Vay nóng Tima

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0280

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0280: Động vật hung hãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Một hàng xe quân dụng dài đỗ ở sân bay, để tiết kiệm thời gian, đội xe đến đón bọn họ đã vào hẳn bên trong sân bay rồi.

Nhưng, đến khi nhìn thấy những người đến đón đoàn bước từ trong xe ra, thì Minh Hạo cau hết cả mày lại___một đám người có thân hình phì nộn không khỏi làm cho Minh Hạo cảm thấy không được hài lòng cho lắm.

Đi đầu là một người đàn ông trạc tuổi trung niên, dáng người cao lớn, bận trên mình một chiếc áo sơ mi trắng, vest đen, đeo kính, khuôn mặt tươi cười chủ động bước đến trước mặt Minh Hạo, giơ tay ra nói: "Thư ký Minh, chào anh. Tôi là phó tỉnh trưởng tỉnh Vân Điền, Vạn Đào, vô cùng cảm ơn các vị đã kịp thời đến cứu viện. Tôi thay mặt bà con bô lão toàn tỉnh Vân Điền nói lời cảm ơn tới các vị."

"Phó tỉnh trưởng Vạn khách khí rồi." Minh Hạo giơ tay ra bắt tay với Vạn Đào nói.

"Thư ký Minh, tôi là cán bộ tỉnh Khâu Kiện, chào mừng mọi người đến đây chỉ đạo kiểm tra công việc của chúng tôi. Thái phó bộ trưởng dạo này có khỏe không? Đã lâu lắm rồi tôi không có thời gian đi thăm vị lãnh đạo lâu năm của mình rồi!

"Thư ký Minh, tôi là trưởng cục cục y tế thành phố Vân Phàm ____"

"Làm to cũng mệt thật đấy." Vương Dưỡng Tâm bĩu môi nói. Hiển nhiên, hắn không thích kiểu này cho lắm. Lúc nào rồi mà còn lãng phí thời gian vào việc tự giới thiệu mình nữa chứ?

Nhìn mấy phim lớn Hollywood kia kìa, những anh hùng đến để cứu vớt nhân loại, người ta vừa mới từ nhảy xuống từ máy bay trực thăng thì đã có người ở dưới đón sẵn bằng chiếc xe jeep đã được khởi động từ trước. Làm gì có việc gì mà không giải quyết được ở trên xe chứ? Làm gì có chuyện gì mà không nói được ở trên xe?

Qủa nhiên, Minh Hạo cũng không chịu được kiểu này, liền nói: "Thế này đi, thời gian gấp rút, chúng ta hãy giải quyết đợt dịch bệnh này xong xuôi cái đã, xong đâu đấy rồi thì sẽ đến làm phiền các lãnh đạo tỉnh thành phố một phen. Còn bây giờ, chúng tay hãy lập tức tới vùng dịch bệnh thôi, đồng chí của thành phố Vân Phàm chỉ đường cho chúng tôi nhé."

Nghe Minh Hạo nói vậy, nên mọi người tự khắc không ngăn lại nữa. Việc này cũng không phải là việc nhỏ, toàn thể nhân dân trên cả nước đang theo dõi về đây đấy.

Sau đó, người trong tổ chuyên gia lần lượt bước lên những chiếc xe quân dụng. Dưới sự dẫn đường chỉ lối của chiếc xe đầu tiên thì những chiếc xe phía sau phóng nhanh như bay đến vùng dịch bệnh.

"Ngày trước tôi luôn mong mỏi được xuống dưới thực tế. Nói gì thì nói, làm thư ký của lãnh đạo, chẳng phải là muốn có được một tiền đồ sáng lạng hay sao? Nhưng giờ đây, tôi lại thấy là làm việc bên cạnh lãnh đạo thì vẫn tốt hơn. Ít nhất thì không phải đứng đó mà tiếp đãi, không cần phải nịnh nọt lấy lòng, không phải lãng phí thời gian vào những câu nói nhàm chán, vô vị." Minh Hạo ngồi cạnh Tần Lạc, tay vừa châm thuốc vừa nói.

