← Ch.0270 | Ch.0272 → |
Trương Dương do dự một lát rồi nói ra chuyện La Tuệ Ninh hôm nay sẽ tới.
Đỗ Thiên Dã nhíu mày, thật tình mà nói thì gã không muốn gặp người của Văn gia vào lúc này, càng không muốn để mẹ và người của Văn gia gặp mặt, sợ người của Văn gia lại khơi dây chuyện thương tâm của lão nhân gia, gã nói nhỏ: "Trương Dương, có thể bảo bà ta tạm thời tránh đi không?"
Trương Dương tất nhiên hiểu tâm tình của Đỗ Thiên Dã vào lúc này, hắn thở dài, nói: "Bà ấy chắc buổi tối mới tới, sau khi tới Giang Thành thì chắc sẽ liên hệ với tôi trước, đợi bà ấy tới rồi, tôi sẽ truyền đạt lại ý của anh."
Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Nơi này không còn việc gì nữa rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi, sáng mai tới sân hỏa táng tham gia nghi thức cao biệt là được!"
Trương Dương ừ một tiếng, có chút lo lắng nhìn Đỗ Thiên Dã: "Anh Đỗ, chuyện đã xảy ra rồi, anh hãy cố nén bi ai, dì Phùng còn phải nhờ anh chiếu cố, người dân Giang Thành chúng ta còn phải nhờ anh lãnh đạo đó!"
"Yên tâm đi, tôi biết nên làm gì!"
...
Hà Hâm Nhan đến Giang Thành rất đúng giờ, Trương Dương đứng ở bến xe đợi cô ta, hôm nay Hồ Nhân Như mang theo hai va li hành lý lớn, Trương Dương chạy tới đón, tiếp lấy hai chiếc va li, nói: "Nặng quá! Em định chuyển nhà tới Giang Thành à?"
Hà Hâm Nhan cười nói: "Bên trong là quà mua cho bác trai bác gái, sắp năm mới rồi! Anh sao không tới sân ga đón em?"
Trương Dương kể lại chuyện cha của Đỗ Thiên Dã đột ngột qua đời. Hà Hâm Nhan thở dài, nói: "Thật là bât hạnh! Xem ra anh hai ngày nay phải bận rộn rồi!"
Xe của Trương Dương dừng ở cửa ra của trạm, một cảnh sát giao thông đang ở đó nhìn biển xe, hiện tại biển xe của Trương đại quan nhân ở Giang Thành đã rất nổi tiếng. Cảnh sát giao thông đó nhìn rõ biển số xe, lại nhìn sang Trương Dương.
Trương Dương cười nói: "Đi giờ đây!"
Cảnh sát giao thông cười cười với hắn, rồi thân thiện nhắc nhở: "Trạm xe lửa ngư long hỗn tạp, đỗ xe ở đây không an toàn dâu!"
Trương Dương mừng thầm trong lòng, người ta sở dĩ khách khí như vậy là bởi vì nhận ra thân phận của mình, điều này chứng tỏ hắn tại Giang Thành có sức ảnh hưởng nhất định. Trương Dương mỉm cười, nói: "Cám ơn đã nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý!"
Trương Dương lái xe rời khỏi trạm xe lửa, Hà Hâm Nhan nói: "Đưa em tới nhà khách chính phủ đi, hoàn cảnh ở đó rất tốt!"
Trương Dương nói: "Trước tiên đi ăn gì đó đã!"
Hà Hâm Nhan nói: "Hai ngày nay đều ngựa không dừng vó đi làm đại diện, ở Giang Thành hai ngày, làm một hoạt động quảng bá cho nhà máy rượu, sau đó lại tới Bắc Kinh, tết năm nay phải đón ở Bắc Kinh rồi."
Trương Dương thương xót vuốt ve mặt cô ta, nói khẽ: "Ngày mai làm xong việc của Đỗ Thiên Dã, anh sẽ ở cùng em hai ngày!" Vừa dứt lời thì điện thoại của hắn lại đổ chuông, hai người nhìn nhau, đều mỉm cười bất đắc dĩ.
Điện thoại là Chương Duệ Dung gọi, cô ta án chiếu theo mệnh lệnh của Trương Dương một mực theo dõi Thôi Chí Hoán và Văn Linh, cô ta phát hiện ra một số tình huống bất thường nên báo cáo lại cho Trương Dương: "Bọn họ hiện tại đang ẩm trà gần Thủy trà xã. Thôi Chí Hoán và người Triều Tiên Lý Bỉnh Canh gặp mặt nhau!"
Trương Dương mới nghe thì cảm thấy không có gì dị thường, nhưng ngẫm kỹ lại, một người Hàn Quốc gặp mặt một người Triều Tiên tựa hồ như có chút không đúng.
