Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 258

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 258: Người đẹp chân dài
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Trần Hoài Ân vẫn phong độ như trước, mặc đồ Tây màu xanh đen, thắt cà vạt sáng, tóc xịt keo bóng bẩy, bưng chén trà cỡ lớn đặc biệt lộ vẻ vui cười đi vào phòng học, thấy Diệp Thu ngồi trong đó, vẻ mặt rõ ràng có chút ngoài ý muốn.

Tiết học của sinh viên vốn rất ít, gã một tháng chỉ cần lên lớp sáu tiết là được. Còn Diệp Thu hơn một tháng chưa đi học, cho nên khiến người ta cảm giác thời gian đã qua thật lâu. Bây giờ thấy Diệp Thu ngồi trong lớp, cảm giác giống như một năm nửa năm chưa gặp vậy.

Trần Hoài Ân gật đầu với Diệp Thu, liền bắt đầu giảng bài bằng phấn đặc sắc của mình. Diệp Thu thấy phòng học ngồi chật ních, tình cảnh này ở tiết của giáo viên khác đúng là chưa từng thấy. Có không ít sinh viên là vì thích kiến thức khảo cổ học mà tới nghe, có một số người thì lại định đến nghe các loại kỳ văn ít người biết đến do gã giảng.

Diệp Thu nhân lúc nói chuyện với Dương Nhạc, Lý Đại Tráng liếc nhìn Mã Uy một cái, gã đang vẻ mặt thành thật nghe giảng, cây bút trong tay đang ghi nội dung quan trọng mà Trần Hoài Ân giảng nhanh như bay.

Diệp Thu thầm nghĩ, chẳng lẽ gã này lại thật tới học kiến thức khảo cổ sao? Hắn thật sự không cách nào liên hệ Hỗn Thế Ma Vương ở bãi đỗ xe nổi giận đập xe người khác với hình tượng sinh viên trước mắt này.

Trần Hoài Ân cũng không giống trước kia thích biện giải vấn đề với Diệp Thu ở trên lớp, nhưng khi kết thúc tiết thứ hai, lại nói với Diệp Thu: "Diệp Thu, cậu tới phòng làm việc của tôi một chuyến". Diệp Thu vỗ tay Lam Khả Tâm, cười cười với nàng, lại nói với Lý Đại Tráng, Dương Nhạc một tiếng, sau đó mới tới phòng làm việc của Trần Hoài Ân.

Vừa mới ở hành lang thì đụng phải Trần Hải Lượng. Nhìn thấy Diệp Thu, Trần Hải Lượng vẻ mặt hớn hở nói: "Diệp Thu, đã lâu không thấy cậu nhỉ? Nếu không phải Dương Nhạc tới xin nghỉ phép cho cậu, tôi còn định nghĩ cách tìm người lùng tung tích cậu đấy".

"Thật xin lỗi, thầy Trần. Có một vài việc cần làm, vội quá nên không thể xin nghỉ phép trực tiếp với thầy, đành phải nhờ Dương Nhạc". Diệp Thu áy náy mà giải thích. Mặc dù hắn không coi trọng thân phận sinh viên này, nhưng hắn lại biết, mình đã gây rất nhiều phiền toái cho giáo viên. Bởi vì khi sinh viên xảy ra chuyện gì, giáo viên phụ trách sẽ là người gánh trách nhiệm trực tiếp. Mình vừa đi liền một lèo một hai tháng, không khiến người ta lo lắng mới là lạ.

Trần Hải Lượng vỗ vỗ vai Diệp Thu, cười nói: "Không sao. Cậu không phải có số điện thoại của tôi sao? Lần sau có chuyện gì cứ gọi cho tôi là được. Cũng chẳng biết rốt cuộc cậu có bản lãnh như thế nào mà lại có thể cứu bạn gái của mình từ trong tay bọn cướp về... Ài, may mà có cậu giúp, nếu không bây giờ tôi có thể đã bị trường đuổi. Thời gian trước định mời cậu uống rượu, đến phòng ký túc xá tìm cậu mấy lần, đều nói là cậu vẫn chưa về. Hôm nay có thời gian không? Cùng tôi đi uống rượu được chứ?"

