Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 311

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 311: Trói lại, ném ra bên ngoài
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Nữ nhân này có đôi mắt rất sáng, không giống như Nhiễm Tinh Thần tỷ tỷ của Nhiễm Đông Dạ làm cho người ta có cảm giác như đang dò xét người khác.

Nở nụ cười nhìn về phía Diệp Thu, nhưng trong ánh mắt không có sự tán thưởng hay là xoi mói, mà là đang kín đáo quan sát. Dường như là vì người bạn thân thiết của mình mà nhận xét xem bạn trai mới của nàng ta có phải là một người ưu tú hay không.

Nhiễm Đông Dạ thân mặc một bộ y phục liên thể màu trắng làm lộ ra vóc dáng hoạt bát hấp dẫn, vạt áo tới sát đùi, bó sát lấy cặp mông mượt mà đầy đặn. Trên lưng áo có một chiếc đai lưng mà vàng kim, càng làm nổi bật vòng eo tinh tế. Bên ngoài được phủ một chiếc áo gió màu xám, nhìn qua vô cùng gợi cảm.

Vì che dấu thân phận của mình, trên đầu nàng là chiếc mũ lưỡi trai màu trắng nhũ. Mặc dù đã bước vào phóng nhưng vẫn chưa cất đi.

Trước kia Nhiễm Đông Dạ chỉ có thể được coi là minh tinh học đường mà thôi, tuy nhận được không ít hợp đồng quảng cáo của điện ảnh và truyền hình, nhưng mà nàng nhận được phần lớn là liên quan tới giới học đường. Bởi vì học sinh trong trường học rất hay kể chuyện về nàng, trong một trường học xuất hiện học sinh nổi tiếng, cũng sẽ trở thành chủ để cho tất cả các sinh viên, học sinh say sưa bàn luận.

Album mới vừa được tung ra thị trường, hơn nữa được hưởng ứng nhiệt liệt thì tất nhiên tình huống sẽ hoàn toàn khác hẳn. Giờ đây Nhiễm Đông Dạ mới thực sự bước chân vào giới giải trí, hơn nữa mở đầu vô cùng tốt đẹp.

Nhờ vào đoạn thời gian oanh tạc mạnh mẽ trước kia của giới truyền thông, sợ rằng hình ảnh của nàng đã được khắc ghi vào trong lòng của vô số người. Lúc này ra khỏi cửa, không thể không mang mũ để che đi khuôn mặt, nếu như bị phóng viên phát hiện, nhất định là gặp phải phiền toái không nhỏ.

"Diệp Thu, em giới thiệu với các anh. Đây là người bạn tốt nhất của em, Triệu Song Hoài. Từ thời mẫu giáo chúng em đã ngồi cùng bàn, sau đó là tiểu học, trung học, cao trung, chúng em ngồi cùng bàn suốt mười ba năm. Đại học thì cô ấy tới Hoa Kỳ du học, lúc này mới không thể không tách rời. Nhưng mà chúng em vẫn thườn xuyên liên lạc. Cô ấy vừa từ nước ngoài trở về".

Nhiễm Đông Dạ kéo cánh tay Diệp Thu bắt đầu giới thiệu, một người chính bà bằng hữu tốt nhất, một người là nam nhân mà mình yêu thương, gặp mặt hai người chính là điều mà nàng cảm thấy vui nhất.

"Đông Nhi, cậu nói thật là nhiều đó". Triệu Song Hoài quan sát Nhiễm Đông Dạ, đột nhiên giảo hoạt cười rộ lên,

Khuôn mặt Nhiễm Đông Dạ ửng đỏ, lại không đáp lời.

Triệu Song Hoài lại không muốn buông tha cái chủ đề thú vị này. Mỉm cười nói tiếp: "Vốn là tôi cùng Đông Nhi còn từng nói rằng, ai tìm được nam nhân vừa ý, thì phải đưa đến cho người kia xem. Nếu như hai người chúng tôi đều hai lòng thì nam nhân này mới được tiếp nhận. Nếu như một trong hai người không hai lòng thì nam nhân này sẽ bị cho leo cây. Ài, xem ra Đông Nhi đã sớm đem ước định của chúng ta vứt sạch, không còn lại một mảnh".

Nhiễm Đông Dạ đưa tay nhéo lên cái hông mềm mịn của Triệu Song Hoài. Sẵng giọng nói: "Cậu còn không biết xấu hổ hay sao mà dám nói tớ? Cậu cùng Yến Kỷ Đạo lần này trở về chuẩn bị nói chuyển hôn nhân. Sao lại không thấy cậu dẫn hắn tới trưng cầu ý kiến của tớ".

Triệu Song Hoài vừa trốn tránh Nhiễm Đông Dạ tiến công, vừa duyên dáng hô lên: "Đó là bởi vì tớ chưa trở vể, cậu nói đi, nếu cậu không hài lòng đối với hắn, tối hôm nay tớ lập tức đá hắn".

"Hừ, tới không thèm làm cái chuyện chia rẽ uyên ương". Nhiễm Đông Dạ hừ một tiếng rồi cất lời. Chỉ vào Diệp Thu rồi nói: "Anh ấy là Diệp Thu, người mà tớ đã kể với cậu qua điện thoại".

"Biết rồi. Anh ấy chính là người làm cho cô nhóc này xuân tâm nhộn nhạo chứ gì. Cũng không tệ lắm, còn về phần có thể tiếp nhận dược hay không thì còn phải từ từ xem biểu hiện của anh ta". Triệu Song Hoài không đùa giỡn cùng với Nhiễm Đông Dạ nữa. Nàng thoải mái vươn tay, vừa cười vừa nói: "Tôi là Triệu Song Hoài. Nghe đến tên anh nhiều đến mức tai đóng kén, đại danh như sét đánh bên tai, ngưỡng mộ đã lâu".

Diệp Thu còn đang tiêu hóa chuyện cưới hỏi của Triệu Song Hoài mà Nhiễm Đông Dạ vừa nói, không biết Yến Kỷ Đạo kia cùng với Yến Thanh Phong có quan hệ như thế nào. Xem ra Đông Nhi còn không biết mình đã trở mặt với Yến Thanh Phong, lão đầu tử của Nhiễm gia cũng không có ý nói cho nàng biết điều này.

