Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 109

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 109: Mâu thuẫn
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Trầm Mặc Nùng khóc không ra nước mắt, nhìn Diệp thu nói: "Anh còn chọc ai? Nói hết một lần đi. Tôi còn chuẩn bị tâm lý."

"Hết rồi. Chỉ có mấy người bọn họ thôi." Diệp Thu thẳng thắn nói.

Trầm Mặc Nùng thật muốn lao lên hung hăng cắn cho hắn vài miếng, người này sao lại chuyên gây họa như vậy? Mới ra khỏi cửa được nửa ngày, lập tức đắc tội hết cả Tô Hàng tứ thiểu cùng chị em Tống gia. Chuyện này phải làm sao mới tốt? Chỉ sợ ông nội mình tự ra mặt cũng không thể bảo hộ Diệp Thu.

"Tống tiểu thư, xin chào, tôi là Trầm Mặc Nùng. Diệp Thu là bạn tôi, tôi không biết lúc trước các cô cùng hắn phát sinh chuyện hiểu lầm gì, nhưng mà...... cô cũng thấy đấy. Hiện tại Diệp Thu rất phiền toái. Chuyện này này còn chưa xử lý được, có thể cho chúng ta chút thời gian hay không?"

"Chờ xử lý tốt chuyện hôm nay, tôi nhất định tự mình đưa Diệp Thu đến Tống gia tạ lỗi. Còn nữa, nghe nhị tiểu thư nói Diệp Thu làm hỏng xe của các cô, tổn thất tài chính tôi xin gánh vác. Về phần tống tiểu thư bị thương.... . chúng ta cũng có thể đưa ra một phương án giải quyết hợp lý hợp tình."

"Tống tiểu thư, còn xin cô giơ cao đánh khẽ, giúp chúng tôi một lần. Phần nhân tình này Trầm gia còn có Mặc Nùng sẽ luôn ghi nhớ."

Trầm Mặc Nùng chưa từng nghĩ một người có thể mang lại nhiều phiền toái đến vậy, tuy rằng trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng sau đó cũng phải mạnh mẽ trấn định để giải quyết hậu quả Diệp Thu gây ra. Cho nên, đại não rất nhanh sắp xếp ngôn ngữ, tư thế ưu nhã cầu tình với Tống Ngụ Thư. Vì để biểu hiện thành ý nàng còn cố ý nêu tên Trầm gia.

"Không được. Hắn phi lễ ta, còn đả thương chị ta, chúng ta không thể buông tha hắn." Tống Ngụ Ngôn đã biết dụng ý của chị gái, tự nhiên không thể để bọn người kia mang Diệp Thu đi, cho nên thẳng thừng nói.

Tông Ngụ Thư đánh giá nữ nhân xinh đẹp nổi danh Tô Hàng trước mặt. ^^ Trong lòng thở dài. Luận dung mạo mình còn chút tự tin đấu một phen. Mà nếu luận khí chất phong thần ngọc cốt, mình chắc thúc ngựa cũng không đuổi kịp.

Đối với nữ nhân xinh đẹp, loại khí chất này vô cùng trân quý. Nghìn vàng không đổi được.

"Trầm tiểu thư, chúng tôi cũng không phải có ý chèn ép bạn cô, Nhưng hôm nay.... . chúng tôi bị vũ nhục quá lớn. Cho nên. Chúng tôi phải đòi lại một cái công đạo. Xin cô thứ lỗi." Tông Ngụ Thư nhẹ giọng nói. Nàng hiện tại không thể nói chân tướng, chỉ có thể khiến cô gái kia thất vọng trong chốc lát.

Trầm Mặc Nùng nhẹ thở dài, sớm biết chị em Tống gia điêu ngoa khó chơi nổi danh Tô Hàng, lại không chút giao thiệp gì với các nàng. Không ngờ hôm nay vì Diệp Thu mà thấp giọng nhờ vả, lại đụng phải một cái đinh mềm.

Bối Khắc Tùng cho người đưa Hàn Ấu Lăng vào bệnh viện, cánh sát phân cục thành nam cũng rất nhanh đã tới. Không nói năng gì đã đưa Diệp Thu đi, phân cục thành nam là chỉ huy trực tiếp của hai gã cánh sát kia, bọn họ dù ăn gan báo cũng không dám trái ý lãnh đạo a.