Lam Khả Tâm bị người ta bắt cóc. Mặc dù lãnh đạo hệ phải gánh một phần trách nhiệm, nhưng Trần Hải Lượng lại phải gánh trách nhiệm chủ yếu. Đây chính là lệ thường ở Trung Quốc, nếu xảy ra vấn đề gì, thì đó chính là trách nhiệm của người dưới, người trên sẽ không có bất cứ trách nhiệm nào. Cho nên bình thường đều là chức phó phạm pháp loạn kỷ cương, tham nhũng. Chức chính đều là sáng suốt uy phong không phạm bất cứ sai lầm gì.

Nếu Lam Khả Tâm bị thương tổn gì, Trần Hải Lượng rất có thể vì vậy mà bị liên lụy. Diệp Thu cứu Lam Khả Tâm ra, chẳng khác gì giúp gã một cái đại ân, muốn mời Diệp Thu uống rượu cũng là chân tình ý thật.

"Thầy Trần, thầy đừng khách khí. Đợi em có thời gian sẽ mời thầy uống rượu. Nhưng hôm nay thì không được, thầy Trần Hoài Ân bảo em vào phòng làm việc của thầy ấy, hình như là có việc muốn tìm em". Diệp Thu cười nói.

"Vậy à? Được rồi, dù sao thời gian vẫn còn nhiều mà, cậu chỉ cần đừng đột nhiên biến mất là được rồi".

Tạm biệt Trần Hải Lượng xong, Diệp Thu đi vào văn phòng của Trần Hoài Ân. Gã đang thu dọn đồ trên bàn làm việc, thấy Diệp Thu đi vào, nói với hắn: "Tôi đã xem qua thời khóa biểu, hai tiết sau cậu không có khóa phải không?"

"Dạ. Thầy Trần có chuyện gì sao?" Diệp Thu thấp thỏm hỏi, sẽ không ngay bây giờ bảo mình đi tìm "Thanh minh thượng hà đồ" giúp gã đấy chứ?

"Lúc trước tôi đi thăm thầy tôi, tôi nói vấn đề của cậu nói với người. Người vừa lúc đang nghiên cứu vấn đề có liên quan đến vật thể thông linh, cho nên thấy rất hứng thú với chuyện của cậu, vẫn luôn tìm cậu. Nhưng cậu lại luôn không lên lớp. Nếu hôm nay cậu có thời gian, chúng ta có thể cùng đi xem thử. Tôi vừa rồi đã gọi điện cho người. Người vừa đúng lúc rảnh rỗi".

Nghe nói là giải quyết vấn đề chiếc nhẫn của mình, trong lòng Diệp Thu lập tức nhộn nhạo, vui vẻ nói: "Cảm ơn thầy Trần. Hôm nay em không có việc gì cả, cùng đi với thầy thăm tiền bối ạ".

Diệp Thu suy nghĩ một chút, cũng không biết nên gọi thầy của thầy như thế nào, nên gọi là tiền bối luôn.

Trần Hoài Ân có cỗ xe Audi màu đen, Diệp Thu cũng không tới nhà xe lấy con Đông Phương của mình. Trần Hoài Ân lái xe, chở Diệp Thu qua mấy đường chằng chịt khiến người ta choáng đầu ở Yến Kinh.

"Thầy tôi... tính cách có chút kỳ lạ. Nếu lời nói có gì không tốt, mong cậu bỏ qua cho". Trần Hoài Ân cười nói với Diệp Thu.

"Thầy Trần, không sao ạ. Ông ấy là trưởng bối, cho dù có dạy dỗ em mấy câu cũng đúng thôi". Diệp Thu cười gật đầu.

Nghĩ thầm, lại có thể quái hơn lão già nhà chúng tôi sao? Đối phó với lão già cổ quái như vậy Diệp Thu rất giỏi.

Diệp Thu vốn tưởng chỉ một lát là tới rồi, không ngờ lái xe hơn nửa tiếng. Khi xe dừng ở trước một nhà nhỏ có chút cũ kỹ, Diệp Thu suýt ngủ gục.

Căn nhà nhỏ này là một căn hộ rất bình thường, giống mấy căn nhà nhỏ hai tầng xung quanh, màu sắc xám xịt, sơn tường đã hơi tróc, móc đồng trên cửa gỉ sắt loang lổ, bậc thang xi măng cũng bị nứt, từ trong khe xi măng mọc cỏ dại dài.

Diệp Thu vốn tưởng là, người có thể trở thành thầy của Trần Hoài Ân, nhất định là một trí giả thông kim bác cổ, ở biệt thự sa hoa, có thư phòng dọa người, tàng thư bên trong dù xem cả đời cũng không hết.

