Vay nóng Tima

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1212

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1212: Bóp chặt cổ họng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Hạc trắng bay lượn, che tầm mắt của Phó Phong Tuyết.

Hơn nữa trên đám hạc giấy này còn mang theo một loại thuốc mê không màu không vị. Khi đám hạc này vỗ cánh, thuốc mê này lập tức phát tán trong không khí, lặng lẽ bị người hít vào.

Phó Phong Tuyết không biết công hiệu của loại thuốc mê này nhưng ông vẫn chỉ còn cách ngừng thở để tránh trúng độc.

Điều khiến người ta tức hộc máu chính là nhựng con hạc giấy rung cánh, còn cả nhựng hạt giống như phân chim rơi xuống dưới. Mặc dù những vật thể này không thể đả thương người nhưng cũng đủ khiến người ta buồn nôn.

Không thể không nói, đám hạc giấy này gây nhiều khó khăn cho Phó Phong Tuyết.

Thế nhưng đây không phải là lý do khiến ông từ bỏ giết người.

Phó Phong Tuyết nhắm hai mắt, ngừng hô hấp.

Trường kiếm hóa đao, bổ mạnh về phía Quỷ Ảnh.

Một điều rất rõ ràng, Phó Phong Tuyết hoàn toàn không coi trọng thế tấn công của Bá Tước từ bên trái và của Kim Đồng từ bên phải.

Giết giết giết giết giết...

Mũi kiếm xé rách bầu không khí, cũng chặt đứt đám hạc giấy ngăn cản phía trước.

Phó Phong Tuyết với tư thế tiến lên, cực kỳ quyết liệt đánh về phía Quỷ Ảnh, không chém chết kẻ thù, quyết không lùi bước.

Sát khí, khí phách, tàn nhẫn khí. Tam khí hợp nhất.

Mặc dù Quỷ Ảnh là người giết người như cỏ rác nhưng gã cũng cực kỳ kinh hãi, kinh hồn táng đởm khi nhìn thấy thế tấn công của Phó Phong Tuyết.

- Vị... đại thúc này, chúng ta có mối đại thù sao?

Không thể không nói, Quỷ Ảnh cũng một đời kiêu hùng.

Nếu như không trở thành hầu cận của Hoàng Đế, nằm dưới sự che chở của Hoàng Đế, bản thân Quỷ Ảnh cũng có thể lập nên sự nghiệp lẫy lừng. Đương nhiên trước khi trở thành một trong bát đại chiến tướng Hoàng Đế, gã cũng có tiếng tăm lẫy lừng: Ảnh Sát Thủ.

Sống chết trước mắt, toàn bộ tiềm lực

Gã không lui lại sau nữa vì tiếp tục lui lại sau chính là con đường chết.

Gã đi tới.

Thẳng tiến. Quỷ Ảnh phát huy tốc độ tối đa xông tới chỗ Phó Phong Tuyết.

Không thể không nói chiêu này cũng có chỗ tuyệt diệu.

Bởi vì khi Phó Phong Tuyết đang xông tới, trong tình huống Quỷ Ảnh cũng vọt tới, khoảng cách giữa hai người xích lại gần, không, phải nói một cách chính xác là không còn khoảng cách.

Bởi vì Quỷ Ảnh đã vọt ra sau lưng Phó Phong Tuyết. Gã lợi dụng cơ hội Phó Phong Tuyết vọt lên, chui người bên dưới lẻn ra sau.

Mặc dù chiêu này không vinh quang cho lắm nhưng lại bảo vệ được tính mạng gã.

Đương nhiên vẫn còn quá sớm để nói như vậy.

Nếu như nói vì làm vậy Quỷ Ảnh có thể tránh được một kiếm kịch liệt của Phó Phong Tuyết, vậy đã quá coi thường Phó Phong Tuyết.

Phó Phong Tuyết hoàn toàn không bất ngờ trước lựa chọn của Quỷ Ảnh. Nếu như Quỷ Ảnh không có lựa chọn đó, mà gã lựa chọn cái chết đầy kiêu hãnh, được thôi, ta tôn trọng những anh hùng như vậy. Ta thích những đối thủ như vậy.

Theo lý mà nói, khi Quỷ Ảnh lẻn ra sau lưng mình, Phó Phong Tuyết phải từ bỏ đòn tấn công này hay kịp thời quay người lại đối phó bởi vì sau lưng của ông bất kỳ lúc nào cũng có thể bị Quỷ Ảnh tấn công gây nên thương tổn trí mạng.

Thế nhưng nếu cứ nói theo lý thì ông không còn là Phó Phong Tuyết nữa.

Thân thể Phó Phong Tuyết mượn lực trên không trung, trường kiếm quay một trăm tám mươi độ...

