← Ch.0068 | Ch.0070 → |
Không chỉ có Mã Minh Đào sửng sốt, hầu hết những người tham gia hội nghị đều sửng sốt, Trương bí thư này thật là cường hãn, ngày đầu tiên đến bệnh viện đã kiêm luôn chức trách của viện trưởng, Nghiêm Thế Đông trở về nếu như biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ giận đến nỗi rồ lên. Ngay cả mấy tay được Mã Minh Đào mời đến cũng chỉ là đám tùy tùng, chí ít hiện tại hắn không dám công nhiên đối đầu với Trương Dương, gật đầu, nhớ kỹ chuyện Trương Dương đã nói.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Triệu Tân Hồng đi tới phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương tương đối khách khí đối với bà chị này, mỉm cười đứng dậy ngồi nàng ngồi.
Triệu Tân Hồng cười nói: " Hai ngày trước chợt nghe em sẽ tới đây, vốn muốn Tân Vũ mời em đi ăn cơm, những nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, tránh để người ta nói chị nịnh bợ lãnh đạo."
Trương Dương cười ha hả nói: " Chị Triệu, xem chị nói kìa, em tính là lãnh đạo cái rắm gì, ở bệnh viện này, bí thư thì làm được cái gì, ai cũng đều rõ, em cũng chỉ đến đây hỗ trợ mấy ngày thôi, chờ đến chỗ béo bở hơn, em nhanh chóng sẽ chuyển lên trên."
Triệu Tân Hồng ý vị thâm trường nói: " Nhìn điệu bộ của em ngày hôm nay, cũng không giống với vẻ ba phải!"
Trương Dương thở dài: " Vốn em muốn ba phải, nhưng nhìn thấy tình hình của bệnh viện, trong lòng thực sự có chút tức giận, nào có thể như vậy, người ta đánh vào mặt ngươi, sao ngươi không đánh trả lại chứ?"
Triệu Tân Hồng gật đầu nói: " Nghiêm Thế Đông là người rất khôn khéo, thê nhưng phần lớn tinh lực của hắn lại không đặt trong việc chữa bệnh, lần này đi ra ngoài khảo sát phòng bệnh, chủ yếu là để phát triển bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, hắn đặt việc xây dựng cơ bản lên vị trí thứ nhất." Trong lời nói hiện ra sự bất mãn với Nghiêm Thế Đông.
Trương Dương nhạy cảm nhận thấy trong lời nói của Triệu Tân Hồng ám chỉ cái gì đó, thấp giọng nói: " Chị Triệu, em mới đến, tình hình của bệnh viện này không biết tý gì, chuyện gì cũng không biết, sau này xin nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn."
Triệu Tân Hồng sáng khoái gật đầu nói: " Không thành vấn đề, nhưng em muốn ba phải, muốn làm một vị bí thư tốt, sợ rằng tương đối khó khăn!"
Trương Dương nhếch môi cười nói: " Tình tình của em như con lừa vậy, chuyện đã quyết rồi. Ai cũng khó khéo lại. Chị Triệu, chuyện chất lượng khám chữa bệnh, làm phiền chị quan tâm nhiều hơn, Nghiêm viện trưởng là người thế nào em không biết, nhưng nếu hắn không có ở bệnh viện, em cũng chỉ có thể làm theo ý mình, bắt đầu từ ngày mai, em muốn vận hành dựa theo phương thức của mình."
Triệu Tân Hồng giương mắt há mồm nhìn Trương Dương, nàng thực sự không biết làm hắn lại cường hành và bá đạo như vậy, lẽ nào hắn không rõ bệnh viện và những đơn vị khác không giống nhau? Một vị bí thư cũng muốn trở thành lão đại sao?
Sáng sớm ngày hôm sau vẫn có người nhà của bệnh nhân đưa mấy vòng hoa tới trước của bệnh viện, nhưng ngay lập tức trưởng phòng bảo vệ Lý Bân dẫn theo sáu gã nhân viên bảo vệ nữa vọt tới, lần này bọn phải làm bằng bất cứ giá này, Trương bí thư đã nói, còn xảy ra chuyện tương tự, toàn bộ phòng bảo vệ bọn họ cùng nhau cút đi, bị đánh là chuyện nhỏ, thất nghiệp mới là chuyện lớn, ai ** cũng không muốn tự dưng vô duyên vô cớ bị đuổi việc, con người dưới áp lực thường sinh ra dũng khí, bảy tên nhân viên bảo vệ nhanh chóng lưu loát phá bó mấy vòng hoa, hơn mười người nhà của bệnh nhân lập tức xung đột với bọn họ, bởi vì hôm qua Thường Thất Cân rời khỏi, Nhị Tử sau khi bị đánh lại bị đưa tới đồn công an, cho nên ngày hôm nay ngoại trừ mấy người nhà chân chính của bệnh nhân, cũng không có tên lưu manh nào tham dự, hai bên chỉ giao chiến một chút, ở ngay trước cửa bệnh viện quần ẩu một hồi.
Kết quả của trận chiến đương nhiên là phòng bảo vệ chiếm ưu thế, đám người Lý Bân mấy hôm nay cảm thấy uất ức và chán trường, cũng đã đạt được một lần thắng lợi.
Trương Dương đi làm vào lúc tám giờ, trận chiến này đã kết thúc, Lý Bân mặt mũi bầm dập đứng trước của bệnh viện quét dọn chiến trường, Trương Dương hạ cửa sổ xe, gật đầu thỏa mãn, nói với Lý Bân: " Làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ liên lạc với phòng tài vụ, tháng này mỗi người được thưởng thêm một trăm đồng!"
Chuyện ẩu đả ở trước của bệnh viên bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em rất nhanh bị đưa tới cục vệ sinh, người nhà của bệnh nhân chạy tới cửa chính quyền huyện biểu tình đòi công lý.
Trương Dương vừa trở lại phòng làm việc, cục trưởng cục vệ sinh Cao Chiêm Viễn đã gọi điện thoại tới, ngữ khí của Cao Chiêm Viễn rất bất thiện, lớn tiếng nói: " Tiểu Trương, cậu làm chuyện gì vậy? Hệ thống chữa bệnh của chúng ta bây giờ chính là cải thiện quan hệ, đề cao chất lượng phục vụ, sao cậu dám dung túng cho cấp dưới đánh người?"
