← Ch.616 | Ch.618 → |
"Làm sao? Tâm tình không tốt?" Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu mặt âm trầm tiến vào trong xe, cười hỏi.
"Chuyện không phải là quá thuận lợi." Diệp Thu nói. Chủ yếu là kết quả như vậy cùng phỏng đoán của hắn có chút chênh lệch. Hắn cho là bằng vào chứng cớ mình nắm giữ, có thể hoàn toàn đem Yến gia đánh chìm.
"Mới vừa nhìn thấy có mấy chiếc xe vội vội vàng vàng đi ra, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Xe của ông nội cũng vừa mới đi qua, không có đi xuống cùng hắn vẫy gọi ư... Lão hồ ly ra chiêu rồi? Biết không? Tôi cố ý tìm tư liệu nghiên cứu đưa đến cho hắn, phát hiện hắn thật sự là một người rất có trí tuệ chánh trị.
Nhiễm Tinh Thần xoay đầu lại nhìn Diệp Thu, nói: "Trước kia thế lực bên cạnh Diệp gia đều ở dưới sự chủ đạo của hắn mà chìm xuống hết, có thể nghĩ ra được hắn khó đối phó đến cỡ nào.
"Không cần phải coi trọng hắn như vậy chứ? Diệp Thu cũng nói." Chẳng qua là khi dễ người già cô nhi mà thôi.".
"Tốt. Không nói cái này. Đó là việc của cậu. Một mình cậu quan tâm đi. Kế tiếp chuẩn bị đi chỗ nào?".
"Ừ... Cô không có bận công việc của cô? Có thời gian vẫn theo tôi?" Diệp Thu nhìn cô Nhiễm Tinh Thần hỏi.
Nhiễm Tinh Thần nở nụ cười, cảm giác có mang một tia khinh thường, nói: "Bản thân tôi là có thời gian cùng cậu. Cậu có nguyện ý để cho người ta theo hay không thì khác. Biết cậu là muốn có không gian riêng tư của mình, tôi sẽ không quấy rầy cậu. Nhớ kỹ, hãy suy nghĩ nhiều tới Đông Nhi nhà chúng ta.".
"Có. Nhất định sẽ vậy." Diệp Thu gật đầu lia lịa đáp ứng. Trong lòng thầm hô lợi hại, nữ nhân thế nhưng liên minh đến loại trình độ này. Chính là mình thuận miệng vừa hỏi, nàng là có thể nhìn ra mình muốn đi gặp cùng bố trí trong lòng.
"Tốt lắm. Đi xuống." Nhiễm Tinh Thần bắt đầu đuổi người.
Diệp Thu cũng không dám nữa làm phiền đại giá của vị tài xế đại tiểu thư này, vội vàng mở cửa xuống xe. Nhiễm Tinh Thần lái BMW rẽ vào một khúc quanh, liền biến mất không còn bóng dáng.
Không có gọi người khác phái xe tới đây, Diệp Thu kêu xe taxi trực tiếp chạy tới cổng đại học Bắc Kinh.
Ở cổng
Nói như thế nào mình cũng là sinh viên đại học đã ngồi vụn ghế ở đây, Diệp Thu tự nhiên đối với trường này cực kỳ quen thuộc. Trực tiếp đi vào cửa lớn, sau đó hướng hai tòa phòng học phía Đông đi tới.
Hắn biết, tiết thứ hai buổi chiều sắp kết thúc, ở cửa Giáo Học Lâu mới có thể đợi đến vừa ý. Kể từ khi xuất hiện sau lần chuyện rượu đó, Lam Khả Tâm liền từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.
Nàng bây giờ đại bộ phận thời gian cũng ở tại Kim Đô Tiểu Khu, Diệp Thu tới đón nàng về nhà, coi như là cho nàng một sự kinh hỉ.
