Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 537

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 537: Thử tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Lazada


Lãnh đạo đều bị dẫn đi, đám cảnh sát xông vào phòng như rắn mất đầu đương nhiên cũng không có ý đánh người. Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới ổn.

Diệp Thu thấy bọn họ ngây ra như phỗng cười nói: "Sao? Các người vẫn còn muốn ở lại ăn bánh gato hả? "

"Cút hết cho ta". Đại Hồ Tử nghiêm mặt quát đám cảnh sát đó.

Xôn xao!

Các chú cảnh sát cuối cùng cũng phản ứng lại, như ong vỡ tổ chạy ra ngoài. Hôm nay bọn họ đá phải sắt rồi, không biết chọc phải người thế nào. Một cú điện thoại của người ta đã gọi tới mấy người, rồi lại thản nhiên gán tội phản quốc cho lãnh đạo mình. Tội này không phải bị chém đầu sao?

Lại Trác Hoa là thư ký của Tôn Hán Tĩnh, vốn còn nghĩ có thể nhân chuyện lần này biểu hiện tốt cho lãnh đạo coi trọng, không ngờ cõng con trai cục trưởng người toàn máu đợi bao lâu, kết quả cha con cục trưởng đều bị dẫn đi rồi.

" Ngộ nhân bất thục" Lại Trác Hoa thầm chửi cha con Tôn Hán Tĩnh, cũng nhanh chóng chạy ra, dưới ánh mắt hung ác của đám người áo đen, chân hắn run lên không thôi.

Tiểu Lục lung lay cổ tay bị cảnh sát giữ đến đau mỏi, chạy tới nói với Diệp Thu: " Diệp ca, cũng thật khoa trương đấy, chỉ mấy tên tép này, đáng cho anh làm thế trận thế này sao? Nếu họ dám dẫn mấy anh em chúng ta về đồn, tới lúc đó cho họ không chịu nổi, tăng thêm một tội, bọn họ đều một tên cũng trốn không thoát bị liên quan.".

Diệp Thu biết Tiểu Lục có phần không hài lòng khi mình nhúng tay vào giải quyết chuyện này, cũng biết hắn có suy nghĩ gì.

Hắn chính là muốn đám cảnh sát này dẫn họ về đồn, sau đó bọn họ mới đại náo ở cục, lôi kéo quan hệ, tìm người giật dây, tới lúc đó một đoàn nhân vật lớn đột nhiên kéo đến cục cảnh sát kia, khiến những người bắt họ đi không đền hết tội được.

Diệp Thu vỗ vỗ vai Tiểu Lục cười nói: "Tiểu Lục, anh biết cậu định làm gì, nhưng đứng ở lập trường của anh, anh lại không muốn làm như vậy, mấy anh em cậu ra mặt giúp anh, cho dù thế nào anh cũng không thể để bọn họ bắt các cậu về đồn cảnh sát được. Tới lúc đó người nhà các cậu cho người chạy tới cục cảnh sát đòi người cũng ảnh hưởng không tốt tới bọn họ. Sống trong chốn quan trường, ai không có đối thủ chứ? Việc gì phải cho người khác có cái cớ để công kích mình chứ? Cho dù các cậu được dẫn đi, quay về lẽ nào không phải chịu giáo huấn sao? "

Diệp Thu còn vài lý do chưa nói, một mặt tổ hành động đặc biệt vốn phụ trách an toàn của hắn, tìm họ là điều hiển nhiên. Mặt khác, bọn họ có thể giữ kín chuyện, làm rõ tính chất vụ này, khiến những người phía dưới yên tâm, cũng tránh người khác mượn chuyện này tung tin gây chuyện lôi kéo quan hệ.

Trong danh bạ điện thoại của Diệp Thu có cả hơn tăm người có thể dễ dàng giải quyết chuyện này. Nhưng càng để người cấp dưới giải quyết, chuyện lại càng lớn. Tôn Hán Tĩnh cũng là cục trưởng. Quan hệ của Tôn gia cũng chưa chắc không có người khiến người ta đau đầu. Nếu để bọn họ đấu tranh tới cùng, gây ra những tin đồn không cần thiết, như vậy chỉ làm mọi chuyện càng thêm phiền phức.

