Vay nóng Tinvay

Truyện:Cực Phẩm Gia Đinh - Chương 606

Cực Phẩm Gia Đinh
Trọn bộ 636 chương
Chương 606: Đi rồi sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-636)

Siêu sale Lazada


Dịch: vo vọng

Biên tập: hoanbeck, Ngan Ha

Hiệu đính: Ngọc Vi

- Vốn ta còn không dám tin, đường đường là Nguyên soái Đại Hoa, phò mã hai vai, không ngờ lại có thể mặc lên người Miêu trang, cùng với đám người Miêu này đi tranh đoạt một nữ nhân, thực sự là vô cùng hoang đường! Nhưng, đợi đến sau khi ngươi leo xong núi đao, ta đã không thể không tin rồi! Có thể có bản lĩnh như vậy, lại có dáng vẻ giống hệt Lâm Tam ca nổi tiếng gần xa, nhìn khắp thiên hạ có thể có mấy người đây? Đợi đến khi ngươi đốt cháy ngọn đèn thần kỳ đó, kéo cờ hoa lên, bản quan đã hoàn toàn minh bạch, thủ đoạn như thế này đích thị là phong cách độc nhất vô nhị của Lâm Tam trong truyền thuyết! Đó còn có thể là giả sao? Thì ra đúng là Tam ca đã tới Miêu tộc của chúng ta rồi! Ha ha ha...!

Tiếng cười đắc thắng của hắn truyền đi rất xa, vượt qua vô số đống lửa trên mặt đất, không ngừng vang vọng trong dãy núi. Lâm Tam liếc nhìn sang An Bích Như, nhún vai tủm tỉm nói:

- Sư phụ tỷ tỷ, nàng cũng nhìn thấy rồi đó, xuất sắc quá thực sự cũng là một loại tội lỗi!

- Như vậy há chẳng phải là ngày ngày ngươi đều phạm tội sao?

An Bích Như lườm hắn một cái, vũ mị tiêu hồn tới không lời nào tả xiết.

Thấy hai người họ trước mặt mình vẫn chàng chàng thiếp thiếp, rõ ràng là chẳng buồn để ý tới những đao thương đang bày bố khắp trên núi kia, Nhiếp Viễn Thanh nghiến chặt răng, lớn tiếng quát:

- A Lâm ca giả mạo người Miêu, có lòng bất lương, muốn nhiễu loạn Tự Châu, phạm thượng làm loạn! Đến đây! Bắt hắn lại cho ta!

- Tuân mệnh!

Các binh sĩ Tự Châu nhất tề hét lớn rồi chen qua đám người, hung hãn lao về phía Lâm Tam.

"Phủ doãn đại nhân không ngờ lại dám bắt a Lâm ca?" Tình thế đột nhiên biến hóa thành như vậy, đám người Miêu khắp miền sơn dã đều không ngờ tới. Bọn họ vẫn còn chưa biết thân phận thực sự của Lâm Tam, chỉ thấy phủ doãn Tự Châu muốn bắt hắn, liền vội vàng lao đến trước người hắn, dùng thân thể mình mà ngăn cản bước tiến của các binh sĩ.

- Tránh ra!

Trát Quả lao lên trước tiên, trong con mắt duy nhất lóe ra vẻ hung hãn. Hắn vung thanh sài đao trong tay mà điên cuồng rống lên:

- Đây là mệnh lệnh của phủ doãn đại nhân! Các ngươi đều muốn tạo phản sao?

- A ca...!

Trong đám người đột nhiên vang lên tiếng kêu trong trẻo, các chàng trai cô gái của Ánh Nguyệt thôn đều gào lên, ào tới ngăn cản trước mặt đám quan quân.

Nhìn thấy dáng vẻ mảnh mai đó, Lâm Tam trong lòng lo lắng, vội vã hét lên:

- Y Liên, tránh ra, mau tránh ra!

- A ca, huynh mang Thánh cô đi đi! Mau chạy đi...!

Y Liên hai mắt sáng ngời kiên định, trong tay nàng nắm chặt một thanh sài đao hàn quang lấp lánh, dũng cảm đứng ngay đầu đội ngũ, đôi mắt tức giận trợn trừng, đối mặt với đám quan quân hung dữ kia, thà chết cũng không chịu lùi một bước.

- Kẻ nào có gan cản trở người thi hành công vụ, giết không tha!

- Ai dám động thủ?

Cao Tù hai mắt trợn tròn, đột nhiên rút một chiếc kim bài lấp lánh từ trong ngực ra, uy phong lẫm liệt giơ lên, quát sang sảng:

- Kim bài ngự tứ ở đây! Lâm Tam Lâm đại nhân, Thống lĩnh Đại Hoa Trung Dũng quân, kháng Hồ hữu lộ Nguyên soái phụng chỉ đi tuần thị Xuyên Thục Tự Châu, trảm tham quan, xét xử chuyện bất bình, như Thánh thượng thân lâm, có quyền sinh sát, tiền trảm hậu tấu!

Hắn là thống lính của trăm ngàn thị vệ trong cung, những người từng thấy từng gặp chẳng có quyền thì cũng có tiền, một tiếng quát tức giận này vô cùng dữ dội, khí thế bức nhân.

Ngự tứ kim bài dưới ánh nắng hào quang rực rỡ, kim quang xán lạn, tỏa ra bốn phía, hình vẽ kim long đang nhe nanh múa vuốt bên trên có thể nhìn thấy rõ ràng. Tất cả quân sĩ Tự Châu đều chấn động thất sắc, kinh hãi vội vã lui lại phía sau, đến cả hai huynh đệ Trát Quả vừa rồi cực kỳ hống hách khoa trương cũng câm như hến, không dám cất tiếng nào.

Tất cả người dân Miêu tộc đều sững sờ, a Lâm ca không ngờ lại là Nguyên soái của triều đình? Hắn còn có kim bài mà Hoàng thượng ngự ban, có quyền sinh sát, tiền trảm hậu tấu? Nói như vậy, phủ doãn đại nhân cũng là do hắn quản lý rồi?!

