Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiên Sở - Chương 14

Tiên Sở
Trọn bộ 66 chương
Chương 14: Toan nghê mãnh thú thổ sàm tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Siêu sale Shopee


Ngoài động tiếng quỷ khốc sói tru càng ngày càng nhiều, đầy khắp núi đồi, khiến người sởn cả gai ốc.

Chúng long hổ đạo sĩ đã kết thành bát quái kiếm trận, bao lấy thiên địa hồng lô làm trung tâm vây lấy, hơn bẩy mươi thanh trường kiếm nghiêng nghiêng chỉ tới, nín lặng ngưng thần, đến thở mạnh cũng không dám.

Trương tư đạo xiêm y phần phật bay, vung quạt ba tiêu rung động liên tục, một làn chân khí màu trắng thao thao bất tuyệt từ thiên địa hồng lô bốn phía bay ra lượn vòng quanh.

Ngọn lửa hừng hực, lưỡi lửa tử sắc hừng hực đang liếm lấy chín chân luyện đan lô, khiến bốn bức tường của động quật khói xông mù mịt

Trong lô, sở dịch ngồi xếp bằng hai mắt nhắm lại, toàn thân khởi dậy một đoàn tử quang, xung quanh nhìn thấy trong tâm lô huyền đan đoàn đoàn bay lượn.

Hắn mới đầu còn thấy nóng bức khó chịu, nhưng càng về sau, chân khí trong cơ thể bỗng nhiên bùng lên, kinh dị ở chỗ, khí huyết lưu thông khắp toàn thân, dễ chịu tới không nói nên lời, nhiệt độ nóng bỏng ở trong lô giờ không còn cảm thấy nữa.

Lúc này, bên ngoài động đột nhiên vang lên hai tiếng tù và quỷ dị, thê lương xuyên vân, dường như là hai mãnh thú đang cuồng hỉ đồng thời kêu rống.

Trong sát na đó, tiếng mãnh thú gầm gừ càng vang lên to hơn, hết đợt này tới đợt khác, càng ngày càng nhiều, nhịp theo tiết tấu của tiếng tù và, rào rạt dâng trào vang vọng khắp Hoa Sơn

Tiếng tù và, tiếng thú hống, tiếng chim khóc, tiếng móng vuốt gõ xuống đất, tiếng đập cánh rầm rầm... đan xen vào nhau thành một đoàn âm thanh hỗn loạn ầm ầm, bài sơn đảo hải, sóng sau đè sóng trước, đập vào tai mọi người.

Rèm cửa loạn vũ, đất đá, ngọc sàng.... ông ông chấn động, cả động quật đều bắt đầu từ từ bắt đầu lay động, càng ngày càng kịch liệt, tro bụi trên tường rơi xuống như mưa, như một màn sương mù.

Chúng đạo sĩ ngơ ngác nhìn nhau, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, nhưng một bước cũng không dám di động.

Sở Cuồng Ca "Di: một tiếng, cười dài nói: "hay lắm hay lắm, lão bằng hữu càng ngày càng nhiều rồi. 'Cổ Nhạc Huyên ĐIền, Phù Thú Song toàn, Lãng Khung tỷ muội', nam cương chia tay, quả nhân nhớ các người nhiều lắm. Các người lần này đã soạn ra được tân khúc nào rồi? để quả nhân nghe thử xem sao."

Trong tiếng ầm ầm, chỉ nghe hai nữ tử cùng lên tiếng, cười nói: "Phi, ngươi là đồ thiên hạ đệ nhất bạc tình lang, còn nhớ đến chúng ta nữa sao? Không có tân khúc mới, chỉ có một khúc 'Phiên Nữ Oán', Sở lang có dám nghe không? thanh âm mềm mại rành mạch, uyển chuyển êm tai, chỉ là giọng điệu có phần không được lưu loát, như là của man nữ nam cương.

Long hổ chúng đạo sĩ trong lòng một trận đập mạn, toàn thân rét lạnh: "Nguyên lai là các nàng! thảo nào bọn quái thú thanh thế lớn như vậy."

Hai man nữ song sinh này được gọi là 'Lãng Khung Tích Ngọc', một là Lãng Khung liên hương, nguyên là công chủ lãng khung vương của nam man lục chiếu.

Sau khi mông xá tộc thôn tính lục chiếu, nhị nữ liền lưu vong đến Thổ Phồn, đầu nhập dưới trướng ma môn Kim Mẫu Nguyên Quân, học được một thân yêu pháp tà thuật kinh thế hãi tục, đặc biệt là tinh thông cổ thuật, ngự thú, do đó tự xưng "Cổ Nhạc Huyên Điền, Phù Thú Song Toàn"

Mấy năm gần đây nhị nữ tiếng tăm càng lớn, tuy so ra kém Tiêu Phiên Phiên, nhưng cũng là nhân vật trong ma môn thập lục tiên thanh danh đỉnh đỉnh.

Sở Cuồng Ca cười nói: "hai vị công chủ đẹp tựa thiên tiên, cho dù có oán, cũng nên thổi khúc 'Trích Tiên Oán', 'Chiêu Quân Oán' hoặc là 'Tích Song Kiều', 'Hiến Tiên âm', như vậy mới xứng với danh tiếng của hai nàng..."

Chợt nghe thấy một giọng nói khàn khàn chói tai cười nói: "Họ Sở kia, chết đến nơi rồi còn dám cố tác phong lưu, hồ ngôn loạn ngữ, bị thiên địa hồng lô thiêu ngươi 'Mãn Giang Hồng', ngươi chỉ còn có thể ca hát bài 'Sơn Quỷ Dao' mà thôi!"

(dịch giả: cách danh từ trên đều là tên bài hát, mình không dịch thành thuần việt được do không biết)

Sở Cuồng Ca cười nói: "kẻ nói chuyện thật âm dương quái khí, thận yếu tì hư, nhất định đúng là Bắc Cực lão tổ rồi. Các hạ sống chẳng còn lâu, còn đi xa vạn dặm, chạy tới Hoa SƠn cùng quả nhân hát bài 'Sơn Quỷ dao', hắc hắc, tình ý này quả thực khiene quả nhân không dám nhận."

