Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 281

Cực Phẩm Gia Đinh
Trọn bộ 636 chương
Chương 281: Tuyển phò mã
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Lazada


Dịch: Ba_Van

Biên dịch: lanhdiendiemla

-Vì sao vậy, thưa Hoàng Thượng?

Lâm Vãn Vinh chấn kinh, lời nói này như sấm nổ giữa trời quang, khiến hắn cả nửa ngày như không thở nổi.

-Không vì sao cả, trẫm nói không được, thì là không được.

Hoàng đế sắc mặt âm trầm, nhìn hắn bằng ánh mắt như thiết chùy ngàn cân, khí thế sắc bén như lưỡi đao khiến người e sợ.

Lâm Vãn Vinh lại chẳng bị dọa, không chút không hề sợ hãi nhìn thẳng vào ông:

-Hoàng thượng, làm người thì phải nói tới đạo lý. Công chúa chưa chồng, tiểu dân chưa có vợ, vì sao người khác đi được, tiểu dân lại không đi được! Không dối gạt ngài, tiểu dân đến kinh thành chính là vì đợi ngày hôm nay, cho dù Hoàng Thượng có chém đầu tiểu dân, thì tiểu dân cũng phải đi. Xin cáo từ!

Vì Thanh Tuyền mà hắn đã chịu khổ bao ngày, lúc này đây thấy thời khắc trọng yếu ở ngay trước mắt, nhưng lại bị lão hoàng đế thọc gậy bánh xe, làm sao lòng hắn lại chẳng như lửa đốt. Kệ cho ông ta có là hoàng thượng hay là cha vợ chăng nữa, giờ đây cũng phải bất chấp hết, lão bà mới là quan trọng nhất.

Thấy thần sắc quyết liệt của hắn, sắc mặt của hoàng đế không ngừng biến đổi. Ngày hôm qua vừa đánh vừa dọa, nhưng không ngờ vẫn chẳng thể khuất phục được hắn, tên Lâm Tam này cũng có chút khí cốt, dùng cứng với hắn e là không được rồi. Hoàng đế trấm ngâm hồi lâu mới thở dài đánh sượt:

-Ngươi quay lại đây, trẫm có một số việc muốn nói với ngươi.

Lâm Vãn Vinh dừng bước, hoàng đế đến bên cạnh, nhìn hắn bảo:

-Ngươi rất muốn làm phò mã hay sao?

Nói cái gì vậy, ta chỉ muốn làm lão công của lão bà ta, chỉ có quỷ mới muốn làm phò mà gì gì đó của ông. Hoàng đế thấy hắn không trở lời, thần quang lóe lên:

-Làm phò mã đương nhiên là phong quang, nhưng trong thiên hạ này có nhiều việc so với đi làm phò mã còn phong quang hơn. Nếu ngươi không làm phò mã, sau này ngươi sẽ còn có được những vinh quang chói lọi hơn nhiều.

- Vinh quang? vinh quang gì?

Lâm Vãn Vinh không hiểu hỏi lại:

-So với làm phò mã vinh quang gấp chục lần, gấp trăm lần, chỉ cần ngươi nhớ kỹ những điều ta đã nói với ngươi đêm qua, phải thâm hơn, phảig độc hơn, thì ngươi đã có hơn nửa cơ hội rồi.

Hoàng đế sắc mặt thâm trầm, nhẹ nhàng trả lời:

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

-Lão gia tử, ngài đang dụ dỗ tiểu dân, nhưng đây là lão bà của tiểu dân, có thể nào lại trao cho người khác. Hay là như thế này đi. Chúng ta thương lượng thế này, ngài cho thần làm phò mã, rồi cũng đem vinh quang kia trao cho thần, điều này không phải là nhất cử lưỡng tiện, sảng khoái tuyệt vời sao.

Hoàng đế nghe hắn nói cũng ngẩn ra, sau đó cười lớn:

-Giỏi cho Lâm Tam nhà ngươi, lời như vậy mà cũng nói ra được, thiên hạ ngày không ai còn vô sỉ hơn ngươi được nữa.