Nhưng không ngờ Trần Hoài Ân lại dẫn mình tới nơi này, nếu như là con gái, hắn sẽ hoài nghi cô gái dẫn mình tới chỗ vắng vẻ hẻo lánh này có phải là có ý đồ với thân thể mình không.

Trần Hoài Ân chạy lên bậc thang cầm móc đập cửa, vừa mới đập cửa một lần, bên trong đã truyền ra tiếng chó sủa rất to.

Hơn nữa tiếng chó sủa không phải chỉ một con, mà là cả một bầy. Trần Hoài Ân sau khi đập cửa liền nhảy xuống bậc thang, vừa lấy ra một cái khăn tay trong túi đồ Tây lau mồ hôi, vừa nói với Diệp Thu: "Thầy nuôi bảy con chó, mỗi lần gõ cửa thật khiến lòng tôi tê dại".

Bảy con chó? Trời ạ. Bảy con chó này nếu làm lẩu thịt chó sợ cũng phải ăn hơn nửa tháng ấy chứ?

"Ai thế?" Một giọng nói nghiêm nghị hỏi.

"Thầy ơi, là em. Hoài Ân". Trần Hoài Ân lại đi lên bậc thang nói về phía cửa chính đang đóng chặt.

"Tự vào đi". Giọng lão nhân gia vẫn không có chút ôn hòa nào.

Trần Hoài Ân vừa lau mồ hôi vừa nói: "Thầy ơi, em không vào được. Không có chìa khóa..."

Keng!

Lời Trần Hoài Ân còn chưa dứt, từ cửa chính đã ném qua một vật. Là một chìa khóa đồng rất lớn.

Diệp Thu nhặt chìa khóa lên đưa cho Trần Hoài Ân, Trần Hoài Ân lại từ khe cửa nhìn lén, sau khi thấy mấy con chó kia bị thầy gọi về không núp ở trong cắn lén nữa, lúc này mới cẩn thận mà mở cửa chính ra.

Đẩy cửa chính, song song ở cửa đứng bảy con chó lớn cao hơn người. Những con chó này chỉ thuần một màu xám, bộ lông vô cùng bẩn, nhưng thể trạng lại vô cùng cường tráng. Xem ra người chủ ngoại trừ không tắm rửa cho chúng ra, ở phương diện ăn uống thì rất chiếu cố chúng.

Những con chó này giống như đã từng được huấn luyện đặc biệt, thấy Diệp Thu và Trần Hoài Ân đi vào cũng không nhào lên cắn, chỉ là trong cổ họng phát ra tiếng gừ nặng nề. Trần Hoài Ân hình như cực kỳ sợ chó, níu lấy cánh tay của Diệp Thu, đẩy hắn làm tiên phong, còn bản thân thì núp sau hắn.

Diệp Thu thật sự là dở khóc dở cười, chẳng lẽ thẩm mỹ quan của chúng giống với con gái, thấy dễ nhìn liền miệng hạ lưu tình?

An toàn đi tới đại sảnh, liền thấy một lão già đang ngồi chổm hổm trong phòng đánh một kiện đồ đồng dính đầy bùn đất. Lão già thân hình gầy gò, người không cao, nhưng ánh mắt cực kỳ sáng ngời, mặc một trường bào màu xám, trên mặt dính đầy dầu mỡ. Lão Cao vén tay áo, trên tay đen sì, đang cầm một cái khăn cẩn thận lau chùi mặt ngoài kiện đồ đồng bần thấy không rõ màu sắc.

"Thầy, đồ cổ này là đào từ đâu ra vậy?" Trần Hoài Ân ngồi xổm xuống vẻ mặt lấy lòng nói.

"Đồ cổ cái rắm. Đây là cái bô từng dùng vào mùa đông năm ngoái. Hôm nay ngửi thấy có mùi, nên đem ra đánh một chút". Lão già không khách khí nói.

Trần Hoài Ân vội dịch về sau hai bước, nói: "Thầy, bảo mẫu mời tới đâu rồi? Những việc này để họ làm là được rồi".

"Sao bảo người ta làm hả? Người ta tiểu cô nương mười mấy tuổi dựa vào cái gì mà đi chà bô cho lão già này hả?"