Nghĩ đến chỗ thần kỳ của a Lâm ca, nghĩ đến những lời hắn vừa mới nói, tất cả mọi người lập tức tràn đầy hi vọng, những tiếng hoan hô dần dần vang lên:

- A Lâm ca, huynh nhất định phải làm chủ cho chúng ta...!

- A Lâm ca, bắt lấy Trát Quả đầu lĩnh...!

- A Lâm ca, bãi miễn Nhiếp Viễn Thanh...!

Các thanh niên nam nữ của Ánh Nguyệt thôn đều trợn mắt há mồm, A Lâm ca ngày ngày ở cùng bọn họ không ngờ lại là kháng Hồ Đại Nguyên soái uy phong lẫm liệt?! Nói như vậy, những cố sự thần kỳ mà thường ngày hắn nói quá nửa đều là sự thực rồi?!

- Ta biết mà, ta đã biết mà!

Y Liên kích động vừa khóc vừa cười, nắm chặt tay Tử Đồng mà lắp bắp nói:

- A ca không phải nhân vật bình thường, huynh ấy là anh hùng của chúng ta! Giờ thì tốt rồi, Miêu tộc được cứu rồi, Miêu tộc được cứu rồi!

"Miêu tộc được cứu, nhưng muội lại không được cứu!" Tử Đồng chẳng còn cách nào chỉ đành lắc đầu, vừa hưng phấn lại vừa lo lắng cho số mệnh của tiểu a muội.

Lâm Tam vẫy vẫy hai tay, những người Miêu đang hưng phấn không thôi lập tức yên tĩnh lại.

- Xin các vị hương thân yên tâm!

Hai mắt hắn quét qua một lượt, nghiêm mặt nói:

- Lâm mỗ đã tới nơi đây thì nhất định sẽ trừng trị kẻ hung tàn, giết tên ác bá, trảm tham quan, trả lại cho Tự Châu phủ một bầu không khí trong sạch! Ta muốn để cho tất cả các hương thân Hoa Miêu ở Tự Châu đều có thể sống những ngày hạnh phúc, vui vẻ! Đây là lời hứa của ta, lời hứa của a Lâm ca!

- A Lâm ca, a Lâm ca...!

Tất cả lại bùng phát tung hô rầm trời, tay chân nhảy múa, điên cuồng hò reo tên của hắn. Các vị Miêu tộc trưởng lão trên đài sắc mặt đều kích động tới đỏ gay, hưng phấn nắm chặt bàn tay, toàn bộ sự chú ý đều tập trung lên hắn, chỉ sợ nghe lọt mất một câu mà hắn nói ra.

- Tiểu đệ đệ, ngươi nói đi, cuộc sống của Miêu tộc chúng ta thực sự có thể biến thành tốt đẹp như ngươi nói không?

Thánh cô nhìn hắn, ngây ngốc khe khẽ hỏi.

Lâm Tam "hứ" một tiếng, giả vờ giận dỗi hạ giọng ghé tai nàng:

- Nhiều hương thân Miêu tộc như thế này, bọn họ đều tín nhiệm a Lâm ca như vậy, sao nàng lại đi hoài nghi chứ...? Sư phụ tỷ tỷ, nàng nói đi, ta có phải là nên đánh vào mông nàng hay không?

- Được thôi!

An Bích Như sóng mắt lưu chuyển, nhìn hắn cười khúc khích:

- Vậy phải tìm một lúc nào đó trăng thanh gió mát, chỉ có hai người chúng ta... Ngươi muốn được châm kim hay là nhận roi da vậy?

"Mẹ của ta ơi!" Lâm Tam nghe mà lắc đầu lè lưỡi: "An tỷ tỷ nhất định là giống như ta, đều là độc giả trung thành của "Động Huyền Tử tam thập lục tán thủ". Như vậy quá tốt rồi, sau này khi giao lưu sẽ có được rất nhiều tiếng nói chung."

- Tỷ tỷ! Hai loại này cộng lại cũng chẳng đã nghiền bằng "tích lạp" (nhỏ nến) đâu!

Hắn ghé sát tai Thánh cô, cười dâm đãng, thì thầm.

An Bích Như "phì" một tiếng, gương mặt lóng lánh như bôi mỡ, hung hăng véo mạnh vào hông hắn một cái:

- Đi chết đi! Ngươi đã từng "tích" với ai rồi?

- Ha ha ha...!

Nhiếp Viễn Thanh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng dưng cười lớn:

- Thiên hạ đều truyền tụng Lâm Tam ca thông minh cơ trí, tính toán không bao giờ có sơ hở, trong mắt bản quan, thực sự chỉ là thằng ngốc, ấu trĩ vô cùng. Ngươi nói có dễ nghe hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì, Tự Châu này là nơi nào chứ mà ngươi lại tưởng là Kim Lăng hay Kinh thành, chỗ nào cũng có người giúp đỡ ngươi?! Nói cho ngươi biết, ở Tự Châu này là họ Nhiếp chứ không phải họ Lâm! Ngươi cho rằng chỉ bằng vào một tấm kim bài, bằng vào cái thân phận hữu lộ Nguyên soái từ trên trời rơi xuống kia mà có thể khiến người người thần phục ngươi sao? Ta khinh! Ngươi tưởng cả thiên hạ đều là quả hồng mềm để tùy ngươi nắn bóp hay sao?

Lâm Tam "ồ" một tiếng, nháy nháy mắt hỏi:

- Ý của Nhiếp đại nhân là, kim bài này và chức quan, chẳng có chút tác dụng gì sao?

- Tự Châu binh sĩ lại gần đây hết cho ta! Có tiền, có binh, có thực lực, đó mới là tất cả! Đáng cười cho tên tự phụ thông minh như ngươi, không ngờ lại dám đơn thương độc mã xông vào Tự Châu, thực là cực kỳ vô tri! Phò mã gia, đây là ngươi tự tìm đến đó, có oán cũng đừng oán bản quan!

"Cái tên Nhiếp Viễn Thanh này, nhận thức quả là thâm sâu!" Lâm Tam cười hì hì gật đầu:

- Hay cho cái gọi là "có tiền có binh có thực lực"! Bội phục bội phục! Nhiếp đại nhân quả nhiên là đã có chuẩn bị! Nhưng ngươi làm sao biết là ta một mình tới đây? Lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao, vị Cao đại ca này là thống lĩnh thị vệ của đại nội trong hoàng cung, võ nghệ cao cường, lấy một địch trăm! Vị Tứ Đức này, cơ trí linh hoạt, cũng là trợ thủ đắc lực của ta...