Giết...

Lưỡi kiếm sắc bén chém vào da thịt, lưng Quỷ Ảnh lại trúng thêm một kiếm.

Nửa người của Quỷ Ảnh đã chui qua nhưng nửa người sau của gã vẫn nằm trong phạm vi tấn công của Phó Phong Tuyết.

Mũi kiếm xuyên thấu lưng, xuất hiện trước ngực.

Chỉ cần Phó Phong Tuyết dùng lực khuấy mạnh, ông có thể khiến lục phủ ngũ tạng Quỷ Ảnh nát vụn.

Đáng tiếc ông không còn thời gian.

Quyền của Bá Tước đang ầm ầm đánh tới dần, nắm tay mang bao tay của Kim Đồng cũng nhắm vào ngực. Nếu như Phó Phong Tuyết không có ứng phó thích hợp, ông sẽ bị hai người này gây thương tổn.

Phó Phog Tuyết bỏ tay kiếm, tay thành quyền, đồng thời đánh tới.

Loảng xoảng...

Sau khi nắm tay Bá Tước phát ra âm thanh "cạch cạch cạch" cả người gã bay ngược về phía sau. Kim Đồng dường như còn thê thảm hơn. Y không có năng lực "bạo cốt" phòng ngự, mặc dù mang bao tay nhưng các khớp xương ngón tay của y dường như đã gãy, không, nói chính xác là như nát vụn. Kim Đồng đau tới mức gần như ngạt thở.

Răng rắc răng rắc...

Thân thể Kim Đồng bay lên cao rồi rơi xuống một cây cổ thụ, nhưng không thể nằm yên trên đó nên nặng nề rơi xuống dưới, liên tục đè gãy nhiều cành non.

Trong khoảnh khắc đối quyền với Phó Phong Tuyết, bạo cốt của Bá Tước đã phát huy tới tận cùng nên cho dù thiết quyền của Phó Phong Tuyết thiên hạ vô địch nhưng thượng tổn gây cho Bá Tước rất nhỏ.

Cho dù là như vậy, lực đạo kia đẩy tới khiến Bá Tước nhận ra sự chênh lệch của mình và con người phương đông này.

Cả người Bá Tước cuống cuồng lui lại sau, cho tới tận lưng dựa vào một thân cây cổ thụ mới đứng lại.

Cánh tay phải mới đấu quyền đang run rẩy, giống như người thiếu ma túy vậy.

- Chiến Thần Phương Đông.

Bá Tước nhìn Phó Phong Tuyết, thốt lên.

Bá Tước đã biết tư liệu về người này từ Đới Phổ nhưng lão không ngờ lại đối chiến cừng với hắn.

Khi phu nhân Violet một lần nữa đề nghị bái kiến Hoàng Đế, đề nghị Hoàng Đế tự mình ra tay, Bá Tước vẫn không coi trọng chuyện này.

Bây giờ Bá Tước đã biết quả thật đáng để Hoàng Đế ra tay.

Ngay lúc này lão cùng Kim Đồng, Ma Thuật Sư, ba người vây đánh Phó Phong Tuyết, Quỷ Ảnh còn bị hắn đâm một kiếm. Nếu như từng người một bị hắn đánh bại, mình và người của mình còn con đường sống không?

Mấy chiến tướng bọn họ không phải là đối thủ của con người này. Mặc dù suy nghĩ này khiến con người ta cực kỳ khó chịu nhưng Bá Tước không thể không nghĩ tới nó.

Như vậy trong đầu Bá Tước lập tức xuất hiện ý nghĩ rút lui.

Nếu như không thể đánh bại, vậy không nên để chính mình và chiến hữu của mình bỏ mạng nơi này.

Bá Tước huýt sáo. Đây là ám hiệu liên lạc với nội bộ.

Sau khi một kiếm của Phó Phong Tuyết đâm thủng lưng Quỷ Ảnh, một quyền đánh bay Bá Tước và Kim Đồng, Ma Thuật Sư trở thành lực lượng chủ lực tấn công Phó Phong Tuyết.

Chiếc áo bành tô trên người Ma Thuật Sư giống như một hộp nữ trang vậy, ả liên tục lấy ra vật gì đó từ trong chiếc áo.

Bàn tay mang găng tay của ả lục lọi một lát, một dải lụa đỏ xuất hiện trong tay.

Ma Thuật Sư vẩy giải lụa đò, lập tức nó trở nên cứng rắn, biến thành hồng côn.

Ma Thuật Sư cầm hồng côn, nhắm Phó Phong Tuyết đánh tới, một côn này nhắm vào đầu ông.

Phó Phong Tuyết giơ tay đỡ, lập tức hồng côn nằm trong tay ông.

