← Ch.0125 | Ch.0127 → |
Bước ra khỏi cửa lớn của Vọng hồ ngự cảnh. Tần Thanh nhìn bầu trời xanh xám, khi chưa đi ra khỏi đây nàng đã quyết định sẽ không trờ lại nơi này nữa.
Bấm số điện thoại của Trương Dương, sau khi điện thoại được nối, Tần Thanh ôn nhu nói: "Trương Dương, em yêu anh!"
Trương Dương ở đầu dây bên kia rõ ràng là ngây ra: "Ặc, sao đột nhiên em lại muốn nói câu này vậy?"
Tần Thanh cười dịu dàng: "Làm việc tốt nhé, buổi chiều em sẽ quay về đến Xuân Dương, không có việc gì thì đừng quấy rầy em!"
"Ừ! Biết rồi, nhưng anh cảm thấy em thích anh quấy rầy em đấy!"
"Đồ đáng ghét!" Tần Thanh trong lòng ngọt ngào gác điện thoại, cô ta vẫy tay bắt một chiếc xe taxi, chui vào trong xe, nói khẽ: "Tòa nhà văn phòng thị ủy!"
Cô ta vừa mới chui vào xe, còn chưa kịp đóng cửa xe thì một người đàn ông mặc áo màu tro đột nhiên xông vào.
Tần Thanh lập tức cảm thấv có chút dị thường, cô ta giơ chân lên đá về phía người đàn ông đó, nhưng lại bị hắn bắt lấy chân, dùng sức đẩy lên ghế, sau đó thì giơ súng lên nhắm vào ngực Tần Thanh, nói khẽ: "Cô tốt nhất nên thực thà một chút, có lẽ còn có thể may mắn sống sót đấy."
Con mắt đẹp của Tần Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, lúc nàv mới ý thức được, từ khi mình bước vào Vọng hồ ngự cảnh, một mực đều nằm trong sự giám thị của người khác, cò ta giấu tay trái ra sau lưng, lén lút ấn nút gọi lại.
Người đàn ông đó lạnh lùng nói: "Chi cần cô làm theo những gì tôi nói, tôi sẽ không làm khó cô đâu."
Trương Dương nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói của người đàn ông đó, hắn lập tức ngồi đờ ra đó.
Đối phương rõ ràng là đã phát hiện ra hành động lén lút của Tần Thanh, giặt lấy điện thoại, tát cho Tần Thanh một cái, gầm lên: "Con ****, mày không ngờ lại dám báo tin!"
Tiếng hét đau đớn của Tần Thanh giống như là kim đâm vào tim của Trương Dương, hắn đứng bật dậy, gấm lên một cách tức giận: "Mày là ai?"
Đối phương cầm điện thoại cười lạnh một tiếng.
Trương Dương nói tiếp: "Tao mặc kệ mày là ai, tao cũng mặc kệ phía sau mày có ai. Ta mặc kệ mày ở đâu? Chi cần mày dám làm tổn thương đến Tần Thanh, mày nhớ kỹ cho ta, tao sẽ tìm thấy mày, ta sẽ khiến mày ngàn đời không được siêu sinh!"
Người đàn ông đó trầm giọng nói: "Tao đợi mày tới tìm tao!"
"Nhớ cho kỹ, tao tên là Trương Dương!"
Điện thoại đã bị dập.
Trương Dương hai mắt trợn tròn, giơ tay phải lên đấm mạnh xuống mặt bàn, mặt bàn bằng pha lê lập tức vỡ tan, hắn sải bước ra ngoài.
Bốn người bọn Chu Hiểu Vân toàn bộ đều nghe thấy động tĩnh vừa rồi, ai ai cũng lo sợ bất an nhìn Trương Dương, khi trường phòng tiểu Trương nồi giận, không ai dám bước lên chạm và cái vảy ngược của hắn cả.
Khi Trương Dương bước ra khỏi cửa thang gác, gặp Cao Hưng Quý, phó cục trưởng cục du lịch, thằng cha Cao Hưng Quý này cùng rất hay xen vào việc của người khác, nhìn thấy Trương Dương bước tới chỗ để xe, không nhịn được liền hỏi: "Tiểu Trương, có việc gì thế, còn chưa hết giờ làm mà, ra cửa cùng phải làm thủ tục chứ!"
Trương đại quan nhân bỗng nhiên quay đầu lại, đôi mắt hồ giống như muốn phun lửa, dọa cho Cao Hưng Quý run bắn người, tiếp theo tiểu Trương nghiến răng nghiến lợi nói: "Không phải việc của mày, cút!"
Cục du lịch có rất nhiều người đều chứng kiến tình cảnh vương bát chi khí của trưởng phòng tiểu Trương bạo phát. Cao Hưng Quý sau khi bị mắng, mặt hết xanh rồi lại tím, nhưng rõ ràng là bị uy thế của Trương Dương dọa cho sợ hãi, không ngờ lại không dám lên tiếng.
Xe Toyota chạy ra khỏi cửa lớn của cục du lịch, trên đường vẫn có một sạp quần áo bày ờ đó, chủ sạp quần áo nàv híp mắt nằm trên ghế sưởi nắng, đột nhiên phát hiện chiếc xe Toyota đó không những không giảm tốc, ngược lại còn tăng tốc lao về phía mình, dọa cho tên này sợ té *** ra quần, ngã xuống đất rồi vội vàng bò dậy lao sang một bên.
Khi chiếc xe Tyota đụng bay sạp quần áo, chẹt qua những quần áo đó, tên chủ sạp hàng mới run lẩy bẩy từ dưới đất bò dậy, run giọng nói: "Mày, mày.... con mẹ nó, còn có vương phép nữa không hả... Tao... phải báo cảnh sát bắt mày!"
Đầu tiên, Trương Dương gọi điện cho Điền Khánh Long, cục trưởng cục công an của thành phố Giang Thành. Điền Khánh Long nghe nói Tần Thanh bị người ta bắt cóc thì cũng hơi ngây người. Hắn an ủi: "Trương Dương, cậu trước tiên phải bình tĩnh một chút, chuvện này cậu đã điều tra rò ràng chưa?"
"Điện thoại của Tần Thanh không gọi được, tôi nghe thấy có người uy hiếp cô ấy ở trong điện thoại, chính tai tôi nghe thấy người đó uy hiếp cô ấy!" Tình tự của Trương Dương gần như là mất đi khống chế, hắn gầm lên.
Điền Khánh Long cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trong phạm vi thành phố Giang Thành, một vị cán bộ cấp huyện bị người ta bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, đây chính là trọng án rồi. Thân là hình cảnh công tác nhiều năm, hắn trước tiên vẫn khuyên Trương Dương phải bình tĩnh: "Trương Dương, cậu nghĩ kỹ lại tình huống cụ thể đi, Tần Thanh đã đi đâu? Cô ta có nói gì với cậu không?"