Sở Cuồng Ca một bên dùng ý ngự khí, miên miên không dứt đem chân khí chạy qua toàn thân kinh mạch Sở Dịch, một bên đàm tiếu phong sanh, chỉ một lát đã cùng yêu nhân ma môn bên ngoài động chào hỏi một lượt.

Trong đó có hơn phân nửa là yêu nữ đã từng cùng hắn làm chuyện ám muội, toan ngôn mật ngữ xuất ra bất tận, động một chút là gọi phụ tâm hán, bạc tình lang, liên oán (yêu thương, oán giận) cùng đan xen, ái hận khó phân.

Đám yêu ma nam giới này hoặc là mắng nhiếc, hoặc là trào phúng, mỗi lời nói ra, đối với hắn đều là nghiến răng nghiến lợi, hận tới thấu xương. Sở Cuồng Ca vui vẻ thưởng thức, vui sướng tự đắc.

Lí chi nghi bật cười nói: "bà ngươi chứ, lão yêu quái, không tưởng được ngươi không những là cái đinh trong mắt đạo môn, còn là cái gai trong thịt của ma môn. hắc hắc. trư bát giới soi gương - trông chẳng phải là người. làm người như ngươi trên đời, thật sự là thất bại cực độ."

Sở Cuồng Ca lại không cho là vậy, ha ha cười to, nói: "Ta bình sanh đã bị quỷ thần đều ghét, ông trời đố kị thiên tài. Quả nhân vốn không gọi là người, mà phải gọi là thần tiên, . Đã muốn gọi là thần tiên, thì phải mưu cầu tiêu diêu tự tại, làm theo ý mình. người trong thiên hạ có chửi rủa thế nào, quả nhân vẫn cứ khoái hoạt như thường."

Chúng long hổ đạo sĩ tuyệt không có cái tiêu diêu khoái hoạt của hắn, trong tâm nhảy loạn, càng nghe càng là kinh hãi sợ sệt. Ở trên Hoa Sơn đỉnh này tựa hồ đã tụ tập gần một nửa yêu nhân tà phái trong thiên hạ.

Bọn chúng phần lớn đều là long hổ sơn đệ tử cấp cao, bình sanh hiểu biết không hề ít, nhưng quần ma loạn vũ như thế này, vạn thú tụ tập bên ngoài kia quả thật là mới nghe lần đầu.

Sở dịch trong lòng hoảng sợ, thầm nghĩ: "Kì quái, ma môn yêu nhân mỗi kẻ đều là hung cuồng bạo lệ, vì sao lại cam tâm nghe sự điều khiển của thiên tiên môn yêu nữ điều khiển, tề tụ tới Hoa Sơn? đều nói qua ma môn chia năm sẻ bảy, nghi kị lẫn nhau, nhưng thấy tối nay, ngoại trừ Sở Cuồng Ca này tự kiêu tự đại, mắng chửi song phương, ma môn so với đạo môn còn thấy đoàn kết hơn."

Trong khi quần ma đang ầm ĩ bên ngoài, chỉ có trương tư đạo là khí định thần nhàn, như không nghe thấy, hắn ngồi xếp bằng giữa không trung, bay vòng quanh thiên địa hồng lô, trong tay nắm lấy quạt ba tiêu, càng lúc quạt càng nhanh.

Hỏa diễm hừng hực cháy lớn, bao trọn lấy đan lô thanh đồng cửu cước.

Trong lô, Sở Dịch cùng trương tư đạo bay ngược hướng nhau, nghê quang phát ra tứ phía, khiến cả động quật tràn ngập ánh sáng đỏ tươi, biến ảo không ngừng.

Sở Dịch càng chuyển càng nhanh, xung quanh cái gì cũng không còn thấy rõ, chỉ cảm thấy hai đạo khí lưu trong cơ thể đang cuồn cuộn lao nhanh, càng ngày càng hung mãnh, thay đổi bất định.

Chợt nghe Sở Cuồng Ca, lí chi nghi cùng kêu lên, quát: "Khai tam quan, thông tam điền, hà xa vận chuyển, huyền tẫn tu tiên!"

Phốc phốc liên thanh, Sở Dịch toàn thân nghê quang sáng ngời, một đạo xích quang, một đạo bích mang(xanh biếc) từ thái ất chân nguyên đỉnh cùng kiên khôn nguyên cương hồ phóng ra, song song bay tới, dùng thế sấm đánh không kịp bưng tai, liên tiếp giải khai vĩ lư, giáp tích, ngũ chẩm, tam quan, xông thẳng tới nê hoàn cung trên đỉnh não.

"Oanh!"

Sở dịch trước mắt chói ngời, như vạn đạo kim quang, đề hồ quán đỉnh, thần thức vốn hỗn độn nhất thời trở nên thanh cam lương sảng (sảng khoái trong sạch)

Hai cỗ chân khí trên đỉnh đầu xuất nhập cổ vũ, đột nhiên tràn xuống, gào thét không dứt, xuyên qua hoàng đình cung, thẳng tới khí hải đan điền.

Trong phút chốc, thượng, trung, hạ đan điền ba nơi cùng thông suốt, khí thần lưỡng sướng

Lí chi nghi ha ha cười to, nói: "thống khoái thống khoái! hắn thật sự thống khoái! Chỉ là tiện nghi cho gã cùng toan tú tài này, tự nhiên có thể trở thành Tán Tiên Kim Thân. !"

Trong tiếng cươi, hai cỗ chân khí tại nhâm đốc nhị mạch của sở dịch song song bay nhanh vận chuyển vòng quanh, càng ngày càng rào rạt mạnh mẽ. Âm dương nhị mạch đã thông, toàn thân kinh lạc tự nhiên cũng thư thái sải khoái.

Sở Dịch thần sắc sảng khoái, toàn thân đâu đâu cũng tràn đầy khí lực, nhẹ nhàng như tiên, tư vị kia thực là kỳ diệu.

Hắn vừa mừng vừa sợ, bỗng dưng hiểu được mình hồ lí hồ đồ mà thành, đã được hai vị đạo ma đại Tán Tiên hợp lực đả thông huyền khiếu, nê cửu, trở thành Tán Tiên kim thân mà kẻ tu chân trong thiên hạ hằng mơ tưởng!