Còn tổ chức hành động chính khách thì khác, nó thuộc bộ an ninh trọng yếu nhất quốc gia. Thủ trưởng của Đảng, Chính phủ đều có tổ chức cơ động như vậy phụ trách nhiệm vụ an toàn của họ. Nhóm cơ động này có quyển lực lớn đáng sợ. Khi có người gây hại tới an toàn tính mạng của mục tiêu họ bảo vệ, thậm chí còn có quyền tiền trảm hậu tấu.

Phụ trách bảo vệ an toàn của Diệp Thu là tổ cơ động chính khách 19. Đây là danh vô cùng đặc biệt. Vì thế có thể thấy mức quan trọng của Diệp Thu- người dành được huân chương bảo vệ. Tổ này có tổng cộng 12 thành viên, Lương Yến là tổ trưởng. Đây là lần đầu tiên Diệp Thu dùng tới họ, cảm thấy rất được.

Ít nhất người ta không chậm trễ, chưa tới ba phút đã dẫn người đi khỏi. Cho dù người nhà họ Tôn biết được, cũng không làn gì được. Bọn họ lôi kéo quan hệ đi cửa sau cũng vô ích, cũng không có ai tới nói hộ.

" Diệp ca, em cũng nghĩ như vậy". Tiểu Lục cười hì hì nói: " Người Diệp ca gọi tới là ai thế? Tổ chức cơ động chính khách gì đó, đúng là lần đầu tiên em nghe thấy, hì thật là oai phong, , làm việc nhanh nhẹn gọn lẹ, không nói gì nhiều với anh, người bị bắt đi rồi, em nhìn thấy mà cũng thấy vui".

Mấy công tử ca khác cũng vẻ mặt ton hót nhìn Diệp Thu. bây giờ họ cũng cảm thấy người tên Diệp Thu này đúng là cao thâm khó lường.

Diệp Thu cười cười cũng không có ý giải thích tổ cơ động với hắn, nói với Đại Hồ Tử: " Giải tán hết đám người bên ngoài đi".

" Vâng, Diệp thiếu gia". Đại Hồ Tử cung kính lên tiếng, quay người ra hiệu tay, đám người đồ đen chật ních hành lang, liền lui đi sạch sẽ, yên lặng, không gây cả chút tiếng động nào.

Thấy cảnh như vậy, đám Vương Chinh, Lý Trân càng trợn tròn mắt.

Cảm thấy chủ quản Đại Hồ Tử này cũng là tiểu đệ của Diệp Thu, chẳng trách hắn lại chẳng sợ chết dối chọi với dội trưởng đội cảnh sát.

Diệp Thiếu gia? Lẽ nào Diệp Thu cũng là công tử ca của thành phố Yến Kinh?

Nghĩ như vậy trong lòng đám người này cũng thấp thỏm không yên.

Diệp Thu ôm Lam Khả Tâm ngồi trong góc, ánh mắt đảo đi đảo lại trên mặt những người trong phòng, mọi người đang nhìn hắn, đều không khỏi cuối gầm đầu. Mặc dù, ánh mắt hắn ấm áp, Nhưng trong lòng những người như Vương Chinh, Minh Hạo lại như dao găm cắt một dao trên người khiến người ta đau nhức.

Ánh mắt Diệp Thu đột nhiên dừng lại trước Minh Hạo, nói: " Giấu thuốc phiện, anh cũng có phần chứ nhỉ? ".

Sắc mặt Minh Hạo đột nhiên tái nhợt, cãi lại: "Tôi không có, chuyện này không liên quan tới tôi. Tất cả đều do ý của anh họ tôi, tôi hoàn toàn không biết gì".

Diệp Thu lắc đầu nói với Đại Hồ Tử: " Đi báo án, gọi người đưa họ tới đồn cảnh sát".

" Vâng " Đại Hồ Tử vẫy tay, lập tức có hai người đồ den đi tới giữ chặc vai Minh Hạo đi ra ngoài, đồng thời cả Tiểu Lý nhân viên phục vụ bị Tôn Diêu Uy mua chuộc cũng bị dẫn đi.