"Ha ha, thầy nói đúng thật". Trần Hoài Ân xấu hổ cười với Diệp Thu, nói: "Thầy, lần trước em có nói chuyện cậu đây với người, người còn nhớ không? Bây giờ em dẫn cậu ta tới, người giúp hắn xem cái nhẫn kia một chút được không ạ?"

Lão già liếc nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Bảo hắn chờ đi. Trong tay ta còn có chuyện chưa làm xong đây. Có ghế, tự ngồi đi, uống nước thì tự... à, không được uống trà của ta".

"Cháu cũng không vội. Ông cứ làm việc trước đi". Diệp Thu cười nói, tới bình thủy, lại cầm lá trà bên cạnh ngửi ngửi. Quả nhiên là trà ngon, cho nên nhét hết vào một cái chén rồi pha ra hai chén trà đậm.

Trần Hoài Ân nhận chén do Diệp Thu đưa qua, sợ đến nỗi run run, cười khổ nhìn Diệp Thu, vội vàng đứng lên, không dám để lão già thấy lá trà trong chén mình.

Lá trà này là do lão già tự mình đi hái, lại tự tay xào ở trong nhà trà nông, bình thường cực kỳ quý, ngay cả học sinh của lão cũng chỉ được uống nước lọc, nếu để lão thấy Diệp Thu rót trà cho gã, không phải là không thể cùng người liều mạng.

Động tác lão già đang cọ bô đột nhiên dừng lại, dùng mũi ngửi ngửi, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thu, mắng: "Thằng nhãi ngon lắm, dám uống trộm trà của ta. Cậu chẳng lẽ là người điếc sao? Không nghe ta nói à?"

"Lão gia tử mới vừa nói gì?" Diệp Thu lộ vẻ mù mịt hỏi Trần Hoài Ân.

"Hả?" Trần Hoài Ân nhìn thầy một lát, lại nhìn Diệp Thu một lát, nói: "Hình như là nói chúng ta tự pha trà uống".

"Thằng nhãi thúi, cậu cho ta là lão hồ đồ? Lời của mình cũng không nhớ sao?" Lão già nói xong, cầm cái bô trong tay đánh về phía Diệp Thu.

Diệp Thu kinh hãi, nếu bị thứ đồ này đập lên đầu, chỉ sợ một hai tháng thứ gì cũng ăn không vô.

*****

Diệp Thu bưng trà chạy về phía cửa, mắng: "Lão quá keo rồi, Hàm Ngọc Thảo này cũng chẳng phải là bảo bối gì, uống một chén thì sao chứ? Với lại, Hàm Ngọc Thảo của lão, cháu còn chẳng muốn uống nửa là".

Lão già ôm cái bô đứng ở trên bậc thang, nghi hoặc mà nhìn Diệp Thu, nói: "Cậu biết đây là Hàm Ngọc Thảo à?"

"Cháu không chỉ biết rõ đây là Hàm Ngọc Thảo, còn biết đây là Hàm Ngọc Thảo phế phẩm nữa". Diệp Thu nhấp một miếng, trắng trợn nói.

Hai chuyện bình thường lão già này thích là nghiên cứu đồ cổ và lá trà. Thế nhân chỉ biết là Long Tỉnh Thiết Quan Âm, nào biết loại Hàm Ngọc Thảo này mới là thánh phẩm làm trà?

Không ngờ chuyện mình đắc ý nhất lại bị thằng nhãi để chỏm này coi không đáng một đồng, lão già sắc mặt nghẹn đỏ, trừng mắt nói: "Thằng nhãi, nếu cậu có thể nói chỗ thất bại của Hàm Ngọc Thảo này, hôm nay ta tạm tha cho cậu. Nếu cậu không nói được thì cậu cút đi thật xa cho ta. Những vấn đề kia cậu cũng không cần hỏi ta nữa, thích hỏi ai thì cứ đi mà hỏi".

"Thầy, Diệp Thu là tiểu bối, người đừng chấp hắn..." Trần Hoài Ân tiến lên khuyên nhủ.

"Câm miệng cho tôi". Lão già khiển trách. Trần Hoài Ân là học giả nổi tiếng như vậy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói lời nào.

Diệp Thu lại nhấp một ngụm trà, sau đó mới lên tiếng: "Thất bại có ba. Một, thời gian ngắt trà sai. Lão nhất định là ngắt lúc sáu giờ sáng phải không?"

"Đúng. Thì sao? Thời gian sao không đúng?"

