Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 242

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 242: Diệp Thu khinh thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Trầm Nhi Lập cúp điện thoại của Tào Tuyết Cầm, sau đó móc sim ra, tay cầm điện thoại di động hung hăng ném vào tường, bốp một tiếng vỡ giòn tan, chiếc điện thoại nát bấy.

Không đập nát vài thứ, không thể phát tiết nỗi giận trong lòng hắn.

Trầm Nhi Lập kết hôn đã lâu, mà chưa có con, lúc đầu người ngoài còn trách Tào Tuyết Cầm, nói là nàng không có khả năng sinh đẻ, lúc này Trầm Nhi Lập không những không chê vợ, mà một mực bao bọc nàng, bởi vì hắn biết nguyên nhân là do hắn.

Trầm Nhi Lập hồi trẻ một lần bị thương tổn đến tinh hoàn, bá sĩ chuẩn đoán tuy rằng không ảnh hưởng đến sinh hoạt vợ chồng nhưng có thể không có con. Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, chờ mong một kì tích phát sinh.

Không ngờ Tào Tuyết Cầm đột nhiên mang thai, đây không thể nghi ngờ là một tin sét đánh ngang tai, khiến hắn vừa chấn động vừa hồ đồ. Cũng không biết lúc đó hắn đối với Tào Tuyết Cầm là gì, ủy khuất, cừu hận, khuất nhục, cùng với một tia chờ mong kì tích xuất hiện, thành một đống hỗn độn tình cảm cộng với tâm trạng của hắn trong cuộc sống thường ngày, hắn có cảm giác như cuộc sống không chân thực.

Tào Tuyết Cầm vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, đầu óc đang ngẩn ngơ, cũng không biết là muốn làm gì.

Vẫn cho rằng người chồng chung chăn gối với mình là kẻ không có chí lớn, cực kì ngu dốt, hiện tại mới phát hiện nàng căn bản chưa từng hiểu hắn.

Nếu biết Tào Tuyết Cầm đang tìm cái gì, vậy có thể biết nàng tìm được chưa, Diệp Thu cùng Trầm Mặc Nùng tìm tòi trong phòng Trầm lão gia tử một phen, ngoài một vài kiểu tiền cổ, thậm chí còn một quyển thơ tình của Trầm lão hồi trẻ, thứ mà Tào Tuyết Cầm lén lút tìm kiếm không có phát hiện ra.

Trầm Mặc Nùng đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, nói: "Cũng không biết là cái gì, tìm không ra vật gì lạ. Hì quái...... mưa lớn như vậy sao trời nóng thế nhỉ?"

Trầm Mặc Nùng vừa nói câu này, liền cảm thấy đầu có chút choáng, còn tưởng mình thiếu máu lên não, ngồi xuống lâu mà đột nhiên đứng lên nên bị thế. Nhưng không ngờ lại nghiêm trọng hơn, đột nhiên không gian như bị sương mù phủ kín, trước mắt một mảnh bóng tối, liền thất kinh gọi tên Diệp Thu, thân thể cứ thế đổ về phía trước.

Diệp Thu nghe Trầm Mặc Nùng nói nóng, đang muốn nói đùa nàng vài câu, thì thấy biểu tình của nàng không thích hợp, đầu tiên là chao đảo tại chỗ, khuôn mặt lạnh lùng trở nên hỗn loạn mà cứng ngắc, sau đó sắc mặt hoảng hốt, thân thể đột nhiên ngã xuống.

Diệp Thu không kịp nói gì, nhìn tư thế Trầm Mặc Nùng ngã xuống, người lao về phía trước, đập ngay vào thành giường của Trầm lão gia tử, dưa theo tập tục Trầm lão gia tử chết, đồ dùng chăn chiếu hàng ngày đều phải hỏa táng, vì vậy để hết ở phòng này. Nhưng đau đớn này cũng không là gì, thân thể Trầm Mặc Nùng vừa chực ngã xuống, Diệp Thu đã ở sau lưng nàng, ôm lấy eo nàng, Trầm Mặc Nùng mặt đỏ rực, trán nóng như lửa, vỗ vào mặt nàng gọi hai tiếng vẫn không thấy nàng có dấu hiện tỉnh lại, liền nhanh chóng ôm nàng tới phòng mình. .

