Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0490

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0490: Anh có thể thêm chút lửa hay không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành lại bị mọi người giễu cợt một lúc, yến tiệc mới tan.

Triệu Tử Long vốn an bài em họ Thiệu Miễu Miễu đến đưa Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành về, nhưng lúc tối nay hắn cũng đã uống không ít rượu, ở Paris, lái xe sau khi uống rượu bị phạt phi thường nghiêm trọng. Tình huống nghiêm trọng, thậm chí phải phạt trực tiếp.

Chỉ là, Tần Lạc lại cự tuyệt ý tốt của bọn hắn.

Thấy Tần Lạc cùng Lệ Khuynh Thành từ hiệu thuốc Uông thị đi tới, một chiếc xe màu đen trên đường liền đi lại đây. Lái xe chính là Qua Nhĩ, Tô Xán ngồi ở trên ghế lái xe phụ. Xe là xe đưa đón của cong ty Triệu Tử Long, chuyên môn điều tới để Tần Lạc sử dụng, tiện cho lộ trình du lịch vài ngày tới của Tần Lạc.

Đúng vậy, bọn hắn cho rằng Tần Lạc vất vả thời gian dài như vậy, tạitrước khi về nước hẳn là phải thoải mái cảm thụ phong tình của Paris mọt phen.

Thấy Tần Lạc đi ra, Tô Xán nhanh chóng chạy xuống đi đón.

Tay của Tần Lạc bị thương, nhưng là hai chân vẫn còn có thể đi đường. Lệ Khuynh Thành cùng hắn tương phản, chân bị một gậy kia của Sylow đánh gãy xương, chính là hai tay lại là hoàn hảo.

Cho nên, hai người hành động cũng không phải quá tiện.

Tô Xán hòa Qua Nhĩ trước tiên đem Lệ Khuynh Thành nâng lên xe, lại đem Tần Lạc nâng lên xe, lúc này mới ngồi trở lại vị trí lái.

"Lái xe đi." Tô Xán cười nói.

Qua Nhĩ vẻ mặt không chút thay đổi khởi động xe, rất nhanh, bọn hắn liền biến mất trong ánh mắt của những người khác, hòa vào trong làn xe trên đường rực rõ ánh đèn.

Trở lại phòng, Tô Xán cùng Qua Nhĩ cáo từ rời đi.

"Hôm nay em đã uống không ít rượu. Buổi tối nghỉ ngơi sớm đi. Anh đi trước." Tần Lạc nhìn Lệ Khuynh Thành, nói.

"Từ từ." Lệ Khuynh Thành hô.

"Còn có chuyện gì sao?" Tần Lạc dừng bước.

"Em muốn uống nước." Lệ Khuynh Thành nói.

Tần Lạc cười khổ giơ lên hai tay bị y tá dùng băng gạc bó chặt, nói: "Hai tay của anh đều như vậy. Còn giúp em lấy nước như thế nào chứ?"

"Nếu biết tay anh đều thành như vậy liễu, anh còn muốn đi sao?" Lệ Khuynh Thành ửng hồng hai gò má, sắc mặt ửng đỏ nói.

"Anh ở lại chỗ này cũng không giúp được em a." Tần Lạc nói.

"Buổi tối anh trở về không biết là có khát nước không?" Lệ Khuynh Thành hỏi.

"Khát." Tần Lạc gật đầu. Bởi vì thể chất của hắn thuộc tính hỏa, so sánh lại dễ dàng khô cạn hơn người thường. Lúc tối lại đã uống không ít rượu, càng cần lượng lớn nước đến làm dịu thân thể cùng lục phủ ngũ tạng.

"Vậy anh còn đi?" Lệ Khuynh Thành trợn mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Anh không thể giúp ta rót nước, nhưng em có thể giúp anh rót nước."

"Chỉ là, em...."