Người tu chân nếu muốn luyện thành một Tán Tiên trường sinh bất tử, trước hết phải tu khí luyện thần, đem chân nguyên trong cơ thể luyện thành nguyên anh nội đan, rồi sau đó mới có thể đả thông nê hoàn cung tại đỉnh đầu, linh thần thoát khiếu, tiêu diêu giữa tam giới.

Nhưng Sở Dịch giờ phút này tình hình lại đặc biệt khác thường, hoàn toàn điên đảo tự nhiên. Hắn chính mình đã tu luyện thành đạo gia nội đan tinh khiết cùng với một thân chân khí cường đại, quay trở lại trợ ngoại lực, trước tiên đả thông nê hoàn cung cùng toàn thân kinh mạch, tìm được Tán tiên chi thân.

Chỉ vì Sở Cuồng Ca, lí chi nghi nguyên anh bị nhốt bên trong thái ất chân nguyên đỉnh, mà thái ất chân nguyên đỉnh lại được giấu ở trong đan điền Sở Dịch.

Hai người nếu muốn bảo vệ nguyên anh của chính mình không bị thiên địa hồng lô thiêu thành kim đan, thì chỉ có tiện nghi cho Sở Dịch, hợp lực biến hắn thành Tán Tiên chi thân, sau đó mới có thể linh thần cảm ứng, đột phá thái ất chân nguyên đỉnh cùng vòng vây của kiền khôn nguyên cương hồ, phát huy toàn bộ uy lực của nhục thân Sở Dịch, chờ cơ hội xông ra đồng lô.

May mắn lại là, sở dịch lúc trước được Yến Tiểu Tiên dùng minh tâm khắc cốt đinh tẩy tủy hoán cốt, kinh mạch, cốt cách đều hơn hẳn người thường, trong cơ thể lại có hai đại thần khí hộ vệ, bởi vậy tuy bị luyện trong đan lô hồi lâu mà vẫn vô sự, ngược lại trong họa gặp phúc, trở thành một thân đồng cân thiết cốt.

Vì phôi tốt như vậy, lại được hai đại Tán Tiên đương thời cải tạo, có thể nói biến sắt thành vàng, làm chơi ăn thật.

Chúng nhân xôn xao, trong tim đều kinh sợ.

Trương Tư Đạo trong mắt sát khí bùng lên, quạt đồng vũ động càng nhanh, đan lô nhất thời biến thành một màu đỏ, khói trắng nghi ngút.

mắt thấy Sở Dịch kinh mạch thông suốt, Tán tiên nhân đã thành, Sở Cuồng Ca hô hô cười nhộn, nói: "xem ta Tề thiên đại thánh nhất cước đạp đan lô, đại nháo thiên không!"

Lí Chi Nghi kinh hãi kêu lên: "Lão Yêu Quái, không thể...."

Lời vừa nói ra, trong đan điền Sở Dịch đã dâng lên một cỗ chân khí, trào ra như nước bể, thân hình tự động xoay người, phóng lên - đạp, tầng tầng lớp lớp đánh vào bên cạnh đồng lô.

"Bang!"

Tử quang bùng nổ, động quật kịch chấn, hỏa diễm đầy trời.

Trong tiếng động đinh tai nhức óc, đồng lô sừng sững bất động, một đoàn sóng khí đỏ hồng ầm ầm từ trong đan lô phóng ra, phi vũ tán loạn, càng lúc càng lớn dần.

Chúng đạo sĩ trước mắt tối sầm, cổ họng ứ lên, sau lưng như bị sóng lớn đập vào, toàn thân tự giác phi tới phía trước.

Bốn, năm long hổ đạo sĩ chân khí yếu nhất kêu lên thảm thiết rời đất bay ra, đập mạnh vào vách động quật, lập tức đầu lâu vỡ nát, trắng đỏ lẫn lộn.

Kiếm trận nhất thời đại loạn.

Trong mọi người, chỉ có Trương Tư Đạo không có hoảng hốt, thân hình lập tức ổn định, nhưng trong cơ thể cũng bị một trận khí huyết nhộn nhạo, bị ép tới nghẹt thở. Trong lòng kinh sợ không thôi: "Yêu ma này bên trong lô còn có thể như vậy, nếu phóng thả hắn đi ra tất không ai có thể kiềm chế được hắn?" Sát khí dâng lên.

Trong lô sóng khí cuồn cuộn, rào rào phản chấn.

Sở Dịch mắt hoa, trong tai như có muôn vạn tiếng sấm ầm ầm vang vọng, toàn thân như có điện giật, tay chân tê rần, tựa như là bị sức mạnh của vạn quân từ bốn phương tám hướng đè ép, xương cốt như rạn vỡ, đau nhức khôn cùng.

Trong lúc kinh hãi, chỉ nghe sở cuồng ca haha cười dài, nói: "Hay lắm, hay lắm! Đồng lô này lại chịu được một cước của quản nhân, lại có thể không chút sứt mẻ, xem ra quả thực là thiên địa hồng lô!"

"nói bậy! lão yêu quái ngươi còn đạp một cước, tiểu tử này là kẻ chết đầu tiên đó!"

Lí Chi Nghi chửi mắng vài câu, kêu lên: "Đông Nam tây bắc, tá thế tùy hình!"

Sở Dịch cả người chợt nhẹ, tất cả khí lực đột nhiên biến mất không còn một chút, cả người giống như lá rụng giữa không, dập dờn theo sóng khí.


Nói cũng kì quái, chung quanh áp lực đột nhiên tiêu tán, chỉ còn thân mình không khỏi vẫn còn nương theo phản chấn, bên trong lô nghiêng ngả hai bên.

Hắn còn đang ngạc nhiên, chợt nghe thấy, ngoài động truyền tới tiếng cười lanh lảnh của Phiên Phiên: "Thái ất chân nhân, đế tôn điện hạ, thiên địa hồng lô chính là thiên hạ đệ nhất thần khí, vừa là hiên viên hoàng đế tự thân phong ấn, nếu không có giải ấn quyết, dù có thông thiên thần lực cũng không thể đả động phân hào. Các người đừng phí công manh động nữa!"

