← Ch.132 | Ch.134 → |
Dịch: Kỳ Thiên Long
Biên dịch: Melly
Biên tập: asin
"Ôi cái tổ của ta! Sao mấy hôm không về mà đã thành thế này rồi?" Lâm Vãn Vinh đảo mắt một vòng, chợt thấy trên bàn có để vài cuốn sách tuyến trang. Hắn cầm lên xem, ra là mấy cuốn "Kim Cương kinh". Hắn không nhịn nổi cười: "Ngoài con nha đầu nhị tiểu thư kia ra còn có ai tụng kinh ở nơi tiêu điều này nữa? Không cần phải nói, căn phòng này chắc chắn là do nàng âm thầm đến quét dọn rồi."
Tiểu nha đầu này ăn chay niệm phật, thế nên luôn mong Lâm Tam cũng phải đọc nhiều kinh văn như mình. Ai ngờ Lâm Vãn Vinh lại không chút cảm hứng gì với mấy thứ như "Kim Cương kinh" này, nếu là "Ngọc Nữ tâm kinh" thì có lẽ còn có chút hấp dẫn hắn.
Lâm Vãn Vinh lăn ra ngủ đến ngày hôm sau. Bây giờ hắn là hồng nhân trong mắt phu nhân, tiểu thư. Mấy việc của bọn làm vườn từ lâu hắn đã không phải động tay vào rồi, trừ phu nhân và hai vị tiểu thư ra, không ai dám sai bảo, tất cả đều tuân theo hắn. Ngủ thì cứ ngủ cho no mắt, tiền thì cứ đếm đến sái tay, đời cũng chỉ mơ đến thế mà thôi.
- Tam ca, tam ca, đại tiểu thư mời huynh đến nghị sự đường để cùng bàn định công việc.
Lâm Vãn Vinh mơ mơ màng màng bỗng nghe thấy tiếng "nha hoàn" từ ngoài gọi vào, giọng nói có vẻ quen quen. Hắn vẫn mặc kệ, ngáp ngắn ngáp dài hỏi:
- Tỷ tỷ gì đó ở bên ngoài ơi, mấy giờ, à quên, bây giờ là giờ nào rồi?
- Giờ ngọ rồi, hi hi!
"Nha hoàn" bên ngoài đứng cười.
- Trời chưa tối à, thế thì ngủ tiếp.
Lâm Vãn Vinh tự lầm bầm vài câu.
"Nha hoàn" đứng ngoài nghe vậy bèn nóng ruột, đạp cửa xông vào, xẵng giọng:
- Lâm Tam, dậy mau!
Lâm Vãn Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Ngọc Sương mà cười:
- Nhị tiểu thư, sao hôm nay bỗng dưng cao hứng giả mạo làm nha hoàn thế? Ta chịu không nổi nghe!
Tiêu Ngọc Sương thừa biết hắn đã nhận ra giọng mình rồi nhưng còn cố tình trêu đùa, mặt nàng đỏ hồng:
- Chàng ấy, tối hôm qua về rồi mà không báo cho ta một tiếng, làm ta cứ lo nơm nớp cả ngày.
Lâm Vãn Vinh đã dậy từ nãy, cười:
- Hôm qua lúc bọn ta quay về, kẻ trên người dưới khắp trong phủ đều biết cả, một việc động trời như thế sao không ai báo cho nàng hay?
Nhị tiểu thư ngượng ngùng đáp:
- Dạo này ngày nào ta cũng tụng kinh niệm phật, không cho phép ai khác làm phiền. Hôm qua đến giúp chàng dọn phòng xong thì ta đi về, ngồi niệm kinh một lúc thì ngủ mất, không biết là chàng đã về.