Thấy bộ mặt vẫn luôn khó đăm đăm của hoàng đế cuối cùng cũng giãn ra, Lâm Vãn Vinh thầm thở phào, vị lão gia tử này thật là khó hầu hạ a

-Hoàng thượng lão gia tử, vậy tiểu dân xin được đi, sự việc vừa mới nói, ta cứ thế mà làm.

Hắn dày mặt nói:

-Hừ, ngươi nằm mơ thật hay, đã có được con gái của trẫm, còn muốn ---

Hoàng đế hừ một tiếng, nói tiếp:

-Ngươi mà làm phò mã, sau này nhất định sẽ hối hận không kịp.

-Nếu bây giờ tiểu dân không đi, lão bà trở thành của người khác, đó mới chính là điều sau này phải hối hận.

Bên kia Cao Ly vương tử cùng với A Sử Lặc đều đã chuẩn bị đầy đủ, Lâm Vãn Vinh trong lòng khẩn cấp, liền muốn co cẳng chạy đi.

-Thôi được, trẫm vì ngươi mà phá lệ một lần.

Hoàng đế than:

- Hôm nay ngươi có thể đi tranh làm phò mã, nhưng tuyệt không thể tuyên bố công khai. Sau này, dù muốn làm phò mã hay muốn làm thứ khác, ngươi hãy tự mình chọn lựa. Trẫm đối với ngươi có thể nói là tận tình tận nghĩa rồi, ngươi hãy tự mình bảo trọng.

Hoàng đế nói xong, phất tay áo bỏ đi, không hề quay đầu nhìn lại.

Lâm Vãn Vinh vội vàng laoxuống lầu, chỉ thấy trên quảng trường tiếng người cười nói ồn ào, quần tụ vui vẻ, nhiệt náo không thôi, thì ra Nghê Thương Công Chúa đã lên lầu.

Trong lòng Lâm Vãn Vinh kích động, vội vàng đến bên lầu nhìn lên, chỉ thấy trên lầu treo tầng lớp rèm châu, mơ hồ như có người ngồi trong, không nhìn rõ hình dáng, diện mạo, cũng không biết có phải Thanh Tuyền hay không.

Thây kệ, đã tới được là ổn rồi, trước tiên phải làm cho thật tốt, cứ làm bừa phò mã cái đã. Nếu bên trong không phải là Thanh Tuyền, dù sao lão hoàng đế cũng đã nói, không làm phò mã cũng có thể làm việc khác, đường đi rất rộng. Hắn nghĩ như thế, trong lòng liền bình tĩnh, lại đi đến tú lầu nhìn qua vài lần.

-Ra rồi, ra rồi. Có người ra rồi!

Trong đám người nổi lên tiếng hò reo ầm ĩ, chỉ thấy rèm châu vén lên, một tiểu cung nữ xinh xắn đi ra. Trên khuôn mặt tươi cười lộ ra hai má núm đồng tiền đáng yêu, rất làm người khác yêu thích.

Tiểu cung nữ cất giọng trong trẻo:

- Nô tỳ tên là Thúy Vân, phụng ý chỉ của Nghê Thường công chúa, tuyên bố quy tắc cầu thân hôm nay. Hôm nay cầu thân, Nghê thường công chúa tự mình ra bốn đề thi. Phàm là người phù hợp với điệu kiện, không phân biệt là nam hay bắc. không phân biệt lớn bé, đèu có thể tham gia trả lời. Người trả lời đúng nhiều nhất, liền sẽ được công chúa điện hạ triệu kiến. Nếu trúng ý của công chúa, sẽ được chiêu làm phò mã. Các vị đã nghe rõ cả rồi chứ?

-Nghe rõ rồi.

Mọi người đồng thanh trả lời. Cao Ly Vương tử Lý Thừa Tái cùng với hai người Từ Trường Kim, Hàn Thượng Cung vội tụ lại một chỗ cùng nhau thương lượng. A Sử Lặc cũng giữ chặt bên người một nam tử có vẻ là mưu sĩ, thì thầm bàn bạc. Chỉ chốc lát, trong sân tràn ngập không khí khẩn trương.

