Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 059

Cực Phẩm Gia Đinh
Trọn bộ 636 chương
Chương 059: Hương diễm đích chủ ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Lazada


Dịch:mtq

Biên dịch, diên tập:chudu

Về tới phủ đã quá trưa, vội vàng dùng qua bữa trưa, đại tiểu thư liền báo với Tiêu phu nhân, hai người vẫn đang đợi Lâm Tam ở phòng khách. Hiện tại hết hoạn nạn này đến hoạn nạn khác ập xuống Tiêu gia, khiến hai người không dám bỏ lỡ một khắc nào.

Tiêu Ngọc Nhược vội vàng hỏi:

- "Lâm Tam, ngươi nói rằng bộ y phục đó chưa ai từng nhìn thấy, rốt cuộc trông nó như thế nào?"

Lâm Vãn Vinh mỉm cười một cách bí ẩn, nói:

-"Đại tiểu thư, phu nhân, tại hạ xin được nói rõ trước, một lát nữa cho dù các vị nhìn thấy vật gì, cũng đừng quá ngạc nhiên. những gì chúng ta nói đều chỉ là làm ăn. Hai vị đồng ý điểm này, tại hạ mới có thể nói tiếp."

Tiểu Ngọc Nhược quay sang nhìn mẹ, rồi nói:

-"Việc này thì chúng tôi đồng ý, nếu đã là làm ăn, bất luận là vật gì, tôi đều có thể chấp nhận."

-"Nếu vậy thì càng tốt."

Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

-"Đại tiểu thư, nàng cũng làm ăn lâu rồi, là người trong nghề, trang phục nào dễ kiếm tiền nhất? "

Tiêu Ngọc Nhược có chút suy tư, rồi nàng nói:

-"Chỉ nói đến giá tiền, thì y phục của nam tử là đắt nhất. Nhưng y phục của nữ nhi lại kiếm được lợi nhuận nhất."

Lâm Vãn Vinh gật đầu, chàng thầm nghĩ vị đại tiểu thư này quả là rất hiểu biết, rồi nói:

-"Đại tiểu thư nói rất đúng. Thật ra trong thiên hạ, tiền dễ kiếm nhất chính là tiền của nữ nhi và trẻ con. Trẻ con thì không cần phải nói nhiều, còn nữ nhi. Trời sinh đã yêu cái đẹp, phấn hồng son thắm, y phục thướt tha, đều không thể thiếu. Cho nên, chúng ta hoàn toàn có thể kiếm lợi từ việc đó. Hơn nữa, Tiêu Gia chúng ta có lợi thế hơn so với những gia tộc khác. Chính là từ phu nhân đến đại tiểu thư, đều là những nữ nhi buôn bán vải vóc, so với những gia tộc khác, Tiêu Gia rõ ràng thuận tiện hơn nhiều."

Tiều phu nhân tươi cười nhìn Lâm Vãn Vinh, thầm nghĩ, tên tiểu tử này có thể nói là rất biết cách nói chuyện, càng bất ngờ là trong lời nói cũng có vài phần đạo lý. Điều cốt lõi là Ngọc Sương thật sự đã chọn được một nhân tài đáng nể.

Tiêu Ngọc Nhược gật đầu nói:

-"Ngươi nói cũng có lý, nhưng chúng tôi làm sao có thể làm được một bộ y phục mà người khác chưa từng nhìn thấy?"

Lâm Vãn Vinh mỉm cười một cách bí ẩn, từ trước ngực lấy ra một tờ giấy. Chàng đưa cho Tiêu Ngọc Nhược, rồi nói:

-"Mời phu nhân và đại tiểu thư xem qua, nhưng nhất định các vị không được kinh ngạc."

Tiêu Ngọc Nhược cầm lấy tờ giấy, nàng chỉ thấy trên tờ giấy vẽ một bộ sườn xám của nữ nhi, trước ngực là một đường vạt áo chéo sang một bên, có một đường cúc dọc theo vạt áo, tà sườn xám tới mắt cá chân, càng đặc biệt hơn là, hai bên tà áo xẻ thành một đường dài đến tận đùi. Hai người phụ nữ đều là người trong nghề nhưng khi nhìn thấy bộ y phục này đều bị nó thu hút, bộ y phục này trông giản dị, phóng khoáng, một điều đặc biệt của bộ y phục này là tôn lên hình thể và dáng vẻ của người nữ nhi, thật đúng là một bộ y phục kỳ lạ cả hai chưa từng gặp.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của hai người nữ nhi, Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:

-"Bộ y phục này tên là sườn xám. Đặc điểm nổi bật nhất của bộ y phục này là phù hợp với dáng người của nữ nhi Đại Hoa ta, càng có thể tôn lên dáng người mềm mại và thần thái mê hồn của người nữ nhi. Ở quê hương tại hạ, sườn xám còn được gọi là "nữ tính hoa phục chi vương". Phu nhân và đại tiểu thư đều là người trong nghề, thử đánh giá xem bộ y phục này như thế nào?"