"Bởi vì vị trí hiện giờ của anh làm cho mọi người phải nịnh hót lấy lòng anh một cách bận rộn đấy." Tần Lạc cười nói.

"Đúng vậy." Minh Hạo gật đầu."Đáng ghét thật, nhưng lại không thể không ứng phó. Vì dù sao thì nếu họ không phải là những thành viên lớn của tỉnh thì cũng là những ông lớn trong hệ thống. Mua chuộc được một người không dễ dàng chút nào, nhưng đắc tội với một người thì lại quá đơn giản. Rồi về sau, bọn họ lại quay lại cắn mình một cái, thì sẽ gặp phải những phiền phức khôn lường. Bây giờ nghĩ lại mới thấy làm bác sỹ như các cậu là tốt nhất."

"Tôi làm bác sỹ có tốt đến mấy, thì không phải mấy người có chức có quyền các anh chỉ cần ho nhẹ một câu thôi là chúng tôi lại phải cun cút nghe theo sao?" Tần Lạc cười nói.

"Xem ra không ai là dễ dàng gì cả. Nếu đã lựa chọn rồi thì không nên dễ dàng từ bỏ. Bây giờ đã không phải là lúc nghĩ xem vấn đề nó tốt hay xấu nữa rồi." Minh Hạo mệt mỏi nói.

"Bộ trưởng phái anh đến, không phải là muốn tăng điểm cho anh hay sao? Chuẩn bị khi nào thả anh ra? Ngồi ở vị trí nào?"

Tần Lạc liếc mắt nhìn người quân nhân đang lái xe một cái rồi thấp giọng nói vào tai Minh Hạo.

Tần Lạc sau đó lại nói: "Chúc mừng, chúc mừng. Anh nhớ phải mời tôi một bữa đấy."

"Quay về Yến Kinh rồi tính. Huynh đệ ta cũng phải tụ tập một bữa mới được. Bây giờ theo chân phó bộ trưởng, nên thời gian cũng phải theo của ông ấy, ít có lúc rảnh lắm. Về sau có lẽ sẽ tự do hơn một chút." Minh Hạo vui vẻ nói.

"Tôi phải nói những lời này cho phó bộ trưởng biết mới được."

"Ối, đừng chứ. Hiện giờ cậu là người mà phó bộ trưởng tâm đắc nhất. Cậu mà nói vậy thì không chừng ông ấy sẽ gạt tôi ra thật mất. Đến lúc đó tôi muốn khóc cũng không khóc được nữa."

Tần Lạc gật gật đầu, hắn không cười nữa mà lên tiếng hỏi: "Phó bộ trưởng sau đột nhiên lại chọn người trong Công Hội Trung Y vậy?"

Minh Hạo liếc nhìn Tần Lạc một cái, thầm bái phục hắn. Mặc dù tên này không ở trong chốn quan trường, nhưng đầu óc lại vô cùng nhay nhạy.

Minh Hạo dập luôn điếu thuốc trên tay, nói: "Thứ nhất, Công Hội Trung Y là do một tay phó bộ trưởng dìu dắt, ông ấy cần mấy người các anh cho ra được thành tích. Thứ hai, phó bộ trưởng gặp phải một số áp lực, nếu mấy người các cậu có thể giải quyết được sự kiện muỗi mặt người lần này, thì áp lực của bộ trưởng sẽ giảm đi rất nhiều. Thứ ba là ông ấy biết chắc rằng, cậu sẽ vui vẻ đảm nhiệm việc này."

"Phó bộ trưởng nhìn tôi thấu đáo quá." Tần Lạc cười khổ.

Minh Hạo lắc đầu nói: "Phó bộ trưởng nói rồi, ông ấy không thể nhìn rõ nổi cậu. Nhưng ông ấy biết cậu muốn làm gì."

"Có thể gặp được một phó bộ trưởng như vậy, đúng là cái phúc của trung y." Tần Lạc cười nói với giọng cảm kích.