Trương Dương sáng nay từ sau khi chia tay với Tần Thanh thì trực tiếp tới đơn vị, Tần Thanh kiên trì muốn tự mình bắt xe về nhà, nhưng chuyện trước mắt chứng minh rằng cô ta không hề về nhà, trước khi cô ta bị bắt cóc đã gọi điện thoại cho mình, nói với mình rằng "em vêu anh"! Trương Dương nhếch mép, cố gắng khống chế cảm tình của mình, nói khẽ: "Điền cục trường, tôi nghĩ Tần Thanh nhất định sẽ gặp nguy hiểm, tôi nghĩ ông hãy dùng tất cả thủ đoạn để mau mau tìm cô ấy về đi."
"Cậu yên tâm đi, tôi lập tức sẽ điều động lực lượng cảnh sát của toàn thành phổ để làm chuyện này. Trương Dương, cậu tốt nhất là tới chỗ tôi đi, tôi muốn biết tường tận tình huống, cậu ngàn vạn lấn đừng xung động."
Không đợi Điền Khánh Long nói xong, Trương Dương đã gác điện thoại rồi.
Cú điện thoại thứ hai của hắn là gọi cho Hình Triệu Huy, trưởng phòng của bốn phòng cục quốc an. Hình Triệu Huv nhận được cú điện thoại này của Trương Dương liền cảm thấy có chút kinh ngạc, dẫu sao thì hiện tại hắn đã không còn là lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương nữa. Trương Dương tìm tới hắn sẽ hơi có chút hiềm nghi vượt cấp, có điều hắn lại vẫn rất hân thưởng tên Trương Dương này. Khi hắn biết rằng Trương Dương là muốn nhờ hắn giúp đỡ, suy nghĩ một lát, liền không chút do dự đáp ứng: "Trương Dương, loại chuyện này tôi không thích hợp nhúng tay vào một cách đường đường chính chính, có điều tôi có thể thông qua quan hệ cá nhân để giúp đỡ cậu một chút. Cậu tới nhà máy thiết bị điện tử Giang Thành đi, đến tìm Thường Hạo, hắn là tình báo viên bí mật của cục quốc an chúng ta, rất giỏi nghe ngóng và phân tích tư liệu, tôi nghĩ hắn sẽ nhất định sẽ giúp được cậu!"
"Cám ơn!"
Chuyện Tần Thanh bị bắt cóc khiến tầng lớp lãnh đạo của cả Giang Thành phải chấn động, trong cuộc họp thường ủy khuẩn cấp, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ nổi trận lôi đình, người bị hắn nhằm vào chính là cơ quan công an do Điền Khánh Long lãnh đạo, hắn nói năng hùng hồn: "Lúc tôi mới tới Giang Thành đã nghe nói rằng tình hình trị an ờ đây không được tốt, nhưng tôi không ngờ tình hình trị an lại kém tới mức này. Một vị huyện trưởng của chúng ta không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại bị người ta bắt cóc, chuyện này quả thật là mở đầu toàn tỉnh, thậm chí là toàn quốc, khiến tất cả mọi người đều nhìn vào chúng ta mà cười chê, ảnh hường ác liệt trước giờ chưa từng có. Cục công an của các anh đúng là ăn không ngồi rồi mà!"
Điền Khánh Long cũng ôm đầy một bụng lửa giận, nhưng loại chuyện này quả thật là không biết nói thế nào bây giờ. Tần Thanh biến mất, hơn nữa quả thật là biến mất trong phạm vi quản hạt của hắn, hắn là cục trưởng cục công an nên không thể tránh khỏi trách nhiệm. Hắn nhếch mép, nói khẽ: "Tôi thừa nhận, trong chuyện này, ta có trách nhiệm không thể trốn tránh, tôi xin đảm bảo ở trước mặt các thường ủy, trong thời gian ngắn nhất định sẽ phá xong án này, mang Tần huyện trưởng bình an vô sự trở về!"
Tả Viên Triệu đại thị trưởng Giang Thành nói: "Rất nhiều chuyện phải nhìn một cách toàn diện. Tần huyện trưởng trong thời gian công tác ở Xuân Dương liệu có phải đã đắc tội với ai không? Chuvện này quá đột ngột, có lẽ có người đã chủ mưu từ lâu. Đợi khi cô ta tới Giang Thành thì mới gây án!" Quan hệ giữa hắn và Điền Củng Doãn rất không tầm thường, muốn nghĩ cách cho Điền Khánh Long trốn tránh trách nhiệm, nhưng Tả Viên Triệu cũng biết, nếu lần này Tần Thanh thật sự xảy ra chuyện, sợ rằng Điền Khánh Long lần này rất khó thoát khỏi vận mệnh bị kỷ luật.
Triệu Dương Lâm, hủ nhiệm hội nghị ban thường ủy đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc chậm rãi nói: "Tôi tuy không phải là cảnh sát, nhưng tôi cũng có thể phân tích ra, bọn bắt cóc bắt người không gì ngoài một loại mục đích nào đó, chẳng lẽ trong tay Tần Thanh nắm một bí mật nào đó không muốn để người ngoài biết ư? Cho nên người khác mới bắt cóc cô ta?"
Lý Trường Vũ, phó trưởng ban tiền tệ thường vụ Giang Thành nói: "Điền cục trưởng, có điều tra ra được nơi sau cùng mà Tần Thanh biến mất không?"
Điền Khánh Long lắc đầu, nói: "Không!"
Tần Bạch không biết tin tức chị gái của mình biến mất, cho nên khi Trương Dương nói cho hắn ta biết chuyện này, Tần Bạch ngớ người. Hắn ta quên hết cả cừu hận và sự ghét bỏ đối với Trương Dương, lắp bắp nói: "Sao... sao cơ? Rốt cuộc là... đã phát sinh chuvện gì rồi?"
Trương Dương nói: "Tần Bạch, chị cậu bị người ta bắt cóc rồi! Chúng ta phải nhanh chóng tìm lại cô ấy, cậu nói cho tôi biết đi, cô ấy trong quá khứ có kẻ thù gì không? Hai ngàv hôm nay cô ấy có biểu hiện dị thường gì không, trừ về nhà ra thì có còn đi đâu nữa không?"
Tần Bạch cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, một lát sau mới nói: "Nếu nói có kẻ thù thì kẻ thù đó chính là Lê Hạo Huy, là hắn đã đụng chết anh rể của tôi. Nhưng hắn hiện tại vẫn ở trong bệnh viện tâm thần, chắc không thể nào bắt cóc được chị của tôi đâu!"
Trương Dương gật đầu. Lê Hạo Huy sống ở trong bệnh viện tâm thần, điều này đã được chứng thực, mấy ngày nay hắn một mực không hề ra ngoài.
Tần Bạch đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, chị tôi còn có một căn hộ!"
