Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0695

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0695: Va chạm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Lý Thừa Minh dĩ nhiên là biết An Tả Hách là ai, khi trước hắn đã từng vì tranh cướp Mễ Tử An mà sau khi xảy ra xung đột với Tần Lạc trong buổi yến tiệc hôm đó, hắn cũng là người muốn thuê người đi dạy cho tên ranh này một phen.

Chỉ là hắn thấy mình vừa mới cãi nhau với người ta trước mặt bao nhiêu người, nên dù muốn trừng phạt tên đó ngay thì cũng phải ngồi chờ thêm mấy ngày mới bắt đầu hành động, chính vì thế mà hắn mới từ bỏ cái ý định này.

Nhưng hắn không ngờ là hắn chưa kịp làm gì thì người khác cũng đã làm thay cho hắn. Khi hắn nghe nói Tần Lạc và Mễ Tử An trên đường trở về từ đảo Jejubi ám sát hắn biết gặp chuyện rắc rối rồi. Hắn khi đó nghiễm nhiên trở thành người đi chịu mang tiếng thay cho người khác.

Thế là hắn cho người đi lùng sục tên sát thủ kia để tìm hiểu xem tên nào dám cả gan chơi đểu hắn như vậy.

Nhà họ Lý tại Hàn Quốc có địa vị có khi còn cao hơn cả gia tộc Văn Nhân tại Trung Quốc, nói họ có tầm ảnh hường tới cả nền kinh tế thị trường trong nước cũng chẳng có gì là lạ cả. Chính vì thế, họ cố gắng nỗ lực phối hợp trên mọi mặt để tìm kiếm tin tức. cuối cùng họ cũng tìm ra được một chút tin tức có liên quan.

Hắn biết kẻ sát thủ ám sát Tần Lạc và Mễ Tử An là người Hàn Quốc, để tên là An Tả Hách. Còn tên thật của tên sát thủ này là gì thì hắn không biết. Hơn nữa, người này đột nhiên xuất hiện trong thành phổ Seoul, không có hộ tịch hộ khẩu cũng chẳng để lại bất kỳ dấu tích gì cả.

Chỉ biết sau này tên sát thủ truy đuổi Tần Lạc đến tận Trung Quốc, sau đó mất tích một cách kỳ bí, điều này làm cho Lý Thừa Minh không có cơ hội bắt sống người này để tra hỏi.

Nhưng hắn lại càng không ngờ Tần Lạc lại dựa vào cái cớ này để uy hiếp hắn, làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.

"An Tả Hách là ai? Tôi không biết!" Lý Thừa Minh nói. hắn dĩ nhiên là phải phủ định tất cả những đầu mối có liên quan tới hắn rồi, hắn cũng không thể nói thẳng với Tần Lạc rằng thực tế là hắn cũng đang đi tìm hung thủ trong vụ ám sát đó.

"Vậy hả?" Tần Lạc khó hiểu nói: "Thế tại sao An Tà Hách lại cứ khai là anh là người đứng sau việc này thế?"

"Không thể thế được! Tôi không hề có quan hệ gì với anh ta cả!" Lý Thừa Mirih cười lạnh nói, hắn ngày trước cũng làm những việc vô cùng mờ ám, nhưng tất cả những việc đó đều do mấy tên đàn em của hắn thực hiên. Hắn là người thừa kế đường đường chính chính của nhà họ Lý tại Hàn Quốc, thực sự là chẳng có lý do gì để chạy đi làm một việc nguy hiêm như vậy.

"Anh dĩ nhiên là không làm rồi!" Tần Lạc nói: "Nhưng mấy tên thủ hạ của anh có làm việc này hay không thì chỉ có trời mới biết được!"

"Vậy sao?" Lý Thừa Minh cùng nghĩ tới câu hỏi này. hắn tỏ ra vô cùng trấn tĩnh nói: "Nếu hắn ta đã khai là tôi đứng sau giật dây thì hắn cũng phải có chứng cứ chứ, có phải không? Ví dụ như những chi tiết trong kế hoạch_tài khoán ngân hàng hoặc là điện thoại liên lạc gì đó chẳng hạn."

