Vay nóng Tinvay

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 548

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 548: Cuộc đua điên cuồng
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Nghe Diệp Thu và Lâm Bảo Nhi nói như nhau, Tây Môn Thiển Ngữ không khỏi cười khổ.

Nói: ""Chuyện gì xảy ra? Lẽ nào trong nước lưu hành phong trào thay người khác tạt tai? Vừa rồi Lâm Bảo Nhi vừa nói, hiện tại anh cũng thế, dù muốn rèn luyện thân thể, cũng nên để dịp khác đi a. Nếu anh nguyện ý có nhiều người mặc cho anh tát a, hơn nữa ân oán ba năm trước anh không liên quan.

Tây Môn Thiển Ngữ nhìn Lâm Bảo Nhi cách đó không xa, nói nhỏ: "Nếu Lâm Bảo Nhi hỏi, anh phải nói là anh ép anh để cho anh tát giùm." Nàng cũng không muốn Lâm Bảo Nhi chụp cho mình cái mũ "trọng sắc khinh bạn."

"Anh biết rồi." Diệp Thu gật đầu, đi đến trước mặt Tạ Ý.

"Tạ Ý?" Diệp Thu cười hỏi.

"Là tôi, anh là ai?" Tạ Ý quan sát trên dưới Diệp Thu hỏi, có thể khiến Trương Khuyết chủ động nhận thua, hắn biết người nay không đơn giản.

"Diệp Thu."

"Diệp Thu? Chưa từng nghe qua." Tạ Ý lắc đầu nói.

"Không có gì." Diệp Thu nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà, có chuyện cần bàn với cậu, hai cái tát kia, tôi giúp Thiển Ngữ đòi lại."

Nghe Diệp Thu nói, Tạ Ý sắc mặt khó xử hẳn lên, quay sang Tây Môn Thiển Ngữ hỏi: "Hắn nói đúng?"

"Đúng, là tôi đồng ý." Tây Môn Thiển Ngữ gật đầu.

"Không được." Tạ Ý phẫn nộ nói: "Tôi đánh cược với cô, coi như thua, cũng chỉ có thể do cô tới nghiêm phạt, không quan hệ tới hắn."Tạ Ý tự nhiên rõ ràng nam nữ lực đạo khác biệt, bị Tây Môn Thiển Ngữ bẽ mặt, nhưng lực đạo lại yếu hơn nhiều, nam nữ trời sinh chênh lệch thể chất, nếu bị đàn ông tát một cái, có khi khuôn mặt cũng phải mang đi chỉnh hình, hơn nữa hắn lo lắng Tây Môn Thiển Ngữ cố tính sai người dằn mặt mình.

Hơn nữa, mặt mình không phải ai cũng có thể đánh, hắn không xứng, Diệp Thu hai tay ôm quyền nói: "Như vậy là làm khó tao rồi, tao muốn tát, mày lại không cho."

"Mày là ai? Cút qua một bên cho tao. Dựa vào cái gì cho mày tát? Mày là cái thứ gì thế?" Tạ Ý không có hảo cảm gì với Diệp Thu bởi Diệp Thu làm hắn mất mặt, chủ yếu là vì Diệp Thu tồn tại, mà ở Hồng Kong lại chưa ai từng nghe đến cái tên Diệp Thu bao giờ.

Diệp Thu đối với sự nhục mạ của Tạ Ý không quan tâm, sờ mũi nói: "Như vậy đi, coi như là ta chủ động tát đi, "

Khi nói Diệp Thu bước lên một bước, thoáng cái đã đến trước mặt Tạ Ý, hai người chỉ cách nhau khoảng năm bước chân.

Đương nhiên, người xem còn chưa phát hiện ra chuyện này, bọn họ bị đồng tác của Diệp Thu hấp dẫn. :

Vương tay túm lấy cổ Tạ Ý, nhanh chóng chế trụ Tạ Ý đang muốn vùng vẫy.

"Thả ra, cút, thả tao ra." Tạ Ý hai chân đạp tứ tung, giọng nói có chút uất nghẹn, Diệp Thu túm chặt một hồi, mặt hắn trở nên đỏ hồng.