"Phó bộ trưởng cũng rất cảm kích cậu." Minh Hạo nói xong lại cười cười nói tiếp: "Bây giờ làm thế nào đây? Quan hệ giữa cậu với mấy người đó giờ đây căng thẳng như vậy thì biết triển khai công việc sau này ra sao đây?"

"Thế anh cho rằng, cho dù tôi có nhịn bọn họ thì bọn họ sẽ tình nguyện phối hợp với chúng tôi sao?" Tần Lạc hỏi lại.

Minh Hạo nghĩ một lát rồi cười khổ nói: "Ngay lúc đầu, khi phó bộ trưởng có ý kiến muốn trung y và tây y mỗi bên cử một đội rồi lập thành một tổ đi cứu viện, thì tôi đã linh cảm sẽ có chuyện như thế này xảy ra. Dường như sự kỳ thị trung y đã ăn sâu vào tận xương tủy bọn họ."

"Không sai. Cho dù chúng tôi có nhẫn nhịn thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng làm nên chuyện gì. Thôi, nếu đã không làm cho người ta yêu được, thì làm cho người ta sợ đi. Khi người ta sợ mình rồi thì người ta mới xem mình như một đối thủ cùng đẳng cấp." Tần Lạc nói tiếp: "Bọn họ sẽ không bao giờ chia sẻ bất kỳ tin tức gì với chúng tôi đâu. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để giải quyết lần dịch bệnh này."

"Cố gắng lên." Minh Hạo nói."Là một người chỉ huy, đáng lẽ tôi không nên nói những lời lệch lạc như vậy, nhưng, tôi vẫn coi trọng các cậu giỏi hơn. Tôi hiểu cậu hơn một chút, vì thế cho nên, tôi cũng đặt niềm hy vọng về phía các cậu nhiều hơn một chút."

"Yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu. Bất luận thế nào thì cũng không thể làm mất mặt trung y được." Vương Dưỡng Tâm nói chen vào. Hắn vẫn tức về chuyện bên tây y tự dưng sinh chuyện khiêu khích một cách vô cớ.

Đoàn xe lao thẳng về phía trước, từ tỉnh về đến thành phố, rồi từ thành phố về đến huyện thành. Khi đến huyện thành thì đội xe liền dừng lại.

Cục trưởng cục y tế Vân Phàm dẫn thêm hai người nữa chạy tới, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Thư ký Minh, đường phía trước gập ghềnh khó đi, phải trèo đèo lội suối, xe không thể chạy qua đó được, chỉ có thể đi bộ thôi."

Minh Hạo gật gật đầu, nói: "Thế thì đi bộ đi."

Nói rồi bèn đẩn cửa xe ra bước xuống.

Dưới sự hộ tống của mười mấy quân nhân thì tổ y tế cùng với những nhân viên làm việc trong chính phủ vác trên lưng hành lý của mình hiên ngang bước về phía đường núi gập ghềnh phía trước.

Khi mới đầu, mấy bác sỹ từ thành phố lớn lần đầu tiên đi đến một nơi tự nhiên kỳ vỹ, hiểm nguy không một chút nhân tạo gì như thế này, thì ai nấy đều hưng phấn đến độ ghào thét lên, thậm chí còn lấy di động ra để chụp những hình ảnh đó lại.

Nhưng, khi bọn họ theo bước chân của đội vượt qua mấy quả núi, đi qua hai chiếc cầu độc mộc, băng qua không biết bao nhiêu là đồi, thì sự hưng phấn trong con người họ đã không còn nữa, họ gào lên kêu khổ.

"Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên"(Câu thơ này ám chỉ: Đường đi vô cùng khó khăn vất vả, khó như lên trên trời vậy).

Khi Lý Bạch nói ra câu thơ này, thì chắc chắn là chưa hề đến Vân Điền. Đợi sau khi bạn bước chân đến địa giới Vân Điền, bạn sẽ biết nghĩa của câu nói "nguyên bổn địa thượng bổn một hữu lộ, đương nhĩ tẩu quá chi hậu, tài hội xuất hiện lộ"(Trên đời vốn không có đường đi, mà do con người đi nhiều rồi thì sẽ thành đường đi) là gì.

