Vay nóng Tima

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1374

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1374: Không nên đắc tội với thầy thuốc!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Có ai đã từng nói với bạn một câu: cho dù là gì đi nữa cũng tuyệt đối không được đắc tội với thầy thuốc?

Đương nhiên Tần Lạc sẽ không tử tế giúp Cừu Trọng Huân cầm máu. Hắn chỉ điểm vào ba đại huyệt ở ngực Cừu Trọng Huân khiến cho nhịp tim y đập nhanh hơn, tốc độ tuần hoàn máu tăng lên, đương nhiên sau đó tốc độ chảy máu cũng tăng lên rất nhiều.

Không thể không nói Cừu Trọng Huân là một người rất thông minh. Y biết nếu như Cừu Trọng Mưu còn sống thì nhất định sẽ trốn tránh trách nhiệm nên trước tiên y đâm chết Cừu Trọng Mưu. Như vậy y có thể tàn nhẫn đỗ hết trách nhiệm giết người này lên trên người đối phương.

Cừu Trọng Huân biết nhất định Lệ Khuynh Thành sẽ hạ độc thủ với minh nên y vẫn đang chờ, đồng thời y còn gọi điện cho cảnh sát. Cho dù Lệ Khuynh Thành có coi trời bằng vung, nàng cũng tuyệt đối không thể giết chết y trước mặt cảnh sát. Khi đó vì để bảo vệ chính bản thân mình, Lệ Khuynh Thành tuyệt đối không thể giết y.

Cừu Trọng Mưu đã chết, nếu như Cừu Trọng Huân cũng chết, một án hai xác chết này, Lệ Khuynh Thành và Tần Lạc là những người vào biệt thự này trước. Cảnh sát có thể không nghi ngờ bọn họ không? Người dân sẽ nghĩ về bọn họ thế nào? Giới truyền thông sẽ viết về bọn họ thế nào?

Vì để bảo toàn mạng của mình. Y cẩn thận bảo vệ bản thân mình cho dù giọt nước cùng không lọt, ít nhất là y đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng không biết rằng hành động đó của y ngược lại đã chọc giận Tần Lạc.

Nhân tâm thầy thuốc. Mỗi một thầy thuốc đều biết tính mạng con người quý giá biết chừng nào. vốn Tần Lạc cũng không muốn dùng y thuật giết người nhưng nếu như hắn bị người coi thường, hắn không thể làm gì sao?

Khi nhìn thấy Cừu Trọng Huân càng lúc càng ngông cuồng, nhìn y ăn nói càn rỡ trước mặt người phụ nữ của mình, cuối cùng Tần Lạc không thể nhẫn nhịn, ra tay.

Vết thương của Cừu Trọng Huân bị đao cắt. Nếu như y bị chết vì chảy quá nhiều máu, vậy có liên quan tới mình không?

"Cầm máu. Không phải tôi đã nói rồi sao?" Tần Lạc cười nói.

Cừu Trọng Huân nóng ruột tới phát điên.

Bàn tay không bịt được, khăn tay cũng không bịt được. Lúc này Cừu Trọng Huân không tiếp tục giả bộ nữa. Y chồm dậy chạy vào trong phòng tìm hòm thuốc sau đó lấy một bình, thuốc cầm máu, đổ thuốc vào miệng vết thương.

Chuyện kỳ quái đã xảy ra, bột phấn cầm máu y phải mua với giá cao cũng không có tác dụng. Ngay khi thuốc bột đổ vào miệng vết thương đã lập tức bị máu tươi đẩy ra ngoài.

Cừu Trọng Huân lại lấy băng gạc. Y muốn tự mình, băng bó sơ cứu cho mình. Động tác của y rất thành thục, điêu luyện. Y nhanh chóng băng bó vết thương cho mình.

Thế nhưng băng gạc mới băng bó đã lại lập tức thấm đẫm máu tươi.

Máu tươi bên trong như đại dương mênh mông, bên ngoài băng bó, phong kín nhìn đẹp mắt thì có ích lợi gì không?

Vì vậy một lần nữa Cừu Trọng Huân nổi điên, cũng kéo cắt băng gạc ra.

"Tần Lạc" Cừu Trọng Huân lao ra ngoài với sắc mặt hung tợn. Y nhìn Tần Lạc quát: "Tao và mày không đợi trời chung. Nếu như hôm nay tao không chết, tao nhất định phải ăn tươi nuốt sống mày".

"Anh suy nghĩ nhiều quá" Tần Lạc cười nói."Không có gì phải nghi ngờ. Hôm nay anh nhất định phải chết".