Mặc dù nói đại học Bắc Kinh không phải là một khu phòng học quý tộc, nhưng là bên cạnh cũng không ngừng có học sinh lái xe xuyên thấu góc mà qua. Sau đó học sinh liền lộ ra một dạng ánh mắt hâm mộ. Nếu như lái đến xe vô cùng tốt, còn có thể khiến cho nữ học sinh thét chói tai cùng cầm lấy điện thoại di động điên cuồng chụp.
Diệp Thu có chút hối hận, nên là đi xe Ferrari màu đỏ, ở chỗ ngồi phía sau xe tăng thêm hoa bách hợp mà nói, có lẽ hiệu quả càng tốt.
Tiếng chuông tan lớp vang lên, nghe tiếng chuông quen thuộc như thế, Diệp cứu trong lòng có sự buồn bã trong chốc lát.
Thời còn học sinh không thể nghi ngờ là thời đẹp nhất tốt nhất không buồn không lo, từ việc đi ngang qua từng khuôn mặt tươi cười của từng học sinh đang lũ lượt đi ra kia cũng có thể thấy được.
Đợi đến bọn họ đi vào xã hội, sau khi cảm nhận được thực tế tàn khốc cùng nặng nề của cuộc sống, khuôn mặt tươi cười kia liền cũng nữa biến mất không thấy gì nữa. Mặc dù đang mỉm cười, cũng trộn lẫn cái tạp chất khác.
"Thật đúng là có chút ít hoài niệm cuộc sống học sinh." Diệp Thu cô đơn cười châm biếm.
"Diệp Thu, tại sao em ở trong này?" Có người kinh ngạc hỏi hắn.
"Trần lão sư, làm sao thầy ở chỗ này?" Diệp Thu cười hỏi. Không nghĩ tới người đứng ở trước mặt mình lại có thể là lão sư Trần HẢi Lượng lúc trước vẫn rất quan tâm hướng dẫn mình.
Diệp Thu bây giờ còn nhớ được, tình cảnh ban đầu mình muốn đuổi theo Trần Hải Lượng có chuyện cần hỏi.
Không nghĩ tới trong nháy mắt, đã là hơn nửa năm thời gian trôi qua.
"Từ xa thấy quen mặt, còn không dám xác định là cậu. Đến gần chút ít, mới phát hiện thật đúng là cậu. Diệp Thu, gần đây ở bận rộn cái gì? Có tốt không? Trần Hải Lượng ân cần hỏi. Hắn vẫn là rất quan tâm tình hình của học sinh của mình.
Diệp Thu đọc được sự chân thành cùng mong đợi từ trong đôi mắt của Trần Hải Lượng, trong lòng nổi lên sự cảm động, cười nói: "Trần lão sư, em hiện tại tự mình làm một ít chuyện làm ăn. Không cần lo lắng. Em vẫn rất tốt.".
"Vậy thì tốt, mỗi người có chí riêng, có lẽ em lựa chọn là chính xác. Nếu có cái gì cần trợ giúp, cứ gọi cho tôi. Số điện thoại của tôi còn chưa có thay." Trần Hải Lượng nói.
"Em đã thay đổi số." Diệp Thu xấu hổ nói."Em hiện tại đem số gửi tới điện thoại di động của thầy.".
Sau khi Diệp Thu đi ra công tác, liền đem số điện thoại trước kia thay đổi. Ngoại trừ một số ít vài người biết, những người khác cũng không có được thông báo. Cho nên, Diệp Thu rời khỏi lâu như vậy, cũng không có cùng lão sư Trần Hải Lượng liên hệ qua.
Diệp Thu từ điện thoại di động của mình tìm được số điện thoại di động của Trần hải Lượng, sau đó gọi qua. Sau khi Trần Hải Lượng đem số điện thoại của Diệp Thu ghi lại, hỏi: "Ngày hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến bên này? Có phải muốn gặp người nào đó hay không?
"Đúng vậy." Diệp Thu gật đầu.
"Lam Khả Tâm?" Trần Hải Lượng mắt sáng giả thần gạt quỷ hỏi.