Chương Duệ Dung nói: "Lý Bỉnh Canh trước đây là tướng lĩnh cao cấp của bộ tham mưu lục quân Triều Tiên, trong tay nắm không ít cơ mật quân sự hạch tâm!"
Trương Dương nói: "Đây hình như là chuyện của người ta, có liên quan gì tới chúng ta đâu?"
Chương Duệ Dung nói khẽ: "Người dẫn kiến bọn họ gặp mặt là Triệu Thành Nham, trước đây là nhân viên tình báo của Quốc An trú tại Hàn Quốc!"
Trương Dương nói: "Ý cô là hắn là giang điệp hai mang ư?"
Chương Duệ Dung nói: "Có thể thu lưới rồi!"
Trương Dương nói: "Thông tri cho thượng cấp đi!"
Chương Duệ Dung nói: "Không kịp nữa rồi, bọn họ tùy thời đều có thể bỏ đi, hay là nhờ phía công an phối hợp!"
Trương Dương nói: "Cô đừng khinh cử vọng động, tôi lập tức tới đây!"
Trương Dương vẫn luôn tràn đầy lòng tin đối với thực lực của mình, huống chi hắn lại vô cùng chán ghét Thôi Chí Hoán, muốn nhân cơ hội này để lấy việc công báo thù riêng.
Tới trước Thủy trà lâu, Trương Dương còn chưa dừng xe thì đã nhìn thấy đám người Thôi Chí Hoán từ trong trà lâu bước ra, khiến Trương Dương kinh ngạc nhất là Văn Linh cũng ở trong đó.
Hà Hâm Nhan không biết Trương Dương đang làm gì, liền hỏi nhỏ: "Thần bí thế, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Trương Dương đương nhiên không muốn để cô ta biết chuyện của Quốc An, liền cười nói: "Có thấy Văn Linh không, đó là chị nuôi của anh, mẹ nuôi bảo anh chú ý tới chị ấy!"
Nữ nhân luôn rất cảm thấy hứng thú với loại chuyện này. Hai mắt Hà Hâm Nhan sáng lên, nhìn chằm chằm về phía trước: "Chị nuôi của anh rất xinh đẹp, đúng rồi, anh không phải là nói chị ấy và Đỗ Thiên Dã rất tốt với nhau ư? Sao hình như lại rất thân mật với nam nhân đó vậy?"
Trương Dương trừng mắt lườm cô ta: "Con mèo tò mò, em có thể yên lặng một chút không?" Trong lúc nói ánh mắt không hề rời khỏi bọn Văn Linh, phát hiện mấy người phân biệt leo lên hai chiếc xe. Thiệu Thành Nham và Lý Bỉnh Canh lên một chiếc Santana màu trắng, Văn Linh và Thôi Chí Hoán thì lên chiếc xe còn lại.
Chương Duệ Dung lại gọi điện thoại cho Trương Dương, nói khẽ: "Anh tới chưa?"
Trương Dương nói: "Đã tới rồi?"
"Tôi vừa liên hệ với cấp trên rồi, họ bảo chúng ta thu lưới, tôi phụ trách Thiệu Thành Nham và Lý Bỉnh Canh, anh phụ trách Thôi Chí Hoán! Chú ý cặp tài liệu màu đen trong tay gã, bên trong chắc là chứa tư liệu quan trọng."
Trương Dương gật đầu, nói: "Không thành vấn đề!"
Trương Dương vốn muốn bảo Hà Hâm Nhan ở trong xe đợi hắn, nhưng Hà Hâm Nhan cứ đòi đi cùng, cô ta cũng có tính không chịu ngồi yên, có náo nhiệt để xem, tất nhiên là không muốn bỏ qua.
...
Thôi Chí Hoán vừa lái xe vừa cảnh giác quan sát tình huống phía sau. Gã nhìn thấy chiếc xe jeep theo đuôi mình, bản lĩnh truy tung của Trương Dương đúng là chẳng ra làm sao, ngay từ ban đầu đã bị Thôi Chí Hoán phát hiện ra rồi, Văn Linh từ kính chiếu hậu nhìn cũng nhìn thấy xe jeep của hắn, chiếc xe jeep này quả thật quá bắt mắt, cô ta không khỏi nhíu mày, nói: "Trương Dương!"
Thôi Chí Hoán cười nói: "Xem ra cậu em nuôi của em có ấn tượng rất xấu đối với anh!"
Văn Linh lạnh lùng nói: "Hắn luôn rất đa sự!"
Trương Dương chậm rãi dừng xe vào lề đường, gã bước xuống.
