Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 500

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 500: Tốc độ sinh tử!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Diệp Thu không nhắc nhở Lâm Bảo Nhi là chốt an toàn của súng của cô vẫn chưa được mở, nhưng để đối phó với một tài xế đã bị dọa cho sợ liệt người, chỉ dựa vào trình độ biểu diễn chuyên nghiệp của cô thôi cũng là đủ rồi.

Nhìn chiếc xe chở Lâm Bảo Nhi chạy vọt đi, Diệp Thu mới cảm thấy yên tâm trong lòng.

"Tiểu Bạch, trông cậy vào cậu đấy". Diệp Thu nhìn lần cuối theo bóng chiếc xe, sau đó nhanh chóng vồ nhoài xuống, đồng thời không ngừng làm động tác lộn vòng trên mặt đất.

Pằng!

Chỗ Diệp Thu vừa đứng cắm đến một viên đạn, những mảnh đạn bay tứ tung, đến mặt đường nhựa cũng bị biến thành một cái lỗ.

Diệp Thu vẫn chưa đợi cho thân người hoàn toàn ổn định, liền nâng súng lên, tốc độ đường đạn của khẩu súng mẹ hoàng kim là cực nhanh, một viên đạn phát nổ vọt qua dải phân cách nhằm thẳng vào cẳng chân của Yukiko.

Nếu như có thể bắn nát được cái chân của hắn thì viên đạn này cũng coi là dùng xứng đáng.

Bùm!

Viên đạn nổ tung, nhưng không bắn trúng người của Yukiko. Hắn không chỉ có kĩ thuật bắn súng đỉnh cao, dũng mãnh không sợ chết, mà thân người hắn còn là vô cùng linh hoạt, về phương diện tránh đạn hắn cũng là có phương pháp độc đáo của riêng mình.

Diệp Thu cũng từng đọ sức với Smith, nếu như để cho hắn đánh giá Smith thì ông ta đã đạt đến đỉnh cao trong sự tấn công, thường thường là bắn một phát chết ngay, kể cả nhát súng đầu tiên bắn trượt, ông ta cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi hoặc kéo giãn cự li, sau đó chuẩn bị lần tấn công thứ hai.

Còn Yukiko thì công thủ đều tốt, sức tấn công của hắn có lẽ không khủng khiếp như Smith, đó là sự sai khác về trình độ tu luyện kĩ pháp bắn súng. Xét cho cùng thì sư phụ hắn được gọi là tay súng thần, còn hắn thì chưa được. Sư phụ hắn được liệt vào top 10 bảng xếp hạng những sát thần trên thế giới, còn hắn thì vẫn luẩn quẩn thứ hạng dưới 50 của bảng xếp hạng sát thủ.

Thế nhưng, khả năng phòng thủ của hắn tuyệt đối tốt hơn nhiều so với Smith, hắn có nghiên cứu khá sâu về các kiến thức tránh đạn, hầu như đều nắm rõ như lòng bàn tay đối với quỹ tích vận động và điểm rơi của từng phát đạn của Diệp Thu. Khi hắn nhìn thấy Diệp Thu bắn ở tư thế nằm là hắn đã biết mục tiêu bắn của Diệp Thu là chỗ nào. Sau đó thân người nhẹ nhàng nhảy lên, cả thân người vọt lên trên dải phân cách.

Nhất kích lạc không (hành thích không thành) là liền chạy chư chó ***. Đó là phong cách hành sự của các sát thủ Trung Quốc ngày xưa.

Còn khi bắn trượt, thì cần phải nhanh chóng mà chuồn lẹ, đó là thường thức cơ bản cần có của các sát thủ cao cấp thời hiện đại.

Diệp Thu cũng giống với Tiểu Bạch, cũng được học theo giáo trình huấn luyện sát thủ của Diệp Không Nhàn. Tuy không phải chịu đựng những cách thức huấn luyện biến thái và tàn khốc như Tiểu Bạch, nhưng xét cho cùng thì giáo trình đào tạo sát thủ đó cũng là được Diệp Không Nhàn thu thập từ các trường học săn người trên thế giới rồi chỉnh sửa mà thành.