Diệp Thu biết, đợi chuyện này ổn thỏa, Thủy Tinh Cung nhất định sẽ luận công khen thưởng Tiểu Lý, sẽ không bạc đãi hắn.

"Thả ta ra, các người thả ta ra, không có chứng cứ, các người dựa vào cái gì mà đòi bắt người. Diệp Thu, ngươi hãm hại ta, ngươi hãm hại ta, là ngươi thao túng.... Tất cả đều do ngươi đứng sau giở trò....". Lúc Minh Hạo bị người ta dẫn đi phẫn nộ chửi bới.

Thấy Diệp Thu giơ tay, nhất chân liền dẹp yên cả Minh Hạo, trong phòng lại càng yên tĩnh, mọi người đều câm như hến, cho dù là đám Tiểu Lục, cũng ngoan ngoãn đứng ở cửa, không dám khua môi múa mép.

Bọn họ đều nhìn ra được, Diệp Thu không phải là người rộng lượng cho lắm, người đắc tội hắn tối nay đều có kết cục thê thảm.

Ánh mắt Diệp Thu lại lước qua đám Vương Chinh, đột nhiên bật cười nói: " Ngồi cả đi, đứng đó làm gì? "

" Không...không cần, đã muộn lắm rồi, chúng tôi.... chúng tôi phải về thôi".

" Hôm nay là sinh nhật của Khả Tâm, cô ấy hy vọng nhất là cùng đón sinh nhật với anh". Lý Trân lắp ba lắp bắp nói.

" Đừng vội" Diệp Thu lắc đầu, nhìn Lý Trân, Tiết Linh, Phỉ Lăng nói: " Ba cô đều là bạn cùng phòng của Khả Tâm? Nào ngồi bên này đi".

Diệp Thu nói vỗ vỗ chổ ngồi bên cạnh mình.

Lý Trân, Phỉ Lăng, Tiết Linh đều hoang mang, nhưng không dám từ chối yêu cầu của Diệp Thu, tới ngồi chỗ Diệp Thu chỉ.

" Hôm nay là sinh nhật Khả Tâm, mọi người tới chúc mừng sinh nhật cô ấy, tôi rất cảm kích, bình thường công việc của tôi khá bận, không thể thường xuyên bên cạnh cô ấy được. Tôi rất hy vọng Khả Tâm có vài người bạn tri kỷ". Diệp Thu thành khẩn nói.

Ba cô vừa nghe thấy lời Diệp Thu, trong lòng lại mừng rỡ, sắc mặt không còn đau khổ như lúc trước, thậm chí trong lòng còn mừng thầm.

Nếu được người này giúp đỡ, các cô còn cần lo lắng cho cuộc sống sau này sao?

Cho dù tới Thủy Tinh Cung làm quản lý nhỏ, tiền lương cũng tới cả vạn. Bọn họ sớm đã nghe nói về sự sa xỉ của Thủy Tinh Cung, cũng từng nghe nói lương cao của nhân viên quản lý Thủy Tinh Cung. Cho dù các cô là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng trong nước, với tình thế xin việc không lý tưởng hiện nay, các cô cũng chưa chắc có thể tìm được công việc tốt.

Mấy ngày trước không phải tin tức trên mạng đã nói rồi sao? Một nữ sinh tới Thụy Sỹ du học, mất mười mấy vạn nhân dân tệ, học xong về nước tìm việc, muốn mức lương tiêu chuẩn một ngàn hai trăm nhân dân tệ, không biết cô phải mất bao nhiêu năm để kiếm lại số tiền mang đi du học.

" Ha, ha, cảm ơn cái gì? Không cần khách sáo, chúng tôi và Khả Tâm là chị em tốt, sinh nhật chúng tôi cô ấy cũng đều lặng lẽ chuẩn bị quà nữa. Sinh nhật cô ấy chúng tôi nên mừng cùng mà". Lý Trân cười ha ha nói, mặt phúng phính đầy vẻ nịnh nọt.

"Đúng vậy, Khả Tâm là cô gái tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không chúng tôi không đồng ý đâu". Tiết Linh cũng nói hùa theo. Cô biết có thể có được cơ hội thế này thật không dễ gì.

