← Ch.211 | Ch.213 → |
Đó là một lũ điên, bọn chúng đã chôn vùi hết cả cái trạm sửa xe này mất rồi.
Nếu không phải là Tiểu Bạch kịp thời phát hiện ra cái bảng điều khiển siêu nhỏ ấy trong tay tên da đen, đợi đến khi mình phục hồi được trí nhớ của tên da đen đó thì e rằng mình cũng bị tan tành thành từng mảnh rồi. Cũng giống như tên da đen bị Tiểu Bạch cho một phát vào đẩu kia thôi, các bộ phận ban đầu vốn hợp lại với nhau sẽ bị tung tóe khắp nơi, huyết hoa và thịt vụn văng xa khắp mặt đất khoảng chừng mấy mét, giống như như những bông tuyết được nhuộm đỏ vậy.
Cách giết người của Tiểu Bạch vô cùng tàn nhẫn, đã lọt vào tay hắn, hiếm có ai có thể sống sót. Còn Diệp Thu tối nay cũng sát khí đằng đằng, rơi vào tay hắn chắc chắn chẳng còn đường sống. Những kẻ bị bọn hắn nhìn thấy hầu như đều bị giết sạch. Đúng như câu mà Diệp Thu nói khi trước, không để sống một tên nào.
Tay bắn tỉa da đen là do Diệp Thu cố tình giữ lại, với thân thủ của hắn, chắc chắn hắn là thành viên chủ chốt của tổ chức. Hắn chắc sẽ biết nhiều chuyện hơn một chút. Chỉ cần Diệp Thu không bức vấn hắn, hắn cũng sẽ không cắn thuốc độc tự tử, còn Diệp Thu thì có thể thông qua chiếc nhẫn Phệ Hồn, ma không biết quỷ không hay thăm dò những thứ có trong trí nhớ của hắn.
Thật không ngờ tên khốn này lại nham hiểm đến thế, , Diệp Thu đã hết sức cẩn thận chú ý đến từng động tác của hắn mà cũng không biết trong tay hắn cầm cái bảng điều khiển từ lúc nào, hoặc là nó vẫn luôn có ở trong tay hắn cũng không biết chừng. Chỉ là không thể thoát khỏi sự truy sát của Diệp Thu và Tiều Bạch, chỉ cần cho hắn thời gian đào tẩu, hắn có thể tìm được cơ hội biến bọn Diệp Thu thành tro bụi.
Không có tên nào sống sót, bọn họ làm thế nào mới biết được Lam Khả Tâm đã bị mang đi đâu đây?
Cảm thấy chán nản, hắn liền thò tay vào túi, lần tìm một hồi mới nhớ ra là bình thường mình rất ít khi hút thuốc nên không có thói quen mang thuốc theo bên người. Tiểu Bạch liền lấy trong cái xe ngựa mà mình vừa đi tới ra một bao thuốc lá Trung Quốc mời Diệp Thu, còn có cả một cái bật lửa Zippo bên trên vẽ mặt phổ trong Kinh kịch. Những công ty nước ngoài này ngày càng coi trọng thị trường Trung Quốc, trên một số sản phẩm cũng có ngày càng nhiều những đặc điểm của Trung Quốc.
" Anh hút thuốc à?" Diệp Thu rút lấy một điếu, châm lửa hút, rít hết một hơi dài mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Chiếc găng tay trắng của Tiểu Bạch bị nhuốm đầy bụi bẩn và máu tươi, nhưng khi hắn đưa tay lên vẫn vô cùng hấp dẫn.
Diệp Thu cười buồn nói: " Anh nghĩ thật chu đáo. Bình thường tôi cũng rất ít khi hút thuốc. Chẳng qua là vì lo lắng cho Khả Tâm. Chuyện này không hề liên quan gì đến cô ấy, là tôi đã làm liên lụy đến cô ấy. Cô ấy quá yếu đuối, không biết có bị làm cho sợ hãi không."
Tiểu Bạch trầm ngâm một hồi. Đưa một ngón tay ra chỉ vào mình rồi lắc lắc.
" Anh đừng tự trách bản thân, chuyện này cũng không liên quan đến anh. Là do tôi đã coi thường sự an toàn của cô ấy. Vốn dĩ cứ tưởng rằng chỉ cần bảo vệ tốt cho ba người phụ nữ trong khu chung cư xanh là đủ, không ngờ bọn chúng còn đột nhập cả vào trường học. Đến quan hệ giữa tôi và Khả Tâm đi đến đâu rồi chúng cũng nắm rõ."
Trông ra cách đó không xa cí những đốm đỏ nhấp nháy đằng xa và tiếng ô tô rất lớn không ngừng truyền đến, Diệp Thu liền dập điếu thuốc trong tay vào thành xe rồi dùng giấy gói đầu thuốc bỏ vào túi áo, nói: " Đi thôi, cảnh sát sắp đến rồi!"