Trương Dương không mặn không nhạt đáp lại một câu: " Như vậy thì chúng tôi phải chịu đòn à, bọn họ đánh người chính là thanh trời hành đạo sao?" Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
" Thái độ của cậu như vậy sao?"
" Thái độ chính là như vậy, nếu cục trưởng đại nhân không phục, hai ta thay đổi vị trí cho nhau, để xem ngài có thể làm như thế nào?" Trương Dương nói xong liền cúp điện thoại, cán bộ huyện Xuân Dương có mấy người có thể được hắn để trong mắt chứ.
Cao Chiêm Viễn tức giận đến sôi lên, hắn vốn chỉ biết Trương Dương là người hay sinh sự, những không ngờ thằng nhãi này tự nhiên lại thông tình đạt lý đến như vậy, mình là cấp trên của hắn, hắn là cấp dưới của mình, nào có cấp dưới chống lại cấp trên như vậy, hơn nữa lại còn trực tiếp cúp điện thoại của mình, mẹ nó, ta có quyền cúp điện thoại của ngươi, ngươi thì không có! Cao Chiêm Viễn bụng đầy tức giận, chỗ hắn khiếu nại chỉ có thể là cấp trên, nếu không phải là do Tần Thanh ném cái tên hay sinh sự vào đây, hắn cũng không bị như vậy, hắn muốn xem huyện trưởng nói như thế nào.
Tần Thanh lúc này cũng rất tức giận, đám người nhà bệnh nhân kéo đến cửa chính quyền huyện khiếu nại sắp làm hỏng cả cửa, Trương Dương ơi Trương Dương, có phải thằng nhãi này cố ý hay không? Chuyện của bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, dựa vào cái gì mà muốn chính quyền huyện giải quyết cho ngươi?
Lúc này Cao Chiêm Viễn gọi điện thoại tới, tự nhiên là ủy khuất và đầy oán khí giải thích với Tần Thanh, Tần Thanh an ủi cho hắn bớt tức giận, cúp điện thoại, suy nghĩ một lát, lúc này mới gọi điện thoại cho Trương Dương, khiến nàng phẫn nộ chính là, thằng nhãi này thấy điện thoại mình gọi tới tự nhiên dám không tiếp, Tần Thanh gọi liên tục ba cuộc, cuối cùng vẫn trong tình trạng không có người trả lời, nữ huyện trưởng lãnh tĩnh cơ trí cũng không ngăn được có chút tức giận, nàng hung hắng cúp điện thoại, tự nhiên xổ ra một câu thô lỗ: " Khốn khiếp!"
Cả một buổi sáng, Trương Dương đều ở trong phòng họp của bệnh viện, thảo luận một chút về việc chữa bệnh trọng điểm của tổ chuyên gia sắp tới, xác định rõ ràng trách nhiệm của bệnh viện là như thế nào, còn chuyện người nhà bệnh nhân đến chính quyền huyện làm loạn cũng đã trong dự liệu của hắn, đám người nhà này đi đâu làm loạn thì mặc kệ, chỉ cần không làm loạn trước cửa bệnh viện là được rồi.
Kết thúc hội nghị cũng đã là mười hai giờ trưa, Trương Dương đi ra khỏi phòng họp, thằng nhãi này cũng mặc một bộ áo dài trắng mới tinh, đi giữa đám người làm công tác y tế cũng rất ngọc thụ lâm phong như hạc giữa bầy gà, bí thư Đảng bộ đầu tiên phải có khí chất như vậy, Trương quan nhân tương đối tự tin vào khí chất của mình, nhưng người khác nhìn vào lại có điểm khác, Trương quan nhân cho rằng mình có khí chất của người lãnh đạo, đa số người đều cho rằng hắn có khí chất của một tên lưu manh. Thế nhưng có một số công nhân viên chức trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em đều phải công nhận, Trương bí thư làm việc rất mạnh mã vang đội, giống như người có thủ đoạn mạnh mẽ, một nhân vật cứng rắn, cường thế, một người trong lịch sự của bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, sau khi xảy ra một trận ẩu đả, trước cửa lớn đều đã khôi phục lại trận tự như bình thường, không có người nhà của bệnh nhân đến vây quanh cửa lớn, đặt vòng hòa.
Trương quan nhân đã nói phải thưởng phạt phân minh, cho nên tiến hành khen ngợi hành động anh dũng của trưởng phòng phòng bảo vệ Lý Bân rất đúng lúc, Lý Bân được thưởng hai trăm, sáu gã bảo vệ còn lại tham gia chiến đấu mỗi người được một trăm, đi tới phòng tài vụ lĩnh tiền ngay trong ngày. Rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương tự đánh bóng bản thân mình, nhưng Triệu Tân Hồng cũng không coi như vậy, nàng cho rằng Trương Dương có trí tuệ và mưu lược không giống với người bình thường, hắn lợi dụng chuyện thưởng cho Lý Bân để truyền ra một tín hiệu, làm việc không thể chùn bước, chỉ cần dám làm, bất cứ cái gì cũng đều có thể.
Phó chủ nhiệm phòng y tế Hồng Lâm chính là một người bị cảm động, phòng bảo vệ đã đứng mũi chịu sào, cấp dưới cũng muốn xem biểu hiện của phòng y tế, mấy ngày sau đó, hắn muốn căn cứ theo kết quả thảo luận ngày hôm nay định ra phương án đàm phán với người nhà bệnh nhân, Trương bí thư làm việc không dài dòng chậm chạp như Nghiêm viện trưởng, hắn nói là làm, vì chuyện này mời đến hai vị luật sư nổi tiếng ở trong huyện, cùng phòng y tế bàn bạc đưa ra một phương án có thể thực hiện được, Hồng Lâm cũng đã nhìn thấy hy vọng có thể giải quyết được vấn đề này.
Trương Dương vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, trong ống nghe truyền đến giọng nói phẫn nộ của Tần Thanh: " Trương Dương, tôi muốn cậu giải thích!"
Trương Dương nở nụ cười: " Tần huyện trưởng à, sao lại tức giận đến như vậy chứ, điều gì mà ngài có thể không làm được, trong công việc phải giữ cho ý chí tỉnh tái, nhất là cán bộ như ngài, cũng không thể đưa tình cảm cá nhân vào trong công việc được."
