← Ch.571 | Ch.573 → |
Đương.
Chủ nhân bị tập kích. Phòng hộ tự động của nhẫn phệ hồn có thể tự động mở ra.
Ngón tay Diệp Thu đột nhiên lóe ánh bạc. Nhẫn phệ hồn lấy tốc độ mắt thường bắt đầu xoay tròn.
Loại dị tượng này phát sinh, tất nhiên không thể gạt được con mắt của nhân sĩ dị năng Thiên giới khác. Bọn họ hiển nhiên là cũng chú ý tới chiếc nhẫn trong tay Diệp Thu. Mặc dù đa số mọi người chưa rõ công hiệu cụ thể của nó. Nhưng mà, bọn họ lại biết cái này nhất định là bảo vật của Diệp Thu.
Trong lòng Diệp Thu thầm kêu hỏng bét. Chiếc nhân ban đầu bị một gã Huyết Quỷ Lôi Sơn ngấp nghé. Mình thiếu chút nữa xong đời. Không ngờ nó ở trong lúc này đột nhiên xoay tròn. Điều này chỉ sợ khiến ai cũng chú ý tới chiếc nhẫn kia. Nếu trong bọn họ có tên hám của. Vậy mịnh thật đúng là mất cả mạng nhỏ luôn.
"Sớm biết như vậy, nên tháo nó bỏ vào túi". Diệp Thu hối hận nghĩ.
Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn. Hơn nữa trước mắt còn có cường địch cần đối phó.
Diệp Thu vừa tránh né, vừa âm thầm điều động năng lượng trong hạt châu màu đen trôi nổi trong đầu kia.
Tâm tư Diệp Thu vừa động, hạt châu chuyển động thong thả kia đột nhiên tốc độ vận chuyển tăng nhanh, giống như gió xoáy gào thét. Nhanh đến nỗi khiến người ta nhìn không ra được thực thể chân thật.
Chính là lúc này.
Sau khi cảm giác được trạng thái tốt rồi. Thân thể Diệp Thu đột nhiên dừng lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu đao rít mạnh bay tới mình kia.
"Diệp Thu". Thấy Diệp Thu đột nhiên giống như mất hồn không hề tránh né nữa. Ngân Nhãn giật mình hét lên một tiếng.
Không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù mục đích mình tới Hồng Kong lần này là để giết hắn. Nhưng ngay lúc này, Ngân Nhãn lại không hy vọng Diệp Thu chết trong tay người khác.
Tiểu Bạch cũng mặt đầy kinh hoàng, cầm đôi cương xoa tam giác vàng trong tay muốn lao ra. Nếu như có thể mà nói, nàng sẽ dùng thân thể của mình giúp Diệp Thu ngăn cản một kích này.
Người vây xem đều kinh hãi. Tất cả mọi người không ngờ Diệp Thu đang tránh né tới lúc gấp rút, đột nhiên khựng người lại.
Đây không phải là thành một tấm bia chết. Mặc cho phi đao kia ghim ngàn vết thương trăm cái lỗ hay sao?
Thanh đao thoáng cái tới sát. Lần này lộ tuyến công kích vẫn là con mắt Diệp Thu.
Mắt thất phi đao càng ngày càng tới gần, sắp đâm vào trong mắt Diệp Thu. Đột nhiên cứ như vậy giằng co ở không trung, không nhúc nhích được nữa.
"Cướp quyền khống chế?" MARK kinh hãi. Không ngờ tên khỉ Châu Á kia lại có thể cướp quyền khống chế phi đao trong tay mình.
Phải biết rằng, muốn lấy được quyền không chế vũ khí người khác. Tinh thần lực của hắn nhất định phải mạnh hơn đối phương mới được. Có đôi khi thậm chí phải mạnh hơn gấp đôi hoặc là nhiều hơn nữa.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Thu mặt đầy hoảng sợ. Không ngờ trong đại hội Thiên giới lại xuất hiện một quái vậy như vậy.
Vốn còn khinh hắn là người mới. Nhưng không ngờ lại có thực lực như vậy. Có thể đoạt quyền không chế vũ khí trong tay đội trưởng Hải Điêu.
Hắn rốt cuộc là có thực lực thế nào đây. Chín tổ chức dị năng giả khác đều nhìn Diệp Thu trầm tư.
Thấy vũ khí không hề bay về phía mình nữa. Diệp Thu cũng thở hắt một hơi. .
Diệp Thu cũng không biết loại dị năng đoạt quyền không chế này. Cũng không biết chuyện gì xảy ra. Dị năng trong đầu vận chuyển ào ạt. Giống như là muốn tìm một cửa đột phá ra. Diệp Thu không còn lựa chọn nào, đành làm ra quyết định này.
Hắn vốn là định tìm một loại vũ khi khác đánh rơi phi đao của MARK. Chỉ là ở chỗ này cũng không thấy có cái gì tiện tay. Thời gian đã không kịp. Nên dứt khoát đi cướp phi đao MARK điều khiển.