"Con nha đầu này quả là ngoan đạo. Nói cho cùng thì đều vì mình cả." Lâm Vãn Vinh cảm động, kéo tay nhị tiểu thư:
- Không phải vội, nếu nàng mệt rồi thì nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng đọc kinh nữa vậy. Bồ Tát trên trời chỉ hưởng hương khói, cần là cần tiền hương quả chứ không ăn mấy thứ kinh phật này. Ta bỏ chút tiền bố thí và thắp hương, thế là được rồi.
Nhị tiểu thư vội vã đưa tay che miệng hắn lại:
- Lâm Tam, chớ có nói bừa. Lần trước chàng và tỷ tỷ bình an vô sự đều là nhờ Bồ Tát phù hộ, không được bất kính. Vì mọi người, tụng kinh một tháng có là gì, cho dù phải đọc kinh cả đời ta cũng chấp nhận.
Ngửi mùi hương thoang thoảng trên ngón tay nàng, Lâm Vãn Vinh giật mình hỏi:
- Nhị tiểu thư, có phải nàng dùng nước hoa không?
Tiêu Ngọc Sương đỏ mặt đáp:
- Ta dùng nước hoa hồng của mẫu thân, Lâm Tam, có thơm không?
"Thơm lắm, thơm chết đi được. Ba mẹ con nhà họ Tiêu này lại đều thích nước hoa hồng cơ đấy. Ha ha, thú vị thật." Lâm Vãn Vinh kéo tay nàng mà khen ngợi:
- Thơm, thơm lắm! Nhị tiểu thư, mấy hôm không gặp, trông nàng thon thả đi nhiều.
Tiêu Ngọc Sương gật đầu:
- Mấy hôm nay toàn ăn đồ chay nên gầy đi một chút.
Lâm Vãn Vinh dán mắt vào bộ ngực dậy thì của nàng, trông như nụ hoa đang dần bung nở, nghiêm nghị nói:
- Nhị tiểu thư, nàng đang trong thời kỳ phát dục thanh xuân, nhiều chỗ lớn khá nhanh. Chỉ ăn chay thôi là không được, phải kèm theo cá thịt. Thế mới làm cho ngực ... à ... toàn thân lớn nhanh. Nào, đưa ta ôm xem gầy đi mấy cân.
Nhị tiểu thư nhảy phắt ra tránh xa hắn, mặt mũi tối sầm, xấu hổ đáp:
- Cái đồ nhà chàng chỉ biết ức hiếp ta, thật đáng ghét! Tỷ tỷ nói, nữ nhi bọn ta thân thể quý giá như tính mạng, không được để người khác chạm vào.
Lâm Vãn Vinh nhớ lại buổi tối hôm đó, lúc sắp đi, hắn trốn trong phòng Tiêu nhị tiểu thư nghe đại tiểu thư dạy cho Ngọc Sương cách nữ tử phòng bọn háo sắc, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Hắn the thé cười:
- Nhị tiểu thư, con dao găm đó mang trên người thì nguy hiểm lắm, hay là đưa cho ta giữ hộ. Con người ta ngay thẳng lắm, không lợi dụng ai bao giờ.
Nhị tiểu thư khẽ ừ một tiếng, hai má lại đỏ ửng, khẽ cúi đầu xuống, nói:
- Lâm Tam, chàng không phải sợ. Con dao găm đó chỉ là vật phòng thân của ta, chỉ phòng người ngoài thôi. Con người chàng tuy chẳng ra gì, nhưng ta bị chàng ức hiếp quen rồi, cho dù bị ức hiếp đến chết ta cũng không oán trách nửa lời.
Trong lòng Lâm Vãn Vinh xúc động ngậm ngùi. "Ai nói con nha đầu này mới mười sáu mười bảy tuổi? Những lời nó nói ra, cho đến một a đầu hai sáu hai bảy tuổi cũng chả dám. Lão tử cảm động quá đi mất!"