"Cái này thì không có!" Tần Lạc nói: "Người kế thừa của tập đoàn Samsung cũng không ngu ngốc đến nỗi phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ? Thuê một sát thủ cần gì phải để lại nhiều sơ hở như vậy?"

"Thế anh không có chứng cứ gì, sao anh lại có thể nói là tôi thuê sát thủ để hại anh chứ?" Lý Thùa Minh khinh khỉnh nói: "Tôi có thể kiện anh vu khống đấy!"

"Tên sát thủ kia chỉ đích danh anh là người thuê hắn! Cảnh sát có quyền đưa anh về điều tra việc này! Nếu như thiếu gia nhà họ Lý vừa mới đến đất Yến Kinh mà đã bị mời về đồn hỏi chuyện thì cái danh tiếng này đúng là không tốt chút nào phái không?-"

"Rốt cuộc là anh muốn gì?" Lý Thừa Minh phẫn nộ nhìn Tần Lạc gẳn giọng nói.

"Cái này nên hỏi là anh muốn gì mới đúng!" Tần Lạc cũng không hề khách khí nhìn thẳng vào mặt Lý Thừa Minh. Hắn đúng là rất ghét cái vẻ trịnh thượng coi người như cỏ rác của Lý Thừa Minh, hắn nhìn mình cứ như là nhìn một thẳng người ở bẩn thiu không hơn không kém vậy.

"Anh tin hay không thì kệ xác anh! Việc anh bị ám sát chẳng liên quan gì tới tôi cả!" Lý Thừa Minh nói.

"Dĩ nhiên là không tin rồi!"

"Nhưng nếu anh có thể chứng minh được bản thân mình không liên quan gì thì dễ thôi! Anh đi tìm người đứng sau vụ này đi, nếu không anh chính là người đáng nghi duy nhất!" Tần Lạc rất thiện ý chỉ ra cho Lý Thừa Minh biết hắn ta cần phải làm gì.

"Anh nghĩ là tôi sẽ cho người đi tìm giúp anh kẻ đứng sau vụ này sao?" Lý Thừa Minh cười lạnh nói.

"Vậy thì chứng tỏ là anh đã biết người nào đứng sau vụ này rồi đúng không?" Tần Lạc nói: "Tôi là người bị hại! Tên sát thủ kia thì cứ một mực nói là anh đứng sau vụ nàv_lẽ nào anh cũng không hiếu kỳ muốn biết ai là người hãm hại anh hay sao?"

"_" Lý Thừa Minh đúng là rất tò mò muốn biết ai là người hãm hại hắn. Hắn chỉ mong xé xác tên này ra làm trăm mảnh vứt xác xuống biển chết không toàn thây mới hả giận.

Tuy lúc này thái độ của hắn vô cùng cương quyết, nhưng Lý Thừa Minh biết rằng có lẽ hắn sẽ phải làm theo những lời mà Tần Lạc vừa nói. cố gắng tìm ra người đứng sau vụ này để chứng minh bản thân hắn vô tội. hắn cũng muốn trả thù.

Nếu như Tần Lạc không nhắc nhờ hắn, thì hắn cũng sẽ đi làm việc này. Nhưng Tần Lạc yêu cầu hắn làm việc này mà hắn cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời Tần Lạc thì hắn cảm thấv vô cùng khó chịu. Nó giống như là hắn phải tuân theo lệnh người khác, nhất là lại tuân lệnh cái người mà hắn khinh ghét nhất thế gian này.

"Người trẻ tuổi không nên xúc động như thế! Có gì cứ từ từ mà nói!" Lý Kiện Sinh tuy không biết giữa hai người trẻ tuổi này đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông ta sợ cả hai vì chuyện này mà có mâu thuẫn với nhau.

Ông ta sau khi tới Trung Quốc thực sự cảm nhận được những đại gia tại đây có ảnh hướng lớn tới nguôn tài nguyên chính trị ra sao. tổng bộ phái ông ta tói đâv để phụ trách toàn bộ thị trường châu Á của Samsung, và một điều cốt lõi nữa là sau này thị trường chủ yếu của Samsung chính là Trung Quốc.