"... Trần lão sư làm sao biết?" Diệp Thu lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lúc ở tại trường học, mình cùng Lam Khả Tâm vẫn chỉ duy trì quan hệ tình yêu bình thường, như vậy cũng bị người nhìn ra?
"Làm sao tôi có khả năng không biết? Khoa khảo cổ chúng ta chỉ có một mỹ nữ nhu thế, đã bị emkéo lấy giành trước. Có người nói bất luận em có ở nhà hay không, mỗi lần nàng tới đều trước tiên giúp em đem cái bàn lau sạch. Người khác khóa ghi chép một phần, bọn ta là nhớ hai phần... Mọi người trong toàn bộ khoa đều biết chuyện cũ của các em, tôi có thể không biết sao? Em cũng quá coi thường mạng lưới tình báo của tôi rồi đi?" Trần Hải Lượng vẻ mặt đắc ý nói.
Nghe được hắn nói lên các loại chuyện của Lam Khả Tâm, trong lòng Diệp Thu càng như được uống rượu ngon. Không nhịn được bây giờ chỉ muốn thấy được cô gái nhỏ kia, sau đó đem nàng ôm chặt lấy vào lòng thỏa thích yêu thương.
"Các nàng hẳn là sắp tan học?" Diệp Thu cười ha hả hỏi.
"Muốn chờ nàng mà nói, đứng ở đây là không được." Trần Hải Lượng chỉ giáo án về phía tây, nói: "Bọn họ buổi chiều không có tiết. Bên góc Tiếng Anh bên kia có hoạt động. Tôi vừa từ bên đó qua, nàng đang ở bên đó hỗ trợ.".
"Góc Tiếng Anh? Được, em đi qua tìm nàng. Tạ ơn Trần lão sư." Diệp Thu cảm kích nói.
"Cảm tạ cái gì. Tôi thấy các em thật tốt." Trần Hải Lượng vươn hai ngón tay cái, đặt cùng một chỗ huých chạm vào, ý tứ là xem trọng hai người sau này sẽ đi tới cùng nhau.
Sau khi Diệp Thu cáo biệt Trần Hải Lượng, hướng góc Tiếng Anh ở phía tây đang sôi nổi đi tới..
Lam Khả Tâm thế nào đột nhiên nhớ tới học tiếng Anh? Trình độ tiếng Anh của nàng không phải không tồi sao?
Quả nhiên, Diệp Thu phát hiện ra Lam Khả Tâm ở trúc đình. :
Nàng giống như đang cùng một cô gái áo đỏ nói cái gì đó, bộ dáng cô gái kia rất kích động.
Xung quanh còn có nhiều người vây quanh, đang hứng thú nhìn hai người tranh chấp. Còn có một nam nhân nước ngoài dáng dấp đẹp trai ở bên cạnh khuyên can, thế nhưng thoạt nhìn hiệu quả không quá rõ ràng.
Diệp Thu lo lắng Lam Khả Tâm bị khi dễ, bước nhanh đi qua tới. Còn chưa đi tới gần, chợt nghe được tiếng hai người tranh chấp.
"A "... Còn không muốn thừa nhận? Cô chính là một con hồ ly tinh... Câu dẫn Tiểu Tam. Đừng ra vẻ bộ dáng vô tội trước các bạn nam! Người như cô vì sao không chết đi?Nhìn căn nhà nhỏ bé? Cái bờ biển kia chính là kết quả cuối cùng của cô..."
"Tôi không có. Tôi thật sự không có. Tôi cùng Lỗ Khắc không có gì." Khả Tâm sốt ruột giải thích.
"Không có gì? Không thì sao hắn suốt ngày nhắc tới cô? Không có gì hắn cả ngày đi theo phía sau cô đảo quanh? Không có gì?"... Cô nói không có gì liền không có gì? Có quỷ mới tin tưởng cô đó." Nữ nhân đắc ý không buông tha người, cái miệng như súng máy bàn bắn, pằng pằng phóng ra đạn đả thương người.
