← Ch.610 | Ch.612 → |
Hai trăm bóng đèn huỳnh quang được bật lên khiến cho xung quanh sáng như ban ngày.
Y Đằng Hoàng Nhãn mắt không kịp thích ứng khẽ mở ra, rồi lại nhanh chóng nhắm lại.
Nghe được tiếng loảng xoảng và tiếng bước chân về phía mình, nghe là biết có bốn người đàn ông đang bước về phía cô. Hơn nữa, nhắm mắt lại cô có thể cảm thấy ánh mắt sắc lạnh đang dò xét mình.
Từ khi đêm qua khi bị bắt và nhốt vào đây, cô không liên lạc được với thế giới bên ngoài. Thậm chí những người cùng bị bắt với cô cũng bị giam riêng. Hai bên đều không biết tình hình của nhau nhưng họ đều nhất định phải bảo vệ bí mật của tổ chức.
Cho tới bây giờ, mới có người đến thẩm vấn. Y Đằng Hoàng Nhãn cười lạnh không thôi, tự nhủ nhất quyết không nói câu nào.
Tiểu đại Anh Mỹ cô nương." Diệp Thu nhíu lông mày nhìn cô gái bị trói vào cây cột chữ thập, ngoại trừ đầu có thể cử động ra thì không gì có thể động đậy được.
Y Đằng Hoàng Nhãn nghe tiếng thấy có chút quen thuộc, nhưng vẫn quyết tâm không mở mắt. Nhưng giờ không nhịn được mở mắt ra xem.
"Nhận ra tôi sao?" Diệp Thu cười hỏi.
"Đương nhiên. Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi phạm pháp gi? Các người dựa vào cái gì bắt tôi?"... , tôi muốn liên lạc với đại sứ quán bằng không tôi không nói gì hết!"Y Đằng Hoàng Nhãn cố gắng khống chế bản thân nói.
"Cô biết mình phạm tội gì không?...... Diệp Thu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn."Không biết." Y Đằng Hoàng Nhãn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu nói.
Trong nội tâm lại có vẻ hiếu kỳ với Diệp Thu. Chẳng lẽ bọn họ đã xác định hành vị phạm tội của mình? Trong tổ chức có người phản bội?
Các anh không nói cho cô ta biết sao?" Diệp Thu quay đầu nhìn Uông Kiếm Hàn nói.
"Chưa." Uông Kiếm Hàn lắc đầu.
Nói cho cô ta biết cái gì, anh đâu có cho chúng tôi thẩm vấn!?
"Ngại quá, cô Anh Mỹ đây là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi nên sớm thông báo cho cô mới đúng."
" giờ anh có thể cho tôi biết"
"Là thế này, chúng tôi nhận được tin Hồng Nhân hội có một lượng thuốc phiện lớn, nên đã cho người qua điều tra, không ngờ cô cũng ở đó".
Diệp Thu nghiêm trang giải thích.
"Tôi không buôn lậu thuốc phiện. Anh dựa vào cái gì bắt tôi?".
"Đúng thế, tôi cũng không nghĩ tiểu thư cao quý như cô không làm vậy nhưng nhân viên của chúng tôi tìm thấy trong xe của cô một lượng thuốc phiện lớn.".
"Cái gì? Không thể nào, các người đừng có vu oan cho tôi" Y Đằng Hoàng Nhãn nói.
"Đây là thủ đoạn quen dùng của Hoa Hạ các người, đừng có tưởng tôi không biết. Tôi quen rất nhiều lãnh đạo của các anh, đừng có mà lừa tôi. Tôi muốn xem các anh nói thế nào với bên ngoài, với đại sứ quán Nhật Bản.
Vô luận các người giờ đây có chứng cớ hoàn mỹ đến đâu đi nữa nhân viên của chúng tôi cũng sẽ tìm ra manh mối."
Xem ra trước mặt nữ nhân này nhà tù không là gì, Diệp Thu đầy mình tức giận. Nhưng mà rất nhanh chóng bình tĩnh lại.
Là người Mỹ hoặc là người Đông Dương khi bị đối đãi không cằng bằng bọn họ đều giảo biện. Bởi vì bọn họ tin tưởng rằng nước họ nhất định sẽ cứu họ. Quốc gia chính là hậu thuẫn quan trọng của họ.
Nhưng người Hoa Hạ chẳng nhẽ không có hậu thuẫn, lẽ nào hậu thuẫn này không đủ sức hô mưa gọi gió?
"Anh Mỹ tiểu thư, chính sách pháp luật của chúng tôi vô cùng ưu đãi, nhưng cũng rất nghiêm khắc. Tôi khuyên cô đừng cố gắng vô ích nữa, tốt nhất cô nên hợp tác thì hơn.".
