Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Sở - Chương 65

Tiên Sở
Trọn bộ 66 chương
Chương 65: Hiên viên tiên kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Siêu sale Shopee


Sở Dịch trong tiếng hú dài, phi lên không rồi xoay người chúi nhanh xuống.

Không khí xung quanh như bị gấp khúc lại.

"Oang" không trung hình thành một cơn lốc vòi rồng màu đỏ hồng, xoay tròn phi chuyển, phát ra những tiếng phong lôi gào hống chói tai.

Mọi người hô hấp không được, đứng không vững.

Mấy đệ tử đứng gần Lăng Thanh Vân đột nhiên thất thanh kêu lên quái dị, bị cuốn lên theo vòng xoáy, đầu xương lách cách gẫy chìa ra ngoài, máu tươi vọt ra, toàn thân xoắn vào nhau như sợi dây thừng.

Cũng đồng thời, bị lốc khí ấy đẩy, cột buồm của mấy chiến hạm xung quay cũng kêu lên răng rắc gãy kìa, sàn tàu, thân tàu trong chốc lát nứt ra, đuôi tàu loạn chuyển, thân tàu xoay vòng vòng, rồi đâm chụm vào một nơi

-"Đỉnh lô hấp chân đại pháp!"

Mọi người kinh hãi, theo nhau tháo chạy, lùi về phía bờ biển.

Một kiếm đó của Sở Dịch đâm xuống, chính là "Thiên phong địa hỏa" của hỏa tộc cùng" Đỉnh lô hấp chân đại pháp" hợp lại làm một, trước tiên đem hỏa thuộc linh lực có xung quanh hấp thu vào lốc xoáy, rồi dẫn vào trong Xích tiêu kiếm.

Cuồng phong cổ vũ, sóng triều trào dâng.

Nơi kiếm quang chỉ đến, trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy cực đại, đẩy chiến hạm xoay vòng vòng, nghìn vạn sợi dây xích thả xuống từ mạn thuyền bay ly tâm, kêu lên đinh đang rồi theo nhau đứt đoạn.

Đạo phật quần hùng đã được giải khai kinh mạch cất tiếng hú dài, giằng ra khỏi dây xích, hoặc bay vọt lên không, cùng quần ma động thủ giao chiến, hoặc lặn xuống nước, giải khai huyệt đạo cho người bên cạnh.

Một khối băng khổng lồ phiêu diêu nhấp nhô bên cạnh Tiêu Vãn Tình, nàng tim đập thình thình, trôi nổi trong nước, ngẩng đầu nhìn, không còn lòng dạ nào để ý chuyện khác.

Chỉ thấy ánh dương quang từ vách Xà phong cao vạn trượng nghiêng nghiêng chiếu xuống, hóa thành từng vòng hào quang bẩy sắc.

Sở Dịch dẫn cuồng phong xuyên qua vòng huyền quang ấy, trên trời xích quang bùng phát, rồi đột nhiên thu lại thành hồng quang cuồn cuộn, nhập vào trong Xích tiêu kiếm.

"Bùng"

Kiếm mang bùng lên, phun ra đến hơn mười trượng, như cầu vồng vắt ngang trời, ráng rạng đông ngũ sắc lan tỏa.

Lăng Thanh Vân đứng hiên ngang ở đầu thuyền, lòng ôm "đông phong phá", không hề động đậy, trên dưới toàn thân bích quang cổ vũ, giống như một quả quang cầu màu thúy lục khổng lồ, bao trùm cả chiến hạm vào trong.

Viu Viu liên thanh, quang mang của Xích Tiêu kiếm chạm mạnh vào lục quang khí trảo, quang diễm bốc lên, như kim xà bay tứ phía, sau khi hơi dừng lại, thì nổ tung cuồn cuồn, khí lãng lan tỏa.

Tiêu Vãn Tình thấy mắt hoa lên, ngực như bị trùy nặng kích trúng, lập tức bị cơn sóng khổng lồ cuồn cuộn đẩy vọt lên không.

Liếc mắt sang ngang, nàng thấy, cột buồm gẫy vụn, sàn thuyền bị đẩy lên trời, vô số mẩu gỗ, đá vụn như mưa bắn ngang dọc, sượt qua lồng khí hộ thể của nàng.

Vài cái đinh sắt thế cực mạnh bay đến, xuyên qua lồng khí, đâm vào, tay, đùi nàng, máu nhỏ từng giọt, làm nàng đau đến phát khóc.

Bốn phía nhân ảnh giao thoa, tiếng hét sắc nhọn, tiếng ra hiệu, tiếng kinh hô cùng tiếng nổ ầm ầm, tiếng gió rít chói tai, tiếng sóng biển giao thoa vào nhau, chấn hai tai nàng muốn lủng, hô hấp cũng không thông.

Lờ mờ trong đó có tiếng Đường Mộng Yểu hét lên:

-Tiêu cô nương cẩn thẩn.

Bàn tay nàng thấy mát, như bị một bàn tay mịn màng mềm mại khác nắm chặt lấy, kéo theo nàng xuyên qua vũng xoáy hạ xuống dưỡi, hữu kinh vô hiểm hạ xuống hòn đá bên bờ vịnh.

-Đa tạ.

Tiêu Vãn Tình mỉm cười với Đường Mộng Yểu, sự sợ hãi cũng dần giảm xuống.

Quay đầu lại nhìn, trên biển sóng lớn nhấp nhô, gỗ gẫy trôi nổi, hơn một trăm cự hạm có gần ba phần bị chấn vỡ thành mảnh vụn.

Hơn trăm người chạy trốn không kịp, hoặc chết hoặc bị thương, nổi chìm theo cơn sóng, tiếng hô thảm không ngừng vang lên, nước biển của cả con vịnh nhuộm màu máu đỏ, trông mà thương tâm.

Chủ hạm nọ buồm gẫy chìm một nửa trông tàn tạ, chỉ có Tử ngọ chung là không hề bị tổn hại, Yến Tiểu Tiên ngồi trong đó, gò má ứng hồng, hai mắt nhắm lại, như bị chấn ngất đi.

Lăng Thanh Vân vẫn đứng sừng sững ở đầu thuyền, thanh y bay lượn, tư thế vẫn như cũ, sững người nhìn trừng trừng phía trước, như buồn như vui, như kinh hãi, như phẫn nộ, thần sắc cực kỳ cổ quái.

Nhìn theo ánh mắt hắn, họ thấy Sở Dịch đang đứng trên một phiến băng trôi, tà áo phần phật, phiêu diêu như bay, an nhiên vô sự, chỉ là Xích tiêu kiếm trong tay đã gẫy mất một nửa.

Tiêu Vãn Tình thở phào một hơi, có người cất tiếng nói:

-Đế tôn vô sự, ngược lại kiếm tên tiểu tử đó gẫy rồi!

Quần ma lập tức cất tiếng hoan hô vang dội.

Tiếng hoan hô vừa nổi lên, Lăng Thanh Vân đột nhiên chấn động, những tiếng đinh đang nối tiếp nhau, Đông phong phá hắn cầm trong tay từng chút một vỡ vụn, rơi xuống sàn thuyền.

