← Ch.0633 | Ch.0635 → |
Là lơi ong bướm?
Tần Lạc không ngờ rằng mình lại bị nói như vậy.
Ngày trước, mỗi khi tiếp xúc với Trương Nghi Y, hắn biết bà ta là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Thanh Hoa ra, khả năng ăn nói vô cùng ghê gớm, nhưng hắn không ngờ mới có một thời gian ngắn không gặp mà trình độ ăn nói của bà đã tăng lên đáng kể.
Tần Lạc lúc này chỉ biết á khẩu không biết nên phản bác thế nào cho phải nữa.
"Sao hả? Bị tôi nói trúng tim đen rồi hả?" Trương Nghi Y khinh bỉ nói:"Con gái tôi chỉ yêu có một người đàn ông, còn cậu thì yêu một lúc cả đống người đàn bà___Đã thế lại còn chạy tới đây bảo nó từ hôn, rồi lại mồm mép nói là không thể chịu trách nhiệm với nó. Cậu mà không phải là người mà con gái tôi yêu thì tôi sẽ cắt cái thằng nhỏ của cậu băm ra cho chó ăn từ lâu rồi!"
Trương Nghi Y nói xong trầm ngâm một lúc rồi lại tiếp:"Cho dù cậu có là người mà con gái tôi thích đi chăng nữa, nhưng cậu lại không phải là người đàn ông của nó, thì tôi nghĩ tôi vẫn có thể cắt thằng nhỏ của cậu vứt cho chó ăn!"
Tần Lạc biết Trương Nghi Y là người khẩu xà tâm phật, bà ta tuy nói vậy nhưng chưa chắc đã làm vậy, nghe bà ta dọa nạt như vậy hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ nói:"Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải tìm Cửu Cửu, cô ấy một thân một mình ở ngoài như vậy vô cùng nguy hiểm___Cửu Cửu đang ở đâu vậy?"
"Tôi không biết!" Trương Nghi Y trả lời một cách dứt khoát.
Tần Lạc đứng thẳng lên rồi cúi gập người xuống trước mặt của Trương Nghi Y khẩn thiết nói:"Xin cô hãy nói cho cháu biết Vương Cửu Cửu hiện giờ đang ở đâu được không ạ?"
Trương Nghi Y vẫn chăm chú nhìn lên màn hình ti vi nói: "Trong phim không phải người ta vẫn hay diễn như vậy sao?"
"Sao ạ?" Tần Lạc sững người không hiểu gì, hắn chỉ có hiện tượng không theo kịp suy nghĩ của người khác khi đối diện với hai người phụ nữ, một là Văn Nhân Mục Nguyệt vì nàng quá thông minh. Ví dụ như khi hắn ngồi đánh cờ với nàng, mỗi nước hắn đi thì giỏi lắm là hắn sẽ suy nghĩ trước được nước tiếp theo là cùng, còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì hoàn toàn có thể suy nghĩ trước ba bốn nước liền. Người thứ hai đó là Trương Nghi Y, bởi vì tính tình của bà ta vô cùng quái đản. Những lời nói và hành động của bà ta luôn làm cho người ta mắt chữ o mồm chữ a chẳng hiểu gì cả.
"Khi nãy trên ti vi có đoạn phim___Một người đàn ông cãi nhau với vợ của mình. Vợ của ông ta bỏ đi, ông ta đến nhà vợ cầu cứu mẹ vợ hỏi xem vợ mình đang ở đâu, cậu biết không, ông ta quỳ xuống van xin đó!" Trương Nghi Y mắt vẫn dán vào màn hình ti vi, tat vẫn đút thìa kem sô cô la vào trong miệng nói.
Quỳ xuống ấy hả?
Đầu gối của đàn ông đại trượng phu sao có thể dễ dàng quỳ xuống được? -
Nhưng nghĩ tới Vương Cừu Củụ Tần Lạc quyết định nhượng bộ___
Cộp!
Tần Lạc quỳ hẳn xuồng đất nói:"Cô nói cho cháu biết Cửu Cửu đang ở đâu vậy?"
