← Ch.498 | Ch.500 → |
Sư phụ của ngươi?
Diệp Thu nhìn khuôn mặt của người đàn ông này, quả thực đoán không ra thân phận của hắn, những người mà mình giết là quá nhiều, thật sự nghĩ không gia thằng cha nào bị mình giết là sư phụ của hắn.
Có điều, đó không phải là vấn đề mà Diệp Thu quan tâm, việc duy nhất hiện giờ hắn muốn làm là đưa thằng cha này đi gặp sư phụ của hắn, đảm bảo sự an toàn của Lâm Bảo Nhi.
Nâng khẩu súng mẹ trong cặp đoạt hồn súng trong tay lên, cũng không cần phải ngắm chuẩn, Diệp Thu liền chuẩn bị bóp cò. Bên trong khẩu súng có lắp đạn nổ, chỉ cần bắn trúng thân xe của hắn, là có thể làm nổ tung xe.
Nếu như thằng cha này dám bỏ xe nhảy ra ngoài, vậy thì không có sự giúp đỡ của chiếc xe, hắn căn bản không thể nào đuổi kịp Diệp Thu. Kể cả là mình muốn giết hắn, cũng là chuyện vô cùng dễ dàng. Lúc đó, hắn chỉ là một cái bia biết di chuyển mà thôi.
Điều mà Diệp Thu không ngờ tới là, thằng cha đó làm động tác giống hệt với hắn.
Nhấc súng, chuẩn bị bóp cò bắn về phía thân xe của Diệp Thu. Không ngờ ở cự li này mà hắn lại dám nâng súng chuẩn bị chơi bài đồng quy vu tận với Diệp Thu.
Diệp Thu kinh hãi trong lòng, bản thân hắn sống hay chết không sao cả, nhưng Bảo Nhi không thể gặp phải sự bất trắc gì. .
Diệp Thu biết uy lực của phát đạn này sau khi nó nổ. Nếu như hắn bắn viên đạn vào thân xe, chứ không phải là bắn vào cửa kính, thì viên đạn sẽ làm nổ tung cả chiếc xe. Đến lúc đó hắn và Lâm Bảo Nhi đều sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, bản thân hắn có thể nhảy ra khỏi xe, nhưng Bảo Nhi thì làm thế nào?
Nếu như là chỉ có một mình hắn, việc chơi trò đồng quy vụ tận với đối thủ như thế này, hắn hoàn toàn không phải là không có dũng khí để nổ súng, nhưng có Lâm Bảo Nhi trong xe, hắn cũng chỉ đành từ bỏ cái hành động điên cuồng này.
Két!!!
Diệp Thu đạp mạnh chân phanh, chiếc xe đang chạy với tốc độ cao đột ngột phanh gấp, lốp xe ma sát xuống mặt đường vang lên tiếng roẹt roẹt.
Chiếc xe đỗ lại, còn chiếc xe của đối thủ do không kịp phòng bị, lao về phía trước mười mấy mét theo quán tính. Hắn nếu như muốn tiếp tục bắn, chỉ có thể thò đầu ra khỏi của xe để bắn. Lúc này, Diệp Thu ở phía sau đang có vị trí bắn tốt nhất.
Đoành!
Diệp Thu nâng khẩu súng vàng trong tay lên nhanh chóng bóp cò, viên đạn lao nhanh về phía chiếc xe màu đen ở phía trước.
Mục tiêu bắn của hắn chính là chiếc xe đó, hắn muốn bắn nổ chiếc xe. Viên đạn lao vù vù về phía trước, Diệp Thu có thể tưởng tượng ra cảnh chiếc xe nổ tung, những mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
Diệp Thu sợ khoảng cách này không đủ an toàn, sẽ có những mảnh vỡ bay đến đập vào thân xe, hắn cần phải khởi động xe quặt về phía mép đường. Bởi vì trước đó có một chiếc xe nổ tung ở giữa đường, những chiếc xe xung quanh họ hiện giờ vô cùng ít, nếu như Diệp Thu lái xe về phía mép đường, hoàn toàn sẽ không gây nên hiện tượng các xe phía sau lao vào nhau.
