trẻo, phát ra một đạo bạch quang sáng rực, xoắn tròn bay tới.
"Ầm", một tiếng vang lên, trường kiếm bị chấn vỡ. Từ phía sau, hai đạo ngân quang rít gió, cuồn cuộn lao tới, đi sát qua luồng khí hộ thể của nàng, đánh mạnh vào Thiên Địa Hồng Lô, nhất thời khiến thần lô văng lên cao. Hai người chấn động, trong lòng đều hiện lên một tia kinh hãi: "Chân khí của yêu nữ này thật mạnh", song song lướt tới cướp thần lô đang bay giữa không trung. Tiếng hét, tiếng kêu đồng loạt phát ra, cả bọn Lý Nguyên Chiếu trong nhát mắt đã đuổi tới, kêu lên:
- Ngăn lão yêu bà lại, không để bà ta lấy được bảo bối
Trong phút chốc, bóng người hỗn lọan, kiếm khí tung hoành, gió lốc nổi lên mãnh liệt. Giữa cuộc hỗn chiến, Tiêu Vãn Tình, Ngân Xà mỗ mỗ phân biệt nắm lấy tay nắm của Thiên Địa Hồng Lô, toàn lực tranh đoạt. Một tiếng nổ vang lên, thần lô tử quang bùng phát, Tiêu Vãn Tình hít một hơi khí lạnh, trong lòng mơ hồ, đột nhiên hiện lên một dự cảm xấu, kêu lên:
- Nguy mất!.
Rồi cấp tốc thu hồi nhanh chân khí, không để ý bất cứ cái gì khác, chỉ vội xoay người bay ngược về. Bọn người Lý Nguyên Chiếu thất thanh kinh hô, vội lao vào cướp đoạt. Ngân Xà mỗ mỗ mừng rỡ, bắt lấy thần lô, cười lớn:
- Thiên Địa Hồng Lô! Thiên Địa Hồng Lô đã về tay ta..
Lời còn chưa dứt, sắc mặt đã đại biến, tiếng cười tắt ngấm chuyển thành tiếng thét khủng khiếp, "bốp" một tiếng, đầu đập mạnh vào đồng lô, khói trắng bốc lên mù mịt, toàn bộ gò má trong nháy mắt bị cháy sém. Cả bọn người Lý Nguyên Chiếu chấn động, trong lòng chần chừ, tay lại vẫn túm lấy đồng lô. Vừa tiếp xúc, đã thấy một cỗ lực cường đại không thể tưởng tượng được, như xoáy nước, hút chặt mình vào đồng lô. Cổ tay xoáy tròn, thân bất do kỷ(8) quay vòng vòng trên không.
Chỉ nghe tiếng lách cách liên miên không dứt, cả người đột nhiên xoắn lại như thỏi bột, xương cốt gãy đoạn từng khúc, máu tươi không ngừng xuất ra ngoài da. Cơn đau nhức đến tê liệt tâm can, cùng với sự sợ hãi khiến cả bọn đều kêu lên thảm thiết.
- Hấp chân đại pháp!
Tiêu Vãn Tình kinh ngạc kêu lên.
Bọn họ quả nhiên là ẩn mình trong đồng lô! Không thể tưởng được bọn họ đều trọng thương yếu nhược, nhưng lại vẫn có thể phản kích. Nếu không phải mình tỉnh táo, chỉ sợ cũng rơi vào tình cảnh như bọn Ngân Xà mỗ mỗ. Mồ hôi lạnh rơi dầm dề, nhất thời cũng không biết là hoảng sợ, kinh nghi, hay là vui mừng. Trong chớp mắt ấy, Ngân Xà mỗ mỗ cùng tám người bị đồng lô hấp trụ mãnh liệt, thân thể không khỏi chuyển động hỗn loạn, chân khí quanh thân thao thao bất tuyệt chảy vào đồng lô, trên khuôn mặt biến dạng đầy vẻ thống khổ, kinh hãi, ngay cả tiếng kêu cũng không phát ra nổi. Tám con sư tử chuyển động vây quanh đồng lô, sợ hãi kêu rống, không dám tiến lên nửa bước. Tiêu Vãn Tình nghĩ lại:
- Hắn bị khốn tại lò không thóat ra được, chỉ cần tiến sát đồng lô là được. Hắn đã loại bỏ chướng ngại dùm ta, giúp ta thoát được rất nhiều phiền toái...
Định thần lại, nàng chậm rãi tiến lên, một mặt suy nghĩ xem sử dụng loại pháp bảo gì để thu hồi Thiên Địa Hồng Lô, mặt khác nở nụ cười xinh xắn, thuần chân, ôn nhu nói:
- Nguyên lai Sở công tử cùng hai vị tiền bối không chết, thật là tốt quá. Làm hại Vãn Tình lo lắng thừa cả đêm, tìm trăm phương nghìn kế để cứu các người...
Một tiếng nam tử xa lạ cười ha hả từ bên trong đồng lô phát ra, nói:
- Thật không? Ta thật là được yêu quá mà lo sợ. Thường nghe nói: khó nhận nhất là ân của mỹ nhân, tại hạ không nhận thì tốt hơn.
Thanh âm rất có sức thu hút, cực kỳ dễ nghe, giống như làm gió xuân ấm áp thổi qua tai, Tiêu Vãn Tình hai má nóng lên, trong lòng hồi hộp, nhưng cũng kinh hãi, không biết người này là ai.