Bất luận là tấn công, phòng thủ, ẩn nấp, tiềm phục, tháo chạy... đều được nghiên cứu ở mức độ chuyên sâu. Còn về phương diện chiến đấu trong rừng mà Diệp Thu quen thuộc nhất, càng là không có đối thủ. Đến Diệp Không Nhàn cũng phải tự mình thừa nhận, nếu như ông ta chiến đấu với Diệp Thu trong rừng sâu, thì người có thể sống được mà bước ra chắc chắn là Diệp Thu.

Sở dĩ tại sao mức độ huấn luyện của Diệp Thu không bằng Tiểu Bạch, là bởi vì ngay từ lúc bắt đầu Diệp Không Nhàn đã quyết định sẽ đào tạo Tiểu Bạch thành vũ khí giết người sắc bén nhất trên thế giới. Còn Diệp Thu, hắn cần thời gian, càng quan trọng hơn là, hắn cần có tư duy và năng lực phán đoán bình thường. Đó mới là vấn đề mấu chốt trong việc có thể giành được chiến thắng trước Án gia trong cuộc chiến sau này hay không.

Thân thủ chỉ là dùng để tự bảo vệ mình, còn trí tuệ mới là có thể giúp con người giành chiến thắng.

Sau khi bò dậy từ trên mặt đất Diệp Thu liền nhanh chóng luồn về phía trước, hắn đã bắn đi 3 viên đạn, vẫn còn ba viên đạn nữa. Do loại đạn này không tiện mang theo lắm, cho nên những viên đạn còn lại của Diệp Thu đều là những viên đạn loại hình K007, chỉ có điều loại đạn này không thể phát nổ.

Yukiko nhảy từ trên dải phân cách xuống, vừa tiếp đất liền lao về phía trước, trong quá trình chạy, hắn không ngừng làm những động tác né tránh, đó là phương pháp tránh đạn theo kiểu phi lộ tuyến (giống kiểu chạy đánh võng của mấy ông đua xe), để tránh việc cơ thể của hắn bị Diệp Thu khóa chặt.

Nếu như từ trên không trung nhìn xuống, ở giữa đường có hai người đang chạy với tốc độ cực cao, dòng xe cộ vẫn chạy qua lại, chốc chốc lại vang lên những tiếng còi ô tô, và những tiếng xe chạm vào nhau do tài xế hoảng loạn quặt vô lăng. Nhưng tất cả những điều này không hề ảnh hưởng gì đến hai người.

Họ đang rất chú tâm, nhập tâm vào trong phương thức chiến đấu hoàn toàn mới này.

"01, 01, tôi là 07, trên đại lộ Tân Hải xảy ra vụ đọ súng.... hai người đàn ông đang xả đạn về phía nhau trên đường, cầu viện sự giúp đỡ, chặn họ lại!".

"01 đã rõ, 01 đã rõ, hãy báo cáo vị trí cụ thể".

"Đoạn đường Vượng Phúc, đại lộ Tân Hải".

"Đã nhận được, 07 hãy cầu viện cảnh sát lân cận, tiếp tục bám theo. Kết thúc!".

Phía sau hai người đang chạy, một chiếc xe cảnh sát đang lao vùn vụt về phía họ.

Vụ nổ xe trước đó đã thu hút sự chú ý của cảnh sát, nghe thấy các tài xế lái xe qua nói là có hai thằng điên đang cầm súng bắn lẫn nhau, lập tức liền có xe cảnh sát đuổi đến.

Bây giờ hai người đang trong quá trình di chuyển không ngừng, cho nên cả hai đều rất ít nổ súng. Bởi vì họ biết, đạn bắn một viên là sẽ ít đi một viên. Diệp Thu không có lòng tin về việc hắn có thể thay băng đạn dưới mũi súng của Yukiko.