Bốp!

Diệp Thu tát một cái lên mặt Tạ Ý cười nói: "" Cái thứ nhất."

Bốp!

Lật tay tát một cái nữa lên mặt Tạ Ý cười lạnh: "Hai cái."

Hai cái liên hoàn hai bên mặt, Diệp Thu mới thả Tạ Ý ra.

"Tao biết mày hận tao, khẳng định sẽ trả thù, không nên làm tao thất vọng, hai cái tát của Tây Môn Thiển Ngữ còn chưa đánh.... . đây là tao đánh mày." Diệp Thu nói.

Vừa chịu hai cái tát của Diệp Thu, Tạ Ý nằm trên mặt đất, mặt sưng đỏ, khóe mắt còn bị ngón tay Diệp Thu cọ vào xước ra, hiện ta chút tia máu.

Bốp Bốp!

Bốp!

Tiếng bạt tai vang lên liên tiếp, khiến đã số người nghe lạnh xương sống.

Tên thanh niên kia mỗi lần ra tay càng thêm nặng, thậm chí chỉ cần nhìn mặt hắn, đã khiến tim người ta đập nhanh lên.

"Ma quỷ!"

Bất giác, mỗi người trong lòng thầm kêu một từ.

Cũng chỉ có từ ngay, mới hình dung được tên thanh niên thoạt nhìn văn nhã trước mặt. Bộ dạng từ đang tươi cười trở nên méo mó tựa như đau đớn vô cùng, giống khuôn mặt tử thần kẻ chuyên thu gặt sinh mệnh của người khác.

Lúc này Diệp Thu thực sự rất thu hút, nhiều người bị hành động lúc này của hắn dọa cho lạnh người.

Cũng không biết tát bao nhiêu lần, Diệp Thu mới thả Tạ Ý đang cố gắng hớp từng ngụm không khí ra mặt đất.

Dùng chân đá một cú vào người hắn nói: "Về nói với bọn họ là có người bắt nạt mày, nếu quên tên của tao vậy thì nhớ kĩ.... tao là Diệp Thu, Diệp trong từ lá phong, thu trong trời thu."

Tạ Ý giật giật vài cái sau đó ho khan đứng dậy.

"Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu, cùng hai chiếc răng gãy ra nền đất.

Toàn bộ bãi đỗ xe một mảnh yên tĩnh.

Không ai bước lên, không ai ngăn cản, thậm chí tiếng ô tô nổ máy cũng dừng lại, phút ầm ĩ lúc nãy giờ trở nên yên ắng đáng sợ.

Bọn họ khiếp sợ, sợ nếu phát ra tiếng động nào, thì kẻ tiếp theo chính là mình.

"Nữ vương, chị xong đời rồi, kẻ chị thích chính là một ma vương." Hà Tiểu Vũ đột nhiên thì thào bên tai Tây Môn Thiển Ngữ.

"Đúng là ác ma, à không." Tây Môn Thiển Ngữ cũng bị bộ dạng của Diệp Thu khiến kinh sợ, nhìn khuôn mặt Diệp Thu không chớp mắt nói.

Đường Quả lòng chợt đau mãnh liệt, nàng chưa bao giờ thấy Diệp Thu như thế, là cái gì khiến bộ dạng hắn trở nên đau đớn thế này?

Vốn Lâm Bảo Nhi còn đang ham náo nhiệt cũng trầm lại, dại ra nhìn bàn tay to lớn của Diệp Thu, một chút cũng không thấy kích thích, trái lại như có gì đó đè lên ngực nàng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Rất hiển nhiên, cái đó và ngực lớn không liên quan đến nhau.

Trầm Mặc Nùng lẳng lặng đứng sau, nàng là người tỉnh táo nhất ở đây, nhưng nàng không nghĩ là sẽ lên ngăn cản Diệp Thu.

Diệp Thu bình thương rất tỉnh táo, một người hơn hai mươi tuổi, vì sinh tồn đã phải theo một ông già rèn luyện bôn ba, thật quá hà khắc với hắn rồi, nếu có thể phát tiết hết uất nghẹn, đau nhức trong lòng hắn, Trầm Mặc Nùng còn vui hơn.