Tần Bạch gật đầu khẳng định: "Ở Vọng hồ ngự cảnh! Năm đó là căn hộ cưới mà anh rể tôi đã chuẩn bị, chị tôi chưa hề tới, khi sửa sang lại thì tôi có tới mấy lần, anh rể của tôi muốn đợi khi kết hôn mới nói cho chị tôi biết, coi như là quà tặng chị ấy!"
"Dẫn tôi đi!"
Trương Dương và Tần Bạch sau khi lên xe liền phóng về phía Vọng hồ ngự cảnh.
Khi bọn họ tới Vọng hồ ngự cảnh, vừa nhìn thấy xe cứu hỏa chạy vào trong khu nhà, cảnh tượng trước mắt khiến Trương Dương và Tần Bạch đồng thời sinh ra dự cảm bất thường, bọn họ khi tới dưới tòa nhà. Trương Dương sắc mặt trắng bệch bước xuống xe, nhìn khói dày cuồn cuộn bốc lên trên lầu, trong lòng hắn lập tức biến thành nặng nề.
Tần Bạch sau khi hỏi đội viên đội cứu hỏa, xác định trong phòng không có ai thì hắn mới quay người đi. Nhìn thấy Trương Dương đầu đổ mồ hôi lạnh ngồi trên tảng đá ở ven đường, vẻ mặt khẩn trương tới cực điểm. Trong sát na này, ác cảm của Tẳn Bạch đối với Trương Dương đột nhiên giảm đi rất nhiều, hắn ta tin rằng sự quan tâm của Trương Dương đối với chị mình tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm, hắn ta bước tới nói khẽ: "Trong phòng không có ai!"
Trương Dương như trút được gánh nặng đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám cháy, nói: "Tần Bạch, chị cậu nhất định đã tới đây."
Tần Bạch gật đầu, nói: "Có lẽ chị ấy phát hiện ra gì đó ờ trong phòng, cho nên mới bị người ta bắt cóc, lửa chắc là sau khi chị ấy đi đã đốt lên, có người muốn hủy diệt tất cả mọi thứ ở đây."
Trương Dương khởi động xe, điện thoại reo chuông, là Thường Hạo gọi. Thường Hạo thông qua phân tích về tín hiệu của điện thoại di động, đã xác định nơi mà Tần Thanh biến mất chính là trước cửa lớn của Vọng hồ ngự cảnh.
Trương Dương và Tần Bạch hai người hỏi han từng cửa hàng nhỏ ở gần cửa lớn, nhưng kết quả lại khiến bọn họ thất vọng, không có một ai nhìn thấy cảnh Tần Thanh bị bắt cóc, lúc này đã là chính ngọ. Trương Dương lại liên hệ với Điền Khánh Long, tiến triển ở phía công an còn chậm hơn, khiến Trương Dương dỡ khóc dỡ cười là những gì mà bọn họ điều tra được toàn bộ đều là những tiểu tiết râu ria không liên quan gì tới vụ án, ví dụ như tối qua Tần Thanh cùng ăn cơm với hắn, cùng hắn đi tới đâu, vân vân, Điền Khánh Long khi nói ra những chuyện này thì không hề có tâm cảnh trêu đùa Trương Dương làm gì, hiện tại thị ủy tạo cho hắn áp lực rất lớn. Tần Thanh đã mất tích bốn tiếng rồi, thời gian càng dài thì nguy hiểm cũng càng lớn.
Khi Trương Dương gọi điện thoại. Tần Bạch chú ý tới một người ăn xin đang lục lọi đống rác, người ăn xin đó giống như là phát hiện ra một báu vật, từ trong đống rác moi ra một chiếc điện thoại di động, vui vẻ vô cùng cầm lên ngắm nghía. Tần Bạch trợn trừng mắt, hắn ta chạy nhanh lên trước, nắm lấy tay tên ăn xin đó, cướp điện thoại lại.
Tên ăn xin đầu bù răng bựa đó khó khăn lắm mới có được báu vật này, há lại cam tâm để người ta cướp đi, huống chi Tần Bạch chỉ mặc thường phục. không có sứ uy hiếp gì đối với hắn cả, hắn nhe nanh múa vuốt lao về phía Tần Bạch.
Trương đại quan nhân đã kịp thời phát hiện ra, một cước đá vào mông tên ăn xin đó, rồi ném cho hắn một trăm đồng, quát: "Cút được bao xa thì cút khẩn trương, không tao đánh vỡ mồm mày ra đấy!"
Tên ăn xin nhặt tiền lên rồi hốt hoảng chạy đi.
Trương Dương bước tới cạnh Tần Bạch, nhận ra đó chính là điện thoại của Tần Thanh, điều này chứng tỏ phân tích của Thường Hạo không có sai lầm gì cả. Tần Thanh chính là bị người ta bắt cóc ở gần đây, sau đó cô ấy bấm điện thoại gọi cho mình, sau khi tên bắt cóc phát hiện ra liền ném điện thoại của cô ấy vào trong đống rác.
Trương Dương muốn cầm lấy cái điện thoại đó, nhưng Tần Bạch cản lại: "Đừng có chạm vào, bên trên có lẽ còn có dấu vân tay của tên bắt cóc, chúng ta lập tức đưa nó tới cơ quan công an, xem xem có giá trị hay không!" Hắn là cảnh sát nên ở phương diện này có hiểu biết nhiều hơn Trương Dương nhiều.
Trên đường tới phòng giám định của cục công an. Trương Dương thông tri cho Thường Hạo chuyện chiếc máy điện thoại. Thường Hạo lại bảo hắn đừng tới cơ quan công an, kho dấu vân tay ở bộ công an còn lâu mới đầy đủ bằng chỗ hắn, hơn nữa hắn không tin vào trình độ phân tích dấu vân tay của phòng giám định cục công an.
Thường Hạo sống trong ký túc xá của nhà máy thiết bị điện tử, bên ngoài thì hắn là một kỹ sư bình thường của nhà máy, nhưng trên thực tế là là nhân viên công tác của cục quốc an, chỗ ở của hắn cũng là nơi phụ trách công tác trung chuyển tình báo, vì nguyên tắc bảo mật. Trương Dương không cho Tần Bạch lên lầu theo, mà bảo hắn ta đợi ờ trong xe.
Lúc trước hai người chỉ giao lưu qua điện thoại, đãây là lần đầu tiên thật sự gặp mặt nhau. Trương Dương không ngờ Thường Hạo cũng là một người trẻ tuổi, thân hình không cao, gầy gầy yếu yếu, đeo một đôi kính cận thị nặng, hai người sau khi kiểm chứng qua thân phận của đối phương, Thường Hạo mời hắn vào phòng.