Nếu như Lý Thừa Minh và nhà Văn Nhân có mâu thuẫn thì con đường phát triển thị trường sau này của họ cũng sẽ gặp vấn đề. đây là việc mà Lý Kiện Sinh không hề mong muốn chút nào cả.

"Lý tiên sinh! Chúng tôi không phải là đang nói chuyện với nhau sao?" Tần Lạc cười đáp.

"Đúng vậv! Không có chuyện gì là không thể giải quyết được cả!" Lý Kiện Sinh bật cười ha hả nói: "Người trẻ tuổi mà, không đánh nhau thì không quen nhau, mọi người có qua có lại thì mới hiểu nhau hơn! Sau nàv chúng ta là bạn rồi, có gì còn giúp đỡ nhau chứ. tôi nói vậy có phải không?"

"Đúng vậy!" Tần Lạc gật đầu nói: "Tôi quen rất nhiều bạn bè bằng phương thức này!"

Người mà hắn nói đó chính là Vương Dưỡng Tâm và Âu Dương Lâm. bọn họ khi trước đều có mâu thuẫn với nhau, sau mấy lần tranh cãi với nhau xong thì họ lại trở thành những người bạn thân của nhau.

"Có vậy chứ!"

"Nhưng Lý Thừa Minh không có trong số đó!"

"_" Nụ cười trên môi Lý Kiện Sinh bỗng nhiên vụt tắt. ông ta là chủ tịch hội nghị, đức cao vọng trọng, trong cái đất Yến Kinh này cũng là một nhân vật thét ra lửa. vậy mà lại bị tên ranh này vuốt mặt không nể mũi. Lý Kiện Sinh vô cùng tức giận.

"Người trẻ tuổi nên biết tiến thoái ra sao!" Mặt Lý Kiện Sinh đanh lại nói.

"Tôi ngày trước biết lui, chứ không biết tiến. Vì thế mà tôi bị người khác bắt nạt!" Tần Lạc cười nói: "Bây giờ tôi mới biến tiến thoái ra sao. coi như tôi thành tài có phần muộn hơn một chút!"

"Tôi là chủ của Lộc Đỉnh Ký, tôi có quyền đuổi anh ra ngoài!" Lý Kiện Sinh tức giận nói.

"Không cần phải đuổi đâu! Tôi cũng đang định tới đây nói lời từ biệt với hội trưởng Lý đây!" Văn Nhân Mục Nguyệt bước tới nhẹ nhàng nói.

"Văn Nhân tiểu thư! Đây chỉ là một sụ hiểu nhẩm nhỏ mà thôi!" Lý Kiện Sinh không ngờ câu nói của ông ta bị Văn Nhân Mục Nguyệt nghe được, liền cười nói: "Tôi chi nói đùa với anh bạn này của chúng ta mà thôi!"

"Tôi thấy chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả!" Văn Nhản Mục Nguyệt nói: "Tôi đúng là đến để chào tạm biệt ông!"

"Thôi được rồi....... !" Lý Kiện Sinh cũng không miễn cưỡng nữa, nói: "Ngày mai rảnh rỗi tôi sẽ dẫn cháu tôi tới bái kiến nhà Văn Nhân!"

"Mai tôi không rảnh!" Văn Nhân Mục Nguyệt nói xong liền quay người đi luôn, không thèm để ý tới phản ứng của những người đứng đó.

Tần Lạc cũng sững người một lúc. sau đó mới lon ton chạv theo đít Văn Nhân Mục Nguyệt, Mã Duyệt cũng lục đục chạỵ theo sau hai người.

Lý Kiện Sinh thấy vậy thì thở dài thầm nghĩ, Văn Nhân Mục Nguyệt đúng là đã hiểu lẩm mọi chuyện rồi.

"Kiêu ngạo quá mức! Cô ta đúng là một người kiêu ngạo!"Lý Thừa Minh chỉ vào bóng hình Văn Nhân Mục Nguyệt nói. hắn chưa bao giờ gặp mặt một cô gái nào dám làm như vậy trước mặt hắn cả.

"Đúng vậy! Nhưng cô ấy là Văn Nhân Mục Nguyệt!" Lý Kiện Sinh nói, thầm nghĩ mày ở Hàn Quốc còn kiêu căng ngạo mạn hơn người ta nhiều, người khác mới đối xử với mày một tý như vậy mà mày đã không chịu được rồi, thật đúng là....... .