Đến khi Diệp Thu an tĩnh lại, Trầm Mặc Nùng mới đi đến trước mặt hắn, nhẹ nắm bàn tay hắn, như an ủi một đứa nhỏ bị đau.

"Anh không sao." Diệp Thu quay sang mỉm cười với nàng.

"Không cho cười." Trầm Mặc Nùng nói.

Diệp Thu sửng sốt, sau đó tận lực đè nén bi thương, giọng nói trầm thấp: "Có phải anh rất hay nổi nóng hay không?"

"Không có." Trầm Mặc Nùng lắc đầu:"Vốn không ai coi anh là người tốt, người xấu luôn là kẻ nắm quyền."

"Không muốn biết nguyên nhân sao?" Diệp Thu nắm chặt tay Trầm Mặc Nùng, như là nắm chặt hạnh phúc của mình, cô gái thông minh này chưa bao giờ gây áp lực cho hắn, mà ở thời điểm quan trọng nhất, luôn là nơi để hắn trút bầu.

"Anh muốn nói, đương nhiên em muốn nghe." Trầm Mặc Nùng nhìn vào mắt Diệp Thu nói.

Diệp Thu cười sáng lạn, không có giải thích.

Lâm Bảo Nhi đi tới trước mặt Diệp Thu, chui đầu vào ngực hắn khóc: "Diệp Thu, em không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác thật khó chịu, tim em khó chịu quá."

Một tay ôm lấy thân thể Lâm Bảo Nhi, Diệp Thu cười nói: "Bé ngốc, sao em lại khó chịu? Em không phải thích xem anh đánh người sao?"

"Đúng thế, nhưng hôm nay không thích, Diệp Thu, anh không đám người nữa có được không? Sau này em không thích nhìn anh đánh người nữa, lúc anh đánh người, em chỉ thích xem những người không quen biết đánh nhau thôi."

".... ." Diệp Thu đổ mồ hôi, cô nhóc này cuối cùng vẫn là phần tử bạo lực, chỉ e thiên hạ không loạn.

"Các người, mang hắn về đi." Diệp Thu nhìn về phía đám bạn của Tạ Ý nói

"Vâng." Cũng không biết là ai trả lời, một đám người chạy ra khiêng Tạ Ý lên xe, chỉ chớp mắt, đã biến mất trong màn đêm.

Diệp Thu tới trước mặt Trương khuyết, nói: "Đột nhiên muốn đua xe, hai chúng ta đua một chuyến, không quan tâm thắng bại."

"Tôi không phải đối thủ của anh, như vậy không có tính thách thức." Trương Khuyết nói: "Nếu không ngại có thể thử với sư phụ tôi một hồi."Trương Khuyết nói."Xe vương Lưu Dịch Tư?" Diệp Thu híp mắt hỏi.

"Đúng thế, ông ấy vừa tới Hồng Kong." Trương Khuyết gật đầu nói.

Nghe cái tên này, đám người xem ở bên đều bắt đầu xôn xao lên.

Xa Vương Lưu Dịch Tứ, cái tên này thực sự vang dội.

Chỉ cần là người đua xe, không có khả năng không biết cái tên này, có lẽ truyền thuyết kiêu hùng của hắn đã khiến nhiều người nghe thấy mà cảm thấy hâm mộ.

Nghe nói hắn tới tham gia đua xe, bọn họ đều hưng phấn, sự sợ hãi đối với Diệp Thu cũng mau chóng bị xua đi, không khí sôi động hẳn lên, thậm chí còn có người lén ra sau gọi điện thoại, muốn gọi báo cho bạn bè đến xem trận quyết đấu của hai cao thủ.

Diệp Thu lần đầu đua với Trương Khuyết đã nghe qua cái tên Lưu Địch Tư từ miệng Tống Ngụ Thư, Tống Ngụ Ngôn hiện tại là bạn gái hắn, trong tay cụ diện Tô Hàng, cũng đã từng gặp qua Lưu Địch Tư.

"Phiền anh rồi. "" Diệp Thu bình thản nói, nhưng trong cơ thế nhiệt huyết sôi trào.