- Hai tên này cũng tính sao?

Lời của Nhiếp Viễn Thanh vừa nói ra, Lão Cao và Tứ Đức đồng thời nổi giận, y lại thản nhiên coi như chẳng có chuyện gì nói tiếp:

- Thực lực là cần phải dựa vào đao thương để nói chuyện! Phò mã gia ngươi sẽ không ngốc đến mức đó chứ, ta thực cảm thấy đáng tiếc cho hai vị công chúa như hoa như ngọc đó!

Lâm Tam hừ lạnh một tiếng:

- Vậy nếu thêm cả thủy sư Lô Châu cùng mấy vạn nhân mã của Bộ Doanh thì sao?

Hắn thanh âm lạnh lẽo, thần tình cao thâm khó dò. Nhiếp Viễn Thanh nghe mà sững sờ, nhưng trong nháy mắy lập tức bĩnh tĩnh lại như cũ, cười lớn:

- Nguyên soái đại nhân, ngươi muốn hù dọa ta sao? Bản quan thân là phủ doãn Tự Châu, nếu có binh mã Lô Châu nhập cảnh thì tất phải báo qua Hưng Văn dưới quyền quản lý của bản phủ. Hưng Văn huyện thừa Ngô Nguyên chính là tâm phúc của bản quan, đại sự như vậy sao lại không báo lên chứ? Huống chi, mấy ngày trước, khi bản quan rời phủ, binh mã Lô Châu vẫn yên lặng chẳng hề có động tĩnh gì, lẽ nào bọn họ biết bay...?

- Xem ra Nhiếp đại nhân cũng không phải là quá hồ đồ, ngươi cũng biết chuyện của mấy ngày trước rồi!

Lâm Tam hai mắt hơi nheo lại, cười khà khà:

- Cái tên Hưng Văn huyện thừa Ngô Nguyên mà ngươi nói đó, ta lại tình cờ quen biết. Không chỉ như vậy, ta còn biết hắn có một đứa con duy nhất tên là Ngô Sĩ Đạo. Ta càng biết hơn các huyện dưới quyền đại nhân mỗi năm đều giao nộp số ngân lượng khác nhau vào châu phủ, ngươi có hai quyển sổ, một quyển là minh, một quyển là ám! Còn nữa, Nhiếp phủ doãn có một số thư từ riêng gửi đến tay các vị huyện thừa... Thứ cho ta trực ngôn, vị Ngô huyện thừa này so với ngươi thông minh hơn nhiều đó!

Nhìn bức thư hàm hắn đưa lên trong tay, những chữ nhỏ bên trên phong thư đó chính là bút tích của mình, Lâm phò mã này không giống là đang hồ đồ. "Chẳng lẽ hắn thực sự sớm đã có chuẩn bị?" Nhiếp Viễn Thanh sắc mặt đại biến:

- Có sổ sách thì có tác dụng gì chứ? Tại Tự Châu này chỉ có lời của bản quan mới có hiệu lực! Ngươi vô binh vô quyền, đơn độc một mình, bản quan bắt ngươi dễ như trở bàn tay...

- Thành Tự Lập đâu?

Lâm Tam hét lớn một tiếng, ngắt lời hắn.

- Có mạt tướng!

Từ trong đám người có một đại hán thân thể cao lớn đứng ra, cung kính hướng về phía hắn ôm quyền.

Lâm Tam hắc hắc cười nói:

- Thành đại ca, có người hoài nghi năng lực của thủy sư Lô Châu, huynh hãy cho hắn xem qua đi!

- Mạt tướng tuân mệnh! Các nhi lang, đứng ra đây xem nào!

Hắn hét lớn một tiếng, hơn hai mươi tráng hán tiềm nhập vào từ trước nhất tề đứng ra, người nào cũng dáng vẻ khôi ngô, quắc mắt lạnh lùng, từng trận sát khí tỏa ra, vừa nhìn là biết đây là những người thân kinh bách chiến, quân sĩ Tự Châu làm sao có thể so sánh được.

- Nhiếp đại nhân, đã lâu không gặp rồi!

Thành Tự Lập cười lạnh liếc nhìn Nhiếp Viễn Thanh một cái.

Nhiếp Viễn Thanh đã từng gặp Thành Tự Lập mấy lần, lúc này vừa thấy thống lĩnh thủy sư Lô Châu đích thân tới đây thì đã biết sự tình đã phát sinh biến cố ngoài ý liệu rồi.

- Chỉ bằng mấy chục người các ngươi mà cũng dám ngăn trở ta sao?

Hắn hai mắt đỏ ngầu, bỗng dưng rống lớn:

- Quan quân Tự Châu phủ nghe lệnh! Lập tức bắt a Lâm ca lại, không cần biết sống chết thế nào! Nếu có thể giết chết hắn, bản quan sẽ thưởng vạn lượng bạch ngân!

Cái đó gọi là "nếu trọng thưởng tất sẽ có dũng phu", những binh sĩ Tự Châu này lâu ngày ở dưới quyền uy của hắn, vốn chỉ biết sợ mỗi phủ doãn đại nhân, lúc này bị phần thưởng mà hắn nói kích thích, tất cả liền ào ào hỗn loạn cả lên.

- Ai dám?

Cao Tù tức giận quát lên một tiếng, bảo vệ phía trước Lâm Tam, mục quang như điện quét quanh bốn phía:

- Vạn lượng bạch ngân cũng cần phải có phúc mới được hưởng! Công kích khâm sai triều đình, Nguyên soái Đại Hoa, đó là đại tội mưu phản, phải tru di cửu tộc đó! Lẽ nào các ngươi không muốn sống nữa sao?