"Chào cô". Diệp Thu vươn tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ mềm mại của Triệu Song Hoài.

Nhớ tới lời nói vừa rồi của những người kia, hắn thầm nghĩ: Hôm nay hẳn là sinh nhật của nàng rồi. Bằng không Nhiễm Đông Dạ cũng sẽ không mang mình tới tham gia bữa tiệc sinh nhật cùng với những người lạ này.

Sau đó hắn lại nói với nàng: "Sinh nhật vui vẻ".

Con mắt của Triệu Song Hoài càng thêm sáng ngời, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn. Tại sao anh biết? Đông Nhi đã nói với anh hôm nay là sinh nhật của tôi ư?"

"Tớ cũng chưa nói cho anh biết, là anh ấy đoán được". Nhiễm Đông Dạ đáp lời.

"Tớ hiểu rồi, nam nhân của cậu rất thông minh. Cậu cũng không cần phải giải thích rõ ràng với tớ như vậy". Triệu Song Hoài lại cất lời trêu ghẹo. Nhiễm Đông Dạ lại muốn ngắt cái eo nhỏ nhắn của Triệu Song Hoài.

Hai đôi mắt sáng cùng với hàm răng trắng tinh của hai mỹ nữ đang cười đùa trong phòng, khiến cho không ít năm nhân vụng trộm nuốt nước miếng.

"Này, các ngươi định nói đến lúc nào mới chịu dừng hả? Mặc dù biết hai người quan hệ rất thân thiết, nhưng cũng không thể coi như không có chúng tôi chứ?" Thanh âm nũng nịu của Lưu Hàm Băng truyền tới.

Thanh âm có phần ỏn ẻn của nữ nhân thường làm cho người ta rất chán ghét, nhưng mà nữ nhân này lại rất có bản lĩnh, mặc dù cố ý nói như vậy nhưng cũng không làm cho người ta khó chịu, ngược lại nghe rất thoải mái.

Triệu Song Hoài gật gật đầu với Diệp Thu, đứng ở trong bao sương, vừa cười vừa nói: "Hôm nay không mời quá nhiều người, đang ngồi ở đây đều là bạn bè của Song Hoài. Cảm ơn các bạn đã đến chúc mừng sinh nhật Song Hoài, cũng cảm ơn những năm gần đây đã coi Song Hoài là bằng hữu, vì tình hữu nghị của chúng ta, cạn chén!"

"Cụng ly vì sinh nhật của Song Hoài tiểu thư".

Chất lỏng màu hồn trong ly thủy tinh được mọi người uống một hơi cạn sạch, sau đó mọi người lại một lần nữa tốp năm tốp ba tán gẫu đủ chuyện trên đời, Triệu Song Hoài cầm lấy microphone, chuẩn bị hát, tất cả những người đang ngồi đều vỗ tay, không khí trong căn phòng lại càng thêm náo nhiệt.

Nhiễm Đông Dạ lúc này mới nhìn thấy Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng ở góc căn phòng, nghe nói là bọn họ được Diệp Thu đưa tới, nàng có phần áy náy cất lời: "Thực xin lỗi, là tôi không có nói rõ với Diệp Thu. Nhưng mà không sao cả, các anh là bằng hữu của tôi, tới tham gia sinh nhật của bạn bè tôi cũng không có vấn đề gì".

"Không sao cả. Có rượu ngon để uống, có đồ ăn ngon, còn có thể ngắm mỹ nữ, chúng tôi vui vẻ còn không kịp, cô sao phải xin lỗi chúng tôi?" Lý Đại Tráng tùy tiện nói.

"Đúng vậy, chúng tôi còn muốn xin cô chữ ký. Album của cô chúng tôi đã mua, là bản chính đó. Tuy ở ven đường có bán với giá năm đồng tiền, nhưng nếu thong thả mà mua thì bốn đồng cũng có thể mua được".

Nhiễm Đông Dạ cười mắng: "Các anh là bằng hữu của tôi vậy mà lại không ủng hộ tôi, không khéo tôi chết đói mất. Nếu album không tiêu thụ tốt thì công ty của chúng tôi phải bù lỗ đến phá sản mất".

Nghe thấy lời nói của Nhiễm Đông Dạ, bọn Diệp Thu vội vàng quan tâm hỏi thăm lượng tiêu thụ album của Nhiễm Đông Dạ.

Nhiễm Đông Dạ đưa đôi mắt đẹp liếc nhìn Diệp Thu, vừa cười vừa nói: "Album bán cũng không tệ lắm. Tuy số liệu cụ thể chưa được thống kê, nhưng mà không ít thương nhân không nhập hàng lại là sự thật. Bọn họ đối với người mới chưa đủ tin tưởng, cho nên hàng bán ra cũng không được nhiều".

"Giai đoạn trước tuyên truyền thành công, ca khúc chủ " tình cờ gặp gỡ" trong album ở trong tất cả các trang web âm nhạc đều xếp ở vị trí đầu tiên, và còn đứng ở vị trí quán quân trong bảng xếp hạng top 100. Bài hát này đã nâng cao lượng tiêu thụ của cả album. Diệp Thu, anh cũng có công lớn trong việc này đó".

"Không có liên quan diễn viên phụ như anh, bán chạy cũng là do em hát hay". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Trong lòng lại vì thành công của Nhiễm Đông Dạ mà cảm thấy vui vẻ.

Triệu Song Hoài đã hát xong ca khúc, mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Một lát sau, Lưu Hàm Băng lại đứng lên, vừa cười vừa nói: "Từ giới tới lúc cắt bánh ngọt còn sớm, chúng ta chơi một trò chơi đi?"

"Chơi trò gì?" Tiểu Vân cười hỏi.

"Bình may rủi". Lưu Hàm Băng mỉm cười, cất lời giải thích: "Đặt một chiếc bình lên trên mặt bàn, sau đó xoay tròn. Đến khi cái bình dừng lại, miệng bình hướng về ai. Thì người đó là người "trúng số". Phải biểu diễn một tiết mục. Đương nhiên tiết mục này là do mọi người quyết định".

