Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 127

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 127: Đắp chăn nói chuyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Lúc Bối lão gia đi vào phòng Bối Khắc Tùng thì bị mùi nồng nặc của rượu trong phòng làm ông nhíu mày. Hồi trẻ là một tướng quân trên giường rượu, tuổi tác lớn dần, không chỉ tửu lượng suy giảm, thậm chí đến mùi rượu cũng làm ông thấy khó chịu.

Bối lão gia cũng chỉ nhíu mày, sau đó lại đi vào, nói với Bối Khắc Tùng đang nằm trên ghế: "Sao? Đổi sang rượu trắng rồi à? Trước ta bảo con thưởng thức mỹ tửu Hạnh Hoa đặc sản Tô Hàng, con không đồng ý, còn nói ta là cổ hủ. Giờ thì thích uống nó rồi hả?"

Bối Khắc Tùng thấy ông nội không có gì giận dữ, trong lòng bất an mới bình tĩnh lại, để bình rượu trong tay lên bàn, nói với hơi thở đầy rượu: "Vốn cho rằng mình việc gì cũng có thể làm được, cho rằng mình có vị trí cao quý. Không ngờ sau khi suy sụp thì chỉ nhớ đến rượu là thứ khiến mình say mềm.

"Uống rượu đỏ là thư thái, uống rượu trắng là cuộc sống. Người đàn ông bị người con gái từ chối, còn tao nhã được sao? Xin lỗi ông, cháu đã để ông thất vọng. Cháu không có ý cam chịu, cháu chỉ muốn nghĩ lại".

Bối lão gia đi đến ban công, cầm lấy bình rượu mà Bối Khắc Tùng để trên bàn, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó nói: "Nam nhân đại trượng phu nếu chưa từng uống rượu trắng thì người đó có khiếm khuyết. Khắc Tùng, cháu lớn rồi, cháu không có gì phải xin lỗi ta cả, ngược lại, ta rất hài lòng về cháu".

"Khắc Tùng, đây là lần đầu tiên ngươi uống rượu trắng sao? cũng là lần đầu ngươi bị suy sụp thế này. Từ nhỏ đến lớn, con đường ngươi đi quá thuận lợi. Đây là chuyện tốt, nó có thể bảo đảm ngươi nhận sự giáo dục tốt nhất, nhưng cũng là chuyện xấu, bông hoa trong phòng ấm không đứng dậy nổi bão táp mưa sa".

"Nếu sự tình đến nước này, ta cũng có thể thẳng thắn mà nói cho ngươi hay, thực ra kết quả ngày hôm nay ta sớm đã đoán ra. Trầm Mặc Nùng có tiếng trong Tô Hàng, làm sao có thể bị vài câu của lão gia Trầm thuyết phục đây? Đương nhiên, ta nói như vậy cũng có chút vị của Gia Cát".

"Cô ấy từ chối là hợp tình hợp lý, nếu như cô ấy nhận thì sẽ làm cho người ta vui mừng. Có vài thứ không thể miễn cưỡng được. Chuyện này coi như một cái hố trên đường ngươi cần đi đi, nếu ngươi đến cái hố này mà không vượt qua. Vậy thì bao nhiêu tâm huyết của ta dành cho ngươi thật uổng phí. Gia sản của Bối gia cũng không thể yên tâm giao cho ngươi".

Bối Khắc Tùng mông lung một lát rồi bừng tỉnh lại, ném mạnh chiếc bình trên bàn vào tường, vẻ mặt áy náy nói với Bối lão gia: "Ông nội, cháu hiểu rồi. Đây là lần đầu và cũng là lần cuối cháu uống rượu trắng".

"Ha ha ha, được, được lắm. Không hổ thẹn là con cháu cảu Bối gia ta. Khắc Tùng à, cháu có tư cách để uống rượu đỏ". Bối lão gia vỗ vai Bối Khắc Tùng nói.

"Vâng ạ, cháu sẽ giữ gìn sự tôn nghiêm của Bối gia chúng ta". Bối Khắc Tùng gật đầu nói.