Trương Dương nhìn thấy gã dừng xe, biết rằng mình đã bị phát hiện, cũng chậm rãi đỗ xe ở vệ đường rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Thôi Chí Hoán chậm rãi bước về phía Trương Dương, tay phải của gã kẹp chặt cặp tài liệu, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương, trùng hợp thế?" Cho tới hiện tại Thôi Chí Hoán vẫn cho rằng Trương Dương là vì Văn Linh nên mới theo mình, chứ không ngờ rằng Trương Dương ngoài là chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang Thành ra thì còn có một thân phận khác là đặc công Quốc An.
Trương Dương mỉm cười, đột nhiên thò tay ra, giật lấy cặp tài liệu của Thôi Chí Hoán, động tác của hắn nhanh tới không ngờ, Thôi Chí Hoán không kịp phản ứng lại, khi hắn ý thức được thì cặp tài liệu đã rơi vào trong tay Trương Dương rồi. Thôi Chí Hoán tức giận nói: "Trả lại đây!" Thò tay ra muốn cướp lại thì Trương Dương vung tay, ném cặp tài liệu ra sau. Hà Hâm Nhan bắt lấy, Trương Dương lớn tiếng nói: "Cô nhóc, đi trước đi, chỗ này giao cho anh giải quyết!"
Thôi Chí Hoán triệt để bị chọc giận rồi, trong cặp tài liệu chứa những tư liệu về quân sự Bắc Hàn mà hắn vừa nhận từ tay Lý Bỉnh Canh, Thiệu Thành Nam là cầu nối liên hệ giữa hắn và Lý Bỉnh Canh, chuyện này nếu như bị phía Trung Quốc biết, khẳng định sẽ dẫn tới phiền phức ngoại giao, Thôi Chí Hoán ban đầu tiếp cận Văn Linh cũng là bởi vì thân phận của Văn Linh. Cô ta là con gái của phó thủ tướng Văn, nếu như nhiệm vụ của hắn bị bại lộ, có tầng quan vệ với Văn Linh có thể tránh được không ít phiền phức, dẫu sao thì phía Trung Quốc cũng sẽ có điều cố kỵ, nhưng sau khi tiếp xúc lâu với Văn Linh, gã bắt đầu có hào cảm đối với cô ta.
Thôi Chí Hoán xông về phía chiếc xe jeep, nhưng lại bị Trương Dương cản đường, Thôi Chí Hoán gầm lên một tiếng tức giận, đấm thẳng một quyền vào gò má Trương Dương, trong lòng gã chỉ nghĩ tới chuyện tình báo bí mất, đương nhiên không chút cố ký tới chủ nhiệm phòng chiêu thương Trương Dương.
Trương Dương chính là đang chờ gã ra tay. Thầm nghĩ, con mẹ nó, lão tử muốn đánh ngươi lâu rồi, hắn căn bản không thèm né tánh, cũng tung ra một quyền, tuy hắn xuất quyền muộn hơi Thôi Chí Hoán, nhưng tốc độ lại nhanh hơn gã rất nhiều, một quyền này đấm thẳng vào cằm Thôi Chí Hoán, khiến cho Thôi Chí Hoán ngã ngửa ra sau.
Trương Dương chẳng coi Thôi Chí Hoán vào đâu lúc này hắn nhìn thấy Văn Linh xuống xe, bước nhanh về phía xe jeep.
Hà Hâm Nhan nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng của Văn Linh nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hốt hoảng không thôi, vội vàng vặn chìa khóa, đạp ga đi lùi ra sau.
Văn Linh càng đi càng nhanh, sau cùng cảm giác được hai chân đã rời khỏi mặt đất, đột nhiên đằng không bay lên, tung người rơi lên nắp che động cơ của xe jeep, Hà Hâm Nhan sợ hãi đánh mạnh tay ga, muốn hất Văn Linh từ trên xe xuống.
Lúc Trương Dương nhìn thấy Văn Linh xông tới xe jeep, hắn không để ý đến Thôi Chí Hoán nữa mà đuổi theo Văn Linh. Nhưng Thôi Chí Hoán nào có chịu bỏ qua, gã từ phía sau lao vào Trương Dương, Trương Dương giật cùi trỏ, đánh trúng ngực gã, khiến cho Thôi Chí Hoán cúi gập người, đau đến nỗi ho kịch liệt. Không đợi gã đứng thẳng dậy, Trương Dương lại quay người lại tung một quyền, đập thẳng lên gò má gã, đánh cho Thôi Chí Hoán ngã gục xuống đất, thuận tay điểm huyệt gã, tràn đầy khinh miệt nói: "Không kham nổi một kích!"
Từ xa truyền tới tiếng hét của Hà Hâm Nhan.
Trương Dương trong lòng sốt ruột vô cùng, hắn bỏ mặc Thôi Chí Hoán, nhanh chóng xông về phía xe jeep.