Phòng làm việc của hắn là một căn phòng khá đơn giản, trong phòng chỗ nào cũng là thiết bị điện tử chất ngổn ngang, nhìn thì bên ngoài thì không có gì gây ngạc nhiên, nhưng thiết bị ở bên trong lại có không ít thứ là đồ tiên tiến nhất của cục quốc an.
Thường Hạo nhận lấy điện thoại, đặt trên bàn điều khiển cẩn thận tiến hành công tác phân chia dấu vân tay, hắn hỏi Trương Dương: "Đi với anh tới đây cùng anh là ai vậy?"
"Tần Bạch, em trai làm cảnh sát của người bị bắt cóc."
Thường Hạo gật đầu, nói: "Đừng nói quá nhiều nội tình cho hắn ta biết, đừng quên trong hệ thống chúng ta có nguyên tắc bảo mật." Ngón tay của hắn rất lanh lẹ và khéo léo, không lâu sau đó đã hoàn thành công tác phân chia, chiếu những dấu vân tay được che màu lên tường.
Tổng cộng có dấu vân tay của năm người, trừ Trương Dương, Tần Bạch và tên ăn xin đó ra, còn lại chính là của Tần Thanh và tên bắt cóc.
Kho dấu vân tay của Thường Hạo là từ hệ thống lớn cục quốc an và cục công an, cho nên càng hoàn thiện hơn, mỗi tháng đều sẽ có tư liệu dấu vân tay mới.
Thường Hạo phóng to lên rồi nhìn sơ bộ, có chút kinh ngạc nói, bên trên còn có chút đốm nhỏ, có thể tiến hành loại bỏ kiểm tra nhiễm sắc thể."
Trương Dương mặt đỏ bừng nói: "Gì cơ, tôi thấy không cần đâu."
Thường Hạo nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Trương Dương thật thà thừa nhận: "Là của tôi đấy."
Thường Hạo không khỏi bật cười, hắc lắc lắc đầu, bắt đầu tiến hành kiểm tra so sánh dấu vân tay, màn hình máy tính thay đổi tư liệu hình ảnh của dấu vân tay rất nhanh. Trương Dương ở bên cạnh nhìn thấy mà đau đầu chóng mặt, dụi dụi mắt. Sau hơn mười phút, cuối cùng trong kho dữ liệu dấu vân tay cũng tìm thấy hình ảnh dấu vân tay ăn phù hợp.
Trương Dương ghé sát vào màn hình máy tính, trên màn hình dần dần xuất hiện hình ảnh của một người, đây là một người trung niên, tóc húi cua mặt hình chữ quốc, giữa long mày tràn ngập vẻ dũng mãnh, trên tư liệu giới thiệu là đội trưởng đại đội hình cảnh phân cục công an khi Nam An thành phố Giang Thành, Trần Trường Nghĩa vì nhận hối lộ, tham ô, ba năm trước bị bắt, phán tù mười năm, hai tháng trước đã vượt ngục, hiện giờ không rõ nơi chốn.
Thường Hạo nói khẽ: "Bắt cóc Tần Thanh chắc là hắn rồi." Hắn in ảnh của Trần Tường Nghĩa ra, đưa máy di động cho Trương Dương.
Tần Bạch nhìn thấy mặt Trần Tường Nghĩa trên giấy in cũng giật nảy mình: "Trần Tường Nghĩa ư? Người này ở Giang Thành rất có tiếng, năm đó khi Trần Tường Nghiã xảy chuyện, cả hệ thống công an Giang Thành đã mở một cuộc vận động chỉnh đốn tác phong, nghiêm khắc tự điều tra hạn chế. Trần Tường Nghĩa trước khi xảy ra chuyện luôn là một cảnh viên tinh minh trong giới cảnh sát thành phố Giang Thành, tự tay phá vỡ không ít vụ án kiện nghiêm trọng, cho nên sau khi vấn đề của hắn bị vạch trần, khiến nhiều người đều cảm thấy chấn kinh."
Tần Bạch nói khẽ: "Anh xác định chứ."
Trương Dương gật đầu nói: "Hoàn toàn có thể xác định." Hắn dặn dò: "Tần Bạch, những gì cậu nghe thấy ngày hôm nay đừng có nói cho người thứ ba biết được không?"
"Không thành vấn đề." Tần Bạch bắt đầu ý thức được Trương Dương tuyệt không đơn giản như bề ngoài của hắn. Con người này không phải là một kẻ nông cạn, vẻ bất cần đời của hắn chỉ là một loại ngụy trang.
Trương Dương tìm tới Điền Khánh Long, hắn muốn từ trong bộ công an tìm tư liệu của Trần Tường Nghĩa, xem xem giữa Trần Tường Nghĩa và Tần Thanh rốt cuộc là có mâu thuẫn gì.
Điền Khánh Long không biết Trương Dương vì sao lại chắc chắn Trần Tường Nghĩa là đối tượng hiềm nghi, thằng nhóc này chuyên làm ra những chuyện bất ngờ, nhưng hắn cũng tự mình kiến thức qua năng lực của Trương Dương, liền nói: "Trần Tường Nghĩa là một người có năng lực, không nhắc tới chuyện xấu mà hắn làm, năng lực phá án của hắn ở trong cục cảnh sát Giang Thành chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng dã tâm của hắn quá lớn, long tham quá mạnh, cho nên có quan hệ mật thiết với những nhân vật muôn hình vạn trạng trong xã hội, làm ô dù cho không ít phần tử xã hội đen, từ trong đó mưu cầu lợi ích cho bản thân, khi vụ án bị phát hiện, trong nhà hắn tìm ra năm vạn tiền mặt." Vào đầu những năm này, đây là một con số kinh người.
Trương Dương nói: "Tôi chỉ muốn biết hắn và Tần Thanh có mâu thuẫn gì hay không thôi?"
Điền Khánh Long nhíu mày, nói: "Tôi không biết, trong ấn tượng của tôi hắn giống như là không có bất kỳ quan hệ gì với Tần Thanh, theo lý mà nói hắn không thể đối phó với Tần Thanh." Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, Trần Tường Nghĩa có một người bạn tốt."
"Ai?"
"Lê Hạo Duy."
Trương Dương nhíu mày, trong đôi mắt hổ bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, một đường nét đại khái đã được hình thành trong đầu hắn, chuyện Tần Thanh thất tung có bảy tám phần mười liên quan tới Lê Hạo Duy. Nhưng Lê Hạo Duy hiện tại vẫn ở trong bệnh viện tâm thần, hắn bắt cóc Tần Thanh rốt cuộc để làm gì?
*****
Điền Khánh Long nói: "Trương Dương, tôi không biết cậu từ đâu mà lấy ra được những tư liệu này, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tất cả những gì mà cậu đang làm hiện tại đều xây dựng trên cơ sở phỏng đoán vô căn cứ, cục công an của chúng tôi phá án phải chú trọng chứng cứ. Cậu nếu như biết gì thì giao tất cả tư liệu mà cậu có trong tay cho chúng tôi, để cục công an của chúng tôi xử lý việc này, ngàn vạn lần không được căn cứ theo cảm giác chủ quan mà hành động!"