Tiêu Ngọc Sương tuổi còn trẻ, như một mầm hoa đang nhú. Lâm Vãn Vinh giữ thái độ "Vỗ béo rồi thịt", không trêu ghẹo quá đà nữa, chỉ nói mấy chuyện lặt vặt với nàng, thỉnh thoảng lả lơi một chút, quan hệ thế này cũng tốt đẹp.
Lâm Vãn Vinh kể những điều mắt thấy tai nghe ở Hàng Châu cho Ngọc Sương nghe. Hắn vốn là cao thủ tán chuyện, giọng điệu lên bổng xuống trầm, tình tiết quanh co lắt léo, nhị tiểu thư ngây dại nghe hắn kể, bỗng kéo tay hắn mà nói:
- Sớm biết vui như vậy ta cũng đi. Sáng hôm qua, tỷ tỷ cũng đã phái người về trước để báo cáo lại những việc đã gặp rồi. Lâm Tam, lần này chàng lập công lớn làm mẫu thân khen ngợi không ngớt, nói chàng là trụ cột Tiêu gia, thành công lần này ắt phải phi phàm lắm.
Lâm Vãn Vinh nghe xong trong lòng thấy buồn cười, Tiêu gia này toàn đàn bà con gái gánh vác việc nhà, lần này một mình lão tử coi như thành "phụ nam" rồi. Bây giờ hắn lại rất hiếu kỳ về Tiêu phu nhân, nghe đâu Tiêu phu nhân cũng từng là một nhân vật ở kinh thành, đến những người trong Từ văn trường cũng tán thưởng không ngớt, không biết bà ta có những kỳ tích gì.
- Ai da!
Tiêu Ngọc Sương nói chuyện với hắn một lúc bỗng thảng thốt kêu lên:
- Chết rồi! Lâm Tam, tỷ tỷ còn đang đợi chàng bàn việc. Ta gặp chàng rồi lại quên mất. Chàng mau đến Nghị sự đường đi.
Nghị sự đường? Lâm Vãn Vinh nhớ lại hôm đó vì tức tối chuyện của Ngọc Sương mà tự tiện xông vào nghị sự đường, trong lòng thầm cười. Tiêu Ngọc Sương như đi guốc trong bụng hắn, liền ngại ngùng nhìn hắn và khẽ dặn:
- Chàng phải ăn nói cẩn thận với tỷ tỷ và mẫu thân, đừng lỗ mãng xông vào như lần trước. Chàng không nghe khéo lại bị phạt thì chẳng ai cứu được đâu.
Lâm Vãn Vinh cười sang sảng, rời phòng đến Nghị sự đường. Trên đường tới bỗng thấy Quách Vô Thường biểu thiếu gia lâu rồi không gặp. Quách Vô Thường hay đem Tứ Đức cùng mấy tên gia đinh người ngựa hào hứng định phi ra ngoài. Thấy Lâm Tam, y lập tức vui vẻ nói:
- Lâm Tam, lần này ngươi làm tốt, quả là hả dạ.
Lâm Vãn Vinh không để ý, chỉ thấy bộ dạng lăng nhăng của Quách Vô Thường không biết là hắn định làm gì, bèn mỉm cười:
- Thiếu gia, bây giờ trời sáng tinh mơ, Diệu Ngọc phường chưa mở cửa đâu, nếu muốn "giao lưu" thì tranh thủ trời tối một chút.
Quách Vô Thường lúng túng cười:
- Lâm Tam, ta không đi "giao lưu". Ta đến cửa tiệm Đào gia dạo chút thôi. À không, bây giờ phải nói là cửa tiệm Tiêu gia mới phải, thật hả hê thay. Xem thằng khốn họ Đào kia còn vênh vang được nữa không.
Hoá ra biểu thiếu gia không đợi nổi, đưa người đi khám xét nhà người ta, Lâm Vãn Vinh nghe mà thấy buồn cười, hắn biết Quách Vô Thường chẳng có chút thiện cảm với Đào Đông Thành, thành thử muốn gấp rút đến thanh toán bọn chó cùng đường kia.
