← Ch.0411 | Ch.0413 → |
Vốn tới đây hỏi tội người ta thì bây giờ lại bị người ta kết tội là có mưu đồ riêng. Một câu nói của anh ta có thể khiến một người được sinh ra, cũng có thể khiến một người mất mạng. Từ ngữ Trung Quốc muôn màu muôn vẻ có thể cung cấp cho những kẻ đang đánh cờ, mưu cầu danh lợi cách nói miệng lưỡi cay độc nhất.
Hơn nữa những điều Thái Tử nói quả thật khiến cho người ta không thể phản bác được.
Lôi Diệu Dương là anh họ của cô, người bị hại là bạn bè thân thiết với cô. Cô dẫn theo anh họ của mình tới nói có người sai khiến anh họ của cô ra tay đánh bị thương bạn thân của cô. Chuỵên như vậy khi nói ra liệu có ai tin không? Hai người đó là người có quan hệ với cô. Bọn họ có liên quan gì tới Thái Tử tôi?
Bất kỳ ai nghe thấy câu chuyện quanh co phức tạp như vậy cũng sẽ nhìn Vương Cửu Cửu với ánh mắt hoài nghi. Rốt cuộc cô nàng Vương Cửu Cửu này muốn làm gì? Chẳng lẽ Vương gia nhà cô ta muốn đi gây chuyện sao?
Từ khi sự việc mới bắt đầu, mấy người Thái Tử đã dự tính kết quả cuối cùng sẽ như vậy. Bọn họ cũng đã phòng ngừa có người tìm đến nhà chất vất nên Lôi Diệu Dương chính là đối tượng phù hợp nhất để lựa chọn.
Lôi Diệu Dương chính là nhân vật mấu chốt. Nếu như không có hắn ta, vở kịch vui này tuyệt đối không thể có đất diễn. Lôi Diệu Dương cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không quan trọng nhưng hành động của những nhân vật tiểu nhân như vậy thường làm thay đổi cả lịch sử.
Tư duy của Vương Cửu Cửu không kịp có phản ứng, nàng tức giận đến nỗi thở mạnh, người run rẩy nhưng nhất thời há hốc mồm không biết phản bác lại như thế nào.
Tần Lạc quả thực không ngờ lời lẽ của Thái Tử lại vô cùng sắc bén như vậy. Trong lòng Tần Lạc thầm có một cảm giác mãnh liệt muốn cùng đùa bỡn với đối phương. Dù thế nào đi nữa bản thân hắn cũng có nhiều kinh nghiệm diễn thuyết thành công. Dù sao cũng không cần lấy tiền cho nên dù gì đi nữa cũng không cần phải êm tai, dễ nghe.
Vương Cửu Cửu ra mặt giúp hắn. Tần Lạc hắn không thể cứ một mực lặng thinh chịu nhục không chịu xuất chiêu.
Tần Lạc chỉ vào bốn gã vệ sĩ áo đen đứng ở cửa nói: "Còn bọn họ thì sao? Anh giải thích thế nào về sự xuất hiện của bọn họ?"
Quả thật đây chính là sơ hở duy nhất của bọn Thái Tử.
Nếu như Lôi Diệu Dương mang theo chính vệ sĩ của mình ra tay thì kế hoạch lần này đã có kết quả hoàn mỹ. Cho dù mấy người Tần Lạc có tới thì cũng không công mà lui. Bọn họ có thể lấy bất kỳ một lý do nào đó, hoàn toàn chối bỏ chuyện này.
Thế nhưng khi Lôi Diệu Dương ra ngoài hắn ta lại mang theo cận vệ của Thái Tử. Điều này khiến hai bên sẽ phải thương lượng với nhau một cách nghiêm chỉnh. Lúc trước Trịnh Tồn Cảnh đã nói không biết Lôi Diệu Dương vậy tại sao Lôi Diệu Dương có thể sai bảo những vệ sĩ áo đen này động thủ? Có phải bản thân Lôi Diệu dương đẹp trai, có khí phách Vương bá khiến cho những vệ sĩ này vừa thấy đã phải khất phục trước hắn ta?
