Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 446

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 446: Ra sức đánh kẻ xấu thất thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Vương Hậu Hoa có linh cảm như đại hoạ sắp ập xuống đầu. Ông ta vẫn quá coi thường đối thủ trẻ tuổi và hơi có phần mạnh tay này.

Cuối cùng thì cái cảm giác nguy hiểm ấy cũng được kiểm chứng vào giờ phút mà cánh cửa phòng họp mở ra. Nhìn thấy người đàn ông bước vào phòng, trong lòng ông ta bỗng rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Người vừa bước vào chính là Lưu Tuế Tăng, ông chủ của Bách Lạc. Ông ta điên rồi chăng?

Trong chuyện này mình cũng hưởng lợi. Nhưng suy cho cùng hắn cũng là người được hưởng lợi. Tại sao lại đứng về phe con ranh ấy nhỉ?

Lưu Tuế Tăng nhìn thấy ánh mắt toé lửa của Vương Hậu Hoa khẽ thở dài trong lòng: Ông ta còn có thể có cách nào nữa?

Trong lúc ông ta đang chơi trò bịt mắt bắt dê với một cô minh tinh đang nổi tại biệt thự riêng thì có hai người đột nhiên xuất hiện ở phòng khách. Họ lần lượt đọc hết những việc làm phi pháp của ông ta trong mấy năm nay. Những chuyện này nếu truyền ra ngoài thì hắn nhất định sẽ bị xử bắn.

Cũng đúng vào lúc này, vợ và con trai ông ta vốn đã được gửi sang Singapo cũng bị bắt cóc. Chẳng lẽ ông ta lại có sự lựa chọn nào tốt hơn nữa?

Thấy Lưu Tuế Tăng bước vào, Uông Toàn Nhân bỗng tái xám mặt như mặt người chết.

Từ trước tới giờ, người bí mật đàm phán với Bách Lạc chính là ông ta. Lưu Tuế Tăng đột nhiên xuất hiện ở đây, chứng tỏ hắn ta đã phản bội. Lần này thì e rằng đến cả thần tiên cũng không thể cứu được mình nữa rồi.

Hắn thấy nhịp gõ của Vương Hậu Hoa trên mặt bàn bỗng nhiên thay đổi.

Nhất quyết không thừa nhận!

Đó chính là thông tin mà ông ta muốn truyền cho mình qua nhịp gõ tay. Xem ra cũng chỉ có cách này thôi.

"Các vị ngồi đây đều quen vị này phải không?" Đường Quả giống như con gà trống háo thắng, khí thế đằng đằng hỏi mọi người trong phòng.

Lưu Tuế Tăng, Bách Lạc mà ông ta lãnh đạo là đối thủ cạnh tranh đáng gờm của Đường Thị, là nhân vật thường xuyên xuất hiện trên các tờ báo địa chính.

Mọi người đều là người trong ngành, sao có thể không biết?

Nhưng bọn họ không thể hiểu nổi, tại sao đối thủ sống còn này lại xuất hiện tại hội nghị cao cấp của Đường Thị?

Không có ai trả lời câu hỏi của Đường Quả. Đường Quả cũng không cần câu trả lời của họ mà nhìn Lưu Tuế Tăng nói: " Lưu đổng, hãy kể cho mọi người nghe những giao dịch của bọn họ đi."

Lưu Tuế Tăng cười cười, ngượng ngùng đối diện với mọi người. Dù sao hắn ta cũng là một nhân vật có máu mặt, hơn nữa đã từng cùng ăn cơm với không ít người ở đây. Tất cả đều là những người quen, trước mặt tất cả bọn họ lại bị một con nhãi điều khiển. Hắn thật là không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa.

Hắn liếc nhìn Uông Trà Nhân nói: " Có một hôm, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của trưởng bộ phận Uông Trà Nhân, nói có một vụ làm ăn muốn bàn bạc với tôi. Mọi người đều biết, trước nay Bách Lạc và Đường Thị luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau. Nhưng vì trưởng bộ phận Uông quá nhiệt tình nên tôi vẫn đồng ý gặp mặt kín với ông ta..."