*****

Trương Khuyết gọi điện cho sư phụ mình là Lưu Địch Tư tới, sau đó nói với Diệp Thu: "Mười lăm phút nữa, sư phụ tôi sẽ tới."

"Cảm ơn." Diệp Thu cười gật đầu, tuy rằng lần thứ hai nói chuyện, nhưng hắn cảm giác Trương Khuyết không tồi, người này biểu hiện lạnh băng nhưng tâm tư lại cực kì đơn giản, hắn hiểu rằng Diệp Thu lúc này cần một đối thủ thực sự.

Một người có thể bức hắn toàn lực ứng chiến, một đối thủ xứng tầm.

Một trận chiến sinh tử mới có thể bộc phát hết nội tâm bị đè ép của hắn ra ngoài.

"Không cần khách khí, nói thật tôi cũng thực sự muốn xem hai người quyết đấu." Trương Khuyết khó giấu được nụ cười nói: "Từ lần trước thua anh ở đường cao tốc Yến Kinh, tôi đã suy nghĩ chuyện này, có thể sư phụ mới chính là đối thủ chân chính của anh."

Ngeh Trương Khuyết nói, Tây Môn Thiển Ngữ biết hắn thực sự là đệ tử của xe vương, mấy người xung quanh cũng đã hỏi về hoàn cảnh quyết đấu lần trước của Diệp Thu và Trương Khuyết, Diệp Thu đơn giản nói lại một chút chuyện lúc mới gặp chị em Tống gia.

Trương Khuyết hai mắt sáng ngời, tự nhiên không vạch trần những gì Diệp Thu đã có giấu diếm đi.

Không cần đợi lâu, chừng mười lăm phút sau, đương núi phía xa rọi lại ánh đèn xe.

Nếu đúng mức mà nói chính là hai bó đuốc, nhưng tốc độ xe quá nhanh, nên hai bó buốc như tụ lại một chỗ, giống như một hòn lửa cuồn cuồn bay tới đây. Ngoại trừ thấy phía trước một điểm sáng di động căn bản là không thể nhìn thấy gì khác.

Két!

Người ở hiện trường đang dựa theo tốc độ mà dự đoán xem xe bao giờ sẽ tới nơi, thì chiếc xe đã yên tĩnh đỗ trước mặt mọi người, mà lúc này mọi người đều dồn vào chiếc xe vừa mới tới.

Cho tới hôm nay mọi người mới hiểu ra hàm nghĩa của cụm từ "bận tíu tít."

Không có khói bụi cuồn cuộn, cũng không có âm thanh chói tai, lặng như hồ thu, tĩnh như hoa bách hợp, nhưng không khí đột ngột yên tĩnh, khiến mọi người không nhịn được mà nín thở.

Đây là một chiếc Lamborghini Reventonn đến, hình dạng lãnh khốc, khác hẳn với vẻ màu mè của xe thể thao.

Chiếc xe hình dáng sống động, toát ra một khí thế oai hùng, như bò tót nước Ý --- biểu tượng của sức mạnh, cùng sự dẻo dai. Điều này khiến Lamborghini được coi là một loại xe thể thao. Người ta nói rằng logo này cũng phản ánh tiêu chí của người sáng lập ra Lamborghini với tinh thần không chịu thua kém bất cứ hãng xe nào.

Không trách xe vương lại thích loại xe này, bởi chính con người hắn ẩn chứa sức mạnh cùng sự không chịu thua bất cứ ai.

"Một cao thủ khó đối phó." Diệp Thu thầm đánh giá.

Hắn rất vui mừng, gặp đối thủ như vậy, đặc biệt là tối nay, thực sự là một cơ hội phát tiết tuyệt vời.

Cửa xe mở ra, một người da vang xuất hiện.

Không rõ tuổi tác của hắn, có thể ba lăm, có thể bốn lăm, cũng có thể lớn hơn chút, thân thể gầy gò, đôi mắt thâm thúy, ria mép cứng rắn.

"Xe vương."

"Xe vương."

"Xe vương."

Không ai chỉ đạo, đây chính là mọi người tôn trọng mà gọi hắn như vậy, xe vương, ở trong thế giới đua xe ngầm, danh hiệu cao nhất chính là vương.