Cũng đồng thời, phập một tràng nhẹ, huyệt "thiên trung" trước ngực hắn đột nhiên bắn ra một vòi máu, tiếp đó là "Ngọc đường liên", "Tử cung", "hoa cái" các huyệt của nhậm mạch phập phập liên thanh, máu theo nhau bắn ra, vẽ một đường máu hồng từ bụng lên tới tận định đầu.

Quần ma kinh hãi, tiếng hoan hô lập tức ngừng lại, giờ mới biết một kiếm đó của Sở Dịch đã chấn đoạn toàn bộ nhiệm mạch của hắn.

Lăng Thanh vân lảo đảo, phịch một tiếng quỵ xuống dưới đất, trừng mắt nhìn Sở Dịch, từ cổ họng phát ra những tiếng hừ hừ trầm đục, hổn hển nói

-Tiểu tử, mau đưa đệ nhị kiếm ra.

Hơi thở hắn như tơ, đến ngay cả nói cũng không ra lời.

Đạo phật quần hùng vừa kinh ngạc vừa hoạn hỉ, cất tiếng hoan hô.

Tiêu Vãn Tình cùng Đường Mộng Yểu nhìn nhau, nhịn không được khanh khách cười, trong lòng vui sướng tự hào khó tả xiết, nhưng ẩn trong đó cũng có sự kỳ quái.

Bọn nàng tuy biết Sở dịch nuốt được máu Hỗn độn thú, ngũ hành hợp nhất, tu vi lật trời lấp đất, nhưng công bằng mà nói hắn so với Lăng Thanh Vân bất quá chỉ hơn một chút, tuyệt không thể nào bằng một kiếm giết hắn sống dở chết dở như vậy được.

Họ không biết trong lòng Sở Dịch kinh hãi không kém mọi người.

Hắn vốn tưởng tập trung hỏa linh, lấy đỉnh lô hấp chân đại pháp hút chân khí thuộc mộc của Lăng Thanh Vân, rồi lấy trật tự hỏa sinh thổ, thổ sinh kim của ngũ hành tương sinh tương khắc, đem chân khí thuộc kim trong cơ thể kích lên đến mức tối đa, cho đối phương một kích trí mạng.

Không ngờ mới kiếm đầu tiên, chân khí cuồng bạo, uy lực vượt xa những gì hắn đã dự liệu, hai kiếm sau đều không cần thiết nữa.

Nguyên do của nó, cuối cùng là vì hắn hấp thu được chân khí của Tề Vũ Tiêu mà trở nên mạnh hơn, hay là vì trong lúc hắn hôn mê ở trong bụng cá côn, Xi Vưu thực sự đã mở rộng kinh mạch cho hắn đây?

Cho dù là vế trước hay là vế sau, thì mục đích thật sự của Xi Vưu là gì?vì sao hắn lại giúp tử địch thoát thai hoán cốt, càn quét môn hạ để tử của mình.

Hắn là chính hay tà? Là địch hay bạn? tất cá tất cả đều biến thành một khối nghi hoặc khó giải.

Nhưng giờ này nơi đây, cũng không có thời gian cho Sở Dịch nghĩ nhiều, chỉ đành làm hết sức mình, nghe theo mệnh trời. vì thế hắn ha ha cười lớn nói:

-Lăng lão nhi, giờ một con châu chấu cũng đạp chết được ngươi, còn cần ta động thủ sao?Giờ ngươi cúi đầu nhận thua, thả muội tử ta ra, có khi ta tha cho ngươi một mạng đấy.

Thoại âm chưa dứt, một tiếng sấm nổ ầm ầm vang lên, bên trời mây đen cuồn cuồn dâng cao, chầm chậm lan ra, trời đang nắng đột nhiên biến thành ảm đảm.

Mọi người quay đầu nhìn lại, vầng mặt trời rực rỡ trên không bỗng khuyết mất một khối, hắc ảnh từng chút một di chuyển lan rộng, dường như nó bị một con hung thú vô hình tới nuốt lấy vậy.

-Thiên cẩu! là thiên cẩu thôn thực.

-Thiên cẩu thôn thực, biển gầm núi sạt, thiên đế phục sinh.

Quần ma yên lặng một lúc, rồi như chợt tỉnh giấc mộng, cất tiếng hô hoán rung rời, sĩ khí vừa mới bị Sở Dịch làm mất giờ lại sôi sục lên...

Gió lạnh gào rú, sóng băng đầy trời, trong chớp mắt ôn độ đã hạ xuống đáng kể. Đạo phật quần hùng nổi da gà, không tự chủ được theo nhau quay đầu nhìn về phía Xà Phong đỉnh.

Trên đỉnh núi, mây đen cuồn cuồn tầng tầng lớp lớp ùn lên, giống như vô số yêu thú hung tợn nhảy múa, cũng giống như một bàn tay khổng lồ đen kịt nặng nề đè xuống đầu mọi người.

Cảnh tượng này giống hệt cảnh tượng mà bọn họ đã thấy trong ảo ảnh.

Bích Hà nguyên quân khanh khách cười lớn nói:

-Giờ lành đã đến, mời thánh nữ lên đỉnh núi!

Ả phiên thân lướt xuống, cầm lấy Tử ngọ chung mang lên đỉnh Xà phong.

Bọn yêu nhân hoan hô rầm trời, theo ả lướt lên đỉnh núi.

Sở Dịch quát lớn:

-Thả Tiên muội ra!

Hắn bay vọt lên trời, niệm quyết đề khí, nửa thanh Xích Tiêu kiếm hồng quang bắn ra, đâm thẳng vào hậu tâm Bích Hà nguyên quân.

"Đang"

Một đạo ngân quang như điện phi vũ, bay vắt ngang trời, lập tức đánh bạt Xích Tiêu kiếm ra một bên.

"Khai Dương thần kiếm!"

Sở Dịch lạnh người, chỉ nghe thấy một tiếng hống kinh thiên, khiến màng nhĩ hắn đau nhức.

Quay đầu nhìn lại, Kim mẫu cưỡi lên một con hổ khổng lồ lông trắng, tóc bạc bay phần phật, tạng bào phi vũ, đầu ngón tay của bàn tay trái múa chỉ quyết, ngự sử Khai Dương kiếm, trong lòng bàn tay phải, một thanh đao hình ngọc thắng màu xanh nhạt vù vù phi chuyển, có lúc như muốn phá không phi ra.

Nữ đệ tử môn hạ Kim mẫu môn nhao nhao cao giọng nói:

-Xú tiểu tử, ngươi dùng mưu gian trá đả thương Lăng thanh đế, tưởng Thần môn đệ tử không ai có thể đối phó với ngươi nữa sao? Mau giao ra Hiên viên lục bảo, tự phế kinh mạch, Kim mẫu nương nương có khi còn tha cho ngươi một mạng.

Mắt thấy Bích Hà nguyên quân ôm theo Tử ngọ chung lên thẳng đỉnh núi, Sở Dịch không có lòng dạ nào cùng mấy ả lằng nhằng, quát nói:

-Người chống lại ta phải chết.

Chân khí xông lên dũng tuyền, như thiểm điện vọt lên đỉnh nhai, hai tay khí đao ầm ầm cổ vũ, quang mang quét đến đâu, lập tức có vài yêu ma bị chém đứt lưng, kêu lên thảm thiết rơi xuống.

