← Ch.0551 | Ch.0553 → |
Có kinh nghiệm trong hai lần thành công trước, hai người bây giờ phối hợp với nhau rất là ăn ý.
Ly lấy con dao ở bên hông của mình ném cho Tần Lạc, Tần Lạc tiếp lấy xong liền bắt đầu đưa tay vào trong người lần mò hộp kem Kim Dũng.
Giống như lần trước, hắn dùng con dao cứa hết những lớp da đã chết trên ngực của Ly xuống, sau đó bôi kem dưỡng da Kim Dũng lên, chờ cho đến khi nó đóng kết lại, bong vẩy xong thì da dẻ sẽ khôi phục lại mịn màng như xưa.
"Nằm lên giường đi" Tần Lạc ra lệnh nói, được quyền quát mắng, lên mặt với Ly như thế này có cảm giác thật là tuyệt vời.
Vì không muốn máu của mình chảy ra làm ướt cái ga giường, nên Ly lấy chiếc khăn quân đội phủ lên trên giường trước, rồi sau đó mới cong mông mình ngồi lên trên giường.
Nằm lên trên chiếc khăn quân đội xanh bóng là một thiếu nữ xinh đẹp gợi cảm, như những đài hoa xanh tươi mơn mởn đỡ lấy một bông hoa trắng nhỏ xinh tươi vậy.
Tần Lạc moi trong người hộp kem dưỡng da ra, sau đó nhìn vào bên trong hộp kem của mình một cách thuần thục, đột nhiên sắc mặt của hắn trở nên vàng khè như màu của kem dưỡng da Kim Dũng này.
"Sao thế?" Ly nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Lạc hỏi
"Không có gì" Tần Lạc cười hề hề đáp.
"Ly! Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, tôi còn có việc phải làm, hay là ngày mai tôi đến chữa cho em được không?" Tần Lạc nói.
"Nhưng tôi đã cởi áo ra rồi!" Ly nói.
Hiển nhiên là nàng không muốn cởi áo trước mặt Tần Lạc thêm một lần nữa.
"Vậy nhưng việc này gấp lắm!" Tần Lạc cười khổ.
"Tôi đã cởi áo rồi.... . !" Ly đáp lại lạnh tanh.
"Vậy tôi.... . tôi đi vệ sinh trước cái đã!" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.
"Tôi đã cởi áo ra rồi, chữa trị cho tôi xong rồi anh muốn đi đâu thì đi" Ly nhấn mạnh lại câu nói của mình.
"Tôi chắc là bị Tào Tháo đuổi rồi". Tẩn Lạc khổ sở nói.
"Trong kia có nhà vệ sinh kìa!" Ly chỉ tay về phía cánh cửa nhỏ đằng xa nói.
"Tôi.... ." Tần Lạc cảm thấy mình sắp ức đến phát khóc, nói: "Tôi nói cho em biết chuyện này, em đừng giận tôi nhé!"
Ly nghe xong gật đầu cái rụp.
"Lọ kem trong này hết sạch thuốc rồi.... mấy hôm trước ông trúng đạn nhiều quá, tôi đem nó bôi hết cho ông rồi... !" Tần Lạc giải thích một cách đau khổ.
"Với lại mấy ngày hôm nay bận nên tôi quên không cho thêm thuốc vào trong... !"
"Rồi thì sao?" Ly nói.
"Tôi về lấy thêm thuốc.... sau đó đến bôi cho em được không?" Tần Lạc nói với vẻ e dè.
Hai mắt của hắn không ngừng chớp chớp nhìn vào gương mặt của Ly, chỉ cần có một chút gì đó biểu hiện thất thường là hắn lập tức bỏ chạy giữ lấy cái mạng bé nhỏ của mình ngay.
"Vậy nhưng tôi đã cởi áo ra rồi... !" Ly nói xong liền ngồi thẳng người dậy mặc áo lót vào.