Mặc dù không biết người thanh niên này có lai lịch như thế nào, nhưng nhìn thấy đám công tử ca mà hắn kết giao và thái độ của những người trong Thủy Tinh Cung đủ thấy hắn mạnh biết bao. Trong mắt họ, Minh Hạo vốn đã là người rất lợi hại rồi, nhưng một câu nói của hắn đã quyết định số phận của Minh Hạo.

" Đúng đó, Khả Tâm luôn nói mình có bạn trai, chúng tôi đều không tin, không ngờ cô ấy giấu anh kín đến vậy. Anh phải mời chúng tôi ăn cơm đó, nếu không chúng tôi sẽ nói xấu anh trước mặt Khả Tâm". Lăng Phỉ cười khanh khách nói, hai khối thịt lớn trước ngực run rẩy, rất đồ sộ.

Bây giờ cô nhìn thấy Diệp Thu như nhìn thấy một mỏ vàng lấp lánh, đúng là chói mắt. Nếu có thể được hắn để ý tới, trở thành người phụ nữ của hắn, cuộc sống của mình sau này..... là tình nhân của hắn cũng được....

Ây, chuẩn bị nhiều năm như vậy, sao vẫn chưa có công tử nhà giàu nào tới bao mình chứ?

" Chị cả, chị hai, chị ba, các chị nói lung tung gì thế? " Lam Khả Tâm e thẹn nói.

Diệp Thu vỗ vỗ đùi Lam Khả Tâm, ánh mắt nhìn ba cô gái kia đột nhiên trở nên sắc nhọn.

"Nhưng, để tay lên ngực tự hỏi, các người có xứng với tình bạn và sự tin tưởng của Khả Tâm không? " Ngữ khí của Diệp Thu đột nhiên thay đổi, như một cây đinh đâm thẳng vào tim ba cô.

" Các cô có không ít lợi ích từ Minh Hạo chứ? "Diệp Thu lạnh giọng hỏi.

" Chúng tôi.... chỉ thỉnh thoảng tới quán bar của anh ấy chơi thôi". Lý Trân cuối đầu nhỏ giọng nói. Diệp Thu chất vấn với ngữ khí lạnh như băng, cô thậm chí không có dũng khí để nói dối.

" Nên các cô đã bán đứng Khả Tâm? "Diệp Thu cười nhạt nói: "Tình bạn của các người thật là rẻ mạt".

" Tôi...."

" Tôi biết trong lòng các cô đang nghĩ gì, trò lừa bịp của các người trong mắt tôi chỉ như trò con nít, lúc trước các cô chắc chắn rất xem thường tôi có đúng không? Các cô thấy Khả Tâm nên xứng với Minh Hạo mới đúng, nên các cô liên tiếp châm ngòi thổi lửa phía sau, cô cố ý chạy tới tặng quà sinh nhật cho Khả Tâm, là vì cô đáon tôi sẽ không tặng nổi món quà gì quý giá, các người muốn làm tôi xấu mặt trước mọi người".

"Không phải, thực sự không phải thế.... . tôi....." Tiết Linh muốn phản bác lại lời Diệp Thu, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không đủ sức mạnh.

" Dự định của các người không tệ, bây giờ đúng là không có ít bạn gái vì gia cảnh bạn trai bần hàn mà chọn cách chia tay. Nhưng các cô sống cùng Khả Tâm lâu như vậy, lẽ nào các cô còn không hiểu con người cô ấy? Cô ấy khác với các cô? ".

" Cô ấy một lòng tin tưởng các người, các người lại cho cô ấy cái gì? Vì chút lợi ích mà đẩy cô ấy tới trước người mình không thích, các cô là bạn cô ấy sao? Thật không xứng để cô ấy gọi các người bằng chị".

Diệp Thu lấy tay chỉ Lý Trân, Lăng Phỉ và Tiết Linh nói: "Cô, cô, còn cô nữa, ba người các cô sau này tránh xa Khả Tâm ra, tôi không đánh con gái, nhưng nhắc trước là đừng có ăn hiếp bạn gái tôi".

Lý Trân, Tiết Linh và Lăng Phỉ bị Diệp Thu giáo huấn cho một trận, đầu sắp gập xuống dưới gối, ôm mặt khóc rưng rức.