Kim Mẫu dương đôi mày thanh tú, lạnh lùng nói:

-Ai giết tên tiểu tử đó, đoạt được Hiên viên lục bảo, sẽ thành đệ nhất công thân giúp thần môn phục hưng.

Bà phiên thân bay lên, Khai dương kiếm ngâm dài, ngân quang điện vũ. Kiếm quang trỏ đến, Bạch hổ thần thú gào hồng nhảy tới phía Sở Dịch.

Ma môn quần yêu như chịu sai khiến, thét lên:

-Giết chết tên xú tiểu tử đó.

-Không để tên tiểu tử đó phá hỏng tế điển thiên đế phục sinh.

Rồi không hề sợ chết, kẻ trước người sau nối tiếp nhau công kích Sở Dịch.

Đạo phật quần hùng cũng không cam chịu thua, theo nhau cưỡi gió, đột vây công mạnh lên đỉnh nhai. Nhân ảnh lấp lóa, đao quang tung hoành, máu tươi như mưa rơi lả tả, tiếng kêu thảm, tiếng hô hoán nối tiếp nhau vang lên.

Lúc này trời càng lúc càng tối, gió lạnh càng lúc càng thổi mạnh, vầng mặt trời trên cao, như cái bánh dầy tròn không ngừng bị ăn dần. Mây đen cuồn cuộn ùn lên, bóng tối lan dần nửa vùng trời.

Bích Hà nguyên quân đã leo lên được đến đinh núi, tù hiệu thổi nhanh, tiếng trống phụ họa, nghi thức tế điến chính thức bắt đầu.

Sở Dịch lạnh người, Thái Ất ly hỏa đao quang mang bao vũ, khi phân khi hợp, dường như một con xích long đang xoay tròn uốn lượn. Nó đi đến đâu, nhân ảnh ngã bay đi đến đó, tiếng hô thảm nổi lên, không ai tranh phong được.

Phía bên phải bỗng có mùi tanh hôi phả lên, bạch hổ xiên xiên vồ tới, há mồm gào hống, tiếng hú ầm ầm.

Sở Dịch nghe đầu mình ù đi, mấy ngươi ở bên cạnh hoảng hốt bịt tai, nhưng mấy vòi máu tươi vẫn vọt ra từ khe hở giữa những ngón tay, tiếng hô thảm không ngừng, bọn họ rơi thẳng xuống dưới núi.

Còn chưa đợi Sở Dịch hồi thần lại, Bạch hổ nộ hống vồ đến, móng vuốt không lồ quét trúng khí đao của Thái Ất ly hỏa đao.

Bình một tiếng, hồng quang lan tỏa, cả cánh tay phải của Sở Dịch tê rần, lập tức ngã bay về phía sau, trong lòng kinh hãi. Con yêu thú này so với Chu tước, Huyền Vũ còn hung cuồng hơn nhiều.

Bạch hổ chồm lên nhào đến, ngân quang cuộn lên, nhất thời bức Sở Dịch liên tiếp thoái lui, kinh hiểm vô cùng. Bọn Tiêu Vãn Tình thấy vậy cũng kinh hô lo lắng.

Sĩ khí của phe ma môn càng lúc càng mạnh, vừa kịch chiến, vừa cất giọng ca vang:

-Thanh long gầm, Bạch hổ hống, Chu tước chán cửu thiên. Liên hoa lạc, Thiên đế phục sinh, ba mươi ba ngày trời biến sắc.

Tiếng ca càng lúc càng lớn, chấn tai muốn lủng.

Lòng Sở Dịch càng lúc càng phiền não, thầm nghĩ:

-Không giết con yêu thú này thì không trấn nhiếp được quần ma.

Sát tâm nổi lên, hắn xoay người phóng lên lưng bạch hổm quát lớn một tiếng, ngũ hành chân khí bạo phát, tập trung nào hữu quyền, đánh mạnh vào sau đầu yêu thú.

Bùng một tiếng, như sắt thép chạm nhau, chấn Sở Dịch toàn thân tê dại, ngay đến nắm đấm cũng nắm không chặt.

Bạch hổ hống lên, đuôi khổng lồ quét ngang, vỗ vào sau lưng hắn, lập tức đánh hắn khí huyết nhộn nhạo, ngã bay đi.

Trong kinh nộ, lại nghe thấy tiếng Kim mẫu cười lạnh nói:

-Tiểu tử, Bạch hổ là thái cổ kim tộc thần thú, da thịt cứng còn hơn huyền băng thần thiết, bằng hai tay trần của ngươi, làm sao đánh chết nó được.

Sở Dịch nộ khí xông lên, ha ha cươi lớn nói:

-Đừng nói là huyền băng thiết, cho dù nó là nữ oa thạch hóa thành, ta cũng cho nó thiêu thành tro!

Thoại âm chưa dứt, ngũ hành chân khí trong cơ thể thuận theo thứ tự ngũ hành tương khắc, mãnh liệt xông ra song chưởng, hóa thành liệt hỏa xung thiên.


Hỏa quang đầy trời, tử diễm phừng phường, lập tức vây bạch hổ vào trung tâm. Mấy ma môn đệ tử tránh không kịp, ngay đến kêu cũng không kịp, bị đốt cháy thành tro, theo gió bay tứ tán.

Ai đấy giật mình, thất thanh kêu lớn:

-Tam tài nhất khí lô.

Tu chân luyện đến cảnh giới thiên tiên, ai cũng có thể lấy đan điền mình làm lò, lấy thiên, địa, nhân ba thứ hỏa linh hợp nhất lại, luyện thành thứ hỏa khí không có gì không nung được, vì thế mới có câu" Tam tài luyện nhất khí, vạn vật thành tro than".

Tiêu Vãn Tình vừa kinh ngạc vừa vui mừng, Phiên Phiên nhịn không được vỗ tay cười nói:

-Thì ra hắn đã luyện thành cảnh giới thiên tiên rồi, thật xứng danh môn chủ của Thiên Tiên môn ta.

Con yêu thú nọ ngẩng đầu cuồng hống, ngân quang bạo phát, từ xa nhìn lại, như nó như nổi lên trong một vùng sáng kim loại chói mắt, hoàn toàn vô sự. Nó quất đuôi, phát tan lồng hỏa quang, như gió vồ tới phía Sở Dịch.

Ma môn quần yêu lớn tiếng hoan hô.

Sở Dịch vừa kinh hãi vừa tức giận, xoay người thoái lui, nhưng đùi bên phải vẫn bị nó quét trúng, rách da lộ thịt, máu tươi tuôn ra, nếu không phải hộ thân chân khí cực kỳ hùng hồn, thì dã sớm bị đánh thành hai đoạn rồi.

Kim mẫu dương hai con mắt sáng long lanh đẹp như hồ thu trừng ắt nhìn hắn, sát khí lăng lệ, lạnh lùng nói:

-Thái bạch kim hổ liên tiếp nhiều ngày nung trong hồng lô cũng không hề cháy da lông, huống hồ cái tam tài nhất khí lò cỏn con của ngươi. Tiểu tử, chịu chết đi.