Lúc trước hắn cũng chưa từng nghĩ có thể đoạt lấy phi đao thuận lợi như vậy. Chỉ là muốn có thể ngăn cản gã một lúc, rồi mình lại dùng phương pháp của gã tiêu diệt gã.
Dù sao, lúc này tay phải của Diệp Thu cũng đã xộc vào trong ngực mò súng.
Không ngờ tâm tư vừa mới buông lỏng. Đao nhỏ kia lại lần nữa bay về phía mình. MARK cũng không lập tực buông tha quyền tranh đoạt khống chế đao nhỏ.
Diệp Thu vội ổn định tâm thần. Dừng thân đao lại.
Sau đó ý tùy tâm chuyển. Phi đao đột nhiên sượt qua đầu. Sau khi nghiêng ngả xoay hai vòng ở không trung, liền bay bình thường, bay về phía đội trưởng MARK của Hải Điêu.
Diệp Thu vừa mới bắt đầu, thao tác còn có chút lạ lẫm, hơn nữa MARK cũng không muốn buông tha quyền khống chế phi đao như vậy, vẫn cố dùng ý niệm của mình đoạt quyền khống chế. Vì vậy, phi đao trong sự tranh đoạt của hai người, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc cao lúc thấp, lại lúc trái lúc phải, cho dù người đứng bất động ở đó, cũng chưa chắc có thể khiến đao bay tới người kia.
Trải qua một phen thử nghiệm. Diệp Thu cảm giác càng ngày càn thuận buồm xuôi gió. MARK liền mất đi quyền khống chế phi đao hoàn toàn. Tinh thần lụ của gã căn bản là không thể so với loại quái vậy như Diệp Thu.
Phải biết rằng, những người khác muốn tích trữ tinh thần lực, thì cần phải tu luyện quanh năm suốt tháng. Mà Diệp Thu lại khác với bọn họ, từ nhỏ trên ngón tay đã đeo cái nhẫn cổ quái này, luôn giúp DIệp Thu hấp thụ âm lực. Trải qua sự chuyển hóa của hạch trong đầu, trở thành lực linh hồn thuần túy nhất.
Có lẽ thực lực chiến đấu cá nhân của Diệp Thu không bằng MARK, nhưng nếu so sự thâm hậu của lực ý niệm, sợ là ngoài mất lão bất tử Thiên giới, thật đúng là không có mấy người là đối thủ của Diệp Thu.
Lấy được quyền vũ khí, Diệp Thu liền dùng ý niệm huy động nó bay ngược lại. Phi đao hướng MARK bay đi nhanh như chớp, mục tiêu là đâm thẳng mắt gã. Đây cũng là bộ phận vừa nãy MARK công kích Diệp Thu, tình huống bây giờ đổi lại, hắn tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội trả thù.
Nói thật, Diệp Thu không thể xưng là: người đàn ông vĩ đại bao dung. Ngược lại, người khác nếu đã khi dễ hắn, hắn có thể nhớ kỹ cả đời, cho đến sau khi tìm được cơ hội báo thù rửa hận mà thu lại được cả lãi mới chịu bỏ qua.
Thành viên đội Hải Điêu thấy phi đao tới công kích đội trưởng bọn họ liền rối rít lấy vũ khí của mình ra ngoài, muốn đánh rơi chuôi phi đao này. Còn có vũ khí một số người hướng Diệp Thu bay đi, nhưng đều bị Tiểu Bạch bảo vệ bên cạnh Diệp Thu đánh rơi xuống đất.
MARK mặt âm trầm, con người nhìn chằm chằm Diệp Thu khiến mình mất mặt, trong lòng cũng cảm giác rung động vô cùng.
"Thằng nhãi này lại có thể từ trong tay mình đoạt quyền khống chế thành công, vậy thực lực của hắn là cấp bậc gì? Chẳng lẽ so với thủ lĩnh tổ chức tiểu đội mười người có dị năng còn cao thâm hơn một chút sao? Trước kia cũng chưa từng nghe nói qua có nhân vật số một như vậy mà".
Diệp Thu có Tiểu Bạch bảo vệ, cũng không sợ người khác có thể làm mình bị thương. Thấy mọi người của tiểu đội Hải Điêu muốn đánh rơi phi đao của mình. Trong lòng lại nổi lên tâm tư hài hước.
Đột nhiên tâm thần vửa động, Phi đao liền hướng Phương Vương thuộc Phượng hoàng lửa một trong mười tổ chức dị năng bay tới.
Những thành viên Hải Điêu này nào dám dùng vũ khí phóng tới chứ? Như vậy, sẽ khiên người của Phượng Hoàng lửa hiểu lầ cho là mình muốn khiêu khích thì làm sao?
Bọn họ chỉ đành phải dừng tay nguyên một đám. Ánh mắt nắm giữ hành tung cua phi đao. Tránh cho nó thừa dịp người khác không chú ý đột nhiên tới tập kích.
