Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 591

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 591: Muốn lão bà? Hay là muốn cha?
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


"Đại ca cùng đại tẩu quen biết nhau lúc đi du học ở Mỹ, tình cảm hai người vô cùng tốt. Sau khi về nước, đại ca cũng không có tiếp nhận tài chính cùng dịch vụ vận chuyển của Tạ Gia. Mà lại thu mua số lượng lớn cùng gieo trồng cây cao su."

Nhắc đến sản nghiệp vườn cao su, trong mắt Lưu Minh Sinh trần đầy khâm phục và cuồng nhiệt. Diệp Thu có thể tưởng tượng được, kế hoạch này của nhị cữu khẳng định vô cùng thành công.

Nhưng mà kế hoạch vườn cao su không phải do Tạ Đông Hiền làm sao?

"Nếu là một người bình thường muốn làm vườn cao su, thì không có ai dị nghị gì. Nhưng mà lúc đó Tạ Gia là tập đoàn đình đám trong buôn bán. Đại ca làm chuyện này bị rất nhiều lời ra tiếng vào. Mọi người đều gọi hắn là tên nông phu của Tạ Gia. Nhưng mà đại ca căn bản không chấp nhặt bọn ngu ngốc kia. Bọn chúng thì biết cái chó gì? Bọn chúng chẳng hiểu cái gì hết."

"Kết quả là không đến mấy năm, ngành sản xuất xe ô tô Đông Nam Á nhanh chóng phát triển, giá cao su cũng như buồm gặp gió. Đại ca bởi vi trồng cao su số lượng lớn liền phất lên, vườn cao su ngược lại trở thành sản nghiệp chính của Tạ Gia.

"Tạ Đông Hiền thì tính là gì? Hắn chỉ là một thằng cường đạo. Dựa vào cái gì mà được mọi người gọi là Tượng Giao Đại Vương? Lúc mà đại ca làm cao su, ai là người phản đối kịch liệt nhất? Là ai nói làm mất mặt mũi Tạ Gia? Kết quả thì sao? Đại ca xảy ra chuyện, hắn lại nhanh tay cầm lấy sản nghiệp." Lưu Minh Sinh tức giận mặt đỏ tới mang tai, chén thủy tinh ở trong tay hắn cũng bị bóp chặt nghe lách cách.

Rồi dường như cảm thấy chưa hết giận, hắn lại rót thêm rượu đỏ vào, một hơi uống cạn, lúc này trong lòng mới thấy thư thái một chút.

"Còn đại tẩu thì sao?" Diệp Thu có chút cấp bách, Lưu Minh Sinh nói hồi lâu, cho tới bây giờ còn chưa tiến vào chánh đề.

Diệp Thu biết, mỗi thành công đều phải trải qua nguy hiểm. Hắn cũng không quá quan tâm chuyện này, nếu như rãnh rỗi lắm, hắn mới có thể nghe mọi người tán gẫu một chút.

Nhưng mà bây giờ hắn đang tìm nguyên nhân mà nhĩ cửu mình chán chường, cho nên liền có chút thiếu kiên nhẫn. :

"Ai.... Đó là chỗ mà ta hoài nghi." Lưu Minh Sinh cảm thán nói: "Ngươi nên biết đại tẩu ngươi họ Ti Không. Lúc người Anh kinh doanh ở Hồng Kông, họ Ti Không không chỉ có ở Hồng Kông. Mà ở Đông Nam Á cũng vô cùng có phân lượng."

"Cũng là vì nguyên nhân này, ta mới hoài nghi bối cảnh gia đình đại tẩu hại bọn hắn. Hoa Hạ chúng ta có thói quen con trai cả là rường cột cả nhà, vô luận là quốc sự hay là gia sự, đều do người con trai cả thừa kế. Theo đạo lý đó, Tạ Gia hẳn là do Tạ Đông Hiền quản lý. Nhưng mà khi đó đại ca thật sự quá sáng chói, che mờ toàn bộ danh tiếng của Tạ Đông Hiền. Hơn nữa sau lưng hắn còn có gia tộc Ti Không làm chỗ dựa, cho dù là lão gia tử Tạ Gia cũng không khỏi phải ngẫm nghĩ xem có nên giao vị trí gia chủ cho đại ca không."