Chỉ quyết bà búng nhanh, thần kiếm phi vũ, điều khiển bạch hổ tấn công như cuồng phong bạo vũ, không để hắn có cơ hội thở.

Ma môn khí thế càng tăng, hát vang tiến lên, như điên cuồng xông tới, khiến đạo phật quần hùng hoàn toàn bị áp chế.

Cứ đánh như vậy hơn nửa thời thần, song phương thương vong thảm liệt, Sở Dịch cả người đầy máu tươi, nhưng thủy chung không có cơ hội thoát thân, cũng không có cách nào chế ngự được bạch hổ thần thú.

Trời càng lúc càng tối, vầng bạch nhật bị ăn hết quá nửa, trên biển sóng càng lúc càng hung cuồng, gió càng lúc càng lạnh buốt.

Trên Xà phong đỉnh, tiếng tù hiệu, tiếng trống dần trở nên kịch liệt, hơi trắng bốc cao, tiếng hô hoán rộn rã.

Sở Dịch không có cách nào biết được tiến triển của tế điển, trong lòng càng nóng vội bất an, thầm nghĩ:

-Nếu như lúc này có thể dùng tâm linh cảm ứng, biết được Tiên muội an nguy thế nào thì hay quá.

Nghĩ đến "Tâm linh cảm ứng", lòng hắn chợt máy động."Đúng rồi! Ta đã quên mất "Tâm tâm tương ấn quyết"! Có pháp quyết ấy, không chừng có thể chế phục được con bạch hổ này!"

Nghĩ đến đây, hắn tinh thần đại chấn, liền mặc niệm pháp quyết, chiếu theo những gì nói trên đó, ngưng thần cảm ứng nguyên thần tâm trí của Bạch hổ.

Niệm lực tập trung đến cùng cực, lòng bỗng cảm thấy buồn buồn, rồi đột nhiên hắn cảm thấy một cơn bi thương phiền muộn vô danh, ẩn trong đó còn dâng lên mộ nỗi tuyệt vọng sợ hãi khó miêu tả, giống như một con thú khốn khổ đột nhiên vị đặt vào trong lồng ngục tối đen.

Bi thương khó bình, bi phẫn bộc phát, khiến hắn nhịn không được ngẩng đầu, cất tiếng cuồng hống.

Tiếng hống vang lên, như tiếng sấm ầm ầm, khiến mọi người đều chấn động.

Bạch hổ nọ bỗng nhiên khựng lại, hung quang trong đôi mắt xanh giảm hẳn, sững sờ trừng mắt nhìn hắn, cổ họng cất tiếng ư ư thấp trầm.

Sở Dịch vui mừng, biết pháp này quả nhiên có hiệu quả, càng tăng niệm lực lên. Nhưng khi Kim mẫu niệm quyết quát khẽ, thần kiếm phi vũ, Bạch hổ lại như tỉnh giấc mộng, ngẩng đầu gào hống, tiếp tục vồ đến hắn.

Sở Dịch vừa cưỡi gió tránh né, vừa ngưng thần cảm ứng tâm trí Bạch hổ, tùy theo vui giận buồn sợ của nó mà phát ra những tiếng hú lúc cao vút, lúc thấp trầm.

Tiếng hú đó từ từ cảm ứng, như then cửa mở dần đáy lòng bạch hổ, tiết tấu công kích của nó dần chậm lại, hung mãnh cũng giảm dần, đôi lúc còn cất tiếng hống, rên thấp nhỏ, giống như trả lời tiếng hú của Sở dịch.

Mọi người tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhìn ra được yêu thú này giống như dần dần bị Sở Dịch khống chế, kinh ngạc kỳ quái không thôi, bọn nhi nữ như Phiên Phiên thì lớn tiếng thét trợ uy.

Trong lòng Kim mẫu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng mặt vẫn như cũ không hề chuyển sắc, niệm nhanh pháp quyết, Khai Dương kiếm bay càng lúc càng nhanh, thôi thúc bạch hổ mau mau tiến công.

Bạch hổ gào hống càng mạnh, bay vòng trên trời xung quanh Sở Dịch, nóng lòng phiền não, khi thì nộ hống xông đến vồ lấy Sở Dịch, lúc lại cúi đầu lùi bước, cất tiếng ô ô quái dị, dường như cực kỳ mâu thuẫn, khổ sở tranh đấu.

Sở Dịch biết đây là thời khắc quan trọng, liền tập trung niệm lực, ngẩng lên trời hống dài.

Bạch Hổ đại chấn, cuồng mãnh quay đầu lại phía Kim mẫu nhe nanh gào rú, Kim mẫu lạnh người, đinh một tiếng, Khai Dương kiếm lập tức biến đổi hướng bay lên trời.

Thời cơ không thể để mất, Sở Dịch cất tiếng hú dài, nhún chân vọt lên không, khua tay bắt lấy trường kiếm ấy.

Kim mẫu giận dữ, quát lên:

-Tiểu tử ngươi dám.

Chân khí cổ vũ, thanh Ngọc thắng đao quang mang cổ vũ, trên không hóa thành hơn mười đường cong, hướng về phía Sở Dịch chém xuống.

Bà trong lúc nóng vội không chú ý, quên mất niệm quyết ngự Bạch hổ, Sở Dịch làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, hắn vận khí đan điền, cất tiếng cuồng hống.

Đôi mắt xanh của Bạch hổ hung quang nổi lên, cất tiếng gào rú, đột nhiên nhảy lên cao, bùng một tiếng chạm mạnh vào quang mang của Ngọc thắng đao.

Sóng khí lan tỏa, Ngọc thắng đao bay vuột lên không, Kim mẫu không kịp phong bị, bờ môi khẽ rỉ ra một đường máu, tiếp theo ngọc thắng đao ngã bay về phía sau.

Sở Dịch nhẹ nhàng bắt lấy Khai Dương kiếm, cúi người rơi xuống, cưỡi trên lưng bạch hổ, ha ha cười nói:

-Hổ huynh đệ, chạy mau, đi cứu tẩu tẩu của ngươi đi.

Bạch hổ cất tiếng hống hoan hỉ, mang theo hắn vọt lên trời, đến hứng thú quay đầu lại nhìn Kim mẫu cũng không có.

Trong khoảnh khắc, tình thế đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Ma môn quần yêu há mồm trợn mắt, tựa hồ không dám tin vào những điều xảy ra trước mắt.

Còn phe đạo phật quần hùng thì hoan hô sôi sục.

Sở Dịch lo lắng cho Yến Tiểu Tiên, không còn lòng dạ nào nghĩ chuyện khác, cưỡi hổ bay lên trời. Lúc này hắn tay nắm Khai Dương thần kiếm, cưỡi trên Thái Bạch kim hổ, ngũ hành chân khí trong cơ thể không gì có thể so bì, còn có ai có thể chống lại? còn có ai dám chống lại.

Hung cuồng như bọn người Kim mẫu, Tiêu diêu đại để cũng chỉ đành giận dữ hối hận, trừng mắt nhìn một người một hổ xông lên đỉnh núi.

Chính lúc này, cuồng phong cổ vũ, sắc trời tối như trong đêm đen, những vì sao cũng đều xuất hiện, lung linh đầy trời.