Mới trải qua một trận mưa nên mặt đường lầy lội, vũng nước xuất hiện khắp nơi, lại còn có vô số đầm lầy nữa, không cẩn thận thì mất mạng như chơi.

Cũng may mà có quân nhân cùng với thôn trưởng thôn Cửu Chi Hoa (Chín bông hoa)đã quen với địa hình nơi đây dẫn đường. Nếu không thì những người ở đây có mất cả nửa tháng cũng chẳng có cách nào tìm ra được thôn Cửu Chi Hoa, nơi phát sinh ra dịch bệnh.

Còn tệ hơn là, hai bên đường núi là những rừng cây cao rậm rạp, những sợi dây leo quấn quanh nhằng nhịt làm cho người ta không thể nhìn thấy mặt trời, thỉnh thoảng lại có những con sâu tên gì cũng không biết từ đâu chui ra, hạ cánh trên người của những vị trợ lý trẻ tuổi hay những đồ đệ của mấy bác sỹ nổi tiếng. Nói chung là đã làm cho họ phải gào lên sợ hãi, không ngừng rên rỉ, kêu la.

Lại càng buồn cười hơn, đó là có một con rắn màu xanh không rõ tên rơi từ trên cành cây xuống, rơi luôn vào đỉnh đầu của một giáo sư có bộ tóc rậm rạp. Ông giáo sư đó liền giật luôn bộ tóc giả xuống, vừa kêu lên thất thanh như người ta mổ lợn, vừa chạy như điên về phía trước.

Con đường này quả thực là một cực hình đối với đám tây y bận bộ đồ vest cách điệu cùng với phong cách sống an nhàn sung sướng kia. Ngay cả Minh Hạo cũng bị tiếng gào thét của đám người trong đội ngũ này làm cho đau đầu muốn chết.

Bên trung y được Tần Lạc dẫn đường thì tốt hơn một chút, bởi vì ngày thường họ đã làm quen với những tài nguyên thiên nhiên thế này rồi, những bài thuốc mà họ dùng thì đa phần đều có những mãnh thú như rắn rết, nên đối với những động vật nhỏ bé bị mấy người kia quấy rầy thì họ cảm thấy thương hại cho những con vật đó.

Còn cái người phụ nữ tên Vương Du đó thì lại vô cùng trấn tĩnh. Thậm chí, nàng ta còn lấy ra một cái kẹp và một cái bình thủy tinh từ trong ba lô leo núi của mình, rồi đeo đôi găng tay màu trắng vào, thỉnh thoảng lại gắp một con trùng nhỏ nhét vào trong bình thủy tinh kia.

"Cô ấy là tiến sỹ côn trùng. Là chuyên gia đặc biệt mà chúng tôi mời tới." Thấy Tần Lạc nhìn chằm chằm vào người ta như thế thì Minh Hạo liền lên tiếng giải thích.

"Ồ thảo nào." Tần Lạc gật đầu."Động vật thì đều rất hung hãn."

"Trưởng thôn, sao thôn của anh lại có tên là Cửu Chi Hoa vậy?" Tần Lạc quay đầu lại hỏi người đàn ông mặc chiếc quần tây bó sát, đi đôi giày không vừa cỡ nhưng lại bước rất nhanh.

"Tôi cũng không biết nữa, nghe những người đi trước ở trong thôn nói rằng, đó là vì thôn chúng tôi vốn có một địa chủ, sinh hạ được chín cô con gái xinh đẹp, nên đã đổi tên thôn thành Cửu Chi Hoa." Vị trưởng thôn không ngờ một người khách quý như Tần Lạc đây lại có thể chủ động bắt chuyện với mình, khuôn mặt tỏ ra vui mừng khôn xiết, dùng giọng nói mang đậm tiếng địa phương của mình ra để trả lời.

Tần Lạc cười nói: "May mà vợ của người địa chủ nọ không sinh cho ông ấy mười một người con. Nếu không thì thôn của các anh sẽ có tên là Thập Nhất Chi Hoa (mười một bông hoa) rồi."