"Địa điểm gặp mặt là biệt thư riêng của tôi. Uông Trà Nhân đến một mình. Ông ta thẳng thắn đề nghị, sao này tất cả những công việc của bộ phận thị trường Đường Thị đều sẽ đưa sang làm ở Bách Lạc. Còn ông ta yêu cầu chia sáu bốn..."

"Tôi lại ngốc sao? Tôi đương nhiên không hề ngốc. Gặp những sự việc như thế này tôi lại không đồng ý sao? Đừng nói là chia sáu bốn, kể cả chia bảy ba tôi cũng bằng lòng. Nên tôi đang lập tức đồng ý với điều kiện của trưởng bộ phận Uông."

" Ông vu khống. Sao tôi có thể làm những chuyện như thế được?" Uông Trà Nhân tuy biết những gì Lưu Tuế Tăng nói hoàn toàn là sự thật nhưng vẫn tỏ vẻ tức giận nhảy ra.

Hắc miêu đã quên mất tên thật của mình hoặc là trong đáy lòng hắn không muốn nhớ lại tên thật của mình, bởi vì cái tên ấy khiến hắn nhớ lại quá khứ bị sỉ nhục của mình.

Khi Hắc Miêu còn học đại học, từng khoét lỗ tường nhà vệ sinh xem các bạn nữ sinh đi vệ sinh, chẳng may bị chủ nhiệm khoa phát hiện, nên bị đuổi học. Vốn dĩ chủ nhiệm khoa cũng không định đưa ra quyết định tàn nhẫn như thế, dù sao thì khi còn trẻ ai chẳng phạm những sai lầm như thế chứ!

Nhưng khi khi chủ nhiệm khoa đang khó nhọc trèo lên tường, thì qua lỗ hổng trên tường nhìn thấy cặp mông trắng trẻo của một cô gái, lại chính là nữ sinh vừa có quan hệ đó với mình, liền nổi giận đùng đùng, giảng cho Hắc Miêu một bài về giáo dục đạo đức sau đó thì đuổi học hắn ngay tại hiện trạng.

Có người có thể vì xem trộm mà lên như diều gặp gió, cũng có người lại bị đuổi ngay khỏi cửa. Cơ hội của cuộc đời không giống nhau, tất cả đều là mệnh trời.

Hắc Miêu khi bước ra xã hội không có sở trường nào, nghèo khó khốn đốn, vô tình đọc được tin tìm thám tử trong một tờ thông báo tuyển nhân viên dán trên cột điện.

Thám tử? Hắc Miêu hoàn toàn lạ lẫm với nghề này.

Nhưng đã từng đọc "Sherlock Holmes phá án toàn tập ", còn đọc cả "Thám tử lừng danh Conan". Có thể nói là cũng có cơ sở lý thuyết. Phải thử để kiếm tiền, nên Hắc Miêu liền theo địa chỉ trên tờ quảng cáo tìm đến một văn phòng cũ nát, từ đó bắt đầu cuộc sống của một thám tử.

Hội thám tử rất hiếm thấy, hơn nữa cũng không có yêu cầu gì đặc biệt về tố chất, càng không cần đến huấn luyện chính quy, chỉ cần có khả năng bám theo tung tích đối phương là được.

Hơn nữa đầu năm nay, những ngành nghề cần đến thám tử rất nhiều. Những thám tử tìm người phải điều tra hồ sơ sự việc, bà cả thì muốn theo dõi bà hai, bà hai lại ngược lại muốn theo dõi bà cả.

Hắc Miêu lại là nước cho cá sống, sau khi nhận được khoản thù lao đầu tiên liền hạ quyết tâm, sau này tất cả tinh lực của hắn đều sẽ dùng để phục vụ cho các bà lớn bà bé này.

Giới thám tử ngày càng cạnh tranh, thu nhập của Hắc Miêu cũng rất khá. Cuối cùng cũng có lòng theo đòi sự nghiệp. Bây giờ hắn đã trở thành Hội trưởng hội thám tử. Lúc này Hắc Miêu đã không còn là một chú gà con mới chân ướt chân ráo vào nghề. Qua bao nhiêu năm rèn luyện nghiệp vụ, giờ hắn đã nổi danh khắp trong giới thám tử.