"Thời gian ngắt phải khoảng chín giờ. Hàm Ngọc Thảo khi sáu giờ bên trong vẫn còn chứa sương, mà sương này mặc dù nhìn thì thấy long lanh trong suốt, nhưng bên trong vẫn chứa tạp chất. Mặc dù đã phơi, nhưng sẽ vẫn ảnh hưởng chất trà. Còn ngắt lúc chín giờ, mặt trời khi đó vừa mới lên không lâu, rất ấm áp, lại có thể làm sương bốc hơi, cũng sẽ không bị ánh nắng hại gân lá".

"Chỗ thất bại thứ hai chính là cách xào. Đầu tiên là lửa vừa rồi mới lửa mạnh, chứ không phải đầu tiên là lửa mạnh rồi mới lửa vừa. Cái này có ghi trong "Thiên trà thư". Lão có thể tìm xem". :

"Chỗ thất bại thứ ba chính là ở phương pháp pha, đương nhiên, trách nhiệm này là do cháu, chứ không phải do lão. Hàm Ngọc Thảo là thứ trân quý, nhét vào trong chén một lần, sau đó dùng nước sôi pha vào thật sự là phí của trời".

Lão già cười hắc hắc, nhìn Diệp Thu nói: "Thằng nhãi giỏi, có chút bản lãnh. Tới đây, vào nhà đi. Hai anh em ta từ từ nói chuyện".

Lão già nói xong liền kéo tay Diệp Thu, Diệp Thu nào dám để lão kéo, làm tư thế mời, rồi chạy nhanh vào trong.

Trần Hoài Ân ở phía sau khóc không ra nước mắt. Lão già gọi Diệp Thu là anh em. Vậy mình phải gọi Diệp Thu là gì? Chỉ một câu của lão đã giáng bối phận của mình xuống mấy cấp.

Lần này Diệp Thu được đãi ngộ cao hơn vào bậc, không chỉ được mời đến ngồi ở phòng trà trên lầu hai, mà lão già còn rửa tay sạch tự mình pha ấm Hàm Ngọc Thảo. Ngảy cả Trần Hoài Ân cũng là lần đầu tiên thưởng thức trà ngon như vậy, khen không dứt lời. Nhưng lão già lại làm bộ không nghe thấy, căn bản chẳng có chút ý sẽ tặng một ít cho học sinh đắc ý của mình.

"Lần trước Hoài Ân nói cậu có thể có bảo bối thông linh phải không? Là cái nhẫn kia à?" Lão già lúc nói chuyện, ánh mắt đã nhìn chăm chú chiếc nhẫn chứa hồn ở trên ngón tay của Diệp Thu.

"Vâng. Chính là nó". Diệp Thu tháo chiếc nhẫn ra, đưa cho lão già xem.

Lão già từ trên ngăn tủ phía sau lấy ra một cái kính lúp, sau đó cẩn thận nhìn hoa văn trên mặt nhẫn, nói: "Đây là một trong những văn tự xưa nhất, văn tự chữ cái. Nhưng những văn tự này đều xếp một hàng, cũng chẳng có ý nghĩa đặc biệt gì. Cậu nói nó có thể thông linh à? Làm thế nào để thông linh?"

Lão già biết lai lịch những chữ này khiến Diệp Thu mừng rõ. Chỉ là Diệp Thu có chút do dự, không biết có nên kể toàn bộ năng lực thần kỳ của chiếc nhẫn này ra không.

Cuối cùng, hắn vẫn không có cách gì tin người lần đầu gặp mặt, chỉ nói: "Hình như có thể tăng thể lực của con người, bản thân chiếc nhẫn giống như có thể thu thập năng lực bên ngoài, sau đó truyền vào người cháu".

Nếu như nói hắn nhờ nó mà có thể theo dõi thế giới nội tâm của người khác, có phải là nghe rợn cả người không?

Cho dù chỉ điều này thôi, cũng đã khiến Trần Hoài Ân và thầy gã nghe mà trợn mắt há mồm.

Lão già lộ vẻ kích động nói: "Cậu nói là nó cả thể tự động thu thập năng lực bên ngoài cho cậu sử dụng sao? Là bản thân cậu cảm giác được à? Có cái gì căn cứ không? Có thể là ảo giác không?"

"Sẽ không, cháu đã làm thí nghiệm rất nhiều lần". Diệp Thu cười lắc đầu.