Nữ nhi ở đây, ngày thường đều mặc những bộ y phục khá thoải mái, còn loại bó sát người như sườn xám thì bọn họ chưa chưa từng nghe nói và cũng chưa từng gặp, thật khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Nữ nhi đều thích cái đẹp, bộ y phục này hoàn toàn có thể tôn lên dáng người và thần thái nữ tính. Đại tiểu thư chỉ xem qua một lần, liền thấy đây quả là bộ thiết kế ấn tượng và rất bạo gan.

Tiêu Ngọc Nhược hơi đỏ mặt, cắn môi nói:

-"Lâm Tam, bộ y phục này bó sát người như vậy, liệu có phải là quá bạo gan? Nếu chúng tôi làm, liệu có ai dám mặc? "

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:

-"Đại tiểu thư, phu nhân, các vị thấy bộ y phục này thế nào?"

Tiêu phu nhân gật đầu:

-"Thật sự là rất có sức hút, nhưng cũng như Ngọc Nhược nói, thật quá bạo gan, nếu đi trên phố sẽ khiến cho người khác khó chịu và khó chấp nhận."

Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói:

-"Đại tiểu thư và phu nhân đều đã cho nó là đẹp, vậy nó thật sự đẹp. Còn nó có thể được người ta chấp nhận hay không, đây chỉ là quá trình mà thôi, cái đẹp thì bất cứ người nào cũng không thể gạt bỏ. Huống hồ chiếc sườn xám này cũng không phải là trang phục hằng ngày, khách hàng của nó chắc chắn sẽ là những phụ nữ giàu có. Nó có thể là trang phục dạ hội, cũng có thể là trang phục trong gia đình. Đến khi có một bộ phận người tiếp nhận nó, người khác thấy được vẻ đẹp của chiếc sườn xám thì nó sẽ dần dần được chấp nhận."

Nét mặt Tiêu Ngọc Nhược thoàng vẻ hào hứng. Rõ ràng, những lời của Lâm Vãn Vinh đã làm nàng động lòng. Tiêu phu nhân lại điềm tĩnh hơn, xem xét kỹ lưỡng tranh vẽ chiếc sườn xám, rồi nói:

-"Nhưng, đường xẻ của chiếc áo này có vẻ quá cao."

Tranh vẽ của Lâm Vãn Vinh chỉ là bức vẽ khi hắn hồi tưởng lại chiếc sườn xám, hắn cũng biết, muốn được nữ nhi thiên hạ chấp nhận mặc chiếc sườn xám xẻ tà cao, để lộ đôi chân trắng dài, điều đó không khác gì người điên nói mơ, liền trả lời:

-"Phu nhân, đại tiểu thư, các vị đều là người trong nghề, các vị thử xem phải thay đổi như thế nào để cho mọi người dễ chấp nhận hơn? Đây chỉ là bản vẽ ban đầu, các vị có thể thay đổi đôi chút theo suy nghĩ của các vị. Nhưng, có một điểm cần chú ý, chính là chất liệu của sườn xám nhất định phải là loại vải mềm mại, tạo cảm giác thoải mái, dáng vẻ ôm sát người, tôn lên được dáng người."

Tiêu Ngọc Nhược là người thông minh, gật đầu nói:

-"Phải thật tự nhiên. Ban đầu chiếc sườn xám này tuyệt không phải là trang phục ngày thường của nữ nhi, chất liệu đương nhiên phải tốt, đợi đến khi được mọi người chấp nhận, chúng ta có thể thay đổi chất liệu vải, tạo ra các kiểu dáng khác nhau, để đáp ứng được nhu cầu của rất nhiều phụ nữ."

Lâm Vãn Vinh gật đầu, vị đại tiểu thư này thật không hổ là người làm ăn, nói một hiểu mười, thật không hề đơn giản.