"Xoạt!" Không ngờ lại là Nhiếp đại nhân rút thanh bảo kiếm bên người ra, hai mắt đỏ như máu, điên cuồng hét:

- Các huynh đệ, đừng quên các ngươi đã nhận bạc của ta! Bản quan nói cho các ngươi biết, tên Lâm Tam này là do Hoàng đế đặc phái tới để chấn chỉnh Tự Châu! Hôm nay nếu không giết hắn, ai cũng không tránh khỏi tội chết! Bên cạnh hắn chỉ có hơn hai mươi người, chúng ta có mấy vạn hùng binh, còn sợ gì mà không làm chứ! Giết...!

Tên Nhiếp đại nhân này quả là ngoan độc, trói chặt đám binh sĩ vào chung một con thuyền với mình, biến thành cục diện tất cả có vinh đều vinh, có tổn thì đều tổn!

Các binh sĩ Tự Châu hiển nhiên là cũng đã nhận không ít lợi ích từ hắn, dưới sự uy bức cùng dụ dỗ liền lập tức hai mắt đỏ bừng, vung đao múa thương mà lao tới:

- Giết hắn đi!

Trát Quả và Nhiếp Viễn Thanh vốn chính là hai con châu chấu bị buộc vào nhau, nhìn thấy phủ doãn động thủ, bản thân hắn cũng chẳng có đường lui. Sài đao trong tay vung lên, tức giận rống lớn:

- Giết chết a Lâm ca, cướp Miêu trại của chúng ta lại!

Hai đạo binh sĩ trong chốc lát đã đằng đằng sát khí lao tới.

- Ai cũng không được động vào a Lâm ca của chúng ta!

Tất cả các hương thân của Miêu trại và Ánh Nguyệt thôn nhất tề gầm lên, sài đao trong tay rút ra rào rào, ngăn cản ngay trước mặt đám quân sĩ Tự Châu. Song phương tức giận nhìn chằm chằm vào nhau, một trường đại chiến chuẩn bị bùng phát.

- Đã như vậy thì đừng trách bản soái vô tình!

Lâm Tam hừ lạnh một tiếng, đại thủ vung lên.

"Vút!" Một tiếng rít vang thẳng lên trời, phá tan màn đêm yên tĩnh.

- Giết! Giết! Giết!

Bốn phía lập tức vang lên những tiếng gào thét giận dữ, những tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng vũ khí va vào nhau vang lên ầm ầm, tựa như có vạn mã tề âm, vang vọng không ngừng trong sơn cốc. Mấy vạn nhân mã từ bốn phương tám hướng xuất hiện, lao đến như triều dâng, đao thương lẫm liệt, sát khí đằng đằng, khắp núi rừng đều là vô số những chấm đen nhỏ, những đốm lửa tựa như những ngôi sao trên bầu trời, đếm cũng chẳng đếm rõ được.

Mấy ngàn nhân mã lao lên đầu tiên dẫn đầu là một đại hán râu quai nón, người còn chưa tới thì thanh âm hùng tráng đã vang lên bên tai tất cả mọi người:

- Mạt tướng Trương Quần dẫn theo hai vạn tướng sĩ thủy sư Lô Châu, Bộ Doanh, bái kiến Lâm Nguyên soái!

- Tốt!

Lâm Tam quát lớn một tiếng, trên mặt sát khí đằng đằng, ra lệnh:

- Trương đại ca đến thật hay! Huynh dẫn binh bảo hộ tất cả các hương thân Miêu tộc, đồng thời thanh trừ quân sĩ Tự Châu. Nếu có kẻ phản kháng, giết chết không tha!

- Tuân mệnh! Các huynh đệ, bảo vệ Lâm soái! Bảo vệ tất cả hương thân Miêu tộc... Theo ta xông lên!

- Xông lên!

Những tiếng thét ngợp trời vang lên bốn phía, mấy vạn hùng sư Lô Châu cuốn theo trận trận khói bụi, mau chóng lao tới. Dưới ánh trăng rực rỡ, ánh đuốc bập bùng đan xen vào nhau đao thương sáng quắc rùng rùng chuyển động. Hai người Thành Tự Lập và Trương Quần đều là bộ thuộc cũ của Lý Thái, hùng sư Lô Châu được phái ra, đám binh sĩ vô dụng của Tự Châu há có thể so sánh?

Một đợt binh uy khí thế này lập tức khiến cho tất cả quân sĩ Hắc Miêu và quân đội Tự Châu đều nghe thấy mà kinh hồn táng đởm, hai chân mềm nhũn ra. Bọn chúng thường ngày đã sớm quen với việc cáo mượn oai hùm, nếu thực sự động đao động thương thì nào phải đối thủ của thủy sư Lô Châu? Nghe lệnh giết của Lâm Nguyên soái, ai còn dám phản kháng, hùng binh còn chưa xông tới thì đã có người buông khí giới rồi, có một người dẫn đầu, mọi người liền lần lượt làm theo, sau khoảnh khắc binh khí đã đều "loảng xoảng" mà rơi xuống đất hết, đám binh sĩ đều ôm đầu cất tiếng khóc van xin tha mạng.

"Cái đám binh sĩ Tự Châu vô dụng này, vừa chạm vào cái là đã tan, làm sao có thể dùng vào việc lớn cơ chứ?" Lâm Tam lắc đầu "hừ" một tiếng.

Các hương thân Miêu tộc nhìn thấy mấy vạn hùng sư từ trên trời hạ xuống, khiến cho đám quân sĩ Tự Châu tán loạn thì lập tức hoan hô rầm trời, lần này Nhiếp Viễn Thanh và Trát Quả còn có thể một tay che trời được sao?

Đám Hắc Miêu binh sĩ đó mắt thấy đám quan quân cũng đều đã đầu hàng, thì hai mắt trợn trừng, bối rối nhìn về phía hai người Trát Quả, Trát Long, trong lòng không ngừng run rẩy, sợ hãi.

- A ca, làm sao đây?

Trát Long bị dọa cho cả người mềm nhũn, sài đao trong tay cũng chẳng nắm chắc được nữa, thanh âm đã trở nên run rẩy.

Trát Quả sắc mặt trắng bệch, con mắt duy nhất lóe lên những tia hung quanh, nghiến chặt răng nói:

- Đã đi lên con đường này rồi thì chẳng còn chỗ để lùi nữa. Liều thôi! Các a đệ Hắc Miêu, theo ta giết chúng!

