← Ch.0236 | Ch.0238 → |
Cô gái thư ký tròn mắt, mồm chữ o, kinh ngạc nhìn Lý Lệnh Tây. Nàng vừa cảm thấy kinh ngạc vừa cảm thấy có gì đó mất mát, cảm giác thần tượng trong lòng đã tan vỡ.
Trong công ty người đàn ông được trông đợi nhiều nhất là ông chủ Quản Tự nhưng ông chủ Quản Tự rất ít khi tới Danh Y đường vì thế Lý Lệnh Tây với vai trò người tổng phụ trách được coi là người được nhiều cô gái để ý nhất.
Mặc dù Lý Lệnh Tây không khôi ngô, đẹp trai như Quản Tự, cũng không có phong thái tự nhiên, hấp dẫn, mê người nhưng hắn cũng là người đàn ông ưa nhìn. Dù hắn hơi kiêu ngạo nhưng đối xử với nhân viên cũng khá nhã nhặn. Mà cho dù hắn không có những điều đó, bản thân hắn cũng là một công tử trẻ tuổi, giàu có đương nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều cô gái trẻ.
Sau khi người đàn ông kia hô lên như vậy nàng đã hoàn toàn hiểu. Điều này có thể giải thích vì sao giám đốc Lý không bao giờ có bất kỳ cử chỉ thân mật với bất kỳ nữ nhân viên trong công ty. Cư xử bình đẳng với tất cả nhân viên nữ. Cho dù kể cả với một số nữ nhân viên khá xinh xắn, vẫn là cách cư xử lãnh đạm, không có gì mập mờ thì ra là do giám đốc thích đàn ông. Một phụ nữ xinh đẹp, hấp dẫn cũng không là gì trong mắt giám đốc.
Nếu Lý Lệnh Tây biết suy nghĩ của nàng chắc chắn hắn sẽ trừ hết tiền lương của nàng và đuổi nàng ra khỏi công ty. Sở dĩ hắn giữ gìn bản thân trong con mắt nhân viên không phải là để chiếm được lòng tin của họ sao? Nếu hắn để cho nàng biết hắn có quan hệ mập mờ với ba, bốn cô gái trong công ty thì sau này hắn còn cơ hội không?
Đương nhiên bây giờ không có bất kỳ dấu hiệu thành công nào.
Vì thế trong lúc cô thư ký đó còn đang ngây người suy nghĩ nàng đã quên mất chức trách của một thư ký. Khi giám đốc bị hất cà phê nàng cần phải lên tiếng ngăn cản. Sau khi giám đốc bị hắt cà phê nàng phải nghĩ ra biện pháp xử lý kịp thời.
Nhưng sắc mặt nàng trắng bệch nàng đứng ngây người tại chỗ.
So với Lệ Khuynh Thành đương nhiên Tần Lạc ra tay chính xác hơn nhiều. Dù sao vị giảng viên Trung y này cũng đã có một khoảng thời gian luyện tập kỹ thuật bắn súng cùng phi châm.
Vì vậy chén cà phê nóng bỏng, còn bốc hơi cùng mùi thơm của hương cà phê liền biến thành một dòng nước đen, đặc quánh nhằm thẳng mặt Lý Lệnh Tây bay tới.
Lý Lệnh Tây cực kỳ hoảng sợ, hắn không kịp kêu lên một tiếng, định bỏ chạy khỏi phạm vi ảnh hưởng của nước cà phê nhưng vấn đề là Lý Lệnh Tây đang ngồi trên ghế xoay, hắn hoảng hốt đứng dậy nhưng không ngờ cả người và ghế xoay ngã nhào xuống nền nhà.
Ai!
Từ sau chiếc bàn làm việc khảm đá cẩm thạch vang lên tiếng kêu đau đớn của Lý Lệnh Tây.