Tần Lạc vốn cho rằng điều này sẽ có ảnh hưởng quyết định, ít nhất nó có thể gây nên một chút khó khăn tới sự thông minh của Thái Tử.
Nhưng Tần Lạc không ngờ phản ứng của đối phương làm hắn khá thất vọng.
Thái Tử liếc mắt nhìn bốn gã vệ sĩ áo đen nói: "Vừa rồi ta đang ở trong phòng tắm, cụ thể đã xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ lắm. Các người hãy rõ ràng chân tướng của sự việc này".
Ngay khi bốn gã vệ sĩ áo đen nhận được mệnh lệnh nói chuyện từ ông chủ, một gã vệ sĩ đầu húi cua, trên mặt vẫn còn vết bầm nói: "Thái Tử, chuyện là thế này. Bốn người chúng tôi nhận lệnh ra ngoài làm nhiệm vụ, khi chúng tôi quay về thấy trong rừng cây có tiếng cãi vã. Tiếng cãi nhau đó càng lúc càng lớn, âm thanh càng lúc càng căng thẳng. Chúng tôi lo lắng bọn họ sẽ làm ảnh hưởng tới sự an tĩnh của Lan Đình nên mới đi vào khuyên can bọn họ".
Một gã vệ sĩ cao gầy dáng vẻ tinh anh, mắt bị đánh biến thành gấu mèo lên tiếng tiếp lời: "Chúng tôi lên tiếng khuyên bảo mà bọn họ cũng không nghe, ngược lại bọn họ càng cãi lộn kịch liệt, cuối cùng đã xảy ra động thủ. Sau khi bốn người chúng tôi thương lượng với nhau liền xông vào định can ngăn nhưng chúng tôi không ngờ vị tiên sinh mặc trường bào này lại đột nhiên ra tay với chúng tôi".
"Chúng tôi lo lắng anh ta chính là khách quý của Lan Đình nên không dám xúc phạm tới anh ta vì vậy chúng tôi chỉ cố né tránh chứ không đánh trả".
"Nếu không dựa vào thân thủ của đội viên đội "Mũi tên nhọn" của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bị người ta đánh thành như này".
Khung cảnh xung quanh cực kỳ tĩnh lặng khi bốn gã vệ sĩ đó giải thích xong.
Âm mưu!
Âm hiểm!
Bọn chúng đã sắp đặt từng bước rất cụ thể, rất chu đáo.
Lúc trước Tần Lạc vẫn còn hoài nghi thân phận quân nhân của những gã vệ sĩ áo đen này, hắn cảm thấy bọn chúng thật sự không chịu nổi một đòn của hắn. Hắn thật sự không ngờ thân phận thật sự của những gã vệ sĩ này lại là đội viên đội "Mũi Tên Nhọn".
Nếu nói như thế, bốn người bọn chúng vây công đánh một người cuối cùng lại bị đánh giống như chó chết. Tất cả chỉ có một cách giải thích như bọn chúng đã nói: Bọn chúng lo sợ bản thân Tần Lạc là khách quý của Lan Đình nên chỉ dám né tránh, không dám đánh trả.
Nếu chuyện này gây ồn ào, bên quân bộ nhúng tay vào. Bốn người cùng bị Tần Lạc đánh, kết quả sẽ như nào đây?
Tất thảy các chứng cớ đều cho thấy bốn gã vệ sĩ đều tham dự một cách bị động. Mấy người Tần Lạc, Lôi Diệu Dương cùng Vương Cửu Cửu giống như mấy người cố ý tới gây chuyện, đợi chơ người khác tự chui đầu vào lưới, tiểu nhân có mục đích vu tội hãm hại người khác. Hơn nữa cái kế hoạch thấp kém như vậy đương nhiên không chịu nổi một kích.
Một sắp đặt thật sự hoàn mỹ. Tần Lạc cũng bắt đầu thầm bội phục gã thanh niên trẻ tuổi dễ dàng sắp đặt âm mưu này.
"Thế nào, các người đã hiểu chưa?" Thái Tử lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng trong phòng: "Chuyện này cứ định như vậy đi".