Vào lúc đội viên tiểu đội Hải Điêu bỏ tấn công phi đao. Diệp Thu tập trung cho phi đao bay một vòng trên đầu người cảu chín tổ chức năng. Lại trong giây lát tăng thêm độ nhanh, độ xảo quyệt mà phóng về phía đội trưởng MARK của Hải Điêu.
*****
Trong khoang Hùng ngồi thẳng ở chính giữa. Mấy gã tâm phúc của gã hoặc ngồi hoặc đứng rải ở trong không gian nhỏ hẹp này.
Bên ngoài còn có cả người canh cửa. Không cần lo người bên trong nói sẽ khiến người khác nghe được.
Vì vừa rồi đánh một trận với lão binh Thụy Sĩ. Hùng cũng bị thương nhẹ. Đặc biệt là trên mặt, bị chủy thủ của lão binh Thụy Sĩ xước vài mũi, còn chưa kịp đi băng bó, chỉ rắc đại thuốc bột. có một vài vết mà máu chảy ra thì dùng khăn giấy lau đi.
Trên mặt bàn, đã chất đây khăn giấy nhiễm vết máu.
Ánh mắt Hùng lạnh như băng đảo qua mặt mấy gã, nói: "Tao vừa mới nhận được tin tức của tổ chức. Thuyền bọn chúng sẽ rất nhanh chạy tới. Đến lúc đó, hỏa pháo sẽ đánh chìm du thuyền này".
"Vậy chúng ta làm sao? Chẳng lẽ bảo bọn em bơi tới Hồng Kong à?" Có người thiếu kiên nhẫn nói.
"Em không biết bơi". Một người đầu trọc vuốt cái trán bóng nhẵn của mình, nói.
"Đúng. Bọn em muốn thuyền sớm".
Hùng dùng ngón tay gõ gõ, nói: "Tìm bọn mày tới đây, tất nhiên sẽ có cách cho bọn mày rời đi an toàn. Chúng ta sẽ nhảy xuống thuyền sớm. Rồi bên kia sẽ có ca-nô tới đón chúng ta".
"Nhưng, một khi nhóm thuyền tới gần. Tất nhiên sẽ khiến người trên thuyền này hoài nghi. Nếu bọn họ nhảy xuống biển, chẳng những có thể tránh được một kiếp, mà còn tao khó khăn cho chúng ta đuổi tận giết tuyệt. Cho nên, điều chúng ta phải làm chính là, trước khi đi, trước tiên cho những kẻ phải chết kia ở trên thuyền".
"Làm sao cho chúng chết?"
"Chiến đấu. Chúng ta còn cần một cuộc chiến". Hùng thanh âm lạnh lùng nói.
Thuận gió mà động. Rẽ nước mà tiến.
Biển vào ban đêm tịch liêu trống trải. Liếc mắt một cái, tối mịt không giới hạn. Chân đứng ở đầu bong thuyền vốn là nên cảm thủ phần tĩnh lặng này, nhưng trong lòng Diệp Thu lại rối bời.
Thiên giới, tổ chức Độc Xà, Hùng, Thiên Diệp Huân, chín tổ chức dị năng lớn. Nguyên một đám này vốn không liên quan nhưng giờ lại liên hệ chặt chẽ thành một khối lớn khiến Diệp Thu hao tốn hết tâm tư.
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Bọn họ muốn bắt đầu từ đâu?
Vì sao du thuyền phải trở về điểm xuất phát. Bọn họ sao vẫn chưa động thủ? Chẳng lẽ lúc này mà bão tố vẫn chưa phủ xuống?
Hoặc là, bọn họ đột nhiên thay đổi chủ ý?
Vào lúc cảm thấy mình sắp đau đầu, Diệp Thu đột nhiên nhớ tới mấy nàng Trầm Mặc Nùng ở Hồng kong.
Các nàng bây giờ đang làm gì nhỉ? Mặc Nùng nhất định là đang bận làm việc. Chính mình trước lúc đi, đã giao toàn bộ công việc hợp tác với Tư Đồ cho nàng. Đây là lần khuếch trương lớn nhất của Trầm thị, liên quan tới sự công tác nhịp nhàng của các mặt. Có lẽ nàng bây giờ không có thời gian nhàn hạ. Đường Quả có thể đang bị Lâm Bảo Nhi kéo chơi trò gì đó. Cho dù làm làm chuyện tốt hay chuyện xấu thì hai cô nàng này đều như hình với bóng.
Lúc các nàng đang bận có phải thỉnh thoảng cũng nhớ tới mình không?
Nhất định thế. Mặc Nùng sẽ nhớ thầm, còn Lâm Bảo Nhi nếu nhớ mình, thì sẽ biểu lộ trực tiếp ra. Nàng là cô bé không biết nói dối. Mình và Đường Quả cũng có duyên vợ chồng. Sau này nên đối đãi nàng thế nào đây?