Tiêu phu nhân và đại tiểu thư nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên niềm vui. Thật sự giống như Lâm Vãn Vinh đã nói, mẫu sáng tạo này thật mới mẻ, rất bạo gan, cũng rất có tính cạnh tranh, một khi đã thành công, thì không chỉ tạo ra một kiểu y phục mới, mà còn có thể khiến cho Tiêu gia nổi danh khắp chốn. Với con mắt của đại tiểu thư và phu nhân đương nhiên họ biết phải cải tiến chiếc sườn xám này như thế nào, nhưng nghĩ đến một vấn đề, đại tiểu thư liền chau mày, nàng nói:

-"Lâm Tam, chiếc sườn xám này tất nhiên là đẹp, nhưng một khi được mọi người chấp nhận, thì rất dễ bị bắt chước. Vấn đề này sẽ giải quyết sao đây?"

Đại tiểu thư thật sự có chút lo lắng. Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, suy nghĩ việc chống bắt chước bản thiết kế này, quả là khó khăn. Lâm Vãn Vinh nhìn đại tiểu thư ánh mắt tán thưởng, rồi nói:

-"Vấn đề này taị hạ cũng đã nghĩ kỹ rồi, tại hạ muốn hỏi tiểu thư. Tiêu gia chúng ta có tất cả bao nhiêu cửa tiệm?"

Tiêu Ngọc Nhược hãnh diện nói:

-"Tiêu gia chúng ta làm ăn nhiều năm. Cửa tiệm nhiều không đếm xuể, từ Nam Chí Bắc, trải khắp cả nước trên mười mấy tỉnh đều có một tiệm của Tiêu gia, điều này thì Đào Gia và Hà Gia còn phải chạy theo dài."

-"Vậy thì càng dễ giải quyết."

Lâm Vãn Vinh cười rồi nói tiếp:

-"Sau khi sườn xám được may xong, trước tiên sẽ giới thiệu với các mệnh phụ, các đại tiểu thư ở các tỉnh thành, đồng thời trên tất cả những bộ sườn xám đều thêu một biểu tượng thống nhất của Tiêu Gia. Nói rõ với họ, kiểu dáng sườn xám này do Tiêu Gia làm ra. Tiêu Gia độc quyền, đồng thời trên mỗi chiếc sườn xám đều thêu lên đó mã số độc quyền, ghi thành một quyển. Có chứng cứ để kiểm tra, nếu không đúng mã số đều là hàng giả. Như vậy, danh tiếng sườn xám Tiêu gia sẽ nổi lên, tức là sẽ có người chống hàng giả, chỉ cần tra ra mã số không đúng, thì đó là hàng giả, lập tức giải lên nha môn giải quyết."

Kỳ thực Lâm Vãn Vinh cũng biết, cách làm này muốn loại bỏ hoàn toàn hàng giả là không thể. Nhưng thị trường lớn như vậy, Tiêu Gia là người sáng lập, người đầu tiên làm ăn trong nghề này, sau đó chiếm tuyệt đại bộ phận thị trường, có thể nói là nổi tiếng trong ngoài. Cho dù có kẻ làm giả, cũng không dám tự xưng là bắt chước Tiêu Gia, ngay cả là Đào Đông Thành, cũng không dám bất chấp sự phản đối của mọi người mà làm giả. Muốn mượn gió kiếm chút lợi, muốn chiếm một thị phần nhỏ, cũng phải xem sắc mặt của Tiêu Gia.

Tiêu Ngọc Nhược và Tiêu phu nhân thương lượng một lúc, rồi cảm thấy việc này có thể làm được, không những có thể mở rộng giới hạn buôn bán vải vóc, thậm chí có thể tự cung tự cấp vải vóc, cũng không cần phải dè chừng sắc mặt của kẻ khác. Theo như lời Lâm Vãn Vinmh nói, đây sẽ là một bước ngoặt, từ bị động chuyển chủ động. Từ vị trí là người cung cấp biến thành người thu mua vải vóc, trở thành người làm chủ.

Nhưng chỉ có buôn bán sườn xám không thì chưa đủ, Tiêu Gia lớn như vậy, cần phải nghĩ thêm nhiều sáng kiến hơn nữa. Lâm Vãn Vinh lại lấy từ ngực áo ra một tờ giấy, đưa cho đại tiểu thư, rồi nói:

-"Mời đại tiểu thư xem qua."

Tiêu Ngọc Nhược cầm tờ giấy vừa mở ra xem, lập tức vứt tờ giấy đó đi, khuôn mặt bỗng trở nên đỏ ửng, tức giận nói:

-"Lâm Tam, ngươi định làm gì vậy?"

Tiêu phu nhân cầm lấy tờ giấy, trên tờ giấy vẽ hai thứ. Bên trên là chiếc quần nhỏ hình tam giác, ở giữa còn có một vài hoa văn.