Người trong lò đương nhiên là Sở Dịch. Chàng nghe thấy truy binh hai nhà đạo ma đuổi tới, lập tức thu nhỏ lại, thử nhiều phương pháp, chung quy vẫn không thể đào thoát. Đột nhiên nhớ lại phương pháp Sở Cuồng Ca đối phó với Trương Ngũ Chân đêm hôm trước, linh cơ máy động, cố ý ẩn hình, dụ chín ả Tiên Thiên yêu nữ lại gần đồng lô, thi triển Hấp Chân đại pháp hấp trụ yêu nữ đứng đầu, tám người còn lại cố gắng kéo nàng ta thoát ra, kết quả là bị liên lụy, cũng bị hút sạch chân nguyên.
Sở Dịch nguyên tưởng là sau khi khống chế yêu nữ, bức bách chúng mở lò, không nghĩ đến, dưới tác dụng của Hiên Viên tam bảo, Hấp Chân Đỉnh Lô đại pháp uy lực kinh người, chín yêu nữ kia chân khí bình thường, làm sao có thể cự nổi, còn chưa kịp nghe hắn nói, đã khô kiệt chân nguyên, ngọc nát hương tan. Lúc này dùng lại kế cũ, Sở Dịch không dám lơ là, thanh âm trầm xuống, quát:
- Yêu ma bên ngoài hãy nghe, mau mau mở lò, nếu không Sở gia ta sẽ hút chết các ngươi thành xác khô, vạn kiếp bất phục.
Tử quang quanh đồng lô bùng lên mãnh liệt, chúng nhân kêu la thảm thiết, trong sự đau nhức, sợ hãi, đều run rẩy tranh nhau cố làm người thứ nhất thóat khỏi đồng lô. nhưng chân khí cơ hồ đã tiêu tán hết, tâm có thừa mà lực không đủ.
Tiêu Vãn Tình trong lòng thất thế, thầm hô không ổn, đang muốn tiến lên ngăn trở, đã thấy Ngân Xà mỗ mỗ rống lên bi thảm, huyễn hóa lại xà hình, cái đuôi khổng lồ đập lọan trong nháy mắt đã đánh vỡ Long lân thần phù, cái chóp đuôi như móc câu thì mở nắp lô ra.
- Hô!
Một đạo sáng tím từ trong lò bay ra, chiếu sáng khắp điện. Bọn người Ngân Xà mỗ mỗ rên rỉ đau đớn, nằm trên mặt đất, há miệng thở dốc, không ngừng co rúm người lại. Tiêu Vãn Tình hoảng hốt, xoay người bay ngược lại, chỉ nghe thanh âm cuốn hút kia cười nói bên tai:
- Tiêu cô nương đi đâu vậy? Mới hai canh giờ không gặp, mà ta cứ tưởng là đã lâu lắm rồi.
Tử quang chói mắt, gió lốc thổi ào ào vào mặt, ngực, lưng, hai tay, hai chân nàng đều cứng đờ, kinh mạch bị phong tỏa, nhất thời ngã xuống đất. Quang mang lóe lên, trước mắt đã hiện lên một nam tử cao khoảng hai thước. Hắn trông như từ ngọc thạch đẽo thành, từ trong đan điền hào quang tỏa ra rực rỡ, đầu nghiêng nghiêng, tay phải cầm Thiên Địa Hồng Lô cao ba tấc, cười hì hì nhìn nàng, mắt chớp chớp, rất đáng yêu. Ánh mắt đơn thuần sáng ngời, khiến nàng lập tức nhớ tới Sở Dịch, nhưng trong nụ cười non nớt này lại mang theo vài phần hòai nghi và phóng đãng, ẩn ẩn có chút giống Sở Cuồng Ca, còn cái phong thái giở tay nhấc chân lúc đó, lại có chút khí phách cuồng ngạo như là thần thái của Lý Chi Nghi...
- Thai hóa dịch hình!
Tiêu Vãn Tình trong tâm chấn động kịch liệt, trong giây lát đã minh bạch mọi điều. Tám con sư tử hoảng hốt rống lên kinh hãi, rồi đều phủ phục xuống đất, vẫy đuôi xun xoe. Trước mặt nam tử này, mãnh thú giống như là con chó nhỏ, ôn thuận quy phục.
Tiêu Vãn Tình kinh hãi, ghen tị, sợ hãi... đủ loại cảm giác đan xen, nhưng sắc mặt không chút thay đổi, mỉm cười, ôn nhu nói:
- Sở công tử, chúc mừng chàng thoát thai hóan cốt, tái thế vi nhân... (9)
Sở Dịch bị yêu nữ này bán đứng, ba phần hảo cảm đối với nàng đã sớm biến thành bảy phần hận ý, không giận, cừơi nói lại:
- Đa tạ, hắc hắc, nếu không phải Tiêu cô nương nhiệt tâm tương trợ, Sở mỗ làm sao có ngày hôm nay? Nhận ơn người phải báo lại gấp bội lần, hay là để ta cũng giúp cô nương 'tái thế vi nhân' được chăng?
Nói xong, ngón tay mũm mĩm nhẹ nhàng điểm ra, một luồng đao khí xanh biếc phát ra, đặt ngay ở cổ họng Tiêu Vãn Tình. Tiêu Vãn Tình trong lòng ớn lạnh, hàng trăm ngàn ý niệm chuyển động trong nháy mắt, cuối cùng đã có chủ ý, ngẩng đầu lên, cười nhẹ nói:
- Ai, ta còn tưởng rằng Sở công tử là người thông minh tuyệt đỉnh, không ngờ lại là ngốc tử chỉ biết hành động bộp chộp khôg phân rõ địch, ta.