Cũng như vậy, Yukiko cũng không dám chắc chắn hắn có thể thành công thay được đạn trước mặt Diệp Thu. :

Những người từng chơi CS đều biết rất rõ, thay đạn trong lúc thích hợp được xem như một loại học vấn. Lúc thay đạn là lúc mà sức chiến đấu yếu nhất, cho nên trong tình trạng bình thường hầu hết mọi người đều là có thói quen thay đạn ở chỗ kín đáo, vừa xông lên vừa thay đạn chỉ có thể trở thành mục tiêu ăn đạn của đối phương. Nhưng nếu như ở phía trước đã có quân bên mình xông lên trước, vậy thì có thể vừa di chuyển vừa thay đạn. Kể cả lúc này có đối phương đột nhiên lao ra xuất kích, thì bắn cùng lúc nhiều mục tiêu không phải là chuyện dễ dàng đối với những người không có kinh nghiệm.

Cả hai người đều đang cố gắng hết sức tiết kiệm đạn của mình, chiến đấu đến lúc cuối cùng, ai có nhiều hơn 1 viên đạn, thì cơ hội giành chiến thắng của người đó sẽ lớn hơn một chút. Diệp Thu dám đảm bảo, nếu như cả hai bên đều hết đạn, hắn chắc chắn có thể giải quyết gọn thằng cha này trong vòng chưa đầy ba phút.

Nếu nói đến đánh giáp lá cà, Diệp Thu quả thực chưa từng biết sợ ai.

Những tiếng kêu từ còi cảnh sát từ phía sau vang đến ngày càng rõ hơn, điều đó cho thấy xe cảnh sát đã đuổi đến sát họ. Dựa vào phán đoán của Diệp Thu, trong vòng hai phút nữa, hắn sẽ lọt vào trong tầm ngắm của xe cảnh sát. Kể cả là có Tây Môn gia ở phía sau làm hậu thuẫn, Diệp Thu cũng không muốn hắn bị bắt ở Hongkong này.

Diệp Thu và Yukiko nhìn nhau một cái, cả hai đều biết vấn đề then chốt nhất lúc này là thoát khỏi sự truy kích của cảnh sát. Cả hai người đồng thời tăng tốc, sau đó rẽ vào phía bên phải của đường. Trong những tiếng kêu hoảng hốt của người đi đường, hai người đồng thời chui vào trong một con ngõ hẻm.

Lúc này chính là thời gian mà dân Hongkong uống trà buổi sáng, trên con hẻm này chật ních người, muốn tìm kiếm được 1 người lẫn trong đó, là điều vô cùng không dễ dàng, cho nên cả hai càng là sẽ không nổ súng ở đây để lãng phí đạn.

Nếu như từ bỏ cuộc chiến đấu vào lúc này, cũng xem là một cơ hội cực kì tốt. Nhưng Diệp Thu muốn giết phần tử nguy hiểm tiềm tàng này đi, tất nhiên là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Còn Yukiko thì bất luận là vì báo thù, hay là vì hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao cho, hắn đều không thể rời khỏi chiến trường vào lúc này.

Hai người chạy ào ào về phía đầu cuối của con hẻm, trong con mắt của rất nhiều người, cả hai cứ như là hai người bạn lâu ngày gặp nhau đang muốn tìm kiếm một chỗ vắng vẻ để giải phóng tình cảm đồng chí mãnh liệt trong người. Không ai có thể tưởng tượng ra được, họ vội vội vàng vàng như vậy thực ra là đang tìm chỗ để tiến hành trận quyết đấu sinh tử.

Bởi vì Diệp Thu buổi tối hôm qua sau khi Diệp Thu sau khi qua hải quan thì và nghỉ ở khách sạn Cảng Đảo bên bờ biển, lúc quay về thì đi trên đại lộ Tân Hải, cho nên cách biển rất gần, lao xuyên qua con hẻm này, tầm nhìn của cả hai người bỗng chốc trở nên rộng mở hơn rất nhiều.