"Không biết tên họ Đào kia có được ai cứu không? Cái cột thẳng đứng kia thật không dễ chịu chút nào, tối thiểu phải có ít nhất ba nàng kỹ nữ mới giải quyết nỗi, ta thực sự vì cho thân thể yếu ớt của hắn mà cảm thấy lo lắng đó, hắc hắc!"
Khi Lâm Vãn Vinh đến nghị sự đường, Đại tiểu thư và Tiêu phu nhân đều đang ở đó, các quản sự khắp nơi của Tiêu gia cũng đang ngồi nghiêm chỉnh vẻ đang đợi hắn tới. Tiêu phu nhân trông thấy hắn, tươi cười đứng dậy:
- Lâm Tam, ngươi vất vả quá.
Lâm Vãn Vinh cười đáp:
- Phu nhân khách khí rồi, ta chỉ là kẻ ở trong nhà, đại tiểu thư mới là người vất vả nhất.
Tiêu Ngọc Nhược nhìn hắn không nói lời nào. Tiêu phu nhân cười nói tiếp:
- Ngọc Nhược đã kể cho ta nghe hết rồi, lần tới Hàng Châu lần này, Tiêu gia chúng ta đoạt lại được vị trí long đầu trong Kim Lăng thương hội và chiếm được cửa hàng của Đào gia, công lao của Lâm Tam là lớn nhất, ta nhất định sẽ trọng thưởng.
- Đâu có, đâu có, phu nhân lại quá lời rồi. Nhờ con mắt tinh đời hơn người của phu nhân và tác phong anh minh nhanh nhạy của đại tiểu thư, chúng ta mới đạt được thành công lớn lao như vậy. Ta chỉ làm được mấy việc nhỏ mà thôi, không đáng là bao.
Lâm Vãn Vinh "khiêm tốn" đáp.
Đại tiểu thư nhịn cười nghe hắn tài lanh, nói với các quản sự trong phòng:
- Lần này công lao của Lâm Tam là lớn nhất, mẫu thân và ta đã quyết định, từ giờ Lâm Tam có thể tự do vào nghị sự đường này bàn việc, chư vị có ý kiến gì không?
Những người ngồi đây đều là họ hàng Tiêu gia, thấy một tên gia đinh quèn bỗng dưng lại ngồi ngang hàng với bọn họ, trong lòng thấy không phục. Nhưng chuyện Lâm Tam và đại tiểu thư kịch chiến Đào Đông Thành trên Thanh Vũ lâu đã lan truyền khắp nơi từ lâu, nhất là kỳ tích "du oa tẩy thủ" thật là thần sầu quỷ khốc, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc không ai dám phản đối nửa lời. Hắn tìm chỗ ngồi, nhìn ngó bốn bề thầm nghĩ: "Lão tử coi như là gia nhập hội đồng quản trị của nhà họ Tiêu rồi, không biết khi nào thì được làm chủ tịch đây?"
Đại tiểu thư thấy Lâm Vãn Vinh đã ngồi yên, khẽ gật đầu và nói với mọi người:
- Lần này làm sao để tiếp quản cửa hàng Đào gia một cách thuận lợi, ta muốn nghe ý kiến của các vị quản sự.
Các quản sự đều là người nhà họ Tiêu, nhưng Đại tiểu thư bàn việc làm ăn rất chững chạc, chỉ xưng quản sự, không xưng là thúc bá.
Một người đứng dậy nói:
- Tiêu Ngọc hiền điệt muốn tiếp tay cửa hàng Đào công tử, chuyện này nhất quyết không được đâu.
Lâm Vãn Vinh nhớ lại hôm cứu nhị tiểu thư, chính tên quản sự này xông ra quấy nhiễu, Lâm Vãn Vinh còn cãi nhau với hắn một trận. Hình như là em họ của Tiêu lão gia thì phải, còn nhớ phu nhân từng gọi hắn là "tứ đệ". Quả nhiên Đại tiểu thư nghe xong sắc mặt bỗng đổi, lạnh lùng đáp:
- Có gì mà không được? Tứ thúc nói nghe thử xem?