Trò chơi này có phần giống như trò chơi "kích trống truyền hoa", chỉ là cái tên hơi khác mà thôi. Chỗ ăn chơi thường có vài trò chơi đơn giản như vậy. Chơi trong thời gian lâu tất nhiên sẽ nhàm chán. Cho nên một só nơi để câu khách, thường mở rộng thêm một số tiết mục biến thái hoặc có chút tình sắc để hấp dẫn ánh mắt của khách hàng.

Mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, mặc dù trò chơi này cũng không phải là mới lạ, nhưng may mắn những người ở đây đều là bạn bè lâu năm, chơi trò này cũng là một phen thích thú.

Lục Thiên nhìn ba người Diệp Thu, bĩu môi nói: "Chơi thì phải chơi cho thống khoái. Ta cảnh cáo trước, nếu ai không chơi nổi thì rời khỏi đây từ bây giờ. Nếu thua thì phải chấp nhận, nếu ai thua mà không chịu biểu diễn theo điều kiện của mọi người, ta sẽ trói hắn lại ném ra bên người. Đừng trách ta không nể tình".

Tuy hắn không hiểu rõ thân phận của Diệp Thu, mà lại dám không biết sống chết khai chiến cùng Yến gia. Nhưng mà, trong lòng hắn không muốn để cho loại người như Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng chơi trò này. Như vậy sẽ khiến cho hắn có cảm giác những người này có thân phận ngang hàng với hắn. Cho nên hắn nghĩ cách đuổi bọn họ đi.

Quả nhiên, trông thấy ánh mắt Lục Thiên liếc về phía mình, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng có chút do dự. Mặc dù bọn họ co chút bản lĩnh, nhưng lại không có khả năng tham gia trong phạm vi này.

"Không sao cả. Đã đến đây thì cùng nhau vui chơi". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

Nghe thấy lời này của Diệp Thu, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng cũng quyết định bất chấp tất cả.

Lý Đại Tráng uống một ngụm cạn sạch chén rượu đỏ, hào sảng cười to, cất lời: "Chơi thì chơi. Ai sợ ai chứ? Cùng lắm thì cởi sạch đồ, trần truồng mà chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Diệp Thu cùng bằng hữu của hắn không có lùi bước. Khóe miệng của Lục Thiên hiện lên một tia lãnh ý. Những thằng nhà quê này, đã ở lại thì phải tìm cơ hội trêu đùa chết bọn nó.

Bao sương " Trời nước một màu" là căn phòng hạng nhất của Thủy Tinh cung, được trang trí hết sức xa hoa quý phái, không gian cũng đủ rộng rãi. Chỉ riêng chiếc bàn bằng đá cẩm thạch cũng rất khoa trương rồi, nó hẳn là đủ chứa từ hai mươi đến ba mươi người ngồi thành vòng tròn.

Trong phòng mọi người ngồi vây xung quanh chiếc bàn, Lưu Hàm Băng đem một chai rượu đỏ đã uống hết rượu đặt vào giữa bàn, vũ mị cười nói: "Để xem ai là người "may mắn" đầu tiên nào".

Lưu Hàm Băng nói xong, nhẹ nhàng mà mà xoay miệng chai, cái chai bóng loáng quay tròn trên mặt bàn.

Đầu tiên chiếc chai chuyển động rất nha, sau đó chuyển động càng ngày càng chậm, rồi chậm hơn nữa, sau đó từ từ ngừng lại.

Làm cho mắt người ta mốn phá kính mà rơi ra chính là, miệng chai lại hướng về phía Lưu Hàm Băng. Mọi người trong phòng cười to, Lưu Hàm Băng cười khổ nói: "Tự gây nghiệp chướng mà, thật là không sống nổi mất. Tiếp tục đi, giờ đây tôi bị chỉ định, mọi người ra đề mục đi. Nhưng nhớ giữ chừng mực nhé! Bằng không tôi không tha cho mọi người đâu".

Lục Thiên cười to nói: "Yên tâm đi, chúng tôi không làm khó cô đâu. Nghe nói Hàm Băng khiêu vũ rất đẹp, vậy múa thoát y trước mặt mọi người xem nào".

Cả đám người nhiệt liệt hưởng ứng, đôi mắt đẹp của Lưu Hàm Băng hung hăng trợn lên nhìn Lục Thiên, mắng: "Lục Thiên, anh dám đắc tội với tôi, lát nữa tới phiên tôi, tôi sẽ không khách khí đâu".

Mặc dù nói như vậy nhưng Lưu Hàm Băng vẫn đứng lên, tắt đèn của gian phòng, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ ở giữa lờ mờ chiếu sáng, sau khi chọn một ca khúc có cảm xúc mạnh mẽ, nàng liền bắt đầu nhảy múa.

Lục Thiên nói không sai, quả thật là Lưu Hàm Băng múa rất đẹp.

Thân thể của nàng vốn đã có một sức mị hoặc tới tận xương tủy, hơn nữa lại mặc lễ phục màu tím, chiếc giày da cao gót kim sắc, vòng eo uốn éo, cả bộ ngực sữa phập phồng lên xuống. Có đôi khi khiến cho người ta lo lắng rằng đôi bạch thỏ kia sẽ phá tung quân áo mà nhảy ra ngoài.

Trên màn hình TV, ca khúc vừa mở cũng là một khúc dj, những cô gái trên TV cũng đang cuồng vũ, Lưu Hàm Băng ở phía trước giống như là người nhảy chính. Cứ như là đã được trải qua huấn luyện đặc biệt. Múa tay, vòng eo vặn vẹo, làn váy tung bay, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống, chiếc đùi làm cho người ta sinh ra dục vọng hơi lộ ra, thật sự là cực kỳ gợi cảm.