Diệp Thu không mang ngân châm trên người, đối với tây y càng không hiểu, chỉ đành bảo người hầu Trầm gia đến hiệu mua thuốc. Trầm Mặc Nùng rất nóng, nếu chậm trễ, không biết bệnh tình phát triển thế nào.

Diệp Thu cởi chiếc vòng đeo cổ của nàng bỏ sang một bên, cởi vài cúc cáo phía trên cho nàng dễ thở, sau đó bắt đầu xoa bóp cách lớp áo,

Mỗi lần xoa từ mông lên sau lưng đều có cảm giác như có vật gì cản trở, cơn bệnh không có cách nào bài trừ ra ngoài cơ thể, như vậy nỗ lực lúc trước đều uổng phí.

Sau khi do dự, Diệp Thu liền đưa tay vào bên trong áo Trầm Mặc Nùng, chuẩn bị cởi áo lót của nàng ra, mấy thứ dây dợ này trói buộc, cũng không biết phụ nữ mặc như vậy có thoải mái hay không.

Cách biệt ba ngày, đã nhìn bằng cặp mắt khác xưa, Diệp Thu lúc trước ở trong xe phi lễ Tống Ngụ Ngôn ở trong xe, hắn không am hiểu cởi áo lót của nữ nhân, loay hoay cả nửa ngày cuối cùng chính Tống Ngụ Ngôn chủ động giúp Diệp Thu có cơ hội nhìn ngắm bộ ngực nàng.

Lần trước Diệp Thu chui vào ngăn tủ lén cầm áo lót màu hồng của Trầm Mặc Nùng, sau khi trở về ở trên giường nghiên cứu hơn nửa buổi tối, cài vào rồi lại cởi ra, sợ đến lúc hiện thực lại không làm được, nên mặc luôn chiếc áo lót này lên người thử vài lần, có thể sau ba giây là cởi xong, Diệp Thu lúc này mới đình chỉ tu luyện).

Diệp Thu chính là lần đầu tiếp xúc thân mật như thế với thân thể Trầm Mặc Nùng, bởi vì chảy không ít mồ hôi, khiến mùi hương cơ thể đều tỏa ra, cũng không biết khi nàng vận động mạnh thì hương vị còn mê người đến cớ nào?

Phía sau đây chính là bộ vị khêu gợi nhất của nữ nhân, cũng là địa phương thể hiện sự ưu nhã của nữ nhân, bởi vì nữ nhân biết, nam nhân thực sự thưởng thức và mê luyến chính là phía sau này, hắn yêu nàng, mới là thuần túy là tình yêu nam nữ, không phải tình cảm sùng bái như với mẹ, rất giản đơn mà sâu sắc.

Cố nhiên cũng có kẻ khác người, nhưng ngọn núi dù cao đến đâu cũng chỉ để kích phát ý chí ngẩng cao đầu chiến đấu, còn vĩnh viễn không được như dòng sông, dùng toàn bộ thân thể bao dung con người, cùng nhau phiêu bạt.

Sau lưng Trầm Mặc Nùng trắng nõn mềm mại, tuy rằng cách một lớp vải vóc, nhưng Diệp Thu tưởng tượng ra thân thể băng cơ khiết ngọc của nàng. Sờ lên mềm mại, co dãn kinh người, kiêu đồn đầy ắp, vong eo tinh tế, Diệp Thu vốn hô hấp nhẹ nhàng trở nên bắt đầu gấp gáp.

Nếu như nói sau lưng nữ nhân như dòng sông Thảng Dương, như vậy hiện tại Diệp Thu hiện tại rất muốn lật mình Trầm Mặc Nùng lại, bắt đầu trèo đèo lội suối, đây là bản tính nguyên thủy của nam nhân.

Tách!

Áo lót truyền đến một tiếng kêu nhẹ, âm thanh này như kéo Diệp Thu ra khỏi cõi tiên là thân thể Trầm Mặc Nùng, không ngờ vô thức không cần nhìn cũng có thể dễ dàng cởi áo lót nữ nhân ra.