Sở Dịch cười ha hả, nói:
- Không sai, nếu ta phân biệt được địch, làm sao có thể rơi vào bẫy của yêu nữ ngươi? Bất quá cứ an tâm, biết sai có thể sửa, tại hạ sẽ không tái phạm cùng một lỗi lầm lần thứ hai đâu.
Đao khí từ từ nhấn vào, nhất thời đâm vào cái cổ trắng như tuyết của Tiêu Vãn Tình, từng giọt máu đào đột ngột rơi xuống. Trong ánh nhìn căm hận, kinh hãi, thân thể mềm mại thanh tú của nàng ta không chút động đậy, từng dòng máu đỏ tươi thấm xuống áo, khiến người động lòng, làm cho thiện tâm trong lòng chàng bị tác động dữ dội. Tiêu Vãn Tình nhìn chằm chằm, dịu dàng thở dài:
- Đồ ngốc, Tình Tuyết quán là cứ điểm tại Trường An của Thiên Tiên phái, các ngươi vừa đến cửa, đã có người thông báo cho Lý Huyền cùng Tiêu Thái Chân, ta sao dám tự mình để các ngươi đi? Đường tiên tử bảo ta đi tìm Tề Vương, ta cố ý làm ra vẻ khó xử, đó là ra ám hiệu cho các ngươi mau rời đi, ai ngờ các ngươi không chịu đi, sống chết cũng cứ ở lại.
Sở Dịch rùng mình, giờ phút này nhớ lại, yêu nữ này lúc ấy quả thật có lấy lý do kinh thành giới nghiêm, xin lỗi không đưa mình đi được. Nhướng mày lên, ha hả cười nói:
- Nói như vậy, hóa ra là ngươi có hảo ý, nhưng chúng ta lại không nhìn ra được phải không?
Tiêu Vãn Tình trợn tròn hai mắt, thần sắc tràn đầy nét vô tội trong ánh thu ba trong trẻo, thở dài:
- Đương nhiên là vậy? Lý Huyền đến rất nhanh, các ngươi vì tỏ rõ thanh bạch, lại vội vàng thi triển Nguyên Tâm đại pháp, tự chui đầu vào lưới. Bảo làm sao Vãn Tình cứu được ngươi đây?
Ánh mắt lưu chuyển, cơ thể vẫn run rẩy, không ngừng liếc mắt về phía Ngân Xà mỗ mỗ, khóe miệng điểm một tia cười ngọt ngào:
- May mắn là ta có phòng bị, cố ý đem tin các ngươi trốn ở địa cung Chung Nam tiết lộ cho xà mỗ mỗ nếu không thiên hạ to lớn, dưới đất sâu, cho dù bà ta có thể cảm ứng tàn thức của Giác Mãng ma tổ, cũng làm sao mà có thể đến nhanh như vậy được?
Sở Dịch ngạc nhiên nói:
- Cái gì? Là do nàng dẫn đến đây?
Tiêu Vãn Tình thản nhiên cười nhẹ:
- Phải. Nếu không phải như vậy, có thể nào khiến cho bảy kẻ ngu ngốc kia cam tâm tình nguyện phá kiếm phù, mở mật điện? Lại có thể làm cho bọn họ đấu đá đến lưỡng bại câu thương, cứu các ngươi ra?
Mọi người trên mặt đất đều rúng động, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt biến đổi lộ ra nét kinh hãi, phẫn nộ. Yêu xà biết mình bị nàng lợi dụng, càng vô cùng cuồng nộ, rít lên, nhảy mạnh lên, muốn xông tới, nhưng rồi lại nặng nhọc ngã xuống. Sở Dịch không chút thay đổi, ha hả cười nói:
- Yêu nữ, tưởng ta là con nít ư? Vài câu hoa ngôn xảo ngữ là có thể lừa dối được ư? Hắc hắc, Sở mỗ cùng ngươi vô thân vô cố(10), ngươi làm gì mà có hảo tâm cứu ta như vậy? Cho dù xà yêu thật sự là do ngươi dụ tới, ngươi cũng chỉ là muốn độc chiếm nguyên anh kim đan, cướp đi pháp bảo, làm kẻ kế thừa Tiêu Thái Chân.
- Ngươi...
Tiêu Vãn Tình đôi má xinh đỏ bừng, lông mày nhướng lên, muốn nói cái gì đấy, rồi lại không nói ra, một lát sau, thở dài, nói:
- Sở công tử, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng tốt. Vãn Tình tuyệt không có nửa phần ý niệm gia hại ngươi trong đầu, ta phản bội sư môn, mạo hiểm cứu các ngươi ra, đều là vì muốn kết minh hữu với các ngươi, cùng nhau ngăn chặn một trường kiếp nạn.
- Cùng ta kết minh hữu?
Sở Dịch nghe được cảm thấy tức cười, nhịn không được cười phá lên, chân khí nơi đầu ngón tay ngưng tụ lại, định lập tức giết chết yêu nữ miệng lưỡi dối trá này, nhưng chẳng hiểu vì sao, nhìn gương mặt thuần chân, xinh đẹp vô tà này, thủy chung không thể hạ được quyết tâm. Cách đấy mấy trượng bên ngoài, bọn người Ngân Xà mỗ mỗ, Lý Nguyên Chiếu nghiến răng căm tức nhìn hai người, lửu hận trào dâng, cổ họng khò khè khô không khốc. Vài yêu nữ Thiên Tiên phái vừa rên rỉ, vừa rít lên quát mắng:
- Tiêu Vãn Tình, ngươi là đồ ti tiện vong ân phụ nghĩa! Uổng cho sư tôn yêu mến ngươi như vậy, lại còn muốn lập ngươi làm Tự chủ(11) của bổn môn, ngươi lại đột nhiên làm ra hành vi phản sư môn này!