Khi ở TV chấm dứt vũ khúc, thì Lưu Hàm Băng cũng làm một động tác rất hoa lệ mà kết thúc biểu diễn của mình. Sắc mặt hơi hồng lên, hô hấp dồn dập. Đang mùa đông mà cái trán lại ra đầy mồ hôi. Cả bộ lễ phục bó sát thân thể cũng bị mồ hôi làm ướt. Càng lộ ra vẻ quyến rũ chết người.

Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, Lục Thiên kêu lên: "Không được! Không được! Múa thoát y sao lại chỉ làm động tác mà không lột sạch quần áo?"

Lưu Hàm Băng chỉ mặc một bộ lễ phục dạ hội, nếu như cởi y phục ra thì cũng chỉ còn thân thể trần truồng.

"Lục Thiên, ngươi tìm chết đi! Trở về mà nhìn nữ nhân của ngươi đi". Sắc mặt Lưu Hàm Băng nhăn nhó, cất lời.

"Đúng vậy. Lục Thiên, muốn nhìn thấy Hàm Băng khỏa thân, vậy thì theo đuổi nàng ta đi".

"Được rồi! Được rồi! Hôm nay là sinh nhật của Song Hoài, mọi người không nên tức giận".

Lục Thiên cũng cảm giác mình có chút quá đáng, không muốn đắc tội với mọi người trong phòng, vừa cười vừa nói: "Chỉ đùa một chút mà thôi. Không nên tưởng thật. Chúng ta tiếp tục chơi nào".

Lưu Hàm Băng lại một lần nữa xoay miệng chai. Mọi người hồi hộp chờ đợi xem ai là người tiếp theo.

Miệng chai chuyện động với tốc độ ngày càng chậm, vào lúc sắp sửa đi qua Lục Thiên. Giống như là do dùng sức quá mạng nên miệng chai quay lui trở về. Sau đó miệng chai khi chỉ vào vị trí của Lục Thiên thì ngừng lại, vẻ mặt Lưu Hàm Băng lạnh lẽo, cất lời: "Lục Thiên, báo ứng đến rồi? Ngồi xổm trên mặt đất, hai tay cầm lỗ tai của mình, hát bài "chinh phục"."

Vẻ mặt Lục Thiên khổ sở, cầu xin tha thứ: "Hàm Băng đại tỷ, ta sai rồi. Đổi yêu cầu khác đi được không. Hay là, tôi cũng nhảy thoát y cho mọi người xem? Cô yên tâm, tuyệt đối là múa thoát y thật sự...".

"Không được, phải làm như vậy". Lưu Hàm Băng rất hận Lục Thiên, tất nhiên không muốn buông tha hắn.

"Nhưng ta không biết hát bài chinh phục".

"Vậy hát quốc ca".

Lục Thiên vốn là muốn nuốt lời, nhưng mà lúc trước chính hắn nói ra đánh cuộc thua thì không được nuốt lời, bản thân mình thua thì cũng không thể nào bỏ chạy trước tiên. Thế là đành phải ngồi xổm xuống như con cún mà hát, làm cho mọi người trong phòng cười ngặt nghẽo.

Trò chơi tiếp tục, dường như là Lục Thiên bị trùng lời nguyền rủa nào đó, tiếp theo mỗi lần chuyển động thì miệng chai đều chỉ về phía Lục Thiên, hắn thay đổi vị trí với người khác vài lần cũng không thể thoát khỏi vận rủi này, dù cho những người khác ngay muốn biểu diễn một lần cũng không có cơ hội.

"Lục Thiên, ra bên ngoài hét to ba lần "Tôi là Gay!"."

"Lục Thiên, cởi quần ra, chỉ mặc nội khố, ra ngoài cửa Thủy Tinh cung, ở trần như thế chạy một vòng".

" Lục Thiên, tới đại sảnh Thủy Tinh cung múa cột đi".

Lục Thiên bị lăn qua lăn lại tới mức kiệt sức, mọi người còn trêu chọc hắn nữa, càng làm cho lửa giận trong lòng hắn bôc lên ngùn ngụt, hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó, không chơi nữa, thật là tà môn!"

"Không chơi thì có thể. Trước tiên làm xong khoản nợ vừa rồi đã". Diệp Thu bưng chén rượu đỏ, thong thả nói.

Lục Thiên không ngờ Diệp Thu yên lặng cả đêm lại đột ngột mở miệng nói chuyện, hơn nữa ngữ khí thản nhiên lại càng làm cho hắn phát điên.

Đêm hôm nay bản thân hắn giống như một con khỉ, phải biểu diễn những tiết mục khiến cho người ta khó chịu nổi, đã sớm ôm một bụng lửa giận. Lúc này đã sớm quên mất áp lực mà khi trước Diệp Thu gây ra cho hắn, lớn tiếng mắng: "Ngươi nghĩ cái quái gì đó? Làm hay không là việc của ta, khi nào đến lượt ngươi quản?"

"Này, Lục Thiên, sao ngươi lại có thể nói như vậy chứ? Lúc trước là ngươi nói, đánh cuộc thì phải chấp nhận chịu thua, đến lượt ai là không được từ chối. Hiện tại bản thân ngươi chơi xấu lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng? Thật là không biết xấu hổ sao?" Diệp Thu không có mở miệng nói chuyện, mà Nhiễm Đông Dạ lúc này dịu dàng ngoan ngoãn như vợ hiền ngồi bên cạnh hắn. Nghe thấy Lục Thiên quát Diệp Thu, tất nhiên là nàng cũng sẽ không khách khí với hắn.

"Nhiễm Đông Dạ, tôi mắng hắn thì mắc mớ gì tới cô? Hắn là gì của cô hả?" Lục Thiên không muốn đắc tội với Nhiễm Đông Dạ. Đối với tỷ tỷ của Nhiễm Đông Dạ hắn cũng có phần kiêng kị, cho nên ngữ khí trong lời nói cũng có phần nhẹ đi.

"Đương nhiên là liên quan tới tôi rồi. Diệp Thu là bằng hữu của tôi, là vị khách mà tôi mời đến đây, anh vũ nhục anh ấy chẳn khác nào vũ nhục tôi, ...." Nhiễm Đông Dạ không hề nhường nhịn mà phản công.