Vương của bọn họ.

Bọn họ kích động đến đỏ hồng mặt, cố sức khua khoáng hai tay hay bất cứ vật gì, hò hét đến khàn ca giọng.

Lưu Dịch Tư nhàn nhàn liếc bọn họ gật đầu, sau đó bọn họ liền cang thêm điên cuồng, ở trong đêm đen phát ra hàng lọt tiếng hò hét chói tai.

"Là ai?" Lưu Dịch Tư nhìn Trương Khuyết hỏi, trên mặt không vui không buồn.

"Diệp Thu." Trương Khuyết lạnh lạng đáp, thầy trò nói chuyện có chút quái dị.

Diệp Thu cười đi qua, vươn tay nói: "Tôi là Diệp Thu, ngưỡng mộ đã lâu, rất vinh hạnh được thấy xe vương."

"Tôi đến để so tài." Lưu Dịch Tư nói, hắn cũng không vươn tay bắt tay Diệp Thu.

Diệp Thu đến gần mới chú ý ngồi trong ghế phó lái là một cô gái thanh tú, đoan trang, tóc vấn lên đầu, mặc sườn xám màu xanh lơ, mặt như vầng trăng, thấy Diệp Thu, liền gật đầu cười mỉm, lộ ra hai má lún đồng tiền.

Diệp Thu cũng gật đầu đáp lễ, đây đúng là định hải thần châm của xe vương a, đến một người ngoài như hắn khi nhìn nàng cũng thấy an tĩnh, không nói đến xe vương, cả đời bên cạnh nàng, chắc chắn sẽ không làm ra hành động sai lầm nào.

"Được rồi, quy tắc là gì?" Diệp Thu cười nói, quái nhân đều cổ quái, người này đối với đệ tử cũng không đổi sắc mặt, cũng không trông chờ hắn đáp lễ với mình.

"Nhanh hơn làm vương, không có quy tắc nào khác." Xe vương ngắn gọn trả lời.

"Địa điểm?"

Lưu Dịch Tư quét mắt đánh giá khu đất trống phía trước, nơi này vốn là biểu thị sự xa hoa của các gia tộc, nói: "Ở chỗ này chạy cũng được, chúng ta vào Phấn lĩnh lộc sơn, ai tới đỉnh núi trước, người đó thắng."

Nghe xe vương nói nơi thi đấu, mọi người không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Phấn lộc sơn cũng là phấn lĩnh lộc cảnh, nếu như nói đường núi này chỉ có những con hươu dẻo dai mới leo lên nổi, thì đến đỉnh phấn lộc sơn, ngay cả hươu cũng không lên nổi, đường ở đây nhỏ hẹp và dài, mặc dù có vài cây cối vây quanh, nhưng cực kì khó đi. Trước đây ở Hồng Công có nhiều gia tộc đến chỗ này khiêu chiến, đều không ngoại lệ, xe của họ đều phi xuống vực sâu vạn trượng, ngay cả xác cũng không tìm nổi.

Lúc này chính phủ Hồng Kong ngăn chặn sự kiện này phát sinh cho nên ở chân núi thiết kế thêm chướng ngại vật, đường cái lên núi kia cũng bởi nhiều năm không tu sửa, mà cây cối đều sạt lở rơi xuống đấy vực, từ đó càng không có ai dám đi thử.

"Thế nào? Rất khó chạy?" Diệp Thu thấy phản ứng của mọi người, quay sang hỏi Tây Môn Thiển Ngữ, dù sao nàng sinh ra ở Hồng Kong, đối với tình hình nơi đây hẳn là rõ ràng.

"Khó như lên trời, đừng nói là đi xe, đến đi bộ cũng rất trắc trở." Tây Môn Thiển Ngữ trầm giọng nói.

"Nơi này tôi cũng nghe nói qua, vài năm trước người qua đó đều gặp sự cố, hay là đổi nơi khác đi?" Tây Môn Hướng Đông cũng tới khuyên nhủ, hiện tại đều là thời kì hợp tác quan trọng với Diệp Thu, thậm chí để lấy lòng hắn, Trầm Thị Tô Hàng cũng được thêm một chén canh, nếu như hắn có xảy ra chuyện gì, như vậy không phải toàn bộ tiền đầu tư trở thành bọt nước sao.