Phía trước là hàng dừa cao sừng sững, còn ở phía xa hơn là mặt biển vô bờ vô bến. Cảnh biển ở đây khá đẹp, nước biển trong xanh, hoàn toàn có thể đầu tư xây dựng thành điểm cảnh du lịch nghỉ mát.

Đáng tiếc, cả hai người lúc này đều không có hứng thú để ngắm cảnh. Hai người vừa mới tiến vào rừng dừa, liền bắt đầu mượn sự giúp đỡ của những thân dừa to chắc đó để xả đạn vào nhau.

Phía không xa ngoài biển, một chiếc cano đang lao về phía này, khi tiến sát đến chỗ Diệp Thu và Yukiko đang giao chiến liền dừng lại, từ trên cano có mấy người mặc áo đen đeo kính đen nhảy xuống chạy về phía bên này.

Bóng dáng của mấy người này làm Diệp Thu cảm thấy vô cùng quen thuộc, ở khu săn bắn tại Yên Kinh, rồi lúc hắn tiễn lão đầu tử lúc ở Tô Hàng, đều từng chạm chán với những người này.

Án gia vẫn chưa từ bỏ? Án Thanh Phong?

Hay là tổ chức sát thủ NUMBERONE trong truyền thuyết đó?

Diệp Thu biết, lần tấn công này là một âm mưu.

Đầu tiên là dựa vào kẻ có sức chiến đấu kinh người là Yukiko để thu hút hắn, đồng thời dẫn dụ hắn đến hải vực phía này, bất luận là hai người chạy từ đâu đến đây, đồng đảng của Yukiko đều có thể mượn sự giúp đỡ của cano để nhanh chóng đến chi viện.

Chúng lần này đúng là lên kế hoạch rất kĩ lưỡng, cái mạng của mình trong mắt chúng là quan trọng như vậy sao?

Diệp Thu không biết lúc này hắn nên vui mừng hay là ôm mặt mà khóc một trận. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng chua chát, chỉ hi vọng Tiểu Bạch có thể kịp đến đây.

Lúc Diệp Thu nhét Lâm Bảo Nhi lên xe, hắn đã cài vào người cô thiết bị mà hắn và Tiểu Bạch dùng để liên lạc là máy theo dõi Mars III. Cái thứ đó không chỉ có thể giúp hai người liên lạc được với nhau, còn có thể căn cứ vào tọa độ mà có cung cấp để nhanh chóng tìm ra vị trí của đối phương.

Diệp Thu lo sợ hắn trúng kế điệu hổ li sơn, sau khi tách rời với Lâm Bảo Nhi, có người sẽ động thủ với cô ấy. Đó là điều mà Diệp Thu không mong muốn xảy ra. Bất luận là tình cảm riêng tư của hắn đối với Bảo Nhi, hay là thái độ của Lâm gia đối với hắn, hắn đều không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Cho nên, hắn để cho Tiểu Bạch nhanh chóng đến hộ tống Bảo Nhi. Diệp Thu không kịp xác định vị trí hiện tại của Tiểu Bạch, hắn chỉ có thể cầu nguyện Tiểu Bạch đừng đi xa quá, mà còn phải đến thật nhanh.

Chúng đã gài bẫy đối với mình, thì chắc chăn không thể nào để cho Bảo Nhi rời khỏi đây, thân phận của Bảo Nhi quả thực là quá mẫn cảm.

Chiếc xe mà Bảo Nhi đang ngồi trên đó là một chiếc BMW màu trắng, bên trong rộng rãi, ghế ngồi cũng thoải mái, chỉ có điều cái tướng mạo của người đàn ông trung niên béo mập này làm cho Lâm Bảo Nhi cảm thấy rất không thoải mái chút nào.