Cao Ly và Đột Quyết đều kết thành đoàn mà đến, tụ tập trí tuệ lớn của rất nhiều mưu sĩ, so với bọn họ, Lâm Vãn Vinh cô độc một mình, quả thật không thể ăn nổi họ. Có cần mời lão Từ giúp ta một tay hay không đây, hắn đang suy tư, đã nghe tiểu cung nữ cất giọng trong trẻo:

-Các vị đều chuẩn bị xong chưa, công chúa sắp ra đề đây.

Nghê Thường công chúa thật là một người mau lẹ, nói đến là đến, mọi người nghe thế ánh mắt kích động, vội vàng giương tai lắng nghe.

Tiểu cung nữ mỉm cười, lấy ra một bức thư bằng lụa vàng, trên mặt có gắn xi, chứng tỏ chưa có ai mở ra. Nàng mở phong thư ra, bên trong lại có chứa một viên ngọc bích nho nhỏ, ánh ngọc trong suốt, dưới ánh mặt trời phát sánglấp lánh. Viên ngọc bích này kích thước nhỏ bé, ở chính giữa có một lỗ nhỏ, nhưng không xuyên thấu qua bên kia, cũng không biết dùng làm gì.

Tiểu cung nữ dịu dàng nói:

-Đề thứ nhất, tên là xuyên tơ qua lỗ. Đây là một viên ngọc "Cửu khúc khổng nhãn" được tuyển chọn từ Đông Hải. Tên như ý nghĩa, trong viên ngọc này có thông đạo gấp khúc chín lần, nên tuy có lỗ thủng, nhưng không có cách nào nhìn qua đầu bên kia. Công chú nói rằng, nếu vị nào có thể mang dây tơ tằm nhỏ này xuyên qua lỗ chín khúc, mà viên ngọc bích vẫn hoàn hảo không sức mẻ, thì xem như vị đó giải được đề thứ nhất.

Toát mồ hôi! Ai nghĩ ra cái đề này vậy, thật quá khó. Vốn Lâm Vãn Vinh tự tin tràn trề, nhưng Nghê Thường công chúa ra đề thứ nhất đã khó như thế, nghĩ tới nghĩ lui, một chút tiến trỉển cũng không có. Bên phía Cao Ly, không cần nhắc đến Lý Thừa Tái, có Từ Trường Kim vì phải trợ giúp vương tử cưới công chúa Đại Đường về, tự nhiên đã sử dụng hết bản lãnh của mình, chỉ là nghe xong đề này, nàng cũng không khỏi khẽ nhíu đôi mày xinh, nhất thời không có phương pháp nào. Sứ thần Đột Quyết A Sử Lặc cùng với túi khôn bên cạnh hắn nhỏ giọng bàn bạc, liên tục đưa ra vài phương pháp, cũng đều bị nhất nhất gạt qua.

Tiểu cung nữ Thúy Vân đặt viên Cửu Khúc Ngọc Khổng lên mêm ngọc. Viên ngọc Khổng Nhãn được đối diện với mọi người trong sân. Đấm người đã sớm chia ra bàn tán, mọi người đều suy nghĩ khổ sở mong tìm được cách giải.

-Từ ái khanh, Nghê Thường ra đề này, khanh có cách giải quyết không?

Hoàng đế ngồi nghiêm trên long ỷ, mỉm cười hỏi, mấy vị trọng thần đứng ở bên.

Từ Vị lắc đầu:

-Công Chúa trời sinh thông minh, lão thần nghĩ không ra cách giải.

-Tô Mô Bạch, còn ngươi?

Hoàng đế nhìn qua Tô Mô Bạch hỏi. Từ hôm qua, khi bị tước chức phận tiếp đãi sứ thần, Tô trạng nguyên trầm mặc hơn rất nhiều, nghe hoàng thượng hỏi, liền khẽ khom người:

-Hoàng thượng, vi thần tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp.

