Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 391

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 391: Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Không thể nào.

Đây là suy nghĩ của Quách Trí Dũng.

Không thể nào.

Đây là suy nghĩ của Lâm Lập

Không thể nào.

Ngay đến Giang Án Tử trước giờ có lòng tin mù quáng vào Diệp Thu cũng có cảm giác như đang nằm mơ, lén lút tự véo một cái vào đùi mình, cảm giác đau đau nói với cô rằng đây chính là sự thật.

Thời đại này tiền có thể làm giả, thẻ ngân hàng có thể làm giả, thẻ công tác cũng có thể làm giả, bằng tốt nghiệp cũng có thể làm giả, thậm chí đến màng trinh cũng có thể làm giả.

Ngay bên dưới cầu Thiên Kiều, bằng đại học 30 tệ một cái, 50 tệ có thể làm một cái chuyên khoa và một cái chính quy, nếu như mồm miệng nhanh nhẹn, có khả năng chém giá, thậm chí có thể làm cả hai cái chính quy.

Mà hiện nay khắp nơi trên các cột điện, các trạm xe bus đều dán vô số những quảng cáo phá thai không đau, vá màng trinh. Giá cả rẻ bèo, bèo đến mức bớt ăn 3 cân thịt là có thể tiết kiệm được tiền vá màng trinh.

Họ sở dĩ nghĩ đến những thứ chả liên quan gì này là bởi vì trong đầu họ lúc này đều lóe lên một ý nghĩ: Liệu chiếc huân chương đeo trước ngực Diệp Thu có phải là giả không?

Không thể nào.

Phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng lập tức phủ định suy nghĩ này. Dựa vào thân phận của ông, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy huân chương người bảo vệ Trung Quốc. Dùng một câu nói thông tục thì thứ này thuộc về trong truyền thuyết. Trong một số tiểu thuyết huyền ảo thì nó thuộc vào dạng bảo bối thần khí gì đó, mà còn là cấp bậc cao nhất.

Đây là vinh dự cấp cao nhất của Trung Quốc, chỉ có người anh hùng cứu quốc gia dân tộc khỏi nguy nan mới có thể đạt được vinh dự này. Những năm tháng chiến tranh, đều không từng có người dựa vào chiến công hiển hách mà giành được huân chương này. Thời đại hòa bình, thì có mấy người có thể có cơ hội cứu quốc gia cứu dân tộc trong lúc nguy nan đây?

Chưa từng nhìn thấy, nhưng Quách Trí dũng từng nghe nói đến thứ này. Hơn nữa, hình dáng của nó không khác gì trong truyền thuyết. Màu sắc và chất liệu đều rất đặc thù, không phải là loại vàng bình thường, kể cả là muốn làm giả thì cũng sẽ không dễ dàng.

Càng huống hồ, Diệp Thu có gan để làm giả không?

Sự xuất hiện của huân chương người bảo vệ Trung Quốc, chuyện này không phải là chuyện tầm thường, Quách Trí Dũng sau khi quay về chắc chắn sẽ báo cáo lên bên trên. Nếu như là Diệp Thu làm giả, lúc này kể cả là làm chức đội trưởng của tiểu đội Tử La Lan rồi, sự việc một khi bại lộ, chỉ sợ chưa ngồi nóng mông, đã bị đưa đến tòa án quân sự xử bắn rồi.

Chuyện này không thể đùa được, cũng chưa từng có ai dám dùng nó để nói đùa. Một khi phát hiện ra, bất luận anh có nhân mạch thông thiên, chỉ sợ cũng sẽ là số phận bị lôi ra bắn liền 5 phút. Kể cả là nhân vật như Lâm lão gia tử thì cũng không có bất kì cơ hội có thể thương lượng nào.

Hơn nữa, dựa vào thân phận như Lâm lão gia tử, ông ta sẽ nói đỡ cho một kẻ mạo nhận huân chương người bảo vệ Trung Quốc?

Đối với huân chương người bảo vệ Trung Quốc, còn có riêng một bộ quy định và pháp lệnh bảo vệ, nếu như làm giả, sẽ lập tức bị phán vào tội phản quốc.

Dựa vào IQ của Diệp Thu, hắn sẽ mạo hiểm như này sao?