Bên dưới lại là một thứ hình thù kỳ quái, một sợi dây đai dài, gắn với hai mảnh vải tròn tròn, xem ra đây là chiếc áo ngực của phụ nữ.

Trên khuôn mặt trắng trẻo của Tiêu phu nhân cũng có chút ửng đỏ, nhưng rốt cuộc bà là người phụ nữ từng trải. Tuy trong lòng có chút ngại ngần, nhưng trước những biểu hiện của Lâm Vãn Vinh, chắc hẳn hắn có dụng ý gì đó.

Lâm Vãn Vinh nhặt lấy tờ giấy nghiêm túc nói:

-"Đây là chuyện làm ăn, đại tiểu thư đừng xem thường thứ vẽ trên tờ giấy này. Cái bên trên được gọi là quần lót, cái bên dưới được gọi là áo lót, đều là những vật dụng của phụ nữ."

Sắc mặt đại tiểu thư đỏ ửng, xì một tiếng rồi nàng nói:

-"Kẻ xấu như ngươi, từ đâu mà học được cái thứ này, làm người ta xấu hổ muốn chết."

Cũng bởi Nữ nhi thời đại này đều mặc tiết y, tiết khố, lấy đâu ra cái thứ quá ư lộ liệu thế kia. Nghĩ đoạn Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

-"Đại tiểu thư, chúng ta đang làm ăn. Ta đang nói tới thương phẩm, chứ không phải có ý khinh bạc. Từ góc độ trang phục và góc độ phù hợp mà nói, tại hạ xem xét hai thứ này cảm thấy có tính khả thi?"

Sắc mặt Tiêu phu nhân bắt đầu đỏ lên, nhưng rốt cuộc kinh nghiệm vẫn nhiều hơn Tiêu Ngọc Nhược, hơn nữa lại là chuyện làm ăn. Lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng trong lòng liền chấn tĩnh lại, rồi nói với Lâm Vãn Vinh:

-"Lâm Tam, ý của ngươi là, để chúng ta làm thứ này, làm bộ y phục này?"

Lâm Vãn Vinh với vẻ vô cùng nghiêm túc nói:

-"Đúng vậy! Theo kinh nghiệm tôi học được ở quê hương của tôi, những thứ này đối với phụ nữ mà nói, mặc vào rất thoải mái, huống hồ lại là mặc bên trong, không hề khác gì với những bộ y phục khác, không có gì đáng xấu hổ? Hơn nữa điều này còn có lợi rất lớn đối với Tiêu Gia, đây chính là đồ dùng riêng tư của phụ nữ, nếu Đào gia và Hà gia muốn bắt chước, thì những tiểu thư, những mệnh phụ đó cũng sẽ không chấp nhận. Chỉ có Tiêu gia chúng ta, phu nhân và đại tiểu thư đều là phụ nữ, tự nhiên sẽ dễ nói hơn. Thứ này, cũng chỉ có Tiêu Gia mới có thể làm được, một khi thành công, lợi nhuận ắt sẽ không ít."

Tiêu Ngọc Nhược lúc đầu thấy ngại ngùng, sau đó dần dần cũng hiểu ra, gạt bỏ sự ngại ngùng, nàng hỏi:

-"Nhưng, thứ này, so với cái đó...cái đó, thật sự thoải mái hơn hẳn chứ?"

Nàng rốt cuộc vẫn chỉ là hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá, hai chữ tiết y dù sao cũng khó nói ra miệng. Thấy vậy Lâm Vãn Vinh gật đầu giải thích:

-"Theo kinh nghiệm của tôi, ở quê hương tôi hai thứ này hoàn toàn thoải mái hơn nhiều khi mặc cái gọi là tiết y. Quần lót và áo lót này, nguyên liệu cần tuy ít, nhưng độ mềm mại và thoải mái lại có yêu cầu rất cao, nguyên nhân thì tôi không cần phải nói nữa."

Tiêu Ngọc Nhược cắn răng hỏi:

-"Thứ như thế này, có người nào muốn mặc không?"

Lâm Vãn Vinh cười cười rồi nói:

-"Có hay không người muốn mặc nó, đại tiểu thư cứ thử đi rồi sẽ biết."

Nghe đoạn sắc mặt Tiêu Ngọc Nhược đỏ ửng lên tức giận mắng:

- "Ngươi, ngươi là tên đăng đồ tử."

Sắc mặt Lâm Vãn Vinh nghiêm hẳn, rồi nói:

-"Đại tiểu thư...Tại hạ đang nói chuyện hết sức nghiêm túc, tuyệt không có ý trêu ghẹo gì đại tiểu thư. Trừ khi nàng thành thật xin lỗi, tại hạ mới không tính chuyện này."