Trương Tư Đạo tâm niệm chuyển động: "Giải ấn quyết? bỗng dưng nhớ lại ba tháng trước tại Hưng Khánh Cung tại đại điện trong lúc vô ý phát hiện ra 'Thái Thanh đạo tàng bí biên'

Trong mật quyển không chỉ có tả chi tiết hình dáng của thiên địa hồng lô, ở bức họa bên ngoài, còn dùng thượng cổ văn tự ghi lại một vài mật chú, nói vậy đúng là giải ấn quyết rồi!

Giờ phút này yêu ma đang chăm chăm như hổ đói, lúc nào cũng có thể phát khởi mãnh công, mà Lí Chi Nghi với sở cuồng ca hiện vẫn còn bên trong nê hoàn cung của Sở Dịch, linh thần hợp nhất, trong thời gian ngắn không thể đem bọn họ thiêu luyện thành nguyên anh kim đan.

Chỉ cần có thể nhớ lại thiên địa hồng lô giải ấn quyết, hắn có thể đem thần lô tùy ý biến hóa, mang theo nó đột phá nơi này, rời khỏi chỗ hug hiểm. Khi tới nơi an toàn còn có thể chậm rãi thu thập ba người trong lô cũng không muộn...

Trong phút chốc, định xong kế hoạch.

Trương Tư Đạo nín thở ngưng thần, khổ sở nhớ lại. Từng hàng mật chú tựa như ánh chớp, tại trong đầu hắn nhất nhất xuất hiện, trong lòng vui mừng khôn xiết, một lúc kích động, toàn thân không tự chủ được bắt đầu run nhè nhẹ.

Ngoài động Phiên Phiên cười nói: "Các vị thần môn tiền bối hãy cùng nhau tiến tới, thái ất đế tôn cũng không thể chống cự. Trương Thiên Sư, ngươi nếu còn không ra đây, Lãng Khung công chủ sẽ đem đám điểu thú trùng xà này tiến nhập động cùng ngươi chơi đùa đó..."

Lời còn chưa dứt, Trương Tư Đạo rốt cục nhịn không được, bỗng dưng bộc phát ra một tiếng cười lớn, xoay người phi vũ, trên không hai tay múa động cuồng hô: "Đến đây! cứ đến đây! đừng nói là chỉ có các ngươi từng này đám yêu ma tiểu sửu (nhỏ bé), bây giờ dù cho tới mười vạn thiên binh, bổn thiên sư cũng một mình chấp hết! hahahahaha...."

Chỉ thấy hắn đột nhiên biến dạng, giống như điên cuồng, chẳng giống với lúc bình thường hình dáng phong nhã thong dong.

Chúng long hổ đạo sĩ đều ngạc nhiên, vừa kinh vừa sợ, chẳng biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Lí Chi Nghi rùng mình, ha ha cười nói: "Điên rồi, điên rồi. con mẹ hắn chứ, đạo gia ta còn không có thể như thế, ngươi thật sự điên rồi...."

"Con mẹ ngươi thì có!" Trương tự đạo chuyển mình quay đầu lại, hai mắt chòng chọc nhìn vào Sở Dịch, cười dữ tợn nói: "Khi thiên sư ta thu đủ hiên viên lục bảo, nhất thống đạo môn, bạch nhật phi thăng, ngươi sẽ biết kẻ điên rốt cục là ai!"

Nói xong lời cuối cùng thì thét lớn một tiếng, lăng không đạp bước trên thiên không, ngược tay rút ra phược ma long cốt kiếm, ngân quang phi vũ, đối diện với thiên địa hồng lô cấp tốc niệm chú, trong miệng lẩm nhẩm giải ấn quyết.

"Bang"

Kiếm quang vừa chỉ tới, đồng thanh đan lô kia vốn văn ti bất động đột nhiên rung rung chấn động, phát ra một âm thanh trong trẻo.

Sở cuồng ca, Lí Chi Nghi hai người "di" một tiếng, kinh hãi không hiểu rốt cục hắn định làm cái gì nữa.

"Mật chú này quả nhiên là giải ấn quyết!" Trương Tư Đạo trong lòng cuồng hỉ, ngưng thần bài trừ tạp niệm, tiếp tục múa kiếm ngự khí, nhất nhất mặc tụng chú ngữ.

"Đương đương" không ngừng bên tai, đồng lô càng lúc càng vang lên to hơn, bích quang lưu li nhấp nháy, chỉ trong một lát, chín chân đồng đã có đến bốn cái nâng lên khỏi mặt đất.

Mọi người xôn xao kinh hô, một lát sau thì im ắng không một tiếng động.

Trong lúc nhất thời, ngoài động tiếng hô hào, thú hống, xao động... tất cả đều không còn nghe thấy.

Mọi người nhìn không chớp mắt vào đan lô, trống ngực, hô hấp dường như đều ngừng lại.

Trương Tư Đạo miệng nhấp nháy, niệm lực, chân khí cuồn cuộn tụ tập, đồng lô bốn phía bao phủ một vầng sáng chói mắt.

Hơn trăm chú ngữ cũng sắp tới hồi cuối, nhưng càng lúc về sau càng là khó khăn, đến từ sức mạnh của đồng lô phong ấn, dường như có tam sơn ngũ nhạc đè nén trên vai, khiến hắn tựa như khó thể chịu được.

Hắn trường kiếm càng múa càng nhanh, mồ hôi đầm đìa, cánh tay, đầu ngón tay đều run rẩy, bảo kiếm chấn động không ngớt, vài ba lần thiếu chút nữa là rời tay bay ra.

"Lạc sát" một tiếng, đan đàn bên dưới đồng lô đã vỡ tan, một đao kim quang phá không bay ra, toàn thân thanh đồng đan lô phát ra ánh sáng huy hoàng.

Thiên địa hồng lô không ngừng kịch chấn, vết rạn thình lình mở rộng, kim quang cuồn cuộn chiếu vào hai mắt Sở Dịch, khiến hắn không thể nhìn thẳng.