"Tôi cũng có bảo cô cởi nó ra đâu... !" Tần Lạc giải thích.
Khi đó hắn chỉ hỏi Ly bị thương ở chỗ nào, ai ngờ cô nhóc này lại cởi luôn áo ra cho mình nhìn.... Vậy nhưng, nàng ta cũng đừng vì cái sai lầm ngớ ngẩn của mình mà trút nỗi tức giận lên đầu người khác chứ?
"Chính là anh đã đưa tôi vào trong phòng này, rồi sau đó hỏi tôi bị thương ở đâu, cũng chinh anh kéo tôi vào đây đòi chữa trị cho tôi.... . !" Ly mặc xong áo liền từ từ từng bước một tiến đến gần Tần Lạc.
"Em đã đồng ý là không giận tôi rồi đó" Tần Lạc nói
"Tôi chỉ nói vậy thôi, anh cũng tin à?" Ly cười lạnh đáp.
"Ý... câu này sao mà nghe quen quen..." Tần Lạc nói.
"Là câu mà anh nói với hai tên sát thủ mặc đồ đen trong phòng tra tấn đó... !" Ly nói
"........." Tần Lạc trợn hai mắt lên nói: "Em làm sao mà biết được? Em khi đó có ở đấy đâu cơ chứ? Lúc đó em không phải là không có trong viện điều dưỡng hay sao?"
"Đồ ngốc... ! Lẽ nào anh không biết trong phòng thẩm tra có máy camera hay sao?" Ly khinh khỉnh nói.
Tần Lạc sững sờ chết lặng.
Hình ảnh của một anh hùng với thành tích sáng chói, cùng với bộ dạng chất phác lương thiện, ngại ngùng của mình.... . tất cả đã thành dĩ vãng rồi.... .
Bây giờ hắn mới nhớ ra, chả trách gì mà khi hắn lần thứ hai quay lại viện điều dưõng, Hòa Thượng và Tiểu Lý Thám Hoa đều dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn.
Chả trách gì mà Hỏa Dược nói với hắn là có thể xem xét cho hắn gia nhập Long Tức, chuyên phụ trách những chuyện tra tấn thẩm vấn, cũng chả trách gì Long Vương nói: "Tần Lạc... Nó không hề dễ bị bắt nạt như vẻ bề ngoài của nó đâu..." Thì ra tất cả đều xem hết những hình ảnh của camera ghi lại rồi.
Tần Lạc bây giờ chỉ muốn chết đi cho xong,
Hắn bây giờ rốt cuộc cũng đã thấu hiểu được nỗi lòng của những cô gái bị tung hình sex lên trên mạng, bọn họ chắc là cũng đau đớn y hệt như hắn lúc này. Đúng vậy, hắn bây giờ chẳng khác nào bị lột trần truồng như nhộng trước mặt mọi người, để cho người ta ngắm nghía và chỉ trỏ....
"Mọi người đều rất khâm phục những hành động của anh... Nhưng nó có phần hơi bị biến thái...." Ly nói.
Tần Lạc đứng thẳng người lên đi đến mặt của Ly nói: "Em giết tôi đi... ! Tôi cũng không muốn sống nữa rồi... !"
"Được! Nếu anh muốn thế"
Cho dù lúc nãy Ly có cởi áo ra, nhưng Tần Lạc vẫn không biết được nàng ta giấu dao ở đâu nữa.
Chỉ trong nháy mắt thôi, Ly đã rút ra bảy tám con dao rồi, chúng mỏng như những chiếc lá liễu, sắc nhọn vô cùng.
"Không cần phải tránh, cũng chẳng cần phải chạy... ! Ly nói.
"Tôi chỉ đùa thôi mà!" Tần Lạc lo lắng nói.
"Tôi thì không... !"
"Em không phải là muốn làm thật đấy chứ?" Tần Lạc cố gắng tìm hiểu sắc thái nét mặt của Ly, xem xem cô nàng đang đùa cợt dọa dẫm hay là thật sự muốn lây mạng mình.