Tiêu phu nhân thở dài nói:

-"Lâm Tam, việc này cũng không thể trách Ngọc Nhược, thứ này thật sự quá là kinh thiên động địa."

Lâm Vãn Vinh cao giọng nói:

-"Đồ đẹp lần đầu tiên xuất hiện trước mặt luôn khiến cho chúng ta phải kinh ngạc, khó chấp nhận. Hai thứ này, chỉ là vì đại tiểu thư và phu nhân lần đầu gặp, mới có cảm nhận như vậy, thật ra không chỉ hai vị, kể cả những phụ nữ khác lần đầu nhìn thấy thứ này, chắc chắn cũng hết sức kinh hoàng. Nhưng thứ này và tiết y thực tế đều dùng để mặc bên trong, tiếp xúc vài lần, chỉ cần khi mặc tạo cảm giác thoải mái, đều sẽ dần dần được chấp nhận."

Tiêu Ngọc Nhược bình tĩnh lại, nàng bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Chiếc quần lót và áo lót này, tuy nhìn thì có vẻ không được nho nhã cho lắm, nhưng lại là thứ mà phụ nữ không thể thiếu, đúng như những gì Lâm Tam đã nói, hai thứ này rất thích hợp để Tiêu gia có thể làm ăn, hơn nữa nhà khác muốn bắt chước cũng không bắt chước nổi. Nếu như nó đúng là thoài mái như vậy, khi làm ra, nhất định sẽ chiếm được sự ưu ái của khách hàng. Nàng nghĩ một lúc, rồi hỏi Lâm Tam với vẻ cẩn thận chưa từng có:

-"Lâm Tam, ngươi thật sự chắc chắn chứ?"

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-"Tại hạ chỉ nói nào có tác dụng gì. Ba thứ này, bao gồm cả chiếc áo dai, đại tiểu thư và phu nhân có thể nghiên cứu kỹ lưỡng, tốt nhất là tranh thủ thời gian cho ra sản phẩm mẫu, rồi tự mình trải nghiệm, thì sẽ hiểu những lời tại hạ nói là có thật."

Sắc mặt Tiêu phu nhân và đại tiểu thư có chút nổi giận, trong lòng nghĩ, tên gia đinh này lấy vật dụng của phụ nữ ra nói chuyện, lại còn nói có lý có tình, cũng không biết hắn lấy đâu ra lắm ý nghĩ quái gở đến vậy.

Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc hai người phụ nữ, trong lòng đã hiểu họ đang nghĩ gì, thầm cười, rồi lại nói tiếp:

-"Đương nhiên rồi, đại tiểu thư, hai thứ này nhất định nàng phải nghiên cứu cho kỹ, cần phải dùng loại vải tốt nhất. Giá thành cũng nhất định phải cao, vì ban đầu đối tượng của chúng ta là những tiểu thư, mệnh phụ có tiền. Họ có bạc, nhưng khi đối diện với cái mới chắc chắn sẽ có những nghi hoặc, nếu giá thành rẻ, ngược lại sẽ không thu hút được sự tò mò của họ. Chỉ cần đồ tốt, họ sẽ nhất định cam tâm tình nguyện móc tiền ra. Đến khi mọi người đã tiếp nhận nó, chúng ta có thể hạ giá xuống thấp hơn, cải tiến cho ra những mẫu khác nhau, bán cho nhiều người hơn."

Tiêu Ngọc Nhược có chút động lòng, những vật dụng cho phụ nữ, tuy nói ra không dễ nghe cho lắm, nhưng đối với Tiêu Gia mà nói, lại không còn gì thích hợp hơn, dù sao kẻ buôn bán vốn đã không có địa vị cao, bọn họ lại là phụ đạo nhân gia.

Lâm Vãn Vinh thấy cả hai đều trầm tư suy nghĩ, trong lòng nghĩ dù sao cũng đã nói hết rồi, dứt khoát đã khiến họ được một phen kinh ngạc, chàng lại cầm tờ giấy lật sang mặt sau, rồi nói với Tiêu phu nhân:

-"Phu nhân, người phải xem tiếp cái này."

Tiêu phu nhân cầm lấy tờ giấy, thấy cái này cũng gần giống với quần lót ban nãy, nhưng cái này càng đơn giản hơn, chỉ có một chiếc dây đeo, ở giữa có một miếng vải nhỏ, nó giống hình chữ "đinh nhỏ", bà ngạc nhiên hỏi:

-"Đây là cái gì?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)