Vầng thái dương trên cao cũng bị Thiên cẩu hoàn toàn nuốt mất, phía đông của mặt trời đột nhiên hình thành một vòng hào quang tỏa sáng như kim cương, chớp mắt hóa thành từng hòn trơn tru chiếu sáng, lại giống như một xâu minh châu hào quang chói mắt treo cao cao trên màn trời tối đen.

Nhưng rồi vòng sáng ấy cũng nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại một vòng tròn đen như mực.

Chung quanh vòng đen ấy phát tán một quầng sáng hồng nhạt huyễn lệ, ngoài ra là một phiến quang mang trắng bạc, lam nhạt, nhấp nháy biến ảo, giống như phun ra những đám mây như hỏa diễm, vừa huyễn lệ vừa thần bí.

Bốn bề phía dưới không một tiếng động, mọi người ngẩng đầu nín thở nhìn, bị quang cảnh này làm cho rung động, nhất thời quên hết mọi thứ.

"Bùng"

Từ Xà phong dỉnh đột nhiên nổi lên từng đạo hào quang sặc sỡ, như cầu vồng treo trên trời, xuyên qua tầng mây đen, tỏa sáng chói mắt, khiến Sở Dịch không mở được mắt ra.

-Là thiên đế! Thiên đế đã phục sinh rồi!.

Qua một phiến khắc yên tĩnh, trên đỉnh núi bỗng nổi lên tiếng hô hoán ầm ĩ.

Sở Dịch lạnh người, ngưng thần nhìn, chỉ thấy huyến quang đó lập lòe dao động, chính là từ trung tâm liệt động trên đỉnh núi phát ra.

"Tử ngọ chung" bị đẩy đến trên tế đài bên cạnh động, Bích Hà nguyên quân chân trần tóc xõa, tay múa chân nhún, đi vòng quanh chung, trong mồm niệm gì đó, không biết là đang làm tế lễ gì.

Chín hán tử khỏa thân đội tử ngọ chung lên đầu, phía sau là mấy mươi thần môn đệ tử, người nọ đặt tay lên vai người kia, vây vòng xung quanh, chỉ đợi thời giờ đến sẽ đẩy tử ngọ chung rơi xuống liệt động.

Sở Dịch quát lớn một tiếng, cưỡi hổ phi xuống, sóng gió cuộn đến khiến mọi người đều bị chấn bay ra.

Hắn khua tay nắm lây tử ngọ chung, chính định nhấc lên, Bích Hà nguyên quân kêu lên một tiếng sắc chọn, không màng tất cả nắm lấy tay hắn.

Sở Dịch quát:

-Buông tay.

Hắn lật tay chế trụ mạch môn ả, muốn chấn vỡ xương tay ả, nhưng nhìn thấy dung mạo như hoa, lại thấy chần chờ, không nhẫn tâm hạ thủ.

Bạch hổ hống lên quẫy đuôi, quất thẳng vào trán ả, Bích hà nguyên quân hự lên một tiếng, ngã bay vào trong liệt động.

"Oàng" từ trong liệt động hào quang bùng lên, khí lãng xung thiên, cả sơn nhau đột nhiên nổ tung ra.

Sở Dịch thấy trước mắt hoa lên, cổ họng tanh ngọt, tay phải rung chấn, Khai Dương kiếm vuột khỏi tay bay đi. Nhưng lúc này hắn cũng không màng tới nó nữa, cầm lấy Tử ngọ chung, ôm chặt Yến Tiểu Tiên vào lòng quát:

-Hổ huynh đệ, chạy mau.

Bạch hổ cất tiếng cuồng hống, bay vọt lên trời, hướng về phía vòng mặt trời tối đen mà bay.

Sở Dịch cúi đầu nhìn xuống, thấy Yến Tiểu Tiên mi dài khép chặt, hôn mê say ngủ, nhưng chưa thụ thương, cũng an lòng hơn nhiều.

Quay đầu nhìn xuống phia dưới, chỉ thấy phía dưới đá lớn bắn tung, cây cỏ văng khắp nơi, tro mù như cây nấm bốc lên trời.

Cả hòn đảo đột nhiên bị nhấc lên, tứ phía biển rít như cuồng, những cơn sóng khổng lồ cao hàng trăm trượng cuộn lên trời, bọt sóng mạt nước như mưa rơi xuống người hắn.

Bị cơn sóng kinh thiên động địa ấy đẩy trúng, hạm đội đậu bên bờ vịnh tan tác như bùn đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Mọi người gào thét kinh hoàng, bay vọt lên khắp nơi chạy trốn, chỉ một chút chậm trễ, lập tức bị loạn thạch như mưa bắn xuyên qua người, kêu thảm rơi xuống dưới.

Quy xà sơn nặng nề nứt ra, nhanh chóng dâng lên, hòn đảo càng lúc càng lớn, càng lúc càng cao, chớp mắt hóa thành một tòa núi cao vạn trượng, phương viên vài trăm dặm, nhưng vẫn không ngừng nhô lên cao nữa.

Những cơn sóng đáng sợ cứ hung dữ bùng lên, không ngừng cuộn lên thành từng bức tường nước cao vài trăm trượng, nhanh chóng lan ra xung quanh, khí thế dùng dũng, như cuồng sư mãnh thú, hô gào vồ tới.

Mọi người vô cùng sợ hãi, không ngừng trốn ra xa.

Cho dù là bọn họ bình thường tu vi cao thâm, nhưng trước uy lực không thể kháng cự của tự nhiên cũng chỉ như con kiến mà thôi. Trong khoảnh khắc, hơn trăm người bi sóng lớn nuốt lấy, không thấy ra được nữa.

Thái dương hoàn toàn biến mất, xung quanh là đêm đen. Sở Dịch ngưng thần nhìn tứ phía, cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Vãn Tình, Đường Mộng Yểu, Phiên phiên đang bay xuyên qua khe giữa nhưng cơn sóng lớn, hắn vội vã cưỡi hổ xông xuống, đem các nàng từng người một kéo lên lưng hổ.

Gặp lại sau cơn hoạn nạn, ba nàng vừa kinh hoàng vừa vui mừng, khanh khách cười lớn, nước mắt cũng không cầm được đổ ra.

Tiêu Vãn Tình tâm tình kích động, ôm chặt lấy Sở Dịch, hôn lên măt hắn một cái, dịu dàng thấp giọng than:

-Sở lang, Sở lang! Sau này chàng đừng rời xa Tình nhi nữa nhé!

Sở Dịch cười nói:

-Tuân chỉ! Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, chứ lão bà thì không thể bỏ!.

Hắn vươn tay ôm lấy nàng, thuận thế kéo luôn Phiên Phiên, Đường Mộng Yểu vào.

Đường Mộng Yểu a lên một tiếng, vội vã tránh đi, tai đỏ bừng.

Phiên Phiên mặt hồng lên, hứ lên một tiếng, nhẹ đẩy hắn ra một chút, rồi để mặc cho hắn ôm.

Trong lúc cười nói, bọn họ cưới hổ bay về phía nam.