Trương Nghi Y lúc này vẫn đang ngồi chồm hổm trên ghế sofa, bỗng nhiên tầm nhìn của Tần Lạc hạ thấp xuống, chẳng may nhìn thấy toàn bộ nội y dưới váy của Trương Nghi Y.
Tần Lạc giật thót tim vội vã hướng mắt lên nhìn thẳng vào mắt của bà ta, mong chờ câu trả lời.
Trương Nghi Y chẳng qua cũng là buột miệng nói ra như vậy, bà chỉ muốn làm khó Tần Lạc rồi đuổi hắn ra khỏi nhà, bà không ngờ Tần Lạc lại quỳ xuống thật, xem ra hắn đối với Cửu Cửu cũng không phải cạn tàu ráo máng.
"Mau đứng dậy đi!" Trương Nghi Y đặt bát kem sô cô la xuống định đỡ Tần Lạc dậy nói:"Tôi cũng không phải là mẹ vợ của cậu, không dám nhận cái lạy này của cậu đâu!"
"Cửu Cửu đang ở đâu vậy?" Tần Lạc vẫn quỳ ở dưới không muốn vội đứng lên, quỳ một phút với quỳ ba phút thì khác gì nhau cơ chứ?
Hơn nữa đàn ông con trai muốn có được vợ thì không phải là cũng dùng chiêu khổ nhục kế này hay sao? Khí cốt của đàn ông chỉ là dùng cho người khác nhìn, còn đối với người phụ nữ trong nhà của mình tốt nhất không nên tỏ ra có khí cốt làm gì cho mệt.
Tần Lạc cứ quỳ dưới sàn không chịu đứng lên. Trương Nghi Y một tay cũng không kéo được hắn lên, bà đành phải đặt bát kem xuống dùng cả hai tav kéo hắn dậy. Trương Nghi Y cúi xuống như vậy làm cho bộ ngực đồ xộ của bà lồ lộ hết cả ra ngoài.
Tần Lạc kinh hãi cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn nói:"Cô Trương! Cô nói cho cháu biết Cửu Cửu đang ở đâu, cháu biết rồi sẽ đứng lên ngay."
Trương Nghi Y biết sức của mình không bằng Tần Lạc, nên bà chẳng buồn phí sức kéo hắn lên nữa nhưng bà cũng không tiện ngồi trên ghế sofa để mặc Tần Lạc quỳ trước mặt mình, do vậy bà liền ra đứng sau lưng hắn nói:"Tôi cũng khôngbiết nó đang ở đâu nữa!"
"Cô làm sao lại không biết được?"" Tần Lạc nói, hắn cứ nghĩ rằng Trương Nghi Y đang giấu hắn hành tung của Cừu Cừu.
Trương Nghi Y nghe vậy thì tức giận nói:"Tôi làm sao biết được? Nó đột nhiên bỏ đi như vậy, lại còn cầm của tôi cả một cái quần chíp nữa. Điện thoại cũng không gọi được, lại còn không để lại cho tôi chút thông tin gì, tôi làm sao biết được nó đi đâu cơ chứ?"
"Không có một chút tin tức gì sao?" Tần Lạc cười nịnh nói.
"Bên sân bay người ta gọi điện về nói nó đặt vé đi Văn Diễn rồi!"
"Văn Diễn?" Tần Lạc sững người, cô ấy đến đó làm gì chứ?
Từ khi Tần Lạc để hội cứu trợ Tần Lạc cho Vương Cửu Cửu đảm nhận xong rồi thì không đoái hoài gì đến nó nữa. Dĩ nhiên, hắn cũng là do bận quá mà không để ý tới, hắn về Yến Kinh hơn một năm nay, đến cả thời gian nghỉ ngơi còn không có nữa là.
Ngoại trừ Tần Lạc lúc đầu đầu tư vào đó mười triệu nhân dân tệ xong, thì Vương Cửu Cửu lại nhờ vào các mối quan hệ của mình quyên góp thêm được một khoản tiền nữa, nhưng tất cả chỗ tiền này đều đã được đầu tư hết vào việc xây dựng cơ sở cho Văn Diễn.