Mở ảo bên trong, hắn tựa hồ nghe thấy cái khe bên dưới có một thanh âm nhỏ bé kì quái, tựa như là rên rỉ, trong lòng sợ hãi, đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.

Chỉ trong nháy mắt, Trương Tư Đạo trong mắt tinh quang bạo xạ, lưỡi như xuân lôi, toàn thân phấn khởi chân khí, quát lớn: "Cương thành địa chỉ, hoa phương na sát!"

Thiên địa hồng lô, sắc!"

Kiếm quang như chớp, như muốn đâm vào người bên trong đồng lô.

"Hô!"

Ngân mang, kim quang, ầm ầm cổ vũ, như nấm mây trùng điệp cuồn cuộn, đem cả đan đàn cao lớn nhấc lên, ầm ầm bay lên.

"Xích xích" liên thanh, đan đàn kiến trúc dần dần nứt vỡ, vô số đường nứt lớn dần xuất hiện.

Thiên vạn đạo ánh sáng đỏ tươi như ánh sáng mặt trời chiếu rọi, từ bên dưới phóng tới đầy trời, ánh sáng như từ muôn ngàn lỗ nhỏ bạo xạ.

"Oanh long long!"

Chỉ trong phút chốc, đan đàn đã vỡ tung thành vô số tảng đá, giống như một trận mưa sao băng bắn ra tứ phía!

Hồng quang xông lên ngút trời, giống như nham tương phun trào, trong động quật xuất hiện muôn ngàn tia sắc, lát sau đã trở lên một mảnh trắng xóa.

Mọi người cảm thấy trước mắt hoa lên, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ cảm thấy một cỗ như cơn sóng khổng lồ cường đại tới khó thể miêu tả, nhằm đại não cuốn tới, hô hấp ngừng trệ, từ đất ngã ra.

Đất rung núi chuyển, điếc tai nhức óc, "Hưu Hưu" không ngừng bên tai.

Rất nhiều long hổ đạo sĩ thân giữa thiên không, còn chưa phục hồi tinh thần, liền bị lưu thạch phi đạn xuyên thủng, trong nháy mắt biến thành xác chết, chỉ kịp kêu lên thảm thiết.

Bên trong đồng lô Sở Dịch nghiêng đông ngả tây, tuy có hai đại tán tiên hộ thể, nhưng đan đàn xuất ra những làn sóng khí khủng khiếp khiến hắn cảm thấy áp lực vô cùng, bức bối tới cực độ.

Trương Thiên Sư hoàng bào phần phật bay, đứng thẳng trong dòng khí cuồn cuộn, trong lòng kích động cuồng hỉ, đối với những tiếng kêu thảm thiết của đám đệ tử cũng không để vào tai, ha ha cười lớn, nói: "Hiên Viên tam bảo! Hiên Viên tam ảo từ nay đã quy tại tay ta Trương Tư Đạo rồi!"

Hắn trường kiếm ngân quang như điện, tiếp tục chỉ tới luyện đan lô, kêu to phát quyết: "Kiền khôn tạo hóa. Đại tiểu như ý...."

Đồng lô bích quang bùng cháy, đình chỉ xoay tròn, theo chú ngữ bắt đầu tấc tấc thu nhỏ lại.

Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca hai người mặc dù thần công tuyệt đỉnh, lúc này cũng không biết làm cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiên địa hồng lô bị Trương Thiên Sư một chút một chút khống chế, chửi bới không thôi.

"Ngao- ô"

Vừa tại lúc này, ở giữa động quật truyền ra tiếng thú hống kinh thiên động địa, như sấm sét đánh vào, chấn động lòng chúng nhân toàn thân run rẩy dữ dội, đứng gần nhất là vài long hổ đạo sĩ trong đầu ông ông tiếng rống, ôm đầu kêu thảm thiết, trong tai, trong mũi, trong miệng máu tươi phún xuất, ngay cả con ngươi cũng cùng một chỗ lồi ra.

Đồng thời, trong động quật bỗng dưng vang lên nhiều tiếng hung thú gào rít, hết đợt này tới đợt khác, giống như xuân lôi liên kích, kinh thiên động địa.

Sóng khí cuồn cuộn, tức khắc khiến cho trong động quật oanh long rung mạnh, lần chấn động này còn dữ dội mãnh liệt hơn nữa. Bốn phía băng liệt, cự thạch rào rào rơi xuống, cả sơn động dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Chúng đạo sĩ kinh sợ, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên một ý niệm: "trong động này rốt cuộc tàng chứa yêu ma nào, lợi hại thế này!" Đều che lấy hai tai, lưng chụm lưng ngưng thần đề phòng.

Đột nhiên có tiếng sợ hãi kêu lên: "Mau... mau nhìn đống thạch nhũ này!"

Sở Dịch theo tiếng nhìn lại, trong lòng đại chấn, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.

Tại hắn mười bảy năm nay, chưa bao giờ gặp qua khung cảnh quỷ dị tới bực này, không thể tư nghị gì được.

Chung nhũ thạch trong sơn động đã rõ ràng biến thành hung cầm mãnh thú.

Tiếng động kinh đào hãi lãng điên cuồng vừa rồi có lẽ là do những tảng đá này phát ra.

Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, giống như đang ở trong ác mộng.

Trong hỗn loạn, ẩn ẩn nghe thấy ngoài động tiếng tù và vang lên, cổ thanh kích tấu, ma môn mọi người bộc phát một mảnh hoan hô, càng lúc càng to.

Sở Dịch ngưng thần lắng nghe, ma môn quần yêu tựa hồ cùng cao giọng ca một bài ca dao: "Tứ Linh xuất, bát hoang phá, nhị thập bát túc thiên hạ tẩu. Thanh Long khiếu, Bạch Hổ hống, Chu Tước Huyền Vũ chấn cửu châu. Liên hoa lạc, Thiên Đế tô, tam thập tam thiên biến nhan sắc...

Sở Dịch trong cơ thể chân khí đột ngột biến mất, chỉ nghe Lí Chi Nghi, Sở Cuồng Ca cùng hoảng sợ kinh hô: "Là nó! Tứ Linh phong ấn! Thiên địa hồng lô đúng là Tứ Linh phong ấn!"