Diệp Thu thanh âm nghiêm khắc nói. Tay phải vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn bên tay trái.
"Bọn họ đã khai vậy các anh cứ trực tiếp gán tội cho tôi là được rồi, tôi việc gì phải nói?".
"Xem ra cô không muốn phối hợp.".
"Tôi không có chuyện gì để nói. Tôi trong sạch. Tôi cũng không tin đảng hội lại tự nhiên vu oan cho tôi. Tôi nói lại lần nữa, tôi sẽ tố cáo với đại sứ của chúng tôi.".
"Tiểu Đại Anh Mỹ, cô có tin đảng hội của cô đã nói với tôi không?".
"Không tin." Y Đằng Hoàng Nhãn cứng rắn nói.
"Tam Tỉnh Viêm là ai?" Diệp Thu nhìn cô hỏi.
Y Đằng Hoàng Nhãn khiếp sợ không thôi, lộ vẻ hơi bối rối.
Hắn là làm sao biết thiếu gia?
Từ trước tới nay, đều là mình và thiếu gia một tuyến liên lạc. Cho dù là nước Mỹ cũng chưa chắc biết thân phân của thiếu gia. Có lẽ bọn họ hoài nghi người Đông Dương mới là Đại lão bản của bọn họ, nhưng mà tuyệt đối không đoán ra người đó lại ở Nhật Bản.
Cái bẫy!Đúng. Cái này nhất định là một cái bẫy!Đúng là tên đáng ghét.
Tôi không biết người đó."Y Đằng Hoàng Nhãn nói.
Trấn tĩnh. Lúc này nhất định phải trấn tĩnh.
"Cô không biết? Bọn họ nói, người đứng đầu tổ chức buôn lậu thuốc phiện của các cô là Tam Tỉnh Viêm." Diệp Thu một lần nữa nói lại.
"Tôi nói lại lần nữa, tôi không có buôn lậu thuốc phiện. Càng không biết người anh nói là ai.
Được rồi, cuộc nói chuyện của chúng ta đã kết thúc tại đây, hay liên lạc cho đại sứ quán của tôi. Theo luật quốc tế, phải báo cáo cho bọn họ phải không?".
"Xem ra chúng ta hẳn phải đổi phương thức khác để hiểu nhau hơn. Diệp Thu xoay người nhìn Uông Kiếm Hàn hỏi.".
"Tôi có nên tránh đi không?".
"Nếu như là tôi thì tôi sẽ ở lại xem trò hay."Uông Kiếm Hàn phất tay một người lính chạy tới. hành lễ sau đó hỏi hắn có việc gì.
"Không thể nói chuyện, dùng cách khác. Tốt nhất là cách nào mà không để lại dấu vết bên ngoài."Uông Kiếm Hàn nói.
Tên lính canh vội vàng chạy ra ngoài.
Y Đằng Hoàng Nhãn liếc mắt nhìn bọn họ.
Khi bị nhốt cô đã sớm chuẩn bị tinh thần rồi.
Hơn nữa trước khi thi hành nhiệm vụ của tổ chức, cô đã chịu mọi hình phạt rồi. Đây cũng là một trong những lí do khiến cô tin mình có thể trụ được.
"Mười đại cực hình thời Mãn Thanh?" Diệp Thu cười hỏi.
"Cái đó đã lỗi thời rồi, chờ xem."Uông Kiếm Hàn cười thần bí.
Khi hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc quần áo trắng đi vào. Một nam một nữ, cả hai đều đeo kính mắt. Vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
"Quan trên, giờ thi hành sao?" Bác sĩ nam lên tiếng hỏi.
"Đúng. Bắt đầu đi." Uông Kiếm Hàn nói.
Hai người không nói gì nữa, mở hòm trong tay ra, bên trong đầy độc dược.
" Sử dụng thuốc gây mỏi số 7." Bác sĩ nam vừa lấy ống tiêm vừa nói.
Bác sĩ nữ lập tức lấy từ trong hòm ra một lọ thuốc, hơn nữa còn chuẩn bị cả bông sát trùng.
Bác sĩ nam chích thuốc vào kim tiêm. Bác sĩ nữ cầm bông sát trùng tiến đến chỗ cô gái.
"Dùng thuốc?" Diệp Thu nhìn bác sĩ nam hỏi.
Hắn đã thấy thủ đoạn bức cung của Trương Thắng, đúng là còn kém hơn nhiều so với người này. Xem ra, sau khi trở về hắn cũng phải nhắc nhở Trương Thắng, nên học theo nước ngoài.