Diệp Thu đương nhiên là để ý đến tất cả phản ứng của mọi người, tất nhiên lúc hắn quyết định dùng đến huân chương người bảo vệ Trung Quốc thì hắn đã có thể tưởng tượng ra tình hình này.

Một người là phó tổng tham mưu của bộ tổng tham mưu, một người là cục trưởng, còn một người là con cháu chính thống của Lâm Gia, tất cả cùng nhau kính lễ một cách trang nghiêm với mình, cảm giác lúc này đúng là rất tuyệt, có thể làm cho một người trước giờ luôn trấn tĩnh lạnh lùng như Giang Án Tử xuất hiện nét mặt kinh ngạc và nghi hoặc, Diệp Thu đúng là cảm thấy cảm giác thành tựu khá lớn. .

Hữu chương bất dụng, quá hạn vứt đi.

Sau buổi tối hôm qua sau khi đến gặp Yêu Sư, có được sự ủng hộ của ông ta, hắn liền bất đầu suy nghĩ đến cục diện ngày hôm nay, bất kì người nào khinh thường Lâm Gia đều sẽ phải trả một cái giá tàn khốc. Càng huống hồ, Diệp Thu là người có sự hiểu biết nhất định về Lâm Gia, hắn đương nhiên là sẽ không xem thường đối thủ.

Hắn ban đầu là định dựa vào năng lực của mình và sự ủng hộ của Giang Án Tử để tranh giành với người của Lâm Gia, nhưng không ngờ sự việc lại phát triển theo phương hướng bất lợi nhất với mình. Phụ thân của mình...tuy Diệp Thu tin chắc rằng ông bị oan, nhưng hiện nay không có ai có thể mang ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của ông.

Chính điều này đủ là một đòn chí mạng đối với Diệp Thu.

Làm thế nào để chứng minh sự trung thành của mình? Trọng lượng của huân chương người bảo vệ Trung Quốc chắc là đủ chứ?

Hiển nhiên là đủ.

Diệp Thu không tin lúc này còn có người hoài nghi sự trung thành của mình đối với quốc gia, nếu như Lâm Lập còn dám lằng nhằng về vấn đề này, Diệp Thu thậm chí có thể tát hắn một cái ngay tại đây hoặc ban cho hắn một hình phạt nghiêm trọng. Kể cả là kiện đến chỗ Lâm lão gia tử, thì cũng chỉ là mình có lí.

"Quách phó tổng tham mưu, cục trưởng Lí.... mọi người ngồi đi, đừng nên khách khí quá". Diệp Thu đáp một quân lễ với họ xong, nói một cách khách khí.

Không ai cảm thấy câu nói này của Diệp Thu là làm cao, đương nhiên, trong lòng họ cũng không quan tâm điều đó, ai nấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái huân chương nhỏ xíu trước ngực Diệp Thu, giống như là bị nó cướp mất hồn vậy.

"Diệp Thu, cái này....". Quách phó tổng tham mưu chỉ vào chiếc huân chương trước ngực Diệp Thu, do dự không biết hỏi thế nào.

"Quách phó tổng tham mưu, chiếc huân chương này là thật, Quách phó tổng tham mưu nếu như không tin, thì ngay bây giờ có thể phản ánh lên bên trên, gan tôi có lớn hơn nữa, cũng không dám động tay động chân ở vấn đề này". Diệp Thu nói một cách thẳng thắn.

"Không, không". Quách Trí Dũng vội vàng lắc tay, nói: "Tôi không có ý không tin cậu, huân chương người bảo vệ Trung Quốc là vinh dự cao nhất của quốc gia, nếu đã trao cho cậu, đương nhiên là có đạo lí trong đó. Tôi tuy không biết trong đó rốt cuộc là câu chuyện như nào, do vấn đề kỉ luật, cũng không được phép hỏi quá.... nhưng tôi tin nó là thật".

"Cám ơn". Diệp Thu nói một cách cảm kích.

"Có liên quan đến nhiệm vụ SSS đó?". Ánh mắt của Giang Án Tử nhìm chằm chằm vào Diệp Thu, hỏi.

Diệp Thu khẽ gật gật đầu.

Sau khi có được một đáp án lờ mờ, ngọn lửa bát quái cháy hừng hừng trong lòng mọi người mới có được chút thỏa mãn. Tuy họ rất muốn biết thật rõ sự việc, nhưng nếu là như vậy thì chính là vi phạm kỉ luật.