Khi Hà Hâm Nhan đánh tay lái, bởi vì quá hoảng loạn cho nên xe jeep đâm vào cây đại thủ ở bên đường, thân thể của Văn Linh bởi vì lực quán tinh nên lao lên trước, sau đó cô ta giang tay ra, một quyền đánh thẳng vào kính chắn gió.
Hà Hâm Nhan trước giờ chưa từng thấy nữ nhân cường hoành như vậy, cô ta sợ quá đẩy cửa xe, ôm cặp tài liệu chạy về phía sau.
Thân hình của Văn Linh giống như là quỷ mỵ từ trên xe jeep bay lên, một chưởng đánh vào vai Hà Hâm Nhan, bàn tay của cô ta ấn lên người Hà Hâm Nhan, Hà Hâm Nhan cảm thấy một cố hàn ý truyền vào trong cơ thể, không nhịn được mà run lập cập, thân thể lập tức mất đi khống chế, mềm nhũn ngã xuống bên đường, Văn Linh tóm lấy cặp tài liệu trong tay cô ta.
Lúc Trương Dương đi tới thì vừa hay nhìn thấy cảnh này, gầm lên tức giận: "Văn Linh, cô là gì đó?"
Văn Linh khinh miệt nhìn hắn một cái, điểm mũi chân, chạy vào trong rừng cây, Trương Dương ôm Hà Hâm Nhan lên: "em không sao chứ?"
Hà Hâm Nhan mặt trắng bệch, môi run run nói: "Không sao, mau đuổi theo cô ta!"
Trương Dương gật đầu: "Em đợi anh ở đây, anh lập tức sẽ trở về!" Hắn thuận tay phong bế mấy huyệt đạo trên người Hà Hâm Nhan để ngăn hàn khí tiến lên trên.
Trương Dương theo bước chân của Văn Linh tiến vào trong rừng cây, chỉ thấy thân hình của Văn Linh phiêu hốt, thoắt trái thoắt phải ở trong rừng cây với tốc độ kinh người. Trương Dương thực sự là không thể nào tin được, một người ngủ say mười năm, sau khi khôi phục không lâu lại có một thân võ công cao thâm mạt trắc như vậy.
Trương Dương lớn tiếng nói: "Cô đứng lại cho tôi, thứ ở trong túi cô không thể lấy đi được!" hắn càng hét Văn Linh chạy càng nhanh.
Lòng hiếu kỳ của Trương Dương hoàn toàn bị Văn Linh khơi dậy, hắn không che giấu võ công của mình nữa, chân phát lực đuổi theo Văn Linh.
Xuyên ra khỏi rừng cây, cự ly giữa hai người càng lúc càng gần, phía tước chính là hồ Nhã Vân. Văn Linh nhìn thấy không thể nào dứt khỏi được Trương Dương nên nhíu mày, cô ta từ trên đê phi xuống, đáp lên một chiếc cano. Cách không đánh một chưởng, không ngờ lại chặt đứt được dây ny lông trên con thuyền, chỗ bị đứt phằng lì trơn nhẵn như bị lưỡi dao sắc bén chém qua vậy. Văn Linh mở đông cơ, ca nô ầm ầm phi về phía lòng hồ.
Nhân viên phụ trách trực nhật nghe thấy động tĩnh liền xông ra, lớn tiếng quát: "Quay lại!"
Trương Dương cơ hồ là đồng thời xông tới bên bờ, đẩy nhân viên trực nhật đó một cái, người đó chân đứng không vững, phốc một tiếng rơi xuống hồ nước, tuy cạnh bờ nước nông, nhưng dẫu sao cũng là mùa đông, người đó lạnh đến nỗi run lập cập, cố gắng lắm mới bò được lên hồ, tiếp theo lại hắt xì hai cái. Lại ngước lên nhìn, Trương Dương đã khởi động chiếc ca nô còn lại để đuổi theo Văn Linh ở đằng xa.
Trăng sáng treo trên cao, ánh trăng màu bạc phủ một tầng ánh sáng thần bí lên trời đất, hai chiếc ca nô rất nhanh đã lái tới lòng hồ. Trương đại quan nhân đẩy tốc độ lên cao nhất, chạy song song với Văn Linh, Trương Dương gầm lên: "Thôi Chí Hoán là gián điệp Hàn Quốc, trong cái túi đó đựng tin tình báo bí mật, cô bị lợi dụng rồi!"
Văn Linh vẫn lộ ra vẻ cực kỳ lạnh lùng, môi cô ta mím chặt lại, ca nô đột nhiên chấn động kịch liệt, sau đó từ mặt hồ lao lên lớp băng, bởi vì quán tính nên ca nô trượt trên mặt băng phải năm mươi mét mới dừng lại.