Trương Dương hạ thấp giọng, nói: "Điền cục trưởng, tôi rất tôn kính ông, nhưng tôi lại không tin vào hiệu suất làm việc của công an các ông. Tần Thanh đối với tôi rất quan trọng, tôi không cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì, nếu cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ bất chấp tất cả hậu quả mà báo thù, bất kể là Lê Hạo Duy hay là Trần Tường Nghĩa, hoặc là Lê Quốc Chính, tôi đều sẽ khiến chúng không được chết yên lành!"
Điền Khánh Long có chút bất lực nhìn thằng nhóc đang kích động này, thật sự là không còn gì để nói, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: "Đừng quên, cậu là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, cậu làm như vậy, tôi cùng phải bắt cậu chịu tội trước pháp luật!"
Trương Dương gật đầu, nói: "Đối với tôi mà nói thì pháp luật vĩnh viễn không bằng được công nghĩa!" Hắn quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc của Điền Khánh Long.
Điền Khánh Long chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, nghiền ngẫm câu nói này một hồi lâu, hắn đột nhiên nhấc điện thoại, nhanh chóng ấn số, lớn tiếng nói: "Lập tức phát lệnh truy nà Trần Tường Nghĩa trong phạm vi toàn thành phố."
Tần Thanh hai tay bị trói ngược ra sau, mắt bị che vải đen, cô ta chỉ có thể dùng tai để phân biệt hoàn cảnh xung quanh, ở phía xa xa hình như có tiếng nước chảy tí tách, rõ ràng là rất trống trải, nơi đây vừa ấm thấp lại vừa lành lạnh.
Giọngnói lạnh lùng vang lên bên tai cô ta: "Tần Thanh, tôi không muốn làm khó cô, giao ra quyển nhật ký của Lý Chấn Dương đi, tôi sẽ cho cô đi!"
Tần Thanh dựa vào tường, nói khẽ: "Ai sai anh tới? Ai bảo anh bắt cóc tôi? Cái chết năm đó của Chấn Dương, chẳng lẽ không phải là ngoài ý muốn?"
Đối phuơng cười lạnh, nói: "Cô không hiểu hắn đâu, hắn rất tham lam, muốn rất nhiều thứ, hắn cho rằng dùng thứ mà mình nắm trong tay là có thể khống chế được tất cả, thật là đáng cười, hắn có chết cũng không hết tội!"
Tần Thanh không hề sợ hãi, cô ta lúc này đã hoàn toàn trấn tĩnh lại rồi, cô ta biết dụng ý thật sự của hắn khi bắt cóc mình chính là muốn mình giao ra chứng cứ mà Lý Chấn Đương lưu lại. Cô ta nghĩ nếu muốn kéo dài thời gian thì phải triển khai tâm lý chiến với hắn. Tần Thanh nói: "Tôi không hiểu anh nói gì cả, anh rốt cuộc là ai?"
Tần Thanh đột nhiên nhớ tới chiếc đĩa mềm của mình, trong lòng thấp thỏm không thôi, người đàn ông đó bước tới lục lọi trên người cô ta. Tần Thanh tức giận nói: "Bỏ cái tay thối của anh ra khỏi người tôi!"
Nam tử vẫn từ trong túi của cô ta tìm ra thấy chiếc đĩa mềm đó, đĩa mềm vào đầu những năm chín mươi vẫn chưa được phổ cặp, hắn hiển nhiên không hiểu thứ này đại biểu cho cái gì. hắn bọc cái đĩa mềm lại, nói: "Tôi cho cô ba tiếng thời gian, khi tôi quay về, nếu cô không cho tôi một đáp án khiến tôi hài lòng, vậy thì cô chỉ có một con đường chết mà thôi."
Tần Thanh nghe thấy tiếng khóa cửa sắt, cả người giống như là bị hư thoát, dựa vào tường rồi từ từ ngồi dậy, cô ta bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, trong cái đĩa mềm chứa chứng cớ mà Lý Chấn Dương để lại, nhưng đã bị đối phương lấy đi rỗi, cô ta thực sự là sơ xuất quá.
Thời gian cứ vậy trôi qua từng phút từng giây, Trương Dương biến thành càng lúc càng nôn nóng, sự an nguv của Tần Thanh tác động mạnh tới nội tâm của hắn, hắn tuy đã xác định được kẻ hiềm nghi bắt cóc, nhưng Giang Thành lớn như vậy, hắn phải tìm từ đâu đây. Hắn chưa thể khẳng định chuvện này có sự tham gia của Lê Quốc Chính hay không, hắn quyết định bắt đầu từ Lê Hạo Huy. Đã biết rằng Trần Tường Nghĩa và Lê Hạo Huy là bạn bè tốt, vậy bắt đầu từ Lê Hạo Huy có lẽ sẽ tìm thấy chỗ đột phá.
Tần Bạch ở ngoài cửa cục công an vội vàng đi theo hắn, tiến triển phía công an vẫn rất chậm. Tần Bạch đối với hiệu suất của quan phương cũng cảm thấy vô kế khả thi, nếu như so sánh thì đặt hi vọng lên người Trương Dương có lẽ sẽ lớn hơn.
"Trương Dương, anh định làm gì?"
"Tới bệnh viện tâm thần!"
Tần Bạch kinh ngạc nói: "Anh muốn bắt Lê Hạo Huy ư? Nhưng thế không phù hợp với quy đinh!"
Trương Dương nhìn hắn với ánh mắt bất mãn: "Vậy tính mạng của chị cậu quan trọng hơn hay là giữ quy định quan trọng hơn!"
Tần Bạch mấp máy miệng, đột nhiên kích động nói: "Kệ mẹ quỵ định! Anh muốn làm thế nào tôi cũng tán thành!"
Điện thoại của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, Lý Trường Vũ vào lúc nàv gọi điện thoại tới, mục đích của hắn chính là khuyên Trương Dương bình tĩnh một chút, đừng bởi vì xung động nhất thời mà làm hỏng đại sự. Lý Trường Vũ tận tình khuvên bảo: "Phía cục công an đã phê bình úp mở đối với việc cậu từ mình điều tra. Cách làm của cậu đã quấy nhiễu hành động của bọn họ. Trương Dương, cách làm chính xác nhất là phổi hợp với bọn họ! Chỉ có vậy mới có thể nhanh chóng tìm được Tần Thanh."
Trương Dương nói to: "Tôi chỉ tin vào bản thân tôi! Không ai cản được tôi đâu!"
Lý Trường Vũ thở dài một tiếng, hạ thấp giọng, nói: "Tôi nghe nói Tần Thanh hôm nay tới căn phòng cưới của cô ta và Lý Chấn Dương, chuyện cô ta hôm nay bị bắt cóc có phải có liên quan tới..."