Diệp Thu vỗ vỗ cánh tay của Nhiễm Đông Dạ, ý bảo nàng không nên kích động. Nhìn về phía Lục Thiên, nói: "Ngươi đã nói, ai thua mà không thực hiện yêu cầu thì trói tay chân lại rồi ném ra bên ngoài. Có phải vậy không?"

Lục Thiên "đại mã kim đao" ngồi xuống, nghiêng nghiêng người, mắt nhìn Diệp Thu khiêu khích: "Là ta nói đó, thì sao nào? Ta lại muốn xem, ai dám ném ta ra ngoài?"

Những người như bọn họ, có chút xung đột khắc khẩu là chuyện bình thường. Nhưng nếu như thật sự trói người ta ném ra khỏi cửa, vậy thì sẽ hoàn toàn thành kết thù oán rồi. Hơn nữa, làm như vậy không chỉ kết thù oán giữa hai người, mà thậm chí là dẫn tới hai phe phái trở mặt với nhau.

Diệp Thu gật gật đầu. Lấy chiếc lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi điện thoại. Một lát sau, cửa căn phòng được đẩy ra. Đại Hồ Tử dẫn mấy nam nhân mặc Tây trang màu đen đi tới.

Diệp Thu chỉ chỉ vào Lục Thiên, nói: "Trói lại, . Ném ra bên ngoài".

Đại Hồ Tử vâng một tiếng, sau đó dẫn thủ hạ tiến về phía Lục Thiên.

Trông thấy Diệp Thu cùng Lục Thiên phát sinh xung đột, Triệu Song Hoài vội vàng khuyên can: "Hai vị không nên gây tổn thương hòa khí. Có thể tới tham gia bữa tiệc sinh nhật này thì đều là bằng hữu của Song Hoài. Làm như vậy tôi sẽ rất khó xử".

"Chị Song Hoài, chị không cần khó xử. Tôi lại muốn nhìn xem, ai dám ném tôi ra ben ngoài". Vẻ mặt Lục Thiên khinh thường nói.

Quay sang nhìn về phía Đại Hồ Tử, đánh giá từ trên xuống dười rồi nói: "Các ngươi là ai?"

Trông thấy mấy nam nhân sau lưng Đại Hồ Tử đều được trang bị bộ đàm, hắn híp mắt cười gằn: "Các ngươi là là tay chân của ai? Ông chủ của các ngươi là ai? Bảo hắn tới gặp mặt ta. Nếu như còn muốn cửa hàng của các ngươi có thể tiếp tục làm ăn thì nhanh chóng cút khỏi nơi đây cho ta".

Đại Hồ Tử trầm mặc không nói, hai tay vươn về phía trước, chụp một cái bắt được cổ áo của Lục Thiên. Sau đó rút thắt lưng bằng da ra, linh hoạt trói tay chân của Lục Thiên lại. Một tay khác vươn tới, túm hắn từ trên ghế salon lên. Sau đó ném về phía sau, những người ở sau lại tiếp lấy, tiếp theo nâng lên bước ra bên ngoài.

"Đợi một chút". Triệu Song Hoài ngăn ở cửa ra vào. Đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Thu, hỏi: "Anh quyết định phải làm như vậy?"

Diệp Thu gật gật đầu, nói: "Tôi chi cho hắn một cơ hội để thực hiện lời hứa, đã quấy rầy sinh nhật của cô, thật là xin lỗi. Sau này chắc chắn tôi sẽ đền bù".

Triệu Song Hoài than nhẹ một tiếng, mở cửa chính ra.

Đại Hồ Tử vung tay lên, mấy người vác Lục Thiên ra khỏi...

Tiếng hét chói tai như heo bị cắt tiết từ ngoài cửa truyền tới, khi cửa gian phòng đóng lại thì tất cả trở lại yên tĩnh.

Mọi người trong phòng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mỗi người đều muốn nhìn rõ bộ mặt thật của Diệp Thu sau cái vẻ bình tĩnh kia.

Như vậy có phải là hắn hắn đã chĩa mũi nhọn về phía Yến phái?

Sau này, chỉ sợ đấu tranh sẽ càng thêm kịch liệt.

Sau khi tan tiệc, Dương Nhạc cùng Lý Đại Tráng lại trở về công ty. Trong thời gian nghỉ định kỳ, phòng ký túc không cho phép ở lại. Muốn ngủ lại thì cần phải xin phép.

Diệp Thu ngồi ở trong xe của Nhiễm Đông Dạ, áy náy nói: "Như vậy có làm em khó xử hay không?"

"Song Hoài sẽ hiểu". Nhiễm Đông Dạ mỉm cười an ủi: "Chuyện đã xảy ra mọi người đều nhìn thấy. Trách nhiệm không thuộc về anh".

Diệp Thu lắc đầu: "Quả thật là anh làm vậy cũng có ý khác".

"Em đã nhìn ra, có phải là anh có cừu oán với Lục Thiên hay không?" Nhiễm Đông Dạ hỏi thăm với vẻ mặt quan tâm.

"Anh cùng hắn không có thù oán, nhưng mà cùng với người sau lưng hắn có mâu thuẫn.

" Ông chủ của hắn? Lục Thiên hẳn là thuộc về Yến phái? Anh có mâu thuẫn cùng với Yến Thanh Phong?" Nhiễm Đông Dạ trầm ngâm trong chốc lát rồi cất lời hỉu. Nàng khác với tỷ tỷ của mình, bình thường cũng không quá chú ý tới xung đột của các phe phái trong Yến Kinh. Sự việc phát sinh xung đột giữa Diệp Thu cùng Yến Thanh Phong tất nhiên không thể lọt vào ta nàng.

" Em cứ như trước kia là được rồi, không nên dây dưa vào những sự việc này". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Cần em hỗ trợ không? Mặc dù là Lục Thiên là người hết sức lông bông, nhưng mà bối cảnh của hắn ngược lại không thể khinh thường".

Diệp Thu lắc đầu, nói: "Anh sẽ tự giải quyết, không nói về vấn đề này nữa".