Tần Thanh tức giận đến cắn chặt răng, mẹ nó, thằng nhãi này căn bản là có cố ý gây sự đây! Nàng hít một hơi thật sâu, trước đây nàng vẫn cho rằng mình đã tu luyện được tới cảnh giới tâm lặng như nước, nhưng lúc này mới biết được, câu nói tùy tiện từ ngay lúc đầu của thằng nhãi này đã làm nhiễu loạn tâm tình của mình, Tần Thanh có một cảm giác rất chán ghét, nàng thậm chí còn cho rằng Trương Dương làm như vậy là để kích thích mình, kiểm tra sức chịu đựng của mình, tuy rằng nàng biết cách suy nghĩ như vậy là không chính xác, đã vô số lần nhắc nhở bản thân phải tách công việc và cuộc sống ra, lúc làm mới phát hiện rằng rất khó. Nàng ép buộc mình phải tỉnh táo, thấp giọng nói: " Tôi muốn cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý, vì sao lại làm nhiều chuyện phiền toái như vậy?"
Trương Dương thở dài một hơi nói: " Chuyện này à, trong chốc lát không thể nói rõ được, nếu không thì thế này, tối nay tôi mời ăn, không biết có được không?"
" Không được!" Tần Thanh kiên quyết từ chối lời mời của thằng nhãi này.
" Vậy ở đầm cá Đông Pha nhé, chỗ đó ít người, sáu rưỡi tối nay, không gặp không về!" Không đợi Tân Thanh cự tuyệt lần nữa, thằng nhãi này đã cúp điện thoại.
Tần Thanh cầm điện thoại ngồi đó ngơ ngác, thằng nhãi này là dạng gì, hắn có hiểu thế nào là quý trọng nữ nhân hay không? Hơn nữa ta là lãnh đạo của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà vênh mặt hất hàm sai khiến ta như vậy? Nhưng Tần Thanh rất nhanh ý thức được tâm tình của mình có chút rối loạn, nàng có chút thống khổ lắc đầu, thấp giọng nói: " Không đi, không đi, ta nhất định sẽ không đi!" Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Đầm cá Đông Pha nằm bên sông Xuân Thủy, đầm cá có năm nhà thủy tạ nối liền với nhau, Trương Dương đặt trước một tầng gác ở trong đó, tầng gác tiến vào bên trong sông, bốn phía đều có cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp khác nhau xung quanh hồ. Trương Dương đã sớm tới nơi này, thời gian chờ đợi vẫn từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã tới bảy giờ, Trương Dương cũ có chút không thể chờ được, Tần Thanh thực sự sẽ không tới đây sao? Ngay trong lúc hắn đứng ngồi không yên, đã phát hiện một chiếc taxi dừng lại ở bên bờ, Thần Thanh mặc quần dài màu xám mở cửa xe đi xuống, Trương Dương mừng rỡ, cuống quít chạy tới thanh toán tiền xe.
Đôi mắt thâm thúy của Tần Thanh có chút u oán liếc nhìn Trương Dương, giọng nói lạnh lùng: " Có chuyện gì không thể nói ở văn phòng?"
Trương Dương cười nói: " Tôi là người nhát gan, vừa vào tới nha môn huyện thái gia chân tay đã run lẩy bẩy, ngài quan uy quá lớn, ở chỗ này nói chuyện vẫn tự nhiên hơn."
Tần Thanh nghe ra thằng nhãi này vẫn giận mình, mắt phượng sinh uy nói: " Châm chọc tôi, bí thư Tiểu Trương, lá gan của cậu thức sự là càng ngày càng lớn!"
Không chỉ có Mã Minh Đào sửng sốt, hầu hết những người tham gia hội nghị đều sửng sốt, Trương bí thư này thật là cường hãn, ngày đầu tiên đến bệnh viện đã kiêm luôn chức trách của viện trưởng, Nghiêm Thế Đông trở về nếu như biết được chuyện này, chỉ sợ sẽ giận đến phát điên lên mất. Ngay cả mấy tay được Mã Minh Đào mời đến cũng chỉ là đám tùy tùng, chí ít hiện tại hắn không dám công nhiên đối đầu với Trương Dương, gật đầu, nhớ kỹ chuyện Trương Dương đã nói.
Sau khi hội nghị chấm dứt, Triệu Tân Hồng đi tới phòng làm việc của Trương Dương, Trương Dương tương đối khách khí đối với bà chị này, mỉm cười đứng dậy ngồi nàng ngồi.
Triệu Tân Hồng cười nói: " Hai ngày trước chợt nghe em sẽ tới đây, vốn muốn Tân Vũ mời em đi ăn cơm, những nghĩ đi nghĩ lại đành thôi, tránh để người ta nói chị nịnh bợ lãnh đạo."
Trương Dương cười ha hả nói: " Chị Triệu, xem chị nói kìa, em tính là lãnh đạo cái rắm gì, ở bệnh viện này, bí thư thì làm được cái gì? Ai cũng đều rõ, em cũng chỉ đến đây hỗ trợ mấy ngày thôi, chờ đến chỗ béo bở hơn, em nhanh chóng sẽ chuyển lên trên."
Triệu Tân Hồng ý vị thâm trường nói: " Nhìn điệu bộ của em ngày hôm nay, cũng không giống với vẻ ba phải!"
Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương thở dài: " Vốn em muốn ba phải, nhưng nhìn thấy tình hình của bệnh viện, trong lòng thực sự có chút tức giận, nào có thể như vậy, người ta đánh vào mặt ngươi, sao ngươi không đánh trả lại chứ?"
Triệu Tân Hồng gật đầu nói: " Nghiêm Thế Đông là người rất khôn khéo, thê nhưng phần lớn tinh lực của hắn lại không đặt trong việc chữa bệnh, lần này đi ra ngoài khảo sát phòng bệnh, chủ yếu là để phát triển bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, hắn đặt việc xây dựng cơ bản lên vị trí thứ nhất." Trong lời nói hiện ra sự bất mãn với Nghiêm Thế Đông.