Ca nô của Trương Dương cũng lao lên tầng băng, hắn không đợi ca nô dừng lại đã từ trong ca nô nhảy ra, trong mắt Văn Linh hiện ra một luồng sáng, tay trái của cô ta giơ lên, một luồng ánh sáng màu xanh bắn về phía Trương Dương. Trương Dương phản ứng thần tốc, đầu nghiêng sang bên, né được phát bắn của Văn Linh, lúc này Trương Dương cơ hồ có thể đoán định lúc trước người đánh lén mình ở núi Loạn Không chính là Văn Linh, mà tập kích Trần Tuyết tám thành cũng là Văn Linh.
Trương Dương xông về phía Văn Linh, Văn Linh chân phải giậm lên mặt băng, chỉ nghe thấy tiếng băng vỡ, giữa Trương Dương và cô ta hiện ra một khe nứt dứt.
Tầng băng ở dưới chân Trương Dương theo đó mà nứt ra, hắn nhảy lên một khối băng nổi lớn, dùng nội lực thôi động chân lướt băng xông về phía Văn Linh.
Con người của Văn Linh đột nhiên co lại, thân hình tung lên không, ở trong không trung đã liên tiếp thi triển ra năm đòn sát thủ.
Trương Dương né trái né phải, hữu chưởng vung ra đón thủ chưởng đang đánh tới của Văn Linh, song chưởng còn chưa tiếp xúc thì một cỗ hàn khí bức người đã cuốn tới, bàn tay trắng nõn của Văn Linh trong nháy mắt được chụp lên một luồng ánh sáng mà xanh, lấy lòng bàn tay của cô ta làm trung tâm, nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp, không khí giống như bị đóng băng lại, đây chính là Âm Sát Tu La chưởng, lúc trước khi Trương Dương lần đầu tiên đuổi theo Thiểm Điện Điêu, chính bởi vì trong lúc sơ sẩy trúng ám toán của cô ta.
Song chưởng va chạm với nhau, thân hình của Trương Dương chấn động kịch liệt, băng trôi ở dưới chân bởi vì không chịu nổi áp lực mà cắp sâu vào trong mặt nước thêm mấy phần, hàn khí lạnh tháu xương khiến cho tay trái của Trương Dương kết thành một tầng sương trắng, Trương Dương khó có thể che giấu nổi sự chấn hám ở trong lòng, hắn thật sự nghĩ không thông vì sao Văn Linnh trong khoảng thời gian ngắn lại có tu vi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì lần trước mình cứu cô ta, công lực rót vào trong cơ thể cô ta toàn bộ bị cô ta hấp thu sử dụng ư.
Đọ sức giữa cao thủ không được phép có nửa điểm do dự, tay trái của Văn Linnh giơ lên, băng vụn trong lòng bàn tay bắn vào mặt Trương Dương.
Cự ly gần như vậy mà phát động dạng tập kích này, muốn tránh được là điều rất khó, thân hình Trương Dương đột nhiên trầm xuống, đạp vỡ lớp băng ở dưới chân, chìm vào trong hồ nước băng lãnh mới tránh được băng vụn mà Văn Linh bắn ra.
Sau khi Văn Linh bức lui được Trương Dương, tiếp tục chạy về phía trước. Cô ta vừa đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng băng vỡ ở phía sau, Trương Dương từ dưới mặt nước bay ra, hắn nắm lấy một khôi băng to cỡ một mét ném về phía Văn Linh. Khối băng đó ở trong không trung xoáy tròn bay thẳng tới lưng Văn Linh. Văn Linh xoay người lại vỗ lên khối băng đó, đánh cho nó vỡ thành từng mảnh, mảnh băng bay khắp trời. Hơi dừng lại một chút, Trương Dương lại xông tới bên cạnh cô ta, gầm lên một tiếng tức giận, ngưng tụ toàn lực đánh ra một quyền, đây là Long Đằng Tứ Hải trong Thăng Long quyền, các mảnh băng dưới ản hưởng của quyền phong của Trương Dương lập tức biến ảo, giống như là một con rồng màu trắng xoay quanh Trương Dương, sau đó thì theo một quyền của Trương Dương cuốn về phía Văn Linh.
Văn Linh hơi biến sắc, cô ta đã nhìn ra Trương Dương không bảo lưu thực lực nữa. Cô ta không dám lấy cứng chọi cứng với Trương Dương, mũi chân điểm một cái, thân hình đột nhiên lướt ra sau, tuy là vẫn vẫn không thể hoàn toàn né được quyền phong của Trương Dương, bị quyền phong đập trúng ngực, cảm giác hô hấp uất nghẹn.