Nhớ tới cuộc sống vui vẻ ấm áp khi ở cùng với các nàng, Diệp Thu không khỏi có chút đau nhập thần.
Nếu không có những thứ đấu đã tôi dối anh trá này, cuộc sống của mình chắc sẽ không như vậy có đúng không?
Chờ vậy. Hết thảy những cái này cũng sớm kết thúc thôi.
"Nghĩ gì vậy?" Long Nữ đi tới bên cạnh Diệp Thu, lên tiếng hỏi.
"Đang nghĩ, vì sao Hùng lại im hơi lặng tiếng. Tôi đã cho hắn cơ hội. Hắn nên giải quyết hết toàn bộ các thế lực đối địch một mạch mới đúng chứ". Diệp Thu quay sang nhìn Long Nữ. Trong nội tâm cảm kích tự đáy lòng.
Lần nào vào lúc mình gặp tình cảnh gian nan nhất đều có nàng làm bạn bên cạnh mình.
Nếu người khác giúp anh là vô tư mà không cần hồi báo. Như vậy, chứng mình nàng thật sự thích anh.
Diệp Thu biết rất khó nghe được chữ "thích" hoặc "yêu" từ miệng Long Nữ. Cho dù là chính bản thân hắn, nghĩ tới cùng với một Phật nữ có rất nhiều tín đồ nói chuyện tình yêu, trong lòng cũng cảm giác có chút quái dị.
Nhưng mà, không thể phủ nhận chính là, Long Nữ ở trong lòng Diệp Thu có vị trí vô cùng quan trọng. Vừa là thầy, vừa là mẹ, vừa là bạn, vừa là người yêu. Đây là có một không hai.
"Có lẽ suy đoán của chúng ta đã sai, đã khuếch đại dã tâm của bọn chúng quá độ:, Long Nữ vừa cười vừa nói."Thanh tẩy toàn bộ tất cả các thế lực đối địch. Thậm chi cả tổ chức Cửu đại dị năng. Điều này cần dũng khí bao nhiêu chứ?"
Christina mặt không thay đổi nói: "Em đã bảo người báo cho trong nhà. Bọn họ sẽ liên lạc với gia tộc Thiên Diệp".
Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Thế thì tốt rồi. Nếu gia tộc kia có thể tạo áp lực cho gia tộc Thiên Diệp, bọn chúng sẽ phải thu liễm một chút. Dù muốn xuất hiện, cũng phải cân nhắc có thể chịu sứ chế trụ của hai đại gia tộc khác không?"
Long Nữ nhìn DIệp Thu rồi lại nhìn Christina, nói: "Chị thật sự tò mò. Hai người các người nếu cùng đi xem phim thì sẽ là cảnh tượng thế nào".
"Nếu tò mò, tôi không ngại mua thêm một vé". Diệp Thu cười nói.
Long Nữ lắc đầu: "Mặc dù chưa từng thử nghiệm qua, nhưng cũng biết, xem phim tốt nhất là hai người cùng đi. Nhiều người. cảm giác sẽ không tốt".
"Vậy tôi liền mời tùng người một. Chia ra cùng các cô xem". Diệp Thu thầm nghĩ.
Có điều khiến hắn lo lắng chính là, cho dù là dẫn Christina hay là dẫn Long Nữ. Nếu các nàng vẫn mặc bộ áo quần này không chịu thay, sợ là sẽ khiến cho rạp chiếu phim chấn động.
Đến lúc đó, còn chẳng biết người ta là xem phim, hay là xem các nàng đây.
"Kia là cái gì?" Christiano đột nhiên chỉ về phía xa hỏi.
"Cái gì?" Diệp Thu đưa mắt nhìn tới. Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa. Cho dù là với thị lực của Diệp Thu cũng không cách nào thu cảnh phía xa vào mắt. Chỉ có thể nhìn thấy một điểm sáng nhỏ. Tựa như ban đêm mùa hè. Đột nhiên có một con đom đóm bay trên bầu trời.
"Kia là thuyền". Long Nữ nói chắc chắn.
Hiển nhiên, ánh mắt của Long Nữ và Christina tốt hơn Diệp Thu một chút.
"Thuyền?" Đầu Diệp Thu lại lần nữa dâng lên cảm giác xấu. Đại não vận chuyển cấp tốc, suy nghĩ vần đề trong đó.
Thấy sắc mặt Diệp Thu đột nhiên trầm xuống. Long Nữ hỏi: "Anh hoài nghi con thuyền này có vấn đề? Đây là vùng biển quốc tế. Lúc này có thuyền đi qua cũng không có gì kỳ lạ".
"Tôi biết". Diệp Thu nói."Nhưng vẫn cảm giác có chút kỳ lạ".
Diệp Thu đứng ở trên lan can dõi mắt trông về phía xa, nói: "Nếu như là thuyền buôn, bọn họ hẳn là mở tất cả đèn lên. Sao lại tối như mực thế. Có đèn phía đầu mui mà?"
