Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1104

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1104: Nhất định phải giành được!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Két!

Một chiếc xe Hummer màu xanh quân sự treo biển quân đội dừng lại trước cổng. Đám bảo vệ kinh ngạc nhìn cô gái xinh đẹp với gương mặt lạnh lùng. Sau Khi tiếp xúc với ánh mắt như giết người của nàng, bọn họ vội vàng né tránh.

"Xin cho xem chứng minh" Viên bảo vệ lên tiếng trước.

Một tấm thẻ nhỏ mầu xanh tư trong xe bay ra, không ngờ tấm thẻ nhỏ chỉ như mảnh giấy lại sắc bén như dao, mang theo tiếng rít gào, tiếng gió và cả sát khí.

Gã bảo vệ giơ tay đón, cầm tấm thẻ ở trong tay.

Thế nhưng lòng bàn tay gã đau nhức giống như bị người ta quất một doi Gã bảo vệ đã khéo léo bắt tắm thè Khiến nó giảm nhiều lực đạo nhưng nó vẫn còn có thể đả thương người.

Gã bảo vệ tức giận trừng mắt nhìn mấy gã thuộc hạ bên cạnh. Nếu như không phải vì đôi mắt ngu ngốc của mấy thằng này gây chuyện, gã có phải chịu thiệt thòi này không?

"Chúng tôi cần gọi điện thoại thông báo vào bên trong. Xin hỏi cô xưng hô thế nào?" viên vệ sĩ nhìn người phụ nữ chín chắn ngồi cạnh ghế lái xe hỏi Cho dù không dám trêu chọc vào nhưng vẫn phải hỏi rõ tên tuổi, chức vụ. Từ sau Khi ông già kia vào trong này sống, trại an dưỡng không còn là một trại an dưỡng bình thường nữa, để phòng nghiêm ngặt cứ như nó là căn cứ quân sự quốc gia cấp ss vậy.

"Anh hỏi nhiều như vậy đề làm gì? Chẳng 1S chứng nhận của tôi là giả sao?" Mỹ nữ xinh đẹp quá to. Ánh mắt của những gã đàn ông này nhìn chăm chăm vào ngực nàng còn chưa tính mà còn hỏi tới hỏi lui, rất phiền phức. Nàng không biết một điều. Bên trong chiếc áo Khoác ra chỉ có một chiếc áo phông ba lỗ, ngực nổi gồ to như hai cái bánh bao nhúng nước. Một người đàn ông bình thường có thể nhẫn nhịn không nhìn vào chỗ đó được sao?

"Ly, không được tức giận" Người phụ nữ trong trang phục màu tím cười nhẹ nói "Bọn họ chỉ làm nhiệm vụ của mình thời Bọn họ càng nghiêm ngặt chúng ta mới có thể càng yên tâm, đúng không?"

Sau đó cô quay sang gã bảo vệ đứng đầu nói: "Xin lỗi, em tôi tính tình nóng nảy. Xin hãy bỏ qua. Anh có thể thông báo vào trong tôi là Quân Sư".

"không sao" Viên đầu lĩnh bảo vệ nghiêm mặt nói, nhưng hai chân thoáng run rẩy. Người phụ nữ này thật sự là một phụ nữ cực phẩm- Động lòng, trái tim cũng run rẩy theo, "Xun hãy chờ chút".

Gã móc điện thoại ra gọi vào bên trong, nói mấy câu, rất nhanh bên trong vang lên tiếng trả lời: "Hãy mời các cô ấy vào trong này".

"Mời vào" gã bảo vệ ra hiệu mở cánh cổng điện tử.

Két!

Một lần nữa chiếc Hummer ầm ầm nổ máy, phun ra một luồng khói đen rồi vọt qua mặt bọn họ.

"Tiểu mỹ nữ kia thật xinh đẹp, tình tình lại hung bạo. Đúng là một quả ớt cay" một bảo vệ nói

"Tôi cảm thấy thích cô gái thành thục kia hơn. Đây mới chính thức là một người phụ nữ".

