← Ch.1334 | Ch.1336 → |
Trên người mỗi người đều có điểm chí mạng. Mỗi chiêu thức đều có sơ hở.
Không có người thập toàn thập mỹ, không có chiêu thức nào kín kẽ đến độ nước cũng không lọt.
Hoàng Đế rất tự kiêu, hắn cho rằng, ở dưới tình huống không khí vặn vẹo mắt thường khó phân biệt này, dùng tốc độ xoay tròn như vậy đáp xuống, anh có thể làm ra phản kích đã rất không tồi, làm sao có thể vừa khéo tìm được điểm chí mạng của hắn?
Phải biết bằng, Phó Phong Tuyết khi đó bị gió lớn thổi đến mũi mắt nghiêng lệch, da thịt run rẩy, ngay cả cơ thể chiến đấu bình thường cũng không giữ được, sao có thể tìm được mắt gió?
Lão làm sao làm được?
Còn toàn thân Hoàng Đế đều bao bọc ở bên trong kình phong, gió và cơ thể hòa thành một thể. Hoàng Đế chính là gió, gió chính là Hoàng Đế. Mỗi một chỗ trên người hắn đều có thể trở thành lợi khí giết người... cũng chỉ có vị trí đáy quần khó có thể bảo vệ nhất. Không có biện pháp, tiểu đệ đệ của hắn cũng không thể chuyển động theo cơ thể được?
Hắn từng thử. Không thành công.
Cánh quạt cần một điểm tựa, cần một cái khung cố định ba cánh quạt với nhau. Đáy quần Hoàng Đế liền tương đương với điểm tựa của cái quạt kia. Hai tay hai chân chính là bốn cánh quạt nghiền thịt.
Mắt thường của Phó Phong Tuyết khó phân biệt, nhưng tâm nhãn đã sớm mở.
Mặc dù lão nhắm mắt lại, nhưng mà vẫn cảm nhận được vị trí đó là nơi sức gió yếu nhược.
Một kiếm đâm ra, dễ dàng giành thượng phong.
Mặc dù không biết một kiếm này tổn thương bộ phận nào của Hoàng Đế, nhưng có máu rỉ ra, đã chứng minh lão lấy được thắng lợi vòng đầu tiên.
Một vết thương nhỏ này đối với thân thể cường hãn của bọn họ thì chẳng tính là gì, thậm chí bọn họ lúc thi đấu đối kháng luyện tập bình thường còn thương thế nghiêm trọng hơn cái này. Nhưng mà, vết thương này sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc chiến đấu của con người, sẽ mang đến áp lực tâm lý cho người đó.
Đối với cao thủ chân chính mà nói, đây là trúng ý của bọn họ.
"Trúng rồi. Trúng rồi". Hồng Phu kích động hô."Hoàng Đế bị đánh lui rồi".
"Đây nhất định là Thượng Đế phù hộ ". Jesus không ngừng vẽ chữ thập ở trước ngực."Tôi cầu xin người, người liền ban cho các người một ân huệ. Người vĩnh viễn tồn tại cùng các người, đúng là có Thánh linh thật, chỉ là thế nhân không chấp nhận, bởi vì không thể thấy Người, cũng không biết Người. Nhưng các người lại biết Người, bởi vì Người thường cùng tồn tại với các người, cũng ở trong các người".
Tâm tình Tần Lạc cũng phi thường kích động, không ngờ cũng nhịn không đi phản bán Jesus đổ thành tích chiến quả Phó Phong Tuyết gian khổ chiến đấu giành được lên đầu Thượng Đế.
Vừa nãy mọi người đều chờ đợi lo lắng, lòng bàn tay đều toát mồ hôi.
Đáng tiếc, vui sướng này không hề dài lâu...
Thân thể Hoàng Đế bị đả thương càng xoay càng lên cao, bây giờ đã ở trên không trung hơn mười mét.
Thân thể hắn càng ngày càng nhỏ trong tầm mắt mọi người, giống như là một con nhạn lẻ loi đang bay xa.
