Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0518

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0518: Cạn tàu ráo máng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


"Không thể" Lệ Khuynh Thành trả lời dứt khoát.

"Tại sao?" Một phóng viên râu quai nón đứng dậy hỏi."Mới rồi Lệ chủ tịch liên tục dùng câu nói: Tiểu nhân ôm chân ngoại bang âm mưu làm hại sản phẩm dân tộc để hình dung người này. Tại sao bây giờ chủ tịch lại muốn che giấu tung tích của người này?"

"Bởi vì tôi không biết thân phận của anh ta" Lệ Khuynh Thành cười nói."Đây hẳn là người rất có lai lịch. Nếu không sao có thể nói gì là làm nấy được? Tôi vốn tưởng rằng năng lực này chỉ có Thượng Đế cùng thần phật của chúng ta mới có thể làm được. Bây giờ xem ra không phải vậy".

Nghe câu nói châm chọc của Lệ Khuynh Thành, tất cả các phóng viên đều phá lên cười.

Xã hội tập quyền. Quyền lực lớn hơn pháp luật.

"Lệ chủ tịch, cô có định khởi kiện công ty Procter & Gamble cạnh tranh bất hợp pháp không? Một phóng viên nam đeo kính hỏi.

"Đúng vậy. Pháp luật của chúng ta đã bắt đầu chú trọng tới vấn đề này" Lệ Khuynh Thành nói."Vấn đề là trong tay chúng tôi chỉ có cuộn băng ghi âm này làm chứng cơ, chúng tôi không có cách nào làm cho công ty vô lương tâm kia phảo trả một cái giá quá lớn. Nhưng điều này biểu thị cho thái độ phản đối mạnh mẽ của chúng tôi, không lo ngại, không sợ cường quyền đối với các tập đoàn nước ngoài. Chúng tôi sẽ không cúi đầu, lại càng không muốn bán mình. Chúng tôi muốn trở thành N U M B E R O N E của Trung Quốc và N U M B E R O N E của thế giới".

Đây là lần đầu tiên Lệ Khuynh Thành biểu hiện tham vọng của mình trước mặt mọi người. Nàng hô lên khẩu hiệu "N U M B E R O N E"

"Tiểu thư Lệ Khuynh Thành, có phải tiểu thư vừa nói con người ăn nói ngông cuồng đó họ Hồng không?"

"Không. Anh ta không ăn nói ngông cuồng. Bởi vì tất cả những gì anh ta nói đều trở thành sự thật. Ạnh ta chính là thượng đế, là tiên tri" Lệ Khuynh Thành cười nói."Đúng vậy giám đốc Vương Đức Vượng của công ty Procter & Gamble gọi anh ta là Hồng tiên sinh".

"Khuynh Thành Quốc Tế có điều tra thân phận của anh ta không?"

"Điều tra chân tướng sự việc là nhiệm vụ của các vị đang ngồi đây. Điều tra tội phạm là trách nhiệm của bên chính phủ" Lệ Khuynh Thành đẩy sự việc lên mức độ cao nhất.

"Chúng tôi muốn làm nhưng còn chờ đợi các bạn phóng viên giúp Khuynh Thành Quốc Tế bác bỏ tin đồn đó. Hơn nữa chúng tôi cũng mong muốn bên kiểm tra chất lượng hãy nhanh chóng thông báo kết quả kiểm tra. Sau khi có đoạn băng ghi âm này tôi nghĩ hiệu suất làm việc của bọn họ sẽ rất nhanh chóng".

Mọi người lại bật cười. Ngôn từ của vị nữ chủ tịch xinh đẹp này quả thực rất sắc bén.

......................................

Choang!

Chiếc ly thuỷ tinh đập vào tường nát vụn. Chất lỏng màu đỏ chảy dọc theo bức tường màu vàng xuống, giống như là đang chảy máu vậy.

Sắc mặt Hồng Mộng Lâu tái mét, khuôn mặt đẹp đẽ nhăn nhúm, giọng nói như bị đè nén, hắn gầm lên như mãnh thú bị thương: "Đồ con điếm dám chơi ông mày. Con điếm mà cũng dám chơi ông".

Thế nhưng không có ai khuyên giải sự phẫn nộ của hắn, không ai trả lời hắn.

Bởi vì người béo mập Vương Đức Vượng cũng ngồi ngây ngô từ lúc nào, mặt ông ta xám như tro. Xảy ra chuyện lớn như vậy bây giờ bản thân ông ta cũng khó có thể giữ được thân mình.

Mới rồi ông ta nhận được điện thoại thông báo tin tức ở buổi họp báo. Quả nhiên Lệ Khuynh Thành có chứng cứ ghi âm, Hồng công tử thất bại, công ty Procter & Gamble cũng xong đời. Ngay cả ông ta cũng gặp phải họa khởi tố.