Lâm Bảo Nhi từng được huấn luyện quân sự một cách có hệ thống, cũng từng được sờ vào súng. Không những thế, sau khi cô vào bộ phận quản lí mạng quân sự, cô còn được cấp súng riêng cho mình. Chỉ là bình thường thì khẩu súng đó cô không được phép mang trong người.

Hơn nữa, cái khẩu súng đen sì sì đó Lâm Bảo Nhi quả thực cũng không thích lắm. Ngoài việc Diệp Thu có thể mang súng qua hải quan qua con đường chuyên dụng ra, còn Lâm Bảo Nhi thì không thể mang súng qua bộ phận kiểm tra an toàn ở sân bay. Giấy chứng nhận thân phận đội trưởng tiểu đội Tử La Lan của Diệp Thu có thể giúp hắn mang súng đi khắp nơi mà không bị bất kì sự hạn chế nào.

Khẩu súng nhỏ màu bạc mà Diệp Thu tặng cho cô này rất đẹp, Lâm Bảo Nhi rất thích nó, cho nên lúc nào cô cũng mang nó bên người.

Sau khi lên xe, Lâm Bảo Nhi mới phát hiện ra một vấn đề, do cô quá vội vã nên đã quên không kéo chốt an toàn của khẩu súng.

Lâm Bảo Nhi nhấc súng ra khỏi cái đầu của người đàn ông mập béo này, khi ông ta thở ra một hơi, đang chuẩn bị nói vài câu cảm ơn, không ngờ cô gái nhìn thì có vẻ dễ thương đáng yêu này loạch xoạch một cái kéo chốt an toàn, khuôn mặt bầu bĩnh hơi hồng lên, thè cái lưỡi đáng yêu ra, nói với hắn: "Xin lỗi nha, vừa nãy căng thẳng quá, quên mất không kéo chốt an toàn".

Vừa nói cô vừa tiếp tục chĩa mũi súng vào đầu người đàn ông.

Tên mập này run tay quá liền quặt đầu xe chạm phải lan can bên cạnh đường, nếu như hắn phản ứng không nhanh, chỉ sợ là đã xảy ra tai nạn rồi.

Đây là cô nương nhà ai ya? Tại sao lại hung hãn như thế này?.

Thân người của Lâm Bảo Nhi sau khi lắc lư mấy cái, tức đến thở phì phò, nói: "Lái xe cho cẩn thận, không được nhìn lung tung, nếu không bà cố nội sẽ bắn vỡ cái đầu của ông đấy, biết chưa?".

Nghĩ ngợi một lát, cô lại tiếp tục uy hiếp, nói: "Tôi thích nhất là bắn vào đầu người khác đấy, những người chết trong tay tôi không đến 1000 nhưng cũng phải được 800, có biết biệt danh của tôi là gì không? Hoa hồng sát nhân..... Ông nhìn tôi làm cái gì, nhanh nhìn đường kia kìa".

Tên mập này sắp phát khóc rồi, vừa nỗ lực giữ bình tĩnh, điều khiển vô lăng phóng về trước, vừa cầu xin Lâm Bảo Nhi: "Tiểu thư".

"Đừng gọi tôi là tiểu thư, ông mới là tiểu thư ý". Lâm Bảo Nhi bất mãn, nói. Cô cũng không phải là con ngốc, đương nhiên là biết hai từ "tiểu thư" trong một số trường hợp có nghĩa là gì. (cách gọi gái làng chơi ở những địa điểm giải trí)

"Tiểu.... bà cố nội, tôi nghe lời, cô nói đi đâu, chúng ta đi đến đó.... nhưng tôi xin cô đấy, có thể bỏ súng ra chỗ khác không? Chốt an toàn cũng kéo ra rồi, nếu như không cẩn thận cướp cò, vậy thì biết làm thế nào?".

