← Ch.0689 | Ch.0691 → |
Có lẽ trong một số quan điểm thì có sự giống nhau, nên Tần Lạc và Liễu Hạ Huv có cảm giác giống như anh hùng gặp anh hùng, chỉ hận là quen nhau quá muộn.
Hai người càng nói chuyện càng cảm thấy hợp nhau, tổng giám đốc Hoàn My Văn Hóa Cao Hy Vọng cuối cùng cũng mở lòng ngồi bên cạnh bổ xung thêm cho hai người vài câu chuyện lý thú. Dĩ nhiên, những điều mà ông ta nói đều có liên quan tới Liễu Hạ Huv, bởi vì nói cho cùng ông ta cũng có quan hệ thâm niên với Liễu Hạ Huy. nên những câu chuyện ông ta nói chỉ xoay quanh tay tác giả này để lấy lòng Tần Lạc mà không hề sợ Tần Lạc trở mặt. Vì ông ta không dám đem những chuyện của Tần Lạc ra để lấy lòng trước mặt Liễu Hạ Huy.
Ban nãv ông đã nhận rõ ra rằng, mình thì ngồi trong phòng làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ không dám có bất kỳ hành động nào tỏ ra quá thoái mải tự nhiên cả. Nhưng Tần Lạc lại khác, còn chưa nói đến chuyện hắn tự đẩy cửa bước vào bên trong, đã thế còn hớn hở cười đùa thoải mái với nàng nữa.
Cho dù giữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt không hề có biểu hiện gì thân thiết quá mức. nhưng cũng làm cho người ta cảm nhận được Văn Nhân Mục Nguyệt coi trọng Tần Lạc như thế nào_Vì nếu không coi trọng hắn thì nàng cũng chẳng hơi đâu mà lại cho Mã Duyệt đi gọi hắn tới đây để bàn bạc về chuyện viết truyện về hắn như vậy.
Công ty Hoàn My Văn Hóa là một nhà xuất bản to nhất nhì trong Trung Quốc, có rất nhiều tác giả nổi tiếng cùng với những tác phẩm hot trên thị trường. Đây là một công ty văn hóa hàng đầu trong lĩnh vực xuất bản, thậm chí công tỵ này còn hợp tác với cả các nhà chính trị gia nữa. Ngày trước Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không để tâm tới cái công ty này lắm. làm gì có chuyện nàng lại đích thân mình đi gặp mặt những nhân vật như thế này? Kể cả có là tác giả nổi tiếng nhất Trung Quốc cũng chẳng có cơ hội gặp được mặt nàng.
Bây giờ đột nhiên nàng muốn đầu tư vào lĩnh vực này, lẽ nào là vì tiền ư?
Nói là vì tiền có lẽ không phải, vì Tần lạc cho dù có nổi tiếng đến mấy thì bán một quyển truyện về hắn kiếm được bao nhiêu tiền? E rằng số tiền bán sách trong một năm của hắn cũng chẳng bằng được tiền xăng xe một năm của nàng. Nếu Văn Nhân Mục Nguyệt muốn kiếm tiền thì có hàng ngàn hàng vạn cơ hội để kiếm tiền, nàng chẳng có lý do gì để lãng phí thời gian và tiên bạc vào ba cái chuyện vớ vẩn này.
Sau khi suv nghĩ chín chắn rồi, Cao Hy Vọng liền hiểu ngay vấn đề. do vậy ông rất nể trọng Tần Lạc, ông cũng đã định sẵn, bằng bất kỳ giá nào ông cũng phải viết được một quyển truyện tuyệt hay về Tần Lạc.
Không vì bất kỳ thứ gì khác, mà chỉ vì có người rất quan tâm tới nó mà thôi.
"_ha ha ha! vẫn còn nhiều chuyện buồn cười khác nữa cơ! Liễu Hạ Huv lần trước có nói với tôi rằng anh ấy ngày trước ở trong trường là một người rất trầm lặng, thầy giáo không biết tới, bạn học cũng không để ý, cứ như một người vô hình vậy! Khi Liễu Hạ Huy tốt nghiệp còn gặp trục trặc về luận văn. anh ấy đi gặp thầy giáo hướng dẫn để hòi chuyện, thì thầy giáo anh ấy còn ngạc nhiên hỏi: Cậu là học sinh của tôi hả?"