Những kẻ may mắn sống sót của đạo phật quần hùng, ma môn quần yêu cũng bỏ chạy trối chết, vọt ra xa ngoài trăm dặm mới dám dừng lại, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trời cao vạn dặm tối đen, sao lấp lánh.

Trên biển sóng lớn gào thét, quy xà đảo vẫn như cũ không ngừng dâng lên cao, nơi vốn là núi đá thoai thoải, đỉnh núi cheo leo như chưa hề tồn tại, chỉ còn lại một phiến tối đen, trơn sáng, chiếu ra vầng sáng nhàn nhạt.

Tiêu Vãn Tình kỳ quái nói:

-Quy Xà đảo này sao mà giống như lưng cá côn thế.

Phiên Phiên phì cười nói:

-Thiên hạ có con cá côn lớn thế sao?

-Cá côn?

Sở Dịch lòng chấn động, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ không thể tưởng được, buột miệng nói:

-Đúng rồi, Quy Xà đảo chính là cá côn, cá côn cũng chính là quy xà đảo.

Mấy người con gái sững người, không hiểu hắn nói ra câu đó nghĩa là gì. Lại nghe thấy một tiếng kêu dài, chấn tai muốn điếc, một cột nước từ Quy xà đảo nọ bắn lên trời, phun cao phải đến vài trăm trượng.

Rào rào rào những tiếng lớn vang lên, sóng biển xung thiên, quy xà đảo đột nhiên nổi lên cao trên mặt nước, hai bên từ từ mở bừng ra hai cái động lớn, bích quang lấp lánh, chính là một đôi mắt.

Tiếp đó phía sau trăm dặm, sóng lớn xô lên, một cái đuôi cá to như hòn núi lộ ra khỏi biển, dương lên cao, rồi lại nặng về vỗ vào trong nước, làm dấy lên những đợt sóng mãnh liệt kinh hồn bắn tung lên trời.

Mọi người trợn mắt há mồm, không nói được câu nào.

Tòa Quy Xà đảo thần bí khó đoán, di chuyển bất định ở bắc hải, không ngờ là một con cái voi siêu cấp khổng lồ họ chưa hề thấy qua bao giờ.

Duy chỉ có Sở Dịch chợt hiểu, chớp mắt đã minh bạch nguyên nhân hậu quả, ha ha cười lớn nói:

-Ta đúng thật là ngốc mà, ngay đến việc đơn giản như vậy mà nghĩ cũng không ra! Côn ngư ngủ ở bắc hải, theo sóng phiêu du, vì thế mới khó tìm như thế.

Sau đó, hắn đem chuyện cùng Tô Mạn Như lặn xuống nước tìm Lý Tư Tư, bị cá côn nuốt vào bụng, sau đó gặp thạch tượng của ma môn thánh nữ, ma xui quỷ khiến thế nào giúp Xi Vưu hồi sinh, thuật lại một lượt cho các nàng.

Hắn thở dài một hơi nói:

-Không ngờ lúc Xi Vưu phục sinh, cũng là lúc cá côn tỉnh giấc. Vì thế lúc ta và Tô tiên tử hôn mê, mới bị cá côn phun ra ngoài thân thể, rơi trên quy xà đảo. Mà cái ngọn xà phong đó, quá nửa chính là do nước cá côn phun ra băng kết lại mà thành.


-Mỗi bông hoa là một thế giới, mỗi hạt cát là một thiên đường. Vậy con cá côn này có thể xem là một tiểu vũ trụ hay không?

Thoại âm chưa dứt, từ phía sau hắn đã truyền lại một thanh âm thấp dịu dễ nghe

-Tô tiên tử.

Sở Dịch vui mừng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Mạn Như tay ôm phất trần, đón gió đạp sóng, phía sau lưng có Tô Anh Anh, Tuệ Từ sư thái,

Yến Ca Trần cùng mấy mươi đạo phật cao thủ khác.

Đường Mộng Yểu mặt đỏ bừng, vội vã nhảy ra khỏi bạch hổ, hướng về phía Yến Ca Trần hành lễ, thấp giọng chào:

-Sư tỉ.

Yến Ca trần nhíu đầu mày nói:

-Ai là sư tỷ của ngươi.

Thoại âm chưa dứt, lại nghe thấy ầm một tiếng, sóng biển cuồng vũ, nước rơi xuống như mưa, con côn ngư đó kêu lên ô ô, bay vọt lên không, giống như một hòn núi bay trên trời.

Chỉ thấy côn ngư dang rộng hai cánh, dưới bụng nhô ra thêm một cặp móng, thể hình cũng biến hóa nhanh trong, quanh thân mọc ra ngàn vạn lông vũ kim sắc.

Kim quang vạn đạo, chiếu mặt biển sáng bừng. Chớp mắt, cá côn biến thành một con chim bằng kim sắc không lổ, xoải hai cánh, như một đám mây lớn, mỗi lần vỗ cánh, cuồng phong nổi lên, khiến sóng biển cuộn lên tận trời.

Mọi người kinh ngạc, hãi hùng không nói.

Sở Dịch lảm nhảm nói:

-Bắc minh có con cá, tên gọi là côn. Độ lớn của côn, không biết mấy nghìn dặm. Hóa thành chim, gọi là bằng. Lưng chim bằng, không biết mấy nghìn dặm, khi tức giận bay lên, xải cánh như mây trên trời. Cổ nhân không lừa ta.

Nói đến câu cuối cùng, hắn nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, quay đầu lại nhìn Tô Mạn Như.

Đôi mắt đẹp Tô Mạn Như đang chăm chú nhìn hắn, chạm phải mục quang của hắn, nàng hồng hai má, quay đầu đi.

Tô Anh Anh í lên một tiếng, đầu ngón tay chỉ ra, nói lớn:

-Đó là người nào thế.

Mọi người quay đầu lại chăm chú nhìn, chỉ thấy dưới bầu trời phủ bức màn tối đen, trên lưng đại kim bằng điểu có đứng một người, khí thế hiên ngang, trong tay cầm Khai Dương kiếm.

Khoảng cách rất xa, nhưng cũng có thể nhìn thấy thân thể khang kiện to lớn của hắn chằng chịt vết sẹo, nhìn rất khiếp sợ.

Bên cạnh hắn có ngồi một nữ tử, nhắm mắt mỉm cười, dung mạo tuyệt mĩ, giống hệt như Yến Tiểu Tiên.

-Xi Vưu

Sở Dịch nghe lòng trầm xuống, ma đầu ấy cuối cùng cũng xuất hiện.

Cùng lúc đó, trên mặt biển nổi lên tiếng reo hò hoan hô của ma môn quần hùng:

-Thiên đế trùng sinh, phổ thiên đồng khánh.

Từ xa bọn người Kim mẫu, Phương Thái Trăn đều mọp người bái lạy.

Bạch Hổ phát ra những âm thanh ô ô vừa hoan hỉ vừa kính sợ, cúi người phủ phục trên tảng băng nổi, không hề động đậy.

Đạo phật quần hùng chấn động, ai nấy nhìn nhau, nỗi hoan hỉ vừa được sống sót sau cơn đại kiếp tức khắc tiêu biến như chưa từng tồn tại.