Câu nói này của hắn đúng là làm cho Lâm Bảo Nhi cảm thấy rất bất mãn, nói một cách tức giận: "Ông có ý gì vậy? Muốn nói là kĩ thuật bắn của tôi không tốt phải không? Tôi nói cho ông biết, bà cố nội đây từng được huấn luyện đấy, ít lời thôi, tập trung lái xe. Số 3 vịnh Thâm Thủy, 20 phút nữa mà không đến kịp, tôi cũng sẽ bắn vỡ đầu ông".

Lâm Bảo Nhi biết Diệp Thu hiện giờ đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm, cô không ngừng thúc giục lái xe tăng tốc độ, chính là muốn nhanh chóng quay về thông báo cho người của Tây Môn gia đến để cứu người.

Cô không có điện thoại di động, lại không nhớ số điện thoại của Tây Môn gia, muốn gọi điện thoại cũng không được, trong lòng cô cảm thấy rất hối hận.

Trong lòng đã hạ quyết tâm, bất luận là thế nào, sau khi chuyện lần này kết thúc, cô cũng phải mua lấy cái điện thoại ở bên này.

"Vâng, vâng, tôi không có ý đó". Tên mập vội vàng giải thích, nói. Cái tay mà bà cố nội này cầm súng cứ rung lên ya, rung lên ya, tim của hắn cũng theo đó mà nhảy ya, nhảy ya, CMN đúng là quá kích thích.

Cô ta nếu như trong lúc không cẩn thận bóp cò một cái, cái mạng này của mình chẳng phải là giao vào tay cô ta luôn sao.

Phía trước là ngã rẽ, chính lúc chuẩn bị rẽ, tên mập đột nhiên nhìn thấy từ kính chiếu hậu, có hai chiếc xe đang bám đuôi theo xe của hắn, tốc độ nhanh đến kinh người.

"Tiểu.... bà cố nội ơi, phía sau dường như có người đang đuổi theo chúng ta". Tên mập lắp bắp nói. Hắn biết rõ cô gái này lên xe trong tình trạng như thế nào, cũng biết là cô ta đang gặp nguy hiểm, nhưng không ngờ phía sau lại có xe bám theo họ.

Lâm Bảo Nhi liếc nhìn kính chiếu hậu một cái, gõ gõ mũi súng vào đầu tên mập, nói: "Tăng tốc, tăng đến tốc độ nhanh nhất, cho chúng hít khói cho tôi".

"Nhưng.... họ có súng ya". Tên mập mặt mày khổ sở, nói. Đạn không có mắt, nếu như không cẩn thận có viên đạn nào bay đến cắm vào người hắn, vậy chả phải là mình chết chắc sao?.

Hongkong có không ít những bộ phim lấy hắc bang làm đề tài, trong phim thường xuyên có những cảnh hai bang phái đọ súng với nhau, kết quả người chết thường là người qua đường. Tên mập này là người Hongkong bản địa, lớn lên cùng với những bộ phim của Hongkong, những tình tiết như vậy hắn nhớ như in trong đầu.

"Chẳng nhẽ tôi không có súng à?". Ngón tay mập mạp của Lâm Bảo Nhi móc móc vào cò súng, uy hiếp, nói.

"Nhưng......".

"Đừng có nhưng nữa, tăng tốc, xông về trước với tốc độ nhanh nhất". Lâm Bảo Nhi chỉ về một con số trên đồng hồ, nói: "Chạy đến tốc độ này cho tôi".

"Làm như vậy là vi phạm luật".

"Ông muốn chết? Hay là sợ bị phạt?".

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu ya, tên mập liền đạp mạnh vào chân ga, tính năng tăng tốc của BMW được phát huy hết mức, giống như mũi tên rời dây cung, chiếc xe cuộn lên một lớp bụi, lao vụt về phía trước.

Chiếc xe phía sau dường như phát hiện ra việc hành tung của mình bị bại lộ, cũng không ẩn ẩn nấp nấp nữa, lập tức tăng tốc đuổi theo.