Nghe được lời ấy, Trương Tư Đạo trong đầu ầm ầm chấn động, hổ khẩu tê dại, trường kiếm suýt nữa rời khỏi tay, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình chợt xoay người ngã ngồi xuống đất.

"Không sai. Thiên đại hồng lô đúng là tứ linh phong ấn! đáng tiếc các ngươi biết được quá trễ rồi"

Phiên Phiên thi triển thiên tiên hiến âm đại pháp, khanh khách cười, ôn nhu nói từng chữ: "Đa tạ Trương Thiên Sư không sợ Thiên Khiển, thay chúng ta khai mởi Tứ Linh phong ấn, tinh thần xá mình vì người khiến chúng ta quá cảm động!"

Quần ma ầm ĩ cuồng tiếu, khắp vùng núi cùng vang lên tiếng nói: "Đa tạ Trương Thiên SƯ không sợ Thiên khiển, xá mình vì nhân, trở thành thiên vạn năm thần môn đệ nhất công thần!"


Trương Tư Đạo há mồm cứng lưỡi, nụ cười cũng cứng đớ, sắc mặt tái nhợt vô sắc. Nguyên lai như mừng, đắc ý, tham lam... chứa nhiều vẻ mặt vô hồn, song nhãn tràn đầy vẻ kinh hãi vô cùng vô tận, không tin được cùng hối hận.

Mọi người như vừa bị tiêu lôi đánh trúng, toàn thân ngây ngốc, rột roạt phát run.

Sở Dịch sửng sốt kinh ngạc: "Chẳng biết Tứ Linh phong ấn là cái gì? Khiến mọi người trở nên sợ hãi như vậy, ma môn lại vui mừng? Chẳng lẽ..."

Linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nhớ tới Tứ Linh phong ấn là cái gì!

Truyền thuyết Hiên VIên hoàng đế sau khi thống nhất đại hoang, kim - mộc - thủy - hỏa tứ tộc muốn khôi phục cổ chế, vì vậy kểt minh bạo loạn.

Tứ tộc tứ đại thần vì muốn chiến thắng hoàng đế vô địch, không tiếc hấp nạp tứ tộc nhị thập bát thần cầm hung thú, nhập vào thân mình, tổ hợp thành "Tứ Linh thần thú", nhất thời không gì cản nổi, liên phá thổ tộc đại quân.

Minh quân vây quanh thổ tộc Dương Hư Thành, triển khai quyết chiến. Hiên Viên hoàng đế xoay chuyển tình thế, một mình chống lại tứ thần sở hóa - Thanh Long - Bạch Hổ - Chu Tước - Huyền Vũ tứ đại thần thú, đem chúng một lần nữa phân hóa thành nhị thập bát hung thú, phong ấn trấn phục.

Hiên Viên hoàng đế sau khi thăng tiên, phân phong chúng thần. Tứ thần, nhị thập bát thú bị phong ấn tương ứng với nhị thập bát túc (chòm sao). Bởi vậy phong ấn này được xưng là "Tứ Linh nhị thập bát túc ấn"

Truyền thuyết nói rằng Phong ấn một khi được cởi, yêu thú trọng sinh, tứ linh bào hao, thậm chí Ma Thần Xi Vưu cũng sẽ thức tỉnh, không chỉ có thiên hạ đại loạn, còn khiến cho tiên giới trải qua một trường hạo kiếp chưa từng có.

Người giải ấn vì vậy phải chịu Thiên khiển, vạn kiếp không được trọng sinh.

Nguyên nhân chính là như thế, Hiên Viên hoàng đế đem phong ấn giấu ở chỗ cực kì bí mật, mấy ngàn năm qua thủy chung chưa ai tìm thấy.

Chỉ là mọi người vạn vạn không có nghĩ đến Tứ Linh phong ấn chính là Thiên Địa hồng lô, Phong ấn ở trên đỉnh Hoa Sơn Tuyết Liên phong.

Lại không nghĩ tới chính là, người mở phong ấn là đạo môn Tán Tiên Trương Thiên Sư tự mình khai mở.

Sở Dịch rốt cục hiểu được Giác Mãng ma tổ vì cái gì phải hành thích hoàng đế, đem đạo môn mọi người dẫn tới nơi này.

Ma Môn trăm mưu ngàn kế, không chỉ có là vì muốn li gián, thiệt hại đạo môn, cướp lấy Hiên Viên lục bảo, nặng nhất chính là vì mở Tứ Linh phong ấn, họa loạn thiên hạ, trọng kiến trật tự tam giới.

Chỉ trong một đêm, ma môn không tốn một giọt máu, lại có thể đả thương đạo môn tam phái, cởi bỏ nhị thập bát túc ấn, đem Hoa Sơn biến thành khánh điển tế thai của bọn họ.

Trong phút chốc, trong động tất cả tiếng kêu thảm cuồng hô đều biến mất hết, chỉ còn lại tiếng ầm ầm quái thú bào hao, cùng với ngoài động mơ hồ tiếng hoan hô náo động.

Oanh long long!"

Một trận động đất rung chuyển, trong động nhanh chóng rạn nứt, oanh lên một tiếng, bức tường đối diện tiên phong sụp đổ. Hai đạo sĩ chạy không kịp chạy, kêu không kịp kêu một tiếng, đã bị chôn sống bên trong.

Thú hống như cuồng, làn sóng chớp động, nhị thập bát hung thú sắp sửa phá tường chui ra.

Chúng long hổ đạo sĩ như vừa ở trong mộng mới tỉnh, sợ hãi tới cực điểm, ngơ ngác nhìn nhau một lát, rốt cục hoảng sợ, đều cuồng hô một rận cướp đường mà chạy, giống như một cơn thủy triều hướng cửa động trào tới.

Sanh tử trước mắt, mọi người đều không để ý tới tình nghĩa đồng môn, dẫm đạp lên nhau, thậm chí vung kiếm đánh loạn.

máu tươi phún xuất, tiếng kêu thảm liên tục vang lên, cửa động khẩu nhỏ bé đã nhanh chóng chất đầy xác chết.