Tiểu Bạch lại một lần nữa biến mất trong đêm tối, sau đó lại xuất hiện khi Diệp Thu gọi. Diệp Thu thì đến chỗ Phí Tường đón Đường Quả.
Đường Quả đang đi đi lại lại trong phòng khách. Trong lòng thấp thỏm không yên. Khi nãy vừa cùng với Diệp Thu vượt qua phong ba lửa đạn, nhưng bởi vì lúc ấy có Diệp Thu ở bên nên cô không hề cảm thấy sợ hãi. Bây giờ Diệp Thu đi rồi, cô nhớ lại cảnh khi đó mới cảm thấy thật là nguy hiểm. Nhưng Diệp Thu đã một mình bỏ đi, hi vọng là anh không sao.
Một người trước nay không tin vào thần thánh như Đường Quả nay lại lén vẽ lên bộ ngực đầy đặn của mình mấy cái hình Inuyasha, chỉ để cầu xin Thượng đế phù hộ cho Diệp Thu bình yên trở về.
Vốn dĩ cô cũng định báo cảnh sát, mượn thế lực của gia đình mình gây áp lực với phía cảnh sát, chẳng sợ gì họ lại không ra sức. Nhưng bị Phí Tường chặn lại. Chỉ một câu Diệp Thu sẽ không đồng ý đã lập tức xoá bỏ ý định ấy của cô.
Thấy Diệp Thu mình đầy đất cát bước vào phòng, Đường Quả suýt chút nữa thì lao đến ôm chặt lấy anh vào lòng. Nhưng lại sợ xấu xa này nói mình cố ý cướp đoạt, nên đành kiềm chế những rung động trong lòng
" Diệp Thu, sao rồi?
Anh không sao chứ? Lam Khả Tâm thế nào rồi?" Tuy không lao đến ôm anh vào lòng nhưng những lời quan tâm lo lắng thì không thể nào kìm nén được. Đường Quả vốn dĩ không phải là người thích che đậy bản thân.
" Tôi không sao." Diệp Thu gật đầu, rồi nói với Phí Tường đang đi ngay sau: " Tìm một nơi yên tĩnh, tôi muốn nói chuyện với cậu."
Khuôn mặt Phí Tường lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc, đi trước dẫn đường, Diệp Thu vỗ vỗ vai Đường Quả, ngầm bảo cô không phải lo lắng, sau đó theo Phí Tường vào trong phòng.
Phí Tường dẫn Diệp Thu vào phòng đọc sách của mình, đóng chặt của phòng lại rồi mới nói: " Đây là nơi an toàn nhất rồi."
"Điều động người của anh, kể cả phải lật tung từng tấc đất Yến Kinh này lên cũng phải tìm cho ra cô ấy cho tôi. Tu La và Long Phượng Hội sẽ phối hợp với cậu. Chú ý, sau khi tìm thấy người, không được tuỳ ý hành động. Để đó cho tôi." Diệp Thu nói với vẻ mặt đầy âm trầm.
" Vâng thưa ông chủ." Phí Tường cung kính gật đầu.
" Có tin tức gì lập tức thông báo cho tôi." Lần này Diệp Thu không cả chỉnh lại vấn đề xưng hô trong lời nói của Phí Tường.
Chiếc Ferrari của Đường Quả phía trên bị thủng hàng trăm lỗ, nếu cứ thế này mà lái về, không doạ cho Trầm Mặc Nùng sợ phát khiếp mới là lạ. Đến lúc ấy lại phải mất một hồi giải thích, mà người phụ nữ ấy lại quá thông minh, những lý do thông thường đều không qua nổi mắt cô. Diệp Thu và Đường Quả thương lượng hồi lâu rồi quyết định giao chiếc xe cho Phí Tường xử lý, để hắn tìm một xưởng sửa chữa đáng tin cậy để sửa lại.
Quần áo của Đường Quả vẫn còn rất sạch sẽ nhưng còn quần áo của Diệp Thu thì đã lấm lem đầy bụi bẩn vì vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt, lại còn bị rách mất mấy chỗ nữa, liền sai người đi mua một bộ quần áo giống hệt bộ mà Diệp Thu vừa mặc, tắm rửa sạch sẽ xong, lúc này mới dám đưa Đường Quả về Lam Sắc Công Ngụ. Lúc hai người quay về thấy Trầm Mặc Nùng đang bị Đường Quả quấn lấy chơi trò chơi.
" Chị Mặc Nùng, chị ngốc quá. Mau ra chiêu đi chứ. Mau xuất chiêu đi, .... sai rồi, chị như vậy là chạy trốn nhá..."
" Trời ơi, chạy đi, chạy đi nào. Quái vật sắp đến rồi."
" Hết rồi, chị lại chết nữa rồi. Thật là ngốc."
Trầm Mặc Nùng tuy là đệ nhất trong lĩnh vực kinh doanh buôn bán, nhưng với mấy trò chơi này quả thật chả có tí năng khiếu nào. Diệp Thu liền đưa Đường Quả chạy ra ngoài, bỏ mặc Lâm Bảo Nhi trong phòng, khiến con nhỏ rất ấm ức.