Đai Kim bằng điểu kêu lên quái dị bay thấp xuống, sóng biển trào dâng,

Xi Vưu ha ha cười nói:

-Sinh tử luân hồi, là đạo của thiên địa. Cho dù trường sinh bất tử, hoặc là phục hoạt tái thế, địch nhân không còn, thế giới đổi thay, có gì để vui, có gì để mừng.

Âm thanh như sấm nổ cuồn cuộn, ở cách đó hơn trăm dặm, mọi người nghe vẫn thấy màng nhĩ muốn lủng, khí huyết nhộn nhạo, trong lòng không ai không hãi hùng.

Sở Dịch cao giọng nói:

-Đã biết là phản lại đạo của thiên địa, hà cớ gì còn phải làm chuyện nghịch thiên, sống lại ở thế giới này? Sao không quay lại thiên địa của ngươi, để thế gian được thái bình thanh tịnh.

Hắn vận đủ chân khí, đem thanh âm truyền đi thật xa, tuy không hùng hồn chấn động như Xi Vưu, những cũng nghe thấy rõ ràng mạch lạc.

Ma môn chúng nhân nghe lời nói ấy rất giận giữ, nhao nhao mắng chửi:

-Xú tiểu tử dám mạo phạm thiên uy! Mau quỳ xuống chịu chết đi!

Nhưng lại nghe Xi Vưu ha ha cuồng tiếu nói:

-Tiểu tử nói rất đúng. Hiên viên lục bảo đã thu đủ, ta cũng phải quay lại thế giới của ta rồi!

Hai tay hắn khua lên, quang mang bắn ra tứ phía.

Thiên địa hồng lô, Thái Ất nguyên chân đỉnh, Cản khôn nguyên khí hồ, Hà đồ long phiên, Thái cổ hổ phù, Bác đẩu thần binh nối tiếp nhau bay lên trời, bay vòng xung quanh vầng mặt trời tối đen trên cao, rồi hợp nhất lại thành một thần khí màu trắng bạc, giống như hai đĩa tròn úp lấy nhau mà thành.

Mọi người vừa kinh hãi vừa hiếu kỳ, nhao nhao nghị luận, không ngờ Hiên Viên lục bảo khi tập trung lại một chỗ, lại thành hình trạng thế này.

Xi Vưu hiên ngang cười lớn nói:

-Bọn đạo sĩ tăng lữ, tam giáo cửu lưu các ngươi, không phải trong mộng cũng mong muốn được xem "Hiên viên tiên kinh" sao? Giờ mở to mắt ra mà xem cho rõ đi!

Hắn giơ cao tay phải, ngón tay trỏ vào một điểm.

"Phập!"Bích quang như điện bắn mạnh về phía trung tâm đĩa tròn. Khối tròn phi chuyển cấp tốc, hào quang ly tâm tỏa ra xung quanh, rồi đột nhiên vọt lên trời chiếu sáng, chiếu lên mây đen đầy trời.

Mọi người tim đập thình thình, đều nín thở ngưng thần ngẩng cổ nhìn, chỉ sợ bỏ lỡ giây phút này.

Chỉ thấy trên không trung bích quang lấp lóa, đần dần trở nên rõ ràng, hình thành tám chữ lớn "Hành thiện trừ ác, thế thiên bố đạo"

Không một tiếng động nào phát ra, tất cả mọi người có mặt đều sững người, cuồng hỉ, kinh ngạc, tuyệt vọng, phẫn nộ, hoài nghi, sợ hãi bao nhiêu thần tình ngưng kết lại trên khuôn mặt họ, ai nấy há to mồm, không hề động đậy.

Mấy ngàn năm rồi, đạo ma các phái tu chân hao phí bao nhiêu tâm tư, nhiệt huyết, tranh đấu đến chết đi sống lại, chỉ vì tám chữ đó của Hiên viên tiên kinh sao.

Sở Dịch ngớ người ra một lúc, rồi ôm bụng ha ha cười lớn, nước mắt tuôn trào, cảm giác thiên hạ không còn chuyện gì khôi hài hơn chuyện này.

Mọi người huyên náo, đều cảm giác nhận được một trò đùa quá lớn.

Ngọc Hư tử sắc mặt tím tái, quát nói:

-Ma đầu!Đừng đưa hàng giả ra lừa người, mau đem chân kinh giao ra đây!.

Tiếng phụ họa vang lên từ tứ phía, ngay đến trong ma môn cũng có không ít người hô hoán theo.

Xi Vưu ha ha cuồng tiếu nói:

-Chân kinh trước mắt, mà vẫn không giác ngộ. Còn gì đáng cười hơn si nhân của thế gian này.

Đại bằng kim điểm cất tiếng quàng quạc sắc nhọn, tựa hồ như cười chúng nhân, sải cánh khổng lồ, mang theo Xi Vưu cùng thạch nữ, hay hướng về phía vòng tròn đen nọ.

Ngọc Hư Tử giận quá hống lên:

-Đi đâu! Mau lưu lại chân kinh!

Ngân quàn lóe lên, hắn ngự kiếm phi hành, không màng tất cả phóng về hướng Xi Vưu.

Khoảnh khắc, tiếng hô hoán vang lên từ tứ phía, gần trăm đạo nhân ảnh từ tám hướng lướt lên, kiếm quang tung hoành phá không, trên biển trời đen thẫm chiếu những ánh sáng lưu ly quái dị.

Trong tiếng cười lớn của Xi Vưu, kim bằng hai cánh vỗ mạnh, khí lãng xung thiên. Những người nọ bị đập trúng, như đằng vân giá vũ bắn ra mấy mươi dặm, nặng nề rơi xuống nước, không biết sống hay chết.

Mọi người hãi hùng, không còn dám vọng động nữa.

Phi bàn trên cao càng lúc càng lớn, ngân quang bắn ra, cuối cùng hóa thành một vật lớn đường kính đạt trăm dặm, dường như bao trùm cả thiên không vào trong. Bên dưới đó đột nhiên mở ra một cái cửa, vạn đạo hào quang tỏa sáng mặt biển.

Xi Vưu ôm lấy thạch nữ, cưỡi kim bằng, hướng về hình tròn đó bay tới.

Bạch hổ ô ô trong cổ họng, luyến tiếc cọ vào mặt Sở Dịch mấy cái, rồi cất thân bay lên, đuổi theo Xi Vưu.

Sở Dịch cản nó không được, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, nhịn không được cao giọng gọi:

-Xi Vưu! Ngươi thực sự ly khai khỏi đây sao? Muốn đi đâu?

Xi Vưu cưỡi chim bằng bay vào trong vòng sáng, quang mang chói mắt, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn nữa, chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha của hắn còn vọng lại:

-Tiểu tử, ngươi không phải muốn ra về thế giới của ta sao?Hà tất phải hỏi thêm một câu như vậy?Thiên địa luân hồi, xuân thu thay đổi, chỉ bằng một ý niệm của ngươi. Bát nước hất đi khó thu lại, hãy suy nghĩ cho kỹ. Những câu đó ngươi quên rồi sao?

Sở Dịch cùng Tô Mạn Như nhìn nhau một cái, họ nhớ lại từng thấy câu đó trong bụng cá ngư, chỉ là lúc đó không hiểu ý nghĩa bên trong, từ đầu đến cuối không giải thích được.