Lâm Lập đờ đẫn nhìn tấm huân chương đó, trong lòng hắn có cảm giác thất bại rất mãnh liệt.

Người đàn ông của Lâm Gia, trước giờ đều ngẩng cao đầu nhìn trời. Lâm Lập là con cháu chính thống của Lâm Gia, tuy không có vị trí quan trọng như Lâm Thương Lan, nhưng cũng là nhân vật nổi trội đời trẻ tuổi của Lâm Gia, là đối tượng đào tạo trọng điểm đời thứ ba của Lâm Gia.

Có bối cảnh hoành tráng, bản thân hắn cũng có đủ thực lực, dám đánh dám kiều, máu chảy mồ hôi rơi, lập không biết bao nhiêu chiến công.

Nhưng đến hôm nay hắn mới phát hiện ra, hóa ra những tấm huân chương giấy khen mình đạt được thực ra không bằng được một tấm của Diệp Thu.

Cục trưởng Lí sau khi tỉnh lại từ trong sự kinh ngạc, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Lâm Lập, không ngờ Diệp Thu có trong tay một bảo bối như này, giờ phải làm thế nào?

Chỉ sợ là cán cân của sự chiến thắng muốn nghiêng về phía Diệp Thu rồi.

Không được, Lâm Lập không thể thua.

Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do mình thao tác, nếu như Lâm Lập không thể làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, kể cả người của Lâm Gia không nói gì, thì trên đầu mình cũng sẽ để lại dấu tích của tên bất tài.

Đầu hắn nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh tìm ra sơ hở trong đó, cục trưởng Lí nhìn Diệp Thu, nghữ khí trở nên tôn trọng hơn nhiều, nói: "Đồng chí Diệp Thu, thật không ngờ đồng chí chính là người giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc.... đúng là anh hùng xuất thiếu niên, nhân trung hào kiệt ya. Không tồi, nó đủ để chứng minh sự trung thành của anh với Trung Quốc. Nếu như nói người giành được huân chương người bảo vệ Trung Quốc mà không kiên định với lợi ích quốc gia và hạnh phúc nhân dân của Trung Quốc, vậy thì còn có ai là người trung thành với đất nước?".

"Tôi xin lỗi cậu vì sự nghi ngờ và thái độ vô lễ vừa rồi của tôi đối với cậu. Nhưng tôi nghĩ cậu chắc cũng hiểu, tấm huân chương này quả thực có thể chứng minh sự trung thành của cậu với đất nước, nhưng không phải là căn cứ để cậu có thể đảm nhiệm chức đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, mà căn cứ ở trong tay chúng tôi".

Cục trưởng Lí cầm ra lệnh điều động của bộ Quân sự đặt trước mặt Diệp Thu, nói: "Không có quy củ thì không thành quy tắc, bản lệnh điều động này là văn kiện được bộ quân sự thảo luận nghiên cứu mà có, nếu như không thể được thuận lợi chấp hành, vậy thì tờ giấy này không khác gì tờ giấy vụn. Quân lệnh như sơn, quân nhân cũng cần phải xem trọng sự phục tùng. Nếu như sự uy nghiêm của quân lệnh không có được sự bảo vệ, vậy thì bộ mặt của bộ quân sự sẽ bị tổn hại".

Cục trưởng Lí sợ lời nói của mình có ý uy hiếp quá nặng, cũng không dám quá đắc tội với Diệp thu, liền vội vàng giải thích: "Thực ra, tiểu đội Tử La Lan vốn dĩ chỉ có một đội trưởng, căn bản không có vị trí phó đội trưởng. Bên trên suy nghĩ đến năng lực của cậu, cho nên mới đặc biệt thêm vào chức vụ này, có thể nhìn ra, bên trên vẫn là rất quan tâm đến cậu".

"Bất luận là đội trưởng hay phó đội trưởng, đều là phục vụ cho tiểu đội Tử La Lan mà? Cậu với đồng chí Lâm Lập đồng tâm hiệp lực, dựa vào tài năng của hai người, tiểu đội Tử La Lan chắc chắn sẽ bước lên nấc thang mới. Nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn mà, cậu thấy có đúng không? Đồng chí Diệp Thu? Hahaha....".