Văn Linh cầm cặp tài liệu tiếp tục chạy về phía trước, Trương Dương đuổi theo sau cô ta, Văn Linh tuy khinh công không tồi, nhưng nội lực của cô ta rõ ràng là kém hơn Trương Dương, rất nhanh lại bị đuổi kịp.
Văn Linh bất lực nên đành lấy một số tài liệu trong túi ném ra, những tài liệu này đối với Trương Dương mà nói thì vô cùng quan trong, lúc hắn vội vàng nhặt lên thì Văn Linh lại bắn mảnh băng về phía hắn. Trương Dương thầm mắng Văn Linh độc ác, rồi vung áo bành tô lên cản mảnh băng, rồi lại nhặt tài liệu rơi lác đác trên mặt băng lên.
Văn Linh nhân cơ hội này chạy ra cách hắn hai mươi mét, Trương Dương bị Văn Linh chọc giận, hắn quyết tâm nhất định phải cản Văn Linnh lại. Mắt thấy Văn Linh cách bờ hồ càng lúc càng gần, một quyền của Trương Dương đánh lên mặt băng, quyền là là thức thứ mươi hai của Thăng Long quyền - Long Đình chấn nộ, lớp băng trên mặt hồ lập tức nứt ra như lưới nhện.
Băng nứt nhanh chóng lan tới chỗ Văn Linh, lớp băng dưới chân bị Trương Dương chấn nứt đã ảnh hưởng rất lớn tới tộc độ chạy của cô ta.
Trương Dương không ngừng dùng khối băng ném về phía cô ta.
Văn Linh né những khối băng mà Trương Dương ném tới, trong mắt phủ lên một tầng sát khí âm lãnh, cô ta không ngờ lại vứt bỏ ý định bỏ chạy, quay người lại nghênh đón Trương Dương.
Trương Dương chân phải đáp lên trên băng di động, thân thể giống như thiên ngoại kinh long bay lên, một thức Long Chiến Vu Dã đánh về phía Văn Linh hừ một tiếng, cũng đánh tả một quyền. Ánh mắt của Trương Dương trở nên sắc bén, nhìn thấy ánh sáng xanh ẩn hiện trên quyền đầu của cô ta, lập tức hiểu rằng cô ta muốn ám toán mình, nhưng tốc độ xuất quyền của Trương Dương vẫn không chậm lại chút nào.
Văn Linh cho rằng hắn trúng kế, trong lòng mừng rỡ, nhưng không ngờ khi hai quyền sắp tiếp xúc nhau thì Trương Dương đột nhiên hóa quyền thành trảo, nắm lấy cổ tay cô ta.
Văn Linh tay trái bị khống chế, trong lúc gấp gáp liền giơ tay phải lên đánh vào ngực Trương Dương. Trương Dương đọ một chưởng với cô ta, nội lực của hắn dẫu sao cũng hơn Văn Linh nhiều, lại thêm có tâm lý chuẩn bị đối với Âm Sát Tu La của cô ta, một chưởng này đã chiếm được hết thượng phong.
Âm Sát Tu La chưởng của Văn Linh không tạo thành thương tổn cho đối phương, lại bị nội lực hùng hậu của Trương Dương làm chấn thương kinh mạch, cô ta nhấc chân lên đá Trương Dương, bức Trương Dương phải bỏ cổ tay cô ta ra, sau đó ném cặp tài liệu ra xa.
Trương Dương sợ cặp tài liệu sẽ chìm xuống nước, chỉ đành buông Văn Linh, phi thân ra, tóm lấy cặp tài liệu trước khi nó rơi xuống nước.
Văn Linh ôm lấy ngực, lảo đảo chạy lên bờ, quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Dương đã lấy được cặp tài liệu, vẫn kiên nhẫn đuổi theo cô ta, Văn Linh cắn răng, biết rằng hôm nay muốn thoát khỏi Trương Dương là điều không dễ dàng.
Cô ta lảo đảo chạy về phía đường Tân Hồ.
Trương Dương gầm lên: "Chạy đi đâu?" Sao đó lại đuổi theo.
Hai người đối nhau một chưởng trên đường tàu chậm, Văn Linh bởi vì không chịu nổi trọng kích của hắn, phun ra một ngụm máu, cô ta lao ra đường cao tốc, lúc này một cảnh không ngờ đã xảy ra, một chiếc xe buýt cao tốc vừa hay đang chạy từ hướng đông tới, đâm phải Văn Linh.
Trương Dương nghe thấy tiếng hét của Văn Linh, nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Văn Linh bị đâm xe buýt đâm trúng, bay xe hai mươi mét mới rơi xuống mặt đất.
Trương Dương ngây ra, hắn cũng không ngờ tới sau cùng lại là kết cục này.