Trương Dương nhạy cảm nhận thấy trong lời nói của Triệu Tân Hồng ám chỉ cái gì đó, thấp giọng nói: " Chị Triệu, em mới đến, tình hình của bệnh viện này không biết tý gì, chuyện gì cũng không biết, sau này xin nhờ chị giúp đỡ nhiều hơn."
Triệu Tân Hồng sáng khoái gật đầu nói: " Không thành vấn đề, nhưng em muốn ba phải, muốn làm một vị bí thư tốt, sợ rằng tương đối khó khăn!"
Trương Dương nhếch môi cười nói: " Tình tình của em như con lừa vậy, chuyện đã quyết rồi. Ai cũng khó khéo lại. Chị Triệu, chuyện chất lượng khám chữa bệnh, làm phiền chị quan tâm nhiều hơn, Nghiêm viện trưởng là người thế nào em không biết, nhưng nếu hắn không có ở bệnh viện, em cũng chỉ có thể làm theo ý mình, bắt đầu từ ngày mai, em muốn vận hành dựa theo phương thức của mình."
Triệu Tân Hồng giương mắt há mồm nhìn Trương Dương, nàng thực sự không biết làm hắn lại cường hành và bá đạo như vậy, lẽ nào hắn không rõ bệnh viện và những đơn vị khác không giống nhau? Một vị bí thư cũng muốn trở thành lão đại sao?
Sáng sớm ngày hôm sau vẫn có người nhà của bệnh nhân đưa mấy vòng hoa tới trước của bệnh viện, nhưng ngay lập tức trưởng phòng bảo vệ Lý Bân dẫn theo sáu gã nhân viên bảo vệ nữa vọt tới, lần này bọn bắt buộc phải ra mặt bằng bất cứ giá nào, Trương bí thư đã nói, còn xảy ra chuyện tương tự, toàn bộ phòng bảo vệ bọn họ cùng nhau cút đi, bị đánh là chuyện nhỏ, thất nghiệp mới là chuyện lớn, ai ** cũng không muốn tự dưng vô duyên vô cớ bị đuổi việc, con người dưới áp lực thường sinh ra dũng khí, bảy tên nhân viên bảo vệ nhanh chóng lưu loát phá bó mấy vòng hoa, hơn mười người nhà của bệnh nhân lập tức xung đột với bọn họ, bởi vì hôm qua Thường Thất Cân rời khỏi, Nhị Tử sau khi bị đánh lại bị đưa tới đồn công an, cho nên ngày hôm nay ngoại trừ mấy người nhà chân chính của bệnh nhân, cũng không có tên lưu manh nào tham dự, hai bên chỉ giao chiến một chút, ở ngay trước cửa bệnh viện quần ẩu một hồi. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Kết quả của trận chiến đương nhiên là phòng bảo vệ chiếm ưu thế, đám người Lý Bân mấy hôm nay cảm thấy uất ức và chán trường, cũng đã đạt được một lần thắng lợi.
Trương Dương đi làm vào lúc tám giờ, cũng là lúc trận chiến này đã kết thúc, Lý Bân mặt mũi bầm dập đứng trước của bệnh viện quét dọn chiến trường, Trương Dương hạ cửa sổ xe, gật đầu thỏa mãn, nói với Lý Bân: " Làm tốt lắm, lát nữa tôi sẽ liên lạc với phòng tài vụ, tháng này mỗi người được thưởng thêm một trăm đồng!"
Chuyện ẩu đả ở trước của bệnh viên bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em rất nhanh bị đưa tới cục vệ sinh, người nhà của bệnh nhân chạy tới cửa chính quyền huyện biểu tình đòi công lý.
Trương Dương vừa trở lại phòng làm việc, cục trưởng cục vệ sinh Cao Chiêm Viễn đã gọi điện thoại tới, ngữ khí của Cao Chiêm Viễn rất bất thiện, lớn tiếng nói: " Tiểu Trương, cậu làm chuyện gì vậy? Hệ thống chữa bệnh của chúng ta bây giờ chính là cải thiện quan hệ, đề cao chất lượng phục vụ, sao cậu dám dung túng cho cấp dưới đánh người?"
Trương Dương không mặn không nhạt đáp lại một câu: " Như vậy thì chúng tôi phải chịu đòn à, chẳng nhẽ bọn họ đánh người chính là thay trời hành đạo sao?"
" Thái độ của cậu như vậy là sao?"
" Thái độ chính là như vậy đó! Nếu cục trưởng đại nhân không phục, hai ta thay đổi vị trí cho nhau, để xem ngài có thể làm được những gì khá hơn?" Trương Dương nói xong liền cúp điện thoại, nói thực cái đám cán bộ huyện Xuân Dương thì có mấy người có thể được hắn để trong mắt chứ.
Cao Chiêm Viễn tức giận đến sôi lên, hắn vốn chỉ biết Trương Dương là người hay sinh sự, những không ngờ thằng nhãi này tự nhiên lại thông tình đạt lý đến như vậy, mình là cấp trên của hắn, hắn là cấp dưới của mình, nào có cấp dưới chống lại cấp trên như vậy, hơn nữa lại còn trực tiếp cúp điện thoại của mình, mẹ nó, ta có quyền cúp điện thoại của ngươi, ngươi thì không có! Cao Chiêm Viễn bụng đầy tức giận, chỗ hắn khiếu nại chỉ có thể là cấp trên, nếu không phải là do Tần Thanh ném cái tên hay sinh sự vào đây, hắn cũng không bị như vậy, hắn muốn xem huyện trưởng nói như thế nào.
Tần Thanh lúc này cũng rất tức giận, đám người nhà bệnh nhân kéo đến cửa chính quyền huyện khiếu nại sắp làm hỏng cả cửa, Trương Dương ơi Trương Dương, có phải thằng nhãi này cố ý hay không? Chuyện của bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, dựa vào cái gì mà muốn chính quyền huyện giải quyết cho ngươi?
Lúc này Cao Chiêm Viễn gọi điện thoại tới, tự nhiên là ủy khuất và đầy oán khí giải thích với Tần Thanh, Tần Thanh an ủi cho hắn bớt tức giận, lúc cúp điện thoại xuống, nàng suy nghĩ một lát, lúc này mới gọi điện thoại cho Trương Dương, khiến nàng phẫn nộ chính là, thằng nhãi này thấy điện thoại mình gọi tới tự nhiên dám không tiếp, Tần Thanh gọi liên tục ba cuộc, cuối cùng vẫn trong tình trạng không có người trả lời, nữ huyện trưởng lãnh tĩnh cơ trí cũng không ngăn được có chút tức giận, nàng hung hắng cúp điện thoại, tự nhiên xổ ra một câu thô lỗ: " Khốn khiếp!"