"Còn có cả chuyện này nữa sao?" Tần Lạc phá lên cười vui vẻ nhìn Liễu Hạ Huv nói: "Thế anh phản ứng thế nào sau đó?"
Tần lạc cũng là một thầy giáo trong trường, hắn cũng biết có những trường hợp như vậy xảy ra, hơn nữa cũng khá nhiều. Trong các trường đại học thì thầy giáo hướng dẫn dẫn quá đông học sinh, có những lúc một thầy giáo dẫn cả mấy chục người liền, do vậy thầy giáo cũng không thể nhận mặt được hết học sinh của mình, hơn nữa các môn học của đại học cũng tản mác. nếu như học sinh trốn học đi chơi không lên lớp. thì e răng bốn năm đại học thầy giáo cũng chỉ gặp được học sinh đó một hai lần mà thôi.
"Tôi khi đó tức giận chỉ vào mặt mình nói với thầy giáo rằng: "Lẽ nào thầy lại nghĩ có người mạo nhận em sao?"" Liễu Hạ Huv cầm tách trà lên khẽ nhấp một ngụm từ tốn đáp lại.
Cả Tần Lạc và Cao Hy Vọng đều phá lên cười ha hả, Cao Hy Vọng cười ngặt nghẽo, cười chảy hết cả nước mắt ra ngoài: "Mỗi lần nghe câu chuyện này mà tôi cười đến đau hết cả bụng! Câu trả lời của Liễu Hạ Huy thật là tuyệt, có thể cho vào sách được rồi đấy! Tần Lạc tiên sinh, còn chuyện xảy ra sau đó nữa chắc anh cũng không tường tượng nổi đâu!"
"Sau đó còn xảy ra chuyện nữa sao?" Tần Lạc hỏi.
"Tôi sau khi kiếm được tiền qua việc viết sách thì quay về trường học tài trợ cho trường một nhà thư viện!" Liễu Hạ Huy nhấp nhắp giọng nói: "Học sinh cũ về trường quyên góp, thì trường ắt sẽ tuyên dương và lăng xê việc này lên! Trong buổi lễ quyên góp tài trợ. tôi ngồi trên bàn chủ tịch nghe các thầy trong trường không ngừng khen ngợi tôi xuất sắc như thế nào trước toàn trường! Tôi nghe mà khấp khởi mừng thầm trong bụng!"
Đây là một người kể chuyện còn kèm theo chút gì đó rất hài hước và ngộ nghĩnh. Tần Lạc thầm nghĩ tay Liễu Hạ Huy này quả là con người rất trung thực.
Tần Lạc tối nay định mời cả hai người cùng ăn bữa tối. nhưng do Mã Duyệt vào trong thông báo Văn Nhân Mục Nguyệt muốn gặp mặt hắn, nên Tần Lạc đành phải cáo từ.
"Tần tiên sinh! vẫn còn chuyện này nữa cần anh xác nhận lại!" Liễu Hạ Huy tiễn Tần Lạc ra ngoài cửa thấp giọng nói.
"Chuyện gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Tên truyện!" Liễu Hạ Huy nói: "Tôi nghĩ ra được mấy cái tên ví dụ như.. (Bảo vật của đất nước). _Dĩ nhiên, tôi thích cái tên cuối cùng nhất!"
" à?" Tần Lạc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Thiên Tài ư? Tôi thấy cái này có vẻ hơi quá. tôi không dám nhận đâu! Cần cù bù thông minh mà. tôi chẳng qua gặp được một người thầy tốt mà thôi!"
"Trong suốt mấy trăm năm của giới y thuật; anh chắc chắn xứng đáng với danh hiệu thiên tài này!" Liễu Hạ Huy cố chấp nói: "Cái chữ thiên tài này nó không chỉ biểu hiện mỗi khả năng y thuật của anh, mà nó còn thể hiện sự nghiệp cứu vớt Trung Y của anh nữa, tôi có dự cảm rằng anh sẽ thành công!"