Lâm Bảo Nhi quay lại nhìn phía sau một cái, nói với tên mập: "Đưa điện thoại của ông cho tôi".

"Cái gì cơ?". Tên mập đang chuyên tâm lái xe, không nghe rõ Lâm Bảo Nhi đang nói gì.

"Đưa điện thoại di động của ông cho tôi". Lâm Bảo Nhi nhắc lại.

Tên mập vội vàng móc điện thoại ra đưa cho Bảo Nhi, Bảo Nhi dùng tay trái nhận lấy, hỏi: "Số điện thại báo cảnh sát ở Hongkong này là bao nhiêu vậy?".

"Cô muốn báo cảnh sát?".

"Nhiều lời quá, nhanh nói". Lâm Bảo Nhi mất kiên nhẫn, dọa nạt nói.

Sau khi tên mập đọc mấy con số, Lâm Bảo Nhi lập tức gọi đến số đó.

"Nhanh cứu mạng..... nhanh cứu mạng, có người muốn giết tôi". Lâm Bảo Nhi cố ý làm bộ dạng rất gấp gáp, kêu lên.

"Tiểu thư...alo...tiểu thư, xin hãy giữ bình tĩnh. Hãy nói ra vị trí hiện tại của cô, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Cảnh sát trực điện thoại ở đầu bên kia bị câu nói đầu tiên của Lâm Bảo Nhi làm cho tinh thần căng như dây đàn, vội vàng hỏi.

Lâm Bảo Nhi bịt mic điện thoại lại, hỏi tên mập: "Chúng ta hiện giờ đang ở chỗ nào vậy?".

"Đại lộ Tân Hải". Tên mập liếc nhìn ra ngoài cửa xe, nói: "Phía trước là thôn Uông Khê Tân".

"Chúng tôi đang ở trên đường đến thông Uông Khê Tân ở đại lộ Tân Hải, tôi và cha tôi lái xe về nhà, phía sau đột nhiên có người nổ súng về phía chúng tôi, tôi không biết những người đó là ai..... họ muốn giết tôi......". Lâm Bảo Nhi vừa giả vờ khóc vừa nói.

"Được rồi, tiểu thư, chúng tôi lập tức phái cảnh sát của thôn Uông Khê Tân đến đó, nếu như có thể, xin hãy nói ra biển số xe của cô".

Tên mập đọc một hàng chữ số, Lâm Bảo Nhi vội vàng báo lại với cảnh sát.

Đợi đến khi cô gọi xong cuộc điện thoại, cảnh sát trực điện thoại nói với họ phía trước sẽ có cảnh sát đến cứu trợ, thì hai chiếc xe màu đen phía sau đã nhanh chóng bám sát đến.

"Tăng tốc, tăng lên tốc độ tối đa, chạy về phía thôn Uông Khê Tân". Lâm Bảo Nhi chỉ súng vào đầu tên mập, thúc giục, nói.

Chỗ ngã rẽ trên đại lộ Tân Hải, một chiếc xe Ford giống như một con cá mực đang uốn lượn phóng xuyên qua dòng xe, tất cả những người nhìn thấy đường chạy của chiếc xe này đều bất giác hít sâu một hơi thóp tim.

Đây nào có phải là lái xe? Rõ ràng là đang đùa với mạng sống của chính mình.

Tiểu Bạch nhìn vào điểm tròn màu hồng trên hệ thống dẫn đường đã được gia công, sắc mặt lạnh lùng tàn khốc đến cực điểm.

Bởi vì hệ thống theo dõi Mars III còn có chức năng thông thoại, mà khi Diệp Thu cài cái máy này vào người của Lâm Bảo Nhi, hắn đã bật mở chức năng thông thoại của hệ thống. Cho nên Tiểu Bạch có thể nghe được rõ ràng tình hình bên phía Lâm Bảo Nhi.

"Chúng đuổi đến rồi kìa, nhanh, nhanh hơn chút nữa".

"Bà cố nội ơi, không nhanh được hơn nữa rồi".