Lại nhìn cẩn thận mấy lần, Diệp Thu nói: "Tốc độ rất nhanh, thị lực của các cô đều tốt hơn tôi. Hẳn là thấy rõ tốc độ của nó chứ? Chạy vào đêm khuya, hẳn là nên giảm tốc độ chậm lại một chút chứ? Nhưng tốc độ của chúng đều rất nhanh. Mới vừa rồi còn là một điểm nhỏ. Trong nháy mắt điểm sáng kia đã lớn lên vô số lần. Chứng tỏ rằng chúng toàn lực chạy về phía này".
"Mục đích của chúng là gì?" Trải qua một phen phân tích của Diệp Thu, sắc mặt của Long Nữ cũng ngưng trọng hẳn lên.
"Nếu thuyền này là bọn Thiên Diệp Huấn phái tới. Vậy, đối phó với cao thủ dị năng cả thuyền này. Tốt nhất là dùng pháo nổ". Ngón tay Diệp Thu bấu chặt lan can nói.
"Pháo nổ?"
"Đi. Chúng ta đi tìm Hùng. Nhất định phải chú ý hắn. Không để bọn chúng nhân cơ hội. Chỉ cần bọn chúng vừa rời thuyền, sợ rằng đạn pháo sẽ rơi vào trên thuyền này". Diệp Thu từ trên lan can nhảy xuống, lớn tiếng nói.
Thấy Diệp Thu sải bước chạy vào trong khoang. Người của chín tổ chức dị năng khác đứng ở trên bong thuyền tần hai đều có chút kinh ngạc. Phượng Vương có quan hệ không tệ với Diệp Thu, vội chạy tới hỏi: "Diệp Thu, đã xảy ra chuyện gì à?"
"Có thuyền tới gần chúng ta" Diệp Thu ngẫng đầu giải thích gấp.
"Thuyền? Vậy thị sao?" PHượng Vương không rõ Diệp Thu vì sao lại kinh ngạc.
"Tôi nghĩ trên thuyền này có vũ khí hạng nặng. Hơn nữa mục tiêu của bọn chúng là chúng ta. Tất cả người trên thuyền bọn chúng đều sẽ không bỏ qua". Diệp Thu giải thích rất nhanh."Chúng ta cứ chuẩn bị mà nhảy thuyền bơi về Hồng Kong đi".
Phượng Vương lộ vẻ kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi hỏi: "Sao bọn chúng phải làm như thế?"
"Lý do à? Bây giờ tôi không có thời gian giải thích cho cô hiểu. Cô có thể quay đầu xem bọn chúng cách chúng ta còn bao xa". Diệp Thu nói xong, cũng không đợi Phượng Vương và những người có dị năng khác có phản ứng gì. Hắn rất nhanh chạy lên khoang của tầng hai. Cầu trời phù hộ, cầu mình nhanh tìm được Hùng một chút.
Diệp Thu không ngờ. Sự cầu nguyện của hắn lại linh nghiệm như vậy.
Vừa mới cầu nguyện mình nhanh tìm ra Hùng một chút, liền thấy Hùng từ bên trong đi ra. Phía sau còn đi theo một nhóm lớn người có dị năng của Thiên giới.
Hùng vung tay lên. Đám dị năng giả Thiên giới kia liền nhào về phía Diệp Thu.
Thấy đối phương nhiều người như vậy, Diệp Thu xoay người bỏ chạy. Hắn cũng không muốn để mình và bọn Long Nữ, Tiểu Bạch lẫn vào với mấy tên pháo hôi này. Đến lúc đó đạn pháo bay tới, nhưng bọn họ lại không thể trốn được. Vậy còn chẳng phải là cũng táng thân ở đáy biển sao?
Diệp Thu cũng chẳng chạy không có mục đích. Mà lại chạy về phía bong thuyền. Người của chín tổ chức dị năng đều ở bong tàu tầng hai. Nếu bọn chúng muốn đại khai sát giới thì người của Cửu đại dị năng chắc chắn sẽ tham gia chuyện này.
Quả nhiên, Phượng Vương nhìn thấy Diệp Thu bị một đám người đuổi theo, lớn tiếng quá: "Các người muốn làm gì? Hùng, vừa rồi anh đã đồng ý hòa giải. Vì sao còn gây rắc rối nữa?"
Hùng giương mắt nhìn Phương Vương, con mắt lạnh băng băng không có chút tình cảm nheo chặt lại, phất tay nói: "Giết".
Vì vậy người đứng sau gã một bộ phận đuổi theo giết Diệp Thu và bọn Long Nữ. Một bộ phần khác hung hãn không sợ chết mà phát động công kích với tổ chức Cửu đại dị năng.
Đội trưởng Saburo Nagasaki của Tĩnh Quốc Hồn vẫn đứng ở sau lưng Phượng Vương đột nhiên rút đao. Vũ Vân đao trong tay đâm về phía sau lưng Phượng Vương nhanh như chớp.