Cả một buổi sáng, Trương Dương đều ở trong phòng họp của bệnh viện, thảo luận một chút về việc chữa bệnh trọng điểm của tổ chuyên gia sắp tới, xác định rõ ràng trách nhiệm của bệnh viện là như thế nào, còn chuyện người nhà bệnh nhân đến chính quyền huyện làm loạn cũng đã trong dự liệu của hắn, đám người nhà này đi đâu làm loạn thì mặc kệ, chỉ cần không làm loạn trước cửa bệnh viện là được rồi.
Kết thúc hội nghị cũng đã là mười hai giờ trưa, Trương Dương đi ra khỏi phòng họp, thằng nhãi này cũng mặc một bộ áo dài trắng mới tinh, đi giữa đám người làm công tác y tế cũng rất ngọc thụ lâm phong như hạc giữa bầy gà, bí thư Đảng bộ đầu tiên phải có khí chất như vậy, Trương quan nhân tương đối tự tin vào khí chất của mình, nhưng người khác nhìn vào lại có điểm khác, Trương quan nhân luôn cho rằng mình có khí chất của người lãnh đạo, thế lưng đa số người đều cho rằng hắn có khí chất của một tên lưu manh. Chỉ là có một số công nhân viên chức trong bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em đều phải công nhận, Trương bí thư làm việc rất mạnh mẽ quyết đoán, giống như người có thủ đoạn khó lường, một nhân vật cứng rắn, cường thế, một người trong lịch sự của bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua, hiệu quả cũng cực kỳ rõ ràng, sau khi xảy ra một trận ẩu đả, trước cửa lớn đều đã khôi phục lại trận tự như bình thường, không có người nhà của bệnh nhân đến vây quanh cửa lớn, đặt vòng hòa.
Trương quan nhân đã nói phải thưởng phạt phân minh, cho nên tiến hành khen ngợi hành động anh dũng của trưởng phòng phòng bảo vệ Lý Bân rất đúng lúc, Lý Bân được thưởng hai trăm, sáu gã bảo vệ còn lại tham gia chiến đấu mỗi người được một trăm, đi tới phòng tài vụ lĩnh tiền ngay trong ngày. Rất nhiều người đều cho rằng Trương Dương tự đánh bóng bản thân mình, nhưng Triệu Tân Hồng cũng không coi như vậy, nàng cho rằng Trương Dương có trí tuệ và mưu lược không giống với người bình thường, hắn lợi dụng chuyện thưởng cho Lý Bân để truyền ra một tín hiệu, làm việc không thể chùn bước, chỉ cần dám làm, bất cứ cái gì cũng đều có thể.
Phó chủ nhiệm phòng y tế Hồng Lâm chính là một người bị cảm động, phòng bảo vệ đã đứng mũi chịu sào, cấp dưới cũng muốn xem biểu hiện của phòng y tế, mấy ngày sau đó, hắn muốn căn cứ theo kết quả thảo luận ngày hôm nay định ra phương án đàm phán với người nhà bệnh nhân, Trương bí thư làm việc không dài dòng chậm chạp như Nghiêm viện trưởng, hắn nói là làm, vì chuyện này mời đến hai vị luật sư nổi tiếng ở trong huyện, cùng phòng y tế bàn bạc đưa ra một phương án có thể thực hiện được, Hồng Lâm cũng đã nhìn thấy hy vọng có thể giải quyết được vấn đề này. Truyện "Y Đạo Quan Đồ "
Trương Dương vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại lại vang lên, hắn cầm lấy điện thoại, trong ống nghe truyền đến giọng nói phẫn nộ của Tần Thanh: " Trương Dương, tôi muốn cậu giải thích!"
Trương Dương nở nụ cười: " Tần huyện trưởng à, sao lại tức giận đến như vậy, có điều gì mà ngài có thể không làm được chứ? Trong công việc phải giữ cho ý chí tỉnh táo, nhất là cán bộ như ngài, cũng không thể đưa tình cảm cá nhân vào trong công việc được."
Tần Thanh tức giận đến cắn chặt răng, mẹ nó, thằng nhãi này căn bản là có cố ý gây sự đây! Nàng hít một hơi thật sâu, trước đây nàng vẫn cho rằng mình đã tu luyện được tới cảnh giới tâm lặng như nước, nhưng lúc này mới biết được, câu nói tùy tiện từ ngay lúc đầu của thằng nhãi này đã làm nhiễu loạn tâm tình của mình, Tần Thanh có một cảm giác rất chán ghét, nàng thậm chí còn cho rằng Trương Dương làm như vậy là để kích thích mình, kiểm tra sức chịu đựng của mình, tuy rằng nàng biết cách suy nghĩ như vậy là không chính xác, đã vô số lần nhắc nhở bản thân phải tách công việc và cuộc sống ra, lúc làm mới phát hiện rằng điều này rất khó. Nàng ép buộc mình phải tỉnh táo lại, thấp giọng nói: " Tôi muốn cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý, vì sao lại làm nhiều chuyện phiền toái như vậy?"
Trương Dương thở dài một hơi nói: " Chuyện này à, trong chốc lát không thể nói rõ được, nếu không thì thế này, tối nay tôi mời ăn, không biết có được không?"
" Không được!" Tần Thanh kiên quyết từ chối lời mời của thằng nhãi này.
" Vậy ở đầm cá Đông Pha nhé, chỗ đó ít người, sáu rưỡi tối nay, không gặp không về!" Không đợi Tân Thanh cự tuyệt lần nữa, thằng nhãi này đã cúp điện thoại.
Tần Thanh cầm điện thoại ngồi đó ngơ ngác, quả thực, đến giờ nàng cũng chẳng biết thằng nhãi này là dạng gì nữa? Hắn có hiểu thế nào là tôn trọng nữ nhân hay không? Hơn nữa ta là lãnh đạo của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà vênh mặt hất hàm sai khiến ta như vậy? Nhưng Tần Thanh rất nhanh ý thức được tâm tình của mình có chút rối loạn, nàng có chút thống khổ lắc đầu, thấp giọng nói: " Không đi, không đi, ta nhất định sẽ không đi!"