Nhưng những điều này hắn vẫn chưa kịp thực hiện, mắt của Diệp Thu lập tức hơi híp lại. Bởi vì hắn phát hiện, khi viên đạn mà hắn bắn ra vẫn chưa kịp chạm vào chiếc xe phía trước, thì cửa kính phía sau chiếc xe đó đã đột nhiên vỡ nát vụn.
Một viên đạn đột phá lao ra, mục tiêu chính là trán của Diệp Thu.
Tên sát thủ đó hoàn toàn không ngồi yên chờ chết, cũng không thò đầu ra khỏi cửa xe để bắn về phía sau, mà hắn chọn một phương thức không thể đề phòng khác để tấn công Diệp Thu.
Hắn biết trong súng của hắn có lắp đạn bắn xuyên áo giáp, có sức xuyên suốt cưc lớn. Hắn ngồi trong xe, sau đó trực tiếp ngắm về phía sau rồi bắn. Hắn lựa chon cách bắn vỡ cửa kình phía sau xe, sau đó viên đạn sẽ lao đến phía Diệp Thu đang ở phía sau.
Đây là kĩ thuật bắn có độ khó cực cao, bất luận là sự nắm vững về kĩ thuật, sự dự cảm chuẩn xác về vị trí hay là góc độ khi bắn xuyên qua lớp kính của viên đạn hay là tác dụng lực cơ học...đều cần phải vô cùng thành thục.
Bất kì chỗ nào chỉ cần hơi có thiếu sót, nhát súng này chỉ có có tác dụng bắn vào không khí.
Yukiko vô cùng tâm đắc với nhát súng đó của hắn, hắn biết ưu thế của viên đạn xuyên giáp có trong súng của hắn là ở chỗ nào, hắn cũng tự tin vào kĩ thuật bắn nhiều năm khổ luyện và chinh chiến của hắn.
Yukiko là một người Nhật Bản, hắn xuất thân trong một gia đình dòng dõi võ vĩ nổi tiếng. Lúc đó danh tiếng của tay súng thần Smiths đang là hiển hách huy hoàng trong giới sát thủ. Từ một người bạn, hắn biết được kỉ lục 172 lần thích sát thành công của Smith và sự tích Smith chỉ dùng một khẩu súng bình thường để khiêu chiến với người canh giữ bảo vệ giáo phụ của Mafia của Italya – súng vương Felaqscow, đồng thời chỉ dùng 4 viên đạn đã có thể giết chết được y. Trong lúc nhiệt huyết dâng trào, trong lòng hắn nảy ra một ý nghĩ: hắn muốn bái tay súng thần Smith làm sư phụ.
Yukiko rời khỏi nhà khi 18 tuổi, nhiều lần xin được gặp Smith nhưng không có kết quả. Thế là trong lòng hắn nảy sinh ra một ý nghĩ điên rồ, hắn bỏ tiền thuê Smith giết người trên trang wep sát thủ nổi tiếng nhất trên thế giới, mà mục tiêu chính là bản thân hắn.
Smith cuối cùng cũng tìm đến hắn, khi ông ta dùng súng chỉ vào đầu hắn, hắn đã nói ra thỉnh cầu mong được nhận Smith làm sư phụ.
Smith không muốn nhận đồ đệ, càng không muốn nhận một người châu Á làm đồ đệ.
Yukiko ngay lúc đó đã quỳ xuống trước mặt Smith, nói là nếu như không muốn nhận hắn làm đồ đệ thì cứ giết chết hắn. Smith nhìn ra được sự kiên định trong mắt hắn và sự yêu thích cháy bỏng với súng của hắn, Yukiko lúc này không khác gì ông ta hồi trẻ, lúc đó ông ta cũng là khao khát biết bao có thể có một danh sư chỉ đạo cho kĩ thuật bắn của mình.