"Có thể tháo ra không? Ta muốn dùng công cụ kiểm tra một chút xem bên trong nó có chứa năng lượng không". Lão già kích động nói, vấn đề lão nghiên cứu gần đây đã có thể tìm được một cánh cửa đột phá rồi.

Diệp Thu nhớ lần trước Trần Hoài Ân bảo hắn tháo ra, hắn đã từ chối.

Nhưng lần này lão già có thể làm ra lai lịch của nó, khiến Diệp Thu rất động tâm, nói: "Có thể tháo ra, nhưng không dễ".

"Không sao. Không sao. Cái chúng ta có chính là thời gian mà". Lão già xua tay, giống như sợ Diệp Thu từ chối vậy.

Diệp Thu sau khi vào phòng vệ sinh chà một ít xà phòng lên tay. Lúc này mới thuận lợi tháo nhẫn ra.

Khi chiếc nhân rời khỏi tay, hoa văn vốn ảm đạm lại lần nữa lóe ra ánh bạc, sau đó chuyện động rất nhanh, giống như một vật sống.

Ngón tay rời khỏi nhẫn, trong lòng Diệp Thu giống như mất cái gì đó. Sau khi trận buồn vô cớ từ từ biến mất, lúc này mới lưu luyến mà giao chiếc nhẫn cho lão già.

"Chờ đi". Lão già nhận lấy chiếc nhẫn, sau một tiếng hô liền chui vào gian phòng cách vách. Lúc Diệp Thu định cùng đi vào xem thì cửa phòng rầm một tiếng đã đóng lại.

"Đây là phòng làm việc của thầy". Trần Hoài Ân chỉ vào gian phòng kia nói.

Diệp Thu gật đầu, mình chờ ở cửa này thì sẽ không sợ lão già này chạy trốn.

Gâu! Gâu!

Trong sân lại vang lên tiếng chó sủa. Sau đó chợt nghe tiếng mở cửa lớn. Trần Hoài Ân cười nói: "Có thể là bảo mẫu đã về. Thầy mặc dù ở phương diện nghiên cứu đồ cổ có thể nói là nhân vật cấp Thái Đẩu tông sư, nhưng ở trong sinh hoạt thì... ha ha, vẫn cần có người chiếu cố một chút".

Diệp Thu cười gật đầu, lão già này nếu không có người chiếu cố, sợ là chưa tới nửa tháng đã chết đói rồi.

Tiếng chân lên lầu vang vang, sau đó một cô gái đi lên lầu hai.

Diệp Thu sửng sốt, sao lại là nàng?

"Ơ, sao anh lại ở đây?" Cô gái nhìn Diệp Thu đang ngồi ở phòng trà, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

"Ha ha. Bố Bố, các người biết nhau à?" Trần Hoài Ân đứng lên cười hỏi.

Diệp Thu không ngờ cô gái ở đây lại là người đẹp chân dài Bố Bố nhìn thấy ở trận bóng rổ đó, cô gái cao khoảng 1m8 này thật khiếp người ta áp lực. Trần Hoài Ân đứng trước mặt nàng giống như một đứa nhỏ. May là nàng không mang giày cao gót, nếu không Diệp Thu đứng trước mặt nàng cũng chỉ có thể tới cổ người ta, hôn miệng cũng phải kiễng chân.

Nhớ tới chuyện không biết dùng tư thế gì mà Lý Đại Tráng nói lần trước, Diệp Thu liền cười híp mắt.

"Có gặp qua một lần". Bố Bố cầm mù nhét vào trong túi áo thể thao, nhìn Diệp Thu lạnh lùng nói. Phía dưới mặc một cái quần jean ngắn, trên lưng thắt một cái nick rộng màu vàng, tôn vòng eo mảnh khảnh ra ngoài, cũng càng lộ bộ ngực đầy đặn.

Khó trách cô gái này thích bóng rổ, vóc người như vậy không chơi bóng rổ thật sự đáng tiếc.

Nàng không phải là sinh viên Đại học Thủy Mộc sao? Sao lại thành bảo mẫu của lão già?

"Chú Trần. Ông nội cháu đâu rồi?" Bố Bố đột nhiên nhìn Trần Hoài Ân hỏi.

Trần Hoài Ân còn chưa kịp trả lời, cửa phòng của lão già đã két một tiếng bị kéo ra, lão già vẻ mặt hớn hở la lên: "Có phải cháu gái ngoan của ta tới không?"