Sau đó Lý Lệnh Tây nhảy chồm chồm lên giống như con khỉ bị lửa đốt đuôi. Áo khoác trên người hắn nhanh chóng bị lột ra rồi hắn điên cuồng xe rách áo sơ mi và áo lót bên trong.
Cú ngã của hắn đã cứu hắn, nước cà phê nóng bỏng không dính vào mặt hắn và chỉ rơi vào lưng của hắn.
Chất lỏng nóng bỏng nhanh chóng thấm qua quần áo của hắn, sau đó ngấm vào da thịt yếu ớt của hắn. Đôi lông mày hắn cau lại, cả người hắn uốn éo dữ dội.
"Mau lấy khăn bông. Mau lấy khăn bông" Lý Lệnh Tây hét lên một tiếng chói tay.
Cuối cùng cô thư ký cũng khôi phục lại trạng thái tinh thần của mình, hàng mi dài của nàng chớp chớp, nàng ngơ ngác hỏi: "Cái gì ạ?"
Tới khi nàng nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Lý Lệnh Tây, động tác cuống cuồng cởi áo của hắn nàng mới kinh hãi nói: "Giám đốc. Tôi đi lấy khăn bông cho giám đốc. Giám đốc có bị bỏng không? Có cần tôi lấy thuốc bôi mỡ cho giám đốc không?"
"Đi nhanh lên" Lý Lệnh Tây tức giận quát lên.
Cô thư ký không nói thêm câu nào, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi đi vội ra ngoài.
"Hai người chờ đấy. Tôi sẽ báo cảnh sát bắt hai người. Hai người cố ý gây thương tích cho người khác" Ngón tay Lý Lệnh Tây run run chỉ vào Lệ Khuynh Thành, tim hắn đập liên hồi. Sắc mặt hắn tức giận đến tái nhợt.
"Báo cảnh sát? Anh còn dám báo cảnh sát sao?" Lệ Khuynh Thành không tin."Người cần báo cảnh sát phải là tôi mới đúng chứ? Anh động chân, động tay với tôi trong phòng làm việc của anh. Tôi sẽ tố cáo anh tội quấy rối phụ nữ".
"Tôi động tay, động chân với cô lúc nào? Cô có chứng cớ gì?" Lý Lệnh Tây quát to. Trên trán hắn gân xanh nổi lên, giật giật.
"Chứng cớ ư? Anh nói tôi cố ý đả thương anh, vậy chứng cớ đâu?" Lệ Khuynh Thành cười nhạt hỏi.
"Trên người tôi còn vết cà phê. Trên mặt đất còn quả cầu mô hình, kính vỡ, các kẹp tài liệu của tôi. Hơn nữa còn có thư ký của tôi làm chứng. Cả ngươi nữa, họ Tần kia. Hai người hãy chờ ngồi tù đi" Lý Lệnh Tây gào lên đến khàn cả giọng. Trong căn phòng làm việc xa hoa, hiện đại của hắn. Lý Lệnh Tây cởi trần, thân thể hắn gầy gò, không có bắp thịt, hắn trông giống như một con gà bị người ta tách hết thịt chỉ còn trơ xương, gây cho người xem một cảm giác rất hài hước.
Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thì khi cởi quần áo đều để lộ những khiếm khuyết của cơ thể. Khi mặc quần áo thì trông như một công tử hào hoa phong nhã. Khi cởi quần áo ra thì trông không khác gì một gã hành khất trên đường.
Người khác người đơn giản chỉ là do quần áo mà thôi.
"Nếu như anh không dở trò vô lễ với tôi. Tôi sẽ không dùng mô hình quả cầu đánh anh. Tôi cũng không cả kẹp tài liệu đánh anh. Hơn nữa cà phê không phải do tôi hất" Lệ Khuynh Thành cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: "Là do anh muốn bao cậu ấy. Cậu ấy thấy bản thân mình bị sỉ nhục nên cậu ấy mới hất cà phê vào người anh".