Chỉ có điều lần này Smith không nhận hắn làm đồ đệ, cũng không giết chết hắn, ông để mặc cho Yukiko quỳ ở đó, còn mình thì rời đi.
Khi ông ta quay lại vào sáu ngày sau đó, Yukiko vẫn quỳ nguyên chỗ cũ, chỉ là hắn đã mất đi tri giác. Người đã mất đi tri giác mà vẫn có thể giữ được tư thế quỳ của mình, điều đó làm cho Smith cảm thấy hắn là một nhân tài về việc dùng súng.
Smith đã cứu sống hắn, cũng dạy cho hắn cách dùng súng như thế nào, làm thế nào mới có thể trở thành một tay súng vĩ đại.
Sát thủ là con người cô độc, kể cả là người thân thiết nhất với mình cũng không được để người đó ở bên cạnh mình. Yukiko không chấp hành nhiệm vụ cùng với Smith, sau khi hắn học thành tài thì đến làm việc cho một tổ chức sát thủ có tiếng tăm lừng lẫy. Bởi vì sư phụ của hắn từng nói, chỉ có không ngừng giết người và uống máu, mới là con đường tắt có thể giúp hắn nhanh chóng bước được lên đỉnh cao nhất.
Thế nhưng, hắn không ngờ lần từ biệt sư phụ đó cũng là lần hắn vĩnh biệt ông ta. Hắn biết khi sư phụ hắn đến Trung Quốc chấp hành nhiệm vụ đã chết trong tay một người Trung Quốc.
Khi tổ chức giao cho hắn một tập tư liệu, nói rằng người này chính là hung thủ đã giết hại sư phụ của hắn, hắn không hề do dự liền nhận luôn nhiệm vụ mà hắn không biết độ khó dễ như thế nào này.
Sát thủ không thể có tình cảm, nếu như khách hàng yêu cầu, hắn cũng có thể nổ súng với sư phụ hắn. Nhưng sau khi bắn xong, hắn nhất định sẽ báo thù cho sư phụ hắn, tức là tự sát.
Cho nên bất luận là vì báo thù cho sư phụ, hay là để hoàn thành nhiệm vụ thích sát lần này của tổ chức, hắn đều cần phải giết chết được Diệp Thu.
Diệp Thu thân người di chuyển, hắn vồ về phía Lâm Bảo Nhi, đè chặt cơ thể bầu bĩnh của Lâm Bảo Nhi ở bên dưới hắn, để mặc cho viên đạn bay xuyên qua vị trí vừa nãy hắn ngồi. Không hề để lỡ chút thời gian nào, ngay lúc hắn cúi người xuống, đã tháo chốt cửa xe, đẩy mạnh cửa ôm Lâm Bảo Nhi lăn xuống xe.
Uỳnh!
Xe của Yukiko bị viên đạn của Diệp Thu bắn trúng, sau đó vang lên một tiếng nổ lớn, chiếc xe bị bắn nổ tung, rất nhanh sau đó khói đen bốc lên nghi ngút, đệm ghế trong chiếc xe đó đã bốc cháy.
Còn Diệp Thu ôm Lâm Bảo Nhi vừa mới nhảy xuống xe, chiếc xe mà họ vừa ở trong cũng nổ uỳnh một tiếng, nghe thấy những tiếng loẻng xoẻng ở trong xe vang lên. Nhìn bên ngoài, chiếc xe dường như không bị hư hại gì, nhưng Diệp Thu có thể nhìn thấy, sau khi viên đạn đó nổ, liền vỡ thành những mảnh nhỏ, giống như một quả lựu đạn cỡ nhỏ, những mảnh nhỏ đó biến thành những vũ khí giết người, bắn tung tóe ra bốn phía.