" Diệp Thu" Lam Khả Tâm mềm lòng kéo tay Diệp Thu nói.

Diệp Thu nắm chặt tay cô, ý bảo cô đừng lo lắng, sau đó nói với ba cô gái: "Được rồi, nếu các cô muốn ăn bánh sinh nhật của Khả Tâm thì ngồi đó dợi đến mười hai giờ, nếu cảm thấy đói quá có thể đi trước".

Các cô đâu còn tâm trạng ngồi lại ăn bánh sinh nhật nữa chứ? Ai nấy cầm túi chạy ra khỏi phòng, không có cả dũng khí nhìn Lam Khả Tâm một cái. Tên ma quỷ này, vạch trần hết suy nghĩ của các cô, vết thương rỉ máu, đau tới mức trái tim các cô quằn quại.

Vương Chinh và đám bạn chơi bời của hắn nhìn Lý Trân, Tiết Linh, Lăng Phỉ đi khỏi, cũng muốn chuồn đi.

Lúc này Vương Chinh đang cầu khấn, hy vọng Diệp Thu không nhận ra hắn, hy vọng hắn quên cách xử sự vừa nãy của mình.

Nghĩ tới vừa nãy mình lên bục hát tặng Minh Hạo và Lam Khả Tâm, người hắn run cầm cập.

Mẹ nó, chuyện gì thế này? Cuộc sống tốt đẹp lại không muốn, mình chạy tới nhúng tay vào làm gì?

Đám thanh niên chơi bời đang định theo sau ba cô đi ra ngoài, Diệp Thu đột nhiên lên tiếng gọi: " Vương Chinh".

Người Vương Chinh cứng đờ, cố gắng nở nụ cười, rút thuốc trong túi ra đưa tới, cung kính nói: " Anh Diệp, lâu rồi không gặp? ".

" Không hút thuốc, có con gái ở đây. Lâu rồi không gặp, nào, ngồi xuống nói chuyện". Diệp Thu chỉ chỗ bọn Lý Trân vừa ngồi, bảo Vương Chinh ngồi xuống.

Vương Chinh đau khổ, nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống, không dám ngồi mạnh xuống, cơ thể hướng về phía trước, chỉ chạm hờ mông trên sofa.

" Anh Diệp, gần đây bận việc gì thế? Lâu rồi không về trường nhỉ? " Diệp Thu không hút thuốc, Vương Chinh cũng không dám hút, bóp thuốc lá trong tay, cố gắng gợi chuyện.

"Um, không bận gì, chỉ là chạy lăng quăng thôi, mà nghe nói bây giờ cậu sống rất tốt, ký hợp đồng với công ty giải trí Mạch Hòa rồi? ".

" Ha, ha, đúng vậy, cũng bình thường thôi". Vương Chinh khiêm tốn nói, nhưng trong lòng lại rất kiêu ngạo, thầm nghĩ mình cũng coi như người có chút danh tiếng, hắn cũng không dám thế nào với mình?

" Tốt, thanh niên rất có tiền đồ mà, ký mấy năm? " Diệp Thu tủm tỉm cười hỏi, giống như chuyện thường ngày với bạn bè.

" Bảy năm, họ có ưu tiên tiếp tục ký" Tâm trạng Vương Chinh cũng nhẹ nhõm hơn.

" Bảy năm? Khoảng thời gian cũng dài đấy. Năm nay cậu hai mươi rồi phải không? Diệp Thu nhìn Vương Chinh hỏi.

" Anh Diệp nói đùa rồi, ha, ha, năm nay em hai mươi lăm rồi".

" Đã hai mươi lăm rồi? Thật đáng tiếc". Sắc mặt Diệp Thu khó xử.

" Đáng tiếc? " Vương Chinh khó hiểu.

" Đúng vậy, cậu thử nghĩ xem, năm nay cậu đã hai mươi lăm tuổi, ký hợp đồng bảy năm với Mạch Hòa, giả dụ trong vòng bảy năm cậu không thể cho ra album của mình, có phải rất tệ không? "

" Anh...."Vương Chinh đột nhiên lặng người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu.