Trưởng thôn cười hở hết cả hàm răng vàng khè của mình ra, nụ cười có phần miễn cưỡng, cũng không biết phải tiếp lời của Tần Lạc ra sao nữa.

"Á___"

Bỗng lúc này vọng đến một tiếng thét chói tai đầy thê lương của một người phụ nữ: "Cứu tôi với. Tôi bị muỗi cắn rồi. Mau cứu tôi với. Tôi sắp chết rồi___ Tôi sắp chết rồi____"

Mọi người được một phen hoảng loạn, bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh đó.

*****

Khi Tần Lạc dẫn theo Vương Dưỡng Tâm, Âu Dương Lâm, Lâm Đống và mấy người khác chạy đến, thì nơi xảy ra sự việc đã chật cứng người.

Chỉ có thể nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo đỏ nằm dài trên mặt đất qua khe hở giữa đám người vây quanh, cô ta vẫn kêu gào đến khản cả giọng. Cô gái rất trẻ, cũng rất đầy đặn và xinh đẹp, có thể thấy rõ đây là đồ đệ yêu quý của vị giáo sư bác sỹ nọ.

"Mau cứu tôi với. Tôi không muốn chết đâu, tôi bị muỗi cắn rồi____Tôi không thể chết được____Tôi không muốn chết____Ai cứu tôi với______"

"Đừng khóc nữa." Một bác sỹ trạc tuổi trung niên vừa giở đống hành lý của mình ra để tìm kim tiêm và thuốc kháng sinh vừa hỏi: "Thế cô đã nhìn rõ là loại muỗi gì cắn cô không?"

"Muỗi___muỗi đã bị tôi đập chết rồi." Cô gái ngẩn người ra một lúc, sau đó lại gào khóc trở lại."Tôi sắp chết rồi. Chắc chắn đó là muỗi mặt người____ Chắc chắn là muỗi mặt người rồi___Ai cứu tôi với____"

Họ vốn là đến đây để giải quyết dịch bệnh do muỗi mặt người gây ra, nên tất nhiên là biết rất rõ độ nguy hiểm của loài muỗi này, bị nó chích vào người một cái thôi thì chỉ còn biết chờ đường chết mà thôi.

"Muỗi ở đâu rồi? Ở đâu vậy?" Vị bác sỹ trung niên tiêm thuốc kháng sinh vào người cô gái một cách nhanh chóng và dứt khoát, sau đó bắt đầu hỏi về thủ phạm đe dọa hàng đầu: Muỗi.

"Ở đây." Cô gái cúi đầu tìm một hồi, sau đó xòe bàn tay mình ra, chỉ cho mọi người thấy thi thể của con muỗi trong lòng bàn tay mình.

"Là muỗi mặt người." Cát Hồng Tân thất kinh nói.

Vẻ mặt những người còn lại cũng trở nên tái mét.

Muỗi mặt người miễn dịch với tất cả các loại kháng sinh hiện nay. Ít nhất thì, những chuyên gia và học giả của tỉnh Vân Điền đều rút ra được một kết luận như vậy.

Còn biện pháp giải độc mới thì.... . Không phải họ đang trên đường đi tới đó để nghiên cứu đó sao? Làm gì có thời gian tìm ra phương pháp trị độc mới chứ?

Làm thế nào đây?

Làm thế nào đây?

Làm thế nào đây?____

Sắc mặt từng người đều trở nên trắng bệch, tái nhợt hết cả ra, ai cũng cố vắt óc ra để nghĩ xem có biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề này.

Sắc mặt Minh Hạo cũng khó coi đến đỉnh điểm. Tổ cứu viện vẫn chưa đến được nơi cần đến thì đã bị tổn thất một thành viên rồi. Thế này thì mình biết ăn nói thế nào với bộ đây? Ăn nói thế nào với toàn thể nhân dân đây?

Hơn nữa cứ đà này, thì những người bị hại kia cũng sẽ hoài nghi về năng lực của tổ cứu viện này mất thôi.