Tứ thúc nói một mạch liên tu bất tận:
- Hiền điệt à, Đào Vũ Đào đại nhân là người đứng đầu các xưởng dệt ở Hàng Châu. Cửa hàng vải của nhà chúng ta làm ăn nhiều năm, cũng có quan hệ thân thích với hàng dệt vải Hàng châu bao nhiêu năm nay, thế có gì là không tốt? Việc kinh doanh của nhà họ Tiêu đều nhờ Đào đại nhân coi sóc, tại sao lại trở mặt với họ? Bây giờ vì việc này, đắc tội với Đào công tử thì không nói làm gì, nhưng nếu đắc tội với Đào đại nhân thì chỉ cần một câu nói của người ta thôi là cửa hàng vải của chúng ta sẽ gặp phải vấn đề sinh tồn lớn, điều này không hề có lợi cho Tiêu gia.
"Sinh tồn? Không có Lâm Tam thì Đào gia đã thôn tính chúng ta từ lâu rồi, còn đâu ra mà bàn chuyện sinh tồn?" Tiêu Ngọc Nhược cắn môi xẵng giọng hỏi:
- Thế theo cao kiến của tứ thúc, phải làm sao cho thoả đây?
Tứ thúc nói:
- Hiền điện à, tứ thúc ta già đời hơn cháu, kiên thức nhiều hơn là phải. Theo thiển kiến của ta, chi bằng đem tiệm vải Đào gia trả về cho họ để tỏ rõ thành ý của Tiêu gia và mong muốn hai bên hoà hảo.
"Đúng là thiển cận, thiển cận! Theo ý của lão già này, có khi lão đang mong thông gia với nhà họ Đào, đấy là "hoà hảo" đấy." Lâm Vãn Vinh thấy khinh bỉ tên tứ thúc chó má này vô cùng, đúng là chính sách xu nịnh điển hình, còn dám nói ra một cách đường hoàng.
Đại tiểu thư nén giận mà nói:
- Tứ thúc, từ khi Đào gia kinh doanh vải, trên thương trường chúng ta xung đột với họ đâu phải có một hai lần. Tứ thúc nói muốn hoà hảo với Đào gia, nhưng cháu đây xin hỏi lại một câu: Trong tất cả những gì Đào gia làm, đã bao giờ hoà hảo với chúng ta chưa? Lần trước thì ép nhà ta liên doanh với chúng, lần qua Hàng Châu còn cậy vào thân phận là đứng đầu Kim Lăng thương hội để liên kết vơi Hàng Châu thương hội, hoạnh họe Tiêu gia. Nếu không có Lâm Tam giúp đỡ thì e rằng lúc này cháu đã...
Đại tiểu thư cắn răng không nói nữa, Lâm Vãn Vinh biết ý của cô. "Mấy tên họ hàng của Tiêu gia ngồi nói chuyện không thấy đau lưng, chỉ chờ được cầm tiền, đâu có hiểu được nỗi vất vả của một cô gái yếu đuối như đại tiểu thư khi bôn ba bên ngoài. Lần đó không có lão tử thì Đào Đông Thành đã san bằng Tiêu gia rồi.
Tứ thúc vẫn chờ đại tiểu thư nói tiếp, bỗng Lâm Vãn Vinh đứng phắt dậy mà cười:
- Không biết vị quản sự đây quý tính là chi?
Tứ thúc ngạo nhiên đáp:
- Ta xếp thứ tư trong Tiêu gia tộc phổ, ngươi phải gọi ta là Tứ lão gia.
- Hoá ra là họ Tiêu à. Nghe lão gia đây nói một thôi một hồi, tiểu nhân cứ nghĩ ngài họ Đào cơ.