Khi câu chuyện về muỗi mặt người làm cho người ta thất kinh bát đảo thì Tần Lạc cùng với các đại diện của trung y đã đến Văn Diễn giải quyết vấn đề, Vương Cửu Cửu cũng mạo hiểm đi theo hắn trong chuyến đi đó.
Sau đó Vương Cửu Cửu quyết định đầu tư làm đường và đưa điện về đây cho dân làng, sau đó nàng hợp tác với thành phố Văn Phàm bỏ ra một miếng đất để xây dựng một công viên cấp quốc gia. Tỉnh Văn Diễn dân chúng nghèo khó, nhưng phong cảnh thì lại rất đẹp, rừng cây rậm rạp, vật chất phong phú, là một nơi rất đáng để đầu tư.
Vì vậy mà mười triệu nhân dân tệ của Tần Lạc chẳng thấm vào đâu trong công cuộc đầu tư này cả. Tần Lạc cũng đã đem chuyện này ra nói với Lệ Khuynh Thành một lần. Lệ Khuynh Thành nói trong tay có một ít tiền có thể đầu tư. Tần Lạc để Lệ Khuynh Thành tự liên lạc với Vương Cửu Cửu, sau đó thì hắn đi Hàn Quốc, nên không hỏi thêm gì về chuyện này nữa.
Càng về sau hội quỹ hỗ trợ của hắn càng ngày càng phát triển, Vương Cửu Cửu cũng không thể đem theo vài người bạn có thể giải quvết được, sau đó nàng liền mời thêm mấy người có đầu óc kinh doanh về giúp nàng đầu tư, thậm chí còn thuê một văn phòng tại Thân Hải Building làm văn phòng đại diện nữa.
Vương Cửu Cửu âm thầm đi Văn Diễn dĩ nhiên là vì chuyện đầu tư của quỹ hỗ trợ. Tần Lạc thầm nghĩ chỉ cần đến quỹ hộ trợ dò hỏi thì chắc sẽ dò hỏi được một chút tin tức.
Tần Lạc kéo theo Đại Đầu đến lầu thứ mười một của Thân Hải Building, sau đó tìm được đến văn phòng có treo tấm biển quỹ hỗ trợ Tần Lạc.
"Tiên sinh xin hỏi anh là ai?" Một cô gái đứng ở đài tiếp tân tiến tới hỏi.
"Tôi muốn tìm Vương Cửu Cửu". Tần Lạc cười nói, hắn không biết mọi người ở đây gọi Vương Cửu Cửu thế nào, nên hắn cứ gọi trực tiếp tên của nàng ra như vậy
Cô gái trẻ này đưa mắt lên nhìn Tần Lạc một lúc rồi nghĩ rằng chắc hắn có quen biết mật thiết với Vương Cửu Cửu nên đáp:"Dạ xin lỗi! Vương tổng giám đốc không có ở đây!"
Vương tổng giám đốc?
Tần Lạc phì cười nói:"Cô có biết cô ấy đang ở đâu không?
"Xin lỗi! Cái này tôi không rõ lắm!" Cô gái kia trả lời.
"Thầy Tần! Sao thầy lại tới đây!" Trong văn phòng có người ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tần Lạc đứng đó thì vui mừng khôn tả.
"Triệu Quyên. Sao em lại làm trong quỹ hồ trợ này?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi, Triệu Quyên vốn là một học trò trong lớp của Tần Lạc, nhưng không ngờ nàng lại bị Vương Cửu Cửu kéo tới đây làm việc.
Triệu Quyên liền mời Tần Lạc và Đại Đầu vào trong phòng uống trà, Tần Lạc tuy không muốn làm mất thời gian, nhưng cũng biết Vương Cửu Cửu vốn âm thầm bỏ đi như vậy là vì không muốn ai biết chuyện này, nên hắn cũng không dám đem chuyện này ra nói cho người khác biết.
"Thầy Tần, thầy lâu lắm rồi không đến trường rồi đấy! Mọi người trong lớp đều rất nhớ thầy!" Triệu Quyên nói với giọng trách móc.