Tần Lạc đứng bên cạnh cũng cảm thấy đau đầu nhức óc, hắn cũng không chắc mình có thể chữa khỏi cho cô gái này hay không nữa.

Nhưng, mọi người đều đứng chết lặng ở đây cũng không phải là một biện pháp.

Lẽ nào đứng trơ mắt ra nhìn một người chết dần ngay trước mặt mình hay sao?

Giờ đây không phải là lúc mà hắn suy nghĩ lung tung như vậy nữa, hắn bước lên phía trước, nói với Minh Hạo: "Để tôi vào xem xem sao."

Vẻ mặt uể oải, mệt mỏi của Minh Hạo thoáng một cái đã phấn chấn hẳn lên, lớn tiếng quát: "Tránh ra chút nào. Tránh ra một chút. Để Tần Lạc vào xem xem sao." :

Vừa dứt lời đã tự mình đẩy mấy bác sỹ sang một bên, dành đường cho Tần Lạc tiến vào bên trong.

"Tần Lạc, cậu mau nghĩ cách đi. Bất luận thế nào cũng không thể để cho có ai chết ở đây được." Minh Hạo lo lắng nói.

Tần Lạc gật gật đầu, sau đó lấy ra một hộp ngân châm từ trong túi tùy thân của mình, thậm chí đến thời gian để khử độc cũng không có, trực tiếp đâm liền một kim vào đốt ngón tay cô gái.

Tiếp đó, hắn xé một miếng băng gạc cuốn cuốn chặt tầng tầng lớp lớp vào cổ tay cô gái.

"Dao phẫu thuật." Tần Lạc nói.

Một người đưa đến một chiếc dao phẫu thuật sắc nhọn cho hắn.

"Đã khử độc rồi." Vị bác sỹ trung niên nói.

Tần Lạc sau khi tiếp lấy dao phẫu thuật liền nhìn cô gái đó hỏi: "Có phải muỗi đã đốt vào mu bàn tay của cô không?"

Tần Lạc nhìn thấy một vết máu trên mu bàn tay trái của cô gái, nên đã đoán đó chính là hiện trường gây án của muỗi mặt người.

"Là mu bàn tay." Cô gái tuyệt vọng đáp."Tôi cầu xin anh hãy cứu lấy tôi. Tôi không muốn chết. Tôi thật sự không muốn chết."

Tần Lạc không nói gì mà rạch luôn một vết dao trên mu bàn tay cô gái, nơi mà bị muỗi mặt người đốt.

Á____

Thân thể cô gái rùng lên mấy cái, rồi lại phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Tần Lạc không có lấy một chút thương hoa tiếc ngọc, tựa như không nghe thấy cô gái đang kêu vậy, giơ tay ra đẩy luôn một vị bác sỹ đang cầm miếng băng gạc trên tay định băng bó cho cô gái ra một bên, sau đó nắm chắc cánh tay của cô gái, dùng lực xoa bóp từ chỗ cổ tay trở xuống___.

Hắn dùng thủ pháp Thôi Cung, nhưng ngày trước dùng thủ pháp này đẩn ra ngoài toàn là máu tụ, còn giờ đây đẩn ra ngoài thì toàn là máu tươi.

"Anh đang làm cái gì thế? Làm vậy sẽ làm cho máu cô ấy chảy hết ra ngoài mất. Cô ấy sẽ chết mất."

"Mau dừng tay lại, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy."

"Mau buông cô ấy ra, cô ấy đã chảy quá nhiều máu rồi___Tôi nói cho anh biết, nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì anh phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."

Tần Lạc đột nhiên ngẩng đầu lên, lướt mắt nhìn vị bác sỹ vừa nói là bắt hắn chịu trách nhiệm. Rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống, dùng lực xoa bóp cánh tay cô gái.

Từ vết thương mà Tần Lạc cứa ra, hàng máu đỏ sẫm chảy thấm ướt hết cổ tay cô gái cùng với bãi cỏ phía dưới chân. Một mùi máu tanh ngòm kích thích thần kinh và khứu giác của tất cả những người đứng đây.