*****
Chuyện xảy ra đột ngột, mọi người sao cũng không nghĩ Tĩnh Quốc Hồn sẽ rắp tâm hại người vào lúc này. Chẳng ngờ lại chủ động phát động công kích với Phượng hoàng lửa của Đức trong Thập đại dị giả.
"Đội trưởng cẩn thận". Gã lùn luôn bảo vệ ờ sau lưng Phượng Vương la lớn. Đồng thời với lúc nói, người cũng nhảy lên nhanh như chớp.
Không có bất cứ hành động màu mè gì, cứ thẳng tắp như vậy, chắn trước Vũ vân đao của Saburo Nagasaki.
Roẹt. Tiếng lưỡi đao sắc bén đâm rách da thịt vang lên. Vũ vân đao phá thể mà vào, từ sau lưng xuyên tới trước, làm trước ngực lộ ra một mũi nhọn.
Saburo Nagasaki không vì vậy mà bỏ qua. Ở dưới tình huống xuyên qua một người, vẫn cầm đao đâm tới sau lưng Phượng Vương.
Mục tiêu của gã là Phượng Vương.
Gã biết, nếu lần này thất bại, vậy mình sẽ lâm vào trong chiến đấu với đối phương vĩnh viễn.
Phượng Vương vẫn luôn chú ý chiến đấu ở tầng trên bong thuyền. Đến khi thấy Diệp Thu và những người có dị năng của Thiên giới kia loạn thành một đoàn, trong lòng cũng lo lắng trăm chiều. Ở trong mắt nàng, Diệp Thu vẫn luôn là minh hữu của mình.
Đang lúc ấy thì trong đám người tách ra một gã xông lại cạnh mình. Phượng Vương vừa cảm thán sự điên cuồng của bọn người kia, vừa chuẩn bị sắn sàng đi lên nghênh chiến. Nhưng lại không ngờ ở thời điểm mấu chốt này phía sau có người thọc một đao.
Saburo Nagasaki cũng là người dùng đao một đời, lại càng là nhân vật thiên tài cấp A trong dòng ninja. Vũ Vân đao trong tay gã tên là "Đoạt hồn", là bảo đao ở trong một lần bảo vệ hoàng thất qua lúc nguy hiểm, được Thiên hoàng đương đại ban cho.
Một chiêu vừa xuất ra, có thể nói là thiên hoành không (rạch ngang bầu trời). Đao pháp phiêu diêu, thân pháp quỷ mị. Mặc dù Phượng Vương đã được thuộc hà báo động trước, vẫn không có cách gì có thể làm động tác xoay người để phòng thủ.
Hơn nữa cho dù nàng muốn tiếp tục vọt tới trước, né sự đâm thẳng của một đao kia, thời cơ cũng không đúng. Bất cứ động tác gì đều cần thời gian phát động, hoặc nhiều hoặc ít. Mà mình, một chút thời gian phát động cũng không có.
Nhanh.
Thận sự là quá nhanh.
Nhanh như sao băng. Nhanh như điện.
Tiếng rút đao vẫn còn vang ở tai người khác, mà đao đã đâm xuyên một người, hơn nữa còn dùng tốc đột nhanh hơn đi tới.
Gã lùn mặc dù bị đâm xuyên người, nhưng không trúng chỗ yếu hại. Lúc ấy là chính gã tự đem người nghênh đón, cho nên, gã biết cây đao này đâm vào bộ phận nào của mình mới có thể giữ được tính mạng.
Thấy thủ lĩnh sẽ gặp nguy hiểm, gã lùn lần nữa phát lực. Thân thể gã mắc trên đao không có cách gì động đậy đột nhiên lại đưa tay đập mạnh lên sống đao của Vũ vân đao.
Răng rắc.
Thân thể gã lùn bị Vũ vân đao cắt thêm một đoạn. Vũ vân đao trong tay Saburo Nagasaki rốt cuộc cũng bị gạ đánh gãy một đoạn ngắn.
Máu chảy như suối, ngay cả ruột cũng lòi hết ra ngoài.
Nhưng điều này lại chừa cho Phượng Vương một đường sống.
Có thời gian ngắn ngủi này là đủ rồi. Thân thể Phượng Vương đột nhiên lách qua mà phóng ra ngoài. Chân đạp trên lan can một cái, lúc người phóng lên không, đột nhiên lại vòng lui. Trong tay không biết từ khi nào có thêm một cái roi dài. Roi kia như ánh mắt một con rắn độc, dùng độ cong hình S quấn về phía cổ Saburo Nagasaki.
Saburo Nagasaki liên tiếp lui về phía sau. Trên đao Vũ văn vẫn còn mắc thân của gã lùn bảo vệ chủ. Ngay lúc này gã đã đứt hơi. Phục kích hoàn mỹ một lần nữa thất bại khiền Saburo Nagasaki tức giận gào một tiếng, trường đao trong tay mạnh mẽ phát lực.