Nếu như lúc này hai người vẫn đang ở trên xe, chỉ sợ những mảnh vỡ của viên đạn đã cắm sâu vào trong cơ thể của họ, nếu như không cẩn thận bắn vào đầu, như vậy thì có thể sẽ gây ra vết thương trí mạng.
"Diệp Thu, là kẻ nào muốn giết chúng ta vậy?". Lâm Bảo Nhi vẫn đang mặc cái quần ngắn lúc tối qua khi đến Thâm Quyến, khi bị Diệp Thu đẩy xuống xe, hai đầu gối chạm đất trước, bị trầy sước mất một mảng da lớn, vẫn còn chưa kịp kêu đau, lại bị Diệp Thu ôm lấy lăn lộn trên mặt đất, giống như là đánh trận dã chiến vậy.
Đợi đến sau khi Diệp Thu dừng lại, Lâm Bảo Nhi đã không còn thấy đầu gối đau nữa, cô cảm thấy toàn thân như rã rời.
Có điều, cô cũng coi như là đã hiểu được tình hình trước mắt, là có người muốn giết hại mình. Lúc này Lâm Bảo Nhi không hề sợ hãi, mà ngược lại, nắm chặt lấy khẩu súng màu bạc trong tay, nói: "Em đi làm thịt hắn, thật là đáng ghét, chúng ta không trêu trọc gì hắn, hắn dựa vào cái gì mà muốn giết chúng ta?".
Việc Lâm Bảo Nhi đi theo đến Hongkong làm cho Diệp Thu rất lo lắng về vấn đề an toàn của cô. Khẩu súng này là vũ khí dùng để phòng thân mà trước đó Diệp Thu đưa cho cô, không ngờ lúc nào cô cũng mang trên người, cũng không biết từ lúc nào đã lôi nó ra, mà lại còn là muốn cầm để đi giết người.
"Không cần đâu, những việc như này giao cho anh". Diệp Thu kéo Lâm Bảo Nhi đang trong bộ dạng muốn đi "làm thịt" người ta lại, nhìn thấy Yukiko đang chạy về phía này, ba viên đá trượt từ ống tay áo xuống tay trái, sau đó ném mạnh đi, ba viên đá hình thành nên hình tam giác bay về phía Yukiko.
Chiêu này là hắn học được từ trong kĩ thuật bắn súng của Smith, Diệp Thu đã phải khổ luyện trong một thời gian dài mới luyện được. Nó có thể phong tỏa tất cả những đường tấn công về phía trước của đối thủ, làm cho đối phương không thể không né tránh.
Điều mà Diệp Thu muốn tranh thủ lúc này là thời gian, thời gian đủ để đưa Lâm Bảo Nhi rời khỏi đây.
Đối quyết với một cao thủ, bất kì sơ hở nào cũng đều là chí mạng. Mà bên cạnh Diệp Thu lại có Lâm Bảo Nhi, điều này làm hắn không thể có được sự phản kích chính xác.
Lợi dụng lúc Yukiko né tránh ba hòn đá đó, Diệp Thu cầm khẩu súng vàng bắn một phát vào chỗ hắn đang lùi lại, sau đó ôm lấy Lâm Bảo Nhi, nhảy qua dải phân cách ở giữa đường.
Phía này đấu súng kịch liệt, nhưng phía bên kia dải phân cách không hề bị ảnh hưởng gì. Diệp Thu sau khi nhảy sang bên đó, liền chặn một chiếc xe đang chạy đến lại, nhét Lâm Bảo Nhi vào vị trí lái phụ, nói: "Bảo anh ta đưa em về, giữa đường tuyệt đối không được dừng lại".
Lâm Bảo Nhi gật đầu, giơ khẩu súng trong tay lên chỉ vào đầu tài xế, nói một cách rất chuyên nghiệp: "Đến số 3 vịnh Thâm Thủy, lái nhanh một chút, nếu không tôi sẽ bắn nát sọ anh".
← Ch. 498 | Ch. 500 → |