Huống chi phân cục cục trưởng còn tự mình mang người tới, nhìn thấy cục trưởng cung kính với hai cô gái kia, dù là đứa ngốc cũng biết hai nàng lại lịch không đơn giản. .

"Trầm tiểu thư. Nếu không có chuyện bận, vậy có thể đi cùng chúng tôi a." Tống Ngụ Thư đi đến trước mặt Trầm Mặc Nùng nói. Không biết tại sao, cùng là nữ nhân nhìn thấy bộ dạng khó xử của Trầm Mặc Nùng, nàng cũng có chút không đành lòng.

"Được, cảm ơn cô." Trầm Mặc Nùng đang có ý này. Nàng đang lo lắng không có người quen bên cạnh, Diệp Thu đến cục cảnh sát sẽ bị hạ độc thủ.

Đợi xe cảnh sát chờ Diệp Thu lao vút đi, chị em Tống gia và Trầm Mặc Nùng cũng chia nhau theo sát. Sau khi nhân vật chính rời đi, hiện trường bắt đầu không khống chế được, quần chúng vây quanh chỉ trỏ nghị luận, có người đoán kết cục Diệp Thu, có người đoán rút cuộc hai cô gái kia là ai.

"Đại ca, chúng ta hiện tại làm gì?" Quách Thành Chiếu sắc mặt âm trầm nói.

Chuyện này là nỗi khuất nhục của Tô Hàng tứ công tử. Hàn Ấu Lăng bị người ta phế, đại ca bị đánh ngã. Hơn nữa còn phát sinh ở Tô Hàng, địa bàn của bọn họ.

"Không thể để hắn rời khỏi Tô Hàng." Liên Phong Duệ khẽ nói.

"Được đại ca. Em biết làm thế nào. Có muốn liên hệ với người nhà tiểu Cường không?"

"Không cần. Một đám phế vật, nhiều người như vậy cũng chẳng chiếm được chút tiện nghi. Chuyện này chú tự an bài đi." Liên Phong Duệ phủi bụi trên người, lái xe rời đi. Hắn phải trở về, kể chuyện này từ đầu chí cuối với mấy lão già trong nhà, mượn cơ hội ra tay, chuyện này cần bọn họ quyết định.

Diệp Thu sau khi ngồi vào xe cánh sát. Cục trưởng mập mạp vẻ mặt đầy ý cười nói: "Tiểu Vương, mau mở còng tay cho người anh em này."

"Cục trưởng?" Tiểu Vương là cánh sát mời vào nghề, nghe thấy cục trưởng phân phó, đầu óc có chút trì trệ.

"Hỏi cái gì? Đã bảo thì mau mở ra." Ngồi trước phòng điều khiển phó cục mắng.

"Dạ cục trưởng." Tiểu Vương lúc này mới lấy chìa khóa mở còng tay cho Diệp thu.

Diệp Thu híp mắt nhìn vị cục trưởng kia, nhưng không mở miệng nói. Nhất định hiện tại toàn bộ Tô Hàng đã bắt đầu nổi phong ba.

"Ha ha. Anh bạn, đợi cậu đến cục cảnh sát lập hồ sơ án đặc biệt xong liền có thể rời đi." Cục trưởng cười giải thích.

Diệp Thu gật đầu. Hắn biết mình phải cảm ơn chị em Tống gia, nhưng mà sao hai nàng lại giúp mình?

Sau khi tới cục cảnh sát, cục trưởng kia tự mình dẫn Diệp Thu đi đến phòng hồ sơ, kí tên xong liền tại đương trường tuyên bố thả hắn. Nếu có thời gian, còn có thể đến văn phòng cục trưởng uống chén trà. Diệp Thu cự tuyệt lòng tốt của cục trưởng, ra khỏi cửa cục cảnh sát thành nam, đã thấy ba cô gái đứng cạnh hai chiếc xe.

"Vì sao cứu tôi?" Diệp Thu đến trước mặt chị em Tống gia hỏi.

"Vì muốn ngươi nợ bọn ta một cái nhân tình." Tống Ngụ Ngôn cười đùa.

"Trầm tiểu thư, chúng tôi có việc đi trước. Các người mau lái xe rời đi." Tống Ngụ Thư nói xong, kéo em gái chui vào trong xe. Tiếng động cơ rất nhanh vang lên, sau đó chiếc xe lao vút đi.