Lấy một ngàn địch một vạn, đối phương còn là quan quân được huấn luyện cẩn thận, đây rõ ràng là đi tìm cái chết. Mắt thấy mục quang coi thường chẳng thèm để ý của thủy sư Lô Châu cùng với đao thương lạnh ngắt trong tay họ, mấy ngàn binh sĩ Hắc Miêu theo sau lưng Trát Quả hai tay đều run run. Chỉ là bọn chúng sớm đã bị cô lập hoàn toàn, Miêu trại sẽ chẳng dung nạp nữa, lúc này trừ việc liều chết xông lên thì chẳng còn cách nào khác.

An Bích Như nắm chặt tay tiểu đệ đệ, muốn nói lại thôi. Lâm Tam hiểu ý hỏi luôn:

- Sư phụ tỷ tỷ, nàng muốn nói gì?

Thánh cô hai má đỏ ửng lên, thở dài nói:

- Hắc Miêu cũng là người Miêu, đều là tộc nhân của ta! Bọn chúng tuy có lỗi nhưng cũng là do bị anh em Trát Quả dụ dỗ, sao có thể đuổi tận giết tuyệt bọn chúng? Miêu tộc chúng ta nhân đinh vốn đã thưa thớt rồi...

- Thì ra là tỷ tỷ muốn thay bọn chúng cầu xin, đây chẳng phải là phong cách của Bạch Liên thánh mẫu!

Lâm Tam nghe mà vui vẻ. An Bích Như xấu hổ lườm hắn vài cái, lại hung hăng nhéo mạnh vào hông hắn.

- Yên tâm đi!

Lâm Tam cười hì hì, phóng khoáng nói:

- Ta sẽ không giết bừa đâu! Những tên Hắc Miêu này giao cho nàng xử trí, nàng muốn thế nào cũng được!

An Bích Như nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng, hai mắt mở to ngu ngơ hỏi lại:

- Tiểu đệ đệ, ngươi nói thực sao?

- Nếu còn không tin ta, ta sẽ "tích lạp" nàng đó!

Tiểu đệ đệ khuôn mặt đầy dâm sắc, mục quang tuần tiễu khắp thân thể phong mãn của nàng.

Thánh cô mặt mũi đỏ bừng "hừ" một tiếng, nghênh mặt nói:

- Cái gì mà "tích lạp"! Sau này có ta rồi, cấm ngươi không được xem những tà thư đó nữa! Có cái gì không hiểu ta sẽ đích thân dạy ngươi...

Lâm Tam ngạc nhiên đến chớp mắt không ngừng: "Không phải chứ, tốt xấu gì ta cũng là truyền nhân của "Động Huyền Tử tam thập lục tán thủ", sao có thể sa sút đến mức trở thành đối tượng cho sư phụ tỷ tỷ dạy dỗ được?"

- Không tin ư?

An Bích Như duyên dáng lườm hắn một cái, ghé sát bên tai hắn thì thào:

- Ngươi đừng có quên, ta chính là Bạch Liên thánh mẫu, Thánh cô Miêu trại! Từ nhỏ đã ham tìm tòi chuyện lạ, xem đủ các loại sách, nghiên cứu các loại mật thư ong bướm, so với ngươi không chỉ nhiều hơn trăm lần đâu! Chỉ đáng tiếc trước nay chưa từng có cơ hội thi triển, gặp được ngươi, có thể tính là có chỗ dùng rồi. Hi hi...!

Nàng mặc dù cười phóng đãng vô cùng, nhưng ngọc thủ đang nắm tay Lâm Tam không ngờ lại đang hơi run rẩy, hai má đỏ bừng như lửa đốt, những lời nóng bỏng như thế này rõ ràng cũng là lần đầu tiên nói ra. Lâm Tam trong lòng cảm động, đây là sư phụ tỷ tỷ đang biểu đạt sự cảm kích của nàng đây mà, chỉ là tính cách của nàng khác với người thường, phương thức biểu đạt cực kỳ đặc biệt, ngoài vẻ phóng đãng ra còn có một tư vị quyến rũ mê người, điều này thì chỉ có hai người bọn họ mới biết với nhau!

- Tỷ tỷ, cám ơn nàng!

Lâm Tam ghé sát tai nàng khẽ "thơm" một cái rồi cảm kích cười nói:

- Ta đem những Hắc Miêu võ sĩ này giao cho nàng rồi! Nhưng có một chuyện nàng nhất định phải nhớ, tên đầu sỏ nhất định phải trừng phạt, có tội nhất định phải xử, như vậy mới công bằng với những hương thân Miêu tộc khác và cũng mới có thể phục chúng!

- Cái này còn cần ngươi dạy?

An tỷ tỷ nắm chặt tay hắn, lặng lẽ mỉm cười. Nàng đã từng thống lĩnh cả mấy vạn giáo chúng Bạch Liên giáo, nếu luận về cách thức xử lý công việc, cũng chẳng kém hơn tiểu đệ đệ bao nhiêu.

Nhìn thấy huynh đệ Trát Quả dẫn theo mấy ngàn Hắc Miêu võ sĩ lao tới, khuôn mặt của An Bích Như trở lên lạnh lùng, lớn tiếng nói:

- Tất cả các mễ đa Hắc Miêu! Chỉ cần các ngươi lập tức buông sài đao xuống, ta lấy danh nghĩa Thánh cô đảm bảo, các ngươi vẫn là thành viên Miêu trại chúng ta, là huynh đệ tỷ muội của ta!

Thánh cô đích thân chiêu dụ, sức thu hút quả nhiên là cực lớn, mấy ngàn Hắc Miêu binh sĩ bước chân chẳng thể tự chủ được mà dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ trù trừ.

Trát Quả tức giận rống lên:

- Mũi tên đã bắn đi chẳng thể thu lại được, chúng ta trở về, bọn Hồng Miêu Bạch Miêu có thể tha cho chúng ta sao? Các a đệ, chúng ta đã chẳng còn đường lui rồi, theo ta giết đi...!

- Trát Quả, ngươi biết ngươi đang làm cái gì không?