"Lúc đại tẩu mang thai, đại ca cùng đại tẩu phi thường cao hứng. Toàn tâm toàn ý muốn sinh hạ con mình. Mà Tạ gia lão gia tử biết đại tẩu trong bụng mang nam hài nhi, càng quan tâm đại tẩu nhiều hơn. Nhưng mà, con mẹ nó, trời không theo ý người mà...." Lưu Minh Sinh tức giận đến chửi cha mắng mẹ.

"Đại tẩu được đưa vào bệnh viện tốt nhất Cát Long Pha. Không ngờ trong quá trình giải phẫu xảy ra xuất huyết quá nhiều. Kết quả hai người mẫu tử đều không cứu được. Người gia tộc Ti Không biết chuyện này, liền chạy tới hưng sư vấn tội, người của Tạ gia luống cuống tay chân ứng phó trận tai nạn đột nhiên đến này."

"Lúc đó có người nói lên chuyện này có chỗ khả nghi, thời điểm chuẩn bị ra tay điều tra, thì bác sĩ chịu trách nhiệm phẫu thuật cho đại tẩu trên đường về nhà bị tông xe chết. Vô luận là Tạ gia hay là Ti Không gia tộc đều toàn lực thăm dò tìm nguyên nhân gây ra tai nạn, kết quả là không có chứng cớ gì biểu hiện đây là một vụ mưu sát."

"Không có bất kỳ chứng cớ gì sao?" Diệp Thu chau chân mày lại.

"Nghe lời ngài nói lại, làm cho con cảm thấy trong đó có quỷ. Đứng ở lập trường một vị bác sĩ, trong quá trình phẫu thuật xảy ra xuất huyết quá nhiều, thì cũng có thể lý giải được. Nhưng mà mới chuẩn bị truy xét nguyên nhân, thì bác sĩ phẫu thuật lại bị tông xe bỏ mình, chuyện này không có quỷ mới là lạ."

"Đúng vậy đó. Ta cũng cho là như vậy, nhưng mà vô luận Tạ Gia hay là Ti Không gia tộc hao phí vô số nhân lực cùng tài lực, cũng không có biện pháp tìm ra nghi điểm nào. Không có nghi điểm cũng chẳng có mục tiêu, chẵng lẽ tìm đại một người gánh tội thay sao. Chuyện này cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được, mà trở thành một cái cọc án chưa giải quyết."

"Vậy tại sao ngài hoài nghị là Tạ Đông Hiền đắc thủ?" Diệp Thu vuốt vuốt chén thủy tinh trong tay, nhìn Lưu Minh Sinh hỏi.

"Bởi vì đại tẩu gặp chuyện không may, người được lợi nhất chính là hắn." Lưu Minh Sinh thẳng thắn nói.

Diệp Thu nhìn hai mắt đầy tơ mắt của Lưu Minh Sinh, nói: "Những năm này ngài chắc cũng điều tra qua không ít. Có thu hoạch được gì không?"

Lưu Minh Sinh gật đầu, nói: "Những năm này quả thật ta đã điều tra chuyện năm đó, nhưng mà cũng không có thu hoạch gì quá lớn."

"Có lẽ một chút thu hoạch nhỏ cũng có thể giải khai câu đố năm đó." Diệp Thu nói.

Lưu Minh Sinh tán thưởng nhìn Diệp Thu, nói: "Hổ phụ không sinh khuyển tử mà. Ngươi thật giống như đại ca năm đó. Suy nghĩ nhanh nhẹn làm cho người ta phải sợ."

"Biểu cữu quá khen, con cũng chỉ suy đoán mà thôi." Diệp Thu khiêm nhường nói.

"Không cần khách khí, ta nguyện ý nói cho con biết nguyên nhân này, cũng là vì con giống như đại ca thuở nào. Nói không chừng cho con biết chuyện này, con lại có thể tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này. Đại ca nhiều năm như vậy không để ý đến chuyện Tạ gia, một lòng khổ tra, tìm chân tướng, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì. Trong lòng khẳng định là vô cùng khổ sở. Lưu Minh Sinh ta hiện tại là nhờ vào đại ca mà thành, nếu như có thể giúp được chút ít, trong lòng ta cũng cãm thấy dễ chịu." Khuôn mặt Lưu Minh Sinh buồn bã nói tiếp: "Chẳng qua nhiều năm như vậy không gặp đại ca, hắn nhất định cho ta là một thằng vong ơn bạc nghĩa rồi."