Không khó có thể biết được, công ty Procter & Gamble vì thị trường Trung Quốc, vì để dẹp nỗi tức giận của người dân Trung Quốc nhất định sẽ lựa chọn hy sinh ông ta. Ngay cả phó tổng giám đốc Lucy tới đàm phán với ông ta cũng sẽ bị liên luỵ.


Nhất định sẽ bị sa thải. Nếu có thể thoát khỏi cảnh ngục tù thì chính là vô cùng may mắn.

"Hồng công tử... Hồng công tử...người anh em" Vương Đức Vượng đột nhiên đứng dậy, cũng không quan tâm tới việc hất đổ chiếc ký của mình làm rượu đỏ chưa uống hết bắn tung toé nói: "Người anh em, hãy mau đi tìm dượng đi. Lúc này chỉ có dượng mới có thể cứu được hai chúng ta".

"Tất cả là do anh gây ra" Lúc này Hồng Mộng Lâu hoàn toàn không có cảm tình gì với gã mập Vương Đức Vượng. Nếu như không phải ban đầu Vương Đức Vượng chạy tới tìm hắn thì hắn đã không vướng phải chuyện quái ác này.

Người ích kỷ luôn biết cách đổ hết trách nhiệm lên người khác. Hắn hoàn toàn đã quên khi Vương Đức Vượng nói trong tài khoản của hắn ở Thuỵ Sĩ có bao nhiêu USD, trong lòng hắn đã thầm đắc ý như thế nào.

"Người anh em, tôi biết lỗi rồi. Tất cả là do tôi sai" Vương Đức Vượng cầu khẩn. Ông ta rất muốn cười nhưng cái nhếch môi của...... "Bây giờ cậu muốn đánh, muốn mắng ta thì tuỳ. Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của nhau. Nếu để muộn khi những phóng viên đó công bố thông tin đó thì chúng ta rất khó lật lại ván bài này. Hãy mau gọi điện thoại cho dượng. Chỉ có dượng mới có thể cứu chúng ta".

"Tôi biết cần phải làm gì, không cần anh dạy tôi" Hồng Mộng Lâu tức giận nói.

Thế nhưng Hồng Mộng Lâu cũng biết chuyện này không thể để lâu. Hắn cầm điện thoại di động trên bàn gọi điện.

.......................................

Thái Công Dân mặc một bộ complet màu đen rất vừa với vóc người, áo sơ mi màu trắng, cà vạt kẻ tối màu, trong cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào phòng, ông mỉm cười rất ấm áp.

"Chàng trai, cậu đã quay về sao không sớm gọi điện cho tôi? Cậu sợ người hâm mộ lại ra sân bay đón cậu như lần trước hả?" Thái Công Dân đi tới trước mặt Tần Lạc, vỗ vỗ vai hắn. Một cảm giác rất đặc biệt khi hắn nghe mấy từ "người hâm mộ" từ chính miệng một quan chức cao cấp.

"Quyết định khá bất ngờ" Tần Lạc cười giải thích."Tôi muốn quay về nghỉ ngơi mấy ngày nên không muốn để giới truyền thông quấy rầy nên cũng không sớm tới chào hỏi".

"Cậu hả?" Thái Công Dân cảm thán nói: "Tôi rất hiểu ý tứ của cậu. Cậu vốn nghĩ rằng tình huống hàng vạn người đón tiếp một lần là quá đủ. Cậu không muốn hết lần này tới lần khác phung phí sự yêu mến và quý trọng của người dân đối với mình nên cậu đã lặng lẽ quay về".

Tần Lạc cười không giải thích gì cả.

Thái Công Dân nói rất đúng. Quả thật Tần Lạc có suy nghĩ điều đó.

Lần đầu tiên làm như vậy, quả thực rất mới mẻ. Ai nấy cũng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.

Lần thứ hai thì chính là nghĩa vụ. Hội người hâm mộ ủng hộ Tần Lạc, yêu mến Tần Lạc sẽ tự giác ra sân bay đón tiếp hắn.

Lần thứ ba sẽ không còn cảm giác mới mẻ. Sự nhiệt tình của mọi người cũng rơi rụng khá nhiều. Người tới sân bay đón tiếp ít, quang cảnh bớt hoành tráng, giới truyền thông cùng một số kẻ cơ hội sẽ nhân dịp quấy phá. Giá trị cùng sự ảnh hưởng của Tần Lạc sẽ vì thế mà giảm đi rất nhiều.

Phàm cái gì càng ít càng đáng quý.

Tần Lạc muốn duy trì một cảm giác thần bí một cách thích hợp. Có như vậy hắn mới có thể giữ được tầm ảnh hưởng. Một lần nữa lại leo lên đỉnh cao danh vọng.

Việc hắn cần làm vẫn chưa thành công. Sao hắn có thể để lực hiệu triệu của mình bị giảm sút đây?


"Vết thương thế nào?" Ánh mắt của Thái Công Dân đặt trên cánh tay bị cột băng gạc của Tần Lạc và hỏi.

"Không sao. Chỉ mấy ngày nữa là khỏi" Tần Lạc cười nói.

"Tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì. Nếu không cậu sẽ lại không gây ra một vở kịch lớn như vậy ngay khi vừa quay về Yến Kinh" Thái Công Dân cười nói: "Cậu vừa mới quay về Yến Kinh đã lại náo nhiệt rồi".

"Không gây thêm phiền toái cho bộ trưởng chứ?" Tần Lạc xấu hổ hỏi.

"Có người gọi điện thoại cho tôi. Tôi đã đứng lên gánh chịu. Đây vốn là một tệ nạn cực đoan của xã hội, vốn là tránh nhiệm của người phụ trách vấn đề đó. Phải trừng phạt những anh hùng đã vạch trần chân tướng những thói xấu này sao. Cậu không nói, tôi không nói thì cứ để khối thịt thối nát này tiếp tục thối rữa sao?" Khi nói tới công việc, Thái Công Dân lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Tôi cũng vậy. Trong lúc vô tình tôi phát hiện ra, cũng không phải cố ý bới chuyện cho bên đó" Tần Lạc giải thích. Hắn đã vạch trần một chuyện lớn như vậy. Có người sẽ nói hắn là người dũng cảm đấu tranh vì chính nghĩa. Nhưng cũng sẽ có người lại cho rằng hắn có thù oán với ai nên cố ý vạch trần thói hư tật xấu trong lĩnh vực quản lý của người đó.

Lúc này đây chỉ e là đã có không ít người chửi hắn đúng là bắt chó đi cày, không có việc gì lại tự mua việc vào người.

"Không sao. Đây là chuyện tốt. Bất kỳ ai gọi điện cho tôi, tôi cũng đều gánh hộ cậu" Thái Công Dân vui mừng nói."Nhưng có một vấn đề là những lần sau khi cậu làm những việc này, cậu hãy gọi điện cho tôi trước, được không? Tôi là một thứ trưởng, có làm nữa hay không cũng chẳng sao. Nhưng tôi không hy vọng cậu lại tự đẩy mình vào những việc đó. Việc này nói ra rất nhỏ, chỉ là chuyện mấy tên ăn mày vi phạm pháp luật. Nhưng khi giới truyền thông vào cuộc, cậu có biết nó sẽ khiến phong ba tới cỡ nào không? Có biết bao nhiêu người mất chức, bị cách chức không? Những món nợ này bọn họ sẽ tính hết lên người cậu đó".

"Tôi biết" Tần Lạc nói: "Nhưng tôi không quan tâm".

Thái Công Dân nhìn Tần Lạc nói: "Cậu cũng có tính quật cường giống tôi. Những chuyện có thể làm vì người dân rất có thể cũng phải chịu bất lợi".

"Người tốt chịu thiệt thòi, đòi lại từ người xấu" Tần Lạc cười nói.

Thái Công Dân gật đầu nói: "Nói rất đúng. Người tốt chịu thiệt thòi, đòi lại từ người xấu. Ăn cơm thôi. Chiều nay tôi cũng rỗi, gọi mấy món ăn. Hai chúng ta uống mấy chén".

"Được. Tôi kính bộ trưởng hai chén" Tần Lạc sảng khoái đồng ý. Khi nắm bàn tay không còn cảm giác đau đớn như hai ngày trước. Nếu chỉ là việc đơn giản là cầm đũa thì hẳn không có vấn đề gì.

Vì để thuận tiện cho việc uống rượu, Tần Lạc tháo băng gạc của cánh tay mình, cởi ngón tay cái ra để chính bản thân hắn có thể cầm đũa được.

Một lát sau nhân viên khách sạn mang lên mấy món ăn ngon.

Thái Công Dân lấy từ trong tủ rượu ra một chai nhỏ Mao Đài, ông rót cho mình và Tần Lạc, mỗi người một chén.

Thái Công Dân cầm chén rượu lên nói với Tần Lạc; "Tần Lạc, chén này tôi kính cậu".

"Không không" Tần Lạc vội vàng từ chối: "Bộ trưởng là thủ trưởng của tôi, cũng là trưởng bối của tôi. Sao tôi có thể để bộ trưởng kính rượu mình?"

"Đương nhiên cần thế" Thái Công Dân cố chấp nói: "Chén rượu này tôi kính cậu, không trên danh nghĩa đất nước, không trên danh nghĩa bộ y tế mà là vì tôi cảm kích cùng vui mừng vì cậu".

"Thái bộ trưởng quá lời" Tần Lạc khiêm nhường nói.

"Nói một cách không quá lời" Thái Công Dân nghiêm nghị nói: "Nếu như tôi là quân nhân, tôi nhất định sẽ dùng lễ tiết quân nhân với cậu, biểu hiện sự kính trọng của một quân nhân với một quân nhân. Nhưng cậu là một thầy thuốc, tôi thì lại là thầy thuốc nửa mùa vì vậy tôi kính cậu chén rượu này để bày tỏ sự khâm phục".

"Tôi thừa nhận. Cậu làm được, tôi không làm được".


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)