Đầm cá Đông Pha nằm bên sông Xuân Thủy, đầm cá có năm nhà thủy tạ nối liền với nhau, Trương Dương đặt trước một tầng gác ở trong đó, tầng gác tiến vào bên trong sông, bốn phía đều có cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp khác nhau xung quanh hồ. Trương Dương đã sớm tới nơi này, thời gian chờ đợi vẫn từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy đã tới bảy giờ, Trương Dương cũng có chút không thể chờ được, Tần Thanh thực sự sẽ không tới đây sao? Ngay trong lúc hắn đứng ngồi không yên, đã phát hiện một chiếc taxi dừng lại ở bên bờ, Tần Thanh mặc quần dài màu xám mở cửa xe đi xuống, Trương Dương mừng rỡ, cuống quít chạy tới thanh toán tiền xe.
Đôi mắt thâm thúy của Tần Thanh có chút u oán liếc nhìn Trương Dương, giọng nói lạnh lùng: " Có chuyện gì không thể nói ở văn phòng?"
Trương Dương cười nói: " Tôi là người nhát gan, vừa vào tới nha môn huyện thái gia là chân tay đã run lẩy bẩy, ngài quan uy quá lớn, ở chỗ này nói chuyện vẫn tự nhiên hơn."
Tần Thanh nghe ra thằng nhãi này vẫn giận mình, mắt phượng sinh uy nói: " Đừng châm chọc tôi. Trương bí thư, lá gan của cậu thức sự là càng ngày càng lớn!"
Trương Dương cười tủm tỉm mời Tần Thanh đi vào lầu nhỏ, Tần Thanh ngồi xuống, lầu nhỏ ở phía trên sông Xuân Thủy, bốn phía gió thổi, tâm tình cũng không khỏi nới lỏng một chút, vị trí mà nàng ngồi xuống vừa vặn có thể nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ, giống như một tầng băng mỏng gắn trên bầu trời màu xanh.
Trương Dương gọi một chai rượu vang đỏ, rót đầy cho Tần Thanh, đây là đầm cá Đông Pha, nổi tiếng với cá Đông Pha, thịt Đông Pha. Trương Dương cũng biết Tần Thanh là người không thích ăn thịt, ngoài trừ gọi hai món ăn mặn, những thứ khác đều chọn đồ chay.
Tần Thành lặng lẽ nhìn hắn, oán khí trong lòng không biết từ đâu lại nổi lên, dáng vẻ của Trương Dương giống như là không có chuyện gì xảy ra, cầm đũa gắp cho Tần Thanh một miếng thịt Đông Pha nói: " Da lợn làm đẹp da, ngài nếm thử đi, thịt Đông Pha béo mà không ngậy, vừa thơm lại vừa mềm!"
Tần Thanh ăn một miếng, mùi vị quả thực rất ngon.
Trương Dương cầm ly rượu vang đỏ: " Chị Thanh, chị có thấy không, từ lần chị trở về đây, khoảng cách giữa hai chúng ta đột nhiên xa cách đi rất nhiều?"
Tần Thanh đạm nhiên nói: " Chúng ta vốn chỉ có quan hệ trong công việc, không thể nói xa hay gần được!"
Trương Dương nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu ở trong tay: " Chị thực sự cho rằng như vậy sao? Nếu như là quan hệ công việc, vì sao lại ngụy tạo chứng cớ cho em?"
Tần Thanh cắn môi, nàng bắt đầu hối hận vì đã tới đây, xem ra thằng nhãi này căn bản không có ý định nói chuyện công việc với mình, hắn muốn thiết kế một cái bẫy để mình rơi vào, Tần Thanh lặng lẽ nhắc nhở mình phải cảnh giác, nàng nhẹ giọng nói: " Tôi giúp cậu chẳng qua là muốn trả lại cho cậu một cái nhân tình, cậu đã cứu tôi rất nhiều lần, tôi làm chuyện đó cho cậu cũng không có gì đặc biệt."
Trương Dương cười tủm tỉm: " Có cần nói rõ như vậy không?"
Tần Thanh ngẩn ra, thằng nhãi này thực sự là đáng ghê tởm, việc như vậy có thể hỏi ngay trước mặt sao? Nhưng nàng cũng hiểu được, Trương Dương trước sau đã cứu tính mạng mình ba lần, chỉ sợ mình cả đời này cũng không trả được, nàng uống một ngụm rượu, Trương quan nhân cũng tự chủ làm một phen so sánh tư thế uống rượu của Tần Thanh và An Ngữ Thần, rất nhanh đã đưa ra một kết luận, An Ngữ Thần thực sự rất manly.
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Tần Thanh và rượu vang đỏ hỗ trợ cho nhau, tạo ra một vẻ đẹp làm người khác động tâm, buông ly rượu, lý trí bảo nàng chuyển dời chủ đề sang công việc: " Trương Dương, có phải cậu rất không hài lòng với công việc mà huyện đã sắp xếp cho cậu hay không? Chuyện xảy ra ở bệnh viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em tạo nên ảnh hưởng thật không tốt, tôi mong rặng có cậu có thể xác định cho đúng vị trí của mình."
Trương Dương khinh thường cười: " Tần huyện trưởng, tôi không có gì là không hài lòng cả, nếu như tôi không hài lòng, tôi sẽ không chủ động từ phòng thu hút đầu tư đi tới đây, ngài xem thường ý chí của tôi, chuyện ở bệnh viện chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em ngài không rõ ràng lắm, cho nên tôi cho rằng ngài không có quyền lên tiếng trong chuyện này, tôi làm chuyện gì cũng có phương pháp và nguyên tắc của mình, thân là bí thư của bệnh viên bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em, tôi hẳn là có thể long lắng đến lợi ích của tập thể, về phần chuyện xảy ra ở trước của chính quyền huyện, cũng không nằm trong phạm vi quản lý của tôi, thứ cho tôi nói thẳng, vấn đề đó là của ngài."