"Vậy tùy anh đấy!" Tần Lạc cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, hắn nghĩ nếu không nhận cái tên thì có lẽ tay tác giả này còn nghĩ ra nhiều tên khác khủng hơn thế này nữa: "Hy vọng sau khi tôi thành công rồi, anh sẽ giúp tôi chứng giám điều đó!"
"Không chi có mỗi bản thân tôi, mà tất cả con dân Trung Quốc đều có thể chứng giám mà!"
Tần Lạc nghe xong liền vỗ vỗ lên vai Liễu Hạ Huy rồi quay người rời đi.
Khi Tần Lạc quay lại phòng làm việc của Văn Nhản Mục Nguyệt. thì nàng đang ngồi xem một tạp chí thời trang, chứ không hề có vẻ bận bịu hay có việc gì cần phải giải quvết như lúc trước nàng nói cả.
Thấy Tần Lạc bước vào, Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn cúi đầu đọc báo hỏi: "Anh bàn bạc tới đâu rồi?"
"Tất cả đều ổn!" Tần Lạc cười đáp. Hắn ngồi đối diện với Văn Nhân Mục Nguyệt ngắm nhìn gương mặt trái xoan xinh đẹp của nàng, có những lúc hắn tò mò muốn biết sao Thượng Đế lại có thể tạo nặn ra được một tác phẩm tuyệt mỹ đến mức này.
"Vậy thì tốt!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Em không tò mò anh và hai người kia bàn bạc gì với nhau sao?" Tần Lạc nhìn vào đôi long mi cong vút của Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi. Hắn biết, nàng biết bản thân hắn sẽ gặp vấn đề gì, dường như chẳng có việc gì có thể che dấu nàng được vậy. Ngay cả những nhân vật thuộc loại hàng khủng như Tản Tung Hoành và Bạch Phá Cục cũng không phải là đối thủ của nàng nữa là tên Tần Lạc nhỏ bé này.
"Không tò mò!" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng đáp lại.
"Tại sao?"
"Vi em đã biết được kết quả rồi!"
"Có người nói cho em biết ư?" Tần Lạc sững người hỏi lại. Nhưng đó là điều không thể. vì khi đó trong phòng chỉ có mỗi ba người, hắn, Cao Hy Vọng và Liễu Hạ Huy. Hai người kia vẫn còn ngồi ở trong phòng kia, chi có mỗi mình hắn ra ngoài này, nên không có ai nói cho nàng biết cả.
Lẽ nào trong đó có gắn máy quay trộm hay sao? Dĩ nhiên là không có. vì Tần Lạc biết rất rõ điều này.
"Vì em rất hiểu anh!" Văn Nhân Mục Nguyệt ngẩng đầu lên đáp.
Cuối cùng nàng cũng ngẩng đầu lên rồi, mái tóc của nàng khẽ tung lên. làm cho cảnh vật vốn vô cùng đơn điệu lại làm cho Tần Lạc như lạc vào cõi hồng hoang, hắn cảm giác như mình đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, tất cả cảnh vật nơi đây đều sống động và tràn đầy sức sống.
Nghe Văn Nhân Mục Nguyệt nói vậy Tần Lạc vô cùng xúc động.
Một người con gái cao sang vời vọi như Văn Nhân Mục Nguyệt lại có thể thốt lên câu nói:
"Vì em hiểu anh_"
Tần Lạc không phải là một gă đàn ông đê hèn. mà ngược lại hắn vô cùng cao ngạo, thậm chí còn cao ngạo hơn người khác rất nhiều. Nhưng, trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt hắn không thể nào thể hiện được cái vẻ cao ngạo của hắn_Chi vì trước mặt nàng hắn không thể tìm được lý do gì để hắn có thể cao ngạo cả.