"Anh nói xem.... . !" Ly nhắm mắt lại, hai tay lắc lắc mấy con dao nhọn.
"Cứu tôi với......" Tần Lạc như một con thỏ con chạy trốn khỏi họng súng của người thợ săn, phóng thân như bay ra bên ngoài.
Phập.... phập.... phập.... khi hắn vừa chạy ra khép cửa căn phòng lại, thì cánh cửa đã bị găm đầy dao lên trên đó.
...... Chỉ vì đắc tội với cô nàng ngổ ngáo, rồi lại bị bại lộ bộ mặt biến thái, đanh ác....
Chính vi vậy mà Tần Lạc chạy như điên thoát khỏi viện điều dưỡng.
Khi hắn bỏ chạy, cũng chẳng kịp đến chào Văn Nhân Mục Nguyệt lấy một câu.
Bất luận như thế nào, Tần Lạc cũng đã bị khép vào tội có âm mưu lợi dụng lòng tin của Ly để nàng phải cởi áo của mình ra trước mặt của hắn, hắn chẳng khác gì một thằng vô lại, bất lương, hèn hạ khi thực hiện hành vi đê tiện đó.
Vậy nhưng, khi người ta cởi áo ra rồi, hắn lại bảo là bây giờ không làm việc được, cho dù có là người hiền lành như thế nào đi chăng nữa, khi nghe hắn kể câu chuyện này ra, cũng cho rằng Ly chưa phóng dao vào hắn, biến hắn thành một con nhím thì đã là quá mức độ lượng với hắn rồi.
Chính vì vậy mà khi Tần Lạc ngồi lên xe quay về Yến Kinh, hắn có cảm giác hôm nay hắn đúng là số con cụ rùa, rùa một cách vô đối.
"Đại đầu! Cậu nói xem, Ly có phải con gái không nhỉ? Làm gì có cô gái nào mà động một cái vung dao vung kiếm như thế đâu, giấu trong người một đống dao, cứ như là mua dao không mất tiền vậy... ! Nếu như là cậu, thì cậu có lấy cô ta không?" Tần Lạc vẫn vô cùng ấm ức Ly, nhưng hắn không làm gì được nàng, nên chỉ biết xả lên đầu anh chàng tài xế lái xe của mình
"Không dám!" Đại đầu nói.
"Chính xác! Loại đàn bà con gái kiểu đó thì làm gì có ai muốn lấy cơ chứ? Cứ động một cái là giơ nắm đấm ra, nếu như tôi mà có thể đánh lại thì đã tốt... nhưng tôi lại không đánh lại nổi, chính vì thế mà suốt ngày bị cô ta bắt nạt!. Tôi không thể nào hiểu được sẽ có người đàn ông nào bị mù mắt mà yêu cái cô ả đầu gấu này... !" Tần Lạc nói.
"Ly sẽ không lấy ai cả... !" Đại Đầu nói.
"Tại sao?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Tôi không biết... !" Đại Đầu ngẫm nghĩ một lúc nói: "Long Tức không có ai lập gia đình cả... !"
Tần Lạc nghe vậy mới ngồi ngẫm nghĩ một lúc, thấy Đại Đầu nói cũng đúng. Long Tức chưa có ai lập gia đình, cái ông già canh cửa cũng chưa lấy ai, Tiểu Lý Thám Hoa, Hỏa Dược, Hòa Thượng cũng vậy.
"Long Tức không cho thành viên của mình kết hôn hay sao?" Tần Lạc thắc mắc nói.
"Không... !" Đại Đầu nói.
"Vậy tại sao bọn họ lại không lập gia đình nhỉ?" Tần Lạc nói.
"Đại Đầu! Cha cậu có mỗi mình cậu là con trai, cậu làm trong Long Tức mấy năm! Chờ đến tuổi rồi, tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu... he he, học trò của tôi xinh lắm.... ! Vương Cửu Cửu cậu gặp qua rồi chứ? Mấy đứa học trò của tôi chỉ kém cô ấy chút xíu thôi... !"