Tần Lạc cười gượng nói: "Những câu đó là tôi chỉ nói thay cho chị thôi".
"Thôi được" Lệ Khuynh Thành gật đầu, nàng cầm chén cà phê trong tay Tần Lạc và nói: "Cũng coi như tôi hất cà phê lên người anh. Nếu như không phải anh làm chuyện vô lễ với tôi, tôi cũng sẽ không làm thế với anh đúng không?"
"Tôi điên rồi sao? Tôi hành động vô lễ với người khác ngay trong phòng làm việc của tôi sao? Cô nói vậy liệu có ai tin cô không?" Lý Lệnh Tây nhìn chằm chằm vào Lệ Khuynh Thành, hai mắt hắn như toé lửa.
"Tôi tin rằng sẽ có" Tần Lạc cười tủm tỉm nói. Dù gì thế nào đi nữa bản thân mình cũng là đồ đệ của Long Vương. Nếu nói về phương diện quan hệ đương nhiên sẽ vô cùng đơn giản.
Tần Lạc thầm nghĩ hôm nay Lý Lệnh Tây may mắn là Tần Lạc hắn không có thẻ bài nếu không mình sẽ cho hắn biết tay.
Lý Lệnh Tây sửng sốt lúc này hắn với nhớ tới xuất thân của Tần Lạc. Tần Lạc có quan hệ với Vương Cửu Cửu, có quan hệ với Văn Nhân Mục Nguyệt, có quan hệ với bà chủ của Danh Viện hội. Trong khi đó bản thân hắn cũng được coi là một công tử của đất Yến Kinh này.
Nhưng không phải cứ là công tử là giống nhau. Những người đó rất có thế lực, căn bản bọn hắn không thể dây vào.
Cái cảm giác bị người khác áp bức mà vô phương phản kháng luôn gây ra một cảm giác uất nghẹn.
"Hai người đã chơi xấu" Sau khi Lý Lệnh Tây suy nghĩ cẩn thẩn về các mối quan hệ hắn không vội vã báo cảnh sát. Hắn đi tới tủ ở cạnh đó lấy ra một cái áo sơ mi trắng rất đẹp mặc vào.
Tuy sau lưng hắn rất đau rát nhưng nó vẫn không thấm gì so với nỗi đau nội tâm của Lý Lệnh Tây. :
"Anh cũng vậy" Tần Lạc cười nói."Mặc dù tôi là người có tích cách điềm đạm nhưng tôi không cho phép bất kỳ ai coi thường tôi vì thế anh hãy tự thu xếp đi".
"Nếu như anh không gọi điện thoại báo cảnh sát thì chúng tôi có thể đi được chưa?" Lệ Khuynh Thành nhìn Lý Lệnh Tây cười tủm tỉm hỏi hắn.
"Tôi sẽ không dừng tay" Lý Lệnh Tây âm trầm nói.
Lệ Khuynh Thành gật đầu nói: "Hy vọng là sau ba tháng nữa tôi vẫn còn có thể nghe thấy anh nói câu này".
Nói xong Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc nhìn nhau cười rồi cả hai sóng vai nhau đi ra ngoài.
Người thư ký lấy khăn bông và thuốc bôi mỡ tới, nàng đứng trước cửa dè dặt hỏi: "Giám đốc, khăn lông và thuốc mỡ tôi để ở trên bàn của giám đốc".
Nói xong nàng di tới để lên bàn rồi xoay người đi như chạy trốn.
Nếu là trước kia nàng sẽ chủ động đưa ra lời đề nghị được lau và bôi thuốc mỡ hộ cho giám đốc của nàng nhưng khi nàng biết tính cách quái dị của hắn, nàng thực sự không dám chạm vào người hắn.
Lý lệnh Tây cầm thuốc mỡ, hắn định bôi vào vết bỏng nhưng lúc này hắn mới nhớ ra là vết bỏng nằm ở sau lưng trong khi hắn thư ký của hắn đã đi ra ngoài.