- Phì! Đợi sư tôn tới đây, nhẹ nhàng niệm vài pháp chú, khiến con tiện nhân này hồn phi phách tán, vạn kiếp không được siêu sinh.
Tiêu Vãn Tình hai má đột ngột đỏ bừng, dung nhan thuần chân, yêu mị kia bỗng dưng trở nên méo mó, đứng lên khanh khách cười to nói:
- Vong ân phụ nghĩa? Đại ân đại đức của Tiêu Thái Chân đối với ta, Tiêu Vãn Tình này ghi tâm tạc dạ suốt hai mươi năm nay, một khắc cũng không dám quên. Đến một ngày nào đó, ta sẽ phụng hòan gấp mười, gấp trăm lần.
Trong giọng nói mang theo sự cừu hận thấu nhập xương tủy, người khác nghe được cảm thấy vô cùng kinh hãi. Sở Dịch trong lòng hơi rung động, mơ hồ đóan ra được sự việc gì.
- Sở công tử, sự việc đã đến nước này, ta cũng không dối gạt ngươi nữa!
Tiêu Vãn Tình nhìn Sở Dịch đăm đắm, đôi mắt trong suốt vô tà đột nhiên phát ra đầy nộ hỏa, nghiến răng nói:
- Ta nói thật với ngươi, ta nguyên là con gái của Yến vương đương triều. Hai mươi năm trước, Ma môn vì muốn tạo nội lọan, đã cố ý xúi dục hoàng đế Lý Long Nhai phát động chính biến, lật đổ thái hậu Văn Trạch Thiên, tiêu diệt hết những người bất đồng. Lý Huyền đối với phụ vương ta vốn luôn đố kị ganh ghét, thừa cơ tạo ra tội danh, đem chúng ta, ... đem chúng ta chém sạch cả nhà và tịch thu gia sản sung vào công quỹ.
Sở Dịch sửng sốt, bán tín bán nghi, cười lạnh không nói gì. Tiêu Vãn Tình lạnh lùng nói tiếp:
- Nếu không phải trước lúc chết, Tiêu Thái Chân thấy ta căn cốt thật tốt, đổi ý lấy làm đồ đệ, ta đã thành oan hồn dã quỷ cùng với người nhà rồi. Khi đó ta vừa tròn hai tuổi, Tiêu Thái Chân cho là ta không nhớ được sự tình này, tiện thể tạo dựng nên câu chuyện nói láo, nói cái gì mà ta là con gái của khả hãn Đột Quyết, toàn tộc bị quân nhà Đường giết chết, may sao bà ta đi qua cứu được, vân vân.... bảo ta theo bà ta luyện Thiên Tiên song tu đại pháp, ăn cắp chân nguyên người khác, tương lai vì tộc nhân báo thù.... Bà ta không ngờ rằng khi ta sinh ra đã nuốt Kí Sự châu, sự việc ngày đó không thể phai mờ! Hai mươi năm qua, Tiêu Thái Chân cùng Lý Huyền hai yêu tặc, không ngừng bồi dưỡng ta thành công cụ để xưng bá của Ma môn bọn chúng, bức ta làm con hát, lấy thân phận quán chủ Tình Tuyết quán, vì bọn chúng thu thập tình báo, che giấu hành tung...
Nói đến đây, đôi tròng mắt nàng đỏ lên, thanh âm đã có vẻ run rẩy:
- Trên danh nghĩa ta là môn sinh đắc ý của bà ta, một trong tam đại Tự chủ của Thiên Tiên phái, trên thực tế bất quá chỉ là nữ nô bán nhan sắc mà thôi. Lão tặc Lý Huyền kia, thậm chí.. thậm chí biến ta thành lô đỉnh luyện Âm Dương song tu, lấy hết nam dương chân nguyên mà ta khổ sở có được...
Nàng bỗng dưng dừng lại, nghiến răng nói:
- Sở công tử, ngươi hãy xem cánh tay trái của ta.
Sở Dịch chần chờ một chút, nhãn thần phát ra quang mang hung bạo lấp lánh, ngưng thần nhìn qua, đột ngột hít một hơi khí lạnh. Ánh mắt xuyên qua tay áo, chỉ thấy trên cánh tay trắng như ngó sen, trơn láng như ngọc thạch của nàng có bảy đóa mai hồng, mỗi đóa đều do kim châm tỉ mỉ tạo thành, đâm thẳng vào xương, cũng không biết thật ra có bao nhiêu mũi châm. Một cảm giác kinh tâm động phách nổi lên. Tiêu Vãn Tình không nhịn được, nước mắt đột nhiên chảy xuống, lạnh lùng nói:
-Tổng cộng hai ngàn tám trăm chín mươi bảy kim châm đến tận xương, mỗi một kim châm đều do chính ta làm. Vì báo thù rửa hận, ta chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng, ủy khúc cầu tòan(12). Mỗi lần bán mình, ta lại châm lên cánh tay của mình một châm để nhắc nhở mình nhớ kỹ mối cừu hận khuất nhục này.