"Thái Tử, người cũng quá khoan hồng độ lượng. Đối với loại chó điên có ý đồ khiêu chiến gây hại cho sự uy nghiêm của Thái Tử tốt nhất là gặp một lần đánh một lần. Điều duy nhất là hãy đánh cho chúng sợ, thuần phục. Nếu không sau này những con chó điên khác nhìn thấy Thái Tử nhân từ cũng lại to gan lớn mật nhào tới cắn người" Trịnh Tồn Cảnh vẫn căm tức lúc trước Tần Lạc không bắt tay gã, không nể mặt gã liền lên tiếng khích bác.
"Đúng vậy Thái Tử, chúng ta không gây chuyện. Chúng ta sao có thể sợ phiền phức đây?" Lúc này Thái Liên đã nhặt xong số thịt dính trên thảm sàn nhà, gã nhanh nhẹn đứng dậy nói: "Tôi thân thể to béo, đã lâu không vận động nếu không thì tôi đã nguyện làm tiên phong cho Thái Tử".
Trong khi nói chuyện ánh mắt âm tàn của gã nhìn chằm chằm vào Tần Lạc. Tư thế ủca gã như muốn nhào tới động thủ với đối phương. Gã này thân thể đầy thịt, gã dĩ nhiên có thể dùng chiêu lấy thịt đè chết người nhưng đương nhiên điều kiện kiên quyết là bản thân gã có thể ép tới được.
"Trình Tồn Cảnh, Thái Liên, các người đúng là đồ không biết xấu hổ. Các người hãy nhìn xem các ngươi là thứ gì?" Vương Cửu Cửu đang trầm ngâm hồi lâu bất chợt lên tiếng, dáng điệu của nàng giống như pháo nổ, nàng hùng hổ vọt tới trước mặt Thái Liên, chỉ tay thẳng vào mặt gã mắng: "Ông cho rằng ông có thể thở ra hai câu uy hiếp như trâu là có thể làm một anh hùng siêu cấp sao? Ông cho rằng có thể đánh ngã người khác sao? Với thể trạng này của ông, chỉ cần bước đi một bước đã thở hồng hộc cả nửa giờ, ông có thể đánh ngã được ai? Ông muốn đánh nhau, đúng không? Tới đây. Tôi sẽ đứng yên trước mặt ông. Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh lại. Ông cứ thử đánh tôi một trăm cái tát xem. Nếu như ông chỉ cần nghỉ ngơi một lát, ông đích thực không phải đàn ông".
Trong lúc nói Vương Cửu Cửu ngang nhiên đứng trước mặt Thái Liên, một mực giống như bà cô đây sẽ liều mạng với mày.
"Con mẹ nó, đồ kỹ nữ" Thái Liên trợn tròn mắt, sắc mặt gã đỏ ửng, gã giơ tay phải lên định đánh vào mặt Vương Cửu Cửu.
"Không được" Ninh Toái Toái hô lên.
Trong lòng Tần Lạc cũng rất căng thẳng nhưng hắn vẫn đứng yên tại chỗ, không có biểu hiện gì.
Tần Lạc biết ý định của Vương Cửu Cửu khi nàng làm vậy. Đó là "đoạt lý".
Đoạt lại đạo lý.
Bọn họ là những con người đặc biệt nên quả thật có nhiều chuyện hành động không tuân thủ quy tắc nào hết thế nhưng bọn họ vẫn phải theo một chữ "lý".
Nơi này không để người ngoài tới mà chỉ để cho bạn bè tới. Nếu như không chiếm được chữ "lý lẽ", xin lỗi rất có thể ngươi sẽ bị đá văng ra cửa.
Thế nhưng phải dùng tới biện pháp cực đoan vậy sao?
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào bàn tay Thái Liên đang nâng giữa không trung. Bàn tay mập mạp, phì nộn, trên mu bàn tay lông mao màu đen rậm rạp. Tần Lạc thầm nghĩ nếu như Thái Liên dám đánh tiếp, bản thân hắn sẽ phế bàn tay đó đi. Cho dù phải trả một cái giá lớn cỡ nào Tần Lạc hắn nhất định phải làm như vậy.
Trong lòng Trịnh Tồn Cảnh cũng vô cùng khẩn trương, lòng bàn tay gã rịn mồ hôi. Gã mấp máy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể nói được.