"Dáng người đẹp, thắt đáy lưng ong, chân dài ngực cũng không bé đâu".

"không được ồn ào" gã bảo vệ đứng đầu quát to.

Mọi người im lặng. Mọi người đều biết thường ngày đội trương của mình không thích nói chuyện, đương nhiên càng không thích thì thào bàn tán sau lưng người khác.

"Thành thục rất xinh đẹp" gã bảo vệ đứng đầu nói với vẻ mặt si mê.

Két!

Ly đỗ xe ở bãi đỗ xe sau đó nàng cùng Quân Sư xuống xe. Hai người đi bộ tới biệt Thự Long Vương đang ở.

"Đội trưởng" Đại Đầu đứng chờ ở trước cửa, đứng thẳng người chào. Mặc dù Đại Đầu cố gắng che giấu nhưng trong ánh mắt hắn vẫn hiện lên sự vui mừng và kích động.

Quân Sư vỗ vai Đại Đầu nói: "Nghe nói lần này cậu bị thương rất nặng?"

"Bị thương ngoài đa" Đại Đầu nói Quả thật hắn chỉ "bị thương ngoài da" bởi vì da của hắn bị cháy gần như toàn bộ.

"Cậu làm tốt lắm" Quân Sư nói: "Nhưng lần sau phải chú ý phương thức hành động. Có thể cứu người nhưng cũng cần phải có cách thức tự bảo vệ mình. Chúng ta không thiếu người nhưng chúng ta thiếu Nhân tài".

"Dạ, đội trưởng" Một lần nữa Đại Đầu đứng nghiêm chào. Nhận được lời khen của Quân Sư chính là sự kiện có thể khiến người ta kích động nhất

"Tôi không phải là đội trưởng. Sau này không cần gọi tôi là đội trưởng" Quân sư nói

"Dạ, đội trưởng".

Quân Sư nhìn Đại Đầu cười nói: "Vào thôi".

Nói xong cô đi trước vào trong biệt thự.

"Chỉ thích vuốt mông ngựa" Ly đi tới bên cạnh Đại Đầu, đứng lại nói

Đại Đâu không nói, buồn bực đi vào trong.

Long Vương đang ngồi ở ghế uống trà, khi nhìn thấy Quân Sư đi vào, ông cười nói: "Quay về là tốt rồi Lại đây uống trà với ta".

"Dạ" Quân Sư ngồi đối diện với Long Vương, cố gắng ngồi thẳng tắp, mông chỉ như hơi chạm vào mặt ghế. Cho dù cô đi tới đâu, cho dù vị trí của cô là gì thì ông già trước mặt này luôn là hình tượng, là tín ngưỡng của cô, cũng là sức mạnh tinh thần nữa. Chính vì vậy Quân sư và vô số Long tử, Long tôn đều tôn trọng Long Vương.

Quân Sư rót trà vào chén trà không của Long Vương, cô cười hỏi: "Sức khỏe dạo này thế nào?"

"Được" Long Vương uống từng ngụm còn ngược lại Quân Sư uống trà như uống rượu, Long Vương tắc miệng nói: "Chỉ muốn uống rượu"

"Vậy uống đi" Quân Sư nói

"Cũng chỉ có con mới nói vậy" Long Vương cười nói: "Đại Đầu. lấy cho ta vò rượu".

Đại Đầu đi vào trong phòng, sau đó hắn ôm một vò rượu có buộc lụa đỏ ra.

"Đây là nữ nhi hồng" Long Vương giật dải lụa đỏ ra, một chưởng phá vỡ niêm phong, nói: "Chôn bốn mươi lăm năm rồi".

Quân Sư thở dài nói: "Con gái nhà này nhất định là quân nhân".

Khu Thiệu Hưng có phong lục là nhà ai sinh con gái, cha mẹ sẽ chôn ở trong vườn mấy vò rượu Thiệu Hưng, tục gọi là "Nữ Nhi Hồng" đợi sau Khi con gái xuất giá sẽ đào lên uống, mùi rượu nồng, đậm, cực thơm ngon.