Trong lúc mọi người cầu nguyện hắn xoay ra khỏi chín tầng mây, trong vòng ba trăm năm không trở lại, thân thể hắn giống như là một ngôi sao băng xẹt qua đêm tối nhanh chóng rơi xuống.
Đúng vậy, sao băng.
Điểm nhỏ vốn màu đen bị ánh mặt trời màu đỏ bao bọc, nhanh chóng rơi xuống, vạch phá không trung.
Mà cổ gió xoáy theo thân thể của hắn cùng bay lên đột nhiên biến mất, không biết tung tích.
Tới gần.
Tới gần...
Ở lúc thân thể hắn cách Phó Phong Tuyết chừng năm mét, một quang cầu màu trắng đột nhiên đập xuống đất.
Không chút tiếng động, nhưng mãnh liệt như sấm giật.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Nơi quang cầu đi qua, không khí ngăn cản phía trước lập tức bị xé rách. Bởi vì chúng không kịp tản lui, cũng không thoát đi được. :
Thái Cực quang cầu!
Ẩn chứa ảo diệu âm dương Thái Cực, dùng lực Thái Cực, biến cổ gió xoáy xé rách không gian giúp cơ thể bay lên thành đạn khí trong tay.
Quá trình Hoàng Đế bay lên, thật ra cũng là quá trình hóa kình phong thành kình khí bản thân. Dùng kình khí mà thân thể của mình tản mát ra dẫn đường cùng hòa tan luồng gió cùng không khí xung quanh, luyện hóa lực tự nhiên để dùng.
Nếu chỉ có thể luyện hóa cũng không đủ, bởi vì anh còn cần một vật dẫn.
Một vật dẫn có thể sử dụng chúng, khiến chúng tản mát ra năng lượng lớn tùy tâm sở dục.
Thái Cực!
Khôi bảo cổ xưa mà Trung Quốc truyền thừa ngàn năm, Hoàng Đế chỉ nhìn một lần đã say đắm vô cùng.
Tư thế duyên dáng mà nhu hòa kia, động tác lưu loát không có bất kỳ đình trệ kia, tín niệm kia, đạo lý dung hợp thiên địa cao âm dương pháp tắc kia... còn cả kính khí bá đạo ẩn chứa trong đó, lúc này đều làm cho hắn vô cùng yêu thích.
Hắn không luyện. Hắn chỉ nhìn.
Ban ngày nhìn, buổi tối nhìn, trời nắng nhìn, trời mưa cũng nhìn.
Thậm chí hắn thuê mấy vị đại sư Thái Cực biểu diễn trực tiếp, nhưng từ chối bất kỳ giảng giải nào của bọn họ.
Bởi vì đây là một loại pháp môn huyền diệu, thứ anh hiểu chính là của anh, thứ tôi hiểu chính là của tôi. Anh áp đặt thứ anh hiểu cho tôi, là áp đặt tâm ma cho tôi.
Trên giấy có một số 1, anh nhìn ra là số một, tôi nhìn ra là một trái dưa leo... ai đúng ai sai?
Trong mắt hắn, thứ kinh điển chân chính là một thứ không có biên giới. Hắn có thể nhìn hiểu.
Sau ba năm, hắn vái chào thật sâu với những đại sư thái cực kia, đang lúc bọn họ liên tục khách khí, hắn lại đột nhiên ra tay giết hết những đại sư Thái Cực này.
Vái chào, là vì hắn cảm tạ phát ra từ nội tâm.
Giết hết, là vì hắn không muốn để những người này dạy thêm ai nữa. Hắn biết, loại công phu này quá kinh khủng.
Vào lúc người Trung Quốc còn chưa hiểu rõ, hắn diệt sạch bọn họ.
Thái Cực, liền thành ngưng kết của hắn, phóng thích ra khí đạn này.
Sưu...
Đạn khí càng bay xuống, càng trở nên lớn.
Do sau khi từ tay Hoàng Đế bắn ra, thiết đi lực trói, cổ kình khí bị hắn cưỡng chế áp súc này liền bắt đầu phân tán không an phận.