Bố Bố bị ông ở trước mặt bạn học gọi vậy, sắc mặt có chút ửng đỏ, đợi cho ông chạy tới trước mặt nàng thì nhăn mũi, nói: "Ông, ông lại đã lâu không tắm phải không?"

"Ha ha. Đâu có lâu. Cuối tuần trước có tắm mà. Vốn theo quy định thì ngày hôm qua phải tắm, nhưng công việc bận quá nên quên mất. Ngày mai nhất định tắm. Nhất định tắm". Lão già vò vò mái tóc rối mù của mình nói.

Bố Bố giậm chân tức giận, nói: "Ai quy định ông một tuần tắm một lần? Lần trước không phải đã nói xong với ông rồi à? Phải cách hai ngày tắm một lần. Khắp người ông đều đã có mùi rồi đó".

"Không sao. Ông cũng không ra ngoài kiếm em gái mà". Lão già tùy tiện khoát tay."Mà có tìm bọn họ cũng sẽ không ghét. Đúng không?"

Trần Hoài Ân và Diệp Thu liên tục gật đầu.

"Không được. Nhất định phải hai ngày tắm một lần. Nếu không theo lời cháu mà làm, cháu sẽ mỗi ngày tới giám sát ông tắm". Bố Bố không tha nói.

"Được rồi. Ai bảo cháu là cháu gái ngoan của ông chứ. Ông liền nghe cháu". Lão già gật đầu nói.

Xoay người nói với Diệp Thu: "Cháu gái của ta có đẹp không?"

"Chân rất dài". Diệp Thu gật đầu.

Bố Bố được Diệp Thu đánh giá xấu hổ không thôi, hận không thể kéo quần jean siêu ngắn trên đùi kia lại, che một ít xuân quang.

Nghe được Diệp Thu khen cháu gái mình chân dài, lão già vẻ mặt hồng hào, vui vẻ giống như một đóa cẩu vĩ, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Đừng thấy vóc người ta với con ta không cao, nhưng cháu gái ta lập tức bù cho hai người chúng ta. Con gái cao một thước, gặp chả có mấy người phải không?"

Diệp Thu liên tục gật đầu, con gái 1m8 ở Trung Quốc quả thật là hiếm thấy. 1m7 đã là cao rồi, 1m8 thì quả thực giống người không lồ. Con gái mà nhìn thấy cao, thì dù chỉ thêm mười phân, cũng có cảm giác như cao thêm nửa người.

"Đúng rồi? Các người còn chưa biết nhau phải không? Cậu tên gì?" Lão già nhìn Diệp Thu hỏi.

"Diệp Thu". Diệp Thu cười khổ không thôi. Trần Hoài Ân đã ở trước mặt lão già này nhắc tên mình mấy chục lần, mình cũng đã giới thiệu một lần. Không ngờ lão già này trong nháy mắt đã quên.

"Hả. Diệp Thu. Đúng, cậu chính là Diệp Thu. Cháu gái ta tên Bố Bố, thế nào? Tên có dễ nghe không? Là ta đặt đấy".

"Dễ nghe". Diệp Thu gật đầu. Lão già này thật đúng là tính trẻ con, mỗi câu đều cần sự tán thành và ca ngợi của người khác mới được.

Lão già một tay kéo Diệp Thu tới phòng làm việc của lão, ghé bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Cháu gái ta năm nay hai mươi mốt tuổi, sinh mồng 9 tháng 11. Thích bóng rổ và manga, thích ăn đậu xanh lạnh và bánh ngọt ở phố Khánh Tín nhất. Dọn phòng được, vào bếp được, quan trọng nhất là vẫn chưa có bạn trai".

Diệp Thu cười khổ nói: "Lão gia tử, lão nói cho cháu biết những thứ này làm gì?"

Lão già chỉ chiếc nhẫn đang đặt trong rãnh nuôi cấy tiến hành thí nghiệm điện cao áp, nói: "Thứ đồ chơi này nếu là một bảo bối, cháu gái của ta cũng là bảo bối, cậu cho ta mượn bảo bối của cậu vài ngày, ta cho cậu mượn bảo bối của ta... không phải, ta là nói ta cho cậu một cơ hội theo đuổi cháu gái ta. Thế nào?"

Diệp Thu vuốt mũi cười khổ, vậy là đem bán cháu gái mình ư?

Trao đổi như vậy mình cũng không chịu thiệt. Nhưng vấn đề là, sau khi theo đuổi thành công thì dùng tư thế gì đây?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)