" Tôi đảm bảo với cậu, trước ba mươi hai tuổi, cậu tuyệt đối không có album mới đưa ra thị trường". Diệp Thu sầm mặt nói.

"............"

Diệp Thu vỗ vai Vương Chinh nói: " Không cần vội, từ từ cố gắng đi. Có rất nhiều siêu sao đều trung niên mới gặp vận may, cậu cũng không phải không có chút hy vọng nào".

Vương Chinh khóc rồi. Thế này còn hy vọng cái con khỉ?

Cho dù là những minh tinh trung niên mới gặp vận, bọn họ cũng luôn không tách rời khỏi vòng giải trí, không ngừng leo lên cao, đều quen mặt truyền thông và công chúng, nghe ngữ khí của người này, hắn thậm chí có thể lợi dụng sức mạnh của mình để Mạch Hòa cô lập mình.

Bảy năm đối với nghệ sỹ là tuổi thanh xuân, có được mấy cái bảy năm cho mình phấn đấu chứ? Cho dù mình có tài hoa chăng nữa, đợi sau bảy năm kết thúc hợp đồng với Mạch Hòa, tới lúc đó mình đã là chú già ba hai tuổi rồi, còn có tiền đồ gì nữa.

Bịch!

Vương Chinh quỳ hai gối trước mặt Diệp Thu, rũ đầu xuống nói: "Anh Diệp, em sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho em lần này, sau này em không dám nữa".

Diệp Thu xua xua tay nói: "Được rồi, cậu về trước đi, không cần ở lại ăn bánh nữa".

Vương Chinh vẫn muốn xin tha thứ, nhưng thấy Đại Hồ Tử đứng ở cữa vẻ mặt hung hăng trừng mình, vội vàng bò dậy, kinh hồn bạt vía đi ra ngoài.

Mộng minh tinh lâu như vậy, thậm chí đã ước mơ cuộc sống sau khi thành danh vô số lần, bây giờ mọi thứ đều hết rồi.

Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chắc là cũng cảm giác như thế này?

Diệp Thu đứng dậy nhìn bọn Tiểu Lục nói: "Mấy người các cậu có muốn ăn bánh không? "

" Diệp ca, em rất muốn nói chuyện nhiều hơn với anh, , nhung em biết, như thế anh sẽ mắng chết bọn em không chừng. Ha, ha bọn em đi trước đây, hôm nay là sinh nhật chị dâu, hai người thật lãng mạn nhé". Tiểu Lục cười hì, hì nói.

Vài người lại chạy tới chúc Lam Khả Tâm sinh nhật vui vẻ, rồi mới chào Diệp Thu đi khỏi.

Đại Hồ Tử cũng là một người khôn khéo, sớm đã lẳng lặng đi ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại Diệp Thu và Lam Khả Tâm.

" Có trách anh đuổi bạn em đi không? "Diệp Thu quay mặt lại áy náy nhìn Lam Khả Tâm nói.

Lam Khả Tâm giơ ra một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lên lông mày hơi nhíu của Diệp Thu lắc lắc đầu nói: " Có cảm thấy em rất ngốc không? Em luôn cảm thấy em và họ thân nhau như chị em, chưa bao giờ nghĩ quan hệ giữa người với người lại phức tạp như vậy? "

" Không phải ngốc mà em quá lương thiện." Diệp Thu cười nói: "Nếu không có nhân tố lợi ích, có lẽ các em sẽ trở thành bạn lâu dài. Nhưng nếu bên trong có xen lẫn nhân tố lợi ích, tình bạn sẽ biến chất. Học sinh bây giờ cũng trở thành quen rồi, trường học không trong sạch hơn xã hội bao nhiêu".

" Um, sau này em sẽ chú ý, sẽ không có cơ hội để người khác lừa dối em nữa". Lam Khả Tâm cười nói: "Vì em biết, như thế anh sẽ giận".

Diệp Thu cười, gật đầu, giơ tay xem đồng hồ nói: "Sắp tới mười hai giờ rồi, chúng ta có cần cắt bánh không? "

" Diệp Thu, chúng ta ra ngoài được không? Trong phòng có chút ảm đạm". Lam Khả Tâm nói. Tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngồi trong phòng thật là mất hứng.