Nhiễm Đông Dạ cười rộ lên, nói: "Được, nghe lời anh. Diệp Thu, quê của anh ở đâu? Sắp đến năm mới rồi mà không quay về sao? Một mình đón năm mới rất cô đơn đó?"

Tâm trạng của Diệp Thu có chút ngẩn ngơ, sau đó hỏi: "Không sao cả, anh đã quen rồi".

Nhiễm Đông Dạ xoay chuyển tâm tư, lại nhìn khuôn mặt tịch mịch của Diệp Thu, sau đó cũng không nói gì.

Sau khi Diệp Thu trở lại phòng của mình, hắn tắm rửa một cái. Sau khi suy nghĩ một lát thì bấm điện thoại gọi cho Phí Tường.

"Đêm hôm nay xảy ra chuyện gì, cậu có biết không?" Diệp Thu hỏi.

"Đã biết rồi. Chiêu thức ấy quả thật rất sắc bén! Lục Thiên là tướng tiên phong của Yến Thanh Phong, lần này chẳng khác nào tặng cho người của Yến phái một cái bạt tai thật mạnh. Nghe nói sau khi Lục Thiên bị ném lên trên đường cái thì quần cũng mất, còn bị người ta chụp hình". Thanh âm cung kính của Phí Tường truyền tới.

"Gây ra việc như vậy có phần phiền toái hay không?" Diệp Thu cười hỏi, hắn không ngờ tới sự việc phát sinh phía sau.

Phí Tường trầm mặc một hồi rồi nói: "Có một chút, Lục gia có một nhân vật rất mạnh, không dễ ứng phó. Nhưng mà, nếu như bọn họ thật sự tìm tới cửa, Phí gia cũng sẽ hành động để cho Diệp thiếu gia thấy thành ý của chúng ta.

"Tốt!" Diệp Thu cúp điện thoại.

Lục Thiên bị mất mặt như vậy, cho nên hắn không có trực tiếp về nhà, sợ bị người nhà quở mắng. Ở trước cửa ra vào Thủy Tinh cung hung hăng phun một bãi nước miếng, sau đó lái xe về phía Kim Thành. Hắn dừng lại trước một trang viện được bố trí theo cách thức Châu Âu, bảo vệ ở cổng nhận ra Lục Thiên là khách quen của Yến Thanh Phong, lần phất tay cho đi qua.

Sau khi tìm chỗ để xe, Lục Thiên đi vào phòng khách của biệt thự với vẻ mặt bi phẫn.

"Yến thiếu gia có ở đây không?" Lục Thiên hỏi vị quản gia đứng ở cửa ra vào.

"Thiếu gia chờ đợi đã lâu". Quản gia mặc lễ phục màu đen đáp với vẻ mặt cung kính. Thân thể hơi khom xuống. Xem qua thì người này được giáo dục theo nghề nghiệp quản gia của phương Tây.

Trong đại sảnh có ba người đang ngồi bao gồm: Hai nam, một nữ.

Yến Thanh Phong trông thấy Lục Thiên, liền đứng lên đích thân rót chén rượu đưa sang, nói: "Đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm anh uống rượu, không ngờ anh lại tự mình tới đây. Cái mũi của anh sao mà thính vậy, có thể ngửi thấy rượu ngon tôi mang về từ Hoa Kỳ?"

Một nam nhân cao lớn tuấn tú bưng chén rượu đứng lên, chạm cốc cùng Lục Thiên, sau đó nói: "Lục Thiên, xảy ra chuyện như vậy một phần trách nhiệm là thuộc về tôi. Hôm nay anh tới dự sinh nhật của Song Hoài, là bởi vì anh đi chúc mừng nàng mới bị người ta vũ nhục. Yên tâm đi, món nợ này tôi sẽ thay anh đòi lại".

Một bụng chứa đầy lửa giận của Lục Thiên thoáng cái tiêu tan không còn gì, nhưng mà nhớ tới Diệp Thu thì hắn càng tức giận, hận không thể đẩy Diệp Thu vào chỗ chết. Nâng chén lên cụng ly cùng Yến Kỷ Đạo, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: " Người này quá kiêu ngạo Cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem mình đang ở nơi nào. Yến thiếu gia, chúng ta không thể cho qua chuyện này".

Yến Kỷ Đạo là em họ của Yến Thanh Phong, tuy cả hai người đều mang họ Yến đều là Đại thiếu gia của Yến gia. Nhưng mà vẫn phân biệt lớn nhỏ, Yến Thanh Phong được người ta gọi là Yến thiếu gia. Mà Yến Kỷ Đạo thì không, nhưng mà dường như hắn không quan tâm đến điều này. Quan hệ của hắn cùng với anh họ rất tốt.

Hôm nay là sinh nhật của hôn thê Triệu Song Hoài nhưng hắn không có tới chúc mừng, ngược lại hắn ở lại cùng anh họ Yến Thanh Phong nói chuyện phiếm. Không biết là nói những gì.

Yến Thanh Phong gật gật đầu, vừa cười vừa nói: "Lục Thiên, anh yên tâm. Chúng ta làm sao mà chịu thiệt thòi được chứ?"

Nữ nhân thanh nhã đứng dậy, nâng chén rượu đỏ lên, nói: "Cụng ly vì thắng lợi".

"Cụng ly vì thắng lợi".

Những chiếc chén chạm vào nhau phát ra những âm thanh dễ nghe.

Diệp Thu đi ở phía trước, sau lưng chính là Lữ Bưu đội trưởng đội hai vừa nhận chức, cùng với đội phó Lý Đại Trụ và vài thành viên khác của Bộ an ninh.

"Vị trí thông gió này được lắp đặt không đúng. Phải cố gắng xây cao một chút, bên ngoài còn phải gia tăng một tầng lưới bảo vệ. Những vị trí này có phải là đều thuộc phạm vi quản chế bằng video? Những truyến đường chính thì được giám sát cũng là điều hiển nhiên. Nhưng có thể xảy ra việc phạm pháp, phần tử phạm tội cố ý lẩn tránh thì, vì vậy ở những vị trí kín đáo cũng phải lắp đặt cameras".