Dĩ nhiên, Lý Kiện Sinh không dám nói những suy nghĩ của mình ra ngoài, cho dù có là chú cháu ruột đi chăng nữa thì ông ta cũng giữ ở trong bụng thôi, chứ không cần thiết phải nói ra dẫn tới những cuộc xung đột không đáng có.

"Cùng lắm không làm ăn với họ nữa là xong chứ gì!" Lý Thùa Minh khinh khỉnh nói.

"Thừa Minh! Ăn nói thì phải biết suy nghĩ!" Lý Kiện Sinh nói: "Không có kẻ địch nào là vĩnh viễn, chỉ lợi ích là bạn bè mà thôi! Chỉ có lợi ích chúng ta phải đoàn kết lại với nhau! Cháu về sau sẽ ngồi vào ghế tiếp quản của cha cháu, cháu phải học cách đứng trên toàn cục để xem xét vấn đề"

"Cháu hiểu rồi!" Lý Thừa Minh ngoan ngoãn đáp lại, nhung trong bụng hắn thì lại tức anh ách.

Hắn biết, hắn và cái tên ranh tên là Tần Lạc kia không bao giờ trở thành bạn tốt của nhau được, kể cả về mặt lợi ích.

Dĩ nhiên, đây cũng là điều mà Tần Lạc nghĩ.

Một người đàn ông đứng ở chỗ khuất suốt từ đầu đến giờ mới tiến ra cười nói: "Lý công tử hôm nay phát biểu rất có sáng tạo, đặc biệt là những lập luận về điều chỉnh về tài nguyên từ nhiều phương hướng làm cho người nghe hiểu hết vấn đề! Tung Hoành vô cùng cảm phục, bâv giờ tới đây nói câu cảm ơn!"

"VỊ nàv là một trong tam kiệt tại đất Yến Kinh, có tên là trí công tử Tần tung Hoành!" Lý Kiện Sinh cố gắng làm bộ mặt vui vẻ đưa tay ra giới thiệu Tần Tung Hoành cho Lý Thừa Minh biết.

Thấy trí công tử Tần Tung Hoành danh tiếng lẫy lừng chủ động chạy tới làm quen với mình làm cho Lý Thừa Minh cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bộ mặt của hắn sau khi bị Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt làm cho tức giận khó chịu bỗng chốc trở nên vui vẻ lạ thường.

Hắn khiêm tốn nói: "Tần thiếu giạ quá lời rồi, Thừa Minh là người học vấn nông cạn, chẳng qua cũng chỉ là người mới trong giới thương gia mà thôi! Nói ra những quan điểm làm cho những chuyên gia như anh cười nhạo rồi! Sau này mong Tần thiếu gia dạy bảo nhiều cho mới được!"

"Mọi người đều là người trẻ tuổi mà. đừng khách khí như vậy!" Tần Tung Hoành nâng chén rượu lên nói: "Uống chén rượu này, về sau chúng ta sẽ là bạn! Lý thiếu gia cần gì cứ việc nói cho tôi biết, tôi sẵn sàng giúp đỡ!"

"Được! Vậy chúng ta cùng cạn chén này!" Lý Thừa Minh cũng rất sảng khoáng, nói xong liền ngửa cô lên ực cạn luôn ly rượu.

Bạch Phá Cục lúc này đứng gần cửa trông thấv cảnh này chỉ biết cười lắc đầu. tên nhóc này chắc lại bị Tần Tung Hoành chơi rồi.

"Có đem đến phiền phức cho em không?" Tần Lạc ái ngại nói. Lúc này. hắn ngồi trên chiếc xe sáu cạnh của Văn Nhân Mục Nguyệt cùng nhau ra về.

"Có!" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời thẳng đuột ruột ngựa làm Tần Lạc chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.

"Anh thật sự không ngờ là lại kéo em vào trong việc này!" Tần Lạc ngại ngùng nói.

"Không sao. em không quan tâm tới chuyện này cho lắm!" Văn Nhân Mục Nguyệt đáp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1480)