"Khả Tâm, làm sao vậy?" Diệp Thu đi qua đi đem Khả Tâm kéo lại, ra hỏi.
"Diệp Thu?" Lam Khả Tâm quay đầu nhìn thấy Diệp Thu, đầu tiên là mặt mừng như điên, sau đó vành mắt liền đỏ lên.
"Không có việc gì rồi. Không khóc." Diệp Thu yêu thương giúp Lam Khả Tâm lau đi nước mắt, hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?".
"Xảy ra chuyện gì? Đồ đê tiện này là bận gái của anh? Hoá ra cô ta còn chân đạp hai thuyền? Thực sự là chẳng biết xấu hổ." Cô gái kia thấy có người đột nhiên qua kéo đối thủ của mình, thanh âm càng to lên vô số lần, châm chọc khiêu khích mắng mỏ.
"Cô nói chuyện nên biết tôn trọng mình một chút." Diệp Thu quét mắt nhìn cô gái áo đỏ trước mặt, không khách khí nói. Cô gái này lớn lên cũng khá đẹp, vóc người cũng rất không tồi, coi như là một mỹ nữ. Nhưng mà lời nói làm cho người ta mất cả hứng thú.
"Tôn trọng chút? Tôi làm sao không tôn trọng? Tôi nói thế vẫn còn là nhẹ, không đập vỡ mặt co ta thì đã quá khách khí với cô ta rồi."Ngu xuẩn, nữ nhân của ngươi đeo nón xanh cho ngươi, ngươi vẫn còn bị lừa gạt." Cô gái áo đỏ the thé nói.
Nghe thấy cô ta nói vậy, đám sinh viên vây xem đều cùng cười ha hả lên. Còn có người quay về Diệp Thu chỉ trỏ, như là Diệp Thu thật sự bị bạn gái mình đội nón xanh cho giống nhau.
"Không muốn chết thì khép miệng lại." Diệp Thu đằng đằng sát khí nói.
Cô gái áo đỏ còn muốn phản bác, thế nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của Diệp Thu, lời tới bên mép rồi lại thế nào cũng không nói ra được.
Ánh mắt thật khủng bố!
Giống như hắn thật sự sẽ giết ngươi như vậy.
Nhìn thấy sự uy hiếp của mình nổi lên tác dụng, con vịt xấu xí đáng ghét kia không dám lên tiếng nữa.
Diệp Thu lúc này mới dịu dàng quay về Lam Khả Tâm hỏi: "Khả Tâm. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".
Nếu như nói Lam Khả Tâm sẽ cho hắn đội nón xanh, hắn một trăm vạn lần cũng không sẽ tin tưởng. Hắn biết, ở trong đó khẳng định là tồn tại cái gì đó hiểu lầm.
"Em cũng không biết. Em cùng Lỗ Khắc thật sự không có gì. Em muốn học ngoại ngữ, Lỗ Khắc nói có thể dạy em một chút... Em mới cùng hắn nói mấy câu." Lam Khả Tâm ủy khuất nói.
"Lỗ Lhắc là ai?" Diệp Thu hỏi. Ánh mắt tự nhiên huyển dời đến nam nhan nước ngoài đẹp trai kia.
"Hắn là bạn trai của tôi."Nữ nhân áo đỏ trước tiên dỡ lấy cánh tay Lỗ Khắc nói.
"Sau đó cô ta nói em đoạt bạn trai của cô ta?" Diệp Thu chỉ cô gái áo đỏ, không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Hắn biết, có rất nhiều người bởi vì muốn nhanh học giỏi tiếng Anh hơn, sẽ cùng nói chuyện với bạn học hoặc thầy giáo nước ngoài giao lưu. Thế nhưng không nghĩ tới thế này cũng có thể rước lấy chuyện xấu.
← Ch. 616 | Ch. 618 → |