Lần đầu tiên hắn hợp tác với Vương Cẩm Tú. Trước đó đã từng giúp hắn ta hoàn thành thuận lợi hai việc. Hắc Miêu biết rõ địa vị của Vương Cẩm Tú, biết hắn ta chính là con trai duy nhất của Vương Hậu Hoa, đổng sự phó tập đoàn Đường Thị. Đây là một con cá lớn. Hắc Miêu luôn đối xử rất cẩn trọng, chú ý làm việc để ông chủ hài lòng.

Lần này lại nhận được một vụ làm ăn do hắn phó thác, còn được nhận trước một trăm nghìn tệ tiền thù lao của đối tác. Nhận tiền của người ta, phải thay người ta chịu hoạ. Hắc Miêu làm việc cũng có thể coi là cẩn thận tỉ mỉ, sau khi trở về liền dựa vào tài liệu do ông chủ cung cấp phân tích tìm hiểu kỹ mục tiêu Diệp Thu và vạch kế hoạch theo dõi rất chặt chẽ.

Cứ ba giờ đồng hồ thì lại thay người một lần. Bám sát mục tiêu ở cự ly xa, không được giáp mặt mục tiêu. Nhóm đệ tử dưới tau Hắc Miêu đều qua sự huấn luyện đặc biệt của hắn, năng lực đều rất ổn, hơn nữa cũng không có nhiệm vụ gì đặc biệt cho bọn chúng. Chỉ cần bám sát dấu vết là được. Nếu như ngay cả mục tiêu này cũng không thể thực hiện được thì chẳng có bản lĩnh gì mà dựa vào nghề này mà kiếm cơm.

Nhưng những tên tham công này đã làm hỏng việc của hắn. Lưu Phong thấy xe của Diệp Thu dừng ở bên đường, liền chủ động xông lên trước chụp ảnh, muốn nắm được ảnh xe của hai người làm một sự kiện lớn.

Sau khi Lưu Phong quay về báo cáo với hắn sự việc này, Hắc Miêu liền mắng cho hắn một trận, thậm chí còn cho hắn một cái bạt tai.

Tuy sự việc đã trôi qua mấy ngày rồi, nhưng Hắc Miêu vẫn luôn có cảm giác bất an. Nghề này của bọn chúng cũng chẳng khác gì nhiều lắm so với nghề sát thủ. Cảm giác về sự nguy hiểm cực kỳ nhạy bén. Trong lòng hắn luôn cảm thấy chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Là phúc thì không phải hoạ, là hoạ thì tránh cũng không thoát.

Đúng lúc Hắc Miêu đang tâm trạng rối bời, đi đi lại lại trong phòng làm việc thì một đám người mặc áo đen xông vào.

"Các anh là ai?" Nữ trợ lý do hắn đặc biệt mời về đứng lên hỏi, muốn chặn bọn người áo đen lại.

" Dẫn đi." Một tên người Tiểu Bình bước lên phía trước vẫy tay một cái, liền có một tên áo đen nắm lấy vai của cô trợ lý lôi ra ngoài.

" Các anh... các anh là ai?" Nữ trợ lý sắc mặt tái nhợt, lắp bắp nói.

" Xã hội đen." Tên đầu sỏ lạnh lùng nói.

Trong phòng vẫn còn hai thành viên hội Hắc Miêu đang chấp hành nhiệm vụ vẫn chưa ra ngoài, cũng nhanh chóng bị bọn chúng khống chế. Dựa vào tốc độ của bọn hắn, có thể làm loạn một phen rồi tháo chạy. Nhưng khi bọn chúng rút súng ra thì tất cả mọi người đều mất hết dũng khí phản kháng.

Sức người sao mà vượt qua được đạn.

Tên đầu sỏ tung một cước đá bay cánh cửa văn phòng, nhìn Hăc Miêu đang chuẩn bị nhảy qua cửa sổ hỏi: " Nếu như mày cho rằng có thể chạy thoát thì cứ thử chạy xem."