Tần Thanh hiển nhiên bị sự bừa bãi của thằng nhãi này chọc giận, nàng cắn môi nói: " Trương Dương, tất cả mọi người làm việc đều vì quốc gia, không phải vì một tập thể, chuyện cậu làm quá nhỏ! Nếu như cậu có thể xử lý tốt công việc của mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện cổng của chính quyền huyện bị bao vây."
Trương Dương lớn tiếng nói: " Ngài có hiểu rõ tình huống không? Tôi không thích nghe những lời của tiểu nhân có dụng ý xấu hãm hại tôi có được hay không? Những người nhà bệnh nhân này quả thực rất bất hạnh, nhưng bọn họ lại bỏ tiền ra thuê lưu manh trên xã hội, đi đến của bệnh viện làm loạn, ảnh hưởng đến công việc chữa bệnh, ẩu đả với nhân viên làm việc trong bệnh viện, nếu như một cái đơn vị, ngay cả vấn đề an toàn bản thân của nhân viên làm việc cũng không thể bảo đảm được, còn có thể tiến hành công việc được sao? Tôi nói ra cho ngài biết, tôi không phải loại người bị người ta đánh má phải, lại giơ luôn má trái cho người ta đánh, ngài không hài lòng với cách làm của tôi, cùng lắm thì có thể cách chức, dù sao đi nữa ngài cũng là huyện thái gia của cái Xuân Dương này!"
Trương Dương hoàn toàn tức giận, Tần Thanh ngược lại trong lòng có chút rối loạn, lại cầm chén rượu lên uống một ngụm, nàng giải thích: " Tôi cũng không chỉ trích cách làm của cậu, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, lầm việc không thể quá cấp tiến, cậu phải suy nghĩ đến ảnh hưởng về mọi mặt trên xã hội chứ, cậu phải suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chứ."
Hai mắt nóng rực của Trương Dương nhìn thẳng vào Tần Thanh, Tần Thanh thấy vậy trong lòng cảm thấy hoảng loạn, hắn gằn từng chữ: " Tôi cũng không quan tâm đến cảm nhận của người khác, tôi làm việc chỉ cần không thẹn với lương tâm, ngài cũng không cần quan tâm đến cảm nhận của người khác, nếu như ngài lo lắng đến cảm nhận của người khác, ngài sẽ không làm rõ quan hệ với tôi, ở trước mặt người khác giả bộ cách xa thiên lý với tôi."
" Tôi không có!" Tần Thanh bị Trương Dương kích thích.
" Chị có! Chị không quan tâm đến cảm nhận của tôi, tôi đã từng nói qua, tôi thích chị, chị ở trước mặt tôi làm ra vẻ lý trí, chị muốn nói cho tôi biết điều gì? Chị có biết thái đội như vậy đối với tôi là một loại vũ nhục?"
Tần Thanh mím môi, bỗng nhiên đứng lên: " Tôi không nói chuyện với cậu nữ! Sau này có chuyện gì cần nói thì đến phòng làm việc của tôi!" Nàng đứng dậy đi ra bên ngoài, Trương Dương giữ cổ tay nàng lại, trong lòng Tần Thanh run lên, từ từ quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng đầy căn tức nói với Trương Dương: " Buông ra!"
Trương Dương gật đầu, thả cổ tay nàng ra, thấp giọng nói: " Bất kể chị ngụy trang thế nào, tôi đều có thể nhìn thấy nội tâm của chị."
Tần Thanh đi tới trước cửa dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: " Tim tôi đã sớm chết rồi!" Khi nói ra những lời này, lệ quang trong suốt trong đôi mắt nàng léo ra, nàng nhanh chóng đi ra ngoài của, ngẩng đầu. trên ánh trăng khuyết trong trẻo lạnh lùng trên bầu trời đêm, lúc này trong lòng nàng là sự bàng hoàng và tịch mịch.
Trương Dương nhìn Tần Thanh đứng thẳng, cuối cùng vẫn kìm nén được xúc động muốn đuổi theo nàng, Tần Thanh là một nữ nhân có lý trí vào có chủ kiến, mình nếu như vẫn cứ quấn lấy, khẳng định sẽ làm cho nàng phản cảm, Trương Dương là một người cầm được bỏ được, trước đó là Tả Hiểu Tình, Hải Lan, hắn đều có thể giữ nguyên một phần lý trí, đối mặt với Tần Thanh, hắn cũng như vậy, Trương quan nhân tuy rằng là một người theo chủ nghĩa nam tử không hơn không kém, nhưng không có nghĩa là hắn không tôn trọng phụ nữ. Nhất là đối với nữ nhân mình thích, Trương Dương đều tôn trọng.
Sau khi Trương Dương tính tiền, một mình rời khỏi đầm cá Đông Pha, phát hiện Tần Thanh cũng không có đi xa, một mình dọc theo bờ sông Xuân Thủy từ từ mà đi, hắn đóng cửa xe lại, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tần Thanh.
Tần Thanh ý thức được có người đang ở phía xa xa nhìn mình, xoay người nhìn hắn, đứng lại bên bờ sông.
Trương Dương đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt hai người nhìn nhau, đều mỉm cười, dường như biểu thị sự áy náy vì hành động vừa rồi, Trương Dương nói: " Tôi sẽ nhanh chóng đối phó với chuyện ở bệnh viện, sẽ không mang lại phiền phức cho chị." Hắn sở dĩ nói như vậy là muốn săn sóc, chứ không phải tỏ ra mình yếu kém.
Tần Thanh lắc đầu nói: " Tôi cũng không sợ phiền phức, chỉ là muốn nhắc nhở cậu..." Nàng dừng lại một chút rồi nói: " Lý phó thị trưởng có ý định điều cậu đến Giang Thành, vị trí trước mắt chỉ là một nơi cậu đi ngang qua." Nàng vốn không muốn giải thích chuyện này, thế nhưng nhìn thấy hành vi quá khích của Trương Dương, cuối cùng vẫn không nhịn được đành nói ra.
Trương Dương nói: " Khi tôi vừa mới tiến vào con đường làm quan, khát vọng trong lòng là không ngừng đi lên, tôi hận không thể một bước lên trời, khi đó, tôi có một cảm giác, dù có cho tôi làm chủ tịch nước tôi cũng có thể làm được."