Trầm mặc.

Lâm Bảo Nhi cùng ba người vẻ mặt lo lắng, nhưng không có cản Diệp Thu, chuyện hắn quyết đinh, sẽ không thay đổi đơn giản như vậy, hơn nữa hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng giao quyền quyết định cho người khác.

Diệp Thu đột nhiên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Nếu như vậy, càng phải thử một chút, "

Hắn vốn là kẻ không sợ trời không sợ đất, xe vương chủ động mời hắn, lúc này soa có khả năng lùi bước?

Nghe Diệp Thu đáp ứng khiêu chuyến của xe vương, xung quanh vang lên tiếng hoan hô rầm trời.

"Chọn một người bạn gái theo xe, tùy cậu." Xe vương nói, ý của hắn rõ ràng, vô luận thế nào cũng không để cô gái kia rời xe, sẽ để anh chọn thêm một người đi cùng, nếu thấy không tiện, vậy một mình chạy cũng được.

Diệp Thu quay sang mấy cô gái do dự không biết chọn ai.

Trầm Mặc Nùng và Đường Quả đều có quan hệ với Diệp Thu lại không mở miệng, trái lại Tây Môn Thiển Ngữ định mở miệng, nhưng ba cô gái bên cạnh còn chưa mở miệng, nàng sao đủ tư cách?

"Em đi cùng anh." Lâm Bảo Nhi bước lên một chút, nói.

"Bảo Nhi, để Quả Quả đi, " Trầm Mặc Nùng nói.

Lâm Bảo Nhi mân mê cằm nói: "Sao lại là chị Đường Đường a? Em chính là xe hậu, chuyến đua nguy hiểm như vậy, phải để em đi chứ?"

"Nghe lời đi." Trầm Mặc Nùng tỏ ra phong phạm đại tỷ, kéo Lâm Bảo Nhi lại, sau đó đẩy Đường Quả lên trước mặt Diệp Thu, nói: "Quả Quả tương đối quen thuộc với đối phương, để nó theo anh."

Diệp Thu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Quả, nói: "Được, chờ anh trở lại."

"Lấy xe của em nha?" Diệp Thu quay sang hỏi Đường Quả.

Đường Quả gật đầu, bị Diệp Thu lôi tay như vậy, nàng đột nhiên có chút ngượng ngùng, đúng vậy loại cảm giác này, tuy rằng nàng đã xảy ra quan hệ với hắn, nhưng trái tim vẫn nhảy lên từng hồi.

Bị hắn kéo tay đến chỗ chiếc xe thể thao, Đường Quả thấy hạnh phúc vô cùng.

Xe của xe vương tất nhiên là đã qua cải chế, chiếc xe của Đường Quả là chiếc Ferrari lấy từ bộ sưu tập của Tây Môn Thiển Ngữ, có thể đã qua thay đổi một chút, nhưng tất nhiên không thể bằng xe của xe vương.

Phải biết rằng, cao thủ đau xe đều là đại sư độ xe, bọn họ truy cầu tốc độ cực hạn, thậm chí hi sinh cả xe để đạt mục đích này.

Lưu Dịch Tư đóng cửa xe lại, phát động xe dẫn đường phía trước, bọn họ xuống dưới chân núi phấn lĩnh lộc để tụ tập.

Chiếc Ferrari Diệp Thu lái theo sát phía sau, sau nữa là một đoạn dài ô tô, bọn họ cũng muốn chứng kiến trận quyết đấu này, muốn biết kết quả cuộc đấu.

Cách tràng đua phấn lĩnh lộc không xa, kỳ thực chân núi phấn lĩnh lộc là một gò đất, đây là một ngọn núi cực kì độc đáo, ngẩng đầu nhìn, hầu như vuông góc với mặt đất.

Đương đi lên núi còn bị chẳng cột là dây thép, quả thật lời đồn không phải giả.