Hắc Miêu đương nhiên là biết mình không thể chạy thoát. Bởi vì hắn thấy dưới cửa sổ đã có mấy tên áo đen canh gác. Đối phương sớm đã có phòng bị, toà lầu mà bọn hắn thuê thuỷ tiết không thông.

Hắc Miêu từ trên thành cửa sổ nhảy xuống hỏi: " Các người là ai? Muốn làm gì?"

"Những việc này mày không cần phải biết. Mày chỉ cần biết lát nữa phải làm những gì là được."

"Dẫn đi." Tên Tiểu Bình nói.

Hắn vừa vẫy tay, hai tên áo đen ở đẳng sau liền xông lên như hổ dữ.

Hắc Miêu cười đau khổ. Dự đoán của hắn không hề sai. Lần này quả là gặp khó khăn rồi.

Cùng lúc đó, những kẻ khác trong hội Hắc Miêu đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài đều bị bọn chúng khống chế.

Không khí trong phòng như bị rút sạch. Mỗi lần hít thở, Vương Hậu Hoa đều phải hao tổn rất nhiều sức lực.

Lưu Tuế Tăng tại sao phải ra chiêu này? Lẽ nào hắn lại không cần đến tập đoàn Bách Lạc của hắn nữa? Hắn cũng là người hưởng lợi trong truyện này, nói ra thì hắn được lợi ích gì chứ?

Thật là đã quá coi thường con nhỏ này, nó lại có cách khiến cho Lưu Tuế Tăng chủ động tiết lộ vụ giao dịch đen này.

May mà việc lần này hoàn toàn là do Vương Toàn Nhân đảm nhiệm. Tuy ai cũng biết Uông Toàn Nhân là người của mình, nhưng cũng không có căn cứ xác thực có thể chứng minh mình có tham gia vụ giao dịch này.

Đâu tốt bảo suất. Uông Toàn Nhân đã đến lúc cần phải vứt bỏ.

Vương Hậu Hoa suy nghĩ một hồi, liền quyết định số phận đáng thương cho Vương Toàn Nhân.

Vận mệnh của nhân vật chính là một quân cờ. Nếu như đã không có tác dụng gì nữa thì thứ đợi chờ hắn chính chỉ có duy nhất một vận mệnh chính là bị vứt bỏ.

Thấy ngay cả đến nước này mà Uông Toàn Nhân vẫn còn giảo biện đành lắc đầu bất lực.

Còn các thành viên khác của Đường phái thì dương dương đắc chí, nhìn vở kịch của Uông Toàn Nhân đầy chế giễu. Chiêu này của Đường Quả thật là không thể ngờ được, không chỉ lừa được họ mà còn đánh cho đám Vương Hậu Hoa một đòn khiến chúng không kịp trở tay.

Kể cả Vương Hậu Hoa có thể thoát khỏi chuyện này thì hắn cũng mất đi một hổ tướng quan trọng.

Đường Quả có thể nhân dịp này để chỉnh đốn. Bộ phận thị trường cũng mới tuyển về một đội ngũ nhân viên mới. Sau này bộ phận thị trường sẽ không còn là lãnh địa của Vương Hậu Hoa nữa. Đến cả chính hệ của Vương Hậu Hoa ở bộ phận thị trường e rằng cũng phải diệt trừ sạch sẽ.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà Lưu Tuế Tăng thấy Uông Toàn Nhân chết đến nơi mà vẫn tiếp tục tranh biện. Trong lòng cũng vô cùng tức giận. Cơn thịnh nộ cố gắng giấu kín trong lòng cuối cùng cũng bộc phát, liền chỉ thẳng mặt Uông Toàn Nhân mắng thậm tệ: " Uông Toàn Nhân, ông dám khẳng định những lời này không phải do ông nói không? Nếu như tôi tìm ra bằng chứng thì sẽ ra sao?"

" Ông có bằng chứng gì?" Uông Toàn Nhân chột dạ hỏi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-649)