Lâm Vãn Vinh cười.
Tiêu tứ lão gia mặt xám lại, tức giận:
- To gan! Đây không phải là chỗ cho ngươi càn rỡ!
Đại tiểu thư thấy Lâm Tam ra mặt, cảm động nhìn hắn, cứng rắn nói với tứ thúc:
- Tứ thúc nói sai rồi, cho phép Lâm Tam vào nghị sự đường này bàn chuyện là quyết định của mẫu thân cháu. Mà chư vị quản sự ở đây đã công nhận rồi, thân phận của anh ta ngang hàng với thúc, nói thế có gì mà không được?
Tên quản sự kia há hốc mồm không phản bác được lời nào. Lão cũng biết Lâm Vãn Vinh, bèn nuốt giận không nói gì nữa. Đấu võ mồm thì Lâm Vãn Vinh còn phải sợ ai? Hắn lạnh lùng cười đáp:
- Vị Tiêu tứ lão gia này mồm nói là muốn hoà hảo với Đào gia, muốn nghĩ cho Tiêu gia. Tôi cứ nghĩ Tứ lão gia là người của Đào gia cơ, hoá ra chúng ta cũng là người nhà họ Tiêu cả. Một người họ Tiêu, ăn đồ của họ Tiêu, uống nước của họ Tiêu, không những không chịu dốc sức cho họ Tiêu mà ngày đêm còn muốn giúp đỡ cho người khác, thà làm tổn thất cho nhà mình và đi nịnh hót người ngoài thật là làm người ta ngạc nhiên.
Tiêu tứ lão gia điên tiết nói:
- Ta vì nghĩ cho cơ nghiệp nhà họ Tiêu cả, quyết không để cơ nghiệp tổ tông lụn bại trong tay các người.
"Mẹ mày chứ, có thật là họ hàng xa nhà họ Tiêu không hay thấy gia phả mà tìm đến, thấy kẻ sang bắt quàng làm họ, mở miệng là nghĩ cho cơ nghiệp tổ tông nhà họ Tiêu nhưng nhăm nhe tài sản nhà này thì đúng hơn. " Mắt Lâm Vãn Vinh rừng rực căm hận: "Cái tên tứ lão gia này, mấy lần ló đầu ra nói tốt cho Đào gia, lần trước suýt nữa liên luỵ đến Ngọc Sương và ta. Lần này ai cũng yên lặng thì hắn lại to mồm nhất. Vô liêm sỉ! Chó má, nhìn mắt tam giác thế kia biết ngay chẳng phải là đồ tốt đẹp gì, chắc chắn là được Đào gia đãi đằng rồi thôn tính tài sản nhà Tiêu gia đây, chạy đâu cho thoát. "
- Nghĩ cho cơ nghiệp Tiêu gia? Tứ lão gia, phu nhân là con dâu của lão thái gia, đại tiểu thư và nhị tiểu thư là cháu ruột của lão thái gia, ngài nghĩ cho Tiêu gia, chẳng nhẽ họ lại cố ý làm khó cho Tiêu gia sao? Trả cửa tiệm lại để biểu thị hoà ý? Câu này nói ra thì dễ quá nhưng khiến Tiêu lão thái gia phải xấu mặt. Đào gia có dã tâm, lúc nào cũng làm khó chúng ta, vụ cưỡng ép làm ăn lần trước, lần đi Hàng Châu, Đào gia đã liên kết Chiết thương như thế nào, khi vũ chúng ta ra sao, toàn bộ Kim Lăng thương hội đều tận mắt trông thấy, ai ai cũng bất bình cho Tiêu gia. Lẽ nào tứ lão gia lại không nghe thấy gì sao? Ai cũng biết Đào gia muốn bóp chết Tiêu gia, thế mà có ngươi lại nói tốt cho Đào gia, lòng người khó đoán, hành vi kỳ lạ này không biết đằng sau có được lợi lộc gì không nhỉ?