An Bích Như tức giận hét lên:

- Đây chính là ngươi muốn hủy diệt Hắc Miêu! Mấy nhánh Miêu tộc chúng ta là đồng tông đồng nguyên, vốn không phân biệt. Là ngươi cứng đầu cứng cổ kéo theo các a đệ đi đối lập với các huynh đệ tỷ muội khác thôi. Hôm nay ngươi còn muốn đẩy bọn họ đi vào tử lộ, ngươi muốn trở thành tội nhân thiên cổ của Miêu tộc ta hay sao? Các a đệ, các ngươi hãy trở về đi, các a đa a mẫu, thê tử, hài tử trong sơn trại đều đang đợi các ngươi. Chúng ta là người một nhà, chẳng có gì là không thể thương lượng cả!

- Đúng thế! Thánh cô nói đúng, chúng ta là người một nhà, hãy trở về đi!

Mấy vị trưởng lão Miêu tộc cũng đồng loạt hô lên, giọng nói cực kỳ chân thành.

Các Hắc Miêu võ sĩ do dự hồi lâu, cuối cùng có một người ném sài đao đi, quỳ xuống khóc lớn:

- Thánh cô...! Xin Thánh cô và các vị trưởng lão tha thứ cho chúng tôi!

Một người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt quỳ xuống, khóc lớn không thôi. Mắt thấy đến cả vệ đội thân tín nhất của mình cũng đã bỏ mình mà đi, Trát Quả thở dài một tiếng, sài đao đột nhiên quét ngang, cứa lên cổ.

- A ca...!

Trát Long ở bên cạnh Trát Quả, vô cùng kinh hãi, liều mạng ôm lấy vai hắn.

An Bích Như lạnh lùng lắc đầu khinh thường:

- Miêu tộc không có những kẻ hèn nhát! Trát Quả, ngươi hãy đợi các hương thân xử trí đi!

Từ sự thống hận của người Miêu đối với huynh đệ chúng, kết quả xử trí có thể dễ dàng đoán ra được. Trát Quả vứt sài đao xuống, chán nản thở dài, chẳng còn dám ngẩng đầu lên nữa.

Quân sĩ đầu hàng, Hắc Miêu tỉnh ngộ, dưới sự uy áp của mấy vạn hùng sư mọi chuyện đã xoay chuyển sau nháy mắt, còn chưa kịp phản ứng gì thì tất cả đều đã kết thúc. Nhiếp Viễn Thanh tái nhợt, hai chân run rẩy, lặng lẽ nghiến chặt răng, len lén lui về phía sau.

Lâm Tam mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, làm sao có thể buông tha cho kẻ tội ác đầu sỏ này được, quay đầu lạnh lạnh lùng mỉm cười:

- Sao, Nhiếp đại nhân, muốn đi rồi sao? Ngươi chẳng phải muốn dạy ta thế nào mới là có thực lực ư?

- Ta giết ngươi!

Đại thế đã mất, Nhiếp Viễn Thanh tức giận rống lớn một tiếng, ra sức lao về phía hắn.

Cao Tù sớm đã chẳng thể đợi được nữa rồi, bước lên trước hai bước, một quyền đánh thẳng vào cổ tay hắn. Nhiếp Viễn Thanh đau đớn kêu lên một tiếng, trường đao trong tay đã rơi xuống đất. Cao Tù đang muốn động thủ bắt hắn, bỗng dưng ánh sáng chợt lóe lên, trong tay Nhiếp Viễn Thanh xuất hiện một thanh chủy thủ sắc nhọn, sắc mặt dữ tợn, hung hăng đâm thẳng vào bụng mình.

"Muốn chết? Dễ vậy sao?" Lão Cao cười dài một tiếng, mau chóng vung chân ra đá vào mu bàn tay hắn, thanh chủy thủ bị đá bay đi. Lập tức Cao Tù lại mau chóng bước nhanh lên, một quyền uy mãnh đấm thẳng vào một bên mặt Nhiếp Viễn Thanh. Y đau đớn rên lên ư ử, quai hàm trật khớp, trong miệng rơi xuống một viên thuốc đen thui, còn chưa kịp cắn vỡ ra nữa. Lão Cao hít một hơi lạnh: "Tên này thực là gian xảo, không những đâm vào bụng không ngờ lại còn cắn thuốc độc, rõ ràng là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để kết thúc tính mạng. Làm quan đến mức như thế này cũng thực là đáng buồn!"

- A, a...!

Nhiếp Viễn Thanh chẳng thể nói được lời nào nữa, tay chân khua loạn lên nhìn về phía Lâm Tam với ánh mắt oán hận vô bì.

- Ngươi còn chưa đến lúc chết đâu!

Lâm Tam cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói:

- Những năm qua ngươi tham ô trên mồ hôi xương máu của bách tính Tự Châu, ngươi cướp từ đâu về thì hãy nôn ra trở lại nơi đó cho ta. Nếu không, ta có một ngàn thủ đoạn khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!

"A...! A... !" Trong mắt y bắn ra những tia sợ hãi cùng cực, thân thể cuộn tròn lại, hiển nhiên là đã sớm nghe nói về thủ đoạn của Lâm Tam ca.

- Mạt tướng Trương Quần, bái kiến Lâm Nguyên soái!

Thành Tự Lập dẫn theo Trương Quần hưng phấn đi tới.

Lâm Tam vội đưa hai tay đỡ, vui vẻ nói:

- Trương đại ca hà tất phải khách khí! Hôm nay nhờ có huynh và Thành đại ca nên đại sự mới thành được! Mời hai vị đại ca chuyển cáo lại với các huynh đệ, ngày mai ta sẽ bày rượu tại Quân Liên huyện thành, cùng mọi người uống một trận cho thật thống khoái!

Lâm Nguyên soái quả nhiên là hào sảng y như tương truyền, Trương Quần với bộ râu quai nón hưng phấn gật đầu liên tục:

- Mạt tướng tuân mệnh! Có thể tận mắt nhìn thấy Lâm Nguyên soái là vinh hạnh của tất cả huynh đệ chúng tôi!

Thành Tự Lập nhỏ giọng hỏi:

- Lâm Nguyên soái, quân sĩ Tự Châu này phải xử trí thế nào đây?