Bây giờ họ mới biết, họ đang phải đối mặt với một nhiệm vụ to lớn như thế nào.

Họ không phải đến đây để du lịch mà là đến để cứu mạng.

Đây là một lịch trình nguy hiểm, và cũng là một cuộc du hành cứu vớt những sinh linh.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, thì chỉ cần bước vào vùng đất này thôi là họ đã rất vĩ đại rồi.

Bởi vì, họ phải dùng sinh mệnh của mình để cứu rỗi sinh mệnh của những người bị hại kia.

Cô gái không giãy dụa mạnh mẽ như trước nữa, tiếng kêu cũng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì thân thể như mất hết sức lực vậy, dần trở nên mềm nhèo, nằm yên trong vòng tay của một cô bạn đồng hành, để mặc cho cho một người đàn ông to lớn như Tần Lạc dày vò.

"Máu cạn rồi?"

"Máu cạn rồi."

"Máu cạn rồi?"

Khi máu ở vết cắt càng ngày càng ít đi thì Tần Lạc mới dừng hành động xoa bóp của mình lại.

Sau đó hắn ngồi phịch luôn xuống đất, thở dốc từng cơn.

" Mấy người chắc chắn là có một số thuốc giải độc đặc hiệu. Bất kể nó có tác dụng hay không thì hay cứ cho cô ấy uống một chút đi." Tần Lạc nói.

Có bác sỹ nghe được Tần Lạc nói vậy thì liền làm theo cách hắn bảo. Những loại thuốc này đều rất hiếm gặp trên thị trường. Vốn nó được dùng để làm mẫu thí nghiệm. Không ngờ lại để cho người đồng hành của mình dùng trước.

Minh Hạo ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Lạc, hỏi: "Cậu thấy thế nào rồi?"

"Tôi không sao." Tần Lạc cười nói."Chỉ thấy hơi mệt một chút."

"Thế còn cô ấy?" Minh Hạo dùng đầu hất hất về phía cô gái mặc áo đỏ hỏi.

"Tôi không biết." Tần Lạc cười khổ lắc đầu nói.

"___Không biết?" Vẻ mặt Minh Hạo lại một lần nữa trắng xanh ra. Anh ta đặt hết tất cả mọi kỳ vọng vào Tần Lạc, nhưng không ngờ Tần Lạc lại chỉ nói một câu "tôi không biết".

Sự vui buồn lẫn lộn vụt đến rồi lại vụt đi, thật sự là quá kích thích.

"Tôi chưa từng tiếp xúc qua thứ này." Tần Lạc nói."Vì thế cho nên, tôi không biết biện pháp trị liệu mà tôi nghĩ ra có tác dụng gì với việc trị liệu virut lần này không?"

Đúng vậy, quả thực là Tần Lạc không biết.

Hắn cũng giống với mấy người bên tây y, cũng chỉ vừa mới tiến vào vùng đất cằn cỗi, nghèo nàn, nguy hiểm, nhưng lại tuyệt đẹp này mà thôi.

Thậm chí, hắn còn không hiểu về loài muỗi mặt người bằng mấy người bên tây y nữa.

Bởi vì nơi nàng ta bị muỗi cắn là mu bàn tay, nên Tần Lạc đã dùng Ngũ Long Châm Pháp châm vào hai huyệt trên cánh tay của cô gái mặc áo đỏ đó, mục đích để làm cho tốc độ vận hành máu trong cơ thể cô ta chậm lại. Sau đó, hắn lại buộc chặt cổ tay cô gái, làm cho máu ở cánh tay phía dưới không có cách nào chảy đến khắp toàn thân.

Tiếp đó là dùng biện pháp xoa bóp, bóp hết chỗ máu có khả năng đã bị nhiễm độc ra bên ngoài. Cũng giống như hút chất độc ra ngoài sau khi bị rắn cắn vậy.

Còn thuốc giải độc và thuốc kháng sinh trong tây y, không biết có tác dụng gì hay không, nhưng đây chỉ là một đòn tâm lý, làm cho mọi người yên tâm mà thôi. Nếu thuốc kháng sinh cùng với thuốc giải độc có tác dụng thì tỉnh Vân Điền cũng đã không cần đến sự cứu viện của bộ y tế rồi.