Trầm Mặc Nùng dỗ dành hồi lâu cho đến khi đồng ý chơi trò chơi với nó, mới làm cho nó vui lên được, nhưng mà bản thân cô lại quá ngốc, nghe hiệu lệnh của con bé nhưng chân tay lại cứ huơ loạn lên, chết hết lần này đến lần khác. Lần này đã là lần thứ năm rồi.
Trầm Mặc Nùng vô cùng xấu hổ nhìn Lâm Bảo Nhi, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa lớn, chưa kịp đứng dậy, Lâm Bảo Nhi liền nhảy thịch một cái từ trên ghế xuống, chạy ra chặn cửa.
Thấy Lâm Bảo Nhi đứng ở cửa, Diệp Thu đã cảm thấy hơi đau đầu. Hôm nay lúc ra ngoài đã lừa nó, có trời mới biết nó sẽ trả thù như thế nào. Nghĩ đến đây, Diệp Thu trong lòng đã muốn thoái lui. Nhưng vào trong nhà rồi mà lại không chào hỏi Trầm Mặc Nùng một câu thì cũng không phải đạo cho lắm.
" Bảo Nhi, em đứng ngoài này làm gì? Mau vào trong đi. Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh." Đường Quả nói với vẻ không hài lòng. Trong lòng cô cũng cảm thấy hơi áy náy, vì thường ngày, khi không được ra ngoài cô đều kéo Bảo Nhi chơi với mình, nhưng hôm nay cô lại chạy ra ngoài chơi, bỏ mặc Bảo Nhi ở trong nhà, quả là không đúng cho lắm.
Lâm Bảo Nhi quay mặt đi, không thèm quan tâm Đường Quả. Đôi mắt hung dữ nhìn Diệp Thu. Lúc đó tên xấu xa này đã lừa mình lên lầu rửa mặt thay quần áo nói sẽ đưa mình ra ngoài chơi. Mình còn chưa kịp xuống lầu thì hắn đã lái xe đi mất rồi, thật đáng ghét.
Diệp Thu muốn chuồn qua bên người Lâm Bảo Nhi, không ngờ Lâm Bảo Nhi lại bước sang phải một bước, một lần nữa chặn trước mặt Diệp Thu.
Xem ra mục tiêu tấn công của cô ta là mình rồi. Diệp Thu xoa xoa mũi cười khổ nói: "Có chuyện gì sao?"
" Tôi đang đợi ai đó đến đưa tôi đi chơi. Họ đã đồng ý rồi." Lâm Bảo Nhi nói đầy vẻ châm chọc.
"Ừm. Hôm nay ngoài trời rất lạnh, chúng tôi sợ cô ra ngoài sẽ bị nhiễm lạnh nên mới đi trước." Diệp Thu kiếm một cái cớ không cao minh chút nào. Hắn không thể nói xe bị hỏng, phải tự đi ra ngoài được sao? " Đợi ngày mai thời tiết ấm áp, tôi sẽ đưa cô đi."
Lâm Bảo Nhi chỉ vào chiếc váy dài mà Đường Quả đang mặc, nói: " Chị Đường Đường mặc ít thế này, sao anh không sợ chị ấy bị lạnh? Từ nay tôi sẽ không bao giờ tin những lời mà người đó nói nữa. Toàn là lừa dối."
" Được rồi Bảo Nhi, hôm nay là sinh nhật của Quả Quả. Diệp Thu đưa cô ấy ra ngoài chúc mừng sinh nhật cũng là chuyện đương nhiên. Ngoan nào, tránh ra đi nào." Trầm Mặc Nùng liền đi ra khuyên nhủ. Không thấy chiếc Ferrari của Đường Quả ở trong sân liền nghi ngờ hỏi: " Quả Quả, xe của em đâu?"
" Xe bị hỏng, đang để ở trạm sửa xe." Câu hỏi này hai người đã bàn bạc kỹ lưỡng, Đường Quả đương nhiên không cảm thấy lúng túng.
Lâm Bảo Nhi bị Trầm Mặc Nùng kéo sang một bên, Diệp Thu và Đường Quả vội vàng chui vào trong phòng. Lâm Bảo Nhi chun mũi về phía Diệp Thu, miệng lẩm bẩm: " Lần sau sẽ bỏ ớt, cho anh cay chết thì thôi."
Mặc dù Trầm Mặc Nùng đã nói với Đường Bố Y chuyện Lâm Bảo Nhi phạm lỗi, Đường Bố Y cũng đã truyền đạt lại với nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng phái người đi nói chuyện với chị em nhà họ Tống, còn cụ thể họ đã nói những chuyện gì thì không ai rõ. Nhưng vẫn không có ai nói với Lâm Ngọc Nhi, cô ta lấy ớt đi hại người khác quả thật là hơi ác.
← Ch. 211 | Ch. 213 → |