Trường hợp này đã vượt ra khỏi sự khống chế của gã. Chỉ có bản thân con người Thái Liên mới có quyền đánh tiếp hay rụt tay lại.
Vô luận là lựa chọn cách nào thì đó cũng là một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Thái Tử không nói gì, sắc mặt anh ta trong sáng, nhạt nhẽo như vậy, giống như anh ta là một người đi lạc vào cõi thần tiên, không hiểu rõ trong phòng đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng ánh mắt của Thái Tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào cảnh đó.
"Đánh đi. Thế nào không đánh hả? Thế nào? Không dám xuống tay sao? Không phải ông vừa mới khiêu chiến rất sắc bén sao? Không phải ông muốn đi tiên phong sao? Tới đây trước tiên hãy chém rụng một cô gái nhỏ như ta dưới ngọn đao uy phong của đấng mày râu của ông" Vương Cửu Cửu thấy Thái Liên không dám xuống tay, nàng càng làm già. Miệng lưỡi càng lúc càng lưu loát. Công phu làm tổn thương người khác của nàng cũng rất thành thục.
"Rốt cuộc ông có đánh không? Ông nâng tay như vậy có mệt không? Ông không mệt, tôi lại thấy mệt mỏi thay cho ông. Thể trạng ông béo mập, để duy trì sức khoẻ không phải là điều dễ dàng gì. Lúc trước tôi còn tính toán giúp ông. Tôi đã nghĩ mỗi khi ông tát tôi được mười cái thì sẽ nghỉ ngơi một lát. Một trăm cái tát thì ước chừng chỉ khoảng thời gian ăn xong bữa cơm tối là xong. Tôi không ngờ tôi đã đánh giá ông quá cao thì ra ông chỉ là một con cá chết".
Vương Cửu Cửu la mắng, quát tháo om sòm làm cho những người xem có cảm giác rằng nàng đang ép Thái Liên ra tay đánh nàng.
Cánh tay Thái Liên mỏi nhừ, trán gã nhỏ mồ hôi lạnh.
Chuyện xảy ra tới đây đã trở thành cục diện bế tắc.
Gã không biết có nên đánh tiếp để rồi gánh chịu sự trả thù điên cuồng như cuồng phong bão táp hay không. Còn một khi từ bỏ coi như là chấp nhận thất bại không thể chấp nhận được, mất hết danh dự cũng như sự công kích nhục mạ của đứa con gái xảo trá này.
Điều làm gã càng khẩn trương hơn là lúc này Thái Tử vẫn cho cho gã một chỉ thị cụ thể nào cả.
Nếu như Thái Tử gật đầu. Có chỗ dựa là Thái Tử, gã sẽ kiên cường đánh tiếp.
Nếu như Thái Tử lắc đầu. Có sự ra lệnh của Thái Tử thì gã có thể tìm một lý do xác đáng để xuống thang.
Thế nhưng Thái Tử vẫn thờ ơ nhìn xem, giống như chuyện này không có liên quan gì tới những người xung quanh và bản thân anh ta.
Rất lâu sau đó, hình như Thái Tử đã chán ngán cái trò đang diễn ra, anh ta bình tĩnh nói: "Thế này đi, coi như ván này chúng ta hoà".
Trong lòng Vương Cửu Cửu thầm thở dài. Nàng thầm nghĩ: Quả thật Trương Nghi Y mẹ nàng nói rất có đạo lý "Phụ nữ nhất định phải tận dụng được toàn bộ ưu thế của mình. Đánh không lại thì mắng. Mắng không lại thì khóc. Khóc cũng không tác dụng thì khóc lóc om sòm. Khóc lóc om sòm vẫn không được thì sẽ xông vào loạn đả, vẫn không được thì cởi dây thắt lưng ra thắt cổ".
Vương Cửu Cửu nhếch miệng khinh thường nhìn Thái Tử nói: "Ngay cả phụ nữ cũng không dám đánh, các người có còn là đàn ông nữa không? Thôi đừng bầy trò âm mưu quỷ kế gì đó, hãy đi kiếm phụ nữ mà sinh con đẻ cái đi".
← Ch. 0411 | Ch. 0413 → |