"Em chỉ là chân bị thương. Tay không bị thương." Lệ Khuynh Thành nói. Nàng đẩy xe lăn đi đến trước tủ lạnh, lấy hai bình nước khoáng ra. Trước tiên mở ra một bình, ra hiệu bảo Tần Lạc ngồi xổm xuống, nàng đút cho hắn uống.

Tần Lạc do dự một chút, vẫn là ngồi xổm tới trước mặt Lệ Khuynh Thành.

Lệ Khuynh Thành cầm lấy bình nước, đem miệng bình nhét vào miệng Tần Lạc.

Tần Lạc tuy rằng cảm thấy hành động như vậy có chút không hay, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng là dưới tình huống hiện tại cũng không cho hắn cự tuyệt.

Vì thế, hắn dùng lực nuốt vài ngụm, giải quyết vấn đề khát nước của chính mình.

Lệ Khuynh Thành cũng không chê, đợi cho Tần Lạc uống đủ rồi, mình đem nửa bình nước còn thừa đổ xuống họng.

"Anh uống đủ rồi." Tần Lạc nói."Đi nghỉ ngơi sớn đi. Anh đi về trước."

"Đàn ông như anh làm sao lại không có phong độ thân sĩ như vậy chứ?" Lệ Khuynh Thành giả bộ tức giận nói.

"Làm sao vậy?" Tần Lạc vẻ mặt mê man hỏi. Chính mình về phòng ngủ, là không có phong độ thân sĩ. Mình không quay về ngủ ----- chẳng lẽ như vậy mới xem như là có phong độ thân sĩ sao.

Không kìm lòng được, trong đầu Tần Lạc lại nghĩ tới chuyện xưa " cầm thú cùng không bằng cầm thú"kia.

"Anh đi rồi, em lên giường như thế nào?" Lệ Khuynh Thành chỉ chỉ vào hai chân của mình, hỏi.

Đúng vậy, hai chân của Lệ Khuynh Thành không thể nhúc nhích. Nếu mình đi rồi, nàng làm sao từ xe lăn đi lên giường đây?

"Anh phải giúp em như thế nào?" Tần Lạc chính mình cũng là người bệnh, thật sự là không biết có thể làm những thứ gì.

"Anh ngồi xổm xuống." Lệ Khuynh Thành nói.

"Ngồi xổm xuống?"

"Đúng. Ngồi ở trước mặt em." Lệ Khuynh Thành chỉ chỉ vào khoảng trống trước mặt."Chẳng lẽ anh lớn như vậy rồi mà chưa cõng qua con gái sao? Không cõng qua, cũng phải chứng kiến đàn ông khác cõng rồi chứ?"

"Anh biết." Tần Lạc nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, đem tấm lưng cũng không dày rộng lắm để lại cho Lệ Khuynh Thành.

Khóe miệng Lệ Khuynh Thành thoáng hiện lên khởi một nét ý cười tà ác, sau đó chìa hai tay ra ôm lấy cổ của Tần Lạc. Mạnh mẽ dùng sức, đem toàn bộ sức nặng của thân thể mình đều chuyển dời đến trên lưng Tần Lạc.

"Có thể đứng lên rồi." Lệ Khuynh Thành cười hì hì nói. Nàng ghé vào trên lưng Tần Lạc, khi nói chuyện cố ý tới gần gáy của Tần Lạc, làm cho cái lỗ tai của hắn ngứa ngáy, thân thể tê dại một hồi.

Thân thể Lệ Khuynh Thành cực kỳ đầy đặn, trước bạo sau nở, lả lướt cao ngất. Tần Lạc tuy rằng gầy yếu, chỉ là từ nhỏ còn có Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm Trúc Cơ, lại dùng Luyện Thể Thuật làm nền tàng, thể lực cũng là không tồi. Tần Lạc cõng nàng cũng không phải là cố hết sức.

Hơn nữa, bộ ngực của Lệ Khuynh Thành đặt ở trên lưng Tần Lạc, làm cho thân thể của hắn chạm đến hai vị trí mềm nhũn tròn tròn kia, làm cho lực chú ý không kìm long được mà phát sinh đổi vị trí, lại càng không biết có cảm giác nặng thêm gì.