"Không cần đâu... !"
"Tại sao?"
"Phiền phức... !"
"Làm gì có chuyện đó? Có một người ân cần ở bên cạnh cậu, lo lắng cho cậu, có cái cũng chẳng cân cậu phải đích thân xử lý nữa... !" Tần Lạc nói.
Hắn có được thành công như ngày hôm nay, chính là có một người luôn ở bên cạnh, ân cần giúp đỡ hắn.
"Việc làm duy nhất của tôi là.... giết người!" Đại Đầu nói.
Không có đau thương và thất vọng có khi lại là một cái gì đó vô cùng tốt đẹp, làm nghề nào thì yêu nghề đó, mỗi một ngành nghề đều có thiên tài trong lãnh vực của nó, tất cả đều yêu công việc của mình.
Tần Lạc thầm nghĩ, có lẽ Đại Đầu đã chọn lựa đi theo con đường này rồi.
Khi xe của Tần Lạc vào bên trong thành phố, thì vừa vặn đúng vào giờ tan tầm.
Cả một dải xe rồng rắn nối đuôi nhau trên đường, cứ như là không có điểm kết thúc vậy, nó cứ dài xa tít mù tắp đến tận cuối chân trời.
Tần Lạc dựa vào chiếc ghế ngồi dưỡng thần nghỉ ngơi một lúc.
Tuy ngày hôm qua hắn có ôm Lâm Hoán Khê ngủ một giấc ngon lành, nhưng hôm nay lại chạy đi chạy lại cả ngày trời rồi lại bị Ly truy sát nữa, hắn bây giờ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Gâu.... gâu. Con chó Ngao mặt quỷ đang nằm dưới chân Tần Lạc đột nhiên ngóc đầu lên sủa, nó há to miệng như muốn cắn xé một thứ gì đó, nhưng vì mõm của nó bị rọ nên nó không thể thực hiện hành vi đó được.
"Sao vậy?" Tẩn Lạc mở mắt ra nhìn con chó ngao hỏi.
Hắn lúc lên xe đã châm vào cổ con chó một châm, theo như thường lệ thì mỗi một cái châm của hắn có thể làm cho con chó ngủ hai giờ đồng hồ, nhưng hôm nay không biết làm sao, con chó ngao này tỉnh dậy sớm hơn mọi khi, Đại Đầu lúc này một tay cầm vô lăng một tay để vào trong người quay sang Tần Lạc nói: "Chủ nhân của nó đến rồi!"
"Lúc này hả?" Tần Lạc vừa kinh ngạc, vừa tức giận nói.
Hôm qua dắt chó đi dạo cả nửa ngày trời mà cái tên Jesus chả thèm ló mặt ra ngoài.
Bây giờ hắn vả các thành viên Long Tức vừa mới tách nhau ra một cái thì cái tên sát thủ này lại xuất hiện, nó đúng là một thằng thất đức: "Mau mau xuống xe!"
Đại Đầu nhanh chóng mở cửa xe, sau đó chạy ra cửa xe sau mở cửa cho Tần Lạc. Đại Đầu dùng toàn bộ thân thể của mình che chắn cho Tần Lạc không có một khe hở nào.
Tần Lạc cũng biết, Jesus có thể dùng chim để tấn công.
Nếu như bây giờ mà hắn cứ ngồi trong xe, thì chẳng khác nào là cái bia sống cho hắn ta cả.
Tần Lạc ôm lấy con chó ngao chạy xuống xe, sau đó dưới sự che chắn của Đại Đầu, cả hai nhanh chân chạy về nơi càng đông người càng tốt.
Còn chiếc xe mà cả hai vứt lại có lẽ sẽ làm cho giao thông trở nên tắc nghẽn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa.
← Ch. 0551 | Ch. 0553 → |