Ánh sáng càng lúc càng lớn, ở lúc cách Phó Phong Tuyết hai ba mét, đã có thể bao phủ phạm vi hơn mười mét.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Không khí ngày càng bị xé toạc.
Không, dùng Phó Phong Tuyết làm tâm, chỗ hơn mười thước đã không còn không khí.
Không khí đều bị quang đạn này đẩy ra, hoặc là cuốn mạnh vào trong nó.
Lần này, Phó Phong Tuyết không dám kiêu ngạo, không định phản kích. Lão cần phải nhanh chóng thoát đi.
Ầm...
Quang đạn nổ trên đất, vị trí Phó Phong Tuyết vừa đứng, cũng chính là khu vực trung tâm quang đạn bị bắn thành một hố khổng lồ.
Kình khí không gì sánh nổi này có thể so với kiếm khí, bắn cả nham thạch cứng rắn trên đất nát bấy.
Cát bay đá chạy, cây đổ cỏ gãy.
Chỗ ánh sáng chiếu, trống trơn một mảnh.
Thân ảnh Phó Phong Tuyết như điện, nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi bắn phá của khí đạn kia.
Phành...
Phía sau lưng của lão bị kình khí bên ngoài của quang đạn quét trúng, thân thể văng ngược, sau đó ngã xuống đất.
Ba!
lúc này Hoàng Đế hạ xuống đất. Tóc đỏ như lửa dựng thẳng lên, con ngươi màu xanh biến thành màu đỏ như máu. Bên trong tản mát ra quang mang thèm máu.
Hiển nhiên, Hoàng Đế đã tiến vào trạng thái chiến đấu thuộc về hắn.
Hắn liếm liếm môi, vừa cười vừa nói: "Cảm giác không tệ nhỉ?"
Phó Phong Tuyết từ dưới đất bò dậy, mặt thản nhiên mà phủi bụi cùng mảnh cỏ bám trên người.
Trên trán của lão có trầy xước rất nhỏ, máu rỉ ra, nhưng mặc kệ máu chảy, cũng không ảnh hưởng đến ngũ quan sâu của lão.
Ngay cả lúc bại cũng đẹp trai như vậy.
"Tàm tạm". Phó Phong Tuyết nói.
"Nếu tôi là ông, sẽ nhổ máu tụ ở ngực ra". Hoàng Đế vẻ mặt thành thật mà khuyên."Khí huyết không lưu thông, sẽ ảnh hưởng tới trạng thái lúc chiến đấu".
"Đậy là chuyện của tôi". Phó Phong Tuyết nói. Sắc mặt của lão tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên, kình khí vừa nãy đã làm bị thương sau lưng lão, hơn nữa còn tổn thương tới nội phủ.
" Cũng là chuyện của tôi". Hoàng Đế nói."Chiến đấu của chúng ta vừa mới bắt đầu. Tôi vừa tìm được chút cảm giác. Tôi cũng không hy vọng thực lực đối thủ của tôi đại giảm. Tôi hy vọng ông mạnh. Đủ mạnh".
Phó Phong Tuyết không trả lời vấn đề này của hắn, nói: "Vừa rồi cậu dùng là Thái cực?"
"Là Thái cực". Hoàng Đế kiêu ngạo nói."Thái cực của Trung Quốc. Ông nhất định cũng không xa lạ gì nhỉ?"
"Không tệ". Phó Phong Tuyết gật đầu nói. Đây là khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Một người ngoại quốc có thể hiểu sâu văn hóa ẩn hàm Thái Cực như vậy, sức kình cùng khí lực sử dụng thuần thục cao minh như thế, có thể nói là kỳ tích.
Bảo Hoàng Đế là kỳ tài ngút trời cũng không quá.
"Cảm ơn khen ngợi của ông". Hoàng Đế nói.
Phó Phong Tuyết một tay cầm kiếm, nói: "Bây giờ, thử Thái cực của tôi một chút".
← Ch. 1334 | Ch. 1336 → |