Hoàng đế cười khổ:

-Nha đầu Nghê Thường này, từ lúc trở về, không cho trẫm được được một lúc vui vẻ. Lần nay chiêu thân, vừa ra đề lập tức ra ngay cái đề khó khăn này, nếu không ai giải được, không phải là cố ý khiến trẫm phải xấu hổ sao? Càng khiến cho Cao Ly và Đột Quyết cười nhạo Đại Hoa ta không có ai. Thành Vương huynh, thủ hạ của huynh có vô số tài nhân, dị sĩ, hãy tìm người phá giải đề này đi.

Trong mắt Thành Vương lóe lên một tia dữ tợn, hắn vội khom người cúi đầu che đi:

-Bẩm hoàng thượng, thuộc hạ của thần đệ nuôi đều là những kẻ lười biếng vô dụng. không đáng nhắc đến. Nếu thật muốn giải được đề này của Nghê Thường công chúa, thần đệ nguyện ý tiến cử một người.

-Ồ, là ai vậy?

Hoàng thượng hỏi đẩy hứng thú.

-Thưa hoàng thượng, dân gian truyền rằng, tiếp đãi sứ Lâm Tam là người thông minh lanh lợi, đã từng dùng mầm đậu nâng tượng phật, rửa tay trong vạc dầu sôi. Hỏa thiêu tiền đồng, hơn thế nữa trên phương diện kỹ xảo kỳ bí là đại hành gia, nếu Đại Hoa ta có người phá giải được, ắt phải là Lâm Tam.

Thành Vương mỉm cười nói, lại tựa như vô tình lại như cố ý nhìn Tô Mộ Bạch. Tô Mô Bạch cụp mắt cúi đầu, không phát ra lời nào.

-A, có chuyện này sao?

Hoàng đế cảm thấy rất hứng thú:

-Lâm Tam còn có bản lãnh này, sao trẫm lại chưa từng nghe qua? Từ ái khanh, việc này có thật không?

-Bẩm Hoàng thượng, đúng là có việc này. Tiểu nữ Chỉ Tình đã từng cùng vương gia luận định về ba sự việc đã kể ở trên, chứng minh trong đó có ẩn chưa lý của vạn vật. Lâm Tam này thông minh học rộng, không biết lần này có thể bất ngờ thành công hay không.

Từ Vị trả lời:

-Lại thật có việc này ư.

Tiếu ý trong mắt Hoàng đế càng đậm, khẽ nói:

-Vậy chỉ còn mong Lâm Tam có thể cho chúng ta một điều kinh hỷ thôi.

Lâm Vãn Vinh còn đang nhăn nhó mặt mày suy nghĩ, nào biết mình đã trở thành cái đích của mọi người. Ánh mắt của hắn chợt bắt gặp mấy con kiến đang chậm rãi bò trên mặt đất. Tức thì chân tay hắn đột nhiên phát ra linh cảm.

Bên phía Cao Ly, Từ Trường Kim suy tư một hồi, đột nhiên mắt lóe sáng. Lập tức nói vài câu với Hàn Thượng Cung, Lý Thừa Tài nhích lại nghe xong, lập tức thần sắc mừng rỡ. ba người lại cẩn thận thảo luận một hồi. cuối cùng đạt được sự nhất trí.

-Có rồi...

Hai thanh âm đồng thời hô to, một trong trẻo, một trầm vang. Mọi người đang trầm tư đều bừng tỉnh.

Ở phía bên kia, Từ Trường Kim đứng lên cùng lúc với Lâm Vãn Vinh, cười nói:

-Đại nhân, ngài cũng có biện pháp rồi sao?

Lâm Vãn Vinh cười hì hì, nói:

-Đúng vậy, ngươi cũng có, lẽ nào ta không có?

Tiểu cung nữ Thúy Vân thấy hai người đồng thời lên tiếng, bèn nói:

-Vị tiểu thư này đại biểu cho Vương tử Cao Ly phải không? Vậy xin mời tiến mời lên. Còn vị công tử này, ngài đại biểu cho ai?

Lâm Vãn Vinh đi lên đài trước, cười nói:

-Ta không đại biểu cho ai cả, ta chính là đại biểu cho ta. nữ sĩ Trường Kim, nàng nghĩ được biện pháp gì, hay là, nàng tới lên trước đi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-636)