Rất nhiều người trên xe buýt đều nhìn thấy tai nạn, đều thấy Văn Linh vì bị Trương Dương truy đuổi lao lên đường cao tốc cho nên mới phát sinh tai nạn.
Dưới đèn xe, Văn Linh lặng lẽ nằm bên đường nhựa, máu màu đỏ từ trán cô ta chảy ra, làm nổi bặt khuôn mặt trắng bệch, trông càng kinh hãi.
Trương Dương nhanh chóng chạy tới, bắt mạch môn của cô ta, phát hiện Văn Linh vẫn còn sống, hắn gào lên: "Mau gọi xe cứu thương đi, cô ta còn sống đó!"
...
Trương Dương sau khi điểm huyệt cầm máu cho Văn Linh liền đưa cô ta lên 120, từ mạch tượng của Văn Linh, tính mạng của cô ta không có gì đáng ngại.
Chương Duệ Dung ở phía bên kia cũng truyền tới tin tức tốt, Lý Bỉnh canh và Thiệu Thành Nham đều đã sa lưới, Chương Duệ Dung quan tâm tới tư liệu bị Thôi Chí Hoán lấy đi, Trương Dương nói nhỏ: "Yên tâm đi, tư liệu không có vấn để gì!"
Trương Dương không theo Văn Linh tới bệnh viện mà ngay lập tức quay về bên cạnh Hà Hâm Nhan, hiện trường đã bị phía cảnh sát khống chế, Hà Hâm Nhan mặc một chiếc áo bành tô, đang ngồi trog xe, nhưng lạnh đến nỗi cả người run cầm cập. Nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương, Hà Hâm Nhan khóc lóc chạy tới, mặc kệ ánh mắt của nhiều người, lao vào trong lòng Trương Dương.
Người phụ trách xử lý hiện trường là Điền Bân và Đỗ Vũ Phong, hai người họ bước tới, Điền Bân nói: "Sao thế? Tên người Hàn Quốc đó không biết có phải trúng tà không, không nói nổi câu nào, đến người cũng bất động."
Trương Dương trong lòng sực nhớ, biết rằng Thôi Chí Hoán là bị mình điểm huyệt đạo nên mới vậy, xe jeep của hắn đã bị hỏng do Hà Hâm Nhan đâm phải cây, đã được xưởng sửa chữa kéo đi. Trương Dương đặt đồ vào trong xe cảnh sát của Điền Bân và Đỗ Vũ Phong, lúc thu thập đồ, Trương Dương nhận được điện thoại của Chương Duệ Dung, nói rằng phía Quốc An bảo hắn đừng hỏi tới chuyện này, chuyện còn lại cấp trên sẽ tự xử lý.
Đồng thời vào lúc Trương Dương nhận điện thoại, Điền Bân cũng nhận được điện thoại, cấp trên bảo gã áp tải Thôi Chí Hoán, bởi vì người Hàn Quốc này khả nghi là gián điệp.
Trương Dương bước vào trong xe, Hà Hâm Nhan lạnh quá nên càng run nhiều hơn, bởi vì cô trúng phải Âm Sát Tu La của Văn Linh, Trương Dương nắm lấy lòng bàn tay của cô ta, truyền một cỗ nội lực tới, lặng lẽ giúp Hà Hâm Nhan xua đuổi hàn khí trong cơ thể. Lúc hắn vừa rồi giao thủ với Văn Linh cũng hao tổn không ít công lực, lúc xua đuổi hàn khí cho Hà Hâm Nhan đã cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hà Hâm Nhan nhìn thấy trán hắn dầy mồ hôii, không khỏi có chút đau lòng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho hắn.
Đỗ Vũ Phong kéo cửa, nhìn thấy cảnh thân mật của hai người, lại vội vàng lui ra.
Trương Dương cười nói: "Vũ Phong, cậu vào đi, phiền cậu đưa tôi tới bện viện một chuyến!"
Đỗ Vũ Phong ném chìa khóa vào: "Cậu tự lái xe đi, chỗ tôi còn có việc phải xử lý!"
Trương Dương vừa ngồi xuống ghế lái thì mẹ nuôi La Tuệ Ninh gọi tới, từ trong giọng nói của La Tuệ Ninh nghe ra bà ta đang rất khẩn trương: "Tiểu Linh làm sao vậy..."
Trương Dương nói: "Bị tai nạn, đã đưa tới bệnh viện rồi, mẹ nuôi, mẹ yên tâm đi, chị ấy không bị nguy hiểm tới tính mạng đâu."
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ tới Giang Thành rồi!"
"Con đi đón mẹ!"
"Không cần, mẹ trực tiếp tới bệnh viện!"
Gác điện thoại, Trương Dương khởi động xe lái tới bệnh viện nhân dân số một thành phố Giang Thành.