"Tao liều mạng với mày" Cừu Trọng Huân không kiềm chế được nữa. Y xông lên định cùng với Tần Lạc liều mạng.

Phịch

Đại Đầu phóng tới như quỷ mị, đứng trước người Tần Lạc, tung chân đá bay Cừu Trọng Huân.

Đừng nói là một Cừu Trọng Huân đã bị thương mà ngay cả khi y còn khỏe mạnh, có cho y ăn Viagra y cũng không phải đối thủ của Đại Đầu.

Loảng xoảng

Thân thể Cừu Trọng Huân lăn lộn trên mặt đất sau đó đâu y đập vào chân chiếc ghế sa lon.

Cũng may chân chiếc ghế được bao bọc bởi một lóp da dầy nếu không khi đầu y đập vào đó, không thể không chảy máu.

Mắng không mắng lại, đánh cùng không đánh lại, người vẫn còn đang chảy máu.

Cừu Trọng Huân cảm thấy mình thật sự uất ức. Y chỉ muốn gào lên khóc lóc.

"Cảnh sát tới rồi. Anh cũng không thể thoát được kiếp nạn này" Lệ Khuynh Thành lạnh lùng nói.

Hú hú hú

Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát từ xa truyền tới, rồi nhanh chóng dừng lại trước cổng biệt thự.

Sau đó hơn mười cảnh sát từ trên xe nhảy xuống, bao vây nghiêm ngặt ngôi biệt thự.

Bọn họ nhận được tin báo an, nói trong biệt thự có vụ án giết người chính vì vậy mới điều động nhiều cảnh sát, gây nên cảnh tượng rất náo động.

"Không ai được nhúc nhích" Một cảnh sát hô to hơn nữa còn móc súng từ trong người ra.

Không một ai cử động. Có ai muốn gây chuyện với cảnh sát vào lúc này không?

Một viên cảnh sát trung niên, dáng người hơi mập, da đen đi vào trong, nhìn lướt qua phòng khách, nhìn thấy xác chết trên nền nhà, ông ta không khỏi cau mày quát: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi là người giết người. Tôi là hung thủ giết người" Cừu Trọng Huân gào lên. Lúc này cảnh sát chính là bức bình phong cứu mạng y. Y tình nguyện rời khỏi nơi này tới đồn cảnh sát cũng không muốn rơi vào tay một độc phụ như Lệ Khuynh Thành."Cậu ấy muốn giết tôi. Tôi bị thương rất nặng khi phòng vệ. Các vị phải đưa tôi tới bệnh viện. Hãy đưa tôi tới bệnh viện".

Viên cảnh sát da đen không ngờ có người lại chủ động khai báo, ông ta nhìn vết thương ở cánh tay Cừu Trọng Huân đang phun máu, nói: "Mang đi. Mang về thẩm vấn".

"Đội trưởng, có cần phải gọi xe cứu thương hay không?" Một cảnh sát nào đó lên tiếng

"Không cần chờ xe cứu thương" Cừu Trọng Huân sốt ruột nói. Giao thông Yến Kinh như mắc cửi. Nếu như y đợi xe cứu thương tới, y còn sống không hả? "Tôi không chịu được nữa rồi. Các vị hãy lái xe đưa tôi tới bệnh viện".

Viên cảnh sát trung niên rất tức giận. Có gọi xe cứu thương hay không cũng do chính ông ta quyết định, nào tới lượt một kẻ tình nghi tội phạm khoa chân múa tay?

Ông ta tức giận nói: "Ai cho mày nói nhảm nhiều vậy. Xem ra sức khỏe mày vẫn rất tốt. Nào có tới mức không chịu được".

"Anh hãy nhìn vết thương trên tay tôi và máu trên mặt đất" Cừu Trong Huân chỉ vào một vũng máu to nói."Tôi chết. Chú tôi là quan chức cao cấp của chính phủ. Tôi chết, các vị không gánh nổi trách nhiệm này đâu".

Mặc dù viên cảnh sát trung niên không thích bị Cừu Trọng Huân uy hiếp nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng. Người có thể ở trong biệt thự ở khu vực này tuyệt không đơn giản. Nếu như ông ta thật sự để người này chết ngay trước mặt minh, vậy ông ta sẽ gánh phiền phúc không nhỏ.

Vì vậy ông ta vung tay nói: "Tiểu Lưu, cậu hãy dẫn người nào tới bệnh viện. Dù thế nào đi nữa không được để anh ta chạy thoát".

"Dạ, đội trưởng. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ" Một viên cảnh sát đeo kính nói to. Sau đó anh ta dẫn theo hai người cành sát đưa Cừu Trọng Huân đi ra ngoài.