"Thang của hệ thống phòng cháy chữacháy đã hết thời hạn sử dụng, tại sao vẫn chưa thay đổi? Tuy giờ đây tỷ lệ sử dụng thang an toàn cực thấp, nhưng mà vẫn phải phòng ngừa vạn nhất. Còn điều này nưa, phải yêu cầu bộ hậu cần ngày ngày điều người đến đây chịu trách nhiệm quét sạch".

Diệp Thu mang theo đoàn người thăm dò cả tòa nhà lớn, quả nhiên là không ngoài sở liệu của hắn, tuy nhìn bề ngoài thì Bộ an ninh làm ăn rất nghiêm túc, nhưng mà ở một số nơi vắng vẻ thì những biện pháp bảo vệ vô cùng cẩu thả. Điều này và tình hình trong Hoa Hạ quốc có phần giống nhau. Tất cả những người làm công trình lúc báo cáo lên, bề ngoài thì nhìn rất vững chãi. Nhưng trong những phần kín đáo ảnh hưởng tới việc tòa cao ốc có nghiêng hay sụp đổ, thì lại không hai chú ý tới.

Những kẻ trước kia đối với việc Diệp Thu thăng chức với tốc độ tên lửa cho nên có phần bất mãn, giờ đây thực sự đã tâm phục khẩu phục, vừa mở miệng là đủ biết có phải người thạo nghề hay không. Cái tên Diệp Thu quả nhiên không phải là đèn đã cạn dầu, hắn thuận miệng đề nghẹ cải tiến một số công trình mà trước nay bọn họ vẫn xem nhẹ. Mà những người kia sau khi bị nhắc nhở, thì mới phát hiện ra những vị trí đó hết sức quan trọng.

"Chủ nhiệm Diệp thật là chuyên nghiệp! Những vấn đề này quả thật là do sơ suất của chúng tôi ". Một thành viên của Bộ an ninh cất lời ca ngợi từ đáy lòng.

"Đúng vậy! Tôi làm việc tại Đường thị đã ba năm. Chưa bao giờ thấy vị lãnh đạo nào đưa ra những vấn đề này, thảo nào mà chủ nhiệm Diệp có thể thăng liền mấy cấp, thì ra là thực sự có "chân tài thực học"."

Trong nội tâm Diệp Thu thầm vui vẻ, cảm giác được người ta vuốt mông ngựa kể ra cũng sảng khoái.

Lữ Bưu cũng rất bội phục Diệp Thu, nhưng mà những lời này hắn không thể thốt ra khỏi miệng.

Sau khi Khúc Ý rời đi, Diệp Thu liền đề bạt hắn làm đội trưởng của đội hai. Người thô kệch có phương pháp cảm ơn của người thô kệch, hắn vừa đi theo Diệp Thu vừa nghe lời Diệp Thu giảng giải, vừa cầm một chiếc bít ghi lại những vị trí cần được cải tiến.

Đi vào bãi đỗ xe dưới mặt đất, trước tiên đi tới nơi chuyên dùng vào bảo vệ an toàn thang máy. Diệp Thu đánh giá bốn phía, rồi nói: "Biện pháp an toàn còn chưa đủ hoàn hảo. Bãi đỗ xe dưới mặt đất lớn như vậy, khó có thể đảm bảo nó không trở thành nơi để cho những kẻ có ý đồ lợi dụng. Một vấn đề nữa là cần mở một con đường dành riêng cho xe chạy, khiến cho xe có thể trực tiếp tới của thang máy, như vậy chỉ cẩn xuống xe là có thể tiến vào thang máy mà không cần đi bộ một quãng đường xa như vậy". ,

Đang nói, cửa thang máy vang lên một tiếng "lách cách".

Sau đó là hai người đàn ông mặc áo đen đi ra với vẻ mặt cảnh giác, phân ra hai bên đứng cạnh cửa. Tiếp theo là hai gã bảo tiêu đi tới. Sau cùng mới là Đường Quả mặc đồng phục chuyên ngành đi ra cùng với trợ lý Lôi Vũ của nàng. Những nhân viên bảo an ở sau lưng d Diệp Thu thấy tổng tài dến. Lập tức giống như gà chọi đánh nhau, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở bên cạnh.

Đường Quả không ngờ lại gặp Diệp Thu ở chỗ này, trong lòng vừa mừng vừa lo. Muốn cùng hắn nói chuyện thì cuống họng lại khô khốc. Đột nhiên mất đi khả năng biểu đạt ngôn ngữ.

Thế là hai người cứ đứng như vậy. Không ai bước về phía trước một bước.

Ánh mắt giao nhau, thiên ngôn vạn ngữ không biết nói từ đâu.

Chưa qua bao lâu mà vật còn người mất.

Những người bên cạnh tò mò nhìn vị chủ tịch tân nhiệm, trẻ trung xinh đẹp, phú khả địch quốc. Tuy vào Đường thị mới ngắn ngủn vài ngày, nhưng mà đã tạo cho người ta một ấn tượng là dứt khoát quyết đoán, làm việc tuyệt đối không dây dưa.

Thế này là làm sao vậy?

Lôi Vũ thở dài một tiếng, tiến lên nhắc nhở: "Chủ tịch, chúng ta phải đi thôi, Vương đổng còn đang chờ ngài".

Đường Quả thẫn thờ gật đầu, chiếc giày cao gót nhẹ nhàng giờ đột nhiên nặng như ngàn cân.

Sau khi Đường Quả rời đi. Đoàn người bắt đầu nghị luận về việc được gặp chủ tịch Đường.

Là nam nhân thì bàn bạc về dung mạo của Đường Quả. Xếp nàng vào nữ nhân xinh đẹp nhất của tập đoàn, so với những minh tinh diện ảnh không chút thua kém. Một Một mỹ nữ tổng tài như vậy thật sự là cực kỳ hiếm gặp.

Còn những cô gái thì thảo luận về kiểu tóc của nàng. Trang phục của nàng, khí chất của nàng, chiếc giày cao gót cùng với đồ trang sức trên chiếc cổ tinh khiết của nàng. Các nàng coi Đường Quả là thần tượng, muốn bắt chước nhưng lại phát hiện ra là lực bất tòng tâm.