"Đây là thủ đoạn bức cung phổ biến trên thế giới. Không để lại dấu vết nào trên cơ thể, mà sau một thời gian ngắn là có tác dụng. Bọn họ muốn sưu tập chứng cớ nên không có cách nào khác. Cuối cùng là chờ xem phản ứng của cô ta".
"Hai vị, chúng ta dùng hình với một cô gái có phải là quá tàn nhẫn không?" Liêu Trọng Đạt hỏi. Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng mặt hắn thì lại rất vui vẻ.
Còn có gì thú vị hơn việc xem một cô gái bị dùng hình.
"Đây là chất kích thích gây đau đớn mới nhất do Thụy Điển sản xuất!" Bác sĩ nam đứng cạnh nói.
"Sau hai mươi giây sẽ có tác dụng, nó sẽ làm cho mỗi dây thần kinh của cô đau đến tột cùng. Đến khi có tác dụng chỉ cầ chạm nhẹ thôi cô cũng có thể thấy đau đớn vô cùng.".
"Nếu như trước kia cô đã từng bị thương bị đau, vậy thì xin lỗi lần này sẽ đau đến vạn lần. Cho đến khi cô không chịu nổi, kêu khóc thảm thiết.".
"Các người sử dụng thuốc bức cung thương nhân nước ngoài như vậy mà truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào?" Y Đằng Hoàng Nhãn cắn răng nói.
, " Không sao, chúng tôi sẽ không để tin này lọt ra ngoài." Diệp Thu khoát tay nói.
"Tên khốn." Y Đằng Hoàng Nhãn mắng.
Hai mươi giây đồng hồ đã qua, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Mồ hôi trên người cô ngày càng nhiều, cơ thể không ngừng cử động. Tay chân lại bị cố định khiến cho cả khung chữ thập rung động.
"Cảm giác thế nào? Giờ đây có nhớ cô phải nói gì với chúng tôi không?" Uông Kiếm Hàn hỏi.
Phi!
Y Đằng Hoàng Nhãn nhổ nước miếng vào mặt hắn, Diệp Thu vỗ tay cười to.
"Tăng liều thuốc."Uông Kiếm Hàn nói. Bác sĩ nữ bên cạnh lau mặt cho hắn.
Thầy thuốc làm theo.
" Lần này là thuốc số 9, hai chai."
"Có thể khiến cô ta bị chết không?" Diệp Thu vội hỏi. Nếu như cô ta chết thì đúng là hố quá.
"Không, chỉ làm cô ta đau đớn bội phần thôi." Bác sĩ nam lạnh như băng đáp.
Diệp Thu gật nhẹ đầu. Hắn đã nhận ra cô gái này được huấn luyện rất nghiêm khắc không dễ gì mà khai ra. Thật sự không được thì chỉ còn cách hắn tự ra tay.
Sáu phút sau, sau khi liều một hết tác dụng, bác sĩ nữ tiến đến trước mặt cô, cũng không quan tâm cô là nữ cửi ngay bộ ki mô nô trước mặt mấy người đàn ông.
Đúng là tuyệt đẹp. Diệp Thu nuốt nước bọt nhìn. Nghĩ thầm, nếu như mình là cấp trên mình nhất định sẽ cho cô bác sĩ kia thăng chức, đúng là làm việc quá tốt.
Bác sĩ nữ cũng không biết Diệp Thu suy nghĩ cái gì, cô cẩn thận dùng bông sát trùng tiêm vào tĩnh mạch cổ. Chỗ này có thể tăng thêm cảm giác đau đớn.
Bác sĩ nam lần này dùng một chai thuốc màu vàng, tiêm vào cơ thể cô.
Từ lúc bắt đầu hắn không hề để ý đến cơ thể cô mà chỉ chuyên tâm vào công việc.
"Tôi xem cô có thể kiên trì đến bao lâu." Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa nói." Mọi người không phải là cần người làm thí nghiệm sao? Rất vinh hạnh, hôm nay tôi có thể tìm thấy người Đông Dương làm thí nghiệm. Tôi không phiền nếu để cô nếm đủ số thuốc này đâu.".
Diệp Thu lắc đầu cười khổ, hắn hiểu rằng Uông Kiếm Hàn hận người Đông Dương. Lúc này có cơ hội tra tấn bọn họ, hắn sẽ không thương hương tiếc ngọc, .
"A!" Y Đằng Hoàng Nhãn rốt cục chịu không nổi kêu lên, nước mắt chảy ra.
Cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát được.
"Nói hay không?" Uông Kiếm Hàn hỏi lại.
"Các ngươi giết ta đi."Y Đằng Hoàng Nhãn run rẩy nói.