Sở Dịch trong lòng chấn động, vừa kinh ngạc vừa thương tiếc, đao khí tiêu tán biến mất. Tiêu Vãn Tình lồng ngực phập phồng, cố nén nước mắt, nghiến răng nói:
-Trời xanh thương xót, rốt cục cho ta cơ hội báo thù, chỉ cần có thể rút củi đáy nồi(13), từ trong tay Tiêu lão yêu bà cùng lão tặc Lý Huyền cướp được Hiên Viên lục bảo, âm mưu hai mươi năm của bọn chúng sẽ tự bị phá.... Chỉ là hiện tại quần ma loạn vũ, đạo môn điêu tàn(14), bằng vào lực của mình ta làm sao có thể? Cho nên ta nghĩ cứu các ngươi ra, mượn uy lực lục bảo, liên thủ đối phó với quần yêu Ma môn, vừa báo thù, vừa bình loạn thiên hạ.
Ngừng giây lát, mắt nhìn Sở Dịch đăm đăm, nàng thở dài, nói:
- Sở công tử, người nói hoàn toàn đúng, ta đích xác có lòng tham Hiên Viên tam bảo. Người không phải là thánh hiền, thấy pháp bảo, làm sao mà không có nửa điểm lòng tham? Nhưng chỉ cần có thể rửa đại hận, lấy lại tự do, Hiên Viên lục bảo cũng chẳng là cái gì cả.
Tiêu Vãn Tình nơi khóe miệng mỉm cười buồn bã, nhàn nhạt nói:
- Sở công tử, nếu như ngươi còn có nghi ngờ, chỉ cần dùng Nguyên Tâm đại pháp chất vấn nguyên thần của ta, nếu có nửa điểm giả dối, Vãn Tình tình nguyện để ngươi băm thành trăm mảnh, tuyệt không óan hận một câu
Ngữ khí mặc dù nhẹ nhàng, nhưng rất kiên quyết, dứt khóat. Sở Dịch bị câu chuyện của nàng thuyết phục, trong lòng mềm ra, mọi nỗi hận, ghét trước kia đều tiêu tan, nghĩ thầm:
- Thôi, bỏ đi! Hiện nay ta đang thân cô thế bạc, thêm một minh hữu vẫn tốt hơn một địch nhân, nàng tu vi rất cao, kiên cường, thông tuệ, lại là Tự chủ của Thiên Tiên môn, đối với âm mưu của Ma môn rõ như lòng bàn tay... Có nàng tương trợ, biết người biết ta, việc lớn nhất định dễ dàng hơn nhiều.
Lập tức thở dài, giải khai hoàn toàn kinh mạch cho nàng, nói:
- Bất tất phải chém thành trăm mảnh, chỉ cần sau này Tiêu cô nương không chọc ta là 'Tái thế vi nhân' tại hạ đã ngàn ân vạn tạ lắm rồi.
Nói xong câu cuối không nhịn được, mỉm cười.
Tiêu Vãn Tình "A" lên một tiếng, đôi mắt đẹp chớp động kinh hãi, thần sắc cảm kích, nói:
- Nói như vậy, Sở công tử đã tin tưởng ta, nguyện ý cùng ta hợp tác?
Sở Dịch chống eo, nhíu mày nói:
- Niệm tình ái khanh chịu cừu hận khổ cực, có lòng sửa chữa lỗi lầm, quả nhân đặc xá cho ngươi, hy vọng từ nay về sau ái khanh hòan toàn sửa đồi, lập công chuộc tội.
Giờ phút này, hắn hoàn toàn trần trụi, thân thể mang hình hài trẻ con, thấp và mũm mĩm, lại cố ý làm ra vẻ già cả, nói lời văn vẻ quý phái, có chút hoạt kê thú vị. Tiêu Vãn Tình cười khúc khích, những hận thù, buồn phiền vừa rồi tiêu tán hết chín phần, dịu dàng hành lễ, ôn nhu nói:
- Tiểu nữ xin theo lời dạy bảo, chỉ nghe mỗi lời của Đại vương!
Hai má ửng hồng, hơi thẹn thùng, vẻ kiều mị động lòng người không thể tả nổi. Sở Dịch trong lòng đập thình thịch, cùng nàng mỉm cừơi, ánh mắt không dám nhìn xuống phần thân phía dưới cổ nàng. Nghĩ đến thời gian ngắn ngủi hai ngày trước, khi đó mình chỉ là một cử nhân không biết gì, bị lôi kéo vào trường tranh chấp Ma, Đạo một cách hồ đồ, thành kẻ bị săn lùng nhất định phải bắt được của toàn thể tu chân trong thiên hạ, lại thân bất do kỷ thóat thai hoán cốt, dục hỏa trùng sinh(15), cùng Tự chủ Thiên Tiên môn sát cánh bên nhau đảm đương nhiệm vụ trọng đại trừ ma bình yêu.... Có thể nói là thế sự vô thường, phong vân biến ảo, thật giống như một giấc mơ lớn.
Bọn người Lý Nguyên Chiếu mắt thấy hai người bỏ qua mối hiềm khích cũ, kết thành minh hữu, không thể không vừa sợ vừa giận, to giọng mắng chửi không ngừng. Sở Dịch nghe bọn chúng thóa mạ bằng những lời dơ bẩn ác độc, nhất thời trong lòng cảm thấy tức giận, ác niệm nổi lên, nhíu mày quát:
- Yêu ma quỉ quái kêu gào cái gì đấy? Đến từ đâu hãy cút về đấy đi!