"Cái xe chết tiệt này". Lâm Bảo Nhi nói một cách bất mãn: "Ai nói là không nhanh hơn được nữa? Ông xem ông đã chạy được đến đây rồi này, tiếp tục tăng tốc, nhanh, nhanh".

"Làm vậy sẽ mất mạng đấy".

"Có bị đâm chết thì cũng tốt hơn là bị chúng bắt được. Nhanh lên, nếu không tôi sẽ nổ súng bắn chết ông thật đấy..... ông có gì mà không đồng ý chứ? Có một đại mĩ nữ thông minh xinh đẹp như tôi chết cùng ông, ông có khi còn mong mỗi ngày được chết một lần ý chứ".

"...........".

Tiểu Bạch quặt mạnh vô lăng, rẽ vào đường bên trái, lao vọt qua đầu một chiếc xe phía trước, trong tiếng chửi bới của tài xế đó, chiếc xe của hắn đã chạy mất tăm mất tích.

Đại khái là lái xe khoảng chừng 5 phút, hắn liền gặp phải vô số xe đang chen chúc nhau đằng trước. Bởi vì đại lộ Tân Hải xảy ra vụ nổ xe, đồng thời có người chết. Cho nên phía trước có chặn đường, tạm thời không ai được phép thông hành.

Tiểu Bạch sắc mặt lo lắng sốt ruột, thấy trên đường giành cho người đi bộ có người đang lái xe máy phóng qua, Tiểu Bạch liền đẩy cửa xe bước ra ngoài, chạy sang làn đường giành cho người đi bộ.

Vận khí của hắn là cực tốt, không đến hai phút sau, từ xa lại có một chiếc xe máy đang lao đến.

Khi chiếc xe sắp lướt qua người Tiểu Bạch, hắn nhảy lên một cái, liền ngồi lên luôn phía sau xe.

"Anh là ai? Sao lại nhảy lên xe của tôi? Nhanh xuống đi". Người thanh niên trẻ tuổi lái xe kinh ngạc, kêu lên. Kết quả là hắn bị Tiểu Bạch tóm lấy quăng xuống đất.

Tiểu Bạch nắm được quyền khống chế chiếc xe, lập tức vặn hết tay ga, ống xả xì ra những làn khói đen và những tiếng brừm inh tai nhức óc, chiếc xe lao vọt đi trong làn đường, dựa vào năng lực lái xe cao siêu của hắn, nói chung là không có ai bị đâm chết cả.

Cái máy theo dõi Mars III trên người hắn phát ra những tiếng kêu báo hiệu, Tiểu Bạch biết hắn đang cách mục tiêu ngày càng gần.

Sau khi tiếp tục tăng tốc quặt một ngã rẽ, Tiểu Bạch nhìn thấy hai chiếc xe một trước một sau đang lao nhanh về phía trước. Còn mục tiêu mà Tiểu Bạch bám theo chính là ở phía trước đó không xa.

Dùng một tay giữ tay ga, tay còn lại thò vào trong người, rất nhanh Tiểu Bạch lôi ra khẩu M500 Smith-Wesson. Tiểu Bạch là người không thích sự phiền phức, hắn thích giải quyết vấn đề mang tính một lần rồi xong, và khẩu súng này hoàn toàn có thể thỏa mãn yêu cầu của hắn, bởi vì nó được xem là loại súng lục có hỏa lực lớn nhất trên thế giới.

Đường kính nòng của khẩu súng này là 12. 7 mm, bắn loại đạn có uy lực lớn là Magnum, do viên đạn quá lớn, loại súng xoay đạn thông thường có thể lắp 6 viên đạn, còn nó chỉ có thể lắp 5 viên.

Tiểu Bạch nhấc súng ngắm chuẩn vào bánh của một chiếc xe, sau đó bóp mạnh cò súng.

Bùm!

Một chiếc xe mất lái, đâm vào lan can bên vệ đường.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-649)