Trong tình trạng hắn không hề biết gì về muỗi mặt người, vậy mà hắn đã tiến hành biện pháp mà hắn tự nghĩ ra. Có chút nguyên sơ, có chút bạo lực và còn không vệ sinh cho lắm___Hơn nữa lại không dám bảo đảm điều gì.

Ngày trước, trước khi Tần Lạc chữa bệnh cho người khác, thì trong lòng cũng phải suy tính cho kỹ xem mình có trị khỏi được bệnh đó hay không.

Còn lần này thì hắn không có bất kỳ một phần chắc chắn nào.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng, bồn chồn của Minh Hạo, Tần Lạc liền an ủi nói: "Chẳng có ai muốn xảy ra chuyện như vậy cả. Không phải người có chức vụ cao thấp mà có thể khống chế được, mặc dù tôi không dám chắc có thành công hay không, nhưng cũng không phải không còn cơ hội nào. Tôi đã xem qua tài liệu, muỗi mặt người sau khi đốt người xong thì phải một tuần sau mới tử vong, điều này có thể cho thấy được, tính độc tố phát tác cực kỳ chậm."

"Lần này xử lý rất kịp thời, hơn nữa, nếu độc tố của muỗi mặt người không lây lan nhanh đến vậy, thì máu độc gần như là đã được loại bỏ ra ngoài rồi. Nếu đúng là như vậy thì cô ấy vẫn còn sống sót."

Minh Hạo ngẩng đầu lên nhìn Tần Lạc một cái nói: "Cậu không chắc chắn sao còn dám ra tay?"

Kỳ thực, lần này Tần Lạc hoàn toàn không cần ra tay.

Không ra tay thì có nghĩa là không phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì, nhưng một khi đã ra tay thì chẳng khác nào đã gánh toàn bộ trách nhiệm lên vai mình.

Đến lúc đó, nếu cô gái đó không còn cách nào cứu chữa, thì cho dù quốc gia không truy cứu Tần Lạc phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, thì cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh hiệu thần y của hắn.

Đây cũng là lý do mà các bác sỹ chủ nhiệm trong bệnh viện chỉ vì muốn được thăng chức, vì muốn tiến thêm một bậc, vì muốn làm cho sác xuất tử vong của những ca phẫu thuật trong tay mình trở nên nhỏ nhất, nên họ chỉ chọn những ca phẫu thuật nào dễ dàng để làm, còn những bệnh nhân bệnh nặng kia thì bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, sống chết mặc bay tiền thầy bỏ túi.

Cũng giống như khi Tần Lạc đang chữa trị thì một bác sỹ đã nói "Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm" vậy. Đến giờ phút đó mà họ còn suy nghĩ xem ai sẽ gánh cái trách nhiệm này trên mình.

Tần Lạc liếc nhìn cô gái mặc áo đỏ một cái, cô ta đang nằm bẹp trong vòng tay của một cô gái khác, khóc rấm rứt, nhìn đầy vẻ bi thương tuyệt vọng.

"Vừa rồi khi ở trên máy bay, cô ấy còn chế nhạo tôi. Nói thực là tôi không thích cô ấy chút nào." Tần Lạc nói với giọng mệt mỏi."Nhưng, cô ấy cũng là một con người. Một người sống sờ sờ ra đấy, có cha, có mẹ, có người thân, có bạn bè. Hơn nữa, hiện giờ cô ấy còn là người cùng đội với tôi. Chúng ta tập hợp lại với nhau để thực hiện một nhiệm vụ chung."

"Nếu tôi không ra tay thì ông nội tôi sẽ mắng tôi, mà chính tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình."

"Có phần ngốc nghếch." Minh Hạo nói. Đưa một quyền dí dí vào trước ngực Tần Lạc.

"Đúng vậy, đúng là có phần ngốc nghếch." Tần Lạc gật đầu cười nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)