"Nói cho anh biết sự lựa chọn của anh là gì?" Tần Lạc nói. Cho đến tận bây giờ, hai người nói chuyện cứ úp úp mở mở. Tần Lạc biết hắn chưa nói cho Văn Nhân Mục Nguyệt biết hắn gặp phải vấn đề gì. nhưng hắn hỏi nàng như vậy cũng là mong muốn tìm ra được một đáp án từ miệng nàng.
"Trách nhiệm!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói: "Có lẽ đó là một sự lựa chọn ngu ngốc!"
Hai mắt của Tần Lạc bùng cháy nhìn Văn Nhãn Mục Nguyệt nói: "Nếu là em_ đứng trên lập trường của em. em nói cho anh biết, em muốn anh lựa chọn thế nào?"
Đúng vậy. không chỉ có mỗi Lâm Hoán Khê. Lệ Khuynh Thanh, Vương Cửu Cửu, còn cả Tô Tử...... Văn Nhân Mục Nguyệt cũng xuất hiện trong cuộc sống của Tần Lạc. Tần Lạc lựa chọn sự thật, lựa chọn trách nhiệm, và Văn Nhân Mục Nguyệt dĩ nhiên cũng sẽ xuất hiện trong cuốn truyện của hắn.
Câu hỏi hắn vừa hỏi nàng chẳng khác nào bức cung cả.
Nếu như Văn Nhân Mục Nguyệt nói nàng đồng ý, thì chẳng khác nào nàng bày tỏ lòng minh cho Tần Lạc biết.
Còn nếu nàng không đồng ý, thì cũng coi như nàng đã từ chối Tần Lạc rồi.
Văn Nhân Mục Nguyệt trầm tư giây lát, Tần Lạc cũng vậy.
Căn phòng trở nên im lặng một cách đáng sợ.
Hai người trong phòng nhìn nhau, đôi mắt sâu thẳm, một người biểu hiện thản nhiên, còn một người thì lộ vẻ suy tư rõ rệt, một người thanh tú, một người thi xinh đẹp tuyệt trần, một người ngọc trúc trên núi, một người thì như hoa mai trong tuyết_
Bọn họ cứ im lặng như vậy ngồi nhìn nhau, thời gian như lắng đọng.
Một lúc lâu sau, Tần Lạc cuối cùng cũng chịu thua.
Hắn biết câu hỏi này đối với Văn Nhân Mục Nguyệt là rất khó.
Tần Lạc mỉm cười bông đùa nói: "Không ngờ trên thể gian này vẫn có những câu hỏi có thể làm khó được Văn Nhân đại tiểu thư? Nếu khó quá thì thôi, em không cần trả lòi cũng được!"
Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy liền nói: "Việc anh hứa với em vẫn chưa hoàn thành, chờ anh hoàn thành nó đi rồi em sẽ trả lời anh câu hỏi này!"
"Lời hứa nào cơ" Tần Lạc ngơ ngác.
Văn Nhân Mục Nguyệt hơi cau mày lại nói: "Anh nói sẽ đưa em leo núi Thái Sơn, đi Vân Điển săn gấu, đi Tam Á ngắm biển_Em không nhớ nhầm chứ?"
"ồ. anh nhớ chứ!" Tần Lạc cười khổ đáp. Văn Nhân Mục nguyệt nói nguyên văn những câu nói mà hắn đã nói với nàng: "Em đã nhắc thì anh cũng muốn biết, em khi trước mời anh làm trợ lý cho em, không biết bao giờ việc này sẽ thành hiện thực đây?"
"Rồi sẽ có cơ hội thôi" Văn Nhãn Mục Nguyệt đứng lên tránh khỏi ánh mắt Tần Lạc nói.
Người ngoài cuộc thì tỉnh táo. còn người trong cuộc thì mê muội.
Thực ra Văn Nhân Mục Nguyệt đã nói đáp án cho Tần Lạc rồi. chỉ là Tần Lạc không hiểu ý nàng, và nàng cũng không hiểu ý của hắn.
Không từ chối thì có nghĩa là đồng ý.
"Tối nay đi cùng em tới bữa tiệc nhé!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Bữa tiệc nào?" Tần Lạc hỏi.
← Ch. 0689 | Ch. 0691 → |