"Những hạt kê mục rữa thế này thì còn cần làm gì nữa? Lâm Tam thở dài một tiếng:

- Đem những người này nhất nhất thẩm tra, kẻ đại ác thì theo luật trừng phạt, kẻ tiểu ác tịch thu tiền tài, giải giáp quy điền. Còn phải nhờ Trương đại ca điều thêm bốn ngàn nhân mã tinh tráng từ Bộ Doanh tới đóng ở Tự Châu, bảo vệ trị an nơi đây, đề phòng dư đảng của Nhiếp Viễn Thanh thừa cơ làm loạn. Có một điểm nhất định phải chú ý, khi quân đội đóng quân ở đây không được quấy nhiễu dân chúng, không cần biết là Miêu tộc hay Hoa tộc, chúng ta đều không được tham ô tơ hào một đồng nào! Không những phải hòa hảo với bọn họ mà còn phải giúp đỡ khi họ gặp khó khăn, khi mùa màng bận rộn thì phải giúp họ thu hoạch, khi nông nhàn thì phải xây cầu sửa đường cho họ... Cái tên Nhiếp Viễn Thanh này báo hại cho Tự Châu biến thành tình trạng như thế này, nhân tâm phải thu phục dần dần mới được!

Cái loạn ở Tự Châu hôm nay hai người họ đã tận mắt nhìn thấy, đối với lời của Lâm soái cũng đều vô cùng tán đồng.

Các hương thân Miêu tộc bốn phía xung quanh sớm đã ầm ĩ cả lên, Trát Quả bị bắt, phủ doãn đại nhân làm ác bao năm nay cũng bị a Lâm ca bắt lấy, hai ngọn núi lớn đè lên đầu bọn họ sau một đêm đã triệt để được dời đi, sao không khiến cho người ta vui sướng cơ chứ?

Nếu nói a Lâm ca trên Hoa Sơn tiết đoạt quán quân thì chỉ khiến cho mọi người kính phục mà thôi, đến khi hắn tiễu trừ được khối ung nhọt của Tự Châu, trả lại cho trăm dặm Miêu tộc một bầu không khí trong sạch, sự kính phục đó sớm đã hóa thành sự yêu kính vô ngần. Có bản lĩnh, có nghĩa khí, thân thiết dễ gần, yêu thương dân chúng, a ca như vậy ai mà không yêu quý cơ chứ?

- A Lâm ca, a Lâm ca...!

Đám người Miêu bốn phía xung quanh vỗ tay theo tiết tấu nhịp nhàng, lớn tiếng hò hét tên của hắn, những tiếng hoan hô vang vọng khắp núi non.

- Lâm Nguyên soái!

Hàn Nông đi đến bên cạnh hắn thì thầm vài tiếng, lần đầu tiên đổi cách xưng hô rất là không thuận miệng. Nghĩ đến chuyện mấy đêm trước đánh hắn xuống núi, lão đầu này vừa tức cười lại vừa thấp thỏm lo lắng, hạ giọng nói:

- Xin ngài nói với người Miêu chúng ta vài câu đi!

Lâm Tam mỉm cười khoát tay nói:

- A thúc, đừng gọi ta là Lâm Nguyên soái gì đó, tại Miêu tộc, ta vĩnh viễn sẽ là a Lâm ca của các người! Chỉ hy vọng lần sau lên Bích Lạc thôn, người đừng đuổi ta đi là tốt rồi!

Đại trưởng lão bật cười ha hả, Lâm Tam nhảy phắt lên đài, hai tay vẫy vẫy:

- Các hương thân...!

Đám người đầu tiên là trở nên tĩnh lặng, tiếp đó những tiếng hoan hô rầm trời lại vang lên, tiếng vỗ tay rào rào như sóng vỗ, hồi lâu không dứt, hắn liên tiếp cúi rạp người ba cái đáp lễ thì mới hơi yên tĩnh trở lại.

- Đầu tiên ta phải tuyên bố một tin tức!

Lâm Tam đưa mắt nhìn khắp xung quanh, lớn tiếng nói:

- Hoàng đế đã tuyên thánh chỉ, vì hoàng tôn vừa sinh ra, Đại Hoa toàn quốc miễn thuế ba năm! Nói cách khác, trong vòng ba năm, không cần biết là người Miêu hay người Hoa, xin mọi người cứ yên tâm thu hoạch và chăn nuôi, một quan tiền cũng không cần nộp!

"Rào rào...!" Tiếng vỗ tay rào rào, quần chúng như sôi trào, cho dù có hét lên một ngàn câu khẩu hiệu cũng chẳng bằng một cái lợi ích thực tế.

- Chuyện thứ hai! Miêu tộc ở Tự Châu vừa trừ xong gian tà, bách nghiệp đang chờ hưng thịnh, lúc này cần phải có tiền bạc làm cơ sở để thực hiện nông sự, ta sẽ báo lên Hoàng thượng, trước mắt cứ phát hai vạn lượng bạch ngân xuống, do các trưởng lão Miêu tộc thương nghị phân phối!

Hai vạn lượng bạch ngân, đây chẳng phải là một con số nhỏ, đối với Miêu trại mà nói, đơn giản là ngoài sức tưởng tượng, tất cả người dân Miêu tộc đều nghe mà không chớp mắt, trái tim bị kích động tới muốn nhảy cả ra ngoài, trong chốc lát đã lại vỗ tay như sấm động.

An Bích Như lén kéo tay hắn, nghiêm trang nói:

- Nói bậy! Bây giờ vừa mới đánh xong với Đột Quyết, quốc khố nhất định sẽ trống rỗng, hai vạn lượng bạch ngân? Ngươi có lấy mạng của Từ Vị thì lão ta cũng chẳng đưa nổi cho ngươi! Hãy nói thực ra đi, có phải ngươi tự móc túi ra không?