Có cô thiếu nữ nào mà không mơ tưởng cơ chứ? Khi đó Tần Lạc là thầy giáo dạy thay cho lớp của Vương Cửu Cửu. Các hành động của hắn rất được các nữ sinh mến mộ yêu thầm. Sau đó Vương Cửu Cửu theo đuổi Tần Lạc một cách điên cuồng và lộ liễu, làm cho các đối thủ khác tự thấy mình kém thế hơn nên đã tự động rút lui.
Tuy không thể trở thảnh người yêu của nhau, nhưng trở thành người bạn của nhau cũng là việc không hề tồi chút nào, vì thế mà Triệu Quyên hôm nay thấy Tần Lạc đến đây thì vô cùng vui vẻ.
"Dạo gần đây tôi cũng bận." Tần Lạc ngượng ngùng nói:"Chờ cho hết bận rồi tôi sẽ đến trường thăm các em! Đến lúc đó chắc sẽ có vài sự hợp tác với trường nữa!"
Tần Lạc nói câu này không phải chỉ là nói cho qua chuyện, vì sau này hắn và ông hắn là Tần Tranh sẽ có việc cần làm ở đây.
Tần Tranh bị bắt cóc, rồi bị bắn mấy phát súng vào người, sau đó khi ông tỉnh lại cảm thấy <Đạo gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> đã cứu mạng sống của ông, cho đến tận bây giờ hai ông cháu Tần Lạc mới biết <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> thực chất là một môn học tôi luyện dưỡng sinh cao cấp của đạo gia.
Hai người sau đó thương lượng với nhau cảm thấy môn học này không được quảng bá thì thật là lãng phí.
Tuy chiến tranh thuốc phiện đã qua đi rất nhiều năm rồi, sức khỏe và thân thể của người Trung Quốc cũng đã tốt hơn xưa rất nhiều, nhưng áp lực cuộc sống ngày càng tăng, bệnh tật ngày càng nhiều.
Theo thống kê thì trong mười người có đến chín người có vấn đề về sức khỏe, nói rõ hơn rằng mỗi một người đều có khả năng mắc bệnh dù to hay là nhỏ.
Nếu như có thể dựa vào thân thể, sức khỏe của mình để giảm khả năng mắc bệnh xuống thì không phải là có lợi cho nước cho dân hơn không?
Hơn nữa, Tần Lạc nghĩ rằng đem <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> kết hợp với Trung y thì có thể đó cũng là một trong những con đường cứu vớt trung y.
Hắn và ông của hắn việc đầu tiên cần làm là thuvết phục trường đại học Y Khoa thủ đô tiếp nhận <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm> rồi sau đó quảng bá nó.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì Tần Lạc sẽ vào các trường đại học để dạy <Đạo Gia Thập Nhị Đoạn Cẩm>.
"Thật sao?" Triệu Quyên vui mừng nói: "Vậy thì thầy vẫn dạy bọn em chứ?
Thấy Tần Lạc gật đầu, Triệu Quvên càng phấn khích hơn mừng rỡ nói:"Cửu Cửu có biết chuyện này không? Bạn ấy mà biết thì chắc mừng đến chết mất! Thầy không ở trường Cửu Cửu cũng chẳng buồn lên lớp nữa, hầu hết thời gian bạn ấy đều giành cho quỹ hồ trợ này!"
"Cô ấy không biết chuyện này!"" Tần Lạc sắc mặt đột nhiên buồn bã vô cùng, có những thứ mà Cửu Cửu thích thì hắn biết, nhưng có rất nhiều thứ nàng làm thì hắn lại không hề biết:"Em có biết Cửu Cửu đi đâu rồi không?"
"Hôm qua em gọi điện tới Văn Phàm hỏi về tình hình của công viên sinh thái xây dựng ra sao rồi, người phụ trách bên đó có nói Cửu Cửu đến tận đó để giám sát công trình. Chỉ là bấy giờ em không biết bạn ấy đang ở Văn Phàm hay là xuống thị trấn xem xét"
Tần Lạc nghe vậy thì gương mặt của hắn dãn ra, hắn cuối cùng cũng đã biết được cô nhóc Vương Cửu Cửu hiện giở đang ở đâu rồi.
← Ch. 0633 | Ch. 0635 → |