Sát. Trường đao từ trong bụng của gã lạnh lùng quét tới trước cắt vỡ da và xương. Từ bụng lên đến sọ, giống như bổ củi, nửa người trên cảu gã lùn bị chẻ thành hai nửa.
Roi dài của Phượng Vương cuốn về phía Saburo Nagasaki. Thành viên của Phượng hoàng lửa lúc này mới kịp phản ứng.
Bọn họ phẫn nộ triệt để.
Bọn họ gào lên, rống hận, điên cuồng nhào tới thành viên Tĩnh Quốc Hồn và Saburo Nagasaki, một bộ dạng đồng quy vu tận không chết không ngừng.
Những tổ chức dị năng giả khác không ngờ Tĩnh Quốc Hồng lại động thủ với Phượng Hoàng lửa ngay lúc này. Sắc mặt cả đám âm trầm rồi lại không tự chủ được mà cảnh giác nhìn người khác. Mấy tiểu đội vốn có cấp bậc hơn thấp đều tự giải tán, tránh mình lại trở thành Phượng Vương bị đánh lén thứ hai.
Bởi vì mọi người mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được nên mấy tiểu đội này ngược lại cũng không dám khinh cử vong động. Mặc dù tiểu đổi giao hảo với mình đang chiến đấu với bộ đội dị năng, cũng không dám đi lên giúp nhóm vào lúc này.
Diệp Thu vốn nghĩ đi nhờ những tổ chức dị năng lớn khác, ít nhất, những người kia không thể nào bày ra công kích chính mình vào lúc này, ai ngờ mấy tổ chức dị năng lớn khác lại đứng yên không động thủ. Hắn làm như vậy, cũng là muốn mấy tổ chức dị năng lớn khác có thể hỗ trợ chia sẻ chút trách nhiệm.
Nhưng không ngờ phía bên kia vẫn đánh. Mà lại là Tĩnh Quốc Hồn bắt đầu một cuộc chiến không báo trước. Xem ra, sự xuất hiện của bọn họ cũng là một qua bom mà Thiên Diệp Huân bố trí sẵn.
Lại có một đống người nhào tới, Diệp Thu lập tức lâm vào khổ chiến.
Tiểu Bạch tay cầm hai thanh kim cương xoa tám giác vàng, tách ra mà bảo vệ phía sau mình. Brama đã chết. Vũ khí Tiểu Bạch cũng thuận lý thành chương mà thu hồi lại. Có nàng ở cạnh, Diệp Thu ít nhất không cần lo lắng sau lưng có người đánh lén.
Mà Christina và Long Nữ cũng phẫn nộ xuất thủ. Thực lực hai người này rõ ràng cao hơn những dị năng Thiên giới khác rất nhiều.
Hai người bọn họ đều đối mặt với sự vây công của bảy tám dị năng giả có thực lực không kém, nhưng vẫn ung dung ứng phó.
Ở chỗ các nàng thỉnh thoảng truyền tới tiếng gào.
Pằng.
Ba tiếng súng vang lên. Ba dị năng giả có công kích mạnh nhất trước mặt Diệp Thu đang chạy loạn đã bị bắn.
Ngân Nhãn vẫn luôn không có động tĩnh không biết từ đâu xuất hiện. Hai tay cầm súng, bắn chuẩn về phía những dị năng giả Thiên giới kia.
Dị năng giả Thiên Giới cũng là người. Khi bộ phận quan trọng của bọn họ bị công kích cũng sẽ tử vong. Kỹ thuật bắn súng của Ngân Nhãn rất tốt. Mục tiêu công kích của mỗi phát súng đều là đầu của người khác, cho nên, những người kia cũng chỉ có thể tránh né.
Rất nhanh, dị năng giả Thiên giới liền phát hiện ra ngoại tộc này, lập tực có hai người vọt tới, định giải quyết nàng.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Ngân Nhãn, Diệp Thu rốt cục cũng có một khẽ hở nhỏ. Không hề do dự, Diệp Thu tiếp tục chạy lên tầng hai của bong thuyền có chín tổ chức dị giả lớn khác.
Khoảng cách giữa tầng một và tầng hai cũng không thấp. Diệp Thu sau khi mượn lực vọt tới trước, hai chân đạp mấy cước lên trên khoang, liền xông lên.
"Người Nhật có dã tâm lớn. Bọn họ muốn nổ chết tất cả chúng ta ở trong vùng biển quốc tế này. Mọi người mau động thủ giết bọn họ". Diệp Thu hét lớn.
"Không nên nghe lời nói bậy". MARK quát lớn."Đây là oán riêng tư của Phượng Hoàng lửa và Tĩnh Quốc Hồn. Chúng ta tốt nhất không nên ra tay, nếu không chính là địch với nước Mĩ chúng tôi".