Rồi xoay người phóng ra một chưởng, đao khí quét ngang, máu tươi văng tung tóe. Cả đám thét lên đau đớn, nhất thời ngã rạp tại chỗ. Tiêu Vãn Tình tươi cười, vỗ tay vui vẻ, Sở Dịch như bị thiên lôi đánh trúng đầu, sững người lại trong giây lát, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng, kinh ngạc thầm nghĩ:
- Ta, , , ta sao lại trở nên tâm ngoan thủ lạt thế này?(16)
Nguyên lai 'chính mình' chất phác đơn thuần, từ nhỏ đã tiếp thụ văn hóa nho gia, tri thư đạt lễ, ôn văn khiêm cung(17), cho dù là con kiến cũng không đành lòng giết chết. Nhưng sau khi 'Thai hóa dịch hình', bị thần thức Sở Cuồng Ca và Lý Chi Nghi ảnh hưởng, bất tri bất giác tính tình chàng đã có biến đổi lớn, từ một thư sinh trầm tĩnh, tử tế, đơn thuần thiện lương trứớc kia, nhanh chóng hóa thành một cuồng đồ lãng tử cuồng ngạo ngang ngược, bất chấp đạo lý. Đối xử với địch nhân tự nhiên cũng không còn mềm yếu như trước đây nữa. Đang kinh hãi, kỳ dị, chợt nghe chấn động từ phía trên truyền tới, bụi đất mù mịt rơi xuống, cho thấy truy binh Đạo, Ma đã đến dưới chân núi Chung Nam. Sở Dịch rùng mình, phục hồi tinh thần, bật thốt lên:
- Tiêu cô nương, những người này cũng là do cô đưa tới à?
Tiêu Vãn Tình thản nhiên nói:
- Ta không có được bổn sự như Sở công tử, làm sao dám tự đem lửa đốt nhà? Một Ngân Xà mỗ mỗ đã đủ cho ta thu thập rồi.
Tâm tình nàng lúc này rất tốt, đã khôi phục lại nét mặt tươi cười đáng yêu ngày trước, ngay cả nói chuyện cũng trở nên dí dỏm hoạt bát, từ trong tay áo lấy ra một la bàn bằng đồng hình dáng khác thường, hé miệng cười nói:
- Bất quá ta đã có vật này, giúp chúng rời khỏi nơi này thần bất giác, quỷ bất tri(18)
Tay mềm trắng nõn xòe ra như hoa lan. Trên la bàn đồng xuất hiện một người đồng nhỏ một tay đang cấp tốc quay tròn.
- Tiên nhân dẫn!
Sở Dịch kinh ngạc, nơi tiềm thức bật thốt lên, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Đồng nhân cụt tay này tên là 'Tiên nhân dẫn', nghe nói là thượng cổ thần khí do Hòang Đế căn cứ vào 'Phong hậu chỉ nam xa'(19) cải tạo mà thành, có thể xu cát tị hung(20), chỉ ra đường đúng, sai.
Tương truyền có hai kiện thư hùng(21), hùng do tiên nhân mang theo đã thất truyền từ trước đây rất lâu, còn lại một kiện nguyên là pháp bảo của Tiêu Thái Chân, như vậy là đã bị Tiêu Vãn Tình bí mật trộm lấy, đem theo đến nơi này. Tiêu Vãn Tình mỉm cười nói:
- Đã có tiên nhân dẫn đường, còn sợ gì yêu ma ngăn cản? Ta từng vô tình nghe Tiêu lão yêu bà nói qua, trong Thiên tiên mật điện này có một thông đạo bí ẩn đi thẳng xuống núi...
Đương khi nói, đồng nhân cụt tay trên la bàn đã xoay vù vù được mấy trăm vòng, đột nhiên dừng lại, chỉ thẳng tường phía tây của mật điện.
- Là nơi này!
Hai người mừng rỡ, chạy vội tới bức thiết bích(22), cẩn thận ngưng thần tìm kiếm, nhưng thủy chung không phát hiện ra cơ quan bí mật gì, gõ bên trái đập bên phải, thi triển nhiều pháp thuật, cũng tịnh không tìm ra nửa điểm manh mối nào. Sau một lúc lâu, lắng tai nghe thấy truy binh Đạo, Ma ngày càng gần, đáy lòng hai người không khỏi có chút lo lắng. Giờ phút này, Sở Dịch mặc dù đã 'Thai hóa dịch hình', chung quy vẫn chỉ là một tiểu hài tử cao hai thước(23), thậm chí đã dung hợp nguyên thần hai đại Tán tiên, nhưng hình thể hạn chế, cũng không thể xuất ra uy lực cực mạnh được. Nếu gặp quần anh Đạo, Ma nhất định lành ít dữ nhiều. Sở Dịch nhướng mày nói:
- Mặc kệ, thử trước rồi tính.
Bàn tay nhỏ nắm chặt Thiên Địa Hồng Lô, đưa về phía trước vỗ ra một chưởng, chân khí đột ngột phát ra, thanh thế kinh người.
- Ùng oàng.
Quang ba dao động, luồng khí phản chấn nhất thời đẩy hai người bay ra ngoài đến mấy trượng, thiết bích tuy vậy lại không chút động đậy. Sở Dịch, Tiêu Vãn Tình nhìn nhau kinh ngạc. Bằng vào luồng khí này mà suy đoán, Huyền băng thiết bích này cũng phải dày trên hai trượng, tức là nếu Thiên Xu kiếm không bị Lý Huyền lấy mất, cũng không thể phá thiết bích ra được.