Lâm Vãn Vinh nhìn tứ lão gia và nói.
Mấy ngày hôm nay chuyện ở Thanh Vũ lâu truyền đi khắp trong giới làm ăn Kim Lăng, Tiêu gia một thân một mình chống đỡ áp lực từ phía hai thương hội Kim Lăng và Hàng Châu, ai cũng biết điều này. Tuy không nói ra ngoài miệng nhưng các thương nhân đều rất khâm phục sức chống đỡ của Tiêu gia, còn mang thái độ hoan nghênh khi Tiêu gia giữ chức Long đầu ở Kim Lăng thương hội. Ở đây toàn là những người làm ăn, nghe đến chuyện này không ít lần nên đều chú ý đến từng lời nói của Lâm Tam. Duy chỉ có Tiêu tứ lão gia là nói hộ cho Đào gia khiến ai cũng sinh nghi.
- Ngươi nói láo! Ta có được lợi lộc gì hả?
Tiêu tứ gia đứng phắt dậy, mắt rực lửa, quát:
- Mẹ con Ngọc Nhược yếu đuối cô độc, khó tránh bị người ta lợi dụng, một tên gia đinh quèn như ngươi mà cũng được vào trong này ngồi, không phải là ngươi mê hoặc bọn họ thì là tại sao?
- To gan!
Đại tiểu thư còn chưa kịp mở mồm thì đã nghe tiếng Tiêu phu nhân đập bàn đứng lên.
Tiêu phu nhân khuôn mặt lạnh lẽo, nhìn một lượt khắp phòng, tất cả mọi người đều lạnh sống lưng. Tứ lão gia trộm nhìn một cái, cúi đầu xuống không dám nói gì.
Phu nhân lạnh lùng đáp:
- Tiêu gia ta mẹ con cô quả chỉ chuyên tâm làm ăn chứ không muốn gây sự, nhưng nếu có người cho rằng bọn ta sợ thi nhầm rồi. Ta tuy là nữ giới nhưng trước kia cũng từng lên triều đường, quen biết đến lục bộ, từng vái hoàng đế, chưa từng sợ ai. Tiêu gia ta toàn là bậc nữ lưu nhưng không phải là ai cũng bắt nạt được. Hôm nay tại nghị sự đường đây, trước mặt tổ tông, có kẻ dám khi vũ Tiêu gia, ta quyết không nương tay.
Phu nhân vừa dứt lời, già trẻ trong nhà đều không dám lên tiếng. Đại tiểu thư tuy cũng có khí thế nhưng tuổi còn trẻ, uy phong vẫn chưa theo kịp mẫu thân. Phu nhân mặt trầm xuống, nhìn một lượt tất cả mọi người, không ai dám đối thị với bà. Có thể thấy quả là uy phong hơn người.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ: "Tiêu phu nhân có uy thật đấy, nghe lời bà ta nói thì ngày trước bà từng lên triều, không biết thật hay giả. Xem tuổi của bà thì lúc ở kinh thành chắc không quá hai mươi tuổi, làm gì có chuyện từng bái kiến triều đường? Vị Quách tiểu thư này quả không đơn giản. "
Lâm Vãn Vinh nhìn đám người không dám hé miệng, trong lòng thấy buồn cười, ai dám bảo đây là xã hội trọng nam khinh nữ, một bọn nam nhân bị mẹ con đại tiểu thư nói cho vài câu mà khiếp đến nỗi không dám ngẩng đầu lên, thật vô vị.