Cục trưởng Lí rất hài lòng về câu nói hài hước cuối cùng của mình, cười cười nhìn Diệp Thu, không biết tại sao, điệu cười này đến cuối cùng có ý vị như muốn nịnh hót lấy lòng.

Diệp Thu bĩu bĩu môi.

Nghề nghiệp không phân sang hèn? Những lời chết tiệt này thì lừa được ai chứ?

Đương nhiên, Diệp Thu sẽ không nói ra câu nói này.

*****

Đôi mắt Diệp Thu hơi khép lại, mồm khẽ mỉm cười nhìn cục trưởng Lí lúc này đang cười một cách ngờ ngệch, nói: "Chính xác, nghề nghiệp không hề phân sang hèn, hay là để đồng chí Lâm Lập làm phó đội trưởng đi?".

"Cậu....". Nụ cười trên mặt cục trưởng Lí bỗng tắt ngấm, suýt chút nữa bị câu nói của Diệp Thu làm cho nghẹn chết.

Diệp Thu nhìn phó tổng tham mưu Quách Trí Dũng, nói: "Tôi hi vọng Quách phó tổng tham mưu có thể phản ánh tiếng nói từ đáy lòng của tiểu đội Tử La Lan lên bên trên".

"Đúng vậy, tôi tán thành lời của Diệp Thu". Giang Án Tử bổ sung thêm một câu, nói: "Tôi sẽ dựa vào danh nghĩa đội trưởng tiền nhiệm tiểu đội Tử La Lan để khiếu nại với bộ quân sự".

"Đây là tiếng nói từ đáy lòng của tiểu đội Tử La Lan? Hay là tiếng lòng của hai người?". Cục trưởng Lí sắc mặt âm u nhìn Diệp Thu, nói.

Không chờ hai người trả lời, liền quay mặt sang nói với Quách Trí Dũng đang ngồi bên cạnh: "Tôi cảm thấy, hay là cứ dựa theo quy tắc trước đây, chúng ta nên lắng nghe tiếng nói của tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan. Tiếng nói của quần chúng mới là chân tướng sự thật mà, Quách phó tổng tham mưu thấy thế nào?".

Cục trưởng Lí biết sự cạnh tranh kịch liệt của bộ đội đặc chủng. Năng lực của họ xuất chúng, đồng thời cũng là cao ngạo vô cùng, rất ít có người thật sự phục ai, ngay đến kì tài như Án Thanh Phong, trong thời gian nữa năm khi vào đơn vị bộ đội số 5, cũng ăn không ít khổ cực, khi vừa mới đảm nhiệm chức đội trưởng, nói chuyện căn bản là không ai thèm để ý đến hắn.

Hắn tin chắc rằng tình hình ở tiểu đội Tử La Lan cũng là như vậy (đương nhiên lúc Diệp Thu mới vào đội thì đúng là như vậy). Diệp Thu mới vào đây chưa được bao nhiêu ngày mà muốn được làm đội trưởng tân nhiệm, chẳng nhẽ những người làm việc lâu năm trong tiểu đội Tử La Lan lại không có ý kiến?

Cho các người tự nội bộ choảng nhau.

Cục trưởng Lí chính là muốn cho họ một cơ hội, một cơ hội để nói ra lời trong lòng mình. Cơ hội đến, hắn sẽ có thể thuận theo lí đẩy Lâm Lập lên.

Quách Trí Dũng gật gật đầu, nói: "Vậy thì cứ làm theo lời của cục trưởng Lí".

Phòng họp số 2011, đây là căn phòng được dùng để họp tất cả các thành toàn đội của tiểu đội Tử La Lan.

Giang Án Tử là một người rất lười, rất ít khi cô triệu tập thành viên toàn đội để dạy dỗ hay là họp hành gì cả. Nếu như không cần thiết, cô thậm chí còn không có hứng thú nói chuyện với các thành viên trong đội.

Một năm nay, đây là lần đầu tiên Giang Án Tử triệu tập mọi người đến phòng họp này, một số các thành viên đều cảm thấy không hiểu gì cả.

Nhưng thấy bên trong phòng họp còn có 3 người lạ mặt đang ngồi đó, mà người đàn ông uy nghiêm trong đó còn là một trong những giám khảo đợt đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này, cho nên họ cũng chỉ biết nghi hoặc trong lòng. Dưới mệnh lệnh của Giang Án Tử, chiếu theo trình tự trước sau ngồi ở hai bên phòng họp.