"Muốn chết? Không dễ dàng như vậy đâu. Cứ chịu đựng đau đớn đi rồi nói tiếp." Uông Kiếm Hàn vui vẻ nói hưởng thụ sự đau đớn của cô và thân thể cô.
Diệp Thu liếc Uông Kiếm Hàn nghĩ tên này thật biến thái
Hai mươi phút qua đi mà cô vẫn chịu đựng được. Tuy mấy lần đau nhức hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Uông Kiếm Hàn nói nhỏ với Diệp Thu "Tôi có thể khắng định bọn họ được huấn luyện rất nghiêm khắc, không ai khai cả. Thậm chí có mấy người cắn lưỡi tự sát nhưng bị chúng ta ngăn lại."
.
"Vậy tại sao cô ta không cắn lưỡi tự tử?" Liêu Trọng Đạt chỉ vào Y Đằng Hoàng Nhãn hỏi.
"Bởi vì cô ta vẫn hi vọng sẽ thoát khỏi đây, lát nữa phải cẩn thận." Diệp Thu sợ đánh rắng động rừng nên mới ngăn Uông Kiếm Hàn thẩm vấn cô.
Nếu như mình ở đây, thì sẽ không cho cô ta cơ hội tự sát.
Ngược lại Uông Kiếm Hàn mất bình tĩnh, đến gần túm tóc, lạnh giọng quát "Nói hay không? Cô hẳn là hiểu, cô đã rơi vào tay tôi thì không có cơ hội quay lại đâu. Sớm nói thì sớm được thả.".
"Không có gì để nói." Y Đằng Hoàng Nhãn khẽ nói.
Coi như là người sắt, trải qua hai lần tra tấn đau đớn cũng chết đi sống lại, huống chi trước đây cô cũng được huấn luyện rất nhiều bệnh tật, chửi rủa.
Vì cố chống đỡ nên dùng hết sức lực, giờ đây cô muốn chết.
Quả thực không có gì vui hơn chết lúc này, đó là lựa chọn duy nhất.
Răng nanh đã sớm bị người ta nhổ đi, chân tay bị buộc chatsk, chết là cách duy nhất. Cắn lưỡi tự sát. Chầm chậm tích trữ năng lượng, đợi đến khi răng không còn vô lực như lúc này.
Lúc đó cô sẽ dứt khoát cắn một nhát.
Nhưng, một câu nói đã phá tan giấc mộng của cô.
"Tiếp tục dùng hình." Uông Kiếm Hàn quay lại nhìn Diệp Thu cùng Liêu Đạt, hung dữ nói.
Vừa rồi hắn còn khoe dùng hình rất lợi hại nhưng mà phụ nữ còn chống đỡ được khiến hắn thấy mất mặt.
Thầy thuốc nhìn thoáng qua Y Đằng Hoàng Nhãn nói "Tôi sợ cô ta không thể trụ nổi.".
"Dùng hình."Liều nhỏ."Uông Kiếm Hàn nói.
Thầy thuốc làm theo. Diệp Thu chằm chằm nhìn vào Y Đằng Hoàng Nhãn rồi đột nhiên tát vào mặt cô ta.
Bốp!
Y Đằng Hoàng Nhãn bị Hàn Thu tát lệch mặt.
"Cô ta muốn cắn lưỡi tự sát." Diệp Thu nói.
Khẽ vuốt nhẫn bên tay trái, Hàn Thu vô thức xâm nhập vào não của Y Đằng Hoàng Nhãn.
Lúc này nàng quá mềm yếu, căn bản không có chút phòng bị. Hắn làm xong căn bản không có bất kì ai phát hiện ra. Sau khi thoát khỏi não của Y Đằng Hoàng Nhãn mồ hôi vã ra trên trán hắn.
Diệp Thu quả thực bị những gì hắn nhìn thấy làm cho sốc.
Hắn biết rằng đây là một tổ chức lớn mạnh nhưng không ngờ nó lớn đến vậy. Hắn một mực suy đoán động cơ của bọn họ nhưng mà không ngờ bọn họ lại có dã tâm đáng sợ đến vậy.
Nếu như những chuyện này truyền đi, chắc là sẽ khiến cả thế giới khủng hoảng.
Đáng tiếc, không có chứng cớ!Nếu có chứng cớ thì vô luận là Tam Tỉnh Viêm và gia tộc của hắn cùng mưu đồ quật khởi Nhật Bản đế quốc, đều có kết cục thảm hại.
"Đại ca, anh làm sao vậy?" Uông Kiếm Hàn thấy thần sắc kì lạ của hắn bèn hỏi.
"Không có việc gì. Không sao." Diệp Thu lắc đầu nói.
Xem ra, phải nhanh chóng hành động.
← Ch. 610 | Ch. 612 → |