Trương Dương trong lòng bỗng dưng nảy sinh nghi ngờ, nói: "Các người rốt cuộc là đã giấu tôi cái gì?"
Lý Trường Vũ hơi do dự, một lát sau mới nói: "Lý Chấn Dương có thể đã nắm được chứng cứ nhận tham ô hối lộ của Lê Quốc Chính!"
Một câu nói làm người trong mộng giật mình tỉnh lại. Trương Dương cắn môi, nói khẽ: "Cảm ơn!" Hắn gác điện thoại, bỗng nhiên nhấn chân ga, lái xe về phía bệnh viện tâm thần.
Lê Quốc Chính đang ngồi trong nhà, rèm cửa buông kính, bên trong cả căn phòng gần như là không có ánh sáng, hiện tại trong nhà chỉ còn lại một mình hắn, đứa con trai Lê Hạo Huy của hắn vẫn đang ở trong bệnh viện, bà vợ Phùng Ái Liên thì vì tham ô mà phải vào ngục, trước mắt vẫn trong quá trình điều tra của cơ quan kiểm sát. Cô độc! Một loại cảm giác cô độc khó có thể miêu tả được lấp đầy nội tâm hắn. Lê Quốc Chính chậm rãi đứng dậy, bước về phía thư phòng của mình.
Di động đột nhiên đổ chuông, chiếc di động này không dùng tên thật của hắn để đăng ký, người biết số không vượt quá ba người. Lê Quốc Chính cầm di động lên nghe.
"Trong đĩa mềm chính là ghi chép mà Lý Chấn Dương lưu lại!"
Lê Quốc Chính thở phào một hơi, hắn chậm rãi ngồi xuống ghế, một lát sau mới nói: "Chắc chắn chứ?"
"Tôi đã xem qua rồi, quả thật là ghi chép, mỗi một khoản đều có, căn phòng thì bị tôi sai người đốt rồi, chiếc đĩa mềm này là chứng cứ duy nhất!"
Lê Quốc Chính nói nhỏ: "Rất tốt, vậy anh giao chiếc đĩa mềm cho tôi, tôi sẽ gửi hai trăm vạn vào tài khoản của anh ở Hương cảng!"
"Tôi giúp ông báo thù, không phải vì tiền! Ông đã giúp tôi nhiều rồi!"
Trương Dương và Tần Bạch tới trước phòng bệnh của Lê Hạo Huy. Lê Hạo Huy vừa uống thuốc xong, đang nằm ngủ trên giường.
Trương Dương đẩy cửa xông vào.
Lê Hạo Huy nhìn thấy Trương Dương, phản ứng đầu tiên của hắn chính là chạy về phía cửa sổ, nhưng bị Trương Dương nắm lấy cổ áo, vặn tay Lê Hạo Huy ra đằng sau, rút còng tay ra còng hắn lại.
Tần Bạch nhìn hắn đầy kinh ngạc, thật sự không biết là hắn lấy đâu ra còng tay. Trương Dương giải thích: "Vừa rồi tới cục công an!"
Lê Hạo Huy bật cười điên cuồng, không ngừng dùng đầu đập xuống đất, giống như là bởi vì không chịu nổi kích thích, cho nên bệnh thẩn kinh lại tái phát.
Trương Dương nắm lấy tóc hắn, cho hắn một bạt tai, tức giận quát: "Con mẹ mày đừng có giả vờ nữa, thằng chó mày căn bản không hề bị bệnh!" Hắn lặp tức điểm huyệt câm của Lê Hạo Huy, tên này kêu đến đỏ mặt tía tai nhưng lại không hề phát ra được một tiếng nào.
Tiểu hộ sĩ trực ban nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh ở trước mặt không khỏi giật mình, tức giận nói: "Các người làm gì vậy?"
Trương Dương kéo Lê Hạo Huy từ dưới đất dậy, vẻ mặt ngạo mạn nói: "Chúng tôi là người của cục công an Giang Thành. Hiện tại hoài nghi Lê Hạo Huy có liên quan tới vụ án mưu sát, phải dẫn hắn về trợ giúp việc điều tra!"
"Thẻ cảnh sát của các anh đâu? Thủ tục nữa?"
Trương Dương mặc kệ cái thủ tục rắm chó đó, hắn cứ vậy kéo Lê Hạo Huy ra ngoài, tiểu hộ sĩ đó muốn cản đường hắn, bị hắn đẩy ra. Trương Dương trong đầu chỉ nghĩ tới sự an nguy của Tần Thanh, sớm đã không còn biết thương hoa tiếc ngọc gì nữa rỗi.
Tần Bạch đưa cho tiểu hộ sĩ đó nhìn thẻ cảnh sát của mình, nhung không ngờ lại tiểu hộ sĩ đó lại giật lấy: "Cảnh sát giao thông! Anh là cảnh sát giao thông!" Trong mắt của cô ta thì cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự điều tra án kiện căn bản là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tần Bạch mặt đỏ bừng, giật lại thẻ cảnh sát từ trong tay hộ sĩ đó, đuổi theo Trương Dương đã đi xa.
Ở đẳng sau vang lên tiếng gào kinh thiên động địa của tiểu hộ sĩ đó: "Người đâu, không xong rồi, có hai cảnh sát giao thông cướp người đi rồi!" Hay quá, cô ta cũng coi luôn Trương Dương là cảnh sát giao thông rồi.
Trương Dương nhét Lê Hạo Huy vào cốp xe, lái xe phóng lên đập nước lớn của hồ nước nằm phía sau bệnh viện tâm thần, trên đập vắng vẻ không có ai, hắn mở cốp, lôi Lê Hạo Huv từ bên trong ra.
Mắt Lê Hạo Huy đã tràn ngập vẻ sợ hãi, hắn đã từng được kiến thức thủ đoạn của Trương Dương, biết rằng người này chuyện gì cũng có thể làm được.
Trương Dương ngồi xuồng, vỗ vỗ mặt hắn. nói: "Ngoan, chốc nữa cho mày nói chuvện với cha mày!"
Trương Dương trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Quốc Chính.
Lê Quốc Chính vừa nhận được tin con trai bị người ta cướp đi, hắn thực sự không dám tin giữa ban ngày ban mặt lại có người to gan như vậy, không ngờ lại dám trắng trợn bắt cóc con trai của mình từ trong bệnh viện.
Giọng nói của Trương Dương vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, hắn biết mình hiện tại đang đối diện với một lão hồ ly của chính đàn Giang Thành, người này cực kỳ có khả năng là tên đầu sỏ đã gây nên chuyện bắt cóc Tần Thanh. Trương Dương muốn đánh một trận tâm lý chiến với hắn, hiện tại trong tay của Trương Dương cũng có Lê Hạo Huy, hai người đều có vốn để áp chế đối phương, Trương Dương trầm giọng nói: "Chào thị trưởng Lê, con trai của ông đang ở trong tay tôi!"