Trở lại văn phòng, Diệp Thu ngồi vào vị trí của mình, thư ký Hoàng Doanh bưng nước trà tới mời hắn.

Chủ nhiệm Bộ an ninh thì không cần tới thư ký, nhưng cần một người sắp xếp công việc, cho nên phải có một vị trí như vậy. Công việc hằng ngày của thư ký không chỉ là giúp đỡ Bộ an ninh công tác, còn phải kiêm một số công việc thống kê.

Ngạn ngữ nói rất hay: Có thì thư ký phải làm, không có việc thì thư ký vẫn phải làm. Thư ký trong thiên hạ đại đa số đều rất xinh đẹp. Hoàng Doanh cũng không ngoại lệ.

Vua nào triều nào thì thần triều nấy, thư ký của chủ nhiệm Bộ an ninh thì được điều tới làm trợ lý bộ trưởng bộ hậu cần, Hoàng Doanh là thư ký từ tổng bộ tập đoàn điều xuống để giúp đỡ Diệp Thu. Cô gái này vừa thông minh lại rất lanh lợi, nếu như không có việc gì làm, để mà ngắm thì cũng rất sướng mắt.

"Chủ nhiệm, tôi giúp anh rót chén trà Long Tỉnh. Thời tiết rất lạnh, cần giữ ấm thân thể". Hoàng Doanh vừa cười vừa nói.

"Cảm ơn. Hệ thống sưởi hơi, không lạnh đâu". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Trông thấy Hoàng Doanh mặc đồng phục mỏng manh, hắn nghĩ thầm: Cô mới là người cần giữ ấm thân thể.

Hoàng Doanh đối với vị thủ trưởng trong một ngày có thể thăng lên sáu cấp rất là rất ngạc nhiên, đôi mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, nói: "Chủ nhiệm Diệp, anh cũng không nhiều tuổi nha, thế mà lại có thể trở thành chủ nhiệm? Hơn nữa mới đến đã trở thành chủ nhiệm Bộ an ninh của Đường thị, quả thật là ngoài sức tưởng tượng".

Trong nội tâm Diệp Thu thầm than, nữ nhân này được trời sinh có ưu thế ở trên nhiều phương diện. Tuy Hoàng Doanh tiếp xúc mới ngắn ngủi hai ngày, nhưng nàng đã tận dụng mọi ưu thế để nối gần mối quan hệ hơn với mình.

Nếu là một nam nhân mà nói, tuyệt đối không ai có thể hỏi vấn đề đó một cách thản nhiên như vậy.

"Có một số việc không liên quan tới tuổi tác". Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy. Tôi đã đem chuyện của anh kể cho bạn của tôi nghe, các nàng đều không tin". Hoàng Doanh duyên dáng yêu kiều đứng đó mỉm cười, tuy Diệp Thu thưởng thức vẻ đẹp của nàng, nhưng đối với nàng không hề có ý khác.

Trong thiên hạ nữ nhân xinh đẹp quá nhiều, không thể gặp ai cũng cứ thế mà phát sinh một số quan hệ nào.

Hai người đang nói chuyện ở trong văn phòng, bên ngoài đột nhiên có âm thanh truyền vào. Hơn nữa âm thanh đó còn rất lớn, bên trong còn có thanh âm rất gay gắt của Trương Triển.

Mặc dù ở đây là tầng hầm của tâng một, nhưng cũng khó đảm bảo là không có khách tới đỗ xe. Khách hàng của Đường thị phần lớn là những bậc lãnh đạo của những tập đoàn lớn hoặc là người phụ trách hạng mục hợp tác. Nếu Bộ an ninh cãi lộn ầm ý thì hẳn là sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của Đường thị.

Diệp Thu nhíu lông mày, Hoàng Doanh đã thông minh nói: "Chủ nhiệm, tôi ra ngoài xem có việc gì".

Hoàng Doanh ra ngoài, trong chốc lát đã đi vào, báo cáo với Diệp Thu: "Chủ nhiệm, là phó chủ nhiệm Trương Triển cùng với Lữ đội trưởng đang tranh chấp".

Lại là cái tên Trương Triển kia, Diệp Thu tức giận nhíu mày. Sớm muộn gì cũng đuổi hắn đi. Thật sự là một con sâu làm rầu nồi canh.

"Vì sao mà phát sinh tranh chấp?" Diệp Thu hỏi.

"Hôm nay chủ nhiệm đưa ra không ít đề nghị sửa chữa tòa cao ốc, Lữ đội trưởng đều ghi chép lại, chuẩn bị tìm tài vụ để xin cấp phát, để chỉnh đốn và cải tạo lại những vị trí này. Nhưng, phó chủ nhiệm Trương Triển nói tiền là để phát thưởng phúc lợi và mua sắm trang phục mới cho công nhân, không đồng ý phê chuẩn". Sau khi Hoàng Doanh rời khỏi đây liền hỏi rõ ràng sự tình, cho nên Diệp Thu hỏi, nàng trả lời vô cùng suôn sẻ.

Sau khi gặp Diệp Thu tuổi còn trẻ mà còn có năng lực, trong lòng Hoàng Doanh cũng có chút tâm tư. Mặc dù tỷ lệ thành công cực thấp, nhưng tranh thủ còn hơn không.

Cho nên, cho dù là trong lúc trợ giúp công việc hay là chiếu cố trong sinh hoạt, Hoàng Doanh đều cố gắng đạt tới mức tốt nhất.

" Tại sao tài vụ lại do Trương phó chủ nhiệm nắm giữ?" Diệp Thu có phần tức giận mà hỏi.

Trông thấy Diệp Thu tức giận, Hoàng Doanh cẩn thận hồi đáp: "Nghe nói là chủ nhiệm cũ của Bộ an ninh không quản tới việc này, việc hành chính đều do Trương phó chủ nhiệm xử lý".

Diệp Thu nghe thấy âm thanh cãi vã bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ, liền lạnh lùng đi ra ngoài.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-649)