Mấy chục người đều thấy vẻ tự đắc của Lâm Vãn Vinh, những nhân vật hắn gặp qua khá nhiều, từ triều đình nhất phẩm đại viên đến quan lại cao cấp địa phương, chưa biết sợ ai. Tiêu phu nhân đang quan sát chung quanh thì hắn thì lại quan sát bà. Tiêu phu nhân tuy ba bảy ba tám tuổi rồi, nhưng da dẻ hồng hào, hai má phúng phính, thân hình duyên dáng, hấp dẫn mê người. Nhìn bà ta trông như một thiếu phụ chưa đầy ba mươi, trong lúc tức giận, mắt phụng mày ngài, khuôn ngực quý phái, hoa quý ung dung, diễm lệ vô ngần, khí chất cực kỳ cao nhã. Tiêu phu nhân mục quang sắc lạnh đảo mắt bốn bề, thấy Lâm Vãn Vinh thì bỗng ôn hoà đi bao nhiêu, trên mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu tỏ ý khen ngợi.
Phu nhân xẵng giọng:
- Hôm nay trên nghị sự đường, trước mặt liệt tổ liệt tông, có kẻ dám mở mồm nói lời khó nghe, xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm Tiêu gia, ta không thể làm ngơ.
Phu nhân vừa dứt lời, tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào tứ thúc. Lần đó nhị tiểu thư xông vào nghị sự đường, đến con gái mình Tiêu phu nhân cũng cho ăn roi, huống hồ là một anh em thúc bá họ hàng xa.
Phu nhân nhìn tứ thúc, nghiêm nghị nói:
- Tiêu Tứ Duy, phụ thân ngươi và lão thái gia là đồng tông đồng tộc, ta dựa vào tộc phổ mà mời ngươi vào làm quản sự, chỉ mong ngươi nể mặt là họ hàng mà dốc sức làm việc. Nhưng ngươi thì không biết nghĩ, ngày thường chỉ lo làm bậy, lén lút nhận bạc của người ta, lấy vải thứ phẩm tráo với lụa thượng phẩm, làm bại hoại thanh danh nhà ta, ta nể mặt cha ngươi mà bỏ qua nhiều lần chỉ hy vọng ngươi biết hối cải. Thế nhưng những việc ngươi làm lại càng khiến cho người ta thãt vọng, hôm nay lại còn xúc phạm mẹ con ta, xúc phạm tổ tiên Tiêu gia, ta không phạt ngươi, thiên lý nan dung. Hôm nay ta tước chức quản sự của ngươi, phạt đánh một trăm roi, còn gì để nói nữa không?
Tứ thúc mặt mũi trắng bệch, nói lớn:
- Ngươi dám? Ta là người trong họ Tiêu, không ai dám làm thế với ta. Các ngươi không nghe lời ta rồi chịu thiệt thòi, hôm nay Đào đại nhân đến Kim Lăng, hợp tác với ngài mới phải, nếu không thì chẳng còn đường sống đâu...
- Lôi ra ngoài, đánh một trăm roi thật nặng, trục xuất gia môn.
Tiêu phu nhân quát.
Vài tên gia đinh sức dài vai rộng xông vào, lôi tứ thúc ra ngoài, không lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu la vang trời.
"Hoá ra đúng là một tên phản đồ. " Lâm Vãn Vinh lắc đầu."Tên này làm nhiều điều ác, may mà Tiêu phu nhân cũng nhẫn nhịn chứ nếu là ta thì cho nó ra tương từ lâu rồi."
Tiêu phu nhân lại nghiêm mặt, nói với mọi người trong phòng:
- Tiêu gia chúng ta đã bị dồn tới chân tường, các vị quản sự hãy nghĩ cách để giúp đỡ Ngọc Nhược tiếp quản cửa hàng vải của Đào gia, những việc khác không cần để ý.
Bà lại nhìn Lâm Vãn Vinh cười vui vẻ, khẽ nói:
- Lâm Tam, đi với ta.
Hai người bước vào một căn phòng ở bên cạnh, Tiêu phu nhân mới cười hỏi:
- Lâm Tam, ngươi thấy Ngọc Sương thế nào?
← Ch. 132 | Ch. 134 → |