Trương Tư Đạo dường như không trông thấy thảm cảnh trước mắt, mặt xám như tro tàn, ngơ ngác ngồi trên mặt đất, chỉ lẩm bẩm nói: "Thiên khiển? Thiên khiển? Vạn kiếp bất phục?" lưỡng tấn ban ban, hồ tu hoa bạch (tóc hoa râm, râu bạc), đảo mắt một cái đã biến thành tóc bạc da mồi. Trong sát na hắn dường như đã già đi hơn mười tuổi.

Sở Dịch đối với đạo sĩ hư ngụy âm hiểm này mặc dù cực kì căm ghét, nhưng lúc này thấy hắn thảm hại, trong lòng không khỏi khơi dậy vài tia thương xót, trong tâm thở dài, nghĩ thầm: "Nếu biết như vậy, lúc trước đừng làm. Nếu không phải ngươi tâm khởi tham niệm, dùng mọi phương pháp giết hại đồng đạo, đoạt bảo của người, sao có thể rơi vào tình trạng này?"

Trong đan điền, Sở Cuồng Ca ha ha cười lớn, nói: "Quả báo nhãn tiền, tới nhanh. Ông trời có mắt, hôm nay cuối cùng ông trời cũng mở mắt! Nhanh tới, nhanh tới!"

Trương Tư Đạo giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Dịch, trong mắt hugn quang bạo nộ, Sở Dịch nhìn qua không rét mà run.

Sau một lúc lâu, Trương Tư Đạo cũng không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt sát khí đột nhiên thu lại, mặt buồn bã, hiện lên một tia cổ quái như là tuyệt vọng, lại như là hối hận đau khổ.

Ngơ ngẩn một lát, Trương Tư Đạo khàn khàn cười quái dị, lẩm bẩm nói: "Sở Cuồng Ca, ngươi nói thật không sai. Trương mỗ này một trăm bốn mươi năm nay chỉ lo tu khí không tu tâm, rất nhiều hành vi giết người so với yêu ma các người đều giống nhau. Hắc hắc, hôm nay gặp phải trường kiếp nnaj này, cũng là thiên kiếp báo ứng."

Lí Chi Nghi quát: "Trương tư đạo, ngươi đã có lòng hối hận, thừa dịp phong ấn còn chưa hoàn toàn phá bỏ, mau mau mở thiên địa hồng lô, chúng ta hợp lực đem nhị thập bát túc phong ấn trở lại!"

Trương Tư Đạo chấn động, rồi lại lắc đầu cười thảm, nói: "Đã muộn, đã quá muộn. Ta vì cởi phong ấn, đã tiêu hao hơn phân nửa chân nguyên, cho dù ngươi cùng ta hợp lại phong ấn, cũng không có khả năng vãn hồi cục diện nữa rồi!"

Lí Chi Nghi cả giận nói: "Mưu sự tại nhâ, thành sự tại thiên. Ngươi không thử làm sao mà biết? Mẹ hắn chứ, cho dù chỉ có nửa thành cơ hội, chúng ta cũng phải kệt lực mà làm."

Trương Tư Đạo cứ như không nghe thấy, đột nhiên cách không vẫy tay, đem đường mộng yểu giải khai cấm chế, quỳ xuống, "đông đông đông" dập đầu liền ba cái.

Đường Mộng Yểu "A" lên một tiếng, đang muốn tránh đi, lại nghe hắn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Đường chưởng môn, Trương Tư Đạo hám lợi đen lòng, không chỉ giết quý phái hai mươi mấy đệ tử, còn muốn ô uế thanh bạch của tiên tử, thật là không bằng cầm thú, cho dù chết trăm lần không đền được tội. Nhưng trước mắt thế cục khẩn cấp, họa loạn do ta mà ra, chỉ xin tiên tử tạm lưu cho ta một tánh mạng, cùng với yêu ma quyết chiến một phen"

Đường Mộng Yểu trong lòng chấn động, hận nộ tức khắc tiêu tan hơn phân nửa, trên mặt ửng hồng, vừa muốn nói chuyện, đan đàn đã ầm ầm sụp đổ, bụi đất cuồn cuộn phi ra.

"Hô!" một đạo tử diễm sí quang từ bụi mù bạo xạ bay ra, cuồng vũ xoay tròn, hóa thành một con Cự Dực hỏa xà.

Quái xà kia hồng lân như huyết, ba con mắt xanh lục mở to, dữ tợn nhìn bốn phía, răng, lão nha dày đặc, phát ra tiếng khàn khàn quái hống.

"Dực hỏa xà yêu! là thái cổ Nam Hoang Dực Hỏa Xà Yêu!" Mọi người vừa kinh hô, hỏa xà đột nhiên miệng máu mở rộng, lưỡi dài thè ra, một đoàn liệt hỏa ầm ầm nộ xạ, phóng vào đám người đứng ngoài động khẩu.

Hỏa quang rừng rực, mùi khét khắp nơi, bốn năm long hổ đạo sĩ không chú ý bị hỏa cầu đánh bay ra ngoài mấy trượng, toàn thân bốc cháy, miệng kêu thảm thiết, lăn lộn xoay tròn trên mặt đất, chỉ trong nháy mắt hóa thành một đôi tiêu cốt.

Chúng đạo sĩ còn lại hồn phi phách tán, không có phản kháng, đều ôm đầu trốn chạy như lũ chuột.

Hỏa xà ha cánh dang rộng, tê hống nhào xuống, cự dực (cánh lớn) quét ngang, lập tức có mấy người xương cốt đoạn lìa, ngã xuống dưới đất, truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Sở Dịch trong lòng hoảng sợ, Lí Chi Nghi quát: "Trương Tư Đạo sự việc không nên chậm trễ, nếu còn khất lần tất không kịp nữa!"

Trương Tư Đạo giờ phút này đã rất là bình tĩnh, đứng dậy, cười nhẹ, nói: "Lí đạo huynh, thái cổ nhị thập bát hung thú chỉ bằng vào huynh đệ ta liệu có khả năng phong ấn? huống chi ngoài động còn có nhiều yêu ma như vậy, bọn chúng có thể ngồi yên không nhúng tay sao? Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt. Các người mau mau rời khỏi nơi này, đừng hi sinh vô ích. Nơi này hãy giao lại cho ta - kẻ tội nhân vạn kiếp bất phục." Nói xong mặc niệm pháp quyết, ngón tay phi vũ, đem thiên địa hồng lô cao một trượng súc hóa nhỏ bằng lòng bàn tay.