Thế nhưng Nữ Nhi Hồng chôn bốn mươi lâm năm vậy không phải con gái nhà này vẫn chưa xuất giá sao? Chính vì vậy, Quân Sư mới nói con gái nhà này nhất định là quân nhân. Những quân nhân như bọn họ, lầm lỡ chung thân đại sự là chuyện bình thường.

Một lần nữa Long Vương phá lên cười, rót hai chén to, bưng lên uống cạn một chén.

Đương nhiên tửu lượng của Quân sư cũng vào hàng khủng, cô cầm chén còn lại lên cũng uống một hơi cạn.

Một lần nữa Long Vương rót rượu, rót xong uống liền, không chạm chén, Quân Sư cũng học theo, Long Vương vui, cô cũng vui. Gần như hai người đồng thời cầm chén, đồng thời bỏ chén.

Sau khi uống cạn chén thứ ba, lúc này mới hơi chút sảng khoái

Long Vương vuốt chòm râu đài nói: "Sảng khoái".

Gương mặt trắng của Quân Sư xuất hiện một phớt hồng rung động lòng người, cô cười nói: "Lâu rồi không say rượu. Lâu rồi không uống rượu thoải mái như này".

"Hôm nay uống thật sướng" Một lần nữa Long Vương rót rượu cho Quân sư.

Nhưng lần này Quân Sư không uống cạn như trước. Cô chỉ nhấp một ngụm rồi nói: "Nhiệm vụ đã hoàn thành. Con tới báo cáo"

Long Vương xua tay nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bây giờ ta không còn đảm nhiệm chức vụ nữa. Con không nênbáo cáo với ta".

Quân sư cười nói: "Con phải về rồi".

Long Vương gật đầu nói: "Về thôi".

"Mới rồi con nói với Đại Đầu mấy câu, cậu ấy gọi con là đội trưởng. Con nói con không phải là đội trưởng sau này không nên tiếp tục gọi là đội trưởng" Quân sư nói với vẻ đùa cợt.

"Chúng ta là quân nhân, không được phép tranh quyền đoạt lợi" Quân Sư nói

"Dạ" Quân sư vội vàng trả lời.

"Nhưng nếu như vì nước vì dân mà phục vụ, chúng ta việc gì đáng làm thì phải làm".

"Sư phụ nói rất đúng" Quân Sư cười nói

"Tần Lạc có một thứ bảo ta chuyển cho con" Long Vương nói: "Thằng nhóc này coi như có lương tâm, hiểu được đạo lý có ân thì báo".

Quân sư cười gượng nói: "Vốn là trả nợ mà. Nhận vật hắn tặng con lại thiếu hắn một khoản. Khoản nợ này không rõ ràng."

"Người một nhà còn phân chia rõ ràng làm gì?" Long Vương nói

Sau khi hai người chào Long Vương. Đại Đầu tiễn hai người ra ngoài cổng.

"Vết thương thế nào rồi?"- Quân sư hỏi

"Khỏi hẳn rồi"Đại Đầu nói: "Tần Lạc để tôi ở lại bảo vệ Long Vương".

"ừ, cậu ở lại" Quân Sư nói: "Mặc dù tôi biết bọn họ không dám nhưng vẫn cần đề phòng có kẻ chó cùng làm càn".

"Dạ, đội trưởng"" Đại Đầu đứng nghiêm trả lời.

Khi xe dừng lại trước cửa Long Tức, Quân Sư nhìn cánh cổng, tấm biển và trạm gác quen thuộc, tâm trạng đan xen lẫn lộn.

Đây chính là ngôi nhà của cô, bến đỗ và sự ấm áp của cô.

Trước kia mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, nơi cô nhớ nhất chính là nơi này. Mỗi lần quay về đây, con người của cô thực sự yên tĩnh.

Nhưng lúc này cô thật sự không thể tìm lại cái cảm giác đó.

Cảnh còn người mất!

Cảnh còn người mất!

"Chị nhất định phải nắm được nó" Ly nói


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)