Diệp Thu ngẫm nghĩ nói: " Được, chúng ta ra ngoài cắt bánh".

Diệp Thu cầm chiếc bánh lớn đặt trong góc phòng vẫn chưa mở ra, tay kia nắm tay Lam Khả Tâm đi ra khỏi Thủy Tinh Cung.

Ngoài cửa đông nghịt, Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm cảm thấy yên bình ấm áp.

" Hai thanh niên, có cần xe không? " Một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, chú lái xe thò đầu ra ngoài hỏi.

Diệp Thu nghĩ ngợi nói: " Có".

Diệp Thu mở cửa ra, cùng Lam Khả Tâm ngồi vào chỗ.

" Đi đâu? " Tài xế cười hỏi.

" Chú ơi, chú cứ lái xe đi vòng vòng đi, tới chỗ nào thì là chỗ đó". Diệp Thu cười nói.

" Ơ, lần đầu tôi thấy có yêu cầu như vậy đó, được, nghe lời cậu". Tài xế nói rồi khởi động xe.

" Nào sắp tới mười hai giờ rồi, chúng ta cắt bánh nào."Diệp Thu cười nói, hai người ngồi hai bên đầu dãy ghế sau, sau đó đặt hộp bánh ở giữa, cởi nút thắt nơ bướm màu hồng ra, bỏ nắp hộp ra, liền ngửi thấy hương bơ mê hấp dẫn.

Diệp Thu lại rút một cây nến màu hồng trong túi cắm lên trên, dùng bật lửa châm. Tài xế rất biết điều tắt đèn trong xe đi, ánh nến mờ nhạt làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú thâm tình của đôi nam nữ.

" Hãy ước đi" Diệp Thu cười nói với Lam Khả Tâm.

"Ưm". Lam Khả Tâm chắp tay thành tâm, nhắm mắt im lặng cầu nguyện " Năm nào cũng như năm nay".

" Thổi nến thôi". Diệp Thu và Lam Khả Tâm nhìn nhau cười, sau đó cùng chu miệng thổi nến, ánh nến theo đó tắt đi.

" Nào tôi bật chút nhạc cho hai thanh niên nghe nhé, một bài hát lãng mạn". Tài xế cười ha ha nói, thò tay tìm thiết bị âm thanh tự mang theo trong xe.

Tìm một hồi cũng không thấy âm nhạc vang lên, bác tài lấy tay vỗ mấy cái thở dài nói: " Ôi, lão tôi lâu không nghe, đồ cũng hỏng mất rồi, hay là tôi tự hát một đoạn cho hai người nghe nhé? "

" Bác tài, vậy chúng cháu thật có phúc, nào ăn bánh cho ngọt giọng trước đã". Diệp Thu cười đáp, đưa miếng bánh đã cắt tới.

" Không cần, tạm thời không cần, tôi hát một đoạn trong " Tây Tương Ký" đã, hát không hay tôi cũng không có mặt mũi nào ăn bánh của hai người". Bác tài kiên quyết nói.

......................

Chỉ nói lời hứa tới, ai biết hai chữ anh em lại cắt đức lương duyên.

Bầu trời với vành trăng tròn sáng, thật khiến người sầu muộn vạn chủng ly hận thiên đoan.

Ngẩn đôi mắt ngấn lệ nhìn trăng soi, con người trên đời luôn giống nhau.

Cô Hằng Nga cô đơn trống trải, người nào thương nhớ? La mạc tầng tầng vây quanh cung trăng.

Chẳng lẽ lay động cài phượng hoàng, chẳng lẽ váy kéo hoàn bội chuông?

Âm thanh này như đông tường tới từ tây sương, rõ ràng là khúc Phượng cầu hoàng động lòng người.

Gió đêm mát rượi, sao dầy đặc lấp lánh.

Xe hỏng, người già, con phố và phong cảnh xa lạ.

Giọng hát kinh kịch rắn rỏi mà ý nhị, , vang lên trong bóng đêm, xe lẫn tiếng cười thoải mái của đôi nam nữ.

Năm nào cũng thế này, tuổi nào cũng như vậy.

Năm nay, thật tuyệt, thật tuyệt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-649)