Lê Quốc Chính tim như thắt lại, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất bình ổn: "Cậu là ai? Cậu muốn làm gì? Chẳng lẽ cậu không biết bắt cóc người ta là phạm pháp sao?"
"Vậy ông bắt cóc Tần Thanh có phạm pháp hay không?"
"Ngậm máu phun người!"
Trương Dương cười ha ha, đột nhiên giơ chân giẫm lên bụng dưới của Lê Hạo Huy, một cái giẫm này đã giải khai huyệt câm của Lê Hạo Huy, khiến Lê Hạo Huy gào lên một tiếng thê thảm.
Lê Quốc Chính nghe thấy là giọng của con trai mình, hắn vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế sa lông. nói: "Mày không nghĩ tới mày... sẽ đối mặt với chế tài của pháp luật ư!" Hắn đã đoán ra đối phương là ai, nhưng hắn lại không muốn vạch trần thân phận của Trương Dương.
Trương Dương nhìn đồng hồ, nói: "Thị trưởng Lê, tôi không có tính kiên nhẫn đâu, hiện tại là năm giờ triều, tôi cho ông nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ, nửa tiếng sau chủ động gọi điện thoại cho tôi nhé, nếu không tôi sè chặt tay trái của con ông!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
Tần Bạch đứng nghe ở bên cạnh mà thấp thỏm bất an. Trương Dương đúng là dám chơi, hắn sao lại không cố kỵ tới thân phận mình là cán bộ quốc gia chứ. Tần Bạch lại nghĩ tới mình, hắn là một cảnh sát, hiện tại đang cùng với Trương Dương tiến hành hoạt động tội phạm, bọn họ hiện tại chính là tội phạm rồi. Tần Bạch có chút sợ hãi.
Trương Dương tựa hồ như phát giác ra tâm trạng bất an của Tần Bạch, hắn vỗ vai Tần Bạch, nói: "Chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả, cậu là bị người khác kéo vào thôi."
Tần Bạch lắc lắc đầu, người bị bắt đi là chị của hắn, sao có thể nói là hắn không có liên quan được.
Điện thoại của Trương Dương lại đổ chuông, lần này người gọi tới là Điền Khánh Long. Điền Khánh Long nộ khí trùng trùng gầm lên, nói: "Trương Dương, cậu làm cái gì vậy? Ai cho cậu quyền dẫn Lê Hạo Huy từ trong bệnh viện đi? Hả? Cậu đây là đang phạm tội! Cậu là kẻ bắt cóc!"
Trương Dương bật cười, nói: "Điền cục trường, ông nóng quá đấy, tôi không bắt cóc hắn. Á, xin lỗi, tôi đang đợi điện thoại!" Nói xong hắn liền gác điện thoại.
"Con mẹ nó!" Điền Khánh Long tức giận ném điện thoại lên bàn, phó cục trường Lưu Đức Chính nhỏ giọng hỏi ý: "Điền cục trường, làm sao bây giờ? Máy ghi hình ở bệnh viện tâm thần đã ghi lại, chính là hắn và Tần Bạch hai người bắt Lê Hạo Huy đi, có gần phát lệnh bắt không?"
Điền Khánh Long trừng mắt lườm hắn, nói: "Cậu phải chăng là nhàn rỗi quá không có việc gì làm à? Chuyện cần kíp bây giờ là phải tìm thấy Tần Thanh, đưa Tần Thanh bình an trở về là quan trọng hơn tất cả, hiểu chưa?"
Lưu Đức Chính đột nhiên hiểu ra ý tứ của Điền Khánh Long. Điền lão đại phải chăng là muốn tương kế tựu kế lợi dụng chuyện này để bức tên bắt cóc đứng đằng sau phải lộ mặt.
Điền Khánh Long nói khẽ: "Bố trí theo dõi quanh nhà thị trưởng Lê, gặp nhân vật khả nghi nào thì lập tức hồi báo cho tôi!" Hắn đứng đậy, đội mũ cảnh sát lên rồi nói: "Tôi còn phải tới thị ủy một chuyến, việc này cần phải báo cáo với cấp trên."
Mấy vị thường ủy chính của thị ủy đều vẫn chưa về, bọn họ cũng đợi tin tức của Tần Thanh, từ sáng sớm tới hiện tại đã qua mười tiếng rồi, nhưng vẫn chưa có tin tức của Tần Thanh, tất cả mọi người đều có một loại dự cảm không tốt, lấn này Tần Thanh e rằng là lành ít dữ nhiều rồi.
Báo cáo về những tiến triển mới nhất của vụ án mà Điền Khánh Long mang tới khiến mọi người đều rơi vào trầm tư. Trong phòng hội nghị, bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ nhíu mày, nói: "Trương Dương thật sự là điên rồi, hắn đang làm gì vậy? Hắn chẳng lẽ không biết mình là một cán bộ của quốc gia chứ không phải là một thổ phỉ, cường đạo ư?"
Đại thị trưởng Tả Viên Triệu nói khẽ: "Hành vi nàv của hắn đã cấu thành phạm tội rồi đấy."
Chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc Tả Viên Triệu thở dài một tiếng, nói: "Hắn tự dưng bắt con trai của thị trường Lê làm cái gì? Chẳng lẽ hoài nghi vụ án Tần Thanh bị bắt cóc là người của thị trưởng Lê làm ư?"
Phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ rít một hơi thuốc, nói: "Lê Hạo Huy rốt cuộc vì sao mà rời khỏi bệnh viện tâm thần thì vẫn rất khó nói, cục trường Điền hiện tại có đủ chứng cứ để chứng minh là Trương Dương làm không?"
Áhh mắt của tất cả mọi người đều động thời nhìn vào Lý Trường Vũ, vừa rồi Điền Khánh Long nói có thể là Trương Dương và Tần Bạch đã mang Lê Hạo Huy đi, chứ không hề nhắc tới việc bắt cóc, cũng không khẳng định chính là hai người bọn họ làm. Lý Trường Vũ mẫn duệ nắm được rằng Điền Khánh Long được lưu lại dư địa đủ để xoay xở trong chuyện này, có điều sự thiên vị và che chở của Lý Trường Vũ đối với Trương Dương thực sự là quá rõ ràng.
Điền Khánh Long cười nói: "Vụ án vẫn chưa rõ ràng, bất kỳ khả năng nào cũng có thể tồn tại."
Lý Trường Vũ nói: "Việc cần thiết bây giờ là mau mau tìm thấy Tần Thanh, còn Lê Hạo Huy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ thị trưởng Lê chắc là biết rồi. Hắn dừng lại một chút rồi nói: "Là phía thị trưởng Lê báo án hay là phía bệnh viện báo án?"