Sở Dịch chỉ cảm thấy trước mắt thanh quang lập lòe, vừa lấy lại tinh thần, thì chính mình theo đồng lô đã biến nhỏ thành tam tấc, nhưng toàn thân lại không cảm thấy gì khác lạ, kinh ngạc không thôi.

Trong đan điền, Lí Chi Nghi vội kêu lên: "mẹ nhà ngươi, đây là làm cái gì vậy?"

Sở Cuồng Ca cười nói: "Lão mũi trâu, còn phải hỏi hả? Hắn là sợ quả nhân đi ra làm loạn, cho nên đem cả ngươi giam lại ở chỗ này!"

Trương Tư Đạo mỉm cười nói: "Không sai, trước mắt Lí đạo huynh cùng Thái Ất Thiên Đế cùng trong một thân, chuyện xấu quá lớn, cũng phải nên đề phòng." Tay trái lấy ra long hổ sáu mươi mốt cái bùa, dán lên khắp nơi tại đồng lô, bịt kín tất cả các khe hở.

Rồi sau đó hắn lại từ trong lòng lấy ra một ngọc ấn màu vàng, đưa cho Đường Mộng yểu, kính nể nói: "Đường Tiên Tử, đây là Thiên Sư ấn của bổn môn, làm phiền nàng chuyển giao cho xá đệ Trương Phi Vũ. Còn đây là Hiên Viên tam bảo, giờ giao lại cho lệnh sư Ngu Phu Nhân. Thỉnh nàng tách ra nguyên anh của Lí Chân Nhân, bảo vệ Sở công tử bình an."

Đường Mộng Yểu biết hắn đã có ý liều chết, cảm thấy trăm cảm xúc lẫn lộn, túc mi thở dài: "ngươi... ngươi... sao lại phải khổ."

Trương Tư Đạo cười khổ, nói: "Với uy vọng và tu vi của lệnh sư, sẽ có thể phát huy hết được toàn bộ uy lực của Hiên VIên tam bảo, liên hợp đạo môn, trọng tân phong ấn yêu ma, bình định tràng đạo kiếp này." Ngưng một chút, rồi lại dặn dò: "Chỉ là trước khi gặp lệnh sư, tiên tử nhất thiết không được mở đồng lô. Tránh để cho Thái Ất Thiên Đế thao túng Sở công tử, đoạt lấy Hiên Viên tam bảo."

Đường Mộng Yểu trong lòng rét lạnh, không khỏi liếc mắt nhìn bên trong đồng lô Sở Dịch trần như nhộng, mặt đỏ lên, gật đầu đáp ứng.

Lúc này, trong động quật lại tiếp tục rung động mạnh, sơn bích liên tiếp sụp đổ, đất đá cuồn cuộn, phía dưới là mười mấy long hổ đạo sĩ như con kiến chạy trên chảo nóng, cuống cuồng chạy loạn.

Nhị thập bát hung thú, đã có ba bốn con phá ấn trọng sinh. Dực hỏa xà, Khuê Mộc Lang, Huyền Thủy báo... hung cuồng bào hao hướng về bọn người Trương Tư Đạo mà tiến đến.

"Đường tiên tử, mau đi, nếu không sẽ không còn cơ hội."

Trương Tư Đạo ngẩng đầu, rút kiếm, phóng mắt nhìn lại, bốn phía đều là ảo ảnh mê loạn, trong lòng trở nên một mảnh sáng lạn.

Trong sát na này, thời gian một trăm năm như ngựa phi lần lượt trôi qua trước mắt hắn.

Đây là thời gian dài ít người có thể nhớ được, việc đã qua như mây khói, lúc này đột nhiên rõ ràng như thế, trước mắt lấp loáng dao động, tưởng như rất nhiều năm trước, khi hắn còn là một đứa bé, lần đầu leo lên đỉnh long hổ sơn, ngắm nhìn cả bầu trởi những vì sao xanh ngọc lấp lánh phát quang, cùng với làn gió mát đêm hè đu đưa trôi nổi bồng bềnh, dường như một chút không cẩn thận có thể rơi xuống

Đó đã từng là một loại cảm giác khiến hắn rất hưng phấn, kích dộng cùng hạnh phúc.

Dường như vươn tay có thể nắm được các vì sao, nhắm mắt lại có thể nghe thấy tiếng nói của tiên nhân.

Khi đó hắn đã từng rất gần Tiên Giới.

Lúc này vừa ngẩng đầu lên, đỉnh đầu không còn thấy bầu trời sao, chỉ còn thạch bích sụp đổ, như một cái miệng không lồ đang cười nhe răng, bất cứ lúc nào cũng có thể thôn tính lấy hắn.

Tại đây sau khi "thiên không" sụp đổ, sẽ là vĩnh viễn tối đen, trầm luân vạn kiếp bất phục.

Trương Tư Đạo trong lòng sợ hãi, thống khổ... ngũ vị đan xen, bỗng dưng không kiềm được nước mắt, túng thanh thét dài, kêu lên: "Các vị, tối nay từ biệt, không thể gặp lại, ta dùng phược ma long cốt kiếm tiễn các người một trình."

Hắn tay áo phiêu phiêu, chân khí màu trắng bạch giống như sóng to gió lớn bức lui chúng yêu ma.

"đinh"

Phược ma long cốt kiếm lanh lảnh ngân dài, hóa thành chín đoạn ngân quang, li tán tụ hợp, giống như một cái ngân long uốn lượn phi vũ, trong chốc lát, hộ tống đường mộng yểu phóng tới vết nứt bên trên đỉnh quật, bay vào trời cao.

Kiếm quang vũ xử, thạch bích sụp đổ vỡ vụn, lộ ra bầu trời đêm xanh thẳm như biển. một vài vì tinh tú óng ánh lung lay, xinh đẹp mà tịch liêu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-66)