Sau khi Văn Linh bị xe buýt dâm, trừ mấy vết thương bên ngoài ra thì không có bất kỳ vết thương rõ ràng nào, cũng không có hiện tượng xuất huyết, kết quả kiểm tra toàn diện đã ra, không phát hiện bất kỳ điều dị thường nào, nhưng cô ta vẫn bị hôn mê.
Sau khi biết thân phận của Văn Linh, viện trưởng Tả Ủng QUân triệu tập tổ chuyên gia tiến hành hội chẩn khẩn cấp, còn đặc biệt mời cả tiến sĩ y học Vu Tử Lương tới.
...
Lúc Trương Dương tới phòng bệnh, La Tuệ Ninh đã tới nơi, bà ta lặng lẽ ngồi trong phòng bệnh, nhìn con gái lại rơi vào hôn mê, cho tới khi Trương Dương gõ cửa phòng mới làm La Tuệ Ninh tỉnh lại, bà ta nói khẽ: "vào đi!"
Trương Dương chậm rãi tiến vào, hắn gọi một tiếng mẹ nuôi, sau đó ánh mắt rơi lên mặt Văn Linh, chỗ bị rách trên trán Văn Linh đã được băng lại, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc nào, Văn Linh ngủ sau không khỏi khiến Trương Dương nhớ lại cô ta ngày trước. Trương Dương đi tới bên cạnh Văn Linh, cầm tay cô ta lên, bắt mạch môn, mạch tượng của Văn Linh yếu ớt vô lực, vô cùng hỗn loạn, không khác gì lúc xưa cô ta thành người thực vật, thậm chí so với tình huống trước kia còn nghiêm trọng hơn.
La Tuệ Ninh nhìn Trương Dương, tựa hồ như muốn nhìn thấy hi vọng từ trong vẻ mặt của hắn, nhưng Trương Dương chậm rãi lắc đầu, nói: "So với quá khứ còn nghiêm trọng hơn!"
La Tuệ Ninh hiểu được câu nói này của Trương Dương có nghĩa là gì, bà ta cũng không bi thương như trong dự đoán, chậm rãi gật đầu, sau đó chỉ vào cái ghế dựa ở bên cạnh, nói: "Ngồi đi!"
Trương Dương ngồi xuống đối diện La Tuệ Ninh, nói khẽ: "Con xin lỗi!"
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ đã gặp tái xế xe buýt rồi!"
Trương Dương hiểu ý bà ta, hắn rất thẳng thắn gật đầu, nói: "Là lúc con đuổi theo chị Linh, chị ấy lao vào trong đường cao tốc, cho nên mới gặp tai nạn, kẻ gây ra chuyện này là con, mẹ nuôi, con xin lỗi!" Ưu điểm lớn nhất của trương đại quan nhân là dám làm dám nhận, tai nạn của Văn Linh quả thật la do hắn tạo thành, hắn cũng không muốn đùn dẩy trách nhiệm.
La Tuệ Ninh nói: "Mẹ là một Đảng viên, không nên mê tín, nhưng mẹ hiện tại càng lúc càng tin rằng trên đời này có cái gọ là báo ứng, có thế nói cái chết của tư lệnh Đỗ có liên quan trực tiếp tới tiểu Linh. Hiện tại tiểu Linh lại bị tai nạn, có lẽ là thiên lý tuần hoàn." Bà ta nhìn Trương Dương, nói: "Là con cho nó sinh mệnh lần thứ hai, con là người có tư cách lấy lại nhất!"
Trương Dương cắn môi, nói: "Mẹ nuôi, mẹ không trách con?"
La Tuệ Ninh nói: "Không phải là con hại nó, mẹ sao phải trách con?" Bà ta có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: "Con về đi, mẹ muốn ở lại với nó!"
Trương Dương lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, hắn biết La Tuệ Ninh ngoài miệng thì nói không trách mình, nhưng chuyện của Văn Linh tất nhiên sẽ khiến quan hệ của họ có trở ngại.
Rời khỏi tòa nhà phòng bệnh, đi tới trước cửa thì gặp Chương Duệ Dung, cô ta tới lấy tài liện từ chỗ Trương Dương, Trương Dương đưa cặp tài liệu cho cô ta, nói nhỏ: "Bắt được hết chưa?"
Chương Duệ Dung gật đầu: "Toàn bộ sa lưới rồi, cấp trên cũng phái người tới, tối nay Thôi Chí Hoán sẽ được chuyển cho chúng ta."
Trương Dương bị chuyện của Văn Linh khiến cho chán nản, hắn và Chương Duệ Dung nói hai câu rồi chia tay.
← Ch. 0270 | Ch. 0272 → |