"Ừ. Khắc Tùng, chuyện đánh của hai công tử Liên gia và Quách gia ngày hôm nay cháu biết không?"

"Đánh nhau với ai ạ? Khi nào ạ?" Phản ứng đầu tiên của Bối Khắc Tùng chính là bọn họ lại đối phó với Diệp Thu rồi, Diệp Thu ở Tô Hàng làm cho họ mất hết sĩ diện, dựa vào sự hiểu biết về hai người đó của hắn. Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.

"Hình như là với một thanh niên từ Yến Kinh đến. Tối nay mới xảy ra chuyện mà, làm kinh động không ít người".

"Ông, thanh niên đó là Diệp Thu, là bạn của cháu". Bối Khắc Tùng cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, anh ta cần ra ngoài hít thở không khí tươi mới. Điều quan trọng chính là, anh ta phải ra ngoài thăm dò tình hình.

Bối lão gia vỗ vỗ vào bả vai của Bối Khắc Tùng, mặt nghiêm túc nói: "Khắc Tùng, có lúc, hai chữ tình bạn không thể dễ dàng nói ra miệng. Cháu hiểu không?"

Nhìn biểu hiện nghĩ ngợi của Bối Khắc Tùng, Bối lão gia nói tiếp: "Nghĩ cho kĩ đi. Không cần ra ngoài nghe ngóng tình hình nữa. Hai nhà Liên Quách phái hàng trăm người đi chặn người thanh niên đến từ Yến Kinh đó lại, nhưng đều bị giết rồi, tổn thất rất nghiêm trọng. Hai nhà đang rất bề bộn. Lúc này cháu không nên ra ngoài". :

Lúc toàn bộ Tô Hàng đang bàn tán ầm ĩ về Diệp Thu, thì Diệp Thu đang lái chiếc BMW đi trên đường hướng về quân doanh. Trí nhớ của Diệp Thu hơn người, lần trước tuy đã đi qua một lần, hơn nữa lại trong xe quân đội, chỉ nhìn một chút cảnh tượng, sau đó phỏng theo đường lần mò trở về.

Người của Đường Bố Y chủ yếu thăm dò khu Yến Kinh và ngoại thành, bộ đội lại tìm trong doanh trại quân đội. Bao nhiêu người đi tìm, sao lại không tìm được người cơ chứ?

Chẳng lẽ bị bọn người trước đây bắt cóc? Diệp Thu có chút lo lắng.

Sống chung với hai người họ tương đối lâu. Diệp Thu cũng hiểu tính cách họ. Đường Quả điêu ngoa nhưng lại rất lương thiện. Lâm Bảo Nhi thích trò đùa dai, nhưng lại thông minh đáng yêu. Hơn nữa bọn hộ dù không có ác ý gì với người khác, chỉ là muốn tìm thú vui làm đẹp cuộc sống mà thôi. Họ như viên ngọc trong chăn, nhưng niềm vui nhận được thiếu đi sự đáng thương.

Diệp Thu không muốn họ xảy ra chuyện. Nếu không thì sẽ không biết ăn nói thế nào với Đường Bố Y, cũng tự trách mình nữa.

Khi đến chỗ mà lần trước bị đẩy xuống xe, Diệp Thu dừng xe lại. Tuy không có thiết bị chiếu sáng, nhưng mắt Diệp Thu trong bóng đêm có thể nhìn thấy khá rõ. Huống hồ, phía chân trời đã ló ra mặt trời, một lúc nữa trời sẽ sáng.

Lúc Diệp Thu đi đến cống quân doanh mới dừng lại, trên đường không phát hiện ra bóng dáng hai người đó. Kết quả này nằm trong sự suy đoán của Diệp Thu, không tìm được vết tích mà hai người để lại nằm ngoài ý nghĩ của Diệp Thu.

Lúc Diệp Thu chuẩn bị quay đầu, mắt chợt nhìn thấy ngọn núi không xa. Liệu họ có trên núi không nhỉ?