"Không đâu, lúc nhị cữu đưa chiếc thẻ này cho con, để con tới Kinh Hoa trợ giúp tìm kiếm. Con nghĩ rằng nhị cữu tin tưởng nhân phẩm của ngài, vẫn xem ngài như huynh đệ."

"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi...Lúc trước ta nghĩ quá khờ khạo rồi, lo lắng mình đang công thành danh toại, đến vấn an đại ca sẽ làm hắn có gánh nặng tâm lý. Nhưng mà đã là thân huynh đệ thì sao còn cố kỵ những chuyện này? Ngày mai, ta sẽ đi vấn an đại ca." Khuôn mặt béo tròn của Lưu Minh Sinh lộ ra vẻ tươi cười phấn chấn.

*****

Diệp Thu gật đầu, đợi Lưu Minh Sinh nói ra những thông tin mà hắn nắm được.

Lưu Minh Sinh nhìn Diệp Thu một cái, nói: "Theo ta được biết, lúc đại tẩu mang thai, biểu hiện của Tạ Đông Hiền cũng không nhiệt tình lắm. Có điều, người đưa đại tẩu đi bệnh viện là do Trần Cơ an bài. Trần Cơ là quản gia Tạ Gia, chuyện loại này do hắn quản lý cũng là bình thường. Nhưng mà, con trai của hắn Trần Khắc Cường hiện tại rất được Tạ Đông Hiền trọng dụng."

Diệp Thu gật đầu, nói: "Chuyện cơ mật như vậy, nếu mà Trần Cơ thật sự tham dự vào, thì cũng sẽ không nói con con mình biết đâu. Nếu mà chúng ta muốn tìm đầu mối, cũng chỉ có thể bắt tay vào tìm trên người Tạ Đông Hiền. mặc dù khó khăn sẽ lớn hơn một chút."

"Đúng vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy ta không có thu hoạch nào." Lưu Minh Sinh nói.

"Xem ra, con phải đi bái phỏng Tạ Đông Hiền Tạ Gia một phen." Diệp Thu nhẹ nhàng nắm chén thủy tinh ở trong tay mình, chén thủy tinh cứng rắn kia cư nhiên lại vô thanh vô tức biến thành bột phấn.

Tay của Diệp Thu nhẹ nhàng mở ra, bột thủy tinh kia liền theo khe hở ngón tay chảy ra ngoài.

Lưu Minh Sinh nhìn thấy âm thầm kinh hãi, may mà vừa rồi hắn kịp thời ra ngoài, can ngăn thằng con ngu xuẩn của mình, nếu không thì cái mạng nhỏ của nó đã tiêu rồi.

"Được, nếu đại ca đã đưa con tới, vô luận là con muốn làm chuyện gì, ta cũng sẽ ủng hộ. Năm đó câu lạc bộ Kinh Hoa này là đại ca sáng chế, hắn tương đối đã "quá ít nổi tiếng" rồi. Nên cũng không muốn làm cho người ta chú ý thêm, cho nên liền đẩy ta lên đài thành người quản lý chịu trách nhiệm. Vì vậy, người ngoài mới hiểu nhầm ta là người sáng lập ra câu lạc bộ này.

"Đại ca đánh số hội viên, thẻ của ta đánh số 02. Thẻ màu tím cũng chỉ có hai chiếc. Rất nhiều người căn bản không thấy được chúng, sau này, con hãy giữ chiếc thẻ đó. Câu lạc bộ Kinh Hoa trải qua nhiều năm phát triển như vậy, đã tụ tạp đại đa số Hoa Thương trong nước, nếu mà con cần gì, có thể mở miệng nói. Mọi người trong tổng hội sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ con."

"Cám ởn biểu cữu." Diệp Thu gật đầu nói.

Đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, nói: "Nếu như con muốn toàn bộ Tạ Gia, các người có thể giúp con làm những gì?"

Tạ Hân tràn đầy ủy khuất chạy đ, mở cửa xe người yêu của mình ra rồi lái đi. Một đường chạy về hướng Bắc, tiến thẳng về phía trước.

Lưu Đại Hải lo lắng an nguy của bạn giá, cũng theo ở phía sau.