Ma Thuật Sư cố sức kéo, hồng côn không nhúch nhích.

Ma Thuật Sư thổi một luồng hơi vào hồng côn, hồng côn làm từ dải lụa đỏ lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa hung dữ, chỉ trong nháy mắt đã cháy từ đầu tay cầm của Ma Thuật Sư tới đầu Phó Phong Tuyết đang cầm.

Phó Phong Tuyết buông tay, hồng côn liền trở thảnh dải lụa mềm oặt, rơi xuống đất, cháy thành than.

- Không còn gì hơn sao?

Phó Phong Tuyết nhìn Ma Thuật Sư hỏi.

Chiêu thức của Ma Thuật Sư này không nguy hiểm nhưng lại gây ra rất nhiều phiền phức bởi vậy trong lòng Phó Phong Tuyết nảy sinh chiến ý.

Phó Phong Tuyết hy vọng biểu hiện của Ma Thuật Sư mạnh mẽ một chút, sẽ khiến ông càng sảng khoái hơn khi giết người.

Ma Thuật Sư không trả lời, không hiểu là không nghĩ ra câu trả lời hay không hiểu lời Phó Phong Tuyết.

Ma Thuật Sư hạ chiếc mũ quả dưa xuống, cho tay vào trong lục lọi một lát. Một màn sương mù lượn lờ bay ra, bao vây xung quanh Phó Phong Tuyết.

Ngay sau đó Ma Thuật Sư lại thò tay vào trong mũ, lập tức một chiếc khăn lụa xuất hiện trong tay ả.

Sau đó mỗi tay Ma Thuật Sư cầm một góc khăn, ra sức vẫy.

Chiếc khăn càng lúc càng to lên, nhanh chóng che phủ đất trời, che kín Phó Phong Tuyết ở bên trong.

Cho tới tận lúc này Jesus, không còn đối thủ, mới biết thì ra lúc trước hai người bọn họ bị vây bởi thứ này. Thảo nào trước mắt bọn họ đen kịt, hoàn toàn không thấy bất cứ vật gì.

- Lui lại.

Bá Tước gầm lên.

Một lần nữa các khớp xương Bá Tước phát ra âm thanh ken két sau đó gã vén một góc tấm màn đen, vọt vào bên trong.

Hơn thế nữa vào lúc này Kim Đồng cũng từ bên kia chui vào bên trong tấm màn đen.

Hiển nhiên hai người này muốn ngăn chặn Phó Phong Tuyết bên trong tấm màn đen, tạo cơ hội cho những đồng bọn còn lại bỏ trốn.

"Giết" lúc này sát khí Bá Tước thật sự bốc lên đỏ cả mắt... chính xác nếu như lão còn mắt. Sắc mặt Bá Tước hung tợn, cả người ngập tràn sự tàn nhẫn, độc ác.

Bá Tước biết chính mình rất có thể sẽ nằm xuống vĩnh viễn ở nơi này thế nhưng là một thủ lĩnh của đám người này, lão tuyệt không có lý do một mình quay về.

Khi một kẻ mang tâm trạng phải chết, người đó có khả năng bộc phát lực chiến đấu, sự hủy diệt tới mức độ kinh người.

Trong tấm màn đen này, tất cả mọi người đều mò mẫm chính vì vậy Bá Tước mới cảm thấy bản thân mình chiếm lợi thế đôi chút.

Lúc này thân thể Bá Tước hoàn toàn khởi động, lấy thân thể mình là vũ khí, Bá Tước hung hăng đánh thẳng về phía Phó Phong Tuyết.

Kim Đồng đương nhiên cũng không chịu để Bá Tước một mình mạo hiểm. Mặc dù Kim Đồng biết mình không phải là đối thủ của con người phương đông này nhưng y dù không muốn cũng phải xông lên. Y biết nếu như Bá Tước chết, bản thân mình cũng không thể trốn thoát.

Một trái, một phải, hai người không còn chú ý tới sống chết, đồng thời phát động thế công về phía Phó Phong Tuyết.

Phó Phong Tuyết không tránh, cũng không đề phòng.

Yên tĩnh chờ đợi, giống như tử thần đang chờ lấy đi tính mạng.

Bá Tước vọt tới, thân thể của lão chỉ còn gần gang tấc. Đôi tròng mắt trống rỗng của lão khiến người ta chán ghét. Kim Đồng cũng vọt tới, y gầm lên, trên người y còn cả mùi nước hoa... :

Két

Động tác chạy nước rút của Bá Tước đột nhiên ngừng lại, thân thể lão đang chạy lập tức bất động.

Phó Phong Tuyết vươn tay, bàn tay bóp cổ Bá Tước.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)