Viên cảnh sát trung niên liếc nhìn Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành hỏi: "Các vị là ai?"

"Tôi là chị họ của cậu ấy. Khi biết bên này xảy ra chuyện, có người bị thương, tôi liền tìm thầy thuốc tới xem" Lệ Khuynh Thành nói. Nàng chỉ vào Tần Lạc nói: "Anh ấy là thầy thuốc do tôi tìm tới".

Viên cảnh sát trung niên chăm chú quan sát Tần Lạc một lát, rồi ông ta nghi ngờ hỏi: "Anh là thầy thuốc Tần Lạc?"

"Là tôi" Tần Lạc gật đầu nói.

Sắc mặt viên cảnh sát đỏ lẻn, ông ta kích động nói: "ôi trời ơi. Chính là anh sao? Tần Lạc thầy thuốc, chào anh, chào anh. Tôi là fan hâm mộ của anh".

"Tôi rất vinh hạnh" Tần Lạc nói.

"Không, không, không. Người vinh hạnh chính là tôi. Không ngờ tôi có thể được gặp anh ở nơi này. Tốt quá, đúng là tốt quá" Viên cảnh sát mặt đen lo lắng câu nói của mình khiến Lệ Khuynh Thành hiểu lầm. Người nhà người ta mới chết, mình lại nói là "tốt quá", ý tứ gì vậy?

Ông ta xấu hổ giải thích với Lệ Khuynh Thành: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không có ý đó"

"Không sao" Lệ Khuynh Thành nói: "Tôi cũng rất vinh hạnh khi gặp anh ở nơi này".

---------------

"Ôi, các vị hãy lái xe nhanh một chút" Cừu Trọng Huân thở hổn hển nói. Cánh tay y vẫn đang chảy máu, hình như muốn làm cạn khô máu trong người y. Cừu Trọng Huân cảm nhận được bản thân mình càng lúc càng yếu, đầu y cùng ong ong, không tỉnh táo. Y biết đó chính là dấu hiệu tiền thoát huyết. Nếu như y không thể tới bệnh viện kịp thời để cấp cứu, chỉ sợ y sẽ chết ngay trên đường.

Chính vì vậy lúc này y không muốn giữ thể diện nữa. Y chỉ muốn giữ mạng.

"Thúc dục cái gì mà thúc dục? Muốn lấy mạng sao?" Người cảnh sát lái xe không nhịn được quát mắng. Bình thường chỉ có bọn họ thúc giục tội phạm, nào có tội phạm nào dám thúc dục bọn họ không?

"Vậy không phải như này cũng lấy mạng sao?" Cừu Trọng Huân thầm nghĩ."Thế nhưng thúc dục chính là vì mạng minh".

"Ông anh, các ông anh, cầu các anh chạy nhanh một chút. Một chút" Cừu Trọng Huân như nhớ ra điều gì đó, y cho tay vào trong túi, móc ra một ví tiền sau đó dốc tất cả tiền mặt và chỉ phiếu trong ví vào tay viên cảnh sát ngồi bên mình, nói: "ông anh, xin các ông anh thương xót, chỉ cần mọi người có thể đưa tôi tới bệnh viện trong vòng mười phút nữa, tất cả tiền và cả chiếc thẻ này nữa đều thuộc các vị. Trong thẻ này có mấy chục nghìn".

"Được rồi, còn cả cái đồng hồ này nữa" Cừu Trọng Huân tháo cái đồng hồ dính máu ở cổ tay xuống, đưa cho viên cảnh sát nói: "Bách đạt phi lệ. Chiếc Bách đạt phi lệ này trị giá hơn hai trăm nghìn, cũng tặng các vị, cầu xin các vị hãy cứu tôi".

Nói tới đó Cừu Trọng Huân không nhịn được khóc ầm lên.

Không biết bị mua chuộc bởi tiền bạc hay bị tiếng khóc của y làm cảm động, chiếc xe cảnh sát vọt nhanh về phía bệnh viện gần nhất.

Vì lo lắng có người cản xe, bọn họ thậm chí còn hú còi cảnh sát.

Hai mươi phút sau, cuối cùng bọn họ cũng tới bệnh viện.

"Tới rồi. Tới rồi" Người cảnh sát lái xe kích động nói.

"Tới rồi" nét tươi cười xuất hiện trên gương mặt Cừu Trọng Huân, nhưng giọng nói của y cực kỳ yếu ớt: ""Đưa tôi ra".

Tiếp theo đấu y gục xuống, hoàn toàn mất tri giác.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1480)