Nếu có thể, Tần Lạc trái lại hy vọng có thể cõng thêm chốc lát.

Đáng tiếc, hắn chỉ có thể hưởng thụ một chút thời gian như vậy: xe lăn vốn ở gần giường.

Tần Lạc đem phía sau lưng chuyển hướng giường lớn, Lệ Khuynh Thành lại không có buông tay. Mà là dùng sức lôi kéo, hai người liền cùng nhau hướng trên giường ngã tới.

Lệ Khuynh Thành nằm ở phía dưới, Tần Lạc vừa vặn ngã vào trên người của nàng. Điều này làm cho Tần Lạc cảm thấy được, giường lớn hôm nay cực kỳ mềm mại.

Tốc độ tim của Tần Lạc đập nhanh hơn, hắn cũng đồng dạng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của Lệ Khuynh Thành.

"Buổi tối ngủ ở chỗ này đi." Lệ Khuynh Thành dịu dàng nói."Không có em, anh không có cách nào cởi quần áo."

Tần Lạc nguyên bản muốn nói là cho dù không cỡi quần áo thì mình cũng có thể cú ngủ thật tốt ----- chỉ là, như vậy không phải quá ngốc sao?

Vì thế, hắn nói: "Như vậy không tốt lắm đâu?"

"Có cái gì không tốt? Chẳng lẽ sợ em ăn luôn anh?" Lệ Khuynh Thành nói.

"Anh là ----- anh sợ mình khống chế không nổi." Tần Lạc xấu hổ nói.

Hắn không phải không thể cự tuyệt sắc đẹp, chỉ là không thể cự tuyệt Lệ Khuynh Thành.

Nữ nhân này là một yêu tinh, nếu nàng có lòng câu dẫn mà nói, cho dù là Liễu Hạ Huy (vốn là Liễu Hạ Huệ nhưng mà thằng tác giả này tự sướng quá độ nên thay tên mình vào=. =) để mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn kia cũng có thể bị nàng đánh tan ý chí.

"Anh dám động tay động chân, em sẽ đem tay cùng chân anh cắt toàn bộ vứt cho chó ăn." Lệ Khuynh Thành hung tợn uy hiếp nói.

"Vậy thì anh nên trở về đi." Tần Lạc muốn từ trên giường đứng lên. Hắn tại trước mặt nữ nhân khác có tin tưởng, nhưng là, đối với Lệ Khuynh Thành lại không có tin tưởng. Mỹ nữ tại trên giường mà lại cái gì cũng không thể làm, uất ức như vậy cả một buổi tối, với hắn mà nói thật sự là một loại tra tấn.

Lệ Khuynh Thành đưa tay ôm lấy thân thể của Tần Lạc, nói: "Nếu anh cái gì cũng không làm, em sẽ đem tiểu đệ đệ của anh cắt đi."

"... "

Nữ nhân này, luôn lưu manh như vậy, luôn đáng ghét như vậy, luôn làm cho người ta mừng rỡ, luôn làm cho người ta dục tiên dục tử đến chết đi sống lại như vậy.

Chỉ một câu, một cái chém, khiến cho ba hồn bảy vía của Tần Lạc tất cả đều bay lên. Mỗi một cái lông tơ cùng tế bào trên than thể đều thoải mái, như là ăn được quả nhân sâm giống nhau.

Ý tứ của nàng đã biểu hiện rất rõ ràng. Nói đúng là, so sánh với liên tưởng, nàng càng ưa thích di động hơn.

Nếu ngươi bất động mà nói, nàng sẽ càng thêm tức khí càng thêm phẫn nộ.

"Đứng lên." Lệ Khuynh Thành quát.

Vì thế, Tần Lạc nghe lời nhanh chóng từ trên người Lệ Khuynh Thành lăn xuống tới. Cùng nàng song song nằm cùng một chỗ.