"Quả nhiên là không gì giấu được An tỷ tỷ. " Lâm Tam cắn vào tai nàng, cười hì hì, ra vẻ đại lượng:

- Nếu móc từ quốc khố ra thì đương nhiên là không có, có điều trước đây khi kê biên tài sản của Thành Vương, ta đã kiếm được một chút. Trong nhà còn có một bức "Giang sơn Yên Vũ đồ" của Từ Vị, ta cũng dự tính đem nó bán đi, lại càng thuận tiện là lão Từ mới vẽ thêm bức "Bách điểu Thiên hoa đồ", ta cứ đem từng con chim, từng bông hoa bán đi. Ngoài ra, còn cả mấy mảnh kim cương vỡ nát mà trước đây người Tây Pháp Lan tặng ta nữa, toàn bộ đem hết ra chắc cũng miễn cưỡng đủ hai vạn lượng. Đây đều là những đồng tiền lẻ mà ta lén tích cóp dần, nàng đừng có nhắc đến với bọn Thanh Tuyền đó nha!

An Bích Như hai mắt lênh láng xuân tình, dịu dàng nhìn hắn:

- Con người ngươi ấy, trước nay đều chẳng chịu thua thiệt, lần này sao lại thay đổi thế?

- Ai nói ta chịu lỗ?

Lâm Tam hắc hắc cười dâm:

- Hai vạn lạng bạc là sính lễ ta tặng cho Miêu tộc! Ta phải lấy bảo bối của bọn họ về nhà để trao đổi lại, lần này coi như ta kiếm được món hời rồi!

- Cái tên tiểu gian tặc ngươi!

Thánh cô cười khúc khích dí một ngón tay lên trán hắn, hoan hỷ vô ngần.

- Này, này!

Lâm Tam vội vã nghiêm mặt nhắc nhở. Thánh cô đùa giỡn tới mức quên hết tất cả, nhất thời quên mất mình đang ở nơi đâu, khi tỉnh ra thì đã muộn, chỉ thấy tất cả mọi người dưới đài đều đang mở to mắt nhìn chăm chăm vào nàng, hiển nhiên là trước nay chưa từng thấy qua vẻ kiều mị động nhân như thế của Thánh cô. Cho dù An Bích Như có tinh minh lão luyện hơn đi nữa thì cũng không nén nổi mà đỏ bừng hai má.

- Chuyện thứ ba... !

Khuôn mặt dày Lâm Tam cũng có chút nóng lên, vội vã lớn tiếng nói tiếp, khỏa lấp sự ngượng ngập của mình:

- Bởi vì Tự Châu phủ doãn Nhiếp Viễn Thanh sưu cao thuế nặng, tham ô hối lộ, phạm thượng làm loạn, tạm thời sẽ bị tống giam chờ xét xử, trừ quân vụ và pháp độ ra, tất cả các việc lớn việc nhỏ của Miêu tộc tạm thời sẽ do Nghị sự đoàn gồm Thánh cô và các vị trưởng lão thương nghị quyết định, sau đó sẽ báo lên đốc phủ Xuyên Thiểm để thi hành...!

"Rào rào...!" Những tiếng vỗ tay như muốn xé rách cả bầu trời, các vị trưởng lão trên đài đều sung sướng đến tim muốn nhảy cả ra ngoài. Đây là a Lâm ca đang từng bước từng bước thực hiện lời hứa, tuy là vì phủ doãn thiếu chỗ mà tạm thời do trưởng lão hội thay thế xử lý các sự vụ của Miêu tộc, nhưng đó cũng là hiên ngang tiến được một bước rất lớn rồi, Miêu tộc lần đầu tiên có quyền phát ngôn ở châu phủ, sao không khiến người ta vui mừng cơ chứ?

Ba chuyện này, chuyện sau càng khiến người ta kích động hơn chuyện trước, a Lâm ca thần kỳ quả là đã mang tới cho Miêu trại quá nhiều kinh hỷ, tất cả mọi người đều thành tâm kính phục hắn.

- Chuyện cuối cùng, cũng chính là chuyện quan trọng nhất...!

Lâm Tam nghiêm mặt lại, sau đó đột nhiên cười hì hì gian xảo nói:

- Tương thân hội tại Hoa Sơn tiết mới tiến hành được một nửa, các a ca a muội, mọi người còn đợi cái gì? Những thời khắc tốt đẹp thế này ngàn vạn lần đừng nên lãng phí nha!

Tất cả mọi người đều rộ lên những trận cười lớn, mừng rỡ vô cùng. Đêm nay thực sự là kinh hỷ liên tiếp, đầu tiên là khúc đối ca đặc sắc của a Lâm ca và Thánh cô, tiếp đó là tiêu diệt kẻ gian tham ở Tự Châu, những cơn sóng cứ nối tiếp nhau khiến cho bọn họ quên mất cả hoạt động quan trọng nhất của tộc mình. Được a Lâm ca nhắc nhở, Tương thân hội mới tiếp tục được tiến hành, nam nữ Miêu tộc lại nhảy múa hát ca, liếc mắt đưa tình, những lời ca mỹ diệu không ngừng vang vọng thật lâu trong bầu trời đêm.

Lâm Tam thở phào, quay đầu lại, An tỷ tỷ chẳng biết đã đi đâu rồi, đến cả chào một câu cũng không. Đang nghi hoặc thì đột nhiên nghe thấy trong gió vọng đến mấy tiếng quát chứa đầy lo lắng và giận dữ:

- Buông ta ra, mau buông ta ra!

Thanh âm này nghe có vài phần quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ lại là bọn Thành Tự Lập đang ngăn cản một nữ tử người Miêu, thiếu nữ đó đang chống trả kịch liệt, lớn tiếng kêu lên không ngừng.

Hắn vội vã lao lên trước, cười nói:

- Thành đại ca, vị này là bằng hữu của ta! Tử Đồng, nàng tới tìm ta sao?

Thành Tự Lập vội vã buông ra, Tử Đồng lạnh lùng nhìn hắn:

- Ta chẳng phải là tới tìm Lâm Nguyên soái, ta muốn tìm một tên người Hoa lòng lang dạ sói, vô tình vô nghĩa!

"Đó không phải là ta sao?" Lâm Tam cười khổ lắc đầu:

- Tử Đồng, nàng đừng có chế giễu ta nữa, con người ta thực sự xấu xa như vậy sao?

- Nào chỉ vậy, ngươi so với những lời ta nói còn xấu xa gấp cả trăm lần ngàn lần!

Tử Đồng nghiến chặt răng hung hăng nhìn hắn, sau hồi lâu mới thở dài một hơi:

- A Lâm ca, Y Liên đi rồi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-636)