"Quách phó tổng tham mưu, cục trưởng Lí, toàn thể thành viên của tiểu đội Tử La Lan đều đã có mặt". Giang Án Tử nhìn qua một lượt, báo cáo với hai vị lãnh đạo.

"Tốt". Quách Trí Dũng gật gật đầu, nhưng không có ý mở miệng nói gì.

Cục trưởng Lí biết ông ta muốn mình chủ trì, cũng không chối từ, nhìn quét qua một lượt trên mặt các thành viên của tiểu đội Tử La Lan, khuôn mặt hiền hòa gật đầu với bọn họ. Bất luận thế nào, hắn cũng phải đặt cái sĩ diện xuống để giúp Lâm Lập kéo về vài phiếu.

"Mọi người ngồi đây đều là tinh anh của tiểu đội Tử La Lan, đầu tiên tôi chúc mừng mọi người giành được thành tích tốt trong lần đại hội tỉ võ đặc chủng binh lần này. Nhất quyền nhất cước mà ra thành tích, đó chính là sự chứng minh tốt nhất cho năng lực của mọi người."

Sau khi nịnh hót các thành viên của tiểu đội Tử La Lan vài câu, thấy họ không có chút phản ứng gì, trong lòng hắn liền chửi thầm, một lũ đần độn không hiểu nhân tình thế thái gì cả.

Lúc này không phải là lúc tính toán với họ, ngược lại, cục trưởng Lí còn phải mượn sự ủng hộ của họ, cục trưởng Lí nói tiếp: "Có lẽ mọi người không biết, đội trưởng Giang Án Tử sắp được điều đi nơi khác. Mà bộ quân sự đã xắp xếp cho mọi người một đội trưởng mới tài đức vẹn toàn, ưu tú không khác gì đội trưởng Giang Án Tử....".

Soạt!

Ánh mắt của tất cả những thành viên Tử La Lan đều tập trung lên mặt của Giang Án Tử, họ tuy cũng nghe được chút phong thanh, biết là đội trưởng có khả năng được điều đi nơi khác, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, đại hội tỉ võ đặc chủng binh vừa kết thúc là lệnh điều động đã xuống rồi.

Bên trên phái tới đội trưởng mới ư?

Là kẻ nào?

Chẳng nhẽ không chiếu theo quy định cũ lựa chọn từ trong nội bộ tiểu đội Tử La Lan sao?

Những sự nghi vấn quanh quẩn trong đầu họ, làm cho họ cảm thấy bức bối đến khó chịu.

Nhưng có cấp trên ở đây, họ cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có thể yên tĩnh mà ngồi ở đó, hai mắt nhìn chằm chằm vào cục trưởng Lí, chờ đợi lão già này có gì thì nói nấy, nói một mạch cho rõ ràng, đừng kiểu được hai câu lại dừng một lát như này, nhìn rất thiếu đòn.

"Bộ quân sự bổ nhiệm đồng chí Lâm Lập là đội trưởng tân nhiệm tiểu đội Tử La Lan, đồng chí Lâm Lập, nam, 29 tuổi, nguyên đội trưởng đội đột kích Mãnh Hổ, lập được vô số chiến công....".

Anh hùng tiếc anh hùng, để tăng thêm cảm giác chấp nhận của các thành viên tiểu đội Tử La Lan đối với Lâm Lập, cục trưởng Lí liền đọc hết cả bản lí lịch dài hai trang của Lâm Lập. Đem tất cả những công lao mà hắn lập được đều đọc không thiếu chữ nào, có một số công lao tương đối quan trọng, lão thậm chí còn cho thêm vào mấy câu đánh giá tốt.

Hi vọng là đẹp đẽ, hiệu quả là rõ rệt, các thành viên tiểu đội Tử La Lan nghe mà muốn buồn ngủ.

Họ không quen với kiểu nói chuyện như này của cục trưởng Lí.

Đội trưởng Giang Án Tử cảu họ bình thường lúc bố trí nhiệm vụ nói ít nhưng súc tích, cuộc họp dài nhất cũng không đến 5 phút, chỉ mấy câu nói là đã bố trí xong nhiệm vụ một cách rõ ràng. Diệp Thu được xem là người khá khôn khéo, khi nói chuyện với họ cũng không lằng nhằng quanh co, còn lão già này đọc bản lí lịch đọc đến nửa tiếng đồng hồ.....