Thời gian chính là tính mạng. Không được bỏ phí từng phút từng giây. Diệp Thu do dự một lát, rồi chạy nhanh về phía ngọn núi đó.

Đường Quả bị Lâm Bảo Nhi hỏi như vậy, liền ôn tồn nói: "Bảo Nhi, sao em lại hỏi câu này? Chị nói với em rồi mà, chị và Diệp Thu có gì đâu?"

"Chị Đường Đường, chị lừa em". Lâm Bảo Nhi cố gắng mở to mắt, nhưng mí mắt như ngàn cân vậy, cứ díp vào."Người ta nói con gái khi yêu dễ đờ ra, chị mấy ngày đều đờ ra, lẽ nào không phải yêu sao?"

"Thật á?" Đường Quả không phát hiện ra mình hay đờ đẫn người ra. Lâm Bảo Nhi suốt ngày bên cạnh Đường Quả, tự nhiên phát hiện ra chuyện khác thường.

"Có mà, chị Đường Đường, Diệp Thu hôn chị có giống cảm giác chị hôn em không?"

"Ừ, giống". Đường Quả dịu dàng nói.

"Chị Đường Đường, chị nói xem Diệp Thu sẽ đến cứu chúng ta chứ?"

"Có chứ, nhất định sẽ đến". Đường Quả nghe thấy tiếng của Lâm Bảo Nhi càng ngày càng bé, vội nói: "Bảo Nhi, ngoan nào, chúng ta không nói chuyện nữa nhé. Nào, chúng ta ngủ thôi, ngày mai sẽ có sức ngay í mà".

"Vâng ạ, chúng ta ngủ thôi. Em cũng buồn ngủ rồi". Lâm Bảo Nhi nói ngắt đoạn.

Đường Quả vội nghĩ tới, người bệnh khi thể lực cạn kiệt thì không được cho ngủ trong yên tĩnh. Nếu không thì sẽ lâm vào tình trạng hôn mê.

Đường Quả lại lay cơ thể của Lâm Bảo Nhi, khóc nức nở nói: "Bảo Nhi, Bảo Nhi, dậy đi. Chúng ta tiếp tục nói chuyện được không? Chị sẽ kể chuyện cho em nghe, chị sẽ kể chuyện chị và Diệp Thu. Em vẫn muốn biết nó đấy thôi. Giờ chị kể cho em nhé, được không?"

Lâm Bảo Nhi cuối cùng cũng nói, vẫn là âm thanh yếu ớt."Chị Đường Đường, chị lúc thì bảo em ngủ, lúc thì không cho em ngủ, thế rốt cuộc có ngủ không ạ? Nhưng chị kể chuyện cho em thì em sẽ không ngủ nữa".

"Ừ, Bảo Nhi không được ngủ nhé. Chị kể chuyện cho em nghe, kể chuyện chị và Diệp Thu". Đường Quả ôm chặt lấy Lâm Bảo Nhi, lau nước mắt, nói: "Lần trước Diệp Thu bị huấn luyện viên phạt chạy suýt ngất, em còn nhớ không? Lúc đó là chị ở lại chăm sóc anh ta. Anh ta ngủ một lát thì tỉnh. Sau khi ăn đồ ăn vặt mà chị mang đến, thì nói giúp chị to ngực".

"Anh ta sờ nhẹ vào ngực chị, ah, không phải, không phải, là lưng chị. Thật thoải mái, giống như massa í. Chị muốn hét lên, nhưng cổ họng như có vật gì đó chặn lại.

Lúc Diệp Thu tìm được cửa động, Đường Quả đang nói: "Anh ta cởi áo con của chị ra, bọn chị ôm nhau, sau đó anh ta sờ vào đùi chị, bọn chị liền..."

"À... thế như vậy có em bé không chị?" Lâm Bảo Nhi bị câu chuyện tình cảm của Đường Quả kể hấp dẫn, vội hỏi.

"Không, chọn chị chưa làm gì cả". Đường Quả nói.

Diệp Thu sờ mũi cười, tình cảm của họ là cởi sạch quần áo, sau đó đắp chăn nói chuyện.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-649)