Quả nhiên, làm chuyện gì cũng cần thiên phú, có nam nhân cởi đồ lót của người khác cả đời, đến như có lão bà lại tay chân vụng về. Diệp Thu tại phương diện này thiên phú đúng là kinh người, từng có một lần thất bại lúc trước, hắn liền bắt đầu phẫn uất mà tập luyện, mấy tiếng ngắn ngủi có thể luyện đến cảnh giới kinh người như vậy.

Khi áo lót được cởi ra, Diệp Thu bỏ áo lót sang một bên, sau đó tiếp tục cách một lớp áo xoa bóp.

Diệp Thu tự mình chọn thuốc, dùng thìa đút cho nàng uống xong, sau đó đặt nàng lên giường, yên tĩnh ngồi cạnh nhìn nàng ngủ say.

Trầm Mặc Nùng nằm đến buổi tối thì tỉnh lại, nhẹ nhẹ cử động đầu, mở mắt ra thấy Diệp Thu đang tươi cười nhìn nàng: "Tỉnh rồi?"

Trầm Mặc Nùng nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi có phải bị cảm hay không? Trước thấy đầu có chút choáng, cũng tưởng không có chuyện gì, không ngờ ngồi một lát, vừa đứng lên thấy trời đất đảo điên."

Khi Trầm Mặc Nùng nói, lấy tay thò vào trong chăn, thấy trên người ra không ít mồ hôi, dính dính vô cùng khó chịu. Lấy tay sờ một lát, tay chạm vào hai gò cao vút, trong lòng thất kinh, áo lót sao lại bị cởi ra?

Không cần thận tuột ra hay Diệp Thu cởi ra?

Diệp Thu thấy động tác của nàng, nhưng không muốn nói, chờ nữ nhân thông minh này tự mình suy nghĩ, cười nói: "Không chỉ bị cảm, mà thân thể còn có mầm bệnh ngầm, gần đây ăn uống không điều độ, làm việc quá vất vả, cong có... rối loạn hệ nội tiết."

"Thế là.... thế nào?" Trầm Mặc Nùng không biết tại sao Diệp Thu lại nói nàng rối loạn hệ nội tiết, nhưng nàng thực sự muốn biết nguyên nhân của chuyện này.

Dựa theo quy luật trước đây, hau ngày trước đáng lẽ phải đến cái kia, nhưng tháng này còn chưa tới, lẽ nào hệ nội tiết thực sự có vấn đề?

"Cô có phải hai ngày nay vẫn chưa đến di đại mụ?" Diệp Thu nghiêm trang hỏi. Nếu khi hắn nói mà biểu tình có chút không hợp lý, Trầm Mặc Nùng mới có thể vì ngượng ngùng mà từ chối trả lời.

Vì sao bác sĩ đều thích nghiêm mặt? Kỳ thực vì bọn họ suy nghĩ đến khách hàng, có nhiều người chỉ trích thái độ phục vụ của họ, nhưng thật sự không hiểu nỗi khổ tâm a.

"Ừm." Trầm Mặc Nùng nhẹ nhàng gật đầu.

"Mấy ngày nay làm lụng vất vả, ăn uống không điều độ, dẫn tới kinh nguyệt đọng ở bụng, mấy ngày nay cô chắc chắn cảm thấy bụng rất trướng a? Luôn thấy đầy bụng, không muốn ăn?

Không đợi Trầm Mặc Nùng trả lời, Diệp Thu lại nói: "Tôi giúp cô uống thuốc, xoa bóp một phen xua tan hàn khí, nghỉ ngơi hai ngày, chú ý chăm chút mình, là không có việc gì nữa. Cô năm nay hẳn là 24 tuổi?"

"Ừm." Trầm Mặc Nùng cố nâng chăn lên cao, muốn che mặt mình sau tấm chăn.

"Ở thôn chúng tôi thôn nữ 24 tuổi đều đã làm mẹ, cô vẫn còn là xử nữ.... cần nỗ lực nhiều a." Diệp Thu khinh thường nói.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)