"Đương nhiên, đội trưởng Giang có chút ý kiến về lần bổ nhiệm này, cô ấy tiến cử Diệp Thu làm đội trưởng tiểu đội Tử La Lan, lần này triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn nghe ý kiến của mọi người. Chúng ta là quốc gia theo chế độ dân chủ tập trung, trong lòng mọi người có cách nghĩ như nào, cứ đề xuất, hahaha, không cần phải băn khoăn gì cả".

Cục trưởng Lí cười haha nhìn đám người, trong lời nói có tính chất xúi giục kích động.

Im lặng.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Mọi người lặng lẽ nhìn Giang Án Tử và Diệp Thu.

Trong sự im lặng này, trong lòng của cục trưởng Lí bỗng đột nhiên cảm thấy dự cảm không lành.

"Mọi người cứ nói cách nghĩ của mình đi". Giang Án Tử nói.

"Đội trưởng, còn phải nói sao? Có cô ở đây, cô chính là đội trưởng của chúng tôi, cô không ở đây, chúng tôi lựa chọn Diệp Thu làm đội trưởng tân nhiệm của chúng tôi. Những người khác, tôi không phục". Phong Cẩu là người đầu tiên nhảy dựng ngược lên nói, hằm hè nhìn cục trưởng Lí và Lâm Lập một cái, nói như tát nước vào mặt.

"Đúng vậy, dựa theo quy luật của bộ đội đặc chủng, đội trưởng tân nhiệm thông thường là được lựa chọn từ trong tiểu đội, tiểu đội chúng ta sao lại điều đến một người ngoài vậy? Đây là ý gì vậy?". Chi Thù ngồi trên ghế dùng kéo cắt móng tay, lạnh lùng nói.

Thường ngày Phong Cẩu và Chi Thù là hai thằng cha khó nhằn nhất trong đội, cũng là hai tên bị Diệp Thu đánh ghê nhất, không ngờ họ lại chính là người đầu tiên nhảy ra ủng hộ mình.

Diệp Thu trong lòng vô cùng cảm động, đại ân đại đức không biết báo đáo thế nào.... đành phải cố hết sức trông lần khiêu chiến lần sau thôi.

Nếu như họ đã có khuynh dướng thích bị ngược đãi, Diệp Thu sẽ ra sức thỏa mãn nhu cầu của họ.

"Tôi nói luôn cho nhanh, ngoài Diệp Thu đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tiểu đội Tử La Lan ra, những người khác tôi đều không phục, trừ khi hắn đánh ngã tôi....". Lạc Đà so hai nắm đấm với nhau, nói.

"Tôi ủng hộ Diệp Thu". Cuồng nói một cách nhạt thợt.

"Tôi cũng ủng hộ Diệp Thu".

"Những người khác, thích đi đâu thì đi, bộ quân sự thì làm sao? Bộ quân sự là có thể không tôn trọng ý kiến của các thành viên tiểu đội Tử La Lan?".

Giang Án Tử nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Tiểu đội Tử La Lan, cô đã dẫn dắt 20 năm nay, luôn tạo cho người khác cảm giác họ là một tập thể rời rạc. Không ngờ trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thu có thể làm cho họ gắn kết thành một tập thể đoàn kết.

Sức mạnh của một người là rất dễ bị phá vỡ, nhưng sức mạnh của một tập thể thì mới là chiến vô bất thắng.

Đây, chính là sức mạnh của tập thể.

Diệp Thu, anh đúng là không làm tôi thất vọng, giao tiểu đội Tử La Lan cho anh, tôi đi cũng yên tâm.

"Các cậu....". Cục trưởng Lí trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không biết phải làm thế nào để nói hết câu. Không ngờ hắn tự nhấc đá đập vào chân mình.

Diệp Thu, hắn làm thế nào mà có thể chinh phục được những tên cuồng ngạo này?

Tất cả các thành viên của tiểu đội Tử La Lan lần lượt đứng ra phía sau lưng Diệp Thu, dường như làm như vậy có thể cho Diệp Thu mượn toàn bộ sức mạnh của mình.

"Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau". Một người nói.

"Vinh nhục cùng hưởng, chúng ta ở bên nhau".

Tất cả đồng thanh hô lớn.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-649)