Không cần phần phó, tự nhiên có người mang kìm, cùng mỏ lết lên tháo chướng ngại ra, đồng thời vứ nó sang bên đường.

Diệp Thu cùng Lưu Dịch Tư đều đứng ở chân núi, bọn họ trước tiên chiếm chỗ có thể thuận lợi xuất phát lên đường núi, nếu như điều khiển tốt, không bị lỗi ở chỗ cua, mà còn có thể vượt lên trên đối thủ để giành chiến thắng.

Trương Khuyết đi tới hai chiếc xe, nói: "Tôi là trọng tài trận này, hai vị có ý kiến gì không? Nếu hia người chọn ai thích hợp hơn, có thể nêu ra."

Diệp Thu cùng Lưu Dịch Tư đều nhấn còi, biểu thị không ý kiến.

Trương Khuyết tiếp tục la lớn: "Cây đuốc là cờ, lúc nào cây đuốc tắt, chính là lúc bắt đầu, ai có ý kiến gì không?"

Hai tiếng còi vang lên, Trương Khuyết lần thứ hai la lớn, có người mang tới một ngọn đuốc đưa cho hắn, đây là đạo củ thông thường của cuộc đua xe, bởi vì ban đêm rất tối, mà dùng thiết bị phát âm dễ bị cảnh sát phát hiện.

Trương Khuyết giơ cao ngọn đuốc, khuôn mặt bị bó đuốc phản chiếu sáng bừng, la lớn: "Chuẩn bị."

Diệp Thu khởi động xe, nhìn chằm chằm vào phái trước, miệng lại vui đùa với Đường Quả.

"Lần này có thể liều mạng, em có khẩn trương không?"

"Em cũng từng bắt anh ngồi xe em, cái này coi như huề." Đường Quả nói.

Diệp Thu híp mắt cười, hắn nhớ tới cảnh lúc mình ở Yến Kinh bị Đường Quả ép lên xe, cũng chính lần đó là sự mở màn cho công việc vệ sĩ của hắn.

Nhưng, lúc lúc đó bọn họ đối chọi gay gắt, sao có thể hòa nhau?

"Bắt đầu."

Trương Khuyết lớn tiếng, sau đó phất mạnh cây đuốc xuống.

Vù!

Hai cỗ gió lớn ùa tới, bóng hai chiếc xe thể thao vụt biến mất trước mặt hắn.

Dựa theo tư duy của người người, giày cao gót không thích hợp vận động, đặc biệt là không thích hợp khi chạy trốn.

Nhưng Ngân Nhãn hiển nhiên không nghĩ thế, nàng vẫn đang mặc quần áo gió màu tím, đi một đôi giày cao gót màu bạc, bên trên quấn dây màu trắng, độ dài gót giày đã đạt mức độ kinh người. Như một chiếc đinh sắc bén cắm lên mặt đất, cũng không biết sao nó có thể chống đỡ sức nặng thân thể, đồng thời di chuyển ở địa hình gồ ghề thế này.

Nhưng mà, Ngân Nhãn chạy trốn rất nhanh, hơn nữa trên tay nàng còn xách chiếc túi to màu đen trọng lượng không nhẹ.

Làm một sát thủ xuất sắc, xem xét địa hình chính là kĩ năng cơ bản, rất nhanh nàng tìm được một địa điểm làm việc thật tốt.

Nơi này đã đạt độ cao 4/5 Phấn Lĩnh Lộc sơn, tức là gần đỉnh núi, thích hợp cho việc chạy trốn, cùng quan sát bao quát phía dưới chân núi.

Nhẹ nhàng nhảy tới không phá hư địa hình tự nhiên chỗ này, ngồi xổm xuống, đưa tay mở chiếc túi ra, không đến một phút đồng hồ, một chiếc súng ngắm tầm xa đã hoàn thành lắp ráp. hơn nữa bên trên còn cắm kính hồng ngoại nhìn ban đêm.

Qua một phen điều chỉnh, chọn lựa địa điểm ngắm tốt nhất, sau đó nàng liền ngưng thần, không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Chờ đợi.

Thợ săn sau khi bày bố cạm bẫy xong, việc cần làm chính là chờ đợi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)