Lệ Khuynh Thành giơ tay tóm lấy cằm của Tần Lạc, làm cho ánh mắt của hắn nhìn mình, thanh âm dễ thương hỏi: "Anh cảm thấy em có dễ nhìn hay không?"

"Dễ nhìn." Tần Lạc ngây ngốc nói.

Nguyên bản Lệ Khuynh Thành chính là một nhân vật mị hoặc chúng sinh, sau khi uống qua rượu, nàng càng thêm xinh đẹp gợi cảm. Má phấn hồng nhuận, đôi mắt đẹp lung linh. Mùi thơm dễ thương, phong tình vạn chủng.

Rượu không say nhưng thấy người tự say, chứng kiến Lệ Khuynh Thành lúc này, Tần Lạc thật sự có chút cảm giác mê say.

"Lúc em không mặc quần áo càng đẹp mắt hơn." Lệ Khuynh Thành thản nhiên cười nói.

"Này----- anh không biết." Tần Lạc nói trái lương tâm. Kỳ thật, hắn cho dù tưởng tượng cũng có thể biết lời nàng nói là sự thật. Nhưng là, sau đó hắn nghĩ một đằng nói một nẻo sử dụng "Phép khích tướng".

Em không phải nói em không mặc quần áo càng đẹp mắt sao? Anh không tin đâu. Có bản lĩnh em cởi đi.

"Rất nhanh, anh sẽ biết liền." Lệ Khuynh Thành nói.

Lúc nàng nói chuyện, liền đã đưa tay cở ra nút thắt của bộ áo khoác âu phục màu bạc.

Tiếp theo, nàng lại bắt đầu cởi quần áo màu trắng bên trong.

Sau khi đều cởi bỏ hết nút thắt, liền lộ ra nội y Lace hoa văn màu tím cùng một mảng lớn da thịt trắng nõn mà nội y không thể che lấp.

"Ực." Tần Lạc nuốt một ngụm nước miếng.

Lệ Khuynh Thành nghe được tiếng vang, trợn mắt liếc Tần Lạc một cái, sau đó cởi ra nút thắt của váy cô ta.

Váy là váy cuộn, chỉ cần cởi bỏ nút thắt, liền tự động hướng hai bên buông ra. Sau đó, cái quần lót cùng màu với nội y kia liền hiển lộ tại trước mặt của Tần Lạc.

"Ực." Tần Lạc lại nuốt một nước miếng nữa.

"Có thể vừa rồi uống nước nhiều quá." Tần Lạc xấu hổ giải thích nói.

Lệ Khuynh Thành không có ngừng lại, nàng hơi hơi đứng dậy, đem cái quần lót nhỏ cơ hồ như không khí kia kéo lui xuống tới.

Đường cong lả lướt, không chút mỡ thừa.

Đây là một khối thân thể tuyệt đẹp của phụ nữ, có thể nói là thân thể hoàn mỹ.

Như là Thượng Đế kiệt xuất, sở hữu hết thảy đều là tốt đẹp như vậy. Bộ ngực cao ngất bạo mãn, bụng phẳng trong như gương, cái rốn mượt mà đáng yêu, còn có một mảnh rừng rậm rạp kia..

Mỗi một tấc da thịt, mỗi một vị trí, dài ngắn, độ mịn, tất cả đều không thể chê vào đâu được.

Nàng nói -- đúng. Khi nàng không mặc quần áo thì so với mặc quần áo đẹp hơn.

Loại đẹp đẹ lõa lồ này mạnh mẽ đánh vào thị giác, châm lên dụ vọng chinh chiến cùng máu nóng trong cơ thể, cơ hồ làm cho người ta phát điên.

Ánh mắt Tần Lạc đỏ đậm, nuốt từng ngụm từng ngụm nuốt bọt, thở phì phò.

"Em là một khối củi đốt, anh có thể cho thêm chút lửa hay không?" Lệ Khuynh Thành tách hai chân ra, nhìn Tần Lạc nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)