"Phía bệnh viện!"
"Thị trưởng Lê chỉ có một người con trai, chắc là sẽ lo lắng lắm đấy."
Hồng Vĩ Cơ đã phát hiện Lý Trường Vũ đang có ý dẫn dắt tiêu điểm của mâu thuẫn lên người Lê Quốc Chính, có điều Hồng Vĩ Cơ cũng cảm thấy sự biến mất của Tần Thanh thực sự là quá kỳ quặc, căn cứ vào tình huống đã nắm được vào lúc này, Tần Thanh chắc là biết được gì đó, cho nên kẻ bắt cóc muốn lấy gì đó ở trên người cô ta, và muốn ngăn cản sự phát sinh của một chuyện gì đó. Hiện giờ quá trình điều tra của ủy ban kỷ luật tỉnh đối với Lê Quốc Chính đang vào lúc mấu chốt nhất. Lý Chấn Dương đã chết nhiều năm đã trở thành tiêu điểm của vấn đề, mà Tần Thanh thì vừa hay là lại vợ chưa cưới của Lý Chấn Dương, cô ta đột nhiên bị bắt cóc, khiến mọi người rất tự nhiên liên hệ hai chuvện này lại với nhau. Giả như chuvện này thực sự là do Lê Quốc Chính làm, vậy thì tính chất ác liệt và ảnh hường xấu của nó thục sự là hiếm thấy trong nước. Hồng Vĩ Cơ âm thầm suy tính ở trong lòng, bỏ qua tính chất của việc Lê Hạo Huy bị bắt cóc, đối với Lê Quốc Chính mà nói. Lê Hạo Huy rõ ràng là một người rất quan trọng đối với hắn, mà cách làm của Trương Dương thì vừa hay là có công hiệu trực tiếp nhất. Thân là người lãnh đạo tối cao của Giang Thành. Hồng Vĩ Cơ không những phải nắm rõ quy tắc trên quan trường, hơn nữa còn phải hiểu biến báo, hắn ý thức được rằng, cách làm của Trương Dương tuy là không hợp với pháp lý, nhưng lại vẫn có thể coi là phương pháp tốt nhất ép chó nhảy tường. Tần Thanh đã mất tích mười tiếng rồi, có lẽ không thể không áp dụng loại thủ đoạn phi thường này.
Thư ký Lý Thành của Hồng Vĩ Cơ bước tới, đưa điện thoại cho hắn, nói khẽ: "Điện thoại của tỉnh trưởng Hứa."
Hồng Vĩ Cơ gật đầu, cầm điện thoại lên, bước tới hành lang ở bên ngoài phòng hội nghị.
Ngữ khí của Hứa Thường Đức vô cùng nghiêm khắc, ông ta lớn tiếng chất vấn: "Đồng chí Vĩ Cơ, các anh đang làm cái gì vậy? Một cán bộ cấp huyện không ngờ lại bị người ta bắt cóc giữa ban ngày ban mặt, một bệnh nhân không ngờ lại bị một cán bộ quốc gia từ trong bệnh viện bắt đi, trị an của Giang Thành từ lúc nào lại trờ nên hỗn loạn như vậy hả?"
Hồng Vĩ Cơ xoay người lại lướt nhìn những người ở trong phòng hội nghị một cái, hắn đã nghiêm ngặt ra lệnh phong tỏa tin tức, không ngờ chuyện này vẫn được truyền tới tỉnh lý nhanh như vậy, đã được truyền tới tai của tỉnh trường Hứa Thường Đức rồi Hồng Vĩ Cơ dám cam đoan rằng, trong thường ủy khẳng định có người thông báo tin tức cho Hứa Thường Đức, nếu không chuyện Trương Dương bắt Lê Hạo Huy đi không thể truvền ra trong thời gian ngắn như vậy được.
Hồng Vĩ Cơ nói khẽ: "Tỉnh trường Hứa à, ngài cứ yên tâm, chuvện này chúng tôi nhất định sẽ giải quyết trong thòi gian ngắn nhất."
Hứa Thường Đức lạnh lùng nói: "Bắt kể người phạm tội là ai, có thân phận gì, chỉ cần hắn xúc phạm tới pháp luật của quốc gia, đều phải bắt hắn chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Hồng Vĩ Cơ hiểu rằng câu này của Hứa Thường Đức là một lời nhưng hai nghĩa, ông ta đang ngầm nhắc nhở mình, phải trừng phạt chuyện của Trương Dương thật nghiêm khắc.
Sau khi Hồng Vĩ Cơ gác điện thoại. Lý Trường Vũ chủ động bước ra ngoài, đi tới cạnh Hồng Vĩ Cơ, hạ thấp giọng, nói: "Thượng cấp gây áp lực cho anh à?"
Hồng Vĩ Cơ gặt đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh hoàng hòn mênh mông ở nơi xa, nói: "Trường Vũ, đừng nói với tôi là anh không biết gì về chuyện của Trương Dương!"
Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi thật sự khôngbiết, những việc mà hắn làm không liên quan gì tới tôi cả. Nếu thật sự là hắn phạm pháp, tôi cũng không bảo vệ hắn đâu, tôi không có bản sự đó, nhưng Cổ bí thư thì chắc là có!"
Hồng Vĩ Cơ cau mày, vị đồng học cũ này từ sau khi trải qua lần phong ba trước biến thành càng lúc càng thân tàng bất lộ rồi, câu nói này rõ ràng là đang che chở cho Trương Dương, hơn nữa lại đang nhắc nhờ mình hậu đài của Trương Dương là Cố Doãn Tri, hiện tại mình phải đối diện với vấn đề đứng thành hàng. Giả như án chiếu theo ý tứ của Hứa Thường Đức mà trị Trương Dương tới cùng, có thể sẽ vô hình trung chọc giận Cố Doãn Tri, khiến cho quan hệ vốn đã biến thành vi diệu của bọn họ càng như đã rét vì tuyết lại càng giá vì sương. Hồng Vĩ Cơ nhận lấy một điếu thuốc từ Lý Trường Vũ, sau khi châm liền rít một hơi, thở ra một luồng khói đặc, nói: "Đồng chí Khánh Long hình như vẫn chưa thể xác định được chắc chắn!"
Lý Trường Vũ nói khẽ: "Vào lúc phi thường thì phải dùng thủ đoạn phi thường, có một số chuyện mà quy định không cho phép, có một số chuyện, chúng ta không tiện đi làm, nhưng chi cần ở trong phạm vi mà chúng ta có thể khống chế, chúng ta không phải là nên đưa ra một số lựa chọn tích cực nào đó ư?"
Hồng Vĩ Cơ ý vị thâm trường cười nói: "Trường Vũ, tôi không hiểu gì cả. Đối với những chuyện mà tôi không hiểu, tôi luôn thích giữ im lặng!"
← Ch. 0125 | Ch. 0127 → |