Lý Lệnh Tây giận dữ ném hộp thuốc mỡ vào cánh cửa. Dường như cơn giận dữ vẫn chưa tiêu tan vì thế hắn ném tất cả những vật gì ở trước mặt hắn ra cửa.
Choang, bịch.
Từ trong phòng làm việc của Lý Lệnh Tây không ngừng truyền ra âm thanh của đồ đạc bị vỡ. Tất cả nhân viên trong công ty kinh hãi. Mọi người nhỏ to rỉ tai nhau suy đóan tại sao giám đốc lại nổi cơn thịnh nộ như vậy.
Chỉ người thư ký của Lý Lệnh Tây biết nguyên nhân của sự việc, vẻ mặt kỳ lạ nàng lặng lẽ thu nhặt đồ đạc của mình. Nàng đã biết được bí mật quan trọng của giám đốc, chắc chắn nàng sẽ bị công ty sa thải.
Quản Tự đẩy cửa bước vào, hắn khẽ cau mày khi thấy khung cảnh hỗn loạn bên trong như thể vừa bị cướp bóc.
Nhưng vẻ mặt tức giận của hắn chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất. Hắn khôi phục lại vẻ mặt bình thường, cực kỳ bình thản, không chút tức giận.
"Bọn chúng đi rồi hả?" Quản Tự hỏi.
"Đi rồi" Lý Lệnh Tây tức giận trả lời. Tay hắn lấy một điếu thuốc lá châm lửa hút rồi hắn hung hăng nói tiếp: "Tôi sẽ không để bọn chúng sống yên ổn".
Quản Tự gật đầu hỏi: "Thế có bị thương không?"
"Khá nặng, bị thương vào sau lưng" Lý Lệnh Tây nhếch miệng nói.
Quản Tự nhặt ống thuốc mỡ dưới đất lên rồi hắn đi ra sau lưng Lý Lệnh Tây và nói: "Hãy cởi áo ra, tôi bôi thuốc cho anh".
Lý lệnh Tây để điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi hắn cởi áo ra, một mảng da đỏ ửng hiện ra trước mặt Quản Tự. Lý Lệnh Tây cười nói: "Cảm phiền Quản thiếu gia".
"Sao anh còn khách khí với tôi như vậy?" Quản Tự bóp thuốc mỡ ra tay mình rồi hắn nhẹ nhàng bôi vào vết thương trên lưng Lý Lệnh Tây."Bọn chúng ra tay quá tàn nhẫn. Xem ra anh phải liên tục bôi thuốc mấy ngày liền mới khỏi. Nói cách khác anh cần phải kiêng nước".
"Quản thiếu, cho dù thế nào đi nữa anh cũng phải giúp tôi báo mối thù này" Lý Lệnh Tây nghiến răng nghiến lợi nói."Từ nhỏ tới giờ chỉ có tôi ức hiếp người khác, chưa từng có ai dám ra tay với tôi. Ôi, cảm giác bị người khác lăng nhục không dễ chịu chút nào".
Quản Tự cười nói: "Chúng ta nên chủ động hơn một chút. Nếu bọn chúng không muốn làm việc đó chúng ta hãy tự mình làm. Nói tóm lại chúng ta sẽ không để anh chịu thiệt thòi khi bị chúng ức hiếp như vậy".
"Quản thiếu, phải làm thế nào anh hãy nói cho tôi biết? Tôi sẽ phụ trách việc đó" Gương mặt Lý Lệnh Tây cau lại."Bây giờ đây. Nếu không phải là chúng chết thì là tôi chết. Tôi muốn giải quyết bọn chúng".
Quản tự lắc đầu nói: "Chúng ta không thể chết nhưng nhất định bọn chúng phải biến mất trên thế gian này".
Tần Lạc và nghiệp đoàn Trung y của hắn chính là rào cản lớn nhất.
← Ch. 0236 | Ch. 0238 → |