"Tôi không ngờ, các nàng bỏ qua cho anh." Trầm Mặc Nùng nhẹ vén vài sợi tóc hỗn loạn trước trán nói.

""Tôi cũng vậy." Diệp Thu cười nói.

"Cám ơn." Trầm Mặc Nùng nhìn chăm chú vào hai mắt Diệp Thu, nhẹ giọng nói. Ánh sáng chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp thanh nhã thoát tục của nàng như tiên nữ trong tranh.

Diệp Thu trong đầu chợt động, cười nói: "Cảm ơn tôi, vì cái gì?"

Trầm Mặc Nùng phong tình vô hạn liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Chúng ta lên xe nói."

Lần này là Trầm Mặc Nùng lái xe, Diệp Thu tựa lưng vào thành ghế nghỉ ngơi. Vận động nhiều, có chút mệt mỏi. Mùi hương trên cơ thể Trầm Mặc Nùng lại một lần nữa bay vào mũi Diệp Thu, Diệp Thu như bị thôi miên vậy. Nằm yên một chỗ không nhúc nhích.

"Tôi phải nói cho cô một tin xấu, chiếc BMWs của cô hỏng rồi."

"Không sao cả."

"Mông vẫn còn đau chứ?" Diệp Thu cười hỏi.

Trầm Mặc Nùng cười khẽ, không đáp, lại đột nhiên lên tiếng hỏi: "Anh sợ liên lụy Trầm gia, mới chọn cách ra tay với Liên Phong Duệ đúng không?"

"Tôi đâu có cao thượng như vậy." Diệp Thu cười nói.

"Anh theo tôi về Tô Hàng, mọi người đều biết anh là bạn tôi. Là khách của Trầm gia. Bởi vì anh xung đột với Hàn Ấu Lăng, nên khiến bọn Liên Phong Duệ cũng phải ra tay. Bọn họ bức người quá đáng, khiến anh phải ra tay giáo huấn bọn họ. Nhưng lại sợ lôi cả Trầm gia vào, cho nên cố ý đợi cho tôi đến đó mới ra tay nặng."

"Anh chọn vai kẻ xấu, còn vai người tốt anh nhường cho tôi. Tôi hết sức ngăn cản anh vẫn không có kết quả, anh không chỉ không nghe, còn đẩy ngã tôi, sau đó khi đánh Liên Phong Duệ lại hạ thủ lưu tình, tặng tôi một phần lễ mọn. Chỉ sợ, hiện tại bọn họ không trách tôi dẫn sói vào nhà, mà ngược lại còn cảm kích tôi a?"

"Anh đẩy tay tôi ra, cũng như đẩy Trầm gia ra ngoài. Nhưng mà, khiến tôi không nghĩ ra là tại sao anh lại hạ độc thủ với Hàn Ấu Lăng? Chẳng lẽ không sợ Hàn gia trả thù?"

Bọn họ sẽ không trả thù mình, khi Diệp Thu đánh gãy chân Hàn Ấu Lăng đã dự liệu chuyện này. Bằng không, lấy thế lực Hàn gia, không có khả năng lâu như vậy còn chưa bắt đầu hành động.

Bời vì lúc trước mình đã cứu Hàn gia một mạng người, dùng cái mạng này đổi lấy một chân của một tên ngu xuẩn, bọn họ cũng không chịu thiệt. Đối với bọn họ, gia tộc cần một lão già hơn.

"Cô thật nghĩ mình thông minh hơn người, cái gì cũng hiểu thấu?" Diệp Thu ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Trầm Mặc Nùng, châm chọc nói.

"Ít nhất, chuyện này tôi có thể thấy rõ." Trầm Mặc Nùng nghĩ khí bình tĩnh thản nhiên nói, cũng không để ý tới giọng điệu Diệp Thu.

"Nếu cô đã nghĩ vậy, chỉ số thông minh của cô cùng đám phế vật kia chẳng có gì khác nhau. Hiện tại xem ra, tôi thật có chút đánh giá quá cao năng lực của cô. Dừng xe." Diệp Thu đột nhiên hô.

Hiện tại bọn họ đã đi đến chỗ nội thành Tô Hàng, nhưng Trầm Mặc Nùng vẫn nghe lời nép xe vào ven đường dừng lại.

Diệp Thu mở của xe bước ra, rất nhanh thân ảnh liền biến mất trong dòng người nấp tập.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)