Sở Dịch chợt nghĩ ra, thất thanh nói:

-Không lẽ thần khí mà Hiên viên lục bảo hình thành nên, có thể mang ngươi xuyên qua thời gian, quay lại thế giới đại hoang ngày trước hay sao?

Xi Vưu cuồng tiếu nói:

-Bốn nghìn xuân thu, chỉ là chớp mắt, chín vạn vũ trụ, giới tử tu di*. Tiểu tử, thần bàn đó phi chuyển, thiên địa luân hồi, đâu chỉ dừng lại ở một mình ta quay lại bốn nghìn năm trước? xuân thu vẫn đảo chuyển, càn khôn vẫn di dời, mọi thứ dường như vẫn như vậy, nhưng lại hoàn toàn không giống trước!

Quần hùng lạnh người, hàn ý nổi lên, không đợi họ truy vấn, phi bàn nọ đột nhiên kim quang bùng lên, vọt lên trên trời.

Oành một tiếng, sóng biển phun lên tận trời xanh, theo kim bàn bay càng lúc càng cao tạo thành lốc xoáy phi chuyển, hình thành một cột nước vòi rồng cực lớn.

Chung nhân kinh hãi, theo nhau thoái lui.

Cột xoáy nước đó khuyết trương cực nhanh, chớp mắt đó có người bị cuốn vào trong, cả một biển như dâng cao lên.

Bọt nước vỗ vào mặt, cuồng phong gào hú, Sở Dịch nắm chặt các nàng, thét lớn:

-Mọi người bám vào với nhau, đừng phân tán ra.

Hắn ngưng thần tụ khí, cố sức bay lên trời.

Nhưng sức mạnh lốc xoáy vượt sa cực hạn mà sức người có thể chịu được, dường như thiên vạn núi đồi đều đổ nghiêng xuống.

Sở Dịch liên tiếp xông qua bảy bức tường nước, bị một ngọn sóng khổng lồ che lấp cả trời xanh đánh thẳng vào, khí huyết nhộn nhạo, cả miệng, mũi đều đầy mùi tanh, không biết là máu hay là nước biển.

Bên tai nghe tiếng gió thét gào, sóng lớn gầm rú, xem lẫn vào đó là vô số tiếng thét gọi thảm thiết. Tiếp đó, hắn thấy trước mắt tối đen, trời đất xoay chuyển, bị cuốn vào trung tâm của cơn lốc, rơi vào một khe lạnh lẽo sâu không đo được.

Hắn chỉ cố gắng nắm chặt tay của bọn Yến Tiểu Tiên, hoảng sợ, tuyệt vọng, bi lương cùng xông lên trong lòng.

Từ xa còn nghe thấy tiếng cười của Xi Vưu vang vọng, quanh quẩn không thôi:

-Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hối hận chưa? Nếu như sớm biết phương pháp giải cứu thiên hạ đại kiếp, làm cho ta biến mất khỏi thế gian chỉ có một, ngươi còn làm như vậy không?

Sở Dịch chấn động trong lòng, nhớ lại đoạn đối thoại cùng Xi Vưu ngày đó trong bụng cá côn, ngược lại hắn thấy bình tĩnh lại, nói lớn:

-Thiên thu một giấc mộng, thế sự là một bàn cờ, mọi thứ đều tự có thiên ý, đâu phải chỉ có ta, ngươi? Nếu đã là thiên ý như thế, thì có gì phải hối hận? Nếu như còn có kiếp sau, Sở mỗ lại hành thiện trừ ác, thế thiên truyền đạo!

Xi Vưu ha ha cười lớn, nhắc đi nhắc lại:

-Nếu như còn có kiếp sau.

Bị tiếng cười của Xi Vưu làm chấn động, Sở Dịch đầu váng mắt hoa, trong mê mê hồ hồ, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không rõ, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay các nàng, mươi ngón tay quấn lấy nhau, kết thành một khối, trong lòng cảm thây bình an vui vẻ khó nói nên lời.

Hăn biết, ở dưới đáy của màn đêm vô biên vô tận kia, có một tương lai mỹ lệ mà sán lạn.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng dưng nhớ lại hàng chữ đã từng nhìn thấy trong bụng cá côn.

"Nếu như còn có kiếp sau, cho dù trời nam đất bắc, biển người mênh mông, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Cho dù lúc đó trời đất lở, sông núi cạn, chúng ta sẽ mãi không phân ly."

**********************************

Chú thích

* Nguyên văn: " giới tử nạp Tu Di" trích trong kinh Duy Ma (còn gọi là kinh Duy Ma Cật). Phật có giảng "Tu Di tàng giới tử, giới tử nạp Tu Di". Giới tử là hạt cải, trỏ những vật vô cùng nhỏ. Tu Di là núi Tu Di, một hòn núi nổi tiếng trong thần thoại Ấn độ (nơi Phật ở) hay những thứ vô cùng to lớn.

Có truyện sau:

Thứ sử Giang Châu là Lý Bột đời Đường, đọc sách nhiều đến nỗi được gọi là Lý Vạn Quyển, lên Lô Sơn tham vấn Hòa thượng Qui Tôn: "Kinh nói hạt cải chứa núi Tu Di là sao?" Hòa thượng hỏi lại: "Thế thì vạn quyển sách chứa trong đầu ông thế nào?" Dường như Lý Bột nghe thế bỗng dưng đại ngộ.

Hạt cải chứa nhật nguyệt hay chứa núi Tu Di thì cũng tựa như tâm hồn ta chứa vô vàn thanh sắc của đời sống.

Trong "Những bài khai thị buổi sáng của Hòa thượng Tịnh Không", ông giảng như sau:

Cảnh giới trong định là Nhất Chân pháp giới, chẳng có vọng tưởng, phân biệt, chấp trước, chẳng có trước sau, lớn nhỏ, hết thảy khái niệm và sự tướng tương đối đều chẳng tồn tại. Nhất Chân tức là sự thật chân tướng mà Như Lai chứng được, điều Như Lai sở chứng tức là tướng cảnh giới được hiện ra trong khi nhập Tam Muội. Cảnh giới này đối với phàm phu chẳng thể nghĩ bàn. Thí dụ trong kinh có nói: 'Hạt cải chứa Tu di' (Giới tử nạp Tu Di), hạt cải nhỏ cũng như hạt mè vậy, hạt cải chẳng có phóng đại, núi Tu Di cũng chẳng thâu nhỏ, làm sao bỏ núi Tu Di vào trong hạt cải? Là vì chẳng có lớn nhỏ cho nên có thể tương tức, tương dung (có thể chính là nhau, dung chứa lẫn nhau). Chúng ta biết phân biệt lớn nhỏ, chấp trước lớn nhỏ, nhỏ chẳng thể chứa lớn, đây tức là ma cảnh. Ma cảnh là từ vọng tưởng, phân biệt, chấp trước sanh ra; nếu xa lìa vọng tưởng, phân biệt, chấp trước thì chẳng có lớn - nhỏ, trong - ngoài, hạt cải sẽ có thể chứa núi Tu Di.

Ở đây có lẽ ý tác giả nói, chín vạn thế giới, cũng có phân lớn nhỏ gì.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-66)