Kỹ thuật điều khiển của hắn cũng không quá cao minh, bình thường chuyện lái xe chỉ để cho tài xế lo. Cho nên, xe của hắn ngược lại không theo kịp Tạ Hân, phải cố hết sức mới có thể bám đuôi.

Thẳng đến ngã tư đèn đỏ phía trước, Lưu Đại Hải mới đuổi kịp Tạ Hân.

Hắn cũng không thèm để ý xe của mày đang ở giữa đường cái, mà mở cửa xe ra chạy đi.

Tạ Hân từ kính chiếu hậu thấy Lưu Đại Hải chạy tới gần, liền liều mạng ấn còi xe giục xe phía trước. Có điều chiếc xe phía trước căn bản không có dũng khí vượt đèn đỏ, cho nên Tạ Hân cũng không thể làm cách nào khác.

"Tiểu Hân, mở cửa đi. Nhanh đi mà, mở cửa cho anh." Lưu Đại Hải vịn lấy cửa sổ thủy tinh của xe, kêu Tạ Hân mở cửa cho hắn vào.

Tạ Hân cảm thấy ngọt ngào trong lòng, nhưng làm bộ không nghe thấy tiếng hét của Lưu Đại Hải, mà cố ý quay mắt về bên trái, không thèm nhìn vẻ mặt lo lắng của Lưu Đại Hải dán trên cửa sổ.

"Tiểu Hân. Em mở cửa nghe anh giải thích đi. Anh biết ba anh nói chuyện không đúng, nhưng mà thái độ của ông ấy không ảnh hưởng đến cách nhìn của anh đối với em." Lưu Đại Hải vừa chạy qua cửa sổ buồng xe mặt bên trái, thét lên với Tạ Hân.

Tạ Hân hồi hộp trong lòng, nhưng lại lần nữa qua mặt qua hướng khác.

Nữ nhân.... chính là đại biểu điển hình cho tính cách không đồng nhất.

Đèn giao thông thoáng cái đã từ đèn đỏ biến thành đèn xanh.

Xe phía trước của Tạ Hân đã lướt đi, xe phía sau liền bóp còi về phía nàng, ý bảo nàng mau lái xe.

Nhưng mà lúc này, Lưu Đại Hải đang chắn ở phía trước đầu xe Tạ Hân.

Tạ Hân giận dữ, hạ kính xe xuống, thét về phía Lưu Đại Hải: "Lưu Đại Hải, anh muốn làm gì? Nhanh tránh ra một chút."

"Xuống đi, anh có lời muốn nói với em." Lưu Đại Hải cũng không có ý muốn tránh. Không thèm để ý đến xe phía sau đang nối thành hàng dài, tất cả tài xế đều bấm còi ân cần hỏi thăm mẹ của hắn.

"Không xuống. Anh tránh ra. Ba anh không thích em. Anh còn tới đây làm gì? Tránh ra mau. Anh tưởng em không dám lái xe sao?"

"Hoặc là xuống xe, hoặc là đụng anh." Lưu Đại Hải vẻ mặt thâm tình nhìn Tạ Hân. Tạ Hân thoáng cái liền bị cậu này làm cho chút uất ức trong lòng tan biến đi, nước mắt lưng tròng nhìn Lưu Đại Hải.

Lưu Đại Hải biết cơ hội đã tới, liền chạy tới mở cửa xe chụi vào.

Xe ngừng lại ở bờ biển, Lưu Đại Hải ôm Tạ Hân điên cuồng hôn lấy.

"Buông ra, mau buông ra." Tạ Hân thở hồng hộc, liều mạng đẩy Lưu Đại Hải ra.

Lưu Đại Hải bị nàng đẩy ra, nhưng mà lại càng thêm thô bạo đè lấy nàng. Thanh âm khàn khàn nói: "Em là nữ nhân của anh, không được rời khỏi anh..."

Vừa nói, hắn vừa động thủ xé rách lớp y phục của Tạ Hân.

Khi thân thể mượt mà lõa lồ của Tạ Hân bị ánh mắt Lưu Đại Hải nhìn trọn lấy, quần lót nàng cũng bị Lưu Đại Hải giật xuống ném một bên, Lưu Đại Hải không cần khúc nhạc dạo nào liền chạy nước rút vào.

Hai người đồng thành rên rỉ một tiếng, tiếp theo là thanh âm chấn động trong xe bắt đầu vang lên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)