Tần Thanh không khỏi mỉm cười, tình tình của Trương Dương quả thực là như vậy.
" Nhưng sai đó một câu nói của An lão đã đánh thức tôi, hắn nói cho tôi biết, người không phải làm quan to bao nhiêu, mà làm bao nhiêu chuyện! Mặc kệ là ở chức vị nào, tôi đều phải làm ra thành tích, người khác nói tôi cấp tiến cũng được, bừa bãi cũng được, tôi đều bỏ ngoài tai, tôi có nguyên tắc của chính mình, chỉ cần chuyện gì tôi cho rằng là đúng, tôi sẽ không cần suy nghĩ đến cảm nhận của người khác!"
Tần Thanh nhẹ giọng nói: " Người không phải làm quan to bao nhiêu, mà làm được bao nhiêu việc, Trương Dương, tôi tin rằng cậu là người làm đại sự."
Trương Dương được Tần Thanh tâng bấc trong lòng đã lấy được lại thăng bằng, cảm thấy hình tượng của mình trong mắt Tần Thanh cao to nhiều lắm, hắn thấp giọng nói: " Thực ra tôi cảm thấy nữ nhân không thích hợp với chính đàn, chính đàn là nơi máu tanh tàn khốc, không có năng lực chống đỡ cường đại thì không thể tiếp tục đi tiếp." Nguyên nhân hắn nói ra những lời này bởi vì hắn thực sự muốn che chở cho nữ nhân đang đứng trước mặt này.
Tần Thanh nhìn ánh trăng sáng mông lung, hai mắt bao phủ bởi một tầng sương khói thê lương, nàng nhẹ giọng nói: " Cậu có biết vì sao tôi lại chọn con đường chính đàn không?"
Trương Dương lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đoán được chuyện này có liên quan đến vị hôn thê Lý Chân Dương của nàng.
Tần Thanh thở phào nhẹ nhõm nói: " Tôi và Chấn Dương quen nhau ở nước ngoài, tôi đối với chính trị không có bất cứ hứng thú nào, mà hứng thú của hắn đối với chính trị gần như là một loại cuồng nhiệt, hắn đã từng nói có một ngày nào đó sẽ leo lên được đỉnh cao quyền lực của Trung Quốc, tôi thích một cuộc sống bĩnh tĩnh tự tại, mà hắn trời thích đã thích mạo hiểm, điều này làm cho chúng tôi rất nhanh đã xuất hiện những rạn nứt, trước khi sự khủng hoảng của hai chúng tôi có có nổ ra, hắn quay trở lại Trung Quốc, như ý nguyện gia nhập vào chính đàn thành phố Giang Thành..." Trong đôi mắt đẹp của Tần Thanh lóe lên lệ quang lạnh lùng trong trẻo: " Sau khi tôi trở lại Trung Quốc, hắn đã trở thành thư ký của Lê Quốc Chính thị trưởng Giang Thành, mà khi đó, tình cảm giữa hai chúng tôi đã có xu thế vô vị, lúc đó thậm chí cả hai tháng cũng không có lấy một cuộc điện thoại, tôi cảm thấy rất rõ ràng, tôi và hắn căn bản không có gì hợp nhau, khi đang chuẩn bị về nước đã kết thúc, tôi xuống máy bay, hắn liền mang theo hoa hồng, cùng người nhà chờ tôi ở sân bay, hắn ở trước mặt mọi người quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi..."
Tần Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, mũi thở khe khẽ, nàng chìm đắm trong những ký ức đau khổ ngày trước, qua một lúc lâu mới thoái khỏi sự bi thương: " Hắn đáp ứng với tôi sau này sẽ tập chúng vào tình cảm và gia đình, để cho tôi một lần nữa thấy được hy vọng, tôi quyết định cho hắn một cơ hội, thế nhưng ngay tại ngày chúng tôi tổ chức làm đám cưới..." Hai hàng nước mắt trong suốt của Tần Thành theo gò má chảy xuống, gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, tung bay vào trong hư không.
Trương Dương đưa cánh tay phải ra, đón lấy giọt nước mắt tung bay, dường như đón lấy sự ưu thương của Tần Thanh, sự ưu thương nhàn nhạt này thấm vào trong da thịt của hắn, đi vào sâu trong nội tâm của hắn, Trương Dương có thể cảm nhận được sự thống khổ và bi thương mấy năm trước của Tần Thanh, Tần Thanh sở dĩ tham gia chính trị không chỉ xuất phát từ sự kế thừa ý chí của Lý Chân Dương, cũng bởi vì cừu hận cha con Lê Quốc Chính, Tần Thanh không nói, hắn cũng không muốn hỏi, nhưng Trương Dương có thể xác định được, bất kể Tần Thanh xảy ra chuyện gì, hắn sẽ đều đứng bên cạnh Tần Thanh, hắn sẽ vì Tần Thanh giải quyết tất cả phiền phức.
Tần Thanh xoay người, dáng vẻ tươi cười lộ ra sự ưu thương: " Trương Dương, tôi rất cám ơn cậu, cậu khiến cho tôi cảm nhận được sự ấm áp đã lâu chưa có được, từ những năm trước tới nay, cậu là người duy nhất để tôi tin tưởng!" Đối với Tần Thanh mà nói, có thể nói ra những lời như vậy là đáng quý rồi.
Nội tâm Trương Dương kích động, hắn thốt lên: " Tôi sẽ làm cho chị bất cứ chuyện gì, tôi không muốn chỉ là người làm cho chị tin tưởng, tôi muốn nhiều hơn thế nữa!"
Tần Thanh từ từ lắc đầu nói: " Tôi hiểu tâm tư của cậu, Trương Dương, cậu muốn, chỉ là tôi vĩnh viễn không thể cho cậu!" Nàng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay to của Trương Dương: " Cứ để chúng ta giống bạn bè như thế có được không?" Những lời này nói ra ít nhiều có chút mâu thuẫn, giống như bạn bè? Chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ đã vượt qua phạm trù bạn bè?
Trương Dương hấp hé môi, trong lòng chỉ có một loại ấm áp quanh quẩn, không có ** khát khao, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thán, mẹ nó, ông mày thăng hoa rồi!
luongson/forum/images/misc/noiquy_06.png
← Ch. 0068 | Ch. 0070 → |