"Lão người Mĩ kia, các người quá khoa trương rồi. Những người Nhật này lén lén lút lút, nhất định có âm mưu lớn gì đó. Tôi tin lời hắn. Nếu bọn họ không dừng tay, sao Siberia chúng tôi sẽ khai chiến với Tĩnh Quốc Hồn". Thủ lĩnh sao Siberia của Nga tức giận mà chỉ trích.
"Lấy nhiều khi ít, đây là chuyện không có đạo đức". MARK lạnh băng băng nói.
"Lão người Mĩ kia, đạo đức con mẹ mày". Gã Pha-ra-ông của Ni La Vương Quyền Ai Cập tức giận, chỉ vào đội trưởng Saburo Nagasaki của Tĩnh Quốc Hồng mắng: "Bọn họ vô cớ đột nhiên công kích Phượng Hoàng lửa là có đạo đức à? Nếu bọn họ không dừng lại, Ni La Vương Quyền chúng tôi cũng sẽ khai chiến với Tĩnh Quốc Hồn".
"Dừng lại. Dừng lại. Thuyền kia đã tới rồi. Thuyền kia đã tới". Đại sư Tuân Sơn Ẩn Thu Hội vẫy tay quát lớn. Lão là lão nhân lớn tuổi nhất trên thuyền, nhưng giọng nói lại vang như chuông.
Tầm mắt mọi người đều đồng loại chuyển về chiếc thuyền đang chạy tốc độ cao tới thuyền lớn. Quả nhiên, nó đã theo sát đằng sau. Ngoại trừ đen chính giữa phía trước, trong khoang đều không có đèn sáng. Thậm chí ngay cả danh hiệu trên thân thuyền cũng không thấy rõ lắm.
Không có ý vượt qua, lại cứ đi theo không xa không gần, giống như quái thú theo đuôi.
"Bọn họ...muốn làm gì?" MARK há to miệng. Mặc dù gã che chở Tĩnh Quốc Hồng, nhưng đó cũng là vì tình hữu nghị giữa hai nước. Chứ gã với việc Tĩnh Quốc Hồn vì sao phát động công kích với Phượng Hoàng lửa cũng không rõ lắm. Còn định...sau khi chuyện chấm dứt lại hỏi họ sau.
Nhưng thuyền này đột nhiên chạy tới, thoạt nhìn rất quỷ dị. Hơn nữa, khiến gã cảm giác được khí tức nguy hiểm.
Thiên Diệp Huân nhìn vùng nước phía xa gã vừa rời đi không lâu, trên khóe miệng chứa ý cười, nói:
"Thật đúng là cảm thái vùng nước cũ ngàn vạn lần nha. Bây giờ chẳng lẽ không phải vị trí tốt nhất để bắn sao? Chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục chờ nữa sao?"
"Chờ? Tại sao phải chờ?" Ito khó hiểu hỏi.
"Người của các ngươi không phải vẫn chưa xuống sao? Tĩnh Quốc Hồn, còn cả Hùng. Hùng vừa rồi được tuyển làm người chấp hành đang tiến hành đại hội Thiên Giới. Hắn và ba tiểu đội hắn nắm trong tay ở sau khi toàn bộ lực lượng Thiên giới biến mất, không phải là lợi khí của các ngươi sao?" Thiên Diệp Huân vừa cười vừa nói.
"Không, sứ mạng của bọn họ đã hoàn thành. Thần hội Thiên Chiếu sẽ phù họ bọn họ". Ánh mắt Ito kiên định lắc đầu nói.
Ánh mắt Thiên Diệp Huân sáng ngời, nói: "Vậy là ý nói, toàn bộ những người kia đều là quân cờ? Bọn họ làm ra nhiều chuyện như vậy mục đích là vì dẫn dụ những người này lên thuyền. Sau đó giống những người này đều chết trên biển rộng?"
"Để vận mệnh võ học của nước Nhật tôi hưng thịnh. Bọn họ hy sinh rất có giá trị". Ito không mang theo chút cảm tình riêng nào nói.
Nhưng trong lòng lại khẽ thở dài. Em trai à, hy vọng kiếp sau chúng ta không nên làm chị em tiếp.
"Nếu có kiếp sau, chị sẽ làm vợ của em".
Thiên Diệp Huân vỗ tay cười to, nói: "Tốt. Rất tốt. Chủ của các ngươi quả nhiên là một nam nhân làm đại sự, hợp tác với gã là chính xác". -
Thiên Diệp Huân quay sang nhìn về phía Zuo Kawasaki, nói: "Zuo Kawasaki tiên sinh, mục tiêu đã ở trước mắt. Bây giờ xin cô chứng minh với tôi, uy lực hỏa pháo là lớn hơn dị năng".
Zuo Kawasaki liếc nhìn Ito thấy nàng khẽ gật đầu. Lúc này nói vào bộ đàm trong tay, thanh âm bình tĩnh: "Toàn lực...nã pháo".
← Ch. 571 | Ch. 573 → |