- Coi này! Kia là cái gì vậy?
Sở Dịch ánh mắt bất ngờ sáng lên, chỉ thấy gió bụi ngừng bay, trên thiết bích đột nhiên có bốn đạo ngân quang chuyển động, phân chia mặt tường thành chín khối rõ ràng.
Ngân quang chợt tắt ngấm, thiết bích lại khôi phục nguyên dạng như cũ. Sở Dịch tâm niệm máy động, một ý nghĩ lướt qua, trong thoáng chốc nghĩ ra một cái gì đấy, nhưng nhất thời lại không nói lên được thành lời. Tiêu Vãn Tình nhíu mày, bật thốt:
- Phải rồi! Đây là Cửu cung bát quái trận! Sở công tử, ngươi dựa theo thứ tự các số trên lạc thư(24) đánh vào chín phương vị của thiết bích, xem xem có thể mở cửa bí môn không.
Sở Dịch trong lòng chấn động, lập tức hiểu rõ. Thái cổ lạc thư vừa vặn có chín số theo quy tắc 'Trên đội chín, dưới đạp một; bên trái ba, bên phải bảy; hai vai là hai và bốn; hai chân là sáu và tám; còn năm nằm chính giữa', ngang dọc xếp thành ba hàng, chín ô, như vậy bất luận là ngang, dọc hay đường chéo, tổng số cũng là mười lăm, được xưng là Cửu cung đồ. Cửu cung đồ cùng Hậu thiên bát quái của Chu Văn vương kết hợp, hình thành nên Cửu cung bát quái trận thần diệu vô cùng. Pháp thuật các phái Đạo, Ma hầu hết đều bắt nguồn từ đây.
Sở Dịch ngâm lên:
- Nhất sổ khảm hề nhị sổ khôn, tam chấn tứ tốn sổ trung phân, ngũ kí trung cung lục kiền thị, thất đoái bát cấn cửu ly môn... (25)
Song chưởng hoa lên, quang cầu màu xanh lục không ngừng bắn ra, từ vị trí quẻ Khảm ở chính giữa bên dưới của thiết bích, rồi lên vị trí quẻ Khôn phía trên bên phải... cứ thế tuần tự đánh tới, trong sát na đã đủ khắp một lượt. Trong phút chốc quang mang bùng phát mãnh liệt, tỏa sáng khắp điện. Chợt nghe tiếng lách cách, cả thiết bích chầm chậm nhấc lên, lộ ra một hành lang tối đen, phảng phất như một cái miệng lớn đen ngòm, nuốt trọn lấy người. Hai người mừng rỡ, không chậm trễ, cùng kêu lên:
- Đi thôi
Rồi nhanh chóng tiến vào.
- Vèo vèo vèo vèo
Một loạt âm thanh vang lên, gió mạnh táp vào mặt, ngân quang bay loạn, hàng ngàn vạn mũi tên dày đặc bắn tới.
- Cẩn thận, có phục binh!
Sở Dịch lạnh người, vận chuyển chân khí hộ thể, đánh bật lọan tiễn lại, đồng thời toàn thân xoay chuyển như quả cầu, nhằm vào bên trong lao tới, đao khí từ hai tay tung hoành múa lượn, hung hãn phản công. Đao khí chém ra, chỉ nghe tiếng đinh đinh đang đang nổi lên, giống như đánh trúng vật gì rất vững chắc, cứng rắn, gió xoáy phản chấn lại vô cùng kinh người. Hai người trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái, biết không phải là phục binh gì mà chỉ là cơ quan ám khí chuyển động mà thôi.
Trong phút chốc bốn phía trở nên tối đen như mực, bóng đêm dày đặc, cái gì cũng nhìn không thấy, tai cũng không nghe được gì, phảng phất như tất cả âm thanh, hình ảnh đều bị tấm thiết bích này ngăn cách hoàn tòan với bên ngoài. Tại nơi hắc ám tuyệt đối này, ngay cả 'hỏa nhãn kim tình' hắn mới vừa luyện được cũng tạm thời mất công hiệu, một loại không khí quỷ dị vô hình khó mà dùng lời để diễn tả được tràn ngập khắp nơi, sương khói dường như vây quanh bóp nghẹt hai người. Sở Dịch trong lòng ớn lạnh, thầm nghĩ:
- Cửa đã đóng rồi, không biết có thể thoát ra khỏi đây không? Nếu phía trước không có đường ra, chẳng lẽ chúng ta vĩnh viễn bị nhốt lại ở nơi âm u này?
Vừa nghĩ vậy, bỗng dưng cảm thấy một nỗi sợ hãi cùng hối hận dâng lên, nhất thời hơi khó thở.
==========Chú thích============
(1): Bát phù khai tỏa, tề tâm đoạn kim, sắc!: tám phù(lá bùa) mở ra, cắt rời theo ý ta, tuân lệnh!
(2):tử kim linh: chuông vàng
(3): tử oan gia: kẻ đối đầu sống chết
(4):Ngân hòan cự xà: rắn trắng khổng lồ
(5):Hồi phong phản hỏa, biến!: Gió cuốn ngược lửa lại, biến!
(6):đông tay vỗ nên kêu: nhân đa thế chúng, ý nói nhiều người thì thế mạnh hơn.
(7):lão kiền bà: bà lão gìà
(8):thân bất do kỷ: không tự chủ được
(9):thoát thai hóan cốt, tái thế vi nhân: ý nói đã thay da đổi thit, là trở thành người khác hoàn tòan
(10):vô thân vô cố: người không thân thích
(11):Tự chủ: người nối ngôi chưởng môn của một môn phái
(12):nhẫn nhục phụ trọng, ủy khúc cầu tòan: nhẫn nhục để hoàn thành công việc quan trọng, thỏa hiệp để khỏi thất bại
(13):rút củi đáy nồi: (phủ để trừu tân): là một kế sách trong 36 kế, cốt lõi là: trước những thế lực mạnh có ưu thế hơn, nếu vội đối đầu tất sẽ chuốc hậu quả. Trước hết cần phải bình tĩnh làm giảm khí thế và suy yếu sức mạnh của đối thủ.
(14):quần ma loạn vũ, đạo môn điêu tàn: ý nói ma môn thì nhiều, đạo môn thì ít
(15):dục hỏa trùng sinh: truyền thuyết cho rằng phượng hoàng khi già sắp chết sẽ tự cháy, rồi sống lại, từ ngọn lửa tái sinh thành phượng hoàng con, ý nói là sau khi thai hóa dịch hình đã trở lại thành dáng vẻ trẻ con.
(16):tâm ngoan thủ lạt: người nhẫn tâm độc ác
(17):tri thư đạt lễ, ôn văn khiêm cung: tri thư đạt lễ: hiểu biết về sách vở và lễ nghĩa; ôn văn khiêm cung: lễ phép, điềm tĩnh, khiêm tốn
(18):thần bất giác, quỷ bất tri: thần không biết quỷ không hay, ý nói vô cùng bí mật
(19):chỉ nam xa: la bàn
(20):xu cát tị hung: biết tránh cái xấu, tìm cái tốt
(21):thư hùng: thư là mái(cái), hùng là trống(đực)
(22):thiết bích: tường đá cứng như sắt
(23):thước: đơn vị đo lường cũ, 1 thước=40cm 2 thước =80cm
(24):lạc thư: Tương truyền vua Đại Vũ khi xưa đi trị thủy trên sông Lạc thì gặp rùa thần nổi lên, trên lưng có hình Cửu tinh. Vua Đại Vũ cho sao chép lại và gọi đó là Lạc thư. Khẩu quyết của Lạc thư là: "Đới Cửu, lý Nhất; tả Tam, hữu Thất; Nhị-Tứ vi kiên; Lục- Bát vi túc; Ngũ cư trung vị". Có nghĩa là: Trên đội 9, dưới đạp 1; bên trái 3, bên phải 7; 2 vai là 2 và 4; 2 chân là 6 và 8; còn 5 nằm chính giữa. Đây chính là dạng hình vuông ma thuật trong toán học hiện đại, có 9 ô vuông nhỏ bên trong ô vuông lớn, điền số từ 1->9, tổng 3 số trong hàng ngang, hàng dọc và hai đường chéo đều bằng nhau.
Dựa vào Lạc thư, sau này vua Văn Vương nhà Chu mới đặt ra Hậu thiên Bát quái và định phương vị cho Cửu tinh như sau:
- Số 9 nằm ở trên tức hướng NAM. Vì phương NAM nóng, thuộc quẻ Ly-Hỏa nên số 9 mang hành Hỏa.
- Số 1 nằm ở dưới nên thuộc hướng BẮC. Vì phương Bắc hàn lạnh, thuộc quẻ Khảm-Thủy nên số 1 mang hành Thủy.
- Số 3 nằm bên trái thuộc phương ĐÔNG. Vì phương ĐÔNG là quẻ CHẤN-Mộc, nên số 3 mang hành Mộc.
- Số 7 nằm bên phải thuộc phương TÂY. Vì phương TÂY là quẻ ĐOÀI-Kim, nên số 7 mang hành Kim.
- Số 2 là "vai" bên phải, nên nằm tại phía TÂY NAM. Vì phía TÂY NAM thuộc quẻ KHÔN-Thổ, nên số 2 mang hành Thổ.
- Số 4 là "vai" bên trái, nện nằm tại phía ĐÔNG NAM. Vì ĐÔNG NAM thuộc quẻ TỐN-Mộc, nên số 4 mang hành Mộc.
- Số 6 là "chân" bên phải, nên nằm tại phía TÂY BẮC. Vì TÂY BẮC thuộc quẻ CÀN-Kim, nên số 6 có hành Kim.
- Số 8 là "chân" bên trái, nên nằm tại phía ĐÔNG BẮC. Vì phía ĐÔNG BẮC thuộc quẻ CẤN-Thổ, nên số 8 mang hành Thổ.
- Số 5 nằm ở chính giữa (tức trung cung). Vì trung cung là nơi phát sinh và cũng là nơi kết thúc của vạn vật, nên trung cung thuộc hành Thổ. Vì thế nên số 5 cũng mang hành Thổ.
(nguồn: vnthquan)
(25): nhất sổ khảm hề nhị sổ khôn, tam chấn tứ tốn sổ trung phân, ngũ kí trung cung lục kiền thị, thất đoái bát cấn cửu ly môn: đại ý là một là quẻ khảm, hai là quẻ khôn. ba: chấn, bốn: tốn, năm ở giữa, sáu: kiền, bảy: đoài, tám: cấn, chín: ly- tên các